– A lô… sao sớm vậy? Giọng Tâm mừng rỡ hỏi…
– “Dì Út à… dì đi làm chưa vậy? Đức ghé qua thay đồ…”
– “Sắp ra cửa rồi… có muốn ăn sáng không… dì làm cho”.
Nghe Đức nói “ghé qua thay đồ”… hihihi… trong đầu óc Tâm liên toan tính… “uida sao bỗng dưng thấy hơi nhức đầu… lát nữa gọi điện thông báo đến trể một chút… không phải tại mình… tại thằng cháu thôi… cái gì ghé thay đồ chứ? Bộ mình có ở nhà mới vô nhà được sao? Có chìa khóa đó mà… rỏ ràng là… hihihi”.
– “Tùy dì đi… nhưng ăn dì trước… hihihi… OK lát gặp…”Đức cười hihi haha… cúp máy… Lại bấm một dãy số… muốn biết Ngân suy nghỉ ra sao về cái chuyện công ty xây dựng…
– “Haha… là anh đây… đang làm gì?”… đường dây vừa thông… Đức liền hỏi.
– Đang chuẩn bị đi làm… sao sớm vậy? Bên kia đường dây, tiếng Ngân mừng rỡ…
– “Cái gì sớm chứ? Trể rồi đó… ây da lúc này cực như con trâu…” Đức “tả oán”…
– “Hihihi… Có quỷ mới tin anh…”Ngân nũng nịu nói…
– Anh đâu cần quỷ thần tin chứ… em tin là được rồi… hihihi… à nè… cái chuyện đó suy nghỉ ra sao rồi?
– Chuyện gì? Ngân ởm ờ hỏi lại…
– Thì cái chuyện mở Công ty đó… nà… anh chuẩn bị xong rồi… 2 tỷ đó… vốn khỡi đầu…
Ngân sửng sốt… trợn mắt há mồm… trong đầu óc nghỉ Đức hihi haha cười cười nói hôm nay quên ngày mai… bây giờ nghe hắn nói chuẩn bị vốn khởi đầu là 2 tỷ??? Cái này… cái này làm Ngân muốn á khẩu vì xúc động… đồng lương của nàng trang trãi tiền chợ tiền điện, tiền nước, hầm bà lằn xắn cấu… chưa đến cuối tháng đã hết, phải chờ tháng lương tháng tới, số tiền 2 tỷ là con số thiên văn…
– Anh… anh… nói thiệt à?
– “Sao rồi? Đã nói với em rồi… lại nghi ngờ… thôi vầy đi… tối chủ nhật này… ra ngoài ăn cơm… mình nói chuyện thêm… sao hả?”Trong đầu Đức vô cùng “tán thưởng” Thắng… đưa cho mình gói tiền đô mỹ… đổi ra tiền việt cũng hơn 2 tỷ… coi bộ phải tìm cách “nâng” thằng đàn em này mới được…
– Ừm… vậy được…
– Vậy… Chủ Nhật 7 giờ anh gọi em ha… bye cưng…
Đức cúp máy… bên này Ngân vẫn còn ngẩn ngơ… lòng ngọt ngào, nhớ lần trước cùng nó điên rồ làm chuyện đó, chẳng những chõng khu mà còn ngậm cái của nó vào miệng… hai má Ngân đỏ bừng lên… mong ngày Chủ Nhật mau đến…
Cắt đường dây với Ngân, bấm số gọi Thắng…
Hoàng đồn trưởng sáng sớm vừa ra khỏi nhà, Nhả liền chạy qua phòng đứa em họ của Hoàng tìm lạc thú… Đang lúc này, Đội trưởng Thắng đang nằm trên giường hai mắt lim dim, phía dưới, Nhả cầm cặc hắn vuốt ve, thỉnh thoãng ngậm vào gục gặc đầu vài cái, nhả ra… liếm từ bìu dái lên đầu cặc, ngậm vào, gục gặc đầu vài cái, nhả ra, liếm… cứ thế làm đi làm lại… một tay Thắng nắm nhẹ mái tóc nàng hổ trợ… tay kia thô bạo bóp vú chị dâu họ… thình lình tiếng di động reo lên, liếc nhìn màn hình… Thắng phấn khỡi ngồi lên bắt máy…
– A lô… Đức ca… anh khỏe? Xin hỏi có gì căn dặn?
– Trưa nay… 1 giờ… cậu và bà ta đến nhà hàng Sao Hôm chờ tôi…
– Dạ được Đức ca… em liên lạc với bà ta ngay…
… Cúp đường dây với Thắng… Đức bấm hàng “text” gỡi cho Quyên: “Hôm nay có nhiệm vụ”đặc biệt”… sẻ liên lạc vợi chị sau… tối nay, trể một chút, nhất định tranh thủ ghé qua… nhớ”mùi” thơm của chị… hihihi… đọc xong nhớ xóa… coi chừng ông xả đọc được… hihihi.
… “lão Đại” vừa cúp máy… Thắng không dám chậm trể… vội vàng bấm di động gọi Trúc…
Hai ba ngày nay Trúc thiệt mở rộng tầm mắt… Đạt rảnh háng là đè bà đụ… nếu hắn dai sức thì cũng được đi… có điều Đạt đụ như gà… leo lên nhấp nhấp vài cái chưa đầy một phút thì bắn khiến Trúc bực bội… hiện giờ tạm trú trong nhà Đạt nên cũng bấm bụng chìu hắn… có điều cũng đở là tuy Đạt đụ như gà nhưng rất thích bú liếm… nhất là thích bú lổ đít… đây là tử huyệt của Trúc… bù qua xớt lại coi như cũng tạm được đi…
Ngay lúc này… trên giường… Trúc đang chõng khu, hai mắt lim dim hưỡng thụ cảm giác tuyệt vời do Đạt mang đến… phía sau, Đạt đang dí miệng sát vô đít Trúc, cái lưỡi của hắn cứ chờn vờn ngay chỗ đó làm Trúc thật thoãi mái, cảm giác phiêu phiêu trên 9 từng mây…
Đạt cũng thuộc lọai người thông minh, biết mình đụ không ra gì nên trong cái việc liếm đít, bú lồn… rất là siêng năng… ăn thiệt làm thiệt… vì vậy Trúc thấy thích… điểm này so với xếp Thắng… Đạt hơn nhiều, xếp Thắng ngược lại chuyện bú liếm… qua loa, qua quýt nhưng đụ thì dai hơn Đạt nhiều.
Nhưng Trúc không biết thật ra Thắng cũng thuộc loại thích bú liếm đấy… chỉ là hắn không thích lồn già… còn chuyện bú đít… thì miễn đi…
Trúc đang lim dim sướng rên người do cái lưởi của thằng cháu chồng đang “quấy phá” phía dưới, bất thình lình tiếng di động vang lên…
– A lô… xếp Thắng… có chuyện gì sao? Trúc cố làm cho hơi thở bình thường trong khi “tử huyệt” phía dưới đang bị cái lưởi mềm mại “quậy” tưng bừng…
– Lão đại muốn gặp… đúng 1 giờ… 12 giờ tui tới chở chị… chuẩn bị sẳn ha.
– Ừm… xếp… Trúc chưa kịp dứt câu, bên kia đã cúp máy…
Trúc oán giận… vừa nghỉ vừa tức mình… “mấy ngày nay hết chõng khu cho thằng này bú tới thằng kia đụ… vậy cũng được đi nhưng Trúc tức cái là bị sai như con sen… thiệt là mất mặt mà… nhớ lúc trước bà sai mấy thằng nhóc bú chỗ này, liếm chỗ kia… bây giờ thì ngược lại… con mẹ nó… sau này nếu bà có dịp trở mình… hai thằng tụi bây sẻ biết tay”…
Thắng nói xong cúp máy… đây là mệnh lệnh… miễn bàn, liếc nhìn đồng hồ… mới 9 giờ… hahaha còn thì giờ nhiều mà…
– Ai vậy? Mới sáng sớm… sao bận rộn quá vậy? Nhả tức giận… đang thèm đụ mà Thắng cứ như bận rộn lắm vậy nên giọng oán trách…
– “Lão đại… lão đại giao chút chuyện làm…” Thắng “kiêu hãnh” đáp…
Nhả làm sao không biết “lão đại” là ai… hai mắt mở lớn… kích động:
– Thiệt? Giỏi ha… không ngờ nha… mới đây không lâu đã “bắt giò” được rồi… nè… nếu có dịp tiến cử chị nha Thắng… biết đâu Đức ca cần…
– “Chị? Chị họ à… chị cũng thấy rồi… đàn bà của Đức ca… ai nấy cũng như minh tinh xứ hàn í…” – Thắng nói giọng hơi ‘khinh thường’…
– “Cái thằng này… mầy nói tới đâu rồi vậy? Ý chị nói là coi Đức ca có cần ai phụ giúp đó thôi…”Nhả ủy khuất nghỉ: “Mình tệ lắm sao? Cái thằng này… vừa tức vừa ngượng… Nhả nhớ lại cái ngày Hoàng đãi tiệc lên chức, có gặp qua Đức ca, Nhả cũng đã thả hồn mơ mộng…
– Hahaha… vậy thôi hả? Được rồi… được rồi… nếu Đức ca cần người làm cái gì đó… em tiến cử chị… vậy được chưa… hahahha… mình tiếp tục đi…
Thắng đè ngửa Nhả ra dúi mồm vào giửa hai đùi nàng… đồng thời cũng nhét cặc mình vào miệng chị dâu họ… bắt đầu trò 69…
…
Đức mở cửa bước vào nhà… Tâm đang lui cui làm bếp, dường như đang làm món ăn sáng, trên người chỉ mặc cái T – shirt bó sát người… rỏ ràng không có áo ngực, cặp vú muốn nổ tung ra… vạt áo phủ cặp mông tròn trịa… không biết bên trong có quần lót hay không… dáng vấp thập phần khêu gợi, nhìn thoáng qua đủ nứng rồi… Cặc trong quần liền rục rịch…
– Đói bụng không? Dì có làm mì xào…
– “Vậy sao? Nghe là đói bụng rồi”… Đức nịnh…
– “Ăn liền đi… sẵn còn nóng…”
– “Không gấp mà… Dì Út còn”nóng, hơn”hihihi… vừa nói nó vừa bước tới áp sát lưng Tâm, vòng hay tay ra trước ôm lấy nàng, một tay bóp vú, một tay xoa ngay vùng tam giác… hơi thở phà ngay sau cổ khiến Tâm nhộn nhạo…
– Ư… ưưm… từ từ… sao gấp vậy…
Nói thì nói vật chứ Tâm còn gấp hơn… áp sát mông nàng vào hạ bộ Đức… người di chuyễn nhè nhẹ… ý đồ khêu khích…
Bên trong T – shirt… đúng là không có gì… vạt áo được Đức kéo lên lưng chừng eo… phía dưới phô bày… một tay Đức choàng ra phía trước mân mê vùng cỏ dại tươi tốt… tay kia mỡ khóa, kéo quần xuống, miệng liếm láp sau gáy Tâm khiến nàng rùng mình… hơi thở dồn dập… phía dưới giửa hai mép thịt đã bắt đầu rỉ nước… Tâm khum mgười xuống, hai tay vịn mép bàn ăn, má đỏ hây hây như người say rượu… vểnh mông chờ đợi…
…
Không cần phải đánh “khúc nhạc dạo đầu” gì nữa… Đức kê đầu cặc ngay cửa động… hai tay vịn eo dì Út kéo về mình, đồng thời nhích mông nhấn tới… 1 phát lút cán… nghiêng người đặt tay lên bầu vú, bắt đầu rút ra đẫy vô… nhanh dần… nhanh dần.
Trên bàn… món mì xào đã nguội từ lâu… trong nhà bếp, chỉ nghe tiếng nhóp nhép ra vào càng lúc càng nhanh hòa lẫn với tiếng rên rĩ của mỹ phụ đang rực rạo xuân tình…
– Cho… cho vào trong nha… Tâm hổn hển nói…
– Ừm… dì muốn sao thì sao đi…
…
Tâm mĩm cười… nàng đã quyết định không uống thuốc nửa, muốn có một đứa con… Tâm năm nay đã 32 rồi… nếu may mắn, năm nay mang bầu, năm tới sanh thì khi đứa con nàng 20, Tâm cũng 53 rồi… còn chờ gì nửa, nàng không muốn về già sống cô đơn vì vậy âm thầm quyết định… mai mốt khi có rồi… cho nó biết sau…
…
Ăn trưa tại nhà hàng Sao Hôm… thu nhập cũng phải khá mới được. Dân lao động thường thì miển đi… Công chức, cán bộ nhà nước có địa vị một chút thì mỗi tuần đến đây ăn trưa cũng là một cách để biểu lộ thân phận.
12 giờ 30, Thắng và Trúc đã có mặt tại Sao Hôm… hắn chọn một bàn nhìn hướng ra mặt sông. Lão đại nói một giờ nhưng là đàn em nhất định phải tới sớm… không thể trể hơn lão đại, dù chỉ là một phút…
– “Ngồi đi chị… kêu gì uống nha…” Hai người vừa ngồi xuống, Thắng liền đề nghị gọi nước uống.
Tiết trời oi bức mặt dù đêm qua có đám mưa… Thắng gọi bia Heineken, Trúc gọi cho mình một ly kem dừa… người phục vụ vừa đem lên, Thắng đã thấy Đức xuất hiện nơi cửa…
– “Đức ca… anh tới rồi…” Thắng hơi khum người… cười thân thiết… Trúc cũng khúm núm đứng lên gật đầu cười cười… coi như chào hỏi… đây là lần thứ hai gặp mặt, nhưng hồ ly như Trúc khi đối diện với người trẻ này cũng cảm thấy có áp lực… cái nhìn, nụ cười của hắn biểu hiện như 1 cáo già… lại có phần mê hoặc.
– Ừm… hai ngườii tới lâu chưa? Nhìn quanh quan sát 1 chút hoàn cảnh chung quanh… Đức gật đầu… ngồi xuống… dáng vẻ rất “cao cao tại thượng”… Còn phải hỏi sao? Đội trưởngthắng đang tìm mọi cách “bắt giò, nịnh bợ”, và một lời nói của nó có thể đưa cả hai mẹ con người đàn bà này vào tình cảnh vạn kiếp bất phục… Không hách xì xằng một chút thật là uỗng phí cuộc đời… Đời… ai cũng vậy mà.
– “Không đầy 10 phút Đức ca…” Thắng xum xoe cười đáp, vẻ mặt vô cùng xiểm nịnh…
– Hai người ngồi đi… đã kêu gì ăn chưa? Hôm nay tôi mời… tự nhiên đi…
– Chưa kêu gì hết ngoài đồ uống… hahaha… đâu dám để Đức ca mời chứ… cái này để đàn em đi… xin Đức ca nể mặt… hihihi.
Cũng là người biết nhìn mặt và làm vui lòng người khác nhưng Trúc cũng âm thầm bái phục khả năng nịnh bợ của Thắng… thuộc hàng “nhất đẳng cao thủ”.
– “Chuyện này… hai xếp đừng có giành nhau… hihihi… đây là vinh hạnh của tui được mời hai xếp… hôm nay tui mời mà… xin hai xếp nể mặt…”Trúc là người từng trãi… lúc này nên nhảy ra gánh vác trọng trách rồi, đâu có bao nhiêu tiền chứ… quan trọng là tỏ lòng biết “tôn ti, lớn nhỏ”…
– “Thôi được… hai người muốn sao thì sao… ừm… mình nói chuyện chính đi…” nhìn quanh, thấy khoãng cách các bàn cũng khá xa… nhưng Đức cũng hỏi nhỏ giọng: “Bà phải nói thật… có biết”hàng” từ đâu tới không?
– “Đức ca… em ra ngoài kia mua gói thuốc lá… lát nửa em trở lại…”Thắng đứng lên nói… Đức nhìn hắn với ánh mắt tán thưởng… nhẹ gật đầu…
– Cái này… mấy năm nay… tui chỉ nhận hàng… còn hàng từ đâu tới… xếp cũng biết mà… trong nghề này… biết càng ít càng tốt nên tui không có hỏi…
– “Chỉ nhận hàng thôi à… không có gì khác sao?”Đức nhìn ngay vào mắt Trúc mĩm cười hỏi…
Có câu: “Có tật hay giật mình”… Trúc thấy ánh mắt Đức nhìn mình liền né tránh, lắm la lắm lét rõ ràng đang giấu diếm gì đó… Trúc đang suy nghỉ không biết có nên nói số tiền 500 ngàn mỹ kim mà Tiên đang giữ cho Đức biết hay không… là 500 ngàn mỹ kim đó… nếu Tiên được Đức thả ra… mọi chuyện êm xuôi thì số tiền này sẽ vào túi hai mẹ con…
Sự thật thì Trúc nhận hàng từ người bán… chuyễn hàng cho người mua rồi nhận tiền từ người mua chuyển cho người bán… hai mẹ con đứng giửa lấy “hoa hồng”…
Ngày bọn Lưu Kiến Quân xuống lấy hàng, đưa Trúc 700 ngàn mỹ kim… Trúc giử 200 ngàn trong két sắt cùng với 2 ki lô bột trắng, Trúc đưa 500 ngàn cho Tiên giữ… đây là quy luật trong nghề, không bao giờ giữ tất cả “trứng gà” trong cùng một cái rổ…
Trên đường trở về Cần Thơ, bọn Lưu Kiến Quân bị bắt trên xe có 5 ki lô bột, CA ập vô biệt thự xét, tịch thu 2kg bột và 200 ngàn… Theo kinh nghiệm, Trúc biết bọn CA nhất định nuốt 200 ngàn kia… ngu gì không nuốt? Vì vậy, Trúc thấy cơ hội tới, muốn thừa nước đục thả câu… âm mưu nuốt số tiền 500 ngàn mà Tiên đang giữ… sau đó đem mọi chuyện đổ lên đầu CA… mưu kế tuyệt diệu… thần không biết quỷ không hay… tên này làm sao ngờ được? Hắn không hay vậy chứ?
Càng nghỉ Trúc càng yên tâm…
Nhưng người mà Trúc đối diện lại là trùm “mánh mun” gian trá… Đức nhìn thấy trong ánh mắt của Trúc lắm la lắm lét đầy gian xão… nhất định có gì mờ ám. Tâm tư chợt động…
– Vậy còn nhớ người tới lấy hàng không? Đặc điểm, hình dáng, tên tuổi… ít nhất cũng biết chứ?
Trúc lắc đầu:
– Không nhớ đâu, không cùng một người… ai cũng ít nói… mặt luôn lầm lì… mấy năm nay cũng chỉ có 4 người này thôi… không ai khác… ừm… có một tên trên gò má trái có vết thẹo dài… nhìn dễ sợ lắm… chỉ nhớ bấy nhiêu thôi…
– Bọn họ là người giao hàng… vậy bọn Lưu Kiến Quân là người mua hàng?
– Phải… phải… Trúc run giọng…
– “Nè… uống nước đi… không cần phải khẩn trương đâu…”Đức cười… nó đã khám phá ra điều gì…
– Vậy hôm đó Lưu Kiến Quân có mang tiền không?
– “Có… có 200 ngàn mỹ kim… CA đã tịch thu cùng một lúc với 2 kg khác…”Trúc cúi mặt cố tránh ánh mắt soi mói của Đức…
– Ừm… hiểu rồi… bọn họ giao 7 kg… Lưu Kiến Quân trả 200 ngàn đô mỹ… Bọn người Lưu Kiến Quân bị bắt… còn bọn đầu nậu mất 200 ngàn mỹ kim vì giao hàng mà không nhận được tiền… hahaha… hiểu rồi.
– Đúng… đúng…
– “Rẻ quá ha… 7 kg chỉ có 200 ngàn mỹ kim thôi… sao rẻ bèo vậy…” Đước thản nhiên cười… gật gù nói thêm:
– “Thím có nhớ lộn không vậy… báo Tỉnh phỏng vấn CA về chuyện này… lúc CA khám xét… chỉ tịch thu có 2 ki lô bột, 5 ki lô tìm thấy trên xe của Lưu Kiến Quân, tổng cộng là 7 ki lô thôi… ngoài ra không có gì nửa…”Đức thản nhiên nói…
Mặt Trúc tái nhợt…
7 ki lô… Lưu Kiến Quân đưa 700 ngàn mỹ kim… bọn CA nói với báo chí Tỉnh chỉ tịch thu 7ki lô bột… không có tiền gì hết? Con mẹ nó… rỏ ràng vừa ăn cướp vừa la làng. Chuyện này, một khi lên báo… bọn đầu nậu chắc chắn cho rằng mẹ con bà đang giữ 700 ngàn mỳ kim của họ… trong khi trong tay con gái chỉ có 500 ngàn… như vậy… như vậy…
Trúc tính toán: Đám CA ém 200 ngàn đô… bà thừa nước đục thả câu ém luôn 500 ngàn đô… bà sẻ nói với bọn đầu nậu là bọn CA nuốt hết 700 ngàn… tất cả đổ lên đầu bọn CA…
Ai dè CA vừa ăn cướp vừa la làng… bỏ túi 200 ngàn kia rồi đổ lên đầu bà… cho dù bà ói ra 500 ngàn nhưng làm sao giải thích 200 ngàn kia đây? Có giải thích thế nào cũng vô dụng thôi, lấy cả nước sông Hậu cũng rửa không sạch… ai tin bà đây?
Càng suy nghỉ Trúc càng bấn loạn tinh thần… bọn đầu nậu kia không dễ chơi đâu… tiếng trước tiếng sau không hài lòng là toi mạng với bọn chúng đấy… mặt Trúc tái nhợt…
– Thôi được rồi… có thể báo cáo với lãnh đạo, cho tin tức với phóng viên… đại công cáo thành… ừm. Ngày mai con gái thím có thể về nhà được rồi… hahaha chúng ta gọi thức ăn đi… đói bụng rồi…
– “Xếp… xếp… cứu mạng a… thật ra trong tay con gái tui còn giữ 500 ngàn…”
Trúc cắn răng nói… đến lúc này, cái mạng mới là quan trọng… không thể để lọt vào tay bọn đầu nậu đầu trâu mặt ngựa kia được… xếp Đức hiện nay là cái phao cứu mạng khi hai mẹ con sắp chết đuối…
– “Chịu nói rồi sao?” Đức lạnh giọng…
– “Xếp… xếp chịu cứu mạng… cái gì tui cũng nói… biết cái gì nói cái nấy…”Trúc gật đầu như gà mổ thóc, nhìn Đức với ánh mắt khẩn cầu…
– Tui cho bà một cơ hội chót… nói đi… nếu tôi thấy có nửa lời gian trá… bà biết hậu quả ra sao chứ?
– Xếp tin tui đi… chuyện là vầy…
Đức chăm chú lắng nghe… khi Trúc vừa nói xong, nó hỏi:
– Có chuyện tôi không hiểu… tại sao chia tiền ra làm hai? Để chung 1 chỗ không được sao?
– Không phải là không được nhưng tuyệt đối không nên… 7 trăm ngàn mỹ kim là con số lớn… làm cái nghề này có nhiều phong hiễm, phải phòng ngừa bị cướp… mất ít hơn mất nhiều… tất cả trứng không nên để cùng chung một rổ… đó là đạo lý này…
– “Cái này thì đúng…”Đức gật gù… Trúc thấp thõm nhìn nó… lòng sợ sệt.
– Được rồi… chuyện này không được nói với ai… nhớ kỷ… tôi sẽ giải quyết chuyện này trong vòng 1 tuần… trong thời gian này… càng ít ra ngoài càng tốt… bà hiểu chứ?
Trúc gật đầu như gà mổ thóc: “Dạ xếp nói sao tui nghe vậy…”
– “Ừm… cứ như vậy đi…” Đức đưa tay ngoắc Thắng… tên này thật biết điều, biết lão đại đang bàn “đại sự” chỉ đứng hút thuốc ngoài xa… thấy Đức ra dấu, liền đi nhanh vào…
– Đói bụng rồi… hahaha… Ngồi xuống… gọi thức ăn, mình ăn cơm… uống vài ly…
– Dạ được Đức ca…
…
Nancy đã gọi điện thoại với Cục An ninh địa phương nên khi Đức tới, Tuấn Kiệt liền được dẫn ra… hắn đang sợ hãi, mặt trắng bệch tưỡng bị giải đi nơi khác, vừa nhìn thấy Đức đã lạy như tế sao:
– “Anh Đức… anh Đức… xin anh cứu tôi… tôi bị oan… huhuhu…” Tuấn Kiệt khóc như một đứa con nít, nước mắt nước mũi chãy lòng thòng, trông thật thãm… so với cái hình tượng cao cao tại thượng ngày trước thật là một trời một vực…
– Được rồi… được rồi… tôi tới đây đưa anh về… theo tôi ra xe… nhanh lên…
Đức quay qua Thượng Tá phụ trách Cục An ninh cười chào rồi dẫn Tuấn Kiệt ra xe…
Tuấn Kiệt nghe Đức nói dẩn mình về nhà… hắn ngơ ngác không tin vào tai mình, hồi họp bước theo Đức như một cái máy… vừa đi vừa run… lắm lét nhìn quanh, chỉ sợ bị giữ lại… hắn khẩn trương cho đến khi xe Đức chạy ra khỏi cỗng vào Cục an ninh hắn mới hoàn hồn…
– Nè… còn chờ gì nửa… gọi cho người nhà của anh đi chứ… nói anh sắp về cho họ mừng…
– À… à phải… Kiệt mừng run lên, tay run run lấy di động ra bấm… cũng may di động hắn vừa được trả lại, pin vẫn còn điện…
…
Từ lúc Tuấn Kiệt bị bắt… ngôi biệt thự của Huỳnh đại gia như không có sức sống… nhưng cách đây một phút, cái tin Tuấn Kiệt đang trên đường về khiến cho trong nhà từ ông bà chủ, cậu hai Tuấn Hào, tiểu thư Tâm Đoan cho đến đám tôi tớ trong nhà… tên gương mặt ai cũng rạng rỡ điểm nụ cười.
Qua cơn mưa trời lại sáng… người đem ánh sáng, niềm vui cho gia đình đại gia Tuấn Anh là Trần Đức… hắn đang chở Tuấn Kiệt về… gia đình Tuấn Anh nhắc đến tên Trần Đức đầy thiện cảm…
Đức cho xe chạy vào căn biệt thự, thấy trước cửa đứng lố nhố hơn mười người… Đức dừng xe, Tuấn Kiệt nhanh nhẹn chạy tới ôm chầm lấy cha mẹ khóc nức nở… những giọt nước mắt vui sướng đoàn tụ… cả nhà Tuấn Anh, Ngọc Trinh, Tuấn Hào, Tâm Đoan cười trong nước mắt.
– Đức… cám ơn cháu… cám ơn… Tuấn Anh cầm tay Đức vừa lắc lắc… xiết mạnh… lão không biết nói gì trong giờ phút này… lão nghỉ bây giờ có nói gì cũng vô dụng… chỉ âm thầm trong tương lai nhất định sẽ trà mối ân tình này… Ngọc Trinh, vợ lão nhìn Đức vợi ánh mắt đầy thiện cảm, vừa khóc vừa cười…
– “Đức… cám ơn cậu… cám ơn…”Đến lượt Tuấn Hào cầm tay Đức xiết mạnh… Hắn đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn với người thanh niên trước mắt…
– “Anh Đức… cám ơn anh…” đến lượt Tâm Đoan… hai má đỏ bừng vì kích động…
– “Hahaha… thôi đủ rồi… ai cũng nói cảm ơn… tôi thấy ngại lắm… làm như tui là anh hùng lắm vậy… hihihi…”Đức hihi haha pha trò khiến mọi người vui vẻ… không khí ảm đạm đã mất thay vào đó là sự náo nhiệt, ấm cúng của nhà đại phú hào.
– Thôi được… tôi có chuyện gấp để làm… xin chào… ừm quên nữa… có chuyện rất quan trọng… Tuấn Kiệt… tôi biết có thể là khó cho anh…
– “Chuyện gì… cậu cứ nói… không có gì khó hết”… Tuấn Anh nghiêm giọng nhìn Tuấn Kiệt…
– Trong vòng nữa tháng… ừm… Tuấn Kiệt… cậu có thể đừng ra khỏi nhà không? Chỉ vậy thôi…
– “Không… không thành vấn đề… tôi nhất định làm theo lời anh nói…”Tuấn Kiệt gật đầu như gà mổ thóc…
– “Chỉ là vấn đề an toàn thôi… cái chuyện bọn Lưu Kiến Quân còn có nhiều gúc mắc… cần thời gian giải quyết…” thấy gia đình Tuấn Anh nhìn, Đức giải thích qua loa… nhưng những lời qua loa này khiến cho cả nhà Tuấn Anh cảm động, nhìn nó… thiện cảm lại tăng thêm 1 tầng… thì ra Đức giúp nhà họ cũng có khổ tâm…
– Thôi được… xin chào… tôi phải đi đây… ừm Tâm Đoan… xin lỗi nha…
– Hả?
– Cô kiếm bạn trai khác là vừa rồi… Lưu Kiến Quân… hắn không ra được đâu… hihihi.
– Anh…
Tâm Đoan quắc mắc nhìn theo hướng xe chạy… mím môi… cười khì… nàng biết hắn pha trò…
Tuấn Anh sáng mắt lên nhìn vợ… Ngọc Trinh hình như cũng hiểu ý chồng…
Đức nhìn đồng hồ… mới ba giờ trưa… còn sớm chán… chiều nay có hẹn với Tuyết… hắc hắc hắc… khoan đã, phải gọi cho Kiều Nga, cô nàng này nhất định phải cẩn thận mới được…
Những ngày đầu tiên nhậm chức… Kiều Nga thật là bận rộn… rất nhiều cấp dưới lần đầu tiên đến báo cáo công tác với Tân Bí thư khiến trong văn phòng nàng lúc nào cũng có khách ngồi, không Chủ tịch, cũng Bí thư xã…
Kiều Nga vừa tiển Chủ tịch xã Trung Thạnh, di động nàng vang lên… liếc nhìn màn hình, lòng ấm áp… tưởng hắn quên mình rồi chứ?
– “A lô… chuyện gì? Em đang bận lắm đó… không rãnh như anh đâu…”
– Hahaha… bà xã… em phải nhớ vô cùng cẩn thận đó nha… sợ em tâm hơ tâm hớt nên anh điện thoại nhắc nhở thôi…
– Cái miệng ngọt xớt… anh đang ở đâu vậy? Tối nay có về… biệt thự không?
– Đang lo chuyện ở Đại Ngãi… tối nay anh về trể… không biết có ghé chỗ em không… có lẻ về nhà… đã mấy bửa rồi… chưa về nhà…
– “Ừm… vậy ngày mai phải ghé biệt thự đó…” Kiều Nga “ra mệnh lệnh”… vừa biết hương vị của dục tình chưa lâu, lòng vấn vương mùi cặc.
– Ok… Ok… vậy nha… nhớ cẩn thận đó…
…
Đức vừa cúp đường dây, di động liền kêu vang… là Ngọc, người được Nancy “đẩy” lên vị trí Cục trưởng Cục xây dựng cách đây không lâu.
– Cục Trưởng Ngọc… xin hỏi có chuyện gì vậy?
– “Sao xa lạ vậy? Có rảnh không?”Tiếng Ngọc nủng nịu vang lên.
– Rảnh thì sao? Không rãnh thì sao? Cục trưởng không bận việc à?
– Mình ra ngoài nói chuyện nhé? Đã lâu không trò chuyện rồi…
Ngọc thấp thõm nói… hôm trước, Đức cúp di động lại bị Du hù dọa khiến nàng ăn ngủ không yên… hôm nay gọi tới “rủ rê” Đức ra ngoài “trò chuyện”…
…
– “Đi đi mà… Chị xin cậu đấy…”
– Vậy được… bây giờ tôi rảnh tới 6 giờ… nếu chị thấy được…
– Được… được… cậu ở đâu? Tới rước chị nhé…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Đức - Quyển 1 |
Tác giả | Lạtma |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex tống tình |
Ngày cập nhật | 27/11/2020 06:39 (GMT+7) |