Thằng Đức - Quyển 2 - Tác giả Lạtma


Truyện đã hoàn thành

Phần 240

Hôm nay, tuy là ngồi trên máy bay riêng có ghế rộng lớn, có thể ngã xuống làm giường ngủ rất thoải mái nhưng mà vì già chuyện, lại bận bịu thay hết quần này áo nọ để õng ẹo chụp hình, tới khách sạn cũng là như vậy, vì vậy có nghỉ ngơi gì đâu, buổi chiều thì cùng cả đám đi dạo khu đô thị cổ của Montreal, tối đến vô nhà hàng uống rượu cho nên về tới phòng tắm rửa xong, song Nhã liền lăn ra ngủ như chết… Nhã Phương có thói quen khi ngủ thì không mặc gì hết, Nhã Thy thì chỉ mặc cái quần lót mỏng tang nhìn xuyên qua thấy rõ mồn một cho nên dù có mặc thì cũng như không.

Bởi vậy khi Đức quét “keycard”, mở cửa nhè nhẹ bước vào, trong phòng đèn sáng choang, hắn tưởng song Nhã còn thức bất chợt sửng sốt… Cả hai hầu như trần truồng nằm yên lặng trên giường, ngáy nhè nhẹ… Cảnh tượng này làm hắn khô cổ, người lên cơn sốt nhất là tối nay có hơi rượu lại còn dìu Trang Luật sư lên phòng, có chút đụng chạm đủ để “thằng nhỏ” ngóc đầu. Đã như vậy, ngay lúc này, đang nằm như con tôm luộc, Nhã Phương bổng duỗi người nằm thẳng ra… Cả thân hình phơi bày trên, hai núm hồng cặp vú săn chắc dưới, gò mu no tròn, cỏ lưa thưa.

Hắn nhè nhẹ leo lên giường kê sát mũi vào giữa hai đùi Nhã Phương hít một hơi dài, mùi thơm hết biết, không nhịn được, hắn lè lưỡi liếm nhẹ giữa hai khe thịt hồng, rồi mạnh dần, mạnh dần cuối cùng là hì hục bú liếm…

– “Ưm…”Nhã Phương rên nhẹ… cảm giác sướng rên người khiến nàng giật mình mở mắt, hốt hoảng khi thấy giữa hai chân mình có cái đầu tóc đen đang hì hục, tưởng bị xâm phạm, theo phản xạ, nàng ngồi dậy định co chân đá và la lên… Nhưng hắn đã kịp thời chồm lên bịt miệng.
– “Suỵt… Đừng la… Hi hi… là anh mà.” Hắn rù rì bên tai nàng, rồi buông tay ra…
– “Anh… Anh…”Thấy gương mặt hắn, Nhã Phương hoàn hồn, nhìn bên cạnh, Nhã Thy vẫn ngủ say sưa, không biết gì.
– “Anh… Anh cái gì… Anh đã nói là sẽ “trừng trị” hai em… Anh nói là làm… Tôi nay hả, hi hi… Tiền dâm hậu sát…

Lời vừa dứt, môi nàng bị môi hắn bịt kín lại… Trong tư thế này, Nhã Phương cảm giác được cục thịt nóng hổi của hắn áp sát lên bụng nàng…

– “Ưm… Tắt… tắt đèn đi…”Nhã Phương vừa rên vừa thều thào… Sợ Nhã Thy bất thinh linh thức dậy thì thật là xấu hổ…
– “Tắt làm gì chứ… Anh muốn nhìn cơ thể em…”Hắn rù rì rồi liếm quanh vành tai, đây là chỗ mẫn cảm nhất khiến Nhã Phương quíu cả người, lưỡi hắn từ tù rà khắp người nàng, từ cổ, tới đầu ngực rồi ngậm mút như đứa trẻ bú sữa mẹ… Sau đó lại rà xuống bụng rồi dừng giữa hai chân nàng… Nhã Phương cảm giác được nơi đó của nàng ướt đẫm, tâm hồn nàng bay bổng chơi vơi, hai tay nắm lấy đầu tóc hắn ghì mạnh…

Nhã Phương phê tới bến, không còn biết trời đất gì nữa, quên mất Nhã Thy đang ngủ bên cạnh mà cho dù Nhã Thy có thức giấc thì sao chứ, cũng vậy thôi, cái tên này lì lắm… Hắn chịu ngừng sao?

Nhưng bây giờ hắn muốn ngừng, nàng sẽ không chịu… Đã như vậy càng lúc càng rên nhiều và lớn hơn…

Hắn vừa hì hục lấy lưỡi ngoáy, trêu đùa khe thịt của Nhã Phương vừa quan sát Nhã Thy… Nàng nằm bên cạnh đó, mắt nhắm nghiền như vẫn đang ngủ say nhưng hai mí mắt nàng thỉnh thoảng lay động, hơi thở dập dồn… Biết Nhã Thy đã thức và đang len lén nhìn. Đức thầm đắc ý, lưỡi hoạt động mạnh hơn, cố ý gây ra tiếng rồn rột như đang húp nước mì hay phở, đồng thời từ từ quay người áp đầu tiểu huynh đệ ngay miệng Nhã Phương… Đang phê tận chín tầng mây mà, môi anh đào hé mở để hắn đút vào…

– “Bà này… Có cần như vậy không… Đúng là dâm đãng mà…” Nhìn thấy bộ dáng hùng hổ tham lam của Nhã Phương, Nhã Thy thầm “mắng”… Tiếng rên rỉ làm nàng thức giấc, hết hồn tim đập thình thịch khi thấy đầu hắn giữa hai đùi Nhã Phương nên giả vờ ngủ say để rình.

Người trong cuộc phê khác, người xem thì phê khác… Thời công nghệ thông tin hiện đại có em nào cho dù là thục nữ ngọc khiết băng thanh cỡ nào đi nữa nói chưa từng “thấy” phim con heo thì con nít cũng bụm miệng cười hi hi. Cho nên kỹ nghệ phim heo vô cùng thịnh vượng… Bây giờ trước mắt Nhã Thy không phải là phim hay hình ảnh mà là “liveshow” của hắn và Nhã Phương 69/96 dưới ánh đèn sáng choang… Có thể nói là quang cảnh ô mê ly… mê ly đời ta… Vì vậy Nhã Thy ngẩn ngơ, thân nhiệt tăng mạnh như người bệnh lên cơn sốt… Đàn ông trong lúc này thì cứng như khúc củi, đàn bà lúc này thì khe thịt giữa hai chân đầy mọng nước và trên ngực hai đầu vú căng lên, triệu chứng của sự động tình.

Nhã Thy vờ vịt nhắm mắt say ngủ làm như chẳng biết gì nhưng mí mắt cứ giật giật đã bán đứng nàng… Biết nàng đang nhìn và đang phê… Đức ngồi dậy, gác hai chân Nhã Phương lên vai, cầm đầu thằng em để ngay cửa chầm chậm nhấn vào rồi nắc nhanh dần, nhanh dần.

– “Ohhh” Nhã Phương rên rỉ, theo nhịp cử động của hắn, cặp vú chuyển động theo, hai tay nàng bấu chặt đùi hắn, mím môi để khỏi bật tiếng kêu lớn…
– “Hi hi… Còn làm bộ… chưa chịu mở mắt ra à… Nhìn đã chưa?” Tay để trên gò mu no tròn của Nhã Thy đang nằm, Đức vừa xoa vừa trêu chọc.
– “Đâu có nhìn chứ, hai người ồn quá nên em mới thức thôi…”Biết đã lộ tẩy, Nhã Thy mở mắt, ngượng đỏ mặt, chối bai bãi…
– “Cái gì? Nhã Thy… mi mi…”Nhã Phương nghe hắn nói nãy giờ Nhã Thy rình coi khiến nàng vô cùng hổ thẹn.
– “Tại mi la lớn rứa… ta không ngủ được” Nhã Thy “thanh minh thanh nga”.
– Đã thức rồi thì hi hi… Hắn buông Nhã Phương ra, đè lên người Nhã Thy, vì nãy giờ nhìn nên không cần “dạo đầu” mà nơi đó của nàng vô cùng lầy lội…
– Ah…
– “Bây chừ tới phiên ta…” Nhã Phương cười ranh mãnh…
– Tắt… Tắt đèn đi… – Đến lượt mình thì Nhã Thy cảm thấy xấu hổ…
– Hi hi… Tùy Nhã Phương thôi… Anh thì sao cũng được… Sao hả Phương? Thy muốn tắt đèn kìa…
– “Tắt đèn? Hi hi… No way…” Nhã Phương lắc đầu cười… Mắt nhìn hắn hùng hục, đây là lần đầu nàng chứng kiến cảnh mê ly như vậy… Tắt đèn? Làm gì có chuyện đó chứ, cả hai chị em đã là người của hắn rồi thì tập cho quen đi, không phải chị Nancy, Mỹ Chi, Ngọc Lan và các chị khác cũng vậy hay sao…

Nhã Thy không nói nữa… mặc kệ, dù sao cũng là chị em mà, muốn nhìn thì nhìn đi… Có sao chứ, nàng đang phê, hay chân quấu chặt eo hắn, mỗi lần hắn nhấn xuống, nàng đẩy mông lên phối hợp, hai tay quàng cổ hắn kéo mạnh xuống như là muốn vào sâu hơn mới chịu, xem ra so với Nhã Phương, Nhã Thy còn dữ dội hơn nhiều, hơn nữa, khi nảy, Nhã Phương thì cố kiềm để không la lớn còn nàng thì thoải mái thét gào… Bất chợt nàng kéo hắn xuống, há miệng cắn một miếng mạnh vào vai… Biết nàng đang tới cao trào, Đức hùng hục “bơm”…

“Cộc… cộc cộc…” Ngay lúc này có tiếng gõ cửa nhè nhẹ bên ngoài… Tiếp theo đó, tiếng Nguyệt vang lên.

– Phương, Thy… Hai người ngủ chưa vậy?

Bên trong im lìm… Không có tiếng trả lời… Tưởng song Nhã đã ngủ, Nguyệt quay lưng định bước về phòng mình nhưng liền ngay, có tiếng “click”, cửa mở… Nhã Phương thò đầu ra, đầu tóc rối nụ cười rất ranh mãnh.

– Ê… Nguyệt… Chưa ngủ hả… Vô đây chơi…
– Tưởng hai “bà” ngủ rồi chứ… Hi hi… Mình ngủ không được, nên tới nói chuyện chơi…
– “Vậy thì vô đây. Nói chuyện tới sáng cũng không sao hết á…”Nhã Phương tay kéo Nguyệt vô phòng, tay đóng cửa.
– “Á… Anh… Sao anh lại ở đây?”Nguyệt hết hồn khi thấy mình bị nhấc lên, tệ hơn nữa từ tấm gương trên tường nàng thấy hắn trần truồng như nhộng…

Thì ra là nghe tiếng gõ cửa rồi Nguyệt lên tiếng, song Nhã muốn kéo Nguyệt xuống nước, hắn muốn còn không được, có lý nào nói không cho 1 dịp bằng vàng như vầy chứ cho nên đứng sau cửa phục kích nàng.

– Sao anh lại không ở đây được chứ… Hi hi. Em nói đi, tối nay anh ở đây với 3 em… Wow… Thơm quá…

Hắn vừa bế nàng lại giường vừa hít lấy hít để… Biết hắn muốn làm gì, Nguyệt thất kinh. Tuy không phải lần đầu nhưng lần trước trong bóng tối, hơn nữa còn uống rượu trong buổi tiệc, có thể lấy cớ say rượu không biết gì. Nhưng lần này dưới ánh đèn sáng choang, nàng rất tỉnh táo nên không có can đảm này. Vả lại Nguyệt thấy ánh mắt của song Nhã rất “gian”, rõ ràng có ý “ngồi xem” khiến Nguyệt mắc cỡ đỏ chín cả người, ứa nước mắt.

– “Hi hi… Sorry… Đùa với em chút thôi… Đừng sợ mà…” Thấy Nguyệt xấu hổ có vẻ muốn khóc, Đức có chút áy náy nên giả lả đứng dậy đi vào phòng tắm, nói nào ngay, nãy giờ hết bơm Nhã Phương thì bơm Nhã Thy, như vậy cũng quá đủ rồi. Hơn nữa còn có việc phải suy nghĩ cho ngày mai.
– “Hi hi… Hết chuyện rồi… hết chuyện rồi… Sorry nha Nguyệt…” song Nhã cũng cảm thấy áy náy.
– “Không… không có gì…”Bây giờ Nguyệt cảm thấy mình khờ thiệt, sao nàng lại như vậy chứ, không phải chị Nancy, Mỹ Chi và các chị khác cũng vậy hay sao, hơn nữa chị mình cũng căn dặn nhiều lần rồi, anh ấy là chồng của cả hai chị em… Nhìn về hướng toilet, nàng nghỉ hắn giận rồi nên trong lòng cảm thấy lo lo… Không phải nàng không muốn chìu hắn, chỉ là mắc cỡ thôi mà…

“Loảng xoảng…” Có tiếng rớt vật gì đó trong phòng tắm…

– “Gì vậy? Để ta đi coi… Thy, mi ngồi đây với Nguyệt nha…” Nhã Phương đứng dậy bước đi, trên người chỉ choàng cái khăn tắm ngang vùng eo. Chẳng mấy chốc có tiếng cười rúc rích bên trong tiếp theo là tiếng thở hổn hển, rên rỉ, càng lúc càng lớn.
– “Hi hi… Nhã Phương này, nó là vậy đó, không biết mắc cỡ gì hết… À phải… Nguyệt qua tìm tụi này muốn nói chuyện gì vậy?” Tiếng rên siết của Nhã Phương khiến Nhã Thy bẽn lẽn, tìm cách đánh trống lảng…
– “Không… Không có gì quan trọng… Là chuyện chơi thôi… Mình đi về phòng” Nguyệt lí nhí, dợm người bước đi… Trong lòng mong đợi Nhã Thy nói 1 tiếng để nàng có cớ ở lại. Vấn đề là Nhã Thy tuy rất lém lỉnh nhưng đôi khi cũng rất là ngây thơ nên không biết Nguyệt đang ray rứt.

Nhung cho bé Mạnh bú xong thì ngủ khì, đàn bà có con là vậy, khi con thức mình thức khi con ngủ mình ngủ nhưng Nguyệt thì khác, mệt thì có mệt nhưng lạ giường lạ chiếu nên nàng chưa ngủ được, cứ trằn trọc thao thức, cười tủm tỉm một mình khi suy nghĩ chuyện hôm nay cứ tưởng mình đang nằm mơ.

Trước kia nơi xa nhất nàng đi là Sài gòn hoa lệ nhưng ngồi trên chiếc xe khách. Thường nghe đám bạn khoe đi máy bay, nàng ước ao một lần cho biết không ngờ hôm nay là ngày đầu tiên được ngồi trên máy bay và bay qua cả một nữa vòng trái đất. Mà là chiếc máy bay không bình thường, vô cùng sang chảnh, ngay cả đối với các chị Nancy, Mỹ Chi, Tú Nhi thì cũng là lần đầu… Nguyệt không biết Nhã Phương và Nhã Thy nghỉ gì nhưng đối với nàng, đây là một bước lên trời, vì vậy nghỉ song Nhã chắc là cũng như mình nên đến gõ cửa phòng song Nhã để tâm sự. Ai dè gặp tình huống này.

– “Ừm… Ngủ ngon… Chuyện hồi nãy… Sorry nha… Hai chị em mình đâu biết Nguyệt e thẹn như vậy, yên chí đi, sẽ không có lần sau…” Nhã Thy một lần nữa, tỏ vẻ áy náy…
– “Không… Không có gì…” Nguyệt bước đi, trong lòng bức xúc.

Rạch Giá… Hồ câu cá giải trí T. D…

Đạo, nghĩa ngồi câu cá… Nhìn thì vô cùng nhàn hạ nhưng trong ruột rối như tơ vò… Trong lỗ tai của cả hai, có thiết bị cực nhỏ nhưng có thể nghe rõ mồn một tiếng của Ngọc Vân nhắc nhở…

“Nhớ kỷ, hành động và ăn nói bình thường, chỉ cần có bằng chứng từ miệng Trương Hữu Thành nói hắn là chủ mưu thì chuyện của hai người có thể xem xét…”

Gần đó, có ba phụ nữ vừa nói cười vừa câu cá… Ánh mắt thỉnh thoảng liếc nhìn quanh xem động tịnh để đề phòng bất trắc. Chỉ cần có biến là ra tay can thiệp để bảo vệ tính mạng của nghĩa, Đạo trong trường hợp Trương Hữu Thành chó cùng rứt giậu.

Cũng không xa, trên chiếc xe buýt của Ngọc Vân, Cẩm Lệ và 4 đồng sự hồi hộp chờ, chỉ cần Trương Hữu Thành lọt bẫy nói lời không nên nói thì xông tới túm lấy lão ta…

– “Nói thật nha… Tôi không tin tưởng lắm… Trương Hữu Thành là cáo già, làm sao có thể lọt vô cái bẫy này chứ, hai tên này gan nhỏ hơn chuột thái độ sợ sệt sẽ làm lão ta nghi ngờ.”Cẩm Lệ ngần ngừ một chút rồi nói…
– “Tôi biết mà…” Hai mắt dán vào trong ống nhòm nhìn về hướng hồ, quan sát động tịnh, Ngọc Vân bình thản đáp.

Bọn người Cẩm Lệ nhìn nhau, như người đi trong sương mù… Biết vẫn còn làm?

– “Nà, Trương Hữu Thành và hai tên Đạo, nghĩa này là một bọn, gài bẫy cho tụi “Ghost” cướp 50 triệu đô để hai tên Đạo, nghĩa khai số tiền bị cướp 100 triệu… Sau đó Trương Hữu Thành muốn giết tụi Ghost để bịt miệng, cái kiểu này là vừa ăn cướp vừa la làng hơn nữa còn lập được chiến công hiển hách… Nhưng tụi kia cũng không ngu khiến lão thất bại… Còn chơi lại một chiêu khiến bây giờ cả thế giới đều nghi ngờ lão thật sự là chủ mưu… Nếu các người là Trương Hữu Thành thì các người sẽ làm sao?”

Nói tới đây, Ngọc Vân ngừng lại, mỉm cười.

– “Nếu lão muốn ra tay giết bọn Ghost một lần nữa thì khó hơn lên trời…”Mạnh Đình gật gù…
– Đúng là như vậy, cho nên lão sẽ không dại, hai nhân chứng quan trọng chính là hai tên đồng lõa của lão… Chỉ cần hai người này không nói ra được là lão sẽ không sao…
– “Chỉ có người chết mới không nói ra được, không có lý nào lão hẹn hai người này ra đây là để ra tay giết họ…” Cẩm Hường lắc đầu, ban ngày ban mặt, ở đây sẽ có nhiều người thấy…
– “Không phải… Trương Hữu Thành muốn mượn giao giết người…”Ngọc Vân lắc đầu…
– Mượn giao giết người? Ai?
– Ghost…
– “Không có lý nào đâu…” Cẩm Lệ sửng sốt…
– “Suy nghĩ một chút đi… lão đã ra tay muốn giết bọn Ghost nhưng không thành công… Bọn họ sẽ để yên cho họ sao? Hơn nữa chỉ có lão mới biết chúng là ai. Nhất là trong tình hình hiện tại rất bất lợi cho Trương Hữu Thành, một khi chính thức bị điều tra, rất có thể lão sẽ đem tin tức này để trao đổi để được giảm tội, sau đó thao tác chạy chọt thêm một chút nữa thì mọi chuyện sẽ chìm sâu dưới nước… Cho nên bọn người Ghost sẽ tìm đủ mọi cách giết lão…” Nói tới đây, Ngọc Vân dừng lại để bọn Cẩm Lệ kịp thời “tiêu hóa” những gì nàng vừa nói…
– “Ý của Đại Tá là Trương Hữu Thành lấy thân làm mồi câu dụ đám người Ghost ra tay?” Cẩm Lệ nghi hoặc, như vậy là quá mạo hiểm…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Đức - Quyển 2
Tác giả Lạtma
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình
Ngày cập nhật 28/07/2023 06:36 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Lạtma

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng