Bạn đang đọc Quyển 3, xem thêm các Quyển khác trong bộ “Thằng Đức” tại đây: http://truyensex.moe/tag/tuyen-tap-thang-duc/
Mà thư giãn thì ít, khoe khoang thì nhiều nhất là 2 tiểu la lỵ Ngọc và Gia Hân, hôm qua “lai chim” đăng hình lên mạng thì cả đám bạn trợn mắt há mồm đưa ngón tay cái ngưỡng mộ bởi vậy hôm nay được dịp làm tới.
Nằm cạnh hồ bơi, đeo kính mát hàng hiệu của chị Nancy mua cho mà có phải là một đôi chứ, cả hai đôi luôn á, Oh my God!! Một đôi là Versace đôi kia là Burberry, hai đôi cộng lại cả ngàn mấy đô… Hai tiểu la lỵ bỗng cảm thấy chị Nancy thật dễ thương lạ lùng và vô cùng gần gũi.
Mà nào có phải mua riêng cho hai tiểu la lị chứ, Nancy không hề bủn xỉn, keo kiệt nên không quên mua một đôi cho Duyên. Hôm nay kết quả vô cùng khả quan, sau khi chẩn đoán, khám tỉ mỉ, bác sĩ chuyên khoa mắt tin tưởng chỉ cần giải phẫu là đôi mắt sẽ có thể trở lại như xưa. Chi phí là 60K USD… 1 tỷ mấy. Người dân thường nghe mà hết hồn, hơn 1 tỷ đó nhưng đối với Đức đại gia thì 1 tỷ chỉ là con số nhỏ, hắn có thể mua du thuyền, mướn máy bay riêng thì 1 tỷ chỉ là 3 bò 9 trâu mất một cọng lông, có đáng gì chứ.
Nếu ngày xưa ông bà mình có câu “Cái răng cái tóc là góc con người” thì ngày nay trang sức, quần là áo lượt thể hiện được sự khác biệt. Khi Nancy đeo đôi kiếng mát Burberry lên mọi người như “đứng hình” một vài giây.
“Tây Thi tái thế a” Nancy vừa đeo đôi kính mát Burberry gọng hồng lên mặt của Duyên, bản thân Duyên thì không thấy nhưng mọi người đều sững sờ. Đúng là Tây Thi tái thế a, nhưng dù Tây Thi có sống lại thì so với Duyên, chỉ có thể “cam bái hạ phong”.
“Wow…” Hồng Phượng trợn mắt, đưa ngón tay cái tán thưởng, nàng là con gái mà cũng cảm thấy xao xuyến.
Song Nhã huýt sáo…
“Duyên, em xinh thật” Ngọc Lan bật tiếng khen, Nancy, Mỹ Chi, Gia Kỳ nhìn nhau. Trời sinh vưu vật a, trước tới giờ ai cũng tự hào về nhan sắc của mình nhưng bây giờ cảm thấy có chút chút không bằng. Một chữ thôi…”Đẹp”. Cô bé này phải nói là đẹp não nùng.
“Thật hả chị?” Duyên được khen, e thẹn, hai má ửng hồng.
“Sao lại không thật, Duyên, em đẹp thật đó. Hỏi chị Phương Linh và chị Thanh Thanh đi. Có phải không Thanh Thanh?” Thanh Tình gật đầu, ánh mắt tán thưởng, hâm mộ.
“Còn phải nói nữa, Sau này ai cưới được em là tu ba kiếp” Phương Linh cười đáp.
“Dĩ nhiên rồi, chị nào em nấy, các người nói coi có phải không?” Ngọc Lan “vênh mặt”.
“Chuyện gì? Chuyện gì mà nói chị nào em nấy?” Ngay lúc này hắn và bọn Tú Nhi vừa về tới khách sạn, trên đường đi lên phòng thấy cả đám lố nhố thì biết người mình đang thụ hưởng bên hồ bơi nên đi thẳng tới, vừa lúc nghe Ngọc Lan nói “chị nào em nấy” nên thắc mắc.
“Các chị em nói Duyên là Tây Thi tái thế, em nói “chị nào em nấy”. Anh thấy có đúng không?” Ngọc Lan mỉm cười hiền hậu nhưng câu hỏi thì đầy “mìn”, “chông gai” và “lựu đạn”…
“Hả… Vậy à?” Đức đứng đơ người ra, á khẩu không trả lời không được mà trả lời không khôn khéo thì sẽ bị nổ banh xác.
Ngọc Lan là một trong những đệ nhất mỹ nữ của vùng sông Lam núi Hồng, trong đó có Thái Điệp, song Nhã và Gia Kỳ, nếu nói “không đúng” thì là xạo một cách trắng trợn rồi, đồng thời cũng sẽ đắc tội với cả 5 người. Gật đầu khen phải thì có nghĩa nhìn nhận Duyên là “Tây Thi tái thế”, sẽ bị nghi ngờ có ý đồ đen tối. Chuyện của Hồng Phượng vừa mới lắng dịu thôi, bởi vậy trước nhiều cặp mắt soi mói của các nàng, hắn đứng đơ người ra một vài giây. Đường nào cũng dẫn tới tòa “đại hình”, không biết nói sao cho phải.
“Hôm nay lần đầu tiên họp ra sao?” “Chánh hậu nương nương” Nancy mỉm cười “cứu giá”…
“Ạ… Hi hi… Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ thật là giỏi, nhớ tới gương mặt của gã Steven anh vẫn còn thấy tức cười. Tú Nhi, em nói đi cho mọi người nghe, anh lên phòng thay quần áo, đi cả ngày mồ hôi mồ hám, tắm xong anh còn phải họp với Phó Loan, các em từ từ nha.” Hắn nói xong đi như bị ma đuổi về hướng thang máy để lên phòng, đám mỹ nữ nhìn nhau “hậm hực”.
“Chị lại cứu ảnh rồi” mỉm cười thông cảm, Gia Kỳ “liếc” Nancy.
“Cũng hoàn toàn không phải vậy. Hi hi, cái này gọi là vừa nắm vừa thả.” Nancy ranh mãnh cười. Đàn ông là trùm ăn vụng, không dễ kiểm soát, nàng chỉ cần “nắm” hắn là được.
…
Đức Lập Đồng Tháp bây giờ chính là Hồng Ngọc trước kia, các công ty “con” như Thắng Lợi, Đống Đa, Trường Sơn không còn nữa mà cùng với Hồng Ngọc nhập chung là một dưới cái tên Đức Lập mà mọi người ai cũng gọi là Đức Lập Đồng Tháp để phân biệt với Đức Lập Cần Thơ, cùng một ông chủ mà.
Nói về quy mô thì Đức Lập Đồng Tháp không kém Đức Lập Cần Thơ, do 4 công ty nhập lại nên số người làm việc bao gồm Ban Giám Đốc, đội ngũ kỹ sư, kỹ thuật viên, công nhân từ trên xuống dưới gộp lại gần 200 người, cho nên chưa kể về thuế má, Đức Lập Đồng Tháp đóng góp không nhỏ cho nền kinh tế địa phương.
Đồng hồ vừa hơn 8 giờ, chiếc Mercedes S 450 Luxury màu đen tiến vào bãi đậu xe, ngừng lại. Cửa mở, môt mỹ phụ trọng bộ y phục OL màu trắng bước xuống, gương mặt nàng đeo kính mát đen, dáng người thon thả, chỗ lồi thì lồi, chỗ lõm thì lỏm vô cùng cân xứng với thân hình của nàng. Nhìn vào khó mà biết nàng đã xấp xỉ 50 nhưng vẫn còn là một vưu vật, đàn ông thanh niên trai tráng chỉ nhìn thấy nàng một lần, về nhà vừa tưởng tượng vừa sục cặc là chuyện không thể tránh khỏi.
Hồ Thanh Loan, Phó Tổng Tài, Phó Tổng Giám đốc của cả hai Đức Lập. Nói là “Phó” nhưng ai cũng coi nàng là “Tổng” chỉ vì ông Tổng năm khi mười họa mới xuất hiện một lần.
“Phó Tổng, chị đã đến rồi” Xe Loan vừa vào đến cổng, Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ vắng mặt, là người “lớn” nhất, Hồng Ngọc liền được thông báo nên ra tận cửa tiếp đón.
“Ừm… Tất cả đã đến đông đủ chứ?” Loan gật đầu, mỉm cười…
“Dạ, Đã đông đủ, đang trong phòng họp chờ chị”.
“Ừm được, cứ để họ chờ. Hồng Ngọc, chị có chuyện muốn nói với em. Chờ chút…” Loan quay sang cô gái đang ngồi ở sau quầy tiếp tân.
Lát nữa nếu có ai hai người tới, một người tên Hoành, một người tên Thu Lan, phiền cô dẫn vào trong gặp tôi.
“Dạ… Phó Tổng…” Cô gái cung kính gật đầu…
“Thu Lan? Hoành? Hai người này tới đây làm gì?” Hồng Ngọc vừa sửng sốt vừa nghi hoặc, trong bụng không vui.
“Đi đi, mình vào trong nói chuyện, anh Tổng tối hôm qua từ bên Canada gọi về, nhờ tôi nói chuyện này với cô. Đi, mình vào trong rồi nói” Loan mỉm cười, thân thiết vỗ vai Hồng Ngọc.
“Dạ được…” Hồng Ngọc ngoan ngoãn đi theo, Tú Nhi rất là có cá tính nhưng trước “nữ đại tướng” này thì rất nhu mì dễ dạy, nàng làm sao dám cứng đầu ương ngạnh cho được chứ, trừ khi muốn rời khỏi Đức Lập, chuyện này đối với nàng thì quên đi, tuy địa vị hiện giờ chỉ là số “5” số “6” nhưng tâm trạng vui hơn trước nhiều, hơn nữa nàng còn phải “tính sổ” với hắn, hôm đó sờ ngực nàng thì “hung hăng” lắm bây giờ làm như không có gì, muốn chạy? Không có cửa đâu.
“Là như vầy, Đức Tổng quyết định cho cô Thu Lan một cơ hội làm việc ở bộ phận mua hàng của TTTM Đồng Tháp” Vừa ngồi xuống, Loan trực tiếp vào thẳng vấn đề, trước kia, trong công ty Hồng Ngọc, Thu Lan làm nội gián cho Nguyễn Văn Đồng nên dĩ nhiên là có mâu thuẫn giữa hai bên, vấn đề này cần được giải quyết vì hắn muốn đưa Thu Lan tới đây để được huấn luyện.
– “Bộ phận mua hàng của TTTM Đồng Tháp?” Hồng Ngọc ngạc nhiên, có liên quan gì tới nàng chứ, nàng giám sát về tiến trình xây dựng thôi.
“Trong thời gian TTTM còn đang xây, Thu Lan sẽ… ừm đi đi về về giữa Cao Lãnh và Cần Thơ để được huấn luyện. Đức tổng biết giữa hai cô có mâu thuẫn nên nhờ tôi nói với cô đừng canh cánh trong lòng. Đường đời muôn vạn nẻo, hôm nay là bạn, mai có thể là kẻ thù, ngược lại cũng đã xảy ra như giữa cô và Đức tổng vậy” Loan mỉm cười.
“Tôi không nhỏ mọn như vậy” Bị nói ngay “tim đen”, Hồng Ngọc chối bai bải, nét mặt thoáng hồng, thầm mắng “tên mắc dịch, nghĩ tôi hẹp hòi lắm sao…”
“Hi hi… Tôi cũng nói với Đức tổng như vậy. Thôi không nói chuyện này nữa. Trong thời gian tới, chúng ta sẽ rất bận rộn, cô hãy chuẩn bị tinh thần, còn nữa, cũng đã đến lúc hai người Lam Điền và Vệ Lan nên nhận thêm trách nhiệm, công ty đang trên đà phát triển mạnh hơn nữa Đức tổng muốn tiến công trên lĩnh vực khác mà chúng ta thì thiếu người dùng, ý tôi muốn nói là người tin cậy và làm được việc”.
“Phát triển trên lĩnh vực khác? Đây là chuyện tốt mà, Phó Tổng cũng biết đó, Hồng Ngọc tôi rất hiếu động, việc nhiều không sợ chỉ sợ không đủ việc cho mình làm. Lam Điền và Vệ Lan cũng vậy” Nghe Loan nói, Hồng Ngọc hiểu hai chị em thân Lam Điền và Vệ Lan có cơ hội thăng tiến khiến nàng mừng rỡ.
Từ lúc “Hồng Ngọc” đổi tên thành “Đức Lập”, chuyện thăng tiến của Lam Điền và Vệ Lan không do nàng quyết định nên trong lòng áy náy, nay nghe Loan nói như vậy thì cảm thấy mừng. Còn định hỏi thêm Đức tổng muốn phát triển thêm trên lĩnh vực gì thì có tiếng gõ cửa.
“Cộc cộc cộc…”
“Vô đi…” Loan nói vọng ra cửa…
“Phó Tổng, cô Thu Lan và ông Hoành đã tới bên ngoài” Cô tiếp tân mở cửa bước vào cung kính nói.
“Ừm… Mời hai người họ vô” Loan gật đầu.
“Phó Tổng, em xin phép” Hồng Ngọc đứng dậy.
“Ừm… 30 phút, gặp nhau ở phòng họp. Nói với phòng IT chuẩn bị cuộc họp trực tuyến với Đức tổng bên Canada” Loan nhìn đồng hồ, bây giờ là 10 giờ tối bên Bắc Mỹ – “Dạ… Em thông báo với mọi người” Hồng Ngọc bước ra.
Ngay lúc này Thu Lan xuất hiện ngay cửa, sau một vài giây ngượng ngập, Thu Lan gật đầu chào, không biết phải nói gì.
“Đã lâu không gặp… Khỏe chứ?” Hồng Ngọc nhoẻn miệng cười, trong lòng thầm nghĩ “hắn nói phải, đường đời muôn vạn nẻo, cần gì phải canh cánh trong lòng. Những chuyện đã qua cứ coi như là một giấc mơ”.
“Cũng bình thường… Chị thì sao?” Thu Lan mừng thầm khi thấy Hồng Ngọc không tỏ vẻ khó chịu khi gặp mình.
“Hi hi… Khá lắm, Phó Tổng đang chờ hai người. Vô đi, Chút nữa gặp lại, mai mốt nói chuyện sau” Hồng Ngọc lách mình sang một bên, Thu Lan cùng Hoành bước vào…
“Hi hi… Thu Lan phải không? Vị này là ông Hoành rồi. Mời vào, ngồi đi. Dùng gì? Cà phê, trà hay nước lọc?” Loan mỉm cười niềm nở đón tiếp.
“Cảm ơn nhiều, chúng tôi không khát” Hai người ngồi xuống, Hoành đáp thay vợ, lòng đang thấp thỏm, Thu Lan tới gặp vị Phó Tổng này thì không ngạc nhiên nhưng khi ngay cả mình cũng được gọi tới gặp mặt khiến Hoành hồi hộp xúc động, đây là chuyện tốt. Trải qua bao nhiêu chuyện, bây giờ Hoành không muốn trèo cao nữa, quan trọng là có một công việc ổn định.
“Hi hi… Hai người cũng biết rồi nhưng để tôi chính thức tự mình giới thiệu. Tôi là Hồ Thanh Loan, phó Tổng Tài, cũng là Phó Tổng Giám đốc của Đức Lập. Bây giờ bắt đầu với Thu Lan trước nha. Ừm, Đức Tổng có nói qua, Thu Lan được đề bạt vào chức vụ Giám đốc bộ phận mua hàng của TTTM Đồng Tháp. Chúc mừng chị, chào mừng chị đến với đại gia đình Đức Lập. À quên nói rõ cho hai người biết, Đức tổng cũng là đại cổ đông của TTTM Đồng Tháp cho nên Thu Lan chị làm Giám đốc bộ phận thu mua của TTTM Đồng Tháp thì cũng chính là làm cho Đức Lập” Nói tới đây, Loan ngừng lại mỉm cười thân thiết.
“Dạ… Tôi hiểu được. Cảm ơn… Phó Tổng… mai này nhờ chị chỉ dạy nhiều…” Tuy hắn đã nói qua nhưng khi nghe Loan nói, Thu Lan vẫn không kiềm được phấn khởi…
“Đừng khách sáo. Ừm… Từ đây đến lúc TTTM xây cất xong còn vài tháng nữa, trong thời gian này có rất nhiều việc cần để chuẩn bị, nếu không có vấn đề gì, Thu Lan có thể bắt đầu từ tuần tới. Để quen với việc vận hành của công ty, Thu Lan sẽ cực nhọc một chút, thường xuyên di chuyển giữa Cần Thơ và Cao Lãnh. Trong thời gian này coi như là “training”, không có vấn đề gì chứ?”
“Không… Không có vấn đề gì…”
“Tốt. Ừm… Về lương bổng và phúc lợi. Là Giám đốc của bộ phận thu mua, lương của Thu Lan bắt đầu là 35 triệu mỗi tháng, có bảo hiểm y tế cho gia đình, được cấp xe hơi làm phương tiện di chuyển, Thu Lan có bằng lái xe chứ? Nếu chưa thì phải tranh thủ, mọi chi phí sẽ được công ty đài thọ. Còn nữa, chi phí di chuyển như mỗi lần đến Cần Thơ ở khách sạn cũng sẽ được công ty chi trả…” Loan nói một hơi…
Thu Lan mắt lệ nhạt nhòa, nàng đang cố kìm hãm để khỏi bật lên những tiếng khóc nức nở, những giọt nước mắt vui mừng. Trước kia nàng chỉ được 10 triệu mỗi tháng nhưng phải làm đối tượng cho hai cha con Đồng, Phát thỏa mãn tình dục với niềm hy vọng được trèo lên, nàng không nghĩ bây giờ được hắn thu nhận mà có đãi ngộ tốt như vậy, nghĩ tới trước kia và bây giờ vừa tủi thân vừa cảm động nên không cầm được nước mắt.
Có câu nhân chi sơ tinh bổn thiện, bản tính nàng không tham lam nhưng vì nhà nghèo nên bắt buộc phải sinh tồn vì vậy phải đi vào con đường nàng không muốn đi. Bây giờ không ngờ có cơ hội này…
“Em…” Thấy vợ khóc, Hoành cũng mủi lòng.
“Thu Lan… Cô không sao chứ…” Thấy Lan khóc, Loan sửng sốt…
“À… Không… Không có gì… Tôi… Tôi vui mừng thôi…” Thu Lan cười trong nước mắt…
“Vậy à… Tôi hiểu, chỉ cần từ nay cô cố gắng làm việc, Đức tổng sẽ không bạc đãi, tương lai sẽ không dừng lại ở đó, chắc chắn còn hơn nhiều” Loan mỉm cười, đây là sự thật, nàng không phải tâng bốc, hắn luôn luôn hào phóng, rộng lượng với người làm việc cho mình.
“Tôi…” Thu Lan nghẹn ngào, không biết nói sao nữa, nàng đang nhớ lại lần đó trong phòng thay đồ, nghĩ hắn muốn, nàng kéo phéc mơ tuya quần hắn xuống định dùng miệng phục vụ nhưng hắn coi nàng là con người. Chuyện này nàng không bao giờ quên, suốt đời sẽ không quên.
“Anh Hoành… Anh nói được tiếng Anh chứ?” Phần của Thu Lan coi như xong, Loan chuyển sang Hoành…
“Cách đây 6 năm… Tôi có bằng “C”…” Không biết mục đích của Loan. Thở dài, Hoành thật thà đáp… bằng “C” bây giờ không còn giá trị nữa. Có cũng như không.
“A” hay “B” hay “C” không quan trọng, quan trọng là anh hiểu người ta nói gì và nói được…
“Chuyện này không thành vấn đề…” Hoành sửng sốt, không biết Loan muốn gì.
“Vậy được, là như vầy, Đức tổng cần người qua Canada làm việc, thời gian tối đa là 6 tháng, có thể lâu hơn một chút cũng chưa biết chừng, không biết anh Hoành nghĩ sao?” “Qua Canada làm việc?” Lỗ tai Hoành lùng bùng, tưởng mình nghe lầm.
Bên cạnh, Thu Lan “đứng hình”, có chuyện tốt như vậy sao? Trước tới giờ, hai vợ chồng đã từng “xuất ngoại” nhưng sáng đi chiều về qua cửa khẩu Dinh Bà, cũng là xuất ngoại đó nhưng nói ra cho vui và ai cũng bụm miệng cười.
Canada? Xứ lá phong? Xứ lạnh tình nồng? Qua đó làm việc 6 tháng? Nằm mơ cũng không dám nghĩ tới…
“Đức tổng biết hai người có con nhỏ, Thu Lan phải đi đi về về giữa Cần Thơ và Cao Lãnh nên có lẽ có chút không tiện, nếu là như vậy…” Tưởng vì con nhỏ mà Hoành ngần ngừ, Loan thông cảm…
“Không… Đức tổng đã chiếu cố như vậy, chúng tôi sẽ sắp xếp chuyện nhà…” Sợ Loan hiểu lầm, Hoành nhanh nhảu đáp.
“Vậy được… Tôi sẽ nói lại với Đức tổng. Hoan nghênh anh gia nhập đại gia đinh Đức Lập. À còn vấn đề lương bổng, tạm thời chưa quyết định. Vài ngày sau anh sẽ biết, yên chí đi. Chuyện bây giờ là anh kiểm tra hộ chiếu, ít nhất phải còn hiệu lực trong vòng 1 năm. Bây giờ chúng ta đi họp với Đức tổng, sẵn dịp tôi sẽ giới thiệu vài người cho anh quen biết, không phải 1 mình qua bên Canada đâu…” Thấy sắp tới giờ, Loan mỉm cười đứng dậy…
Thu Lan – Hoành chân bước theo, cả hai nhìn nhau, ánh mắt vui mừng tưởng như đang nằm mơ.
Được Hồng Ngọc thông báo, tuy nói là khoảng 30 phút, buổi họp sẽ bắt đầu nhưng chưa tới 15 phút, trong phòng họp đã đầy đủ người, ai cũng nét mặt nghiêm túc chăm chú nhìn vào laptop trước mặt, đối diện là màn hình rộng lớn.
Cả hai Thông, Đương cũng trong số này, người bán vé số và anh hát dạo trong quá khứ bây giờ lần lượt là Giám đốc của phòng chất lượng và quy hoạch của Đức Lập, lương tháng mấy chục triệu còn có đãi ngộ đặc biệt như phụ cấp xe để làm phương tiện di chuyển, không phải là Vision cũng không phải SH, quá tầm thường rồi, mà là Honda Accord hoặc Toyota… Mercedes hay Audi thì không dám nhưng ở Cao Lãnh nói riêng, Đồng Tháp nói chung, người có được đồng lương và đãi ngộ như vầy có thể đếm trên đầu ngón tay.
Ngồi bên cạnh Thông, Đương đang suy nghĩ mông lung, không biết bạn mình thì sao nhưng Đương thì được cái này mất cái kia, tình cảm vợ chồng ngày càng lợt lạt, Đương có cảm giác Ngọc Thy bị chứng lãnh cảm, không còn hứng thú chuyện giường chiếu nữa, mỗi lần muốn làm chuyện đó thì nàng miễn cưỡng cầm tay sục để chìu chồng.
Nghĩ có lẽ công việc Chánh văn phòng tạo cho vợ nhiều áp lực nên hôm qua trong bữa cơm chiều, Đương gợi ý Ngọc Thy từ chức, ở nhà làm bà nội trợ, bây giờ kinh tế rất khá, không cần phải bôn ba nữa. Chưa nói hết ý thì nét mặt của ông bà già vợ đen như đít nồi, nhất là Trần Thị Hoa, bà má vợ.
Chuyện không khó hiểu, trước kia hai vợ chồng già vì xích mích với nhà họ Thái, Nguyễn Thông thì không vừa mắt họ nên hai vợ chồng già ít đi đâu, chỉ ru rú trong nhà cũng chỉ vì bà con lối xóm thấy cả hai như là thấy ma, sợ bị liên lụy. Bây giờ thì khác rồi, thấy hai vợ chồng từ xa đã tranh nhau đon đả chào hỏi, có món ngon nào cũng đem qua sốt sắng mời mọc. Có đáng là bao chứ, không phải là chuyện lớn gì nhưng đây là niềm hãnh diện của người dân quê Nam Bộ, còn không phải là nhờ hai đứa con gái sao?
Đúng là tổ tiên hiển linh, một đứa là Thư ký cho Chủ tịch huyện, một đứa là Chánh văn phòng huyện. Tương lai biết đâu sẽ là Chủ tịch hay Bí thư huyện thậm chí Phó hay Chủ tịch Thành phố? Đang tốt như vậy mà muốn con gái bà từ chức về nhà làm nội trợ nấu cơm giặt đồ? Bùi Thanh Thế còn dằn được nhưng Trần Thị Hoa thì mắng con rể đầu người óc heo. Ngọc Thy thì nét mặt sa sầm, muốn nàng ở nhà làm công việc nội trợ? Không có cửa đâu.
Ngay cả Ngọc Thơ bình thường cũng kính nể anh rể nhưng bây giờ thấy Đương hủ lậu.
Việc này khiến Đương vô cùng buồn bực, tối qua tới giờ suy nghĩ miên man, tìm biện pháp vẹn toàn.
Còn đang suy nghĩ, Thông bên cạnh, thúc nhẹ, Đương giật mình trở về với hiện tại. Cửa mở, Phó tổng tài Loan bước vào, theo sau là một cặp…
“Phó tổng”… Mọi người đứng lên, đón chào…
“Đã đến đông đủ rồi à. Các vị ngồi đi… Ừm… Trước hết để tôi giới thiệu. Đây là Thu Lan, là do Đức tổng đặc biệt đề bạt vào chức vụ Giám đốc bộ phận thu mua của TTTM Đồng Tháp, ở đây, đa số các vị cũng biết rồi, Đức Lập và TTTM Đồng Tháp tuy là hai thực thể khác nhau nhưng Tổng tài của chúng ta là cổ đông lớn nhất của TTTM Đồng Tháp cho nên có thể nói Thu Lan là người của TTTM hay là người của Đức Lập cũng không có gì khác biệt…” Loan giới thiệu Thu Lan trước, không hề nhắc đến quan hệ vợ chồng của hai người Lan Hoành, đối với nàng, chuyện này không cần thiết, cứ để mọi người từ từ khám phá.
“Bốp bốp bốp…” Hồng Ngọc vỗ tay, mọi người vỗ tay theo. Michael Vũ, Peter Huỳnh, Adam gã Phó Trưởng phòng nhân sự hai mắt sáng ngời nồng nhiệt vỗ tay chào mừng người đẹp. Bây giờ, Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến thì không còn dám mơ tưởng nữa nhưng người đẹp này thì có thể chứ.
Đàn ông là vậy, thấy đàn bà đẹp là nghĩ đến chuyện cua tới tay và làm sao đem lên giường. Chuyện người ta có BF hay chồng con hay chưa không quan trọng và nếu đã có chồng rồi thì càng tốt, cắm một cái sừng lên đầu chồng nàng coi như là 1 chiến tích.
“Các vị… Từ nay xin chỉ dạy nhiều…” Ánh mắt nhìn Hồng Ngọc, Vệ Lan, Lam Điền… 3 người quen cũ, Thu Lan mỉm cười.
Trang Đài nghi hoặc, chuyện “4 đại vương phi” Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến thì không còn nghi ngờ gì nữa nhưng đối với người này, chẳng lẽ “Hoàng thượng” sắp nạp thêm “phi tần? ” Nhưng nghĩ cũng phải, hắn tiền rừng bạc bể mà đàn ông có tiền thì muốn bao nhiêu đàn bà lại chẳng được chứ…
Lúc đầu Trang Đài vô cùng khinh thường Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến, chỉ vì tiền mà chịu cùng chia sẻ một người đàn ông nhưng bây giờ nàng nghĩ lại thấy cũng có lý. Tội gì lấy một người nghèo kiết xác nếu hắn là của riêng mình? Bởi vậy khi nghe Loan nói Thu Lan được “tên kia” đặc biệt đề bạt, Trang Đài liền nghi ngờ thậm chí có chút ghen tức vì nàng là kỹ sư, tuy tốt nghiệp đại học hàng hiệu nước ngoài nhưng đãi ngộ thì không bằng “Giám đốc”, chưa được cấp xe riêng… Thử hỏi có giận không chứ?
“Còn đây là người điều phối và lập kế hoạch cho công ty mới: Trình Hoành…” Loan chỉ…
Hoành…
“Các Anh chị… Mai này xin giúp đỡ nhiều cho…” Hoành mỉm cười gật đầu chào, từng người niềm nở bắt tay.
“Phó Tổng… Chị vừa nói công ty mới?” Thông thắc mắc, đây là một tin mừng chứng tỏ Đức Lập làm ăn khá và phát triển mạnh nhưng sao quá đột ngột vậy?
“Đột ngột quá phải không? Hi hi… Tôi cũng biết được chưa được 48 tiếng đồng hồ vậy mà phải làm cả khối việc. Đức tổng của các người là như vậy đó. Các người có câu hỏi gì thì chờ lát nữa hỏi trực tiếp đi, bây giờ có chút chuyện cần chuẩn bị trước. Ừm… là như vầy, trong thời gian 6 tháng tới, để tiện lợi cho tiến trình thành lập công ty mới, chúng ta cần gửi 1 nhóm người qua Canada để tiếp thu. Trình Hoành đây là một, các vị có ai tình nguyện không?” Nói tới đây Loan mỉm cười, cầm chai nước lọc hớp một ngụm.
Không khác phản ứng của Hoành, vừa nghe cụm từ “Tình nguyện qua Canada 6 tháng”. Trong phòng họp ai cũng ngồi thẳng lên, Micheal Vũ, Peter Huỳnh, Adam nhìn nhau, tuy cả 3 đều đã từng đi du học nhưng ra nước ngoài làm việc cho công ty là chuyện khác, bạn bè nghe được thì hãnh diện biết bao nhiêu chứ, không hẹn cả 3 nhìn nhau rồi liếc Hoành, thầm nghĩ “thằng cặc” này sao hên vậy chứ.
Thông. Đương cũng nhìn nhau, trong lòng kích động không ít. Nếu có dịp qua Canada để mở rộng tầm mắt thì cần phải tranh thủ mới được…
“Cần người có chuyên môn gì đặc biệt không Phó Tổng?” Hy vọng mình có cơ hội, Ái Linh ngập ngừng hỏi…
“Phó Tổng… Là chị Tú Nhi…” Loan chưa kịp trả lời Ái Linh thì ngay lúc này, laptop của Hồng Ngọc được kết nối với màn hình T. V lớn trên tường nhận được tín hiệu nên nhấp nháy rồi không phải chỉ một mình Tú Nhi, Tuyết, Thụy Vũ, Yến nét mặt rạng rỡ, cùng lúc xuất hiện trên màn hình, tranh nhau vẫy tay chào.
Hi hi… Hồng Ngọc… Hello Phó Loan… Đông đủ quá ha… Hi hi, mọi người khỏe không.
“Khỏe lắm nhưng so với các người thì kém rất xa…” Loan “sầm mặt” tỏ vẻ tức giận…
– “Ha ha hi hi…” 4 đại vương phi bên kia nửa vòng trái đất cười đắc ý…
“Phó Loan… Hồng Ngọc… Vệ Lan, Lam Điền nữa ráng làm việc đi. Tụi này có mua rất nhiều quà cho các người… Ai cũng có phần hết…” Thụy Vũ trêu chọc.
“Phải rồi. Các em tha hồ mua anh thì tha hồ trả tiền…” Đức tổng xuất hiện trên màn hình, tay cầm ly rượu bộ dáng vô cùng hưởng thụ, không có vẻ gì là họp với hành hết. Trước khi đến, hắn phải thăm các bà bầu, ghé qua thăm 4 đứa con, chơi với chúng một hồi rồi mới đến đây.
“Đức tổng… Cậu có vẻ cực khổ qua ha…” Loan nói mỉa. Trong phòng họp, mọi người nhìn nhau cúi mặt cười trộm, chỉ có Phó Tổng mới dám nói với ông Tổng như vậy…
“Đúng là như vậy đó… Aiz… Chỉ có Phó Loan là hiểu tôi nhất, nà, từ sáng tới giờ mới có được chút rảnh nhưng lại phải họp. Thật là cực khổ mà. Hi hi… Phó Loan, chuyện nhờ làm… Làm tới đâu rồi…” Biết Loan nói mỉa nhưng hắn tỉnh bơ, coi như thiệt.
“Ông chủ đã có lệnh, tôi làm sao dám trễ nải. Hai người Hoành – Lan đã nói chuyện xong rồi, không có vấn đề gì. Họ cũng đang có mặt ở đây. Còn nữa, có nhiều câu hỏi về công ty mới. Ái Linh… vừa rồi cô muốn biết gì đó, bây giờ hỏi đi”.
“À được… Ai có thắc mắc gì cứ hỏi đi… Tú Nhi, Tuyết, Yến, Thụy Vũ… các em trả lời ha…” Trước nhân viên của mình, không ngượng một chút nào, Đức Tổng dựa lưng vào ghế, “bán cái”…
“Biết anh lắm mà…” Thụy Vũ lườm yêu, đưa tay “cốc” đầu Đức tổng, Yến nhu mì hơn, cầm ly rượu của Đức tổng nhấp môi. Một hình thức để khéo léo chính thức công khai quan hệ.
Nét mặt nghiêm túc “suy nghĩ”. Hắn ngồi giữa Tuyết và Tú Nhi nên bàn tay trái, tay phải thuận lợi lòn dưới bàn “bò vào giữa hai đùi Tú Nhi, Tuyết vuốt ve.
“Khụ. Khụ… Khụ… Ừm được, trước khi có câu hỏi, để tôi sơ lược trước nha. Sources là công ty có trụ sở tại Montreal chuyên cung cấp thiết bị điện tử dùng trong hệ thống xe lửa và “metro” cho cả Mỹ và Âu châu. Từ lâu rồi, mỗi năm Sources giao “production” cho một công ty bên Trung Quốc đảm trách nay họ muốn lên giá… Khụ… khụ… khụ…” Tú Nhi “trân mình chịu trận”, cố làm tỉnh sợ “bên kia” thấy, trong bụng nàng thầm mắng “đồ mắc dịch”.
Mới đây lại muốn nữa rồi ai mà chịu anh cho nổi. Tay nàng dưới bàn ngắt mạnh tay hắn.
Biết Tú Nhi cũng như mình, bị “chọc phá”… Tuyết vội tiếp lời.
“Chúng tôi đã nhìn qua, doanh thu hàng năm dao động từ 3 đến 5 trăm triệu đô, số việc làm trực tiếp là từ 3 đến 4 trăm người cộng thêm những việc làm gián tiếp có thể đến gần 1 ngàn công việc cho nền kinh tế địa phương. Vì vậy quyết định dời khâu sản xuất về nước mình. Muốn như vậy, bước đầu tiên là cần 1 đội ngũ qua đây để tiếp thu kỹ thuật và kinh nghiệm quản lý nghiệp vụ trong thời gian 6 tháng. Song song với việc này là tiến hành việc xây cất cơ xưởng sản xuất. Các vị trước mắt chúng ta có rất nhiều việc phải làm, nhất là vấn đề nhân sự, hiện nay chúng ta không có nhân viên chuyện về điện tử… Thụy Vũ… nói tiếp đi…” Phân chia vai trò rất ăn ý, Tuyết để Thụy Vũ nói tiếp tục.
“Đúng vậy… Lâu nay công ty chúng ta chuyên về xây dựng, lĩnh vực điện tử hoàn toàn mới mẻ, cho nên trong lĩnh vực này, vấn đề nhân sự là 1 thử thách lớn. Theo tính toán sơ bộ, trước mắt cần 5 kỹ sư và một đội ngũ khoảng 20 kỹ thuật viên về điện tử. Cho nên bắt đầu tuyển dụng là vừa…”
“Có sớm quá không?” Michael Vũ buột miệng hỏi.
“Không sớm đâu, quá trình tuyển người cần có thời gian xét duyệt, không thể sơ sài qua loa, một khi được tuyển dụng, họ có thể được gửi qua Canada để thử việc, trau dồi kinh nghiệm với người bên đây. Do đó, ngoài chuyên môn, anh ngữ cũng rất là quan trọng trong việc giao tiếp…” Phụ trách về nhân sự, Yến nhanh miệng giải thích…
“OK, các vị có câu hỏi gì không? Nếu có thì hỏi đi…” Dưới bàn, Tú Nhi, Tuyết dùng hết sức ngắt mạnh nhưng hắn “chịu đấm ăn xôi” khiến cả hai vô kế khả thi cứ để bàn tay hắn tung hoành ngang dọc. Vấn đề là hắn khều móc như vậy, cho dù là “thánh cô” hay “tiên nữ” cũng chịu không nổi huống chi là hai nàng, bởi vậy hơi thở nặng dần, mặt đỏ ửng.
Ai khác thì không biết nhưng đã từng là “nạn nhân” trong những buổi họp ở Đức Lập Cần Thơ nên Loan bấm bụng cười, thừa biết hắn đang táy máy chân tay với Tuyết và Tú Nhi. Nàng thầm mắng “Giang sơn dễ đổi, bản tính khó chừa. Tên mắc dịch này”.
“Hi hi… Tôi có chút thắc mắc, bên Trung Quốc tăng giá sản xuất nhưng còn các nước khác trong khu vực mà, chẳng hạn như Thailand. Nếu mình tìm một nhà sản xuất bên đó thì có thể tiết kiệm được thời gian và tiền bạc, các vị cũng biết mà, xây nhà xưởng phải mua đất, mua máy, mướn người, huấn luyện… tất cả là cả 1 quá trình kéo dài… Chi phí rất to lớn…” Trang Đài phân tích rất lớp lang.
“Điểm này tôi hoàn toàn đồng ý với Nathalie. Dựa theo những gì các vị nói, một dự án như vầy, ước chừng con số đầu tư sẽ không dưới 2000 tỷ…” Michael Vũ gật đầu.
“Hi hi… Tìm một nhà sản xuất bên Thailand cũng là ý kiến hay nhưng tôi hỏi hai người nha, lấy gì bảo đảm trong tương lai 3 hay 5 năm nữa Thailand sẽ không tăng giá như bên Trung Quốc? Lúc đó lại phải tìm nơi khác à? Quan trọng nhất là nhờ người chi bằng mình tự làm. Hơn nữa bây giờ đầu tư 2000 tỷ, 10 hay 15 năm sau có thể lấy lại vốn còn hơn là lúc đó vật giá leo thang, phải đầu tư biết đâu gấp 5 lần… 10000 tỷ? Hai người thấy có đúng không? Còn nữa…”
“Còn nữa cái gì?” Đức tổng lý giải rất rõ ràng nhưng Trang Đài có vẻ không phục…
“Không biết cô có từng nghe qua câu “nước phù sa không chảy ruộng ngoài” chưa? Bây giờ giao cho Thailand sản xuất có nghĩa là đem đến cho xứ người công ăn việc làm nếu là như vậy sao không đem về nước mình? Hihi… Ông Trump nói Americain first, tôi thì nói Vietnam first. Tiền thì lúc nào kiếm được, bỏ qua 1 hay 2 lần có sao chứ… Est – ce – que vous comprenez Mrs Nathalie et Mr Michael… Hihi” Đức tổng “xổ” một câu tiếng Pháp nghe cũng rất được rồi cười hi hi với vẻ mặt rất đắc ý. Số là hai ngày nay hắn học được vài câu với Ngọc Lan bây giờ thấy được dịp liền đem ra khoe khoang.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 3 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 17/04/2024 08:39 (GMT+7) |