Thằng Tâm - Quyển 1

Phần 269

Bữa sáng cuối cùng cũng xong, Tâm khẽ cười nhìn thím đặt bát miến xuống rồi quay mông đi như khiêu khích nó. Sáng nay nó đã được thưởng thức bữa sáng thật là ngon lành, dù rằng còn chưa ăn hết. Chú nó thì vẫn trầm tư trong một thế giới nào đó, thế cũng tốt.

Tâm đang ăn sáng thì điện thoại kêu, là chị. Nó vừa mở máy thì nghe tiếng thất thanh của chị cầu cứu trong điện thoại. Tâm ba chân bốn cẳng phi xe đến chỗ chị. Chị bị đau bụng, có hơi rỉ máu ra khi chị đi đái sáng nay. Chả còn ai ở đây, bố mẹ chồng thì chị ngại gọi. Chị nghĩ đến Tâm đầu tiên ngoài chồng.

Tâm đưa chị tới bệnh viện, bàn giao chị cho bác sĩ nó mới thở phào tạm ổn. Mãi mà chưa thấy chị ra, siêu âm với khám gì lâu quá. Nó bồn chồn cứ như nó là ông chồng vậy. Đến khi có người khẽ va vào nó mà nó cũng chả buồn để tâm là ai nữa. Chị đi ra, vẻ mặt có vẻ căng thẳng. Nó nhìn chị, chị khẽ cười rồi lắc đầu. Nó hiểu thế có nghĩa là không sao. Khi dây thần kinh nó được thả lỏng, cái cảm giác của nó mới chợt hoạt động lại. Tâm thấy mình chợt thật ngu ngốc, nó vừa bỏ qua cái gì đó. Nó chạy xồng xộc theo hướng cảm giác của mình đi ra cổng bệnh viện, bỏ lại chị ngơ ngác gọi với từ sau.

Chiếc xe taxi gần cổng vừa lên xe hai người phụ nữ. Tâm như linh tính đúng người cần tìm, nó chạy thục mạng. Nhưng sức người làm sao chạy kịp, chiếc xe lăn bánh càng lúc càng xa rời tầm mắt. Tâm chợt ứa nước mắt, cái cảm giác mất mát này đã một lần nó gặp khi từ nhà chị Thanh về. Tâm tiếp tục chạy, cứ thế chạy miết. Nó lại nhìn thấy cái xe taxi đó rồi. Đèn đỏ lại chuyển qua đèn xanh, chiếc xe lại dần lăn bánh. Tâm dáo dác nhìn và nó thấy 1 người vừa từ xe taxi xuống. Nó chạy hết sức nhảy luôn vào xe trước sự ngạc nhiên của cả tài xế lẫn khách.

– Này anh làm gì thế.

– Chạy xe, nhanh lên.

– Từ từ đã, tôi còn lấy tiền của khách.

– Tôi trả hết, bao nhiêu tôi trả luôn. Mau lên không không còn kịp nữa.

Trước sự thúc dục của Tâm tài xế cuối cùng cũng lăn bánh sau khi được nó giúi tờ 500.000 vào tay. Hy vọng dần le lói khi nó cũng không mất dấu dù hai xe cách nhau khá xa. Chiếc xe bỗng dừng lại, người từ trên xe xuống là một cô gái. Hơi thất vọng, nhưng Tâm vẫn còn hy vọng bởi còn một người nữa trên xe. Hai xe cứ thế đi theo nhau đi về một nơi quen thuộc. Tâm ngỡ ngàng, đường về mạn nhà chị Thanh… không… đây là… rẽ vào phía này… đường vào nhà… chồng cũ chị Ngọc. Một cảm giác lờ mờ chợt hiểu chợt không hiện ra trong Tâm.

Điện thoại reo lên. Là chị Vân gọi. Chị đã khám xong nhưng không tìm thấy Tâm. Đứa bé chỉ bị động thôi do tối qua anh chị làm quá đà. Tâm phải xin lỗi chị vì có việc phải đi gấp. Nó nghe chị càu nhàu qua điện thoại một hồi mới thôi.

Chiếc xe dừng lại, cảm giác hồi hộp đầy mong chờ dâng lên trong Tâm. Cánh cửa xe mở ra, một người bước xuống. Đó là chị, là Ngọc mà nó luôn tìm kiếm. Nhưng… trên tay Ngọc… là một đứa bé. Một cảm giác hơi thất lạc chợt xuất hiện trong Tâm. Có lẽ đó là con chị, và có lẽ chị đã có chồng. Tâm chân định bước lại lên taxi chợt dừng lại. Nó muốn hỏi chị sao lại bỏ đi không từ biệt, sao chị khóa máy khóa sim không cần thiết, sao chị lại đưa khách sạn cho nó… những câu hỏi vẫn làm nó rối tung rối mù bấy lâu nay, nó cũng muốn được giải đáp. Ít ra thì cũng để không còn thắc mắc, vấn vương trong lòng nữa. Tâm đi lại khi Ngọc đang chuẩn bị bước vào nhà.

– Chị Ngọc.

Giọng nói quen thuộc làm Ngọc sững lại. Nàng quay lại và thấy một người mình rất muốn gặp mà bấy lâu chưa thể gặp. Ánh mắt đầy sự mong nhớ và hạnh phúc của chị làm Tâm ngỡ ngàng. Thế này là thế nào. Chị vẫn như hồi ở Đà Nẵng, vậy sao chị lại xa mình. Phải chăng vì đứa bé…

– Em sao lại đến đây, và lại biết chị ở đây.

– Em đi theo chị từ bệnh viện về.

– Từ bệnh viện? Thế sao em không gọi chị luôn.

– Lúc đó em đang mải suy nghĩ, nên không để ý. Sau em chợt nhớ ra, chạy đuổi thì chị lên ô tô rồi. Em đi theo chị nãy giờ.

– Vậy là… dường như… chị em mình vẫn còn duyên. Vào nhà đi em.

Chị mở cổng rồi bảo Tâm vào. Căn nhà dường như vẫn vậy từ hồi Tâm sửa chữa, chỉ có đồ đạc là khác xưa. Chị vào nhà, bước đầu tiên là đặt đứa bé vào cũi. Nhìn chị cởi bỏ cái áo khoác mỏng ra, thân hình vệ nữ vẫn như in lên qua lớp áo mỏng. Chị khẽ cười khi thấy nó nhìn chị. Chị tiến lại, Tâm bỗng thấy run run. Nó thường không chủ động được khi bên chị, mà toàn chị dắt mũi nó.

Chị lại gần nó, rồi cứ vậy ngắm nghĩa nó hết bên nọ đến bên kia. Ánh mắt chị lúc săm soi, lúc cười lên khi nhìn nó. Tâm cuối cùng cũng không nhịn được, nó giữ chị lại, nhìn vào mắt chị:

– Chị, bấy lâu nay sao chị cắt hết liên lạc.

– Chị cũng không muốn nhưng hoàn cảnh nó thế. Chị cũng định khi có cơ hội sẽ vào gặp em mà chưa được.

– Sao lại thế, chỉ có vài tiếng đồng hồ bay. Nếu không chị gọi là em có thể tới gặp chị. Chị nói đi, tại sao vậy. Chị tới cuộc đời em rồi chợt bỏ đi, bỏ em lại với cái khách sạn to và một đống giấy tờ. Em vẫn mãi chờ chị, tìm chị nơi Đà Nẵng. Chị như mất hút không một dấu vết. Em đã tưởng cả đời này vậy là sẽ không còn gặp chị nữa. Chị phải nói đi, nói hết để cái đầu em không còn gì thắc mắc, u mê nữa. Dù có như thế nào em cũng muốn biết, một lần thôi. Xin chị đấy.

Ngọc nhìn Tâm rồi đột nhiên ôm chặt lấy Tâm. Tâm cũng siết chặt Ngọc dính chặt vào mình, tham lam ngửi mùi của chị. Vẫn như vậy, mùi của chị vẫn như vậy… à… có thêm chút mùi gì đó thơm thơm… và mùi của… sữa… hơi gây gây thì phải.

Ngọc kéo Tâm ra nôi, chỉ Tâm đứa bé đang ngủ. Chị khẽ kéo nhẹ lại cái chăn mỏng vừa bị nó đạp ra, thật nhẹ nhàng. Tâm dường như thấy một khía cạnh khác của Ngọc, vậy là đây thật là con của chị.

– Chị không gặp em, một phần vì đứa bé này. Một phần vì một người khác.

– Đó là… chồng của chị đúng không.

– Cũng không hẳn, nhưng hai bên vẫn gọi nhau vợ vợ chồng chồng.

Tâm hơi nhói, vậy là điều nó sợ đã đúng. Chị có chồng, có con nên không muốn gặp nó nữa. Cũng đúng thôi, nó và chị đã là gì đâu. Tâm cố xua đi sự thất vọng đang âm u trong đầu, nó nhìn chị khẽ cười:

– Vậy là chị đã có gia đình. Sao chị không nói với em. Em có phải bám lấy chị không nhả đâu. Còn khách sạn nữa, nó kinh doanh tốt lắm. Em về sẽ làm giấy tờ đưa lại cho chị.

– Không cần, em cứ giữ lấy. Sau này khi nào cần chị sẽ bảo em. À thực ra là khi nào đứa trẻ này lớn, đó là khách sạn của nó.

– Còn nhiều vấn đề về tài chính nữa. Em sẽ chuyển giấy tờ sang tên cho chị. Như thế vẫn hay hơn. Vậy là em đã rõ chuyện, thế cũng tốt. Em không còn lấn cấn gì nữa.

Ngọc nhìn Tâm. Nàng nghe Tâm nói mà chợt buồn cười. Có chút thất vọng, có chút giận dỗi trong lời nói. Ngọc hiểu là Tâm hiểu lầm. Ngọc khẽ cười, nàng còn muốn trêu Tâm tiếp. Nhưng đứa trẻ chợt khóc, Ngọc bế vội đứa bé lên, vạch ti ra cho nó bú.

Nhìn Ngọc cho con bú thật dịu dàng biết mấy. Chị vẫn đẹp tuyệt dù trong mọi hoàn cảnh. Nhưng… thế thì sao, đâu phải chị là của nó. Nó đã có đáp án nó muốn rồi, có lẽ nên đi thôi. Tâm hít một hơi cho cõi lòng tạm yên tĩnh. Nó bước lại nhìn chị lần cuối:

– Thôi, biết chị bình an thì em vui rồi. Em… về đây chị nhé. Có gì em sẽ gửi giấy tờ qua địa chỉ này. Mà chị cho em thêm cả số điện thoại, có trục trặc gì về giấy tờ em liên hệ sau.

– Gượm đã, đợi chị cho em bé bú xong đã. Từ sáng đến giờ đi tiêm xong chắc đói lắm rồi.

– Chị cứ cho em bé bú đi, em qua nhà anh trai em, cũng gần đây.

– Từ từ, chị bảo từ từ cơ mà. Nhìn cái mặt em kìa, hiện rõ hết lên mặt rồi đấy. Ra kia ngồi mau, đợi chị.

Tâm đành ra ghế ngồi đợi chị. Nó nhìn chị hiền từ nâng bầu ngực trĩu nặng lên cho con bú, nó dường như thấy sự giận dỗi trong người cũng mất tiêu dần. Nó mải mê nhìn chị, nhìn ngắm vẻ đẹp của bà mẹ đang cho con bú, thật đẹp đẽ biết bao. Đang mải ngắm thì em bé phựt ti ra ngáy. Nhìn cái mặt phê lòi ra sau khi bú mẹ no nê mà Tâm thèm được làm đứa bé, được ngậm bầu vú chị. Chị nhẹ bế con ra đặt trong nôi, chỉnh trang cho nó xong rồi mới đi ra. Chị nhìn Tâm, mặt đầy sự nghiêm khắc. Rồi chị kéo nó ra chỗ em bé:

– Em nhìn kỹ xem, em bé có đẹp không.

– Uhm… để em xem… chắc đẹp hơn con trai em. Lớn lên chắc đẹp trai.

– Cái gì, đây là con gái. Cái đồ ngốc này. Em nhìn lại đi, mặt con gái thế này, quần áo nữa. Ở đâu mà em bảo con trai.

Tâm gãi đầu xin lỗi. Chị hằm hằm dí đầu nó vào gần cái nôi. Tâm nhìn kỹ, đúng là có nét con gái thật. Nó vốn vô tâm mà, đầu nó chỉ có mỗi chị chứ làm gì nhìn em bé. Tâm định rời mắt đi, bỗng nó khựng lại. Đâu đó trong đứa bé, nó tìm thấy hình ảnh của… mẹ nó. Một sự mơ hồ về đường nét nhưng càng nhìn càng thấy có chút giống. Tâm hít một hơi, nó như phát hiện ra điều gì đó, một phát hiện làm nó như nghẹn thở. Tâm nhìn lên, nó muốn tìm câu trả lời từ chị.

– Chị… đứa bé này… bố nó là…

– Em bé tên là Ngọc Tâm.

Tâm bàng hoàng như sét đánh bên tai khi nghe chị nói. Nó quay lại nhìn em bé rồi nhìn chị. Chị khẽ cười gật đầu như xác nhận. Tâm giữ tay ở ngực mình, điều nó không nghĩ tới vậy mà giờ đây lại xảy ra, con tim thật khó khăn để đập từng nhịp rồi như vỡ òa lên cái cảm xúc đang bị nghẹn lại. Tâm ôm chầm lấy chị, xoay chị vòng vòng. Nó hôn hít khắp mặt chị, mặt hớn hở như người mới tìm được kho báu của đời mình.

– Con của em… con gái của em đúng không chị. Chị nói em biết đi.

– Rõ thế còn muốn nói gì nữa, cái đồ ngốc này. Nếu biết bố nó là người khác em có ghen không.

– Không ghen, em sao phải ghen… hà hà… thật là tuyệt vời… vậy là em đã có con gái… Ngọc Tâm… tên thật đẹp… cái khách sạn sang tên cho con là đúng rồi chị… em sẽ về làm thủ tục ngay lập tức.

– Đồ hâm, con mới hơn tuổi sang tên cái gì. Bình tĩnh lại đi nào, bỏ chị ra nữa, ôm gì mà chặt thế.

– Không, em không buông đâu. Em vui quá, chị ơi…

Tâm ghì lấy Ngọc, gắn chặt môi vào môi Ngọc. Một nụ hôn thật kêu, ý nó là thế. Nhưng Ngọc lại không nghĩ thế. Bàn tay ngọc ngà khẽ để lên gáy nó, đôi môi khẽ mơn trớn môi Tâm khi Tâm dứt môi ra. Cái lưỡi thơm tho khẽ lùa vào, tìm lưỡi Tâm dụ hoặc. Tâm như đê mê trong cảm giác sung sướng tột độ và ngây ngất nụ hôn với chị. Nó hôn chị thật đắm say, nó muốn yêu chị, yêu chị thật nhiều vì những gì chị mang lại cho nó.

– Đi lên gác đi, chị thích được yêu em trên giường, để yên để em bé ngủ.

Tâm mắt sáng như sao, nó nhấc bổng chị lên, chị quàng tay ôm lấy cổ nó. Cả hai người vừa hôn nhau vừa đi lên cầu thang. Những nụ hôn của chị thật điệu nghệ làm Tâm như đê mê đi, mụ mị không biết mình đã nằm xuống giường lúc nào. Hai con người cứ thế hôn nhau, mơn trớn nhau, cởi dần quần áo của nhau ra. Chị kéo Tâm nằm lên chị, con chim nó ép chặt vào bụng dưới của chị. Tay chị vuốt ve bầu ngực rắn rỏi của nó, mắt khẽ cười:

– Yêu chị đi, để chị xem cảm giác được đàn ông yêu thế nào. Đã lâu lắm rồi.

Tâm hơi khó hiểu câu nói của chị. Nhưng nó nhanh quên đi, bản năng giống đực trong người muốn được lấp đầy chị, thuần phục chị bằng con chim của mình. Bàn tay chị khẽ cầm con chim ấn vào cửa mình. Tâm hẩy mông, con chim dần tách cái lồn chị ra đi vào. Chị đẻ con xong thì lồn hơi rộng hơn trước, giống Cẩm. Nhưng của chị còn bót hơn Cẩm, có lẽ vì chị mới đẻ 1 đứa và còn trẻ. Chim nó vẫn cảm nhận sít sao vách lồn của chị. Cái hông cứ nhịp nhàng đưa đẩy, một cảm giác mãn nguyện trong Tâm khi lại được làm tình cùng chị.

Ngọc mặt đỏ bừng lên. Đã bao lâu rồi, tính bằng hơn 2 năm chưa, nàng chưa được làm tình đúng nghĩa. Khi con chim của Tâm đi vào, lồn Ngọc run rẩy sung sướng, cái cảm giác đó khác hẳn khi nàng đưa con cặc giả vào trong lồn mình. Con chim cứ đều đặn ra vào trong lồn Ngọc, ma sát vách lồn làm cái khát khao sâu thẳm trong Ngọc cứ dâng lên. Không chỉ là sự cọ xát với vách lồn, thế thì cái con chim giả cũng đáp ứng phần nào. Đây còn là sự giao thoa giữa hai con người, sự cảm nhận của tế bào thần kinh khi tiếp xúc da thịt thật sự.

Ngọc dần thở mạnh, con chim Tâm cứ đút thun thút vào sâu trong lồn nàng. Đã bao lâu rồi, Ngọc bận bịu với con mà cũng chả có hứng làm tình. Mà cái sự làm tình cũng đơn điệu, nàng ít khi thực sự sướng. Nhưng bây giờ thì khác, toàn bộ khu mông háng Ngọc tê rần vì sướng, con chim cứ thúc thật sâu tận tử cung nàng. Lồn Ngọc phản ứng dữ dội, co bóp liên hồi cái chim đáng… mến.

Cái miệng Tâm chợt ngoạm vào vú nàng mà mút, Ngọc rên mạnh lên với đòn tấn công chớp nhoáng đó. Nàng dịt chặt đầu Tâm vào vú mình. Cái môi mới mím lại mút mút thì một dòng sữa đã xịt vào miệng Tâm, nó tham lam nuốt sạch rồi mút tiếp. Ngọc cứ rên to lên, nó bú làm nàng sướng, cái sướng của đàn bà chứ không phải sướng khi con bú mẹ. Lồn nàng bóp chặt chim Tâm dữ dội, nước lồn như tích tụ bao lâu nay xối xả phun ra.

– Ư… ư… ư… thích quá… cảm ơn em… ư… ư… đã quá… thế mới là địt… ư… ư… làm đồ giả không thích bằng… ư… aaa… sướng… aaaaa… chị muốn làm đàn bà… aaaaa…

Tâm cũng chả hiểu chị nói gì. Nó chỉ hì hục lắc hông để chim dập thật sâu thật nhanh nơi cái lồn ướt đẫm trơn tuột của chị. Chị gào lên, bấu chặt tay cấu vào lưng nó. Hai chân chị quặp chặt lấy Tâm, cái lồn chợt thít chặt lại. Người chị cứ hẩy lên liên hồi rồi co giật. Tâm lặng yên ôm chị, nó hôn hít lên đôi vai trắng mịn đã lâu lắm chưa được chạm vào.

Khi chị vẫn thở phập phồng vì sướng, Tâm lại tiếp tục. Nó đẩy chân chị lên, để đầu gối chị gập vào ngực. Con cặc cứ đẩy từng đường dài và sâu vào lồn chị. Cái lồn cứ một chặp lại run rẩy và giật lên giật xuống. Nó biết chị lại lên đỉnh, con chim cứ nghỉ rồi lại dập liên hồi. Nó muốn trừng phạt chị, muốn hành hạ, để chị thèm khát nó, đã đời với chim nó… để chị sẽ là nô lê của nó, không bao giờ bỏ nó nữa.

Ngọc không ngờ lần đầu tiên làm tình sau khi sinh lại có thể mang lại nhiều khoái cảm đến thế. Cơ thể nàng cứ miên man trong những đợt sướng nối tiếp nhau, như con sóng cứ hết lớp này đến lớp khác vỗ lên bờ cát. Ngọc không biết gì nữa, có lẽ nàng đã thiếp đi vì cơn sướng điên dại đó. Chỉ biết khi mở mắt, Tâm đang chống tay nằm ngắm nàng. Ngọc vui, nàng rúc vào người Tâm. Cái cảm giác thật sự đàn ông đàn bà này làm Ngọc thấy dễ chịu. Nó không giống thứ nàng đang trải qua.

Bỗng tiếng giày lộp cộp vang lên. Nơi cửa phòng một… cô gái đang đứng đó, ánh mắt có chút tức giận nhìn hai người. Đúng là con gái, cái nét mềm mại đó không lẫn đi đâu được. Chẳng qua cô ta để tóc ngắn như con trai nên ban đầu Tâm nhận lầm.

– Phương à, sao… hôm nay chồng về sớm. Chiều tưởng chồng còn đi đâu cơ mà.

– Đi đâu… đi về để bắt gian chứ làm sao. Sao vợ lại có thể… chồng bực lắm. Vậy mà chồng cứ nghĩ… chúng ta thực sự là một gia đình, với bé Xu nữa.

– Không, không, chồng để Ngọc giải thích. Này này, đi đâu, ra đây nào.

Tâm nhìn chị trần truồng ba chân bốn cẳng chạy theo, rồi lôi xềnh xệch cô gái ra một phòng khác mà chả hiểu gì hết. Cái gì mà còn vợ vợ chồng chồng, trò chơi của các cô gái mới lớn à.

Nó nằm đó, loáng thoáng nghe tiếng la hét, rồi cáu giận, lúc lại cười đùa của hai người. Một lúc sau chị chạy qua, mặt mày đỏ bừng hớn hở nhìn nó.

– Lại đây, chị cần em giúp chị.

– Có chuyện gì vậy.

– Chuyện tốt cho em, không thiệt đi đâu được. Nhưng em phải hứa sẽ làm.

– Nhưng… là chuyện gì.

– Em không tin chị à. Hứa đi.

– Vâng, em hứa. Chị bảo gì em làm nấy.

– Đi theo chị.

Chị kéo nó qua phòng bên. Tâm sửng sốt thấy cô gái đang bị xích hai tay nơi đầu giường, miệng bị bịt chặt bởi một miếng vải. Trên người cô có mỗi 1 cái quần sịp cực mỏng, thay vào đó là 2 bộ giáp tay và chân. Bầu ngực cũng được mặc giáp, trông cô không khác một chiến binh là mấy. Nó quay qua nhìn chị đầy nghi hoặc.

– Chị Ngọc… đây là…

– Đó chính là nhiệm vụ của em. Yêu cô ấy cho chị, làm cho cô ấy chết lên chết xuống. Em mà không làm được đừng hòng nhìn mặt con gái nữa.

– Tại sao… cô ấy là ai…

– Làm đi… cấm hỏi… chị xuống với em bé… chắc bé sắp đến giờ ăn rồi, chị phải nấu cho bé của chị ăn đây.

Ngọc nói xong thì chạy luôn xuống, bỏ Tâm dở khóc dở cười nhìn cô gái trước mắt. Nó tiến lại gần, có thể thấy rõ ràng ánh mắt đầy tức giận của cô gái dành cho nó. Tâm nhìn cô gái, thân hình phải nói là cực đẹp. Bộ ngực không to, bánh dày nhưng đầy đặn. Chỉ có chút tì vết nơi bầu ngực gần trái tim có một dòng chữ xăm nhỏ. Đôi vai nhỏ nhắn với xương quai xanh lộ rõ do hơi gầy. Làn da thì trắng mịn không tì vết, đôi chân thon thả với nhưng săn chắc không gầy guộc tí nào. Tâm nhìn lại khuôn mặt, nếu bỏ đi cái ánh mắt hung tợn nhìn nó kia thì cũng là một mỹ nhân thật sự. Dù mái tóc cắt ngắn kiểu nam nhưng không làm mờ đi được nét thanh tú của khuôn mặt, với cái mũi cao nhỏ nhắn, đôi mắt to đen thật đẹp. Tâm chưa đánh giá được đôi môi vì nó đang bị buộc vào bởi một cái khăn thắt ra sau đầu.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Thông tin truyện
Tên truyện Thằng Tâm - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ chị gái, Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Làm tình tay ba, Thác loạn tập thể, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện bú vú, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex mạnh, Truyện sex nặng, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh
Ngày cập nhật 05/06/2021 01:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 5 - Dịch giả Meode
Phần 219 Một đoàn người đã đến bến tàu, sớm có một chiếc thương thuyền cực lớn neo tựa ở bên cạnh bờ, trong giai đoạn này thuỷ vận cực kỳ phát đạt, cho dù liệt quốc phân tranh, nam lai bắc vãng thì các đội thuyền vẫn nhiều vô số kể. Có thủy thủ đoàn giúp đỡ gã sai vặt đem hành lý chuyển lên thuyền, sau khi đoàn người lên thuyền, thuyền liền giương buồm xuất phát rồi. Thích Phương thân là tướng phủ thiếu phu nhân, đương nhiên không cần ra mặt ứng phó với những thương nhân trên thuyền, những thứ xã này toàn bộ giao cho Đào Hồng xử lý, còn nàng tức thì một...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Tuyển tập Cao thủ kiếm hiệp
Nhật ký chơi gái
Cô Bạn Cùng Lớp Cô gái đầu tiên lên giường cùng tôi là Tâm cô bạn học từ năm lớp 9. Vào một ngày hè đầu năm lớp 12, Tâm đến nhà tôi để học nhóm như bao lần trước đó. Tâm rất đẹp, nước da trắng, dáng cao và thân hình rất quyến rũ. Ngực Tâm rất to, tôi chỉ thỏn thẻn nhìn lén mỗi lần ngồi giỡn cùng nhau qua chiếc áo ngực màu trắng ấy. Mỗi lần tôi chở cô ấy bằng xe đạp. Ngực cô ấy chạm vào lưng tôi rất kích thích. Bờ mông thì rất to. Lúc còn đi học tôi chỉ ước muốn được doggy cô ấy 1 lần nhưng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex học sinh
Yêu nữ dụ tăng
Khi nàng tỉnh lại, nàng đã được đưa về căn phòng mình ở lúc trước. Nằm trên giường mềm mại thoải mái, mở to mắt nhìn thấy Tử Dương làm nàng vừa yêu vừa sợ. Nàng sợ tới mức quấn chặt lấy chăn, lui vào trong góc tường. Tử Dương vốn lo lắng cho nàng, bây giờ nhìn thấy nàng như vậy, lại vô cùng đau lòng. Hắn ôm nàng vào trong lòng, dịu dàng nói: Dao Dao, đừng sợ. Sau này ta sẽ đối xử tốt với nàng, hai chúng ta sống thật tốt, có được không? Ừm! Lam Dao dùng lực gật đầu. Nàng đã hiểu rõ tâm ý của mình, không muốn cùng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Dâm thư Trung Quốc Truyện sắc hiệp Truyện sex hiếp dâm

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng