– “Lãnh đạo… Lại có người đưa hoa tới…” Tâm Như… thư ký của Gia Kỳ vô cùng hâm mộ… thậm chí trong lòng có chút ganh tỵ với lãnh đạo của mình… mỗi ngày một bó hoa hồng đem tới… lãng mạn phải biết… có điều là không tên tuổi của người tặng hoa… Nàng cố dò hỏi nhưng người đưa hoa đến nhất định không nói…
Nhưng Tâm Như nhất định người tặng hoa nhất định là một Bạch mã hoàng tử của thời đại…
– “Nếu em thấy thích thì giữ lấy… còn nếu không… bỏ vào thùng rác dùm chị…”Gia Kỳ cảm thấy chán ghét… ai đó có lẽ xem phim nhiều quá rồi. Nàng không phải là các cô bé 18 hoặc 19 tuổi dễ bị cám dỗ… Hận không biết ai là tác giả để có thể bảo hắn ngừng cái trò vô duyên này…
Nói đúng ra… hắn chỉ là một trong những người có ý với nàng… Có điều là Gia Kỳ cảm thấy phiền… Mong chuyện này sớm chấm dứt…
Nghĩ đến chiều nay phải đến nhà Lại Đức Quang làm khách… Gia Kỳ không thoải mái lắm… nếu không vì anh mình… có lẽ nàng đã thẳng thừng từ chối… Trực giác cho nàng biết… lão này không phải là người tốt…
Ngay lúc này… di động reo lên… Liếc nhìn màn hình… Ngạc nhiên… là số lạ… tuy nhiên vẫn bắt máy…
– A lô… Tôi là Lý Gia Kỳ…
– “Là Gia Kỳ hả? Dì đây… Dì Thủy đây… Hồng Phượng bị người ta đánh… đang nằm nhà thương… hu hu…” Tiếng Thủy nức nở trong điện thoại… nàng gọi Gia Kỳ chỉ là cầu may… biết đâu Gia Kỳ biết được vì sao…
– “Hả? Tại sao lại như vậy? Dì đang ở đâu? Cháu tới xem em Phượng…”Gia Kỳ hoảng hốt…
– “Nó… nó đang ở bệnh viện Đa khoa…”Tiếng Thủy sụt sùi…
– Cháu tới ngay…
…
Đại Ngải… Cùng thời gian…
“Tụi bây nghe kỷ đây… Đức ca có nói… Lấy gói đồ chị Tiên đưa… bỏ vào sau cốp xe nó… Chỉ có vậy thôi… nhiệm vụ chỉ có vậy thôi… Làm xong tao gọi báo Đức ca… Trúc má mì đưa tụi minh tiền… qua Thái chơi đi… tuần sau về… Nghe rõ chưa?”…”Đại ca” Hưởng dặn dò kỹ lưỡng với đàn em…
– “Đại ca… vậy không đập gãy chân tay thằng đó sao?” Một thằng đàn em… không cam lòng… mọi việc đã chuẩn bị hết rồi… tính đập thằng kia một trận thừa sống thiếu chết… ai dè Đức ca đổi ý…
– “Đức ca là người làm việc lớn… chắc có lý do gì đó… yên chí đi… thằng đó sau này bảo đảm còn thê thảm hơn thằng Thọ kia nửa… OK… xuất phát…” Hưởng tắc kè làm ra vẻ hiểu biết…
Nhả đang kích động… Việc nàng sắp làm sao giống như đóng phim hành động vậy… Chỉ có người thông minh mới nghỉ ra kế hay như vầy… Lần đầu tiên làm việc cho Đức ca… nhất định phải làm cho đẹp mới được…
– Nhớ nha chị họ… tông một cái cho mạnh vào… nhưng cũng đừng mạnh lắm… chủ yếu là làm móp cái cóp xe của nó… hắc hắc… sau đó em tới… tình cờ khám phá trong xe nó vậy là danh chánh ngôn thuận… tóm nó đem về nhốt…
– Sau đó thì sao? Nhả tò mò… không biết Đức ca sẽ làm gì…
– “Đức ca làm việc… khó ai biết được lắm… nhưng bảo đảm thằng đó sẽ không có kết quả tốt…” Thắng cũng tỏ ra “hiểu biết”…
– Mấy ngày nay không thấy anh họ… ảnh bận lắm sao?
– “Ai mà biết thằng chả đi đâu… hỏi làm gì?”Nhả gắt…
– Hihi… Chị họ… hai đứa mình kiếm chỗ tâm sự chút đi…
– “Hi hi… Đang muốn động cỡn thì nói đi… bày đặt hỏi này hỏi nọ…” Nhả cười lẳng lơ…”nguýt”…
Thường của mình… thì minh chê… người khác thi trân quý… Thắng càng lúc càng phê bà chị họ của mình… Cứ cách ngày là gạ đụ… quen rồi… Nhả gần đây được Đức ca gửi xuống Đại Ngãi phụ việc… Thắng cũng nhân cơ hội xuống đây thường hơn… có chút thời gian là đè chị dâu họ đụ…
…
Bệnh viện đa khoa thành phố Cần Thơ…
– “Chú Ba… lâu lắm rồi mới gặp chú…”Nhìn thấy Hùng cùng Thủy trước cổng bệnh viện… Đức mỉm cười chào… Lâu lắm rồi mới gặp mặc dù ở chung một thành phố… Hôm nay nếu không phải Phượng chảnh xảy ra chuyện… thì không thấy chú ba a… Thím ba thì gặp đều chi…
“Vào thăm nó chưa? Sao rồi? Có nghiêm trọng lắm không?” Nhàn lo lắng hỏi…
– “Chưa… mới vừa đậu xe thì thấy chi và thằng Đức”… Thủy trả lời… nét mặt lo lắng… Nhận được điện thoại của con gái… nàng hết hồn… tối tăm mặt mũi… Bị người ta đánh phải vào bệnh viện? Tại sao lại như vậy?
– Đi… Vô gặp nó coi sao? Giọng Hùng cũng lo lắng không kém… Thời buổi này thật là loạn… đàn ông, thanh niên đánh, đâm chém nhau vào nhà thương thì thấy hoài… nhưng con gái đánh nhau phải vào bệnh viện thì là khái niệm gì đây?
– “Ba… má… hu hu hu…” Hồng Phượng mắt trái có vết bầm… mũi miệng điều sưng chù vù… rõ ràng bị đánh như cái mền… Vừa thấy Hùng, Thủy liền khóc rống lên…
– “Sao lại như vậy?” Thấy con gái mặt mũi như vậy… Thủy hai mắt đỏ hoe… chết lặng… Hùng thấy con gái như vậy… đau lòng… nóng giận quát lên… Nhàn cả sợ… mặt tái nhợt… Chỉ có Đức là rất bình tĩnh… vết thương ngoài da… không có gì nguy hiểm đến tính mạng là tốt rồi…
– “Chú ba… bình tĩnh… bình tĩnh… Vết thương ngoài da thôi… không sao đâu… tịnh dưỡng vài ngày là khỏi…” Đức an ủi…
– “Em nói cho cả nhà nghe… đã xảy ra chuyện gì?” Đức nghiêm nghị nhìn Hồng Phượng hỏi… Tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng trong lòng đang nóng run… Chuyện này không thể để yên được… Đụ má… thằng nào con nào dám đánh người nhà tao như vậy? Tao sẽ trả lại gấp 10…
– Em không nói… anh vào trường em hỏi cũng được… Thôi nằm nghỉ đi… ừm… phòng này chật chội… Anh nói bệnh viện chuyển cho em phòng một hoặc hai giường…
– “Phòng hai giường hoặc một giường? Muốn là được sao? Cô này… không có gì nữa… về nhà đi…” Một giọng hách dịch vô cùng đáng ghét vang lên…
Ngay của phòng… một gã trong trang phục y tá nét mặt đáng ghét nhìn Đức với vẻ mặt khinh khỉnh… có ý khinh thường khi nghe Đức muốn chuyển phòng cho Hồng Phượng…
– Anh là y tá ở đây à? Ai trách nhiệm khu này? Tôi muốn chuyển phòng cho em gái tôi… nhờ anh…
– Anh điếc hả? Bác sĩ nói… cô này không có gì… không chết được… về nhà đi… Ahhh…
Gã chưa nói dứt lời đã ăn ngay một quả đấm vào mặt… lỗ mũi xịt máu… chưa hết trong cơn nóng giận Đức co chân đạp vào ngực hắn… cả người bay ra ngoài hành lang…
“Người đâu… người đâu… kêu bảo vệ… gọi CA tới… thằng này dám đánh người”… gã y tá vừa té… cố gắng ngồi lên vừa chạy vừa la làng kêu bảo vệ gọi CA…
Hồng Phượng trợn mắt há mồm… không ngờ Đức còi bạo thiệt… Cả ba Thủy, Nhàn, Hùng sửng sốt… nhất là Hùng… đầu cọp đuôi thỏ, thấy thằng cháu đánh y tá… trong lòng hoảng loạn… Đứng thộn mặt ra… chuyện lớn rồi…
Không cần phải sợ… Đức bá đạo… khoát tay… coi như không có chuyện gì… chỉ thấy hắn cầm di động lên gọi…
Không đến 5 phút… cả một nhóm người hùng hổ đi tới…
Trần Kiến Thức nét mặt sa sầm… hôm nay hắn trực ban… nói là trực ban nhưng hắn chẳng có gì phải mệt xác… mọi chuyện đã có đám bác sĩ, y tá lo hết… lẽ ra hắn ra ngoài đi đánh golf… nhưng cảm thấy nứng cặc… kêu y nữ y tá thân tín vào văn phòng vui vẻ một chút… đang đến lúc cụp lạc thì xảy ra chuyện… Hắn giận run… dám hành hung người trong bệnh viện… thật là quá đáng… nhất định phải cho thằng mất dạy này biết mặt mới được… Vì vậy hùng hổ tới hiện trường… vừa đến đã oai vệ quát lớn:
– Là ai đã đánh người?
– “Bác sĩ Thức… là… là hắn…” Tên y tá khi nảy chỉ Đức với ánh mắt căm thù… hả hê… nghỉ thằng du côn này sắp mang họa rồi… ai dè gã sửng sốt… tưởng gặp thằng điên… không chỉ gã… cả đám người đi theo cũng chưng hửng…
– Anh là bác sĩ phụ trách ở đây à? Đến thiệt đúng lúc… em họ tôi cần phòng riêng một giường… làm ơn đi…
Mọi người đang có mặt đưa mắt nhìn nhau… trong đầy đều có cùng một câu hỏi:
– Tên này có tửng hay không vậy? Đã đánh người còn đòi phòng riêng cho người nhà?
– Ha ha ha… người đâu… trói thằng khùng này lại… chờ CA tới cho tôi… giao hắn cho CA… đuổi người của hắn ra ngoài… Thức trước tiên là sửng sốt sau đó giận hóa hóa cười… Lần đầu tiên có người dám coi thường hắn… Nếu không trừng trị thích đáng… mai này làm sao nhìn mặt người ta đây?
– “Anh em… mau trói tên này…” Một gã bảo vệ hung hăng muốn ra sức lấy lòng bác sĩ Thức…
– “Dừng tay… Dừng tay…” Ngay lúc này có tiếng hớt hãi la to… mọi người quay đầu nhìn… Giám đốc Bệnh Viện Huỳnh Thanh Minh cùng hai người khác đang thở hổn hển chạy tới… Cả ba người mặt trắng bệch…
Số là trước đây vài phút… họ đang họp thì Giám đốc Sở y tế gọi tới… nói Vân Chủ tịch Thành Phố vừa gọi… phàn nàn có người với hành vi sai trái trịch thượng, quấy nhiễu người dân…
Cái gì người dân chứ? Chủ tịch thành phố phàn nàn… nhất định là chuyện không đơn giản… Minh Giám đốc nghe xong thất kinh… ba chân bốn cẳng cùng hai Phó giám đốc chạy tới hiện trường… nhầm lúc từ miệng bác sĩ Thức nghe được cụm từ “trói thằng khùng”… đồng thời thấy một gương mặt quen quen… Giám đốc Minh hồn vía lên mây… ông nhận ra người này không những là thân tín của Chủ tịch thành phố… còn là đại nhân vật không thể vuốt râu cọp được a… trước đây hắn cũng muốn phòng một giường cho người bạn gái… chẳng lẽ bây giờ cũng vậy?
– Giám đốc… Sao ông lại tới đây? Ông tới thiệt đúng lúc… thằng…
– “Bác sĩ Thức… anh đứng qua một bên cho tôi… đừng có mà làm càn” Giám đốc Minh quát lớn… không đếm xỉa gì đến Bác Sĩ Thức đang thộn mặt ra… và trước nhiều ánh mắt sửng sốt… Giám đốc Minh tiến đến trước mặt “thằng khùng” cười vô cùng thân thiết…
– Ha ha… đã lâu không gặp… cậu vẫn khỏe chứ?
– Ha ha… Minh Giám đốc… ông thật là nhớ dai a… vẫn còn nhận ra tôi?
– “Ha ha… cậu thật là biết nói chơi… tôi chưa già lẩm cẩm đâu à…” Giám đốc Minh lại cười thân thiện…
– Minh Giám đốc… ông coi… em tôi bị thương như vầy… người trong bệnh viện đuổi nó về… nói là chưa chết… không thể ở trong bệnh viện… ông coi…
– “Chuyện này… chắc là có sự hiểu lầm… cậu yên chí… tôi sẽ xử lý thích đáng…”Giám đốc Minh vừa nghe xong… nét mặt đại biến… Mình mới 48 tuổi thôi… con đường thăng tiến còn rất nhiều… gương mặt đang hiền hòa bỗng biến thành hung dữ… lật mặt lạnh lùng quay nhìn đám người bác sĩ, y tá hung hăng lúc nảy… Tên Y tá kia mặt trắng bệch… chân rung rung đứng không vững…
– Vậy thì cảm ơn nhiều… ừm… phòng này…
– Các người còn không mau chuyển bệnh nhân tới phòng một giường… có cần tôi đích thân làm không? Giám đốc Minh một lần nữa rống lên…
Ba bốn y tá… nghe Giám đốc hét… nhanh nhẹn lăng xăng chuyển giường bệnh… Trần Kiến Thức biết vừa rồi đụng phải ổ kiến lửa… định lát nữa lên văn phòng Giám đốc để tạ tội đồng thời dò hỏi lý lịch của người này… Ngay cả giám đốc cũng nể mặt như vậy… Hắn quay lưng… dợm bước… bất thình lình có tiếng gọi…
– Khoan đã… vị bác sĩ này… xin chờ chút…
– “Ha ha… xin lỗi nha… khi nãy có chút hiểu lầm…” Thức cười giả lả… tưởng bị “truy cứu” vì đã “phạm thượng”…
– Ông là bác sĩ Thức? Bác sĩ nhãn khoa Trần Kiến Thức… phải không?
– “Phải… Anh… anh biết tôi” Trần Kiến Thức mừng rỡ… miệng cười toe toét… thì ra là ngươi quen a… nhưng sao mình không nhớ vậy? Chắc là bà con xa bên vợ… về hỏi bà xã mới được…
– “Lê Quốc Đại thật sự vì máu nhồi cơ tim mà chết à?” Đức “cười” hỏi…
Đang cười… Trần kiến Thức miệng đơ ra… mặt trắng bệch… lưng đổ mồ hôi lạnh…
– Ha ha… hỏi cho biết thôi… không có gì nữa… ha ha…
Đức rút di động gọi trước cặp mắt hãi hùng của Trần kiến Thức… hắn không nghe Đức nói gì… nhưng linh tính cảm thấy có chuyện không may…
– “A lô… sao rồi” Thu Tâm bắt di động… nàng và Thu Hà đang chờ… Mời Trần Kiến Thức đi “uống cà phê” vài tiếng đồng hồ…
– Hắn đang ở bệnh viện… hành động đi… Làm cho tâm lý hắn khủng hoảng rồi thả hắn về…
– Ừm… Đi liền đây…
– Khoan… trưa mai… ra ngoài ăn cơm với anh… sao hả? Hi hi… anh nhớ em…
– Có quỷ mới tin anh… chuyện ngày mai… ngày mai mới nói đi…
– “Ê khoan”… Thu Tâm đã cúp máy rồi…
…
– Cũng may là có thằng Đức… Thủy thầm sung sướng… thật là có mặt mũi… Phòng một giường… không phải ai muốn cũng được…
– “Chú thím và má về trước đi… Cháu ở thêm một lát nữa…” Đức nháy mắt với Thủy ngầm ra hiệu… Có mặt Thủy và Hùng… Con nhỏ Phượng chảnh này không nói đâu… tâm lý mà… vì vậy mới nhầm ra hiệu muốn họ về trước… lánh mặt…
– “Ừm… được được… chị hai… chúng ta về trước” Thủy nhanh nhẹn gật đầu… phối hợp…
…
– Sao hả? Bây giờ chỉ còn anh với em… nói anh nghe… chuyện gì đã xảy ra…
… Bạn đang đọc truyện sex tại web: http://truyensex.moe/
– Thật ra em không nói nhưng anh cũng đoán ra được mà… hi hi.
– Hả? Anh giỏi vậy sao? Đâu… nói nghe coi…
– Hi hi… Có phải bị… đánh ghen không? Em giật chồng hay giật bạn trai của người ta vậy?
– “Trần Đức… Đức còi… em… em thí mạng với anh…” Hồng Phượng như con cọp cái… hầm hừ nhảy xuống giường bệnh muốn cấu xé…
– Ai biểu không nói… nên phải đoán thôi… hi hi… nhìn em kìa… y như con cọp cái… coi bộ không sao ha… về nhà được rồi… Ở đây không phải khách sạn 5 sao đâu à…
– “Không liên quan tới anh…” Phượng chảnh quắc mắt…
– OK… vậy anh về… em cứ nằm nghỉ ngơi cho thoải mái đi… khi nào thấy chán thì về… bye… anh bận lắm…
– Về đi… về thì… đừng có tới nửa…
– OK… bye…
– “Anh… anh… Đức còi. Anh là đồ mắc dịch… anh đi chết đi…” Phượng chảnh lại rống lên…
– Một lần chót… nói hay không nói… Không nói anh về thiệt đó nha…
– Anh… anh không được nói cho ai biết nha… kể cả ba má em đó…
– Được rồi… nói đi… không nói cho ai biết đâu… vậy được chưa?
– “Là như vầy… Phương chảnh “ủy khuất” kể…
Úi trời… không chịu người ta… mà đi chơi… đi ăn… đi uống lại còn nhận quà của người ta… con nhỏ Phượng chảnh này… Đức lắc đầu ngao ngán…
“Nhưng tại sao hắn đánh em?” Đức ngờ vực…
– “Em… em…” Phượng chảnh mặt đỏ bừng…
– Sex?
– Ừm… không… không phải… hắn… hắn tái mái chân tay… em… em đập chai bia trên đầu hắn…
– OK… hiểu rồi… Vậy… em có… yêu hay có tình cảm gì với hắn không?
– “Anh nói bậy… nói bạ gì đây?” Phượng chảnh “nổi quạu”
– Thôi được rồi… chuyện này để anh lo… nằm nghỉ đi… mai anh trở lại thăm…
…
Thì ra con nhỏ này đi chơi với người ta… bị người ta bóp vú hay mò lồn gì đó… không chịu… xáng chai bia lên đầu người ta… nói cho cùng đúng là Phượng chảnh mà…
Nhưng dù sao… thằng cặc này… dám đánh em họ tao… đéo mẹ… mày tới số rồi…
Đức vừa đi ra xe vừa nghỉ ngợi… bất ngờ… thấy một gương mặt quen quen đang nhìn mình…
– Ah… chào… cô đến thăm Hồng Phượng à?
– Ừm… Hồng Phượng… không sao chứ?
– Không sao rồi… Phòng 308… Cô vào đi… bye…
– “Bye…” Gia Kỳ quay lưng bước đi… cảm thấy tưng tức… mình… tệ lắm sao? Nếu không sao hắn lạnh nhạt vậy?
– Khoan… chờ chút…
– Hả? Chuyện gì…
– Hi hi… thiệt chưa già mà lãng trí rồi… tự nhiên quên tên cô… cô là… Lý…
– “Lý gia Kỳ…” Gia Kỳ tức tối cộc lốc đáp…
– Ha ha… nhớ rồi… Lý Gia Kỳ… OK… bye…
– “Cái mặt khó ưa… Không hiểu sao chị Uyển lại thích hắn…” Gia Kỳ oán giận thầm rủa…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 1 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 06:39 (GMT+7) |