Nhưng cho dù lòng tha thứ đã thức dậy, nó vẫn không quên cái chuyện mấy tháng trước bị chặn đường gây sự do hai thằng côn đồ nửa mùa được Đỗ Lộc thuê mướn đánh dằn mặt nó… Nó nhếch miệng cười:
– Bữa trước nhờ hai anh hùng giang hồ tha cho nên tôi mới toàn vẹn còn làm phó giám đốc cho bà Thục Vy… Cảm ơn ông…
Đỗ Lộc vội vàng đứng dậy không dám nhìn thẳng mặt nó, lão ấp úng:
– Tôi… tôi xin lỗi cậu… Lúc đó tôi nóng giận, thiếu suy nghĩ nên… nên tôi… cầu mong cậu tha lỗi… Đáng lẽ tôi ra đi từ mấy hôm trước nhưng do Thục Vy, à… do giám đốc muốn tôi ở lại để gặp một người…
Thằng Hận giả bộ:
– Ủa… ông còn muốn gặp ai nữa… hình như những người ông muốn gặp đâu còn ai ở đây, toàn là những bà, những cô ở ngoài…
Đỗ Lộc khó khăn khi phải nói với nó:
– Không… cậu hiểu lầm tôi rồi… Tôi không còn muốn gặp bất cứ ai trong số họ… Tôi chỉ muốn gặp lại… đứa con mà tôi đã tàn nhẫn bỏ rơi khi nó còn trong trứng nước… Bà giám đốc đã tạo điều kiện cho tôi gặp… Tôi… tôi chỉ muốn gặp nó một lần rồi thôi, nhìn thấy nó là tôi mãn nguyện rồi… Tôi không cầu được nó kêu là cha, tôi cũng không dám nó nhìn nhận tôi… Tôi… tôi chỉ muốn nhìn thấy nó thôi… cậu Hận à…
Thằng Hận im lặng nhìn chăm chăm lão. Nó không xa lạ gì với lão trong thời gian qua, nhưng nó cũng khó mà mở miệng để nói cho lão biết nó chính là đứa con rơi của lão… Thở dài một hơi, nó quay qua nhìn Thục Vy… Nàng hiểu ý nên nhẹ nhàng lên tiếng:
– Đứa con mà anh bỏ rơi khi nó mới thành hình trong bụng mẹ… Nó… nó đang đứng trước mặt anh đó, Đỗ Lộc…
Lão giật mình khi nghe Thục Vy nói. Lão nhìn lên trân trối, lắp bắp:
– Em… Bà… Cô… nói sao… cậu Hận đây là… là…
Thằng Hận lắc đầu, miệng nó cười một nụ cười đau xót. Nó lấy một miếng giấy từ trên túi áo sơmi mở ra rồi đưa cho lão:
– Ông đọc đi… Đây là kết quả xét nghiệm ADN. Nó xác nhận tôi chính là đứa con rơi của ông hai mươi ba năm trước… Ông không ngờ, đúng không…
Hai tay Đỗ Lộc run run cầm lấy tờ giấy thằng Hận đưa cho… Lão đọc rất chậm từ trên xuống dưới… Hai giọt nước mắt trào qua khóe mắt chảy dài xuống má lão… Lão ngồi phịch xuống ghế thẫn thờ nhìn thằng Hận… Thục Vy nói thay cho thằng Hận mà chính nàng cũng muốn bầu khí nhẹ bớt đi:
– Đúng là như vậy, anh Lộc à… Cậu Hận biết anh là cha của mình từ trước khi vô làm ở đây lậng… Nhưng vì thấy anh đã có gia đình nên cậu ấy không muốn làm khó anh… Sau khi cậu ấy hết lòng năn nỉ, chính tôi là người đã đưa mẩu vật của anh cho cậu ấy đi làm xét nghiệm ADN, xác định đúng anh là người cha ngày đó…
Thằng Hận bây giờ mới trầm trầm lên tiếng:
– Đúng như bà giám đốc nói, tôi thật sự chính là đứa con rơi bất hạnh của ông… Tên tuổi của ông, thời gian ông có mặt làm việc ở quê mẹ tôi… tôi đều đã đối chiếu thời gian và đã rõ ràng… Đúng ra thì cả đời này tôi quyết định sẽ không cho ông biết… Nhưng thời gian trôi qua, lòng tôi cũng khác đi rồi, và nhất là nể lời bà giám đốc, trước khi ông rời khỏi thành phố này bà giám đốc muốn để lại cho ông một ký ức tốt lành nên tôi đã nhận lời và xuất hiện cho biết tôi có quan hệ máu mủ với ông… Nhưng tôi nói trước, cho dù như vậy, tôi cũng sẽ không kêu ông là cha đâu…
Đỗ Lộc như bình tâm lại, lão nhìn nó cười buồn:
– Không… cha… à không… tôi đâu có ước vọng cao xa như vậy… Biết cậu là con tôi, tôi mãn nguyện rồi… Còn… còn mẹ con… mẹ cậu…
Thằng Hận cau mày:
– Ông không được hỏi, được biết về mẹ tôi… Ông chỉ cần biết mẹ tôi vẫn mạnh khỏe, bình an và hạnh phúc… Vậy là được rồi…
Quay qua Thục Vy, nó nheo mắt:
– Không có gì nữa thì con đi xuống làm việc nghe cô…
Thục Vy lắc đầu:
– Không. Con ở lại một chút, có việc của công ty, cô cần bàn với con…
Nghe Thục Vy nói vậy, Đỗ Lộc hiểu rằng lão cần phải rời đi… Mà cũng đúng là lão không còn lý do gì để nán lại… Từ từ đứng dậy, lão nhìn xuống tờ giấy mà thằng Hận đưa, ngập ngừng mấy giây lão nhìn nó:
– Tôi… tôi muốn xin tờ giấy này… không làm gì hết… chỉ để cất giữ làm kỷ niệm thôi… Được không?
Thấy nó gật đầu, lão xếp tờ giấy rất nhẹ nhàng rồi cất vô túi áo… Lão nhìn Thục Vy gật đầu một cái rồi nặng nhọc từng bước ra khỏi phòng… Nàng bước theo đóng cửa phòng lại rồi quay lại với nó:
– Hận… con làm vậy có ác lắm không, con?
Nó cười nhẹ ngồi xuống ghế salon:
– Con cũng không biết nữa… Nhưng con không có một chút cảm tình với lão… Con đã cố gắng tha thứ cho lão, không nặng lời với lão là con đã ráng lắm rồi, mẹ Vy à…
Ngồi xuống trên tay ghế, nàng ôm nhẹ đầu nó kéo vô ngực mình như với đứa con. Xoa trên mái tóc nó, nàng vỗ về:
– Mẹ biết, không dễ gì một sớm một chiều mà mình có thể đối xử bình thường với người đã gây tổn thương sâu sắc cho mình và cho mẹ mình, người mà mình yêu thương hết lòng… Nhất là, đối với Hận, mẹ Út Nhàn còn hơn cả mẹ nữa, còn là… người yêu của Hận nữa…
Nàng cười nhỏ khi nói tới hai chữ “người yêu” làm thằng Hận nhột bụng… Nó vòng tay sau ôm ngang thắt lưng nàng, vuốt vuốt trên bờ mông căng phình:
– Hì… mẹ Vy cũng là… “người yêu” của Hận mà… Hận yêu cả hai mẹ luôn chớ đâu có phân biệt ai là mẹ ruột ai là mẹ nuôi…
Để tay lên bàn tay thằng Hận đang có ý đồ, nàng cúi xuống nhìn nó:
– Hừ, đang tính làm gì đó… Đừng có táy máy tay chân nghe chưa…
Thằng Hận ngước lên nhìn. Khoàng cách giữa hai khuôn mặt chỉ có vài phân, hơi thở thơm nhẹ từ nàng thoảng qua, mùi nước hoa, mùi mỹ phẩm rồi cả mùi thân thể nàng làm kích động nó… Nó kéo nàng thấp xuống, tay kia vòng lên giữ trên gáy nàng. Hai đôi môi đụng nhau để cái lưỡi của nó liếm nhẹ giữa hai cánh môi đỏ mọng… Thục Vy không ngại ngần, hé miệng mút nhẹ đầu lưỡi nó qua miệng mình… Nụ hôn đang nồng thì thằng Hận luồn nhẹ cả hai bàn tay xuống dưới gấu váy nàng, vuốt trên làn da đùi mỏng mịn như tơ lụa âm ấm, cố luồn mấy ngón tay lên cao… Nhưng nàng đã vội vàng rời khỏi nó đứng lên kéo gấu váy ngay ngắn, mắt nàng lườm nó một cái thiệt sắc bén nhưng môi nàng nàng lại nở nụ cười tươi:
– Lần nào gần mẹ cũng vậy, cũng lòi cái tật dê xồm…
Nó cười cười đổ thừa:
– Tại mẹ chớ ai… Hôm chủ nhật hẹn con ghé nhà rồi không cho…
Quay lại cái ghế dựa làm việc ngồi xuống, Thục Vy cười, ánh mắt nàng đong đầy hứa hẹn:
– Chủ nhật này đi… Vừa rồi tại ông ngoại mấy đứa nó bị đau nên mẹ phải chở tụi nó về thăm, không về không được con à… Cái sản nghiệp này là do ông ngoại để lại cho mẹ đó, mà nếu ông ngoại không để thì bổn phận làm con, mẹ cũng phải về thăm ông…
Thằng Hận thở dài:
– Chị em Hai Mai vậy mà còn có ông bà ngoại… Còn con có cũng như không… Từ nhỏ tới lớn con chẳng biết ông bà ngoại, chẳng biết cậu dì… chỉ biết có cậu Hai với dì Sáu…
– Mẹ nghĩ cũng một phần phải từ phía con nữa… Cho dù trong quá khứ họ có đối xử với mẹ con con ra sao thì họ vẫn là bà con họ hàng… Nếu họ không muốn hay không dám thì… thì tại sao con không thử một lần khiêm tốn, tự mình tìm tới trước… Có khi con làm vậy thì sẽ giải tỏa được cái mặc cảm từ phía họ là đã mấy chục năm không nhìn tới mẹ con của con… Bây giờ có khi họ nghĩ lại nhưng vì mặc cảm, tự ti… vì ngại ngần mà họ không dám mở lời trước… Phận làm con cháu, con cứ tự nhiên, bình thản tìm tới họ trước coi sao… Nếu họ vẫn không thèm nhìn con thì lúc đó mình dứt khoát vẫn không sao con à… Như với cha con đó thôi… Con có công nhận với mẹ, sau khi đã cho ổng nhìn thấy con, dù hai người không nhận nhau là cha con, nhưng trong lòng con cũng nhẹ nhàng nhiều rồi, đúng không…
Thấy nó gật nhẹ đầu, nàng mỉm cười khích lệ:
– Giờ cũng vậy, nếu với nhà ngoại, con là người mở lòng trước, biết đâu mọi chuyện sẽ trở nên sáng sủa, nhẹ nhàng hơn… Nghe mẹ, thử một lần đi…
Thằng Hận đứng dậy trầm ngâm vài giây rồi nó nhìn nàng gật đầu:
– Dạ… con cố gắng nghe lời mẹ, để con sắp xếp rồi đưa mẹ con với dì Sáu dịp tết này về đó một chuyến coi sao…
Thục Vy nhoẻn cười xinh đẹp như một cô gái khi thấy người tình ngoan ngoãn nghe lời:
– Ừ, giỏi đi… chủ nhật này mẹ thưởng cho…
Thằng Hận cũng cười khì nháy nháy mắt với nàng rồi đi ra…
…
Tuyết Thu nằm ngửa trên giường. Hai bầu vú căng của nàng dựng cao, hai núm vú đỏ hồng lúc trước giờ đã hơi đổi màu nâu đỏ, núm vú có vẻ nở to hơn một chút. Cái bụng trắng ngần hơi nhô cao chớ không phẳng như trước… Hai chân nàng cong lên, mở rộng hai bên… nàng đang khép mắt tận hưởng không biết đã bao nhiêu lâu những cơn kích thích sung sướng dưới âm hộ, nơi thằng Hận đang mê mải bú liếm, âu yếm… Dâm dịch đã làm ướt sũng khe lồn nàng, tràn qua hai bên bờ mép và chảy thành dòng nhỏ xuống khe đít… Không chờ đợi thêm được nữa, nàng đưa hai tay kéo nó lên, miệng nàng rên rỉ:
– Thôi… Hận ơi… lên đi… lên cho vô đi… chơi chị đi… ui… chị thèm quá rồi… Hận… nhanh…
Nó nghe lời nàng trườn người lên bụng nàng. Lên tới đâu, miệng lưỡi nó để lại một vệt ướt nước trên làn da trắng mịn màng. Nó ngừng lại một hồi trên hai bầu vú, ngậm nút núm bên này, mấy ngón tay nó nựng nịu, nắn bóp, mân mê bầu vú bên kia như say mê không rời ra được, làm Tuyết Thu phải lấy tay kéo đầu nó lên mới được… Nó nằm giữa hai chân nàng, con cặc cứng như khúc cây tròn ép sát cái đầu tròn lên đầu khe, cọ qua cọ lại trên hột le làm nàng run nhẹ từng cơn… Hôn nhẹ lên môi nàng, nó thì thầm:
– Chị muốn em làm gì đây…
Nàng thều thào như nũng nịu:
– Chị ứ biết, còn hỏi… Hận chọc chị nứng lên vầy mà còn hỏi…
Vẫn cứ lì lợm cọ đầu cặc trên khe lồn nóng bỏng, nó cù nhây:
– Cái gì mà nứng… Em không biết…
Hai tay nàng vuốt lên vuốt xuống hai bên hông nó, giọng nàng háo hức:
– Hận… chị… chị nứng lồn… Em yêu chị làm chị nứng… chị thèm cặc Hận đâm vô… làm ơn… đụ chị đi… đút con cặc bự của em vô… chơi chị đi… Hận… Ui…
Nàng đang còn kêu réo thì con cặc thằng Hận đã trơn tuột đâm một cái lút sâu tới tận cùng trong âm đạo làm nàng giật thót người kêu lên… Nó bật cười rồi bắt đầu chậm chạp, nắc từng cái thiệt sâu trong lòng hang âm đạo ướt sũng, trơn trượt và ấm nóng đang phản ứng bóp chặt trên khúc gân cứng tròn trịa… Mỗi lần nó đẩy cặc vô là nàng lại bật lên một tiếng rên khoái thích, hai tay nàng không ngừng vuốt hai bên hông nó, vuốt trên tấm lưng chắc nịch hay xoa trên lồng ngực nó, mân mê hai đầu vú nhỏ của nó làm cơn hứng tình trong nó càng dâng cao hơn, cặc nó như cứng thêm lên chút nữa… Nhịp nhàng nắc nàng, nó cũng phải kêu nhỏ:
– Hưm… chị… em sướng…
Hai mắt tròn to, đen lung linh đậm ánh tình nhìn nó, nàng mỉm cười:
– Ừ… chịch chị nhiều đi… cho em sướng… chị cũng sướng nè… ưm… Hận ơi…
– Hận đang đụ chị đây mà… đang chịch chị đây…
– Ư… mỗi lần cặc Hận đụ trong lồn chị là chị thích em là chồng chị à… muốn làm chồng chị không…
– Có mà… em là chồng đang đụ vợ là chị đây… A… sướng quá… chị ơi…
Tuyết Thu cong người áp sát thân nó, nàng rên rỉ:
– Ui… vợ cũng sướng lắm… ông chồng nhỏ đụ vợ sướng… cặc chồng nhỏ bự lắm… vợ mê con cặc chồng quá đi… a… chết được á… sướng… muốn chết luôn… ư…
Thằng Hận nghe nàng rên, nó càng thích nhưng không quên chọc nàng:
– Em rút ra nghe…
– Ui… Sao vậy… Đừng… Hận đang chơi chị sướng mà…
– Tại chị nói muốn chết… em sợ án mạng…
– Đồ khỉ… Sướng không nói được… là sướng muốn chết á… Đó… cặc gì dài mà to nữa… đụ người ta sướng muốn chết thiệt mà… ui… ui…
– Chị…
– Hử…
– Học trò chị mà nghe cô giáo của tụi nó nói vầy, chắc tụi nó cũng… chết quá…
– Ừ… cô giáo thì cô giáo… bộ cô giáo không là người hả, không… thèm đụ chắc… A…
Càng nghiêm khắc, lạnh lùng trong bộ áo dài khi dạy học trò chừng nào thì khi trên giường với thằng Hận, nàng càng như một dâm phụ chừng đó… Bao nhiêu cảm xúc, bao nhiêu cảm nhận khi làm tình với thằng Hận nàng đều tuôn hết ra ngoài, mà thằng Hận lại càng thích khi nghe nàng rên rỉ phóng đãng kiểu đó… Cho nên, nếu công bằng đem ra phân tích, cân đo đong đếm, nó vẫn thích làm tình hết mình với Tuyết Thu nhiều hơn… Dĩ nhiên với mẹ con Thục Vy, với Thanh Huyền hay Ngọc Nhàn, nó cũng đam mê dữ dội lắm, nhưng với Tuyết Thu, nó như quên hết tất cả, chỉ còn muốn lặn ngụp với nàng cả ngày cả đêm không muốn rời… Và nó cũng cảm nhận được nàng yêu nó, yêu thiệt tình chớ không chỉ vì được đầy đủ khoái cảm xác thịt mới yêu… Mỗi lần nó tới là nàng mừng rỡ ra mặt như đón một người chồng đi xa về. Nàng lăng xăng rối rít chăm sóc nó từng ly nước, từng chén cơm nếu cùng ăn cơm với nàng… Nàng vò khăn cho nó lau mặt… Nói chung là không khác gì một người vợ hiền xinh đẹp, chìu chồng hết mực…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện sex cô giáo, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 13/08/2021 22:36 (GMT+7) |