– Sao náo nhiệt vậy?
– “Chờ cậu đó”lão bản”… hy vọng cậu đàn hát vài bản cho bọn này nghe… có được không?”Thu Hà ỏn ẻn nói… thật ra trước khi Đức bước vào… cả bọn đàn bà chụm đầu nhau “xù xì” cười khúc khích nói về “lão bản”… Thục Linh, Phương Anh “phàn nàn” có những đêm “khó ngủ”… Mỹ Kiều, Thu Tâm liền cười phá lên… có câu “vú đàn bà cặc đàn ông”, khi đàn ông tụ họp thường bình phẫm vú đàn bà thì đàn bà… khi tụ năm tụ bãy cũng thích bàn về cặc đàn ông…
Thế là chẳng mấy chốc… đám người “mới” liền hiểu tại sao… vừa tò mò vừa hâm mộ… ngay lúc này Đức bước vào… Thu Hà liền lanh trí lái qua hướng “âm nhạc”… một tiêu đề cũng rất hợp thời… đêm kia khi nghe hắn đàn ca… các nàng cũng vô cùng hâm mộ…
– Hahaha… bất cứ lúc nào các chị muốn… à nè Thu Tâm… cái vụ đó ra sao rồi?
“Dựa trên bản số xe, mình tìm ra chủ xe… hắn tên là Trọng… Nguyễn Trọng… năm nay 45 tuỗi, là bộ đội xuất ngủ… là một trong hai người theo dõi cậu hôm nay… tên kia thì không biết… cần phải lấy dấu tay mới biết được…” Thu Tâm đáp…
– Vậy hang ổ của hắn thì sao? Hắn đang ở đâu? Với ai?
– Ây… từ từ… hắn đang ở khu Bình Thủy… ở với ai thì chưa biết nhưng hắn có người anh… tên là Nguyễn Quân… người này cậu không biết nhưng hắn biết cậu…
– “Nguyễn Quân? Tui đâu có quen người này… tai sao hắn biết tui”? Đức nhìn Thu Tâm nghi hoặc…
“- Hihi… hắn là cận vệ của Lại Đức Quang”… Thu Tâm hóm hỉnh cười đáp…
Thì ra là lảo… hiểu rồi… Đức bừng tỉnh… như vậy hai thằng này nhận lệnh của Lại Đức Quang mà theo dõi mình… mục đích của Lại Đức Quang là gì? Kỳ quái… cũng may mình phát hiện…
– OK… lần trước… có thể nào ở nhà của Lại Đức Quang mình làm như lần trước ở nhà Phạm Bá Thành…
– “Cậu là lão bản… cậu muốn thì được thôi… nhưng sớm lắm cũng phải 2 ngày”… Thục Linh nói…
– Tốt… vậy tiến hành đi… còn nữa… có thể “hắc” vào di động và vi tính của lão thì thật là tuyệt vời…
– “Cái này cũng không khó… nhưng ít nhất cũng 4, 5 ngày…” Thục Linh trầm ngâm một lúc rồi đáp.
– Vậy tiến hành đi… càng sớm càng tốt… ụa… sao không thấy Nancy và Kiều Chinh vậy?
– “Hồi chiều này… hai người kêu không khoẻ… cậu lên coi đi…”Thu Hà đáp…
– “Hả? Không khoẻ?” OK… tôi lên coi xem sao…
…
– “Sao rồi?” Nancy đang nằm trên giường… có vẻ mõi mệt… thấy Đức mở cửa bước vào, ngước nhìn hỏi…
– “Không khoẻ à? Nghe nói Kiều Chinh củng không khoẻ… có phải ăn nhằm đề không được sạch hay không?”Không trả lời Nancy… Đức ân cần hỏi lại… đồng thời đưa tay lên trán nàng… thấy không có triệu chứng sốt…
– “Làm như là Bác sỉ í”… Nancy cười khúc khích… trong lòng thấy ấm áp…
– Hihi… Cái này không cần Bác sỉ… rờ trán hoặc mở miệng hà hơi là biết có sốt hay không mà… ngủ một đêm tới sáng sẻ không sao…
– Ừm… biết ai theo dõi rồi hả…
– “Ừm… ngũ đi… chuyện nầy không cần xen vào… cứ để cho Soái ca ‘điều binh khiển tướng’… ngủ đi… Đức qua thăm Kiều Chinh…” nói xong cúi xuống hôn lên môi nàng một cái nhẹ… đứng lên tắt đèn đi ra ngoài… Nancy nhìn theo mỉm cười hạnh phúc…
…
Kiều Chinh cũng chưa ngủ… nằm sấp trong phòng… trước mặt là cái laptop… có lẽ đang say mê lên mạng… không biết Đức đang vào phòng và tiến gần…
– “Ây da… nghe nói em không được khoẻ… thì ra trốn trong phòng đọc truyện dâm hihihi”Đức đánh vào mông Kiếu Chinh một cái… cười hihihaha trêu ghẹo…
– “Anh… anh vô đây hồi nào? Sao không gỏ cửa?” Hai má Kiều Chinh đỏ rực… muốn tim cái lỗ nào đó chui vào… cho đở ngượng… tại vì nàng đang coi 36 kiểu làm tình… bị Đức bắt quả tang…
– Ây da… cái này phải có anh phối hợp mới mau tiếng bộ… hihi… nè… mình thực tập nha… em thích kiểu nào… hihi…
– “Bậy bạ… cũng tại anh dạy hư thôi… hôm nay không khỏe… nằm một mình thấy buồn nên thử coi thôi mà…” Kiều Chinh ngượng ngùng lí nhí…
– Ok… OK… nà… không khoẻ thì ngủ sớm đi… ngoan… em mà tiếp tục coi thì sẽ bị “tẩu hoả nhập ma” luôn á… nè… nằm xuống đi… mai khoẻ lại anh với em “song tu”… 36… 72 hay 108 cũng chỉ là chuyện nhỏ… hihihi. Ngủ đi cưng…
“Nói bậy… nói bạ…”Kiều Chinh càng lúc càng xấu hổ khi nghe Đức nói nhăng nói cuội…
– “Hihi… được rồi… ngoan… ngủ đi… anh qua thăm Kiều Nga… nghỉ sớm cho khoẻ…” Cũng một cái hôn nhẹ lên môi… khiến trong lòng Kiểu Chinh như được uống mật ngọt…
…
– “Hát vài bài đi… em thích nghe” Kiều Nga làm nũng…
– Khuya rồi… hay là hai đứa mình song tu đi… hihi…
– Càng khuya nghe mới càng hay… em thích mà…
– OK… nhạc trử tình nha… để coi… ừm… cho em nghe bài “Mối tình xưa” nha…
Tiếng đàn guitar dạo nhạc vang lên trong đêm vắng… tiếp theo là tiếng ca cất lên…
Đã từng nguyện ước mơ như giai nhân.
Đắm say nhiều lần ngọt ngào ái ân.
Đã từng nguyện ước như đôi thanh tân.
Có nhau thật gần để mình sát thân.
Đã từng nguyện ước chỉ riêng đôi ta.
Sao giờ lạc bước cô đơn phôi pha.
Nhớ ra tình xa nhớ ra người xa vẫn chưa phai nhoà.
…
Hai mắt Kiều Nga long lanh… si mê nhìn người đàn ông của mình… tiếng hát trầm ấm, ngọt ngào quyến rủ làm nàng ngây dại… Lúc nhỏ, nàng nghe kể câu chuyện Trương Chi Mỵ Nương… Kiều Nga không hiểu… lúc trưỡng thành cũng vẫn không hiểu… cho tới gần đây… nhất là đêm nay… nàng đã hiễu tâm tình của Mỵ Nương.
Nhưng nàng may mắn hơn Mỵ Nương… Mỵ Nương yêu tiếng sáo của Trương Chi vỡ mộng khi gặp Trương Chi…
Kiểu Nga yêu Trần Đức trước khi yêu tiếng hát, tiếng đàn của Trần Đức… và càng yêu Trần Đức đậm đà hơn mỗi khi nghe hắn đàn, hát… cã đời này kiếp này… mãi mãi sẻ là như vậy…
Kiều Nga cũng không ngờ trong đêm khuya thanh vắng với tiếng đàn ca lãng mạng… cũng không ít mỹ nữ động lòng… mơ mộng…
Sáng hôm nay đặc biệt…
“Đại phu nhân”, “Nhị phu nhân” đêm qua không khỏe lắm… Một dịp bằng vàng cho Đức nịnh đầm… sáng sớm đã thức dậy xuống bếp nấu cháo trắng… kho một mồi nhỏ cá kho tiêu trộn lẫn vài miếng thịt ba rọi… khiến đám mỹ nữ trợn mắt há mồm… Nancy, Kiều Chinh hạnh phúc… hai má đỏ bừng… dù sao cũng là Thiếu tướng, Thiếu tá oai phong lẫy lừng… lại “bị” đối xử như “chậu hoa lan” trân quý… thiệt là ngượng nghịu…
Nghỉ thì nghỉ vậy nhưng trong lòng như được uống mật ngọt…
Đám mỹ nữ thuộc hạ nhìn thấy “lão bản” xuống bếp đích thân ra tay nấu nướng… trong lòng vô cùng ngưỡng mộ… lại thấy hắn trịnh trọng bưng lên một tô to lớn… đậy nắp kỷ càng… đặt chính giữa bàn mở nắp ra… một mùi thơm nức mũi… mùi cá kho tiêu… cái này ăn với cháo trắng buỗi sáng thiệt là “bá cháy”…
Đức cười hớn hở… chờ nghe tiếng khen… bất giác nó thộn mặt ra…
Nancy, Kiều Chinh nét mặt “đại biến”… tay bịt miệng… chạy vào phòng vệ sinh… ói mữa…
“Không tệ như vậy chứ? Thơm ngon lắm mà…” Đức ngữi tô cá kho tiêu… mặt bư ra… chẳng hiểu gì ráo…
Đám mỹ nữ bụm miệng cười…
…
“Không tệ như vậy chứ? Thơm ngon lắm mà…” Đức ngữi tô cá kho tiêu… mặt bư ra… chẳng hiểu gì ráo…
Đám mỹ nữ bụm miệng cười…
Kiều Nga nửa mừng cho 2 người thân… nữa ganh tỵ… nghỉ bụng sao lại như vậy? Bắt đầu từ hôm nay… nếu không thể “ngày 3” nhưng nhất định phải bắt hắn “đêm 7” mới được…
“- Ouf… nhìn đám” mỹ nữ “thuộc hạ” cười mím chi… Đức bừng tỉnh… “song hỉ” đã hiếm rồi… bây giờ là “tam hỉ” hắc hắc…
“- Dẹp… dẹp… hihi… từ nay không cá không tôm cua gì hết… chỉ thịt thà bơ sửa thôi… hihi… đúng rồi phải tuyễn dụng một bà nấu bếp chuyên nghiệp mới được… phải thêm 2 y tá… thay phiên túc trực ngày đêm… phải như vậy mới được”… Đức ngẫm nghỉ rồi gật gù.
“- Có cần quan trọng như vậy không?” Thấy hắn lo lắng chu toàn… Kiều Chinh lòng như uống được mật ngọt… nhưng miệng “gắt”…
“- Hình như đúng đó… chúng ta không chịu được mùi cá tôm… nhưng không thể nào để các chị em ăn theo mình”… Nancy cười chen vào…
“- Đúng… đúng… hihi Nancy…”em”thật là hiểu biết lý lẻ…”Đức bỗng đổi cách “xưng hô”… gọi Nancy “em” một tiếng khiến nàng sửng sốt… hai má thoáng hồng lên… tim đập thình thịch như cô gái vừa mới yêu…
“- Chuyện này để em lo được rồi…”Kiều Nga sốt sắn xen vào… nàng không để “tên này” mướn hai y tá trẻ đẹp… hắn phong lưu quá mà… vì vậy có ý định trong đầu… người nấu ăn, y tá… 3 người không thể trẻ đẹp được… tốt nhất là 60 trở lên… nhan sắc càng khó coi càng tốt… mập ù thì rất lý tưởng… hihi… Kiều Nga cười “gian”…
– “OK… chuyện này em lo… bye… tới giờ phải đi rồi…” nói xong tỉnh bơ hôn Nancy, Kiểu Chinh, Kiều Nga… cả ba hai má hồng lên… tuy thuộc hạ điều biết nhưng đây là lần đầu tiên “công khai cùng bá tánh”.
“Chuyện của Lại Đức Quang… tiến hành càng sớm càng tốt…” Đức quay sang nhìn Thu Hà, Thu Tâm, nét mặt vô cùng nghiêm túc…
“- Yêm tâm đi lảo bản… quên nữa… mình chưa biết ý đồ của lảo ta… từ nay cũng nên cẩn thận một chút…”Thu Tâm nói…
“- Anh muốn tập bắn súng… biết bắn rồi có 1 khẩu bên mình… em nghỉ sao?”… Đức nhìn Nancy đề nghị… có súng bên mình không phải mỗi lần có chuyện là rút ra dọa người… chỉ vì an toàn thôi… nói tóm lại có súng trên người dù sao cũng cảm thấy yên tâm hơn nhiều…
Nancy có quân hàm Thiếu tướng… cách đây không lâu, nàng đã chánh thức hóa việc tuyển mộ Đức là người của Cục An ninh… vậy chuyện tập bắn, giấy phép mang súng cũng không phải là một cái gật đầu hay sao?
“- Phương Anh… chuyện này giao cho em…”Nancy nhìn Phương Anh gật đầu…
“- Hihi… lão bản… em rất khó tánh đó nha… học ngu, thành tích tệ thì bị đá đít đấy… không có nhân nhượng đâu” Phương Anh cười… nheo mắt trêu ghẹo…
“- Hihi yên chí đi… lão bản em học chữ thì không giỏi… học đánh đấm, bắn nhau thì rất giỏi… chỉ sợ thầy dở thôi… em yên chí đi… nếu dạy kém… hihi… lão bản không đá đít em đâu… chỉ đánh đít thôi… hihihi…”Vừa nói xong biết không ổn… đã chạy xa ngoài cửa…
“- Hihihi…” cả phòng vang lên tiếng cười khi thấy Phương Anh gặp “đối thủ”…
“Lưu manh”… Phương Anh thầm “mắng”… cảm thấy công phu mồm mép rõ ràng bị “lép vế”.
…
Ra khỏi biệt thự… nhìn trước nhìn sau… hôm nay không thấy bị bám đuôi… Đức cảm thấy yên tâm một chút… tuy vậy vẫn không ngừng suy nghỉ chuyện lại Đức Quang cho người theo dõi mình…
Chuyện khó hiểu… thằng già Lại Đức Quang rất kiêng kỵ Nancy… cho người theo dõi mình… để làm gì? Không sợ Nancy sao? Trừ phi… Đức có lẻ nhìn ra vấn đề… Một nhân vật thoáng trong đầu: Lý Gia Thành.
Khi trở về từ Hà Nội… Nancy có nói tên Lý Gia Thành muốn vào Nam, xuống Cần Thơ kiếm chuyện với mình… cha hắn là Bộ trưỡng… hắn là COCC, tâm lý cao cao tại thượng, coi trời bằng vung… rất có thể.
Tên Lý Gia Thành kia muốn chơi trò “mèo vờn chuột” với mình… nó coi mình là con chuột… muốn đùa giỡn sao thì đùa trước khi “giết”…
Muốn như vậy… nhất định phải biết rõ về mình… nếu không làm sao “chơi trò” mèo vờn chuột được…
Chỉ có hắn mới có thể sai khiến Lại Đức Quang… thằng già này muốn “đông sơn tái khởi” thì đây là một dịp làm con chó cho Lý Gia Thành… mục đích là nịnh bợ ông già bộ trưởng của nó…
Đem tất cả những sự kiện ráp nối với nhau… đây là “giả thuyết” hợp lý nhất… nếu đúng như mình suy nghỉ thì Lại Đức Quang và Lý Gia Thành chắc chắn có liên lạc với nhau… Chỉ cần sau khi Thu Tâm thành công thì việc họ có liên lạc với nhau hay không sẽ sáng tỏ… chờ coi…
Cái cần làm bây giờ là xử lý thằng Thọ trước sau đó mới tới đám người của Lại Đức Quang… hắc hắc… nếu thật sự là Lý Gia Thành thì quá tốt rồi… ai là mèo ai là chuột… cũng khó nói lắm…
…
Đức có mặt hay không có mặt không còn ai thắc mắc gì nữa… ai cũng biết hắn “thần bí khó lường”… vì vậy hai ba ngày nay không thấy bóng dáng… sáng nay lại xuất hiện cũng không ai lấy làm ngạc nhiên…
– “Tới rồi à…” Thanh Nhả nhìn Đức gật đầu cười… Lúc này đối với Đức không còn “chướng mắt” nữa… thiện cảm tăng nhiều… trong lòng thấy tên này quả thật có tài… nàng tâm phục khẩu phục… nhìn hắn trẻ… tưởng bỡ nhưng càng lúc Thanh Nhả nhận thấy “sư phụ” dạy đàn của nàng… so với Đức không thể đánh đồng… nhất là khi hắn cất giọng hát…
– Ừm… gặp cô mới nhớ… hihi… có đề nghị này… có hứng thú song ca hay không? Cô với tôi… song ca vài bãn… cho chương trình thêm phần phong phú…
– “Tôi cũng có ý này từ lâu… chỉ sợ cậu chê tôi dở… hihi” Thanh Nhả vui vẻ gật đầu cười đáp…
“- Cô cười như vậy có phải đẹp không… lúc trước thấy cô là”oãi chè đậu”… hihi.
“- Chuyện gì hai người cười coi vui vẻ vậy?”
Thanh Nhả nghe hắn nói mình nhìn “oãi chè đậu”… tức mình định phản bác… ngay lúc này Đồng Giao, Quyên vừa vào hội trường… thấy Đức và Thanh Nhả đang cười nói vui vẻ liền bước tới cười hỏi… Phần Quyên, hai ngày nay không thấy Đức, bây giờ thấy hắn… ánh mắt nàng thoáng lên vẻ vui mừng…
“- Chị Quyên… chúc mừng chị… à… không… tôi vừa đề nghị với cô Nhả thêm vài bài song ca cho chương trình… hihi… Chị Quyên… không đãi ăn là không được đó nha…” Đức quay bên này, quay bên kia một lúc nói chuyện với cả hai…
“- Vậy à…” Đồng Giao cảm thấy hụt hẳng… “sao hắn không đề nghị với mình? Bộ mình tệ lắm sao?”…
“- Dĩ nhiên rồi… sẽ không thiếu phần của cậu” Quyên liếc Đức đáp… cái vụ đàn ca hát xướng cho chương trình văn nghệ gì đó… nàng cũng có nghe qua… tiếc là nàng không có phần… thấy Đức có vẻ thân mật với Thanh Nhả… trong lòng không thoãi mái lắm…
– Cô Đồng Giao… hay là tôi và cô cũng song ca vài bài… chúng ta thêm vào nhiều phần song ca, tam ca, tứ ca cho chương trình thêm phong phú… cô thấy sao? Nếu được chiều nay chúng ta bắt đầu tập dợt một chút…
“- Ừm… được… cậu là”bậc thầy”… tôi nghe lời cậu…” Đồng Giao vui vẻ cười đáp… cảm thấy mình không bị “lãng quên”…
– Hihi, vậy tôi chuẫn bị nhiều bãn… chiều nay coi bản nào được… tối nay mình tập nhiều một chút đi… từ 7 giờ tới 9 giờ… sau đó đi cùng nhau đi ăn tối… sao hả?
“- Hôm nay đổi tánh rồi à? Có phải có âm mưu gì không?” Đồng Giao trêu chọc…
“- Ừm… nếu tôi nói đang có ý đồ cua cô… cô có tin không? Hihi” Đức cũng không vừa trêu đùa lại khiến Đồng Giao hai má đỏ bừng… trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cái bản mặt “khó ưa” kia… không bao giờ nhường nhịn phụ nữ… cứ “ăn miếng trả miếng”…
…
“Haha… Chủ tịch huyện Du… lần này có phải là đãi lớn không?”Thấy Du mon men tới gần, Đức liền lớn tiếng trêu chọc…
“- Chuyện này nhất định rồi… đến lúc đó cậu phải đến sớm mới được…” Du cười toe toét muốn cám ơn thêm vài tiếng nhưng thấy Đồng Giao, Thanh Nhả đứng đó nên ngại miệng… nói vài câu rồi rời đi… Gần đã đến giờ bắt đầu… Thanh Nhả, Đồng Giao cũng rời đi chuẩn bị cho buổi học…
…
– Chị Quyên… Khi nào đãi ăn mừng vậy?
– Vậy cậu muốn khi nào…
– Hihi… Chỉ có riêng hai ngưởi mình thôi…
– “Đồ quỷ… lại nửa rồi…” Quyên “mắng”… ánh mắt Đức nhìn… nàng biết hắn muốn ám chỉ cái gì…
– “Ông xả… khi nào đi công tác?” Đức trơ trẽn cười hi hi nhìn Quyên hỏi…
– “- Không… không biết… tại sao?”Quyên thắc mắc… Trí đi công tác hay không đâu có ảnh hưởng gì đến chuyện nàng và nó hẹn hò? Có điều nàng không biết Đức có một chút “biến thái”… lần trước, ở nhà nàng, vừa chơi nàng, vừa nhìn ảnh cưới của hai vợ chồng nàng trên tường, cảm giác vô cùng kích thích… hỏi như vậy vì có ý đồ đến nhà…
“- Hihi… Không… không có gì…” Vừa cười vừa lấy di động ra gọi…
…
– “Thắng à… cái chuyện theo dỏi thằng Thọ kia ra sao rồi?”
– Đức ca… Tụi thằng Hưởng muốn ra tay liền có được không? Đúng lúc đó Đức ca… thằng đó tối đêm qua ngủ đêm với con ghẹ nhí của ông già nó… hắc hắc… “Thắng tung”bom tấn”…
– “Hả? Thiệt vậy sao?” Nói nghe coi… sao anh biết được… có chắc không? ” Đức chợt động tâm cơ…
– “Một trăm phần trăm luôn… ông già nó là Lê Đức Long… chủ của căn hộ chung cư cao cấp Cadif… lảo ta ‘Kim ốc tàng Kiều’ hắc hắc… con ghẹ nhí chừng 15, 16 tuổi thôi… nhìn thiệt là mát mắt lắm… thằng Thọ suốt đêm qua ngủ đêm ở đó… sáng nay chưa thấy ra… Đức ca nghỉ coi nó làm gì hả… hắc hắc” Thắng cười khả ố…
“- Tốt… ra tay đi… ngày mai tung luôn cái tin hai cha con nó chơi cùng một lỗ…” Đức cười âm hiểm…
– “Wow… Đức ca… mới nghe nói thấy ‘phê’ rồi… hắc hắc…” – Thắng nghe dặn dò xong đem lòng ‘bái phục’… ngay tức thì gọi cho hai thằng đàn em đang ở Đại Ngải… dặn dò…
“Điều binh khiển tướng” xong… Đức ca thoãi mái ngồi vừa ngắm người đẹp vừa chờ… chà chà… hai “bà cô” Đồng Giao, Thanh Nhả mặt thì quá đẹp nhưng hình như hơi cằn cổi một chút… nếu được tắm tưới… hắc hắc…
Đàn bà con gái thiếu cặc thì cằn cổi cũng như cỏ cây thiếu nắng thì èo uột… Gái một con trông mòn con cặt chính là đạo lý nầy…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 1 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 06:39 (GMT+7) |