– Ụa… Cậu… Cậu làm gì ở đây?
– Ha ha. Bác sĩ Thanh Mai… Thì ra là bà, may quá… Coi dùm đi… Đức thấy Thanh Mai, mừng rỡ. Chính bác sĩ này đã đỡ đẻ cho Nancy, đúng là cơ duyên mà.
– “Ừm… được… Hai người ra ngoài đi…” Thanh Mai khám cho Nhung. Trong lòng thắc mắc nhưng không tiện hỏi. Hôm trước, bà vô tình biết hắn không chỉ là ông xã của Thiếu tướng Nancy mà cũng là ông xã của hai người em gái của nàng. Chuyện này còn chưa kịp “tiêu hóa” thì bây giờ thấy hắn bên cạnh một sản phụ mỹ miều khác. Thanh Mai cảm thấy như lạc vào sương mù, đầu óc ù ù cạc cạc… Vô cùng nghi hoặc, không hiểu gì hết.
– “Ừm… Không có gì đặc biệt… Mọi chuyện bình thường. Không cần phải lo ngại… Chưa đâu, có lẽ khoảng 5, 6 giờ nữa…” Thanh Mai sau khi khám xong, ra ngoài thông báo.
– “Anh rể, em vô coi chị hai” Nguyệt nghe nói, mừng rỡ… đi vào trong.
– “Ừm… Nói với chị em… Anh nói chuyện với bác sĩ xong, sẽ vô sau.” Đức căn dặn…
…
– “Người sản phụ này là…” Nghe cô gái gọi hắn là “anh rể”. Thanh Mai không kìm được sự hiếu kỳ của mình. Nếu còn tiếp tục kìm nữa, bà sẽ “uất nghẹn” mà chết vì tò mò.
– Hi hi… bác sĩ… bà biết rồi còn hỏi…
– “Chuyện này… Thiếu tướng có biết không? Tôi không thể dấu cho cậu đâu nha” Thanh Mai nghiêm mặt.
– Dấu? Tại sao phải dấu? Hi hi… Không cần đâu… Nancy biết mà… Nancy là vợ cả. À nè, tôi còn mấy người vợ nữa năm tới sanh… hi hi… Họ mới vừa cấn thai thôi. Mai mốt phiên bác sĩ chiếu cố dùm ha…
– “Cậu không nói đùa chứ hả?” Thanh Mai tưởng như trước mắt bà là một “quái vật”.
– Đùa… Hi hi… Ai đem chuyện này nói đùa chứ. Miễn là mai mốt, bác sĩ đích thân chiếu cố cho họ là được. Cảm ơn trước nha. Mai mốt bà có cần chuyện gì… Chỉ cần nói một tiếng thôi. Bảo đảm chu toàn cho bà… Hi hi, vậy được chưa?
– “Nà… Cái này là cậu nói đó nha.” Thanh Mai sáng mắt lên, bà nhìn ra mối quan hệ giữa chị em Nancy và hắn… Như vậy, có quan hệ tốt với hắn có nghĩa là quan hệ tốt với cây cổ thụ rồi. Chuyện hắn ăn vụng bên ngoài, tam thê tứ thiếp thì nhằm nhò gì tới mình chứ.
– Hi hi… Nhớ mà… Trần Đức tôi nói một là một hai là hai… Ha ha… Cứ quyết định như vậy… Từ nay mình là “friends…”
– “Ụa… má… Anh Đức… Hai người quen nhau hả?” Một tiếng nói trong trẻo vang lên phía sau lưng… Đức quay lại, sửng sốt. Thâm nghỉ: “Tuyết Vân? Hèn chi nhìn bác sĩ Thanh Mai thấy quen quen thì ra là mẹ của cô nàng này.”
– “Hi hi… Tuyết Vân… Là cô à… Đã lâu không gặp… Khỏe ha? Wow, càng ngày càng đẹp ra đó nha. Hi hi…” Bản tính thấy gái là tươm tướp, Đức mở miệng nịnh.
– “Hai người quen nhau à?” Thanh Mai thấy con gái và hắn nói cười thân thiết. Trong bụng thập phần khẩn trương.
– “Hi hi… má không biết hả? Anh Đức là “Tình thánh” đó…” Tuyết Vân nào biết mẹ mình đang “khẩn trương” khi thấy nàng có vẻ thân mật với hắn… Nàng hồn nhiên khoe…
– “Con tới đây làm gì?” Thanh Mai nghiêm mặt.
– “Là má kêu con tới khám định kỳ mà… Má quên rồi sao?”Tưởng mẹ quên… Tuyết Vân nhắc.
– Ờ phải ha… Con tới văn phòng má chờ chút. Má còn chuyện nói với cậu Đức…
– “Bye… anh Đức… See you.” Tuyết Vân nghe lời mẹ, quay lưng đi, không quên vẩy tay.
– Bye… Tuyết Vân… See you… bác sĩ Mai, không ngờ bà là mẹ của Tuyết Vân ha… Cô ta càng ngày càng đẹp…
– “Con gái tôi đẹp hay xấu mắc mớ gì tới cậu…” Thanh Mai nhìn với ánh mắt đầy địch ý khiến Đức bừng tỉnh.
– Ây da… bác sĩ à… Bà nghỉ tới đâu rồi… Tôi là người tốt nha.
– Tôi đâu có nói cậu là người xấu chứ… Chỉ là… nà. Nói tóm lại, nó là con gái tôi đó. Chừa nó ra nha… làm ơn đi.
– “Ây da… oan quá mà. Mấy tháng rồi tôi mới gặp lại Tuyết Vân… Tụi tôi đâu có gì chứ…” Đức ủy khuất.
– Vậy thì tốt… Ngừa bệnh hơn chữa bệnh… Nó nói cậu là tinh thánh… Biết đâu được một ngày nào đó… Thôi không được, tôi phải nói nó đề phòng cậu mới được…
Thanh Mai ngoe nguẩy bỏ đi… Được vài bước hình như thấy giáo huấn chưa đủ, bà quay lại.
– “Cậu biết tôi là bác sĩ chứ gì… Giải phẫu rất quen tay… Tôi cảnh cáo cậu coi chừng thành “Đông phương bất bại” đó…” Nói xong, đưa bàn tay lên lấy hai ngón tay làm thành hình cây kéo… cắt một cái rồi mỉm cười lắc mông bước đi…
Đức sửng sốt, lắc đầu… bác sĩ này đầu óc có vấn đề.
…
– “Sao rồi anh? Bác sĩ nói gì?” Thấy hắn vào. Nhung hỏi, nàng nằm trên giường, Nguyệt bên cạnh, đang gọi điện thoại cho bà Bảy.
– Hihi. Không có gì, bác sĩ nói khoảng 5 hay 6 tiếng nữa em mới sanh.
– “Vậy à… Anh bận việc gì cứ đi làm đi… Nguyệt ở đây với em được rồi, lát nữa má vô đây mà…” Biết hắn không phải chỉ có nàng. Nhung thông cảm.
– Vậy đâu có được… hi hi. Anh rảnh mà.
– “Còn lâu mà… Bận việc thì đi đi”Nhung thấy lòng ấm áp khi hắn muốn ở bên cạnh khi nàng sắp sanh, cho dù là nói cho nàng vui cũng được.
Ngay lúc này, di động của hắn reo lên… Là Phương Linh gọi tới.
– A lô…
– “Anh hả? Anh có gặp thím ba không? Thím Ba mất tích rồi…” Giọng Phương Linh hối hả.
– “Hả? Bí Thư Nga mất tích? Sao lại như vậy?” Đức sửng sốt.
– “Em cũng không biết. Gọi cho anh là chỉ cầu may… Thôi, không nói nữa. Bye” Phương Linh hối hả cúp máy.
– “Ai vậy anh?” Nhung hỏi…
– “À… là Phương Linh, cô ta nói Bí Thư Nga mất tích… Hỏi anh có gặp hay không thôi… Sao kỳ vậy cà…” Đức thắc mắc không biết xảy ra chuyện gì nhưng mà khả năng bỏ nhà theo trai rất ít.
…
Nhung thiu thiu ngủ, Nguyệt ở lại canh chừng, phòng này là phòng đặc biệt dành cho cán bộ cao cấp và người nhà. Có một chiếc giường dành cho người nhà thăm nuôi, Nguyệt có lẽ đã mệt. Nếu hắn ở đây thì nàng sẽ ngại không dám nằm.
– Anh ra ngoài làm chút chuyện… Em ở lại trông chừng chị hai ha…
– “Dạ được anh rể… Ở đây có em và má thay phiên nhau… Má sắp tới rồi. Anh bận cứ đi trước” Nguyệt ngoan ngoãn đáp.
– “Ngoan… cảm ơn nhiều! “Hắn nói xong chuồn mất, Gương mặt Nguyệt đỏ bừng, anh rể baby này nhỏ hơn nàng hình như 3 hoặc 4 tuổi vậy mà dám khen nàng “ngoan”…
Đàn bà phải có trước có sau, nhưng khi họ có em bé trong bụng thì phải được ưu tiên đấy, rời bệnh viện, Đức lái xe đến thăm Tâm Đoan luôn tiện mời chào chuyện siêu thị.
– “Cậu Tư… Cậu tới rồi…” Chi Hảo vừa mở cửa, thấy hắn… mừng rỡ…
– Chị Hảo… Chị khỏe chứ…
– Khỏe… Khỏe… Vào nhà đi cậu. Bên ngoài trời nắng nóng… Cô Tư đi mua sắm… Bà chủ ở trên lầu.
– “Vậy à… Vậy để tôi lên gặp bà chủ…” Khi nay bị Nhung “chọc giận” rồi đứt gánh nữa đường, thật khó chịu, biết má vợ trên lầu một mình… Vậy thì ngu gì không lợi dụng thời cơ một chút? Hắn rón rén đi nhè nhẹ đến phòng làm việc của cha vợ.
– Đụ cái lồn… Làm hết hồn… Tới hồi nào vậy? Sao không thông báo? Tâm Đoan đi ra ngoài mua sắm với bạn rồi…
– “Hi hi… Chị Hảo có nói… Hôm qua “con” nói với Tâm Đoan chiều hôm nay ghé, nhưng thấy rảnh… Thôi được.”Má” tiếp tục làm việc đi…”Con” xuống phòng Tam Đoan chờ…” Hắn dợm người quay đi…
– “Anh thật là vô lương tâm… Chỉ biết có Tâm Đoan thôi hả?” Ngọc Trinh oán giận, nàng thấy hắn, trong lòng mừng rỡ, hắn thì tỉnh bơ.
– Không phải đâu… Em đẹp quá… Đứng gần em. Anh sợ dằn không được… Làm ẩu thì không nên… Chị hảo… Hi hi. Tuy nói như vậy nhưng tay thì kéo Ngọc Trinh tới… ôm nàng. Xưng hô từ “má” chuyển qua “em” chỉ trong một nốt nhạc.
– “Tin anh mới là lạ…” Ngọc Trinh sung sướng khi nghe hắn tán tỉnh. Hắn vừa ôm, nàng đã động tình. Hơn cả tuần, nàng luôn nhớ những lúc cùng hắn ân ái. Bây giờ có dịp, thử hỏi làm sao chịu được.
– “Có khi nào chị Hảo bất thình lình lên đây không… Hắc hắc… Em coi nó nè.”Đức rù rì bên tai nàng… Cầm tay “má vợ” đưa tới chỗ giữa hai đùi… Cặc đang như khúc củi. Tay lòn vô áo nàng xoa bóp. Ý đồ đã rõ, nàng không giúp giải quyết vấn đề… Hắn sẽ hiếp dâm nàng.
– “Không đâu… Trừ khi em nhấn chuông”Ngọc Trinh trả lời… ý “khuyến khích” hắn làm tới… Tay nàng hối hả tìm phéc mơ tuya quần hắn kéo xuống. Đức kéo vạt áo nàng lên… luồn tay vào quần lót mân mê chùm lông mềm mại. Cả hai sờ soạng lẫn nhau trong hơi thở hổn hển.
– Vậy anh làm tới nha…
– “Ừm…” Ngọc Trinh ậm ừ trong cổ họng. Hắn không làm tới nàng “thí mạng” với hắn.
Đức xốc “má vợ” lên, để nàng tựa lưng vào tường sát bên cửa sổ, tuột quần lót ra ngoài, nàng đứng trên một chân, chân kia kẹp qua eo. Hắn cầm cặc rà tìm cửa… Nhấn một phát lút cán rồi bắt đầu nắc, vừa nắc vừa bóp vú thỉnh thoảng liếc canh chừng phía dưới lầu… Từ đây nhìn ra ngoài cửa sổ có thể thấy xe ở cổng vào. Như vậy bất cứ ai về cũng không thành vấn đề, có thời giờ mặc lại quần áo mà. Chỉ cần vài phút thôi.
Chơi Ngọc Trinh, cảm giác vụng trộm, gian dâm vô cùng kích thích, hắn hùng hổ nắc bạo. Ngọc Trinh hứng chí, để cặc hắn đâm sâu vô hơn. Hai tay quàng qua cổ, hai chân kẹp eo, Cả người nàng như đánh đu trên người hắn… Hai tay bợ mông nàng, hắn nắc liên tu bất tận, cặp vú nàng run chuyển.
Thời gian như ngừng lại, trong phòng chỉ nghe tiếng thở hổn hển, tiếng bành bạch do hai bộ phận sinh dục chạm vào nhau, dâm thủy không ngừng tuôn trào. Ngọc Trinh cắn nát vai hắn để khỏi thét gào… Nàng đã hai lần lên đỉnh nhưng chưa thấy hắn bắn…
“Ting… ting…” Có tiếng kèn xe… Cả ba chiếc xe cùng về một lượt.
– “Ổng về…”ra” đi…” Ngọc Trinh thở hổn hển, hối thúc.
– Hi hi… Chưa… nhưng không sao… Mai mốt em đền cho anh.
– “Ừm”… Hai người buông nhau ra. Mặc lại quần áo chỉnh tề. Hắn ra mở cửa trở lại bàn… Má vợ và con rể ngồi đối diện bàn chuyện rất nghiêm túc. Chưa được hai phút. Tâm Đoan mở cửa hí hửng.
– “Anh… anh nói chiều mới đến mà nên em ra ngoài mua sắm… Chị Hảo nói anh tới… Anh thật là” Tâm Đoan nũng nịu. Nếu biết hắn đến, nàng sẽ không ra ngoài.
– Thì anh chờ em về, đâu có sao chứ, sẵn bàn với má chút chuyện. Ha ha… Chúc mừng nha. Đại biểu quốc Hội Tuấn Anh đại Gia…
– “Ha Ha… Cũng nhờ đám bạn bè của con nể mặt vận động cho ba… Chờ hết dịch nhất định phải đãi lớn mới được” Tuấn Anh sung sướng hãnh diện. Giấc mơ cuối cùng cũng thành sự thật. Trước đây ông đã từng muốn bỏ ra 30 tỷ để có được danh hiệu “Đại biểu quốc hội” này nhưng không đủ thế lực để tranh giành. Bây giờ không quá 10 tỷ ngoại giao mà đã tới tay. Đứa con rể này thật là thần thông quảng đại. Ông đã đắc cử. Bây giờ là Đại biểu quốc hội rồi.
– “Tôi cũng chưa đãi tiệc… Lúc đó phải làm thật hoành tráng… coi như là song hỷ” Tuấn Hào cười… Vì đại dịch, hắn cũng chưa mở tiệc ăn mừng được.
– “Không được, phải đãi riêng… Tiệc của Đại biểu quốc hội và Phó Chủ Tịch huyện không thể gom chung được…” Ngọc Trinh phản đối.
– “Ha ha… Cái này nhạc mẩu đại nhân nói đúng đó… Quà cáp không thể lẫn lộn được…” Đức pha trò.
– “Đúng… đúng… Phải phân ra mà làm…”Nhưng mà… Chủ tịch huyện, còn anh. Hi hi… Sao không thấy anh mở tiệc đãi vậy?” Tâm Đoan trêu.
– Phải ha… Nhắc mới nhớ… Ậy… Chờ hết dịch mới tính đi… Không chừng lúc đầy tháng con mình… Song hỷ lâm môn?
– “Tâm Đoan, ông xã em thật là biết tính toán. Định một bữa tiệc mà nhận hai quà.” Tuấn Kiệt “tố giác” âm mưu của em rể.
– “Ha ha… hi hi” Tất cả cười vui vẻ.
Mọi người vừa ăn cơm vừa nói chuyện. Đức thầm phục “má vợ”. Lúc nãy, trên lầu ba thì như con mèo cái khát tình, bây giờ thì rất mẫu mực. Mấy bà sồn sồn thật là có tài này mà. Trưởng ban My, Chị Tư, Dì Hường, Bí Thư Lệ, Chủ tịch Diễm đều là như vậy. Hắn đang nghỉ làm sao đem má vợ Ngọc Trinh nhập bọn với Trưởng ban My, Chị Tư, Dì Hường thì sướng nha.
– Ha ha… Bây giờ là Đại biểu quốc hội phu nhân rồi… Không biết má có hứng thú giao thiệp với các phu nhân khác như là Chủ tịch tỉnh Phu nhân, Trưởng ban Tuyên giáo, Phó Chủ tịch tỉnh chẳng hạn?
– “Ý kiến này hay đó em… Giao thiệp nhiều một chút cũng tốt.” Tuấn Anh mừng rỡ. Giao thiệp với các “mệnh phụ phu nhân” không phải ai muốn cũng được đâu à.
– “Vậy cũng được… Con sắp xếp đi” Ngọc Trinh biết “âm mưu” của con rể, trong lòng thầm vui, như vậy là sẽ có những lúc nàng và hắn danh chính ngôn thuận đi “giao thiệp”.
– “Ây ui… Mấy cái chuyện nhàm chán đó… Em thà là đi shopping” Tâm Đoan nhăn mặt.
– “Tâm Đoan, Em muốn cũng không được đâu, mai mốt sanh ba bốn đứa. Đâu có thì giờ đi giao thiệp chứ.” Tuấn Hào trêu em gái…
– Ha ha… hi hi… Mọi người bật cười… Tâm Đoan mặt đỏ bừng, nàng chính là muốn như vậy.
– “Vậy cứ quyết định như vậy, con sẽ sắp xếp… Ừm… Có chuyện này… Không biết ba có hứng thú…” Đức đem chuyện Siêu thị mời chào.
– “Chuyện tốt như vậy sao không tham gia chứ. Con chừa cổ phần cho ba là được… 10 % ha…”Tâm trạng đang vui vẻ, Tuấn Anh sảng khoái gật đầu. Cần gì phải suy nghĩ chứ, đầu tư làm ra tiền mà, lại có thể ủng hộ đứa con rể làm nên thành tích. Một công hai chuyện…
– Ha ha… Không thành vấn đề.
– “Thôi, tan hàng đi… để hai vợ chồng người tâm sự…” Tuấn Anh hiểu biết đứng lên…
– “Ba à” Tâm Đoan mặt đỏ bừng vì bị nói trúng tim đen…
– “Ậy… mắc cỡ cái gì chứ… Là người lớn hết rồi… Đức à… Khi nào có rảnh… Anh em mình nói chuyện chút nha…” Tuấn Hào thân thiết rào đón.
– Chờ cái gì chứ… Tâm Đoan, vô phòng nghỉ đi… Anh nói chuyện với anh Hào…
– “Ừm… đừng có lâu quá”…
– “Ha ha, mượn ông xã em mười phút thôi mà.” Hào cười… Tuấn Anh và Ngọc Trinh, Tuấn Kiệt tránh mặt.
– Là chuyện gì vậy? Trên đời chỉ có 3 chuyện làm đàn ông phiền lòng. Thứ nhất là sự nghiệp, thứ hai là tiền bạc thứ ba là đàn bà… Theo tinh hình hiện tại thì Sự nghiệp và tiền bạc thì không thể nào, như vậy là đàn bà rồi… Ha ha. Có phải không?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 2 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 28/07/2023 06:36 (GMT+7) |