– Con thấy sao.
– Vẫn hơi đau mẹ ạ. Nhưng có vẻ đỡ hơn lúc nãy.
– Ý mẹ là thằng Tâm. Con thấy thằng bé có được không.
– Được là sao. Ý mẹ là sao. Sao tự dưng mẹ hỏi về anh ta làm gì.
– Thì mẹ hỏi cho con đó.
– Con??? Mẹ hỏi cho con làm gì.
– Làm gì con tự biết. Con vừa qua phòng mẹ làm gì.
– Con thử đi xem có được không.
– Chứ không phải con nhìn qua cửa sổ ngóng nó à.
– Làm gì có chuyện. Mẹ nghĩ đâu thế.
– Hóa ra mẹ nhầm à. Mẹ càng nghĩ càng ưng. Nhà không đàn ông đúng là không được. Hôm nay không có nó mẹ có mà bỏ xứ mà đi thật.
– Anh ta có vợ, sắp có con rồi.
– Có sao. Nó còn trẻ nên còn dại dột. Người đàn bà kia cũng không kìm chân nó. Nó sau này ở trong này sống và làm việc, lấy vợ trong này, sinh con trong này. Mẹ nghĩ là nên nghĩ thoáng ra. Nó không phải con ông cháu cha, không học hành đàng hoàng, không có tiền đề tốt. Nhưng con thì cần gì những thứ đó. Tiền chúng ta cũng không thiếu, con cũng không cần một thằng chồng trịch thượng ra vẻ ta đây rồi gái gú lung tung. Nó lấy được con như chuột sa chĩnh gạo, nâng niu con chả hết. Tính nết nó cũng được, triển vọng nghề nghiệp cũng tốt. Nó cứu con cũng là duyên phận…
– Thôi, mẹ nói nhiều quá. Để con ngủ. Anh ta bảo không bỏ vợ đâu. Có thì lấy thêm vợ thôi.
– Nó bảo thế thật à. Con hỏi nó rồi à.
– Con đi ngủ đây.
– Hôm nay mẹ ngủ với con nhé. Lâu lắm hai mẹ con mình không ngủ cùng nhau. Thế tại sao con lại hỏi nó thế…
– Con không biết. Thôi mẹ về phòng mình đi. Con đi ngủ đây…
Hai mẹ con cứ chí chóe với nhau. Trong khi đó Tâm đã về đến nơi. Mấy đứa kia đi chơi cũng đã về. Không mất thứ gì cả. Tâm thở phào. Nó giở điện thoại ra xem thì đã gần 2h sáng. Mẹ và Cẩm đều gọi cho nó nhưng không được. Có mấy tin nhắn, của Cẩm, của thím Lan và của Liên. Những người đàn bà của Tâm. Tâm chợt thấy ấm áp. Mùa xuân rồi sẽ đến.
Sáng hôm sau, Tâm đang ăn bánh tét rán cùng mấy đứa khác thì chuông điện thoại reo. Dì Sương gọi. Tâm bật điện thoại lên nghe:
– Dì à. Con đây. Có chuyện gì không dì.
– Trưa nay con đến nhà dì ăn cơm mùng 1 nhé. Nhà có 2 mẹ con ăn tết cũng buồn.
– Ngại không dì. Con chưa xông đất bao giờ.
– Xông cái gì nữa. Đêm qua ai xông.
– À, à… Tâm cười ái ngại. Vậy lát con qua.
Tâm dừng xe ở cổng nhà dì. Nó chưa kịp bấm chuông thì dì ra. Dì hôm nay mặc 1 bộ áo dài ren đỏ, trông thật bắt mắt. Cái áo như ôm khít cơ thể dì, những đường cong cơ thể dì hiện ra trước mắt nó. Nó buột miệng khen dì:
– Dì hôm nay đẹp quá.
– Cảm ơn con. Dì sẽ coi là một lời chúc đầu năm. Con vào đi, dì cũng vừa đi chúc tết ông chú sống gần đây.
Dì mở cổng để nó dắt xe vào. Tâm ngượng nghịu vì câu nói vừa rồi. Nó dắt vội cái xe vào. Dì vào nhà pha trà mời nó. Tâm vẫn ngại vì lúc nãy, nó không dám nhìn dì, tay cầm chén trà dì đưa mà nó lại cầm vào tay dì. Nó vội rụt tay lại. Dì bật cười:
– Trà nóng quá hay sao mà con rụt tay.
– Không… không ạ.
Nó cẩn thận đưa tay ra đón chén trà. Hương trà thơm dịu, thanh mát làm nó như tỉnh táo hẳn.
– Trà ngon quá dì. Mùi cũng rất đặc biệt.
– Ông ngoại cái Thảo Nguyên tự tay trồng với ướp đấy. Hôm nào dì qua xin ông ít trè, con đem về biếu mẹ con.
– Vâng, con cảm ơn dì.
– Con ngồi đây đi, dì xem đồ cúng hết hương chưa. À, hay con có lên nói chuyện với cái Thảo Nguyên không. Nó đau chân chả đi lại được.
– … Vâng.
Dì và nó đi lên gác. Dì ở trong nhà nên đã bỏ guốc ra và đi dép vào. Tà áo dài quá dài nên dì cầm tay vén nó lên cho đỡ vướng. Dì không để ý điều đó đã làm hại con mắt Tâm. Chả hiểu ai may áo dài cho dì, mà cái quần dài nó lại ôm mông sát sàn sạt như thế. Cái quần khi có tà áo dài phủ ngoài không ai để ý, nhưng khi nó được vén lên, cái quần mỏng làm mông dì như lộ ra trước mắt nó.
Cặp mông căng to gợi cảm, tròn trịa được ôm khít bởi chiếc quần ren trắng nhỏ. Tâm đi lên cầu thang có hai chục bậc mà nó cảm thấy thật khó khăn. Con chim nó đang căng cứng hết trong quần. Đến tầng 2, nó dừng lại để vào phòng Thảo Nguyên còn dì lên tầng 3. Tâm cố nán lại nhìn theo dáng dì. Đôi chân thon dài, cái mông tròn trịa, như vẫn hiện lên trước mắt nó. Tâm lấy hơi cho bình tĩnh, nó phủ cái áo khoác ra che bớt con chim rồi gõ cửa phòng Thảo Nguyên. Nàng bảo nó vào. Tâm mở cửa, mùi thơm phòng con gái xộc vào mũi nó. Thảo Nguyên đang nằm đắp chăn trên giường đọc sách.
– Chân cô sao rồi.
– Sáng dậy thì không thấy đau mấy. Thử đi lại thì vẫn hơi nhói.
– Vậy cô nghỉ vài hôm chắc hết thôi.
– Hy vọng vậy. Từ sáng lũ bạn nó cứ gọi mà chả đi đâu được.
– Hôm qua cô không định xem ai tự tử thì chắc chân không bị vậy.
– May mà tôi dừng lại. Nếu không tôi bị lũ kia nó rủ đi Hội An, mẹ tôi biết làm sao.
Câu chuyện không đầu không đũa. Rồi chuyển qua cuộc sống của Tâm. Thảo Nguyên có vẻ tò mò về cuộc sống lúc mới lên Hà Nội của nó. Tâm ngồi kể lại cuộc sống của nó. Nó kể về những ước mơ, rồi những gian khổ của nghề xây cho nàng. Thảo Nguyên không thấy khô khan tí nào, nàng hỏi nó nhiều thứ. Tâm cũng hơi ngạc nhiên nhưng nó vẫn kể hết cho nàng. Tiếng dì đi lại ở cầu thang làm Tâm dừng nói chuyện. Dì ghé đầu vào cười:
– Đợi chút dì hâm nóng thức ăn rồi hai đứa xuống ăn.
Cuộc nói chuyện vì thế cũng chấm dứt. Tâm cười bảo:
– Mình xuống nhà đi. Tôi xem có giúp dì được gì không.
– Ừ.
– Cô lại đây, tôi cõng. Nó ngồi xổm ở bên giường đợi Thảo Nguyên.
– Nhưng…
– Làm sao.
– Không.
…
Thảo Nguyên bò ra thành giường. Nàng khẽ buông 2 chân xuống, đưa tay ra ôm lấy cổ Tâm. Một mùi hương thơm từ tay nàng khẽ bay vào mũi Tâm. Tâm vòng tay ra giữ kheo chân đùi sau nàng rồi đứng dậy. Nó xốc nàng lên cao, rồi cứ đứng đó. Bàn tay Tâm hiện đang giữ ở đùi nàng, Ngón tay nó có thể cảm nhận viền cái quần lót của nàng. Làn da ấm và mịn màng của Thảo Nguyên đang được tay nó chạm vào, Tâm như đứng hình không biết làm gì. Những ngón tay vẫn để nguyên vị trí cũ, cảm nhận làn da của nàng. Hồi lâu, Thảo Nguyên lên tiếng trước:
– Mẹ hôm nay cứ bắt tôi mặc đồ màu đỏ cho nó may mắn. Tôi có mỗi cái váy màu đỏ cam này, mà nó ngắn quá. Hay tôi xuống đi bộ.
– Cô có chống chân được không. Tí phải đi cầu thang đó.
– Thì anh dìu tôi đi, cõng như này cũng không tiện.
Tâm khom người đặt Thảo Nguyên lại vào giường. Bàn tay vẫn còn cố lướt qua làn da chân, vớt vát những va chạm cuối cùng. Cả Tâm và Thảo Nguyên đều đỏ ửng mặt. Tâm vội liếc nhìn cái váy của Thảo Nguyên. Nó màu đỏ cam, cổ tròn có nơ, ôm khít lấy thân hình nàng. Thật đẹp, nhưng thật ngắn. Nàng ngồi trên giường mà vẫn lộ ra hai đùi non trắng mịn. Đôi chân thon dài như dài thêm ra với cái váy này. Tâm ngoảnh mặt đi tránh nhìn tiếp:
– Đi thôi.
– Ừ.
Nó đưa tay đỡ nàng đứng dậy, dìu nàng tập tễnh ra cầu thang. Thảo Nguyên bám chặt cổ nó, đôi chân run run bước từng bước xuống cầu thang. Có vẻ chân vẫn còn đau, không làm trụ được. Mặt nàng nhăn nhó, bước được 4 – 5 bước mà chân nàng run quá. Nàng vẫn cố bước thêm không nói gì. Tâm biết không thể trụ được, có khi còn làm sưng cổ chân thêm. Nó hít một hơi, tay vòng qua bế bổng nàng trong lòng mình. Thảo Nguyên giật mình, theo phản xạ ôm chặt cổ nó. Mắt nàng mở to nhìn nó không thốt lên lời.
– Xin lỗi, nhưng nếu bước vài bước nữa có khi cái cổ chân cô sẽ bị sưng lại. Tôi đưa cô xuống thế này cho nhanh.
Thảo Nguyên không nói gì, chỉ gật đầu rồi cụp mắt xuống. Hai tay nàng vẫn ôm chặt cổ nó. Tâm bế nàng xuống, mùi hương trên người nàng phảng phất quanh người Tâm. Làn da nàng, sự run rẩy nhè nhẹ nơi nàng. Tất cả những thứ nhỏ nhặt ý làm con chim nó cưng cứng lên trong quần.
Tâm đặt Thảo Nguyên xuống salon phòng khách. Đôi tay nàng vẫn ôm lấy cổ nó. Tâm để yên vậy, rồi Thảo Nguyên cũng buông ra. Nó và nàng giờ mặt sát gần nhau. Nó có thể thấy rõ đôi mắt nàng đang nhìn nó, 2 cánh mũi xinh xinh của nàng, đôi môi gợi cảm của nàng… ngay trước mắt nó. Tâm hô hấp nặng nề, nó muốn tiến tới hôn lên đôi môi này. Nhưng nó biết là không được. Tâm lui lại ngồi sang một cái ghế khác. Cả hai đều ngượng ngùng không nói gì. Chỉ có tiếng tivi và tiếng tí tách cắn hạt dưa của Thảo Nguyên trong căn phòng.
Tiếng dì gọi phá vỡ sự yên lặng giữa hai người. Tâm lúng túng đứng dậy, nó chờ Thảo Nguyên dậy để dìu nàng.
– Anh cứ vào trước đi. Tôi ngồi xem nốt. Mẹ tôi chưa xong đâu. Tí tôi lò cò là vào được.
Tâm lưỡng lự, ngồi cũng ngại nên nó đánh đi vào bếp. Chợt chân nó dừng bước lại. Dì đang ngồi xổm quay lưng với nó, đánh vật với cái gì đó. Cái quần ôm sát vào, làm cái rãnh mông hiện rõ, với 2 bên mông căng tròn. Dì ngồi xổm nên khe mông lộ ra, thật trắng. Thấp thò ở mép quần dài là cái quần ren trắng ban nãy, nó làm Tâm nhớ cặp mông dì. Con chim Tâm cả sáng nay cứ bị trêu tức, vừa xẹp xuống lại ngỏng lên. Nó đỏ mặt, e hèm một tiếng. Dì ngoái lại cười:
– Con biết xẻ con gà này ra không. Nhà dì ít người, mỗi lần ăn nửa con chả hết. Con gà cúng giao thừa phải xẻ ra rồi cất tủ đá.
– Vâng… dì để con.
Tâm dợm ngồi xuống. Chợt nó mới nhớ ra rắc rối, con chim nó vẫn đang cứng đơ, giờ ngồi kiểu gì. Chả nhẽ bảo dì đợi con. Nó cố ngồi xuống, con chim bị ép phồng to một cục trong quần, làm nó đau quá. Tâm ráng nhịn, nó kê dao phay vào cổ gà rồi chặt, chia gà.
– Con làm gà có vẻ thạo.
– Vâng. Bố con mất sớm, nên mẹ con bắt làm việc nhà từ sớm. Với lại con làm thợ xây, nên cũng phải tự túc.
– Thế là tốt, thanh niên thời nay nhiều người không biết chặt thịt gà đâu.
– Cánh có cần xẻ ra không dì.
– Con xẻ cả cánh và má đùi ra cho dì. Sau dì ăn thì hấp qua là được.
Sương đứng đó nhìn nó xẻ gà nhưng nàng không tập trung vào con gà. Nàng đang nhìn vào cái ụ ở giữa 2 chân nó. Trai trẻ dễ kích thích thật, nhưng sao nó lại to lên. Nàng nghĩ một hồi, chợt cảm giác lành lạnh làm Sương kéo mép quần lên. Lúc này nàng mới để ý quần mình đang tụt sâu, tay sờ thấy cả khe mông. Lúc nãy nàng ngồi xuống, thế thì nó nhìn thấy hết mông nàng à.
Sương mỉm cười liếc thằng Tâm, cái thằng bé hư này, đến dì mà cũng nghĩ xấu. Nghĩ vậy thôi nhưng Sương lại rạo rực, nàng nhớ đến đêm hôm gì nó hôn nàng trong cơn say, đầu lưỡi nàng và môi vẫn như còn cảm xúc hôm đó. Rồi cái hôm nó đi giày vào chân nàng, ôi cái thằng bé này… Sương đang nghĩ lung tung thì nó đã chặt xong gà, xếp từng phần vào từng túi nylon.
Tâm đứng lên đưa túi gà làm Sương bừng tỉnh. Nàng cảm ơn nó rồi đi ra tủ lạnh. Một ý nghĩ tinh quái chợt hiện trong đầu Sương. Một ý nghĩ sau đó bảo nàng stop ngay lại, nhưng cái bản năng thôi thúc nàng. Sương mở ngăn đá ra, cất 2 nửa gà vào. Nhưng nàng lại sắp xếp các thứ trong tủ. Sương đang cong người, tay thò vào trong tủ đông, 2 chân nàng hơi dạng ra, làm cái mông tròn to của nàng như phơi ra mời gọi. Thằng Tâm như nín thở, con chim đau tức trong quần muốn chui ra.
– Tâm ơi ra đây kéo cái túi hải sản này ra cho dì.
Tâm tiến lại gần, nó đang đứng ngay sau dì, cái của nó còn cách mông dì có 10cm, tất nhiên là chưa tính mấy lớp quần. Dì chợt lùi lại, cái mông dì ịn thẳng vào cái đó của nó. Tâm ối lên một tiếng, nó vội lùi lại.
– Sao thế con, đụng vào con à.
– Không, không sao. Túi đó đâu dì.
– Đó, cái túi bên phải, con nâng nó lên, để gọn theo chiều kia, để dì để gà vào. Rồi rồi, đúng rồi. Cảm ơn con.
Tiếng lò cò của Thảo Nguyên chợt vang lên, làm Tâm lúng túng. Nó vội đi ra phía bàn ăn, dì thì đóng tủ đông lại và đi ra phía bếp. Tâm không đợi Thảo Nguyên vào, nó đi tiếp qua bếp để vào nhà vệ sinh. Con chim nó đang căng cứng trong quần, nếu ngồi xuống cũng khó chịu. Tâm đóng vội cửa vào rồi tụt quần xuống. Con cặc bung ra vươn lên trời hùng dũng. Tâm rên rỉ một tiếng, thoải mái quá. Tay nó mân mê con chim, giờ ai đó mà mút mát thì chả mấy chốc nó phọt ra liền.
Thảo Nguyên tập tễnh vào ngồi luôn ở ghế. Cô thấy bóng Tâm vào nhà vệ sinh, nên hỏi mẹ:
– Tâm vào nhà vệ sinh hả mẹ.
– Ừ, chắc vậy.
– Mẹ kêu vào ăn cơm sao giờ vẫn chưa xong. Có khách mà vẫn cao su vậy.
– Đâu có, có con gà cúng định chặt để tủ mà khó quá. Tâm nó vào nó vừa chặt hộ. Chắc nó đi rửa tay.
– Hắn biết chặt thịt gà hả mẹ.
– Ngon lành luôn. Sau này có đứa chặt thịt gà cho rồi.
– Mẹ… mẹ nói linh tinh gì vậy.
– Linh tinh gì. Lúc nãy mẹ thấy nó bế con từ trên lầu xuống.
– Con bị đau chân mà. Lúc nãy đi tập tễnh.
– Rồi, rồi… mẹ biết mẹ biết. Để mẹ lau nốt chỗ chặt thịt gà này là xong.
Sương tủm tỉm nhìn con gái mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Có vẻ nó cũng ưng thằng bé. Nàng cũng ưng, chả hiểu sao. Dù nó có vợ rồi nhưng Sương không coi đó là vấn đề. Sương cảm giác được nó sẽ là người đàn ông của gia đình nàng, chứ không phải là Tiến. Cái cảm giác đó càng mãnh liệt khi chứng kiến nó dẹp yên tất cả cứu mẹ con nàng đêm qua. Sương với lấy cái chổi lau nhà treo gần nhà tắm. Cái móc hơi cao nên nàng phải với. Tay Sương tựa vào cửa nhà tắm để làm điểm tựa. Chợt cái cửa nó mở ra làm nàng chới với. Sương xô vào cửa, nàng như sắp ngã nhào ra. Chợt một cánh tay giữ nàng lại, cả người nàng ôm chặt vào như tìm được phao cứu sinh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thằng Tâm - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ chị gái, Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Làm tình tay ba, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 05/06/2021 01:39 (GMT+7) |