Nga cũng lo âu chẳng kém gì chồng, nàng như đứng giữa ngã ba đường chẳng biết chọn lối nào. Sao ông trời trớ trêu làm vậy khi đặt cái trách nhiệm to lớn này nên vai một người phụ nữ chẳng bao giờ biết đi đâu xa một mình như nàng thế này. Nghĩ tới khuôn mặt đen xì to bự của lão sếp Hải quan kia là nàng thấy ớn lạnh cả người. Một khuôn mặt lạnh lùng với ánh mắt nhìn chòng chọc như xoáy vào người đối diện, chưa kể tới bàn tay thô nhám xù sì của lão ta.
Thử hình dung phải lên giường với một kẻ như thế nàng thấy chết khiếp, không có nỗi sợ hãi ghê tởm nào có thể so sánh được với điều đó. Vậy mà nàng sẽ phải làm, phải làm để cứu chồng, cứu cơ nghiệp của cả gia đình. Giờ đây vận mệnh của rất nhiều người tùy thuộc sự quyết định của nàng. Trước sau gì cũng phải dấn thân thôi, nhưng nàng vẫn cố trì hoãn đến tận hôm nay, đã là 3 ngày rồi kể từ buổi ấy. Nàng không đủ dũng khí để gọi cho lão, sợ rằng mình sẽ rụng rời chân tay khi mới nghe lại giọng nói ấy chứ đừng nói tới việc phải hẹn hò với lão nữa. Nhưng nàng càng trì hoãn đồng nghĩa với việc càng kéo dài thêm nỗi đau của chồng nàng trong cơn tuyệt vọng.
Lấy hết can đảm, chiều hôm đó khi chồng chưa về, nàng lấy máy ra bấm những con số trong mảnh giấy mà lão đưa cho hôm nọ. Sau vài tiếng tút, giọng nói ghê sợ kia cất lên:
– Alo…
– Em… em chào anh ạ. – Giọng nàng run run.
– Ai đấy. – Giọng nói cộc lốc hỏi lại.
– Dạ… Em là vợ anh…
– À, rồi… Sao rồi hả em. – Giọng nói kia dịu xuống.
– Em muốn gặp… như anh đã nói… dạ… – Nàng lúng túng không biết phải nói thế nào.
– Tốt… Sáng mai em đến nhà hàng hôm nọ, có người chờ đón em ở đó.
– Nhưng em ở xa lắm… Sáng mai thì không kịp. – Nàng run bắn người vì không ngờ lão hẹn sớm thế.
– Vậy thì khi nào? – Giọng nói kia tỏ vẻ không hài lòng.
– Chiều mai ạ… Em sẽ cố xuống sớm. – Nàng rụt rè nói.
– Cũng được, mai tôi chờ… Giờ nghỉ ngơi cho khỏe đi. – Giọng nói kết thúc và những tiếng tút dài ngân lên sau đó.
Nàng cúp máy, thẫn thờ như người mất hồn. Vậy là mình đã chính thức dấn thân vào cuộc chơi này rồi, không biết những khổ ải gì đang đợi mình ngày mai đây. Nghĩ tới lúc đối mặt với lão hộ pháp đó nàng thấy ớn lạnh sống lưng. Ngồi phịch xuống giường, nàng bật khóc, khóc cho thân phận trớ trêu của mình bỗng dưng phải chịu kiếp nạn. Nàng thầm trách chồng sao tự dưng lôi mình đi cùng hôm đó để vô tình lọt vào tầm mắt của con người dâm ô kia. Nhưng nàng chợt hiểu ra rằng sự có mặt của nàng hôm đó đã đem đến cơ hội sống sót cho chồng nàng. Nàng đứng lên lau nước mắt, thôi thì nhắm mắt đưa chân một lần, dũng cảm lên để cứu chồng một phen.
Tối hôm đó, nàng nói với chồng phải đi thăm một người bà con đằng ngoại dưới thành phố đang ốm nặng. Anh nói để anh đưa đi vì quả thực chưa bao giờ anh để nàng phải đi đâu một mình. Nhưng lấy lý do rằng anh còn bao nhiêu việc ngổn ngang như thế, để em tranh thủ đi một mình cho nhanh rồi về sớm. Anh cũng đồng ý và sáng hôm sau đưa nàng ra bến xe, chờ cho anh quay về rồi nàng mới lên xe xuôi về thành phố. Trước khi về anh còn dặn dò nàng ghé qua thăm con xem nó thế nào, mặc dù hai vợ chồng vừa rời nhà nó được mấy hôm. Nhưng lần này nàng định bụng sẽ không ghé qua nhà thằng Bách con nàng, vì nàng sợ rằng sẽ không yên thân với thằng con trai khi nó biết mẹ xuống có một mình. Mà nàng bây giờ thì chỉ nghĩ đến chuyện đó thôi cũng đã thấy ngán ngẩm lắm rồi.
Chưa biết lão kia sẽ giở những trò gì với mình, xong rồi về nhà lại bị thằng con quấy nhiễu nữa thì đến chết mất. Nên thôi tốt nhất nàng quyết định không ghé vào nhà nó nữa mà đi thẳng tới điểm hẹn. Nhưng khi xuống xe nàng mới xực nhớ ra là mình cũng chẳng biết chính xác cái nhà hàng hôm nọ hai vợ chồng gặp lão ta ở chỗ nào nữa, ngay cả tên nhà hàng cũng chẳng nhớ. Cực chẳng đã nàng phải móc điện thoại ra gọi tới cái số máy bí hiểm mà lão đưa cho.
– Sao rồi… Em tới nơi chưa. – Giọng lão ta hồ hởi, lão đã nhận ra số của nàng.
– Em không nhớ cái nhà hàng hôm nọ ở đâu cả, anh chỉ lại giúp em. – Nàng nhẹ nhàng nói.
– Giờ em đang ở đâu. – Lão hỏi lại.
– Em đang ở bến xe. – Nàng đáp.
– Vậy em cứ ở đó, có người tới đón.
Cúp máy, nàng thở phào chờ đợi trong khi lian truân iên tục phải từ chối những gã xe ôm mời chào chèo kéo, có gã còn nhăn nhở trêu chọc. Mặc kệ họ, sự khó chịu này thấm tháp gì so với những gian truân sắp tới mà nàng phải chịu đựng. Mươi phút sau, một chiếc xe đen bóng trờ tới, kính xe hạ xuống và một gương mặt quen quen ngó ra ngoắc ngoắc ra hiệu cho nàng mở cửa sau mà lên. Nàng nhớ ra chính là người gầy gò đã dẫn lão sếp kia lên phòng ăn hôm trước. Nàng mở cửa xe chui vào, chiếc xe nhẹ nhàng lướt đi. Người đàn ông lái xe nhìn nàng qua gương chiếu hậu và nói:
– Sao cô lại ăn mặc bình dị như thế. Sếp Khoát rất kỹ tính trong chuyện thẩm mỹ đấy.
– Dạ… Em đi xe khách, ăn mặc diện quá e không tiện. – Nàng viện lý do, thực ra nàng không hề muốn trưng diện trong hoàn cảnh này. Cái “con đười ươi” tên là Khoát kia mà cũng có gu thẩm mỹ thì đến lạ, nàng nghĩ thầm.
– Vậy cô có đồ để thay không? – Người đàn ông lái xe lại hỏi.
– Dạ… không ạ. – Nàng đáp, quả thực nàng cũng chỉ mang theo một bộ xoàng xoàng nữa thôi.
– Thế thì không được rồi… Thôi đi theo tôi. – Người kia nói.
– Đi đâu ạ. – Nàng ngạc nhiên.
– Đi mua đồ cho cô. – Hắn thản nhiên trả lời.
Nàng im lặng, có kẻ tận tâm với sếp đến thế là cùng. Lát sau chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà lớn, kính sáng loáng. Người lái xe bước ra mở cửa cho nàng và lẳng lặng đi trước để nàng lút cút chạy theo sau. Gã đưa nàng tới một gian hàng sang trọng trông bóng lộn và khoát tay chỉ vào những bộ đầm rất đẹp treo trong những chiếc tủ kính sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
– Cô chọn lấy một bộ ưng ý nhất, tôi chờ ở ngoài kia.
Nói xong gã đi ra quầy thanh toán đứng đợi. Chẳng có hứng thú gì trong lúc này nên nàng chọn ngẫu nhiên một bộ. Khi mặc thử nàng mới thấy nó quá đẹp, ôm sát thân thể nàng làm nổi bật những đường cong mềm mại, màu đỏ nhàn nhạt kiểu vỏ đỗ lại rất hợp với cái khí hậu lành lạnh của đầu năm. Nàng thấy tiếc nuối, giá mình mặc bộ này cho chồng ngắm thì tuyệt biết bao, đằng này lại mặc để đi hiến thân cho kẻ khác. Nàng đã định cởi bỏ để thay bằng cái gì khác đỡ đẹp hơn nhưng cô bán hàng khen hết lời làm nàng cũng thấy tiếc…
Thôi cũng đành vậy, dù sao thì nàng cũng thấy thích bộ đồ này. Nàng mặc nguyên như thế và đi ra ngoài, chỗ người kia đang đứng chờ. Nàng nhận thấy ánh mắt ngạc nhiên của gã khi nhìn thấy nàng trong bộ đầm mới, tuy nhiên gã cũng không thốt lên một lời nào, ánh mắt lại trở lại vẻ bình thản như cũ. Thật là một con chó mẫn cán của chủ, không dám nhìn lâu những gì thuộc về chủ của mình.
Trả tiền cho bộ đồ xong, gã lại ra xe và tiếp tục lái đi trong im lặng. Bỗng dưng nàng thấy thương cho gã, thương cho những kiếp người đang ngày ngày bò mọp dưới chân kẻ khác để cầu mong chút ân huệ rơi vãi xuống cho mình. Họ cũng có sung sướng gì hơn nàng lúc này đâu, chỉ là phận tôi tớ dắt gái đến cho chủ mà thôi chứ đâu phải một viên chức nhà nước. Cả họ và nàng, chồng nàng nữa, đều là nạn nhân của những kẻ có quyền có thế trong xã hội này. Sao trời cao không có mắt mà vặn cổ hết cái lũ bất lương ấy đi cho những người như gã lái xe, như nàng và chồng nàng bớt khổ.
Phút chốc xe đã chạy đến một khách sạn hoa lệ giữa trung tâm thành phố. Nàng bước xuống khỏi xe định xách theo chiếc túi đựng quần áo và vài đồ lặt vặt của mình thì gã lái xe ngăn lại bảo nàng cứ để ở đó. Gã đánh xe đi đậu, rồi trở lại dẫn nàng vào trong. Bước vào sảnh nàng thấy choáng ngợp vì vẻ nguy nga tráng lệ, không khí lạnh toát và thoang thoảng một mùi thơm rất đặc biệt. Gã lái xe lại quầy lễ tân trao đổi một lát rồi quay lại dẫn nàng vào thang máy.
Thoắt cái đã lên đến tận tầng 21, gã lại dẫn nàng theo sau qua một hành lang dài hun hút rồi dừng lại trước một cánh cửa. Gã không bấm chuông mà lấy điện thoại ra bấm bấm, đưa lên nghe rồi cụp máy mà không nói lời nào. Gã quay sang nàng nói:
– Ông ấy đợi cô ở bên trong, cô vào đi và đưa điện thoại của cô cho tôi.
– Sao phải làm thế ạ. – Nàng ngạc nhiên hỏi.
– Từ lúc này trở đi, cô không cần phải dùng điện thoại nữa. – Gã điềm nhiên nói.
– Nhỡ có việc gì em phải liên lạc thì sao. – Nàng thắc mắc.
– Tùy cô, nhưng nếu không đưa điện thoại đây thì cô có thể đi về mà không cần vào đó đâu.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của gã nàng bỗng thấy sợ. Nhưng chẳng nhẽ đã đến đây rồi lại về, nàng tặc lưỡi đưa điện thoại cho gã.
– Tốt, cô tự mở cửa vào đi. Chúc cô may mắn. – Gã mỉm cười quay gót đi ngược lại về phía đầu hành lang, bỏ mặc nàng đứng một mình trước cánh cửa đóng im ỉm đầy bí hiểm.
Hít một hơi thật dài, lấy hết can đảm, nàng cầm tay nắm xoay nhẹ. Cánh cửa mở ra và nàng sợ sệt ngó vào bên trong, không thấy được gì nhiều vì sau cửa là một đoạn tiền phòng và phía trong bị che khuất. Nàng bước vào và đóng cửa lại, lò dò đi sâu vào trong và ngạc nhiên vì nó thật rộng, ánh sáng dịu mát được lọc bởi những tấm rèm thả từ trên trần xuống sát nền nhà. Nàng giật mình vì nhận ra lão Khoát đang ngồi trong một chiếc ghế bành lớn ở góc phòng. Trông lão bệ vệ như một ông hoàng trong bộ áo choàng lụa màu tía. Lão đứng lên tiến lại gần nàng, vẻ mặt tươi tỉnh chứ không lầm lì như hôm nọ:
– Chào người đẹp… Hôm nay trông em rất tuyệt.
Nàng bối rối đứng yên, ngượng ngịu trong bộ đầm mới. Gã đi xung quanh ngắm nhìn nàng như một món đồ và tỏ vẻ hài lòng trước vẻ đẹp mềm mại quyến rũ của nàng.
– Chắc đi xa về đang đói và mệt, ta lại đằng kia ăn chút gì đã. – Lão nói.
– Dạ thôi, không cần đâu ạ. – Nàng vội vã xua tay, mong sao cho chóng kết thúc.
– Không được, chuyện đâu có đó, cứ bình tĩnh lại đây. – Lão đi lại cầm tay nàng dắt đi.
Nàng líu ríu đi theo bên cạnh lão, lão ta thật to lớn, lừng lững như một con tinh tinh khổng lồ. Lão đưa nàng tới bên bàn ăn và kéo ghế cho nàng. Lão mở cái lồng tròn bằng inox ra, mùi thức ăn thơm ngon bốc lên ngào ngạt làm nàng ứa nước miếng. Tự nhiên thấy đói kinh khủng mặc dầu trước đó vài giây nàng không hề muốn ăn uống gì. Cả hai ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Lão ngồi đối diện với nàng, tuyệt nhiên không có hành động sàm sỡ gì làm nàng cũng thấy bớt lo lắng, duy chỉ có ánh mắt thì vẫn như thể muốn lột truồng nàng ra khiến nàng ngượng chín người. Trong bữa ăn lão hồ hởi giới thiệu các món ăn và sự chế biến với một vẻ hiểu biết đáng nể. Chắc hẳn ăn uống là một thú vui của lão, hèn gì mà lão to béo một cách quá khổ như vậy. Nàng ăn một chút cho đỡ đói và nhanh chóng buông đũa trong khi lão vẫn ăn uống nhiệt tình và cố nài ép nàng ăn thêm.
Bữa ăn cũng kết thúc, lão đứng lên dắt tay nàng ra chiếc ghế bành lúc nãy, lão ngồi xuống và kéo nàng ngồi vào lòng mình và định vòng tay ôm. Nàng hoảng hốt đứng phắt dậy, tim đập loạn xạ, nàng lí nhí nói:
– Việc của nhà em thế nào rồi ạ.
– Coi như xong rồi, nhưng cũng còn tùy ở em nữa. – Lão nói và thích thú quan sát nàng đang ngượng ngùng cúi mặt nhìn xuống sàn nhà.
– Xong là thế nào ạ. – Nàng muốn có một sự đảm bảo.
– Là ngày mai chồng em có thể đến làm thủ tục nhập khẩu ngay. – Lão vung tay nói chắc nịch.
– Anh chắc điều đó chứ, làm sao em tin được đây. – Nàng hồ nghi hỏi lão.
– Em vẫn có thể đi về nếu không tin. – Lão buông một câu lạnh lùng.
– Vâng… vâng… Thôi trăm sự phó thác ở anh. – Nàng sợ hãi nói nhanh.
– Tốt, có thế chứ… Thôi lại với anh đây nào.
Lão đứng lên kéo nàng lại gần, xoa nắn đôi bờ vai và cánh tay mềm mại của nàng. Lão ôm sát nàng áp vào thân thể béo tròn nung núc của lão, khẽ cười vì nhận thấy sự run rẩy của nàng. Đoạn cúi nhìn qua vai nàng tìm cách cởi chiếc váy, lão vòng tay ra sau lưng nàng kéo cái móc dây khóa rồi nhẹ nhàng gỡ chiếc váy tụt xuống khỏi hai bờ vai nàng. Nga so vai khép đôi cánh tay lại xấu hổ cúi mặt xuống. Ngực nàng căng đầy phập phồng trong áo nịt ngực. Chiếc váy khá bó sát và lão chỉ đưa được nó tụt xuống đến hông nàng thì mắc lại.
– Em cởi nốt ra đi. – Giọng lão run run nghẹn lại, ánh mắt lão đờ đẫn.
Nàng đành phải tiếp tục đẩy chiếc váy từ từ tuột qua cái hông nở nang của mình và thả nó rơi xuống chân. Lão Khoát nuốt nước bọt lùi lại một bước ngắm nhìn thật kỹ cơ thể nuột nà của nàng chỉ còn lại hai mảnh đồ lót. Lão thốt lên đầy thán phục:
– Thật là đẹp… Anh thích những mẫu phụ nữ như thế này.
Nàng xấu hổ co rúm người lại, tay khoanh lại che ngực, hai chân bắt chéo nhau như cố che đi sự hở hang giữa hai cặp đùi. Lão tiến lại gần gỡ hai dây áo lót xuống khỏi vai nàng và gạt đôi tay đang luống cuống che ngực của nàng và đưa tay sờ soạng hai bầu vú vừa lộ ra của nàng một cách mê mẩn, miệng không ngớt xuýt xoa. Nàng đứng im chịu đựng đôi bàn tay gớm ghiếc của lão mân mê sờ nắn. Nhưng thế vẫn chưa đủ, lão cúi thấp xuống ghé đôi môi xám xịt lại gần ngực nàng. Một thoáng rùng mình khi môi lão chạm đầu vú nàng, và sau đó nàng phải cố căng người gồng lên khi lão ngậm lấy đầu vú mà mút. Trong khi đó bàn tay to bè của lão cũng bắt đầu rờ rẫm quanh vùng quần lót của nàng và lần lần chui vào trong. Nga cảm thấy căng thẳng vì cảm giác khó chịu hệt hôm trước khi bị lão ngang nhiên thò tay vào trong quần. Nàng trân người chịu đựng những ngón tay thô bỉ của lão. Một ngón tay to như quả chuối mắn đang lừa lựa tìm cách chui vào trong nàng khiến nàng hoảng hốt cong gập người lại để tránh né.
– Đừng anh… – Nàng khổ sở lui lại một chút.
– Khà… khà… Anh rất thích những phụ nữ rụt rè kín đáo như vậy. Rất là Á đông… Thôi ta vào tắm đi em. – Lão cười híp mắt, cởi cái áo khoác nhẹ bằng lụa để lộ thân hình nung núc thịt. Nàng phải quay đi không dám nhìn cái thân hình phì nộn ngấn mỡ ấy.
– Dạ thôi, anh tắm trước đi ạ… – Nàng luống cuống tránh bàn tay của lão.
– Không được… Ta cùng tắm chứ. – Lão đỡ lấy eo lưng nàng kéo đi, mặc cho nàng trì níu lại.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng nhà quê |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Con gái thủ dâm, Đụ cave, Đụ công khai, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Đụ tập thể, Đụ với hàng xóm, Làm tình tay ba, Thọc tay vô đít, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex bạo dâm, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 26/03/2017 13:39 (GMT+7) |