Trong đầu Thùy Chi vang lên một giọng nói lạnh lùng sai khiến làm cả cơ thể nàng run rẩy. Hai nắm tay Thùy Chi siết chặt lại, vết dao cắt vừa cầm máu lại rách vỡ lại không có cảm giác đau đớn. Bên trong đầu như có một con quỷ khát máu điên cuồng đang từng chút chiếm cứ ý thức của nàng.
“GIẾT… GIẾT… GIẾT…”
Đầu óc Thùy Chi khoảnh khắc này hoàn toàn trống rỗng. Nàng chỉ muốn giết người, giết người đàn ông đang lải nhải bên cạnh mình, giết hết đám người ngoài kia… Giết tất cả. Tay nàng vô thức từ từ rút vào bên trong vạt áo. Chạm phải bao súng trống rỗng cả người nàng thoáng sững lại, rút tay về.
– Cháu… cháu sao vậy?
Ông Hậu ngạc nhiên nhìn Thùy Chi mặt trắng bệch, cơ thể run rẩy. Ông đưa tay định chạm vào trán nàng… Đột nhiên Thùy Chi ngẩng đầu lên ánh mắt sắc lạnh nhìn ông. Ông Hậu vừa thấy cặp mắt đỏ hoe bất thường của nàng liền bất giác rùng mình kinh sợ…
– Thùy Chi… cháu…
– CHẾT ĐI…
…
Cùng thời gian…
A Cửu hối hả chạy nhanh ra bên ngoài ánh mắt lướt nhìn quanh sảnh tiệc. Bốn gã đàn ông hung thủ của vụ tấn công đã được khống chế đem đi. Những người khác còn ở lại để lấy lời khai và kiểm tra tìm kiếm khả năng còn một hung thủ khác. Ông Can đang rất bận rộn, trán ướt đẫm mồ hôi… Dù sao những người ông đối mặt tối hôm nay đều có cấp bậc cao trong chính phủ.
– Thủ trưởng, tôi cần báo cáo… – A Cửu đứng phía sau, nói nhỏ bên tai ông.
– Có chuyện gì? – Ông Can vẻ mặt thiếu kiên nhẫn quay lại.
A Cửu hơi ái ngại nhìn người đàn ông bên cạnh ông Can, nhưng việc này đã rất gấp. Anh dứt khoát nắm cánh tay ông, kéo ông sang một bên. Ông Can nhíu chặt mày, không phản kháng nhưng vẻ khó chịu đã hiện ra trên mặt.
– Thủ trưởng, tôi không có thời gian để diễn giải… Tôi nghi ngờ bốn gã đàn ông kia chỉ là màn dạo đầu, cũng không phải là kẻ sát nhân chính thức đêm nay.
– Không cần cậu dạy… Không phải tôi cũng đang rà soát lại khách mời sao? – Ông Can hậm hực hỏi lại.
– Thủ trưởng, tôi e rằng người đó không có ở đây… – A Cửu lo lắng nói nhanh. – Như tôi báo cáo khi sáng, tôi nghi ngờ…
– Đủ rồi. – Ông Can lạnh giọng gạt ngang. – Theo ý cậu, tôi cũng đã tước vũ trang của Thùy Chi… Kết quả thế nào? Chính cô ấy đã cứu Thủ trưởng Hậu một mạng đấy? Nếu cô ấy cũng bị thôi miên, tại sao lúc đó cô ấy không tấn công?
– Tôi không có thời gian cho những suy đoán vô căn cứ của cậu. Hừ…
Ông Can hừ lạnh vừa quay người đi thì A Cửu đã chặn đứng trước mặt ông, nói nhanh:
– Theo giải thích của Bác sĩ Trung Quân, thôi miên khống chế sai khiến con người có thể kích hoạt khi một trong những điều kiện đặt sẵn xảy ra. Như mục tiêu là một người cụ thể nào đó xuất hiện… Giống bốn người đàn ông kia. Còn có loại điều kiện theo mốc thời gian…
– Thiếu Úy Cửu. Lập tức trở về vị trí. Đây là mệnh lệnh. – Ông Can tức giận hầm hầm gắt lên.
A Cửu nghiến răng không cam lòng khó chịu đến cực điểm. Anh không muốn đi đến bước này, nhưng dường như anh không còn lựa chọn nào khác. A Cửu chợt nắm chặt tay ông Can, cúi người xuống nói vào tai ông khẩu lệnh bí mật. Ông Can đang tức giận đùng đùng muốn gạt tay anh ra chợt cả người chấn động cứng đờ, hai mắt ngạc nhiên nhìn anh.
– Thiếu tá Can… Tôi cần ông đi với tôi vào phòng an toàn. Ngay lập tức.
Ông Can nhìn A Cửu quay người đi. Ông hơi chần chừ ánh mắt phức tạp rồi bước nhanh theo. Hai người đi song song với nhau dọc hàng lang không nói một lời. Tình huống thay đổi, vai trò lãnh đạo cũng thay đổi, thật khó thích ứng cho cả hai người.
– Thiếu tá…
Ông Can và A Cửu vừa đến trước phòng an toàn, nhóm cảnh sát liền vung tay dậm chân chào.
– Các anh ra đầu hành lang bên kia chặn không cho bất cứ ai vào đây… – A Cửu lên tiếng nói.
Đám cảnh sát không ai hành động chỉ ngạc nhiên nhìn A Cửu lại quay sang nhìn ông Can. Ông Can hơi nhíu mày gật đầu:
– Theo lời Thiếu Úy Cửu mà làm…
– Vâng, Thủ trưởng.
Đám cảnh sát quay người đi. A Cửu nhận ra một ánh mắt nghi hoặc nhìn lướt qua mình. Anh biết ánh mắt đó là của ai. Nhưng lúc này không có thời gian lo lắng chuyện khác. A Cửu bước tới trước cửa phòng an toàn, gạt tay nắm cửa mở ra. Một mùi máu tanh xộc ra làm nét mặt hai người biến đổi.
Cảnh tượng trong phòng làm A Cửu và ông Can trái tim như ngừng đập, ngột ngạt không thở nổi. Bàn ghế ngã đổ, bộ ấm trà vỡ nát, sàn nhà tung tóe những mảnh sứ. Ông Đỗ Trung Hậu nằm thở dốc trên sàn nhà, áo sơ mi nhàu nát, bàn tay ướt máu giữ chặt cổ mình. Thùy Chi ngã gục bên cạnh ông, hai mắt nhắm nghiền, mái tóc xõa tung rũ rượi che lấp cả gương mặt máu ướt đẫm.
– Thủ trưởng Hậu…
– Thùy Chi…
…
Năm phút trước…
– AAAA… CHẾT ĐI…
Thùy Chi như một con thú dữ xổng chuồng, hai mắt đỏ hoe điên cuồng rít lên lao thẳng vào người ông Hậu. Nàng dùng hai tay mình bóp chặt cổ ông, đè cả người ông ngã nhào xuống sàn nhà. Trong đầu nàng lúc này hoàn toàn trống rỗng chỉ có gương mặt đỏ bừng nghẹn thở của người đàn ông trung niên bên dưới mình. Bàn tay nàng thật nhỏ nhưng lúc này lại mạnh mẽ như gọng kìm sắt bóp chặt lấy cổ ông Hậu.
– Thùy… Chi…
Hai mắt Thùy Chi đỏ ngầu nhìn xuống gương mặt đỏ bừng hít thở khó khăn của người đàn ông bên dưới. Nhưng tiếng gọi thều thào yếu ớt của ông ta lại làm tinh thần nàng chấn động. Ánh mắt Thùy Chi lóe lên tia mâu thuẫn, giằng xé kịch liệt. Bàn tay nàng trên cổ ông ta thoáng buông lỏng, rồi bóp chặt, lại buông lỏng như sự đấu tranh giữa một chút ý thức mong manh và tiếng kêu gọi hối thúc kia.
– AAAA…
Thùy Chi hét lên, cả người ngã nhào xuống xô lệch cả bàn kính làm nước chảy tràn ra lênh láng. Hai tay nàng ôm chặt đầu mình, bờ vai run rẩy cố níu giữ tia ý thức mong manh cuối cùng.
– Đi… ông đi ra ngoài nhanh…
Ông Trung Hậu cúi gập người ho sặc sụa, bên tai nghe tiếng Thùy Chi rít lên kèm theo âm thanh hai hàm răng nghiến chặt ken két. Ông vừa muốn đứng lên chợt phát hiện Thùy Chi đã ngẩng đầu lên. Đôi mắt đỏ hoe khát máu của nàng làm ông sợ hãi cả người lạnh lẽo.
– ÔNG NÊN CHẾT ĐI… – Thùy Chi hét lên lao thẳng đến.
– Hừ…
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh vang lên sát sau lưng. Căn phòng vốn chỉ có hai người bất ngờ lại xuất hiện một kẻ thứ ba như bước ra từ không khí. Dù Thùy Chi ở trạng thái bình thường cũng chưa chắc phản ứng kịp huống chi là tình trạng mất đi thần trí bây giờ. Một bàn tay cứng rắn như thép nguội túm chặt tóc nàng từ phía sau giật mạnh cả người nàng rời khỏi ông Hậu…
– Aaaaa…
Thùy Chi vùng vẫy hét lên, hai mắt đỏ ngầu quay lại tấn công kẻ phía sau. Trạng thái thần trí mơ hồ Thùy Chi hoàn toàn hành động theo bản năng, không chút kỹ năng của một cảnh sát. Một tay nàng gạt phăng tay gã ra khỏi đầu mình, tay còn lại chộp lấy ấm trà vung thẳng vào mặt hắn. Gã đàn ông không chút lúng túng tay mạnh mẽ tung ra.
“Xoảng…” – Ấm trà vỡ tung tóe.
Nắm đấm như sắt đá của hắn đánh xuyên qua ấm trà, giáng thẳng vào giữa trán Thùy Chi. Trời đất tối sầm, toàn thân bất động. Chỉ một quyền, cả người Thùy Chi mềm nhũn gục xuống tại chỗ.
– Ông không sao chứ?
Người đàn ông cao lớn mặc vest đen, đeo khẩu trang che mặt bước lại đỡ ông Hậu ngồi dậy. Ông Trung Hậu mặt còn đỏ ửng ôm ngực hổn hển thở dốc, ánh mắt phức tạp nhìn qua Thùy Chi nằm gục dưới chân mình. Một mảnh sứ sắc bén cứa rách trán nàng làm máu chảy ròng ròng trên mặt.
– David… Đừng làm tổn thương con bé… Nó bị thôi miên thôi… – Nhìn David Hoàng cúi xuống nhìn Thùy Chi, ông Hậu vội nói.
Đúng vậy. Rất ít người biết David Hoàng, Giám đốc R&D Sinhaco là người của Đỗ Trung Hậu. Ông thu phục David Hoàng từ ngày chân ướt chân ráo từ Mỹ về nước. Hai năm trước hắn theo lệnh ông đầu quân cho Sinhaco với vị trí Giám đốc R&D. Mục tiêu của David Hoàng dĩ nhiên là để tìm kiếm cơ hội phá hủy hậu thuẫn vững chắc của ông Huỳnh Công Định. Hôm nay nhận được tin báo của Trung Quân, David Hoàng theo lệnh của ông Hậu đã chờ bên trong căn phòng này từ sớm. Nhưng điều làm ông Hậu khó hiểu là hắn không ra tay ngăn chặn Thùy Chi ngay từ lần tấn công ông đầu tiên?!
– Ông quá nhân từ rồi… đối với lão Định ông nghĩ về tình cũ… bây giờ ngay kẻ ra tay ám sát ông cũng vậy. – David Hoàng cười nhạt nói.
– Nhưng Thùy Chi là bạn gái của Trung Quân… Tôi cũng đã bị gì đâu. – Ông Hậu trầm giọng nói.
– Ông không cho rằng đây là một cơ hội sao? – David Hoàng nhìn ông Trung Hậu hai mắt lóe sáng.
– Cơ hội?
– Để các lão già kia ủng hộ ông trả đũa lão Định… Phải có một chút hy sinh chứ…
– Hy sinh?
Ông Trung Hậu nhíu mày nhìn qua Thùy Chi gương mặt tái nhợt bê bết máu nằm ngất trên sàn nhà. Ông hiểu David Hoàng muốn nói đến chuyện gì… Ông có thể làm như vậy với Thùy Chi sao? Nhưng nghĩ đến những chuyện xảy ra đêm nay và kẻ chủ mưu phía sau nét mặt ông Hậu liền tối sầm lại nghiến răng giận dữ.
– Tôi hiểu ý cậu. Lần này thật là một cơ hội hiếm có.
– Vậy ông cũng nên có một chút thương tổn mới được… – David Hoàng nhặt một mảnh sứ trên sàn nhà bước tới trước gần.
Ông Hậu nhìn mũi nhọn sắc bén trong tay hắn đưa đến sát cổ mình, hít sâu một hơi nhắm mắt lại. Một cơn đau nhói… Mũi sứ nhọn trong tay David Hoàng tạo một đường cắt trên cổ ông Hậu. Máu đỏ trào ra chảy dài xuống áo sơ mi của ông.
– Vậy được rồi… – David Hoàng lùi lại ngắm nghía tác phẩm của mình, mỉm cười.
– Nhưng… còn Thùy Chi… không có cách nào khác sao? – Ông Hậu gương mặt hơi tái tay giữ chặt trên cổ mình hỏi.
– Làm chuyện lớn phải chấp nhận hy sinh thôi. – David Hoàng thở dài nói. – Đó không phải tôi nói, mà là lời nhắn của Trung Quân dành cho ông.
– Haizz… Ta biết. Tình thế này đành hy sinh con bé vậy. – Ông Hậu thở dài, ánh mắt vẫn không nhìn lên dùng bàn tay đầy máu bôi lên áo trắng của mình.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng bước chân hối hả. Ông Trung Hậu nhìn lên David Hoàng nói:
– Được rồi. Cậu tránh đi đi.
– Vâng.
David Hoàng gật đầu quay người đi vào góc phòng tránh người vào sau một tấm rèm lặng im biến mất như một bóng ma.
…
A Cửu và ông Can hoảng hốt lao đến. Nhưng mỗi người lại nhắm đến một đối tượng khác nhau. A Cửu lao đến bên cạnh Thùy Chi, đỡ nàng nằm ngửa ra xem xét vết thương trên trán nàng.
– Thủ trưởng… Ông bị thương nghiêm trọng không? – Ông Can đỡ ông Hậu ngồi dậy, nhìn hai bàn tay ông đầy máu lo lắng hỏi.
– Tôi không sao… Chỉ rách da thôi. – Ông Hậu nói giọng khàn đục mệt mỏi.
– Là Trung Úy Chi… tấn công ông sao? – Ông Can cổ họng khô đắng hỏi.
Ông Trung Hậu ánh mắt phức tạp nhìn qua Thùy Chi gương mặt bê bết máu nằm đó, khẽ gật đầu thở dài:
– Phải.
Ông Can thấy cái gật đầu đó lòng liền trầm xuống, cả người lạnh toát ánh mắt khổ sở nhìn sang Thùy Chi bên cạnh. Thế là xong. Một tương lai rộng mở cứ thế đi vào ngõ cụt không lối thoát. Đầu óc ông rối loạn cũng không suy diễn được việc này xảy ra thế nào.
Anh Cửu nhìn sang ông Can nhận được cái lắc đầu ảo não của ông mà lòng trầm xuống. Tội danh ám sát nguyên thủ quốc gia, dù là không thành công thì nửa đời còn lại của Thùy Chi cũng đừng mong thấy ánh sáng mặt trời. Nhưng trong mắt A Cửu chuyện này có chút bất thường. Nhìn ấm trà vỡ nát trên sàn nhà cùng với vết thương trên trán Thùy Chi, anh cảm thấy có chút khó hiểu. Nếu nói ông Hậu dùng ấm trà đánh ngất Thùy Chi, vậy vì vật nhọn gây thương tích trên cổ ông là từ đâu ra?
Khi ánh mắt ông Hậu nhìn sang Thùy Chi lóe lên một tia áy náy rất nhanh liền biến mất, A Cửu như nắm bắt được điều gì đó. Nhìn Thùy Chi gương mặt tái nhợt bất tỉnh trên sàn nhà, trái tim A Cửu như rỉ máu. Anh chợt đến trước mặt ông Hậu quỳ gối xuống, giọng run run van nài:
– Thủ trưởng… Trung Úy Thùy Chi… cô ấy là bị thôi miên khống chế… Xin ông cho cô ấy một cơ hội.
Ông Can đứng bên cạnh, hai tay chỉ siết chặt lại, đầu cúi thấp. Ông thật hối hận vì mình không nghe theo suy đoán của A Cửu. Giây phút này nhìn cậu ta quỳ gối xin lãnh đạo bỏ qua cho Thùy Chi mà ông thấy lòng hổ thẹn vô cùng. Nhưng ông không thể làm như vậy… Vì ông không chỉ đại diện cho bản thân mình. Ông chỉ có thể nín lặng chờ sự phán xét số mệnh Thùy Chi.
– Cậu là gì của Trung Úy Thùy Chi? – Ông Hậu lên tiếng hỏi.
– Thưa Thủ trưởng, Tôi là cấp dưới. – A Cửu cúi đầu nói.
– À. Ra thế… Để cậu cam tâm tình nguyện quỳ gối trước người khác xem ra cô ấy cũng có bản lĩnh phải không? – Ông Hậu cảm thấy người này có chút thú vị hỏi.
– Tôi…
A Cửu mặt đỏ ửng răng nghiến chặt không nói nên lời. Anh không thể nói anh nghi ngờ người đàn ông trước mặt đang dùng Thùy Chi làm vật hy sinh để có lý do khai hỏa một cuộc chiến chính trị. Nhưng sự thật vẫn là Thùy Chi đã tấn công ông Hậu trước dù dưới tình trạng bị khống chế thần trí nhưng hậu quả nàng vẫn phải gánh chịu.
– Vậy cậu phải cho tôi một lý do để bỏ qua việc này… – Ông Hậu cười nhạt hỏi.
A Cửu hai nắm tay siết chặt. Đầu óc anh suy nghĩ thật nhanh. Nhìn Thùy Chi gương mặt bê bết máu hai mắt nhắm nghiền, bao nhiêu nghẹn tức mấy ngày qua ùa về trong lòng làm A Cửu ngột ngạt khó thở. Anh chợt nghiến răng quyết định rút từ túi áo ra một cái usb. Anh đưa lên cho ông Hậu, nói:
– Trung Úy Chi và tổ công tác đã tìm đủ chứng cứ khởi tố Sinhaco tội danh thử nghiệm thuốc phi pháp trên cơ thể người bệnh tâm thần. Đây là source giải mã các mẫu thí nghiệm, địa điểm phân bổ các phòng thí nghiệm còn đang hoạt động, bao gồm bằng chứng ngụy tạo báo cáo tử vong của các bệnh nhân mất mạng trong quá trình thử nghiệm.
– Đây là… thật sao?! – Ông Can và ông Hậu đều sửng sốt nhìn chằm chằm vào cái usb trong tay A Cửu.
A Cửu im lặng, gật đâu. Anh cũng không nói cụ thể quá trình Thùy Chi bằng cách nào để lấy được điện thoại của ông Châu Chủ HĐQT Sinhaco. Sau đó, anh Tuyên đã tìm được mật khẩu truy cập hệ thống intranet của Sinhaco và thu thập dữ liệu.
– Bằng thứ này Thủ trưởng có thể giải tán hậu đài của ông Công Định… – A Cửu nghiến răng nói.
– Ngoài ra… – A Cửu ánh mắt nhìn xuống gương mặt tái nhợt đầy máu của Thùy Chi, tiếp tục nói. – Thùy Chi hai ngày trước đã gửi cho tôi một thứ… có thể đem về cho Thủ trưởng Hậu mười lăm lá phiếu ủng hộ.
– Cậu nói sao? – Ông Trung Hậu nheo mắt hỏi lại. – Cậu biết mình đang nói gì không?
– Tôi hiểu mình đang nói gì. – A Cửu nhìn lên ông Hậu kiên quyết gật đầu. – Sinhaco dùng tiền mua được họ… nhưng trong tay tôi có được thứ còn đáng giá hơn tiền.
– Nhưng xin lỗi Thủ trưởng tôi không thể tiết lộ nó là thứ gì. Nếu ông tin tôi, ngay ngày mai sẽ có kết quả báo cáo ông…
– Được. Vậy Thùy Chi tạm thời sẽ được trông giữ ở bệnh viện quân y. Tôi chờ xem màn biểu diễn của cậu… – Ông Trung Hậu nhếch mép cười.
– Vâng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thiên thần hội |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bú cặc, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện xã hội |
Ngày cập nhật | 04/12/2021 19:39 (GMT+7) |