– Hahaha… nhớ Đức hả?
– Đàng hoàng một chút đi… có chuyện này muốn nói cho cậu biết… Cục CA thành phố thả Huỳnh Tám rồi, cha hắn Huỳnh Bảy lái xe công vụ tới rước… Cục trưởng nói là do hiểu lầm… không có chuyện gì lớn nên ra lệnh thả… chỉ cần viết bản kiểm điểm thôi.
…
– Vậy à? Sao chị biết? Sau vài giây trầm ngâm Đức hỏi với giọng lạnh… đầy sát khí… thả ra? Hiểu lầm? Coi Trần Đức tui là ai đây? Giết người phóng hỏa không được muốn bình an rút lui? Hắc hắc hắc… đời không dễ như vậy đâu… mi không sống dở chết dở thì tao sẽ là “Trần Đức Cống”.
– Anh tôi là Phó Cục trưởng… tôi nhờ ảnh để ý coi chuyện Huỳnh Tám… ảnh vừa điện thoại nói thả hắn rồi…
– Ừm… hiểu rồi… anh chị tên gì? Nói là tôi cám ơn nhiều…
– Nguyễn thanh Tùng… mai mốt cậu có cần gì cứ nói với tôi… tôi sẽ nói với ảnh… không thành vấn đề gì đâu…
– Ừm… nè… Chị làm trong uỷ nhân dân… ai trông coi Cục CA vậy?
– Tùy theo sự phân công… nhưng thường là Phó Chủ tịch thường trực… Hiện nay là Phó Chủ tịch Thảo…
– Được Cám ơn… à nè… nhờ cô 1 chuyện… khoảng đúng 1 giờ sau… cô điện thoại cho Phó Bí thư Việt nói tôi đã biết được Cục CA thả Huỳnh Tám… cho ông ta biết ngày mai tôi sẽ khíếu nại với tỉnh ủy… Ngày mai nếu gà không bay chó không chạy thì từ nay tôi sẽ đổi tên là “Trần Đức Cống”.
– Hả? – Ừm tôi sẽ làm như cậu nói… Quyên muốn hỏi lắm:
– Vậy cậu định làm sao? Nhưng kịp kiềm lại… ngày mai chắc có kịch hay coi rồi…
Chợt nhớ nó nói đổi tên Trần Đức Cống… Quyên gập người cười rũ rượi…
…
Thảo buông điện thoại xuống miệng cười hảnh diện… Từ lần đầu đến tỉnh ủy trình diện với Phó Chủ tịch Túc… lão này rõ ràng dâm dê… nhiều lần muốn mời nàng ăn cơm… Ánh mắt của lão nhìn mình, Thảo biết lão này muốn đụ mình… Nếu là lúc trước… có lẽ Thảo cho lão cơ hội, nhưng hôm nay khác rồi… Tuy nhiên Thảo cũng đẫy đưa khiến Túc lòng rộn rả, cứ cách ngày lại điện thoại rủ rê ăn cơm trưa hoặc cơm tối… Từ chối hoài cũng không phải là cách… ăn cơm thôi mà… nếu lão có ý gì mình sẽ thẳng thừng từ chối…
Nghỉ vậy nên cuối cùng Thảo cũng bằng lòng đi ăn cơm với Túc một bửa… coi như là xả giao… dù sao mai này cũng phải báo cáo công tác mỗi tháng… Nhìn đồng hồ thấy cũng đã sắp đến giờ hẹn, Thảo lấy gương săm soi, tu chỉnh nhan sắc một chút…
Tiếng chuông di động vang lên… liếc nhìn màn hình… Thảo ngẩn ra… Đức rất ít khi gọi…
– A lô… là cậu à? Rất ít khi gọi cho tôi đó… có chuyện sao? Thảo hỏi giọng có vẻ nủng nịu… nhưng ngược lại nàng nghe giọng Đức rất lạnh lùng khiến Thảo sửng sốt.
– Tôi không muốn làm phiền cô đâu Chủ tịch Thảo… Chỉ có vài thắc mắc muốn biết cho tường tận thôi. Chủ tịch Thảo… cô phụ trách Cục CA thành phố?
– Ừm… Đức à… có chyện gì sao? Thảo nghe giọng nói của Đức… lòng cảm thất bất an, run lên… “chẳng lẽ hắn biết mình sắp đi ăn cơm với chủ tịch Túc nên không hài lòng?” Nghỉ tới những lời Đức trước kia, Thảo liền mất bình tỉnh… nàng đâu có ý nghỉ phản bội gì đâu… chỉ đi ăn cơm thôi mà? Mục đích là cho tiện công tác sau này…
– OK cảm ơn… Bye…
Đức cúp máy khiến Thảo mặt trắng bệch… vô cùng hối hận đã nhận lời đi ăn cơm với Phó Chủ tịch tỉnh Túc… nàng không nghỉ Đức sẻ phản ứng mạnh như vậy… tức thì gọi lại.
– Chuyện gì? Giọng Đức cộc lốc…
– Cậu… cậu đang ở đâu… ra ngoài ăn cơm nhé… Thảo nhu mì hỏi…
– Không cần đâu… tôi bận lắm… từ nay đừng gọi cho tôi nữa nha… Chúng ta không thân lắm đâu… Nói xong lại cúp máy…
Đức cười khoái chí sau khi cúp máy… đàn bà lâu lâu phải “gỏ” mới được… giống như cây gậy và củ ca rốt vậy… vừa dỗ ngọt và vừa trừng trị mới là chánh đạo… không thể để họ lờn mặt…
Là Phó Chủ tịch thành phố, phụ trách Cục CA nhưng Thảo chỉ mới thượng vị không lâu, cái tên Cục trưởng là thân tín của lão Hải… Thảo cũng phải cần có thời gian để mọi việc “đâu vào đó”, không thể nào hai ba tuần, 1 tháng mà có thể “nắm” đại cuộc được… Điều nầy Đức hiểu, nhưng không thể vì vậy mà “khoan hồng”dễ dãi với nàng ta, cần phải gây áp lực để Thảo trở nên mạnh mẻ vượt khỏi cái “bóng ma” của lão Hải… dù sao đi nữa Thảo cũng đã từng là thuộc hạ của lão… yếu tố tâm lý “kiêng nể cựu lãnh đạo” cũng có thể hiểu được nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đại cuộc… tôn trọng lãnh đạo là điều tốt nhưng không phải một cách mù quáng… Đức không chấp nhận như vậy… người của mình lại kiêng dè người khác…
Thảo điếng hồn… cảm thấy đầu óc quay cuồng, thấy trước mặt tối sầm lại… nàng vô cùng sợ hãi hoàn toàn không biết Cục CA lại là đầu giây mối nhợ cho sự nổi giận của Đức… nàng lại nghỉ vì chuyện nó biết được nàng đi ăn cơm với lão Túc… lòng Thảo rối tung lên… lưng lạnh toát, ngã xuống bất tỉnh…
Đúng lúc, nữ Thư ký của nàng mở cửa bước vào, thấy Phó Chủ tịch ngất xỉu nằm trên nền nhà, nàng hốt hoảng kêu lên:
– Người đâu… Chủ tịch Thảo xỉu rồi… mau kêu xe cứu thương…
Trong lúc này Đức bấm số gọi Vân…
– A lô… hôm nay rãnh à?
– Rảnh thì không rảnh đâu… nhưng có chuyện này tôi nhất định phải nói… ngày mai tôi sẽ khiếu nại với Tỉnh ủy về khả năng làm việc của ủy Ban nhân dân các người… Tôi không để yên đâu…
Vân chưa kịp hiểu đầu hiểu đuôi thì Đức đã cúp máy…
Vân sửng sốt, ngẩn ra… có chuyện lớn gì vậy? Nàng bấm số gọi lại nhưng chỉ nghe “Chủ máy đã tắc máy… vui lòng gọi lại sau”.
Chỉ nói vậy thôi… Đức cúp máy xong… mỉm cười… Bàn cờ đã bày ra rồi các người chơi đi…
Nhìn đồng hồ… gần 5 giờ rồi, tắm rửa một cái ngủ một giấc chuẩn bị cho tối nay trước nhất là hẹn hò với người đẹp Ngân… sau đó tới nhà Nhung làm gian phu…
Chưa đến 5 giờ, chưa phải là giờ cao điểm nên chỉ lác đác vài người khách đến dùng cơm. Các nhân viên thấy Đức gật đầu chào… Đức gật đầu mỉm cười chào lại rồi bước lên lầu…
Thu đang nằm trên giường đọc tạp chí, giờ này khách chưa đông nên muốn lợi dụng thời gian nghỉ ngơi một chút, nghe tiếng mở cửa liền ngồi lên… Nếu không phải bé Trúc thì còn ai trồng khoai đất này… Một khuôn mặt “dâm dê” nhìn nàng nhe răng cười…
Trong phòng nên Thu không mặt áo ngực, cặp vú căn cứng ẩn hiện dưới làn vải saten mỏng… hai đầu vú hồng hồng trông thật mê người… Thu ngày càng hấp dẫn… từ khuôn mặt tới dáng người… không ai nghỉ nàng đã bốn mốt rồi…
Thấy Đức đứng nhìn mình nhe răng cười, hai mắt “dâm dê” của nó dính lên người mình một cách thèm khát… Thu trong lòng hớn hở, nàng không phải vì nó mà ăn mặc như vậy sao… nhưng ngoài miệng thì gắt:
– Làm gì nhìn dữ vậy? Có gì không ổn sao?
– Không… cô không có gì không ổn nhưng Đức thì thật là không ổn…
– Hà… có gì không ổn? Bệnh hả? Giọng Thu yêu thương đầy lo lắng…
– Hahaha… Đức ôm Thu rù rì… không biết nó nói cái gì mà hai má nàng đỏ lên liếc nhìn phía dưới thấy đủng quần đang phồng lên… “Cái tên này… lúc nào cũng vậy hết”… chưa kịp nói thêm thì hai bàn tay tên kia một tay luồn lên trên tay kia luồn phía dưới xoa bóp loạn xạ.
Đức đẩy Thu nằm xuống, kéo cả quần ngoài và quần lót xuống… Mặt Thu đỏ rực, hai mắt nhắm nghiền trong khi Đức đang chiêm ngưỡng tác phẫm của mình… Tuần trước, chính nó đã cắt tỉa nên đám lông đen mượt trước mắt rất chỉnh tề, trông thật xinh xắn… Khi nãy rù rì bên tai Thu là muốn kiễm tra… sẻ cắt tỉa nếu cần… Thu là người đầu tiên Đức thử nghiệm “tay nghề” của mình… sau đó sẻ thực hành với Tâm, Yến… Nancy là “Bạch hổ tinh” dĩ nhiên là không được rồi… Những người khác tuy muốn lắm nhưng không dám… bỗng nhiên thắy lông lồn vợ mình được tĩa gọn, là chồng mà không phải mình làm… vậy là lại ông con ở bụi này rồi…
Lần đầu tiên… Thu ngượng lắm kiên quyết không chịu nhưng nó cứ lãi nhãi năn nỉ ỉ ôi… cuối cùng nàng cũng siêu lòng… những kiểu làm tình kiểu nào cũng đã chiều nó… vậy thì cứ để nó cắt tỉa chỗ đó đi thôi…
– Coi… coi chừng bé Trúc vào… Thu thì thào… tay Đức cầm cây kéo nhỏ mân mê chùm lông, cắt tỉa khiến Thu xốn xang, miệng nói coi chừng Bé Trúc nhưng tay nàng lần mò kéo khóa quần Đức xuống, luồn tay vào nắm cặc Đức vuốt ve…
Trước đây, những lần đẩu trần truồng nằm cho Đức chơi mình… Thu rất hổ thẹn, ngượng ngịu nghỉ mình đã từng coi nó như con cháu… bây giờ trái lại những ý nghỉ đó lại làm nàng kích thích hơn nên ngày càng chủ động hơn… Thu cảm thấy nàng ngày càng táo bạo hơn… kiểu truyền thống “nam trên nữ dưới” đã xưa rồi… Thu bây giờ “cưởi ngựa” đi đường xa “vạn dậm”… và nghệ thuật bú liếm thì không cần Đức phải “chỉ đạo” nửa…
Đức buông Thu ra đi vào nhà tắm… Thu đã không còn sức lực, nằm trên giường nguýt nó… nàng còn phải xuống dưới trông coi nhà hàng tới khuya… còn nó thì chuẩn bị đi xả giao… thiệt là không công bằng mà…
…
Tuy đã dọn vào văn phòng dành cho Phó Bí thư được một tháng rồi nhưng thỉnh thoảng Việt vẩn nhìn quanh văn phòng của mình lấy làm đắc ý… Bây giờ lão đã là Phó Bí thư Thành ủy… Nhân vật số 3 của Thành phố… quyền lực so với lúc còn làm Chánh văn phòng thật là một trời một vực… Có điều lão hơi bực bội… đã mấy lần điện thoại cho Ngọc gạ đụ nhưng Ngọc luôn phớt lờ khiến lão thiếu hơi lồn, khí tồn tại nảo… lúc nào cũng thấy dục hỏa công tâm… “Được thôi… đã như vậy thì đường ai nấy đi… hiện nay với địa vị Phó Bí thư của mình… còn sợ không có đàn bà sao?”
Đang suy nghỉ, điện thoại trên bàn vang lên… Việt liền bắt máy… là thư ký của lão gọi vào…
– Thư Bí thư… có cô Liên… xin vào gặp…
– Ừm… cho cô ấy vào đi…
Khoảng chừng 2 phút sau, có tiếng gỏ cửa rồi cửa mở… Cô thư ký mở cửa cùng Liên bước vào…
– Được rồi… cô ra ngoài đi… Việt khoát tay bảo thư ký ra ngoài… biểu hiện phong phạm của 1 lãnh đạo…
– Cậu à… thiệt là có phong thái của lãnh đạo đó nha…
Chờ cánh cửa hoàn toàn đóng lại Liên buông lời nịnh bợ cậu mình… hôm nay nàng đã là Chánh văn phòng bên ủy ban… cũng là do Việt đề bạt bởi vậy Liên rất biết ơn người cậu này… thầm nghỉ kiên quyết bám sát Việt… tương lai Việt thăng quan cao hơn thì nàng cũng có nhiều chỗ tốt…
Việt mỉm cười đắc ý trước lời nịnh bợ của đứa cháu gái… hôm nay đã khác xưa, chức vụ Chánh văn phòng ủy ban đâu phải tầm thường nên Liên ăn mặc rất chải chuốt, mái tóc dài được chãy kỷ lưỡng, bộ đồ trắng OF khiến Liên trông đẹp hẳn lên… Việt cũng ngẩn ngơ trước sự thay đổi của đứa cháu…
– Hôm nay cháu cũng không tầm thường… suýt chút nữa cậu cũng nhìn không ra… đẹp lắm…
Liên thích thú hãnh diện… hôm nay ai cũng khen nàng đẹp… Có thế chứ… bây giờ nàng là Chánh văn Phòng ủy ban nhân dân thành phố… không còn là cán bộ quèn nửa… từ bửa được lên chức, như là cá vượt vũ môn hóa rồng… ai cũng nhìn nàng với cặp mắt nể nang… cảm giác thật tuyệt…
– Sao hả? Làm việc có thuận lợi không? Có khó khăn gì không? Việt ân cần hỏi.
– Thuận lợi… có gì khó khăn chứ? Có ai dám không nể mặt Phó Bí thư? Liên lại được dịp vuốt đuôi ngựa… khiến Việt thấy vô cùng thoải mái cười hahaha.
– Thôi đừng có ngồi đó mà vuốt đuôi ngựa… nói đi tìm cậu có chuyện gì?
– Không có gì… lâu lắm rồi muốn mời cậu đi ăn cậu luôn bận quá mà… hôm nay cháu ghé tạt qua cầu may thôi, cậu có rãnh không? Coi như là cảm ơn cậu đã nâng đỡ cháu í mà… Liên hóm hỉnh nhanh nhẩu trả lời, vô tình ưởn ngực lên… bộ ngực no tròn căn cứng khiến Việt ngây ngốc… ánh mắt dán vào như si như dại… gần cả tháng rồi, chưa thấy hình dáng cái lồn nào hết nên lão đang trong tình trạng khí tồn tại nảo, ánh mắt đờ đẩn… lòng dâm nổi lên… khẻ nuốt nước bọt… Việt năm nay 42, hơn Liên chỉ nửa con giáp nên hai cậu cháu thường rất thân nhau… đây là lần đầu tiên Việt có ý nghỉ xằng bậy loạn luân với cháu gái…
Liên cũng bắt gặp ánh mắt không bình thường của cậu mình… mặt Liên đỏ lên… nàng thấy rỏ ràng cậu mình nhìn ngực mình si dại rồi nuốt nước bọt… không hiểu sao Liên lại thấy thích thú…
Thình lình tiếng di động vang lên… Việt giựt mình trở về hiện thực… liếc nhìn màn hình… lão cười giả lả: “Là cô Quyên…”
– A lô… chào cô… có chuyện gì sao?
– Bí thư… tôi có chuyện muốn báo cáo với ông… giọng Quyên có vẻ hấp tấp…
– Là chuyện gì… nói đi…
Liên ngồi trước bàn của Việt… nàng không biết Quyên nói gì nhưng thấy sắc mặt cậu mình nghiêm trọng…
– Chính Trần Đức nhờ cô gọi cho tôi?
…
– Ừm… biết rồi… cám ơn…
Cúp di động… Việt trầm tư suy nghỉ… đây là chuyện lớn đây… nhưng tại sao hắn lại không trực tiếp gọi cho mình hoặc Chủ tịch Vân hay Phó Chủ tịch Thảo? Tại sao phải đợi ngày mai mới “quậy” tung lên mà không phải bây giờ? Thiệt là khó hiểu a… Một lúc khá lâu sau, hình như đã nhìn thấu vấn đề, Việt mỉm cười gật gù với vẻ đắc ý… nhìn Quyên cười nói:
– Có một cơ hội cho cháu lập công với Chủ tịch Vân… có muốn không hả?
Hai mắt Liên sáng lên… là Chánh văn phòng của Ủy ban nhân dân, Chủ tịch Vân là thượng cấp trực tiếp của nàng, hiện nay Liên cần nhất là sự tán thưởng của Chủ tịch Vân… nếu được lập công thì còn gì bằng? Tuy nàng được cậu nàng là Phó Bí thư đề bạt nhưng cũng phải chứng tỏ mình là người có năng lực trong công tác mới được, nếu không thì khó mà ngồi vửng vàng…
– Thiệt? Là chuyện gì? Nói đi cậu… mời cậu ăn cơm…
– Ăn cơm thôi à? Việt nhìn đứa cháu gái xinh đẹp trêu, tâm tình Việt lúc này rất vui vẻ, lão nghỉ Đức hình như có gì bất mản nên muốn “gỏ” mấy người kia một chút, ý đồ là muốn lão “rung chuông báo động” đây mà… mấy người kia khi nhận được tin này còn không sợ vở mật, té đái hay sao khi biết được “chỗ dựa” của họ không hài lòng…
– Cháu báo cáo cho Chủ tịch Vân như vầy… lão kề tai Liên nói nhỏ như sợ ai nghe mặc dù trong văn phòng chỉ có hai cậu cháu… mùi hương thơm trên người nàng thoang thoảng bay lên mũi khiến cặc lão rục rịch… Việt nuốt nước bọt. Lòng tà dâm nổi lên… một bàn tay “vô tình” rơi xuống đùi Liên…
Việt vừa nói vừa giải thích sự “huyền diệu” trong câu chuyện, tuy không phải là “cáo già” trên chính trường nhưng Liên cũng nhìn thấy lợi ích trong câu chuyện này… theo lời cậu nói… nếu bây giờ mình đem những gì biết được mà hướng về Chủ tịch Vân báo cáo… như vấy là công lớn nha…
Bổng Liên nhận thức bàn tay của cậu đang ở trên đùi mình… hai má nàng nóng bừng lên… cúi gằm mặt xuống… rồi một làn hơi thở ấm áp phà ngay vào sau gáy… Liên cảm giác cậu nàng càng lúc càng bạo gan hơn… tay đang xâm lấn những nơi mà chỉ có chồng nàng mới có quyền…
– Cậu… cậu làm gì vậy… Liên lí nhí… không có ý ngăn chận hai bàn tay “xâm lượt” của Việt… lúc này rõ ràng là đang sờ soạn nàng… cả trên lẫn dưới… mặc dù chỉ là bên ngoài.
– Liên… cháu… cho cậu… Liên không nói thì thôi, đã nói ra rồi mà không có cử chỉ phản kháng khiến Việt mừng rỡ… lửa dục công tâm, lão không ngần ngừ nửa, quỳ ngay trước ghế Liên đang ngồi nhanh chóng úp mặt vào đùi nàng hít lấy hít để…
– Cậu… không được… đây là văn phòng… con sợ… Liên nhìn ra cửa… nàng sợ có ai bước vào thì là đại họa lâm đầu…
Lời nói này khiến Việt mừng run lên… nơi đây không được vậy có nghĩa là chỗ khác thì được? Lão hấp tấp nói:
– Vậy… cháu gọi cho Chủ tịch Vân đi… xong mình đi ăn cơm… khuya… khuya về được không?
– Không có gì… Liên nguýt cậu mình… nếu là trước kia Liên chưa chắc để Việt đụng tới người nàng nhưng từ khi được đề bạt chức Chánh văn phòng, sự thay đổi có thể nói là nghiêng trời lệch đất…
Uy tín của Liên trong gia đình chồng tăng vùn vụt… Ba mẹ chồng và các chị em dâu trước kia thường hay nói chuyện “bóp chát” với Liên, nay thái độ thay đổi 180 độ… rất khiêm nhường và kính cẩn rõ rệt… nguyên do rất dễ hiểu:
Gia đình bên chồng đại đa số là người buôn bán, tuy không phải là đại gia nhưng cơ sở cũng khá huy mô vì vậy mỗi lần thấy Cục phó, Phó trưởng phòng các cơ quan thì thường hay cúi đầu làm người, nịnh nọt đủ mọi chuyện… bây giờ nhìn thấy những người họ “sợ sệt e dè khép nép” lại “khiêm nhường thân thiết” với Liên… thử hỏi làm sao họ không thay đổi thái độ cho được? Còn nửa… những giấy tờ “không hợp lệ” trước kia nay lại được “thông qua” rồi đem đến tận nhà… thái độ vô cùng “thân thiết”… Có người còn nói: “Ây da… đâu có biết là người nhà của Chánh văn phòng Liên chứ… hóa ra là người một nhà…”
Tại nhà Liên, trước đây chẳng ai đến thăm hỏi… nay khách bắt đầu tới lui… vô cùng thân thiết…
– Chánh văn phòng à… nhờ chị nói dùm một tiếng với Cục trưởng Cục vệ sinh giúp nhà em…
Thế thôi… đại khái là thế… lại kèm theo những phong bì dầy cộm… hoặc những hộp quà xa xỉ mà trước kia Liên không bao giờ nghỉ tới tự mua để dùng, ngày nay lại có người tặng tới tay.
Tuy nhà không cần tiền nhưng cũng làm Liên hoa mắt lên… bắt đầu thích cảm giác của quyền lực… người đã mang lại cho nàng quyền lực là Việt… cậu nàng bây giờ đang mò mẫm sờ soạn trên người nàng…
Đầu óc Liên xoay chuyển nhanh chóng… hình ảnh bà mợ quê mùa, ủn ỉnh hiện lên trong đầu. Liên mỉm cười… quyền lực là trên hết… thời thế thế thời là thế đấy… thôi thì cho cậu mình toại nguyện vậy.
Lòng đã quyết định cho Việt đụ… chuyện này chỉ có Việt biết, nàng biết và trời biết… từ nay nếu cậu thăng cao thì mình cũng được nhờ… nước lên thì thuyền lên…
Liên lấy di động gói cho Vân… báo cáo… nàng lập lại không sót những gì Việt vừa nói… trong lúc đó hai tay Việt không ngừng mò mẫm khắp người nàng, được Liên bật “đèn xanh” Việt không cần e dè nửa, hai tay lòn dưới lớp vãi tấn công mãnh liệt… khiến Liên vừa “báo cáo” vừa xốn xang, người nóng lên…
Nghỉ sắp được đụ cháu gái mình… Việt lòng xốn xang kích động… Điều lão không ngờ là vừa tắt di động xong, Liên ngước lên nhìn cậu mình, nguýt lão bàn tay nắm khóa quần Việt kéo xuống, cặc Việt hùng dủng chỉa ra ngoài…
Việt nhắm mắt rên rỉ… đầu cặc lão được bao phủ bởi một vùng không gian ẩm ướt vô cùng ấm áp…
Liên đâu phải là gái mới lớn, kinh nghiệm giường chiếu cũng rất phong phú… biết cậu mình thèm khát nàng liền quyết định táo bạo, đã quyết định cho cậu đụ rồi thì ngại gì không làm cậu mê mình? Như vậy dễ dàng “sai khiến” cậu mình hơn…
Càng nghỉ càng hứng chí… đầu lưỡi liếm quanh đầu cặc rồi nút mạnh… tay xoa xoa bìu dái, miệng ngậm sâu vào rồi nhả ra… tốc độ nhanh dần…
…
Không khác với phản ứng của Thảo, đầu óc Chủ tịch Vân cũng choáng váng khi nghe Liên báo cáo trong điện thoại… bây giờ nàng đã hiểu vì sao Đức phản ứng mạnh mẻ như vậy… trước đây nửa giờ, con Thảo kia ngất xỉu… 100/100 chắc cũng là vì tại chuyện này…
Vân không biết Thảo vì có hẹn hò ra ngoài ăn cơm với lão Túc, sợ Đức biết mà mất hết tất cả nên hoảng hốt té xỉu… ngay cả nàng cũng lo sợ Đức bất mãn… dù sao tiền đồ của mình cũng là có liên quan chặc chẻ tới hắn… nhưng khác với Thảo, Vân bình tỉnh hơn chậm rãi phân tích vấn đề…
“Cục trưởng CA là thân tín của lão Hải… chuyện này có thể đại họa lâm đầu sắp giáng xuống đầu lão, nếu xử sự không khéo… nữ Thiếu tướng kia biết được lão bay chức là chắc chắn rồi… mình có nên cho lão biết hay không? Có lợi gì nếu cho lão biết? Còn nếu không nói thì có lợi gì… Vân âm trầm tính tóan…”
Hai mắt đăm chiêu nhìn ra cửa sổ, ngón tay trỏ nhịp nhịp trên mặt bàn… thỉnh thoảng nhíu mày nhăn mặt… “nếu lão vì chuyện này mà ngã ngựa… liệu mình có thể lên thay? Khó lắm… hầu như không thể nào, mình từ Chánh văn phòng nhãy lên Thường trực rồi Chủ tịch không đầy 1 năm… nếu nhãy lên vị trí Bí thư nữa thì không thể nào… Phía trên chắc chắn sẽ phái người khác tới… chừng đó nếu hòa hợp thì tốt, không vừa ý nhau mà đấu đá thì thật là đau đầu… lão Hải tuy đần độn nhưng rất biết phối hợp… bây giờ mình cho lão biết để lão kịp thời ứng phó… coi như lão thiếu mình một nhân tình… Vân suy đo nghỉ lại mỉm cười đắc ý… nhưng bổng nhiên sững người ra…”tên kia tại sao nổi giận với mình như vậy? Rỏ ràng là muốn đưa cái dịp này đề lão Hải mang ơn mình đây mà? Khó hiểu nha… mai mốt phải nói rõ cho mình biết mới được… nếu không… “cắn” đứt luôn… nghỉ tới cái kia của Đức… Vân xốn xang mặt nóng bừng…
Đang chuẩn bị rời văn phòng về nhà… tiếng chuông điện thoại bên trái trên bàn vang lên… Hải nhíu mày, máy điện thoại này dành cho những cuộc gọi quan trọng… chỉ có thành phố cấp Chủ tịch hoặc cấp tỉnh mới gọi vào máy này… Lại có chuyện vì nữa sao?
– A lô… Trương Đại Hải… xin hỏi…
– Bí thư… là tôi đây… Ngọc Vân của uỷ ban…
– A lô… chào Vân Chủ tịch… xin hỏi có gì chỉ dạy? Hai vừa cười vừa khách sáo đẩy đưa…
– Bí thư là như vầy… tôi vừa nghe… Vân chậm rãi tường thuật đầu đuôi câu chuyện nghe từ Liên…
Nụ cười trên mặt Bí thư Hải dần dần biến mất… mặt lão trắng bệch… trong phòng máy lạnh vẫn chạy nhưng trên trán lão đã lắm tắm mồ hôi… đồng thời Hải cảm thấy sống lưng lạnh toát…
– Bí thư… tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi… ông tự lo liệu đi…
– Cám ơn Chủ tịch Vân… phần ân tình này tôi nhớ kỷ… nghe Vân nói Hải hoàn hồn… nhìn đồng hồ cũng gần 6 giờ chiều rồi… lão hấp tấp gọi ngay di động của Luân… giọng nói như hét:
– Lão Luân… anh mau đến gặp tôi ngay… cho anh 5 phút… không được chậm trễ…
Vừa bỏ túi được một mớ tiền, tâm trạng của Luân đang vô cùng vui vẻ… nghe tiếng hét có vẻ như sợ hãi của Bí thư, Luân hết hồn, không biết chuyện gì xảy ra nhưng nhanh chóng lên xe hấp tấp chạy đến Thành ủy…
Giờ này đã quá giờ làm việc hầu hết tất cả cán bộ nhân viên đang trên đường về nhà. Hải đi qua đi lại trước cửa văn phòng mình… vừa nhìn thấy Luân liền nhanh chóng cùng hắn đi vào văn phòng… cửa vừa đóng Hải đã nhanh chóng hỏi:
– Huỳnh Tám… hôm qua muốn bắt ai… anh có biết không?
Hải lạnh lùng hỏi dường như là chuyện thả Huỳnh Tám không liên quan gì đến lão… chiêu này Hải hay dùng mỗi khi muốn trút bỏ trách nhiệm…
Luân kinh hoàng… thái độ này của lãnh đạo chứng tỏ hắn vừa phạm sai lầm nghiêm trọng… Hắn run giọng:
– Cái này… cái này tôi không rõ… chỉ biết nó dẫn đội tới bắt người ở trường Đảng là do sự hiểu lầm…
– Trần Đức… hai cha con thằng kia hôm qua muốn bắt Trần Đức…
– Hả? Cái gì? Luân hoảng hốt, cả người lạnh toát… hắn chợt hiểu: Đại họa tới rồi… Luân sững sờ trong 1 chốc rồi xoay mình bước ra ngoài…
– Đứng lại… anh đi đâu? Hải quát…
– Bí thư… tôi phải bắt hắn lại… Luân cắn răng đáp… hắn đang sợ hãi… vô cùng sợ hãi…
– Vô ích thôi… anh đã bị lừa rồi… Bí thư Hải thêm một lần nữa “đổ” hết trách nhiệm lên thuộc hạ…
Luân tức giận nghỉ thầm: “Còn không phải ông gọi điện tới bảo tôi thả hắn sao? Bây giờ tôi phải ôm 1 mình?” Tuy vậy nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ thành kính hỏi ý:
– Bí thư… vậy… vậy bây giờ mình phải làm sao đây?
Hải lạnh giọng:
– Chuyện này chắc chắn có liên quan đến hai cha con Lại Đức Quang… người đã thả ra, bây giờ có bắt lại, thằng Huỳnh Tám có chết cũng không nói là do hai cha con họ xúi dục… vô dụng thôi…
Hải trầm ngâm suy nghỉ… liếc nhìn Luân… tuy lão muốn phủi tay trút hết trách nhiệm lên đầu Luân nhưng không bảo đảm tên này chịu ôm hết một mình, rủi khai bậy khai bạ kéo luôn mình xuống nước thì thật là không hay… Trần Đức ra chiêu này có phải muốn cho lão Quang hạ đài? Có thể lắm chứ… xem ra mình không còn đường lựa chọn rồi… phải liều mạng một phen… giữa Trần Đức và lão Quang, dĩ nhiên là đứng về phía Trần Đức rồi… hắc hắc hắc…
– Có cách nầy có thể làm… có thể có lợi cho mình… không biết anh có dám hay không thôi… Hải cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
– Bí thư ông cứ nói… tôi nhất định làm theo… Luân như tìm được cái phao trong lúc sắp chết đuối, vội vàng hứa hẹn… đã đến nước này hắn không thể do dự được nửa…
Hải gật gù:
– Nè… thằng con của lão Quang có nhiều hồ sơ bẩn… nghe nói bị nhiều người tố giác hiếp dâm, hành hung gì gì đó nhưng chưa bao giờ được xử… anh về lôi mấy cái hồ sơ đó ra… tìm nạn nhân… khuyên họ làm chứng… anh hiểu ý tôi chứ? Anh nói CA sẽ bảo vệ họ, nếu họ đồng ý. Sau đó đem dấu họ lại đừng để phe cánh lão Quang mua chuộc hay hăm dọa… sau cùng bắt hắn…
Ngừng một chút Hải cười gằn… “anh chỉ cần làm tới đây thôi… chuyện kế tiếp sẽ có người đưa hắn vào tử địa… lão Quang làm sao không nhãy vào? Có phải không? Hahaha chừng đó sẽ có người thu thập cha con lão… anh không những có tội mà biết đâu còn lập được công lớn đấy… hahaha” Hải cười âm hiểm…
– Lão Quang muốn giữ “chốt lẩn xe”… muốn lừa chúng ta… bây giờ mình bắt “xe” chém “tướng…” để coi lão làm sao hóa giải… hắc hắc hắc…
Luân hai mắt sáng lên… hắn nhìn ra lợi hại của vị Bí thư thành ủy này… hăm hở gật đầu:
– Bí thư… tôi đi làm ngay…
– Ừm… đi đi… anh không có nhiều thời gian đâu… phải xong trước sáng mai…
Nhìn bóng Luân hấp tấp quay đi… Hải cười lạnh:
– Là mầy gạt ta trước đó nha Lại Đức Quang… muốn đưa tao vô hố lửa à? Cái này coi như trả lễ một chút… có đi có lại mới toại lòng nhau…
Sực nhớ điều gì… Hải lấy di động ra bấm…
– A lô… là Bí thư à… sao hôm nay gọi em vậy? Tiếng Hoa ỏn ẻn vang lên…
– Thằng chồng em đêm nay bận lắm… không về nhà đâu… sao hả? Hải cười dâm dê…
– Vậy… em tới chỗ cũ chờ Bí thư ha…
– Hahaha… cũng là em hiểu anh nhất… vậy đi… 1 tiếng đồng hồ sau gặp…
– Em đi chuẩn bị… nửa tiếng sau ra cửa…
– Hahaha… ngoan…
Chỉ vì biểu lộ bất mãn… một lời nói của nó mà có đám người sắp “đâm chém” nhau… Đức nhà ta giờ này đang trố mắt nhìn Ngân…
– Nhìn… nhìn cái gì vậy? Móc mắt cậu bây giờ…
Ngân ngượng ngùng gắt nhỏ nhưng trong lòng thầm vui sướng… từ chiều đến giờ săm soi trang điểm không phải là cho nó ngắm mình hay sao?
– Hồi xưa nghe chuyện cổ tích… có nhiều cái không hiểu bây giờ hiểu rồi… Đức nghiêm túc nói…
– Hả? Cái gì chuyện cổ tích? Cậu muốn nói gì đây? Ngân nhìn Đức mờ mịt hỏi…
– Tiên nữ í mà… có nàng tiên nữ vừa lên xe tôi… hahaha…
– Cái miệng ba hoa… Ngân trong lòng vô cùng ngọt ngào…
– Đói bụng chưa? Mình đi ăn nha? Đức đề nghị…
Ngân lắc đầu:
– Không đói… mình đang muốn giãm cân… cậu đưa mình đi hóng mát được rồi…
– Ừm… vậy được… nhà mình có khu vườn mình đặt tên là vườn địa đàng… chúng ta đến đó chơi… cãnh sắc đẹp lắm…
Là đàn bà của Đức… ai cũng được Đức đưa đến nơi này…
…
– Nơi đây à? Thấy Đức ngừng xe, Ngân hỏi nhỏ, mặt đỏ lên… chổ này vắng lặng như vậy trai đơn gái chiếc… tên này hay dê xồm… nó có… ý đồ gì không đây? Tuy nghỉ vậy nhưng lòng lại mong đợi… liếc nhìn trộm Đức…
Đức cười thầm trong bụng… không hấp tấp, hối hả… nó có kinh nghiệm chiến trường dồi dào… những người đàn bà của nó hiện nay có ai lại chưa từng cùng nó làm tình nơi đây, trên chiếc xe này? Đức đang từ từ dìu Ngân đi những bước đầu tiên vào “động thiên thai có lắm hoa vàng”…
– Cô biết không… nhiều lúc tôi tới đây nằm ngủ qua đêm 1 mình… ngắm trăng ngắm sao… nè có nghe tiếng dế kêu không? Cảm giác thật thơ mộng… những cái này… quang cảnh mộc mạc của đồng quê, trong tương lai không dễ có được đâu… Đức “trơ trẽn” làm ra bộ dáng người iêu thiên nhiên lắm vậy… mặt ngước nhìn bầu trời, hai mắt nhắm lại hít một hơi dài thưỡng thức không khí trong lành của đồng quê…
Những lời này không phải của nó… Đức nhớ có lần chở Phó Loan tới đây qua đêm… Phó Loan chỉ bầu trời nói và làm như vậy… bây giờ nó lập lại y chang… nét mặt vô cùng nghiêm túc khiến Ngân nhìn nó đến nổi ngây ngốc… không ngờ Đức lãng mạn như vậy… lòng đã iêu lại càng iêu… hình tượng Đức trong lòng nàng càng lúc càng lớn lên… lại nhớ tuần trước, nó vừa ca vừa đàn. Giọng hát nó thật hay… nàng về nhà mấy hôm sau vẫn còn vương vấn…
– Nè… uống nước đi… Đức đưa cho Ngân một chai nước lọc… nó khui cho mình một lon bia…
– Cậu thường hay tới đây 1 mình sao?
– Ừm… cái giường ngủ của tôi đó… còn tiện nghi hơn đi cắm trại nửa… Đức chỉ phía sau xe nói…
– Tôi rất thích đi cắm trại nhưng chưa bao giờ được đi… là con gái nên có nhiều cái ba má tôi không cho phép… Ngân nhìn Đức hâm mộ nói…
– Sẻ có dịp mà… khi nào cô thích… tôi sẽ đưa cô tới đây… ngủ đêm trên chiếc xe này… nửa khuya, mình ngắm trăng, ngắm sao… hahaha dĩ nhiên là cô không sợ tôi…
– Sợ? Sợ… sợ cậu cái gì chứ… tôi…
Lời chưa kịp nói Ngân cảm giác môi mình bị khoá lại… hai mắt nàng mở to… đầu óc mê mang… rồi hai tay như vô thức quàng lên cổ Đức nồng nàn đáp trả…
Một nụ hôn dài… thật dài… Ngân như ngộp thở… lưỡi nó quấn quít lưỡi nàng… một hơi thở ấm áp phà vào cổ… rồi một bàn tay luồn vào áo, lòn dưới áo ngực chạm vào ngực nàng… Ngân rùng mình muốn ngăn lại nhưng lại buông xuôi để mặc bàn tay kia hoành hành ngang dọc… lại một bàn tay khác luồn từ phía dưới xâm lấn vùng cấm địa… chỗ đó của nàng được xoa xoa nhè nhẹ… cảm giác thật dễ chịu… quần áo trên người nàng cứ thế được cởi ra… người Ngân cảm thấy rỡn tóc gáy không phải vì lạnh mà là vì cái lưỡi rà khắp người nàng, rà tới chỗ nào nàng rỡn ốc chỗ đó… Bổng Ngân giật mình… hốt hoảng:
– Đừng mà… dơ lắm…
Nhưng đã muộn rồi… cái lưỡi của nó đã nhanh nhẹn chui vào u cốc bí ẩn của nàng… nơi đó đang vô cùng lầy lội ngập nước…
Ngân quyết tâm ly dị nên dọn về nhà ba mẹ… từ lúc đó đến giờ đã hơn tháng mấy rồi… nàng không biết mùi đàn ông… Ngân hôm nay như một thùng xăng gặp lửa liền bùng cháy mãnh liệt trước sự điêu luyện của tên “dâm dê”…
Đức nhẹ nhàng đút vào… Ngân cau mày nhăn mặt, mím môi hai chân dang ra quấu vào lưng nó. Đức bắt đầu chuyển động “ra vào” nhẹ nhàng một lúc lâu rồi nhanh dần, dừng lại một chút rồi tiếp tục khi nhanh khi chậm cuối cùng là hùng hục…
Ngân hả miệng cắn vai nó thật mạnh… nàng nghe vị mặn trên đầu lưỡi… lưng nó đã bị nàng cắn rướm máu rồi… nhưng nàng vẫn tiếp tục cắn, hai tay lại càng cào mạnh hơn… chỉ có như vậy mới kìm được cơn sướng mà không thét gào lên.
Đêm ấy Ngân trong lúc vào nhà cố gắng “đi đứng” bình thường… nơi ấy đau quá mà… nơi ấy đau nhưng miệng thỉnh thoảng cười chúm chím… mãi một lúc sau mới chìm vào giấc ngủ…
Ngân đâu có ngờ tên “dâm dê” kia giờ phút này vẫn đang nhấp nhô cái đầu giữa hai đùi của người mỹ phụ đầy xuân tình… Nhung hai mắt nhắm, miệng không ngừng rên rỉ… phía dưới giữa hai đùi nàng, Đức đang hì hục bú liếm, tiếng đánh lưỡi vào u cốc lầy lội nghe mồn một giữa đêm khuya thanh vắng… hai tay Nhung ghì mạnh đầu tóc nó sát thêm vào… Đức gần như muốn ngộp thở…
Nhung vừa sướng vừa tức… hai tay nàng “thấy” rõ ràng trên lưng nó có “vết tích” cào cấu, cắn… Biết nó phong lưu nhiều đàn bà nhưng Nhung vẫn bực bội khi nghỉ lúc nó “du dương” với người khác… vì vậy càng ghì mạnh hơn… muốn cho nó ngộp “chết” đi… nhưng cái tên này hình như trời sinh để phục vụ đàn bà… nó làm nàng muốn điên lên được, nàng như chơi vơi trong khoảng không gian nào đó… cảm giác thần tiên… sướng rợn người… hai bàn tay từ từ buông lõng, dịu dàng xoa mái tóc nó… thôi đi… đã biết nó là như vậy mà… chấp nhất làm gì… miển là trong lòng nó luôn có mình là được rồi…
Bụng thì nghỉ vậy nhưng đến lúc cũng dằn không được… há miệng cắn nó một cái… rồi mỉm cười đắc ý…
Dấu tích chủ quyền của “bà” cũng có rồi đấy nha…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 1 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 06:39 (GMT+7) |