– Trời ơi D, cậu bị làm sao thế?
Cả bọn hoảng hồn thót tim quay lại nhìn, thấy thằng D đang nằm hẳn dưới đất, ban đầu tôi thầm nghĩ, có lẽ là nó đã ráng chị đau từ nảy đến giờ, nhưng không! Đến khi tôi và thằng Vương chạy vào, vạch áo và xem cổ tay thì hoàn toàn chỉ là vết bầm nhỏ, nếu đau lắm thì cũng không thể đổ gục như thế này.
– Mày sao vậy D? Thằng Lộc đỡ nó dậy.
– Tao… đau đầu quá!
– Đau như thế nào?
– Đau ở trong, nhói lắm…
Nói rồi nó ngất gục đầu vào vai thằng Lộc. Thế đấy, người không bị thương nhiều mà lại bị đau ở đầu, trong khi đó tôi lại không phát hiện ra một vết thương nào ở đầu hết, từ trán đến thái dương và sau gáy.
Tiếng xe cứu thương đi trước, chúng tôi theo sau lòng bàng hoàng, một thằng khỏe nhất phòng sao lại như thế được.
…
Tôi cũng không biết là thằng Tuyến anh nó đã dùng thủ đoạn gì, huyệt, hay tất cả những điểm đánh hiểm dành cho đối thủ, đó là cách nhanh nhất hạ gục đối thủ. Ban đầu thấy nó vẫn đi đứng bình thường nhưng còn lần này thì lại khác, ngã tự do một cách vô thức, nghe Nụ kể lại và tận mắt chứng kiến mà mặt tôi đã cảm thấy lạnh ngắt, chuyện gì xảy ra với mày thế hả bạn hiền.
Phải vài phút sau thì chúng tôi mới kéo quân kịp đến bệnh viện, không biết là đằng sau cánh cửa màu trắng kia, mấy người bác sĩ đang làm gì nó không biết nữa, tôi lo quá! Cả bọn đứa đứng đứa ngồi, đi qua đi lại.
– Chúng mày có thôi đi qua đi lại được không? Chóng mặt quá, tưởng làm vậy thì thời gian qua nhanh à?
– Haizz…
Tôi thở dài không trả lời.
– Thành! Ban nãy thằng ôn đó đánh trúng đầu D hả?
Thằng Vương hỏi tôi, vẻ mặt nó u ám như đưa tang vậy.
– Tôi lắc đầu – tao không biết! Lúc đó tao bị đánh rát quá nên…
– Bốp! – Này thì nên!
Bất ngờ nó đấm tôi một phát rõ mạnh vào miệng. Tôi choáng váng đứng dậy. Vai đau vẫn còn nhói…
– Nó ăn chung ở chung, học chung trường với mày mà tao hỏi cái gì cũng nói không biết hả?
– Có phải mày sợ thằng ôn Tuyến anh đó nên mới để hết cho thằng D nó xử lý có đúng không?
Tự dưng thằng Vương đổ quạu, nó hất hàm phán tôi một cách rõ đau. Đúng là tôi có e dè kẻ thù mạnh, nhưng không có nghĩa là tôi chấp nhận bỏ chạy để bạn chống đỡ, ý thằng D đã nói như thế, tôi biết có nói thế nào thì cũng không làm nguôi cơn giận của nó.
– Mọi chuyện không như mày nghĩ đâu Vương, tao…
– Tao con khỉ… mày nên xem lại bản thân mày một chút nhé, tao thấy lúc nào mày cũng biết dựa vào thằng D là nhiều, chuyện gì cũng lôi nó vào cuộc.
– Mày làm gì nóng tình vậy D, thằng Thành nó đâu có muốn thế…
Đám bạn tôi chen vào giữa cản nó lại, ngay lúc đó…
– Yêu cầu mọi người hãy giữ trật tự, ở đây là bệnh viện…
Chị y tá lên tiếng rồi bỏ đi, cả bọn chìm vào im lặng, vài giây sau thì mới có mấy tiếng thì thầm to nhỏ, tôi không biết là bạn bè đang nghĩ gì về mình, nhưng tôi cũng không giận bọn nó nếu chuyện đang thầm thì ấy là về tôi. Tôi đáng bị như vậy.
– Anh ngồi xuống đi! [Nụ dìu tay tôi ngồi xuống hàng ghế chờ]
Lúc này thì cũng đã 7h tối, chúng tôi cứ như từ địa ngục đi lên vậy, mặt mày thằng nào cũng nhễ nhại mồ hôi. Từng đứa từng đứa về trước, chỉ còn tôi, thằng Vương, Nhi, và cả em nữa.
Gần 8h…
– Anh ăn gì nhé! Cứ ngồi ở đây không phải là cách đâu!
Nụ thở dài nhìn tôi lo lắng.
– Anh không sao! Em về trước đi!
Tâm trạng tôi lúc này không tốt cho lắm, tôi chẳng thể nghĩ được gì nhiều, mãi cho đến khi thằng Vương và cả Nhi bắt đi thì tôi mới lê cái xác vô dụng của mình mà theo họ. Mệt mỏi chỉ nuốt được bánh mì khô khốc và vài ngụm nước…
– Anh đừng lo! D, anh ta sẽ không sao đâu…
Nhi lên tiếng…
– Ừ! Tôi luôn mong là thế mà.
– Đúng rồi đó thành, xin lỗi nhé, ban nãy tao nóng tính quá, tao lỡ tay đánh mày…
– Ừ! Mày đánh đúng mà, tao đâu có giận gì đâu.
Cuộc nói chuyện đời thường nó thế đấy, không phải ai đều kiệm lời, mà là do hoàn cảnh đưa đẩy, tôi im lặng thì người đối diện cũng im lặng, chủ đề bàn tán quá hạn hẹp và không thuộc trong tầm kiểm soát của mọi người, chỉ chờ kết quả từ bác sĩ thôi.
Lúc này thì bố mẹ của Nhi về, nhỏ phải về nhanh, thằng Vương đưa nhỏ về, trước khi đi nhỏ còn nhìn tôi như luyến tiếc một điều gì đó, cho đến khi còn một người đứng cạnh tôi.
– Em cũng về trước đi, ở bệnh viện nhiều không tốt đâu, dễ bị lây bệnh lắm đấy.
– Hì! Em không sao hết…
– Lúc chiều, chúng nó có làm gì…
Tôi nói chưa hết lời, nàng vội nắm tay tôi lắc đầu không đáp.
– Anh biết không!
– Ừ…
– Em của lúc đó giận anh lắm đấy!
– Anh xin lỗi anh bắt buộc phải thả Nhi ra trước vì…
– Em hiểu mà…
Nhìn ánh mắt em long lanh cười tươi, răng em hé lộ bé như hạt bắp non vậy.
– Anh còn đau ở vai không?
– Hết rồi! Em đừng lo…
– Xạo quá! Chảy cả máu mà nói không sao…
– Anh không sao thật mà, em về trước đi nhé!
Tôi trấn an em, xoa vuốt nhẹ gò má rồi in lên trán em một Nụ hôn.
– Ừ! Tối nay anh tính ở đây với D hả?
– Ừ! Anh phải ở lại chứ! Tối nay bạn anh qua, em về đi…
Chia tay em, tôi trở về khu phòng hồi sức, tôi rất muốn tìm và gặp bác sĩ lúc này, không biết là thằng D đã tỉnh chưa. Nhanh chóng trở lại, tôi vất vả lê đôi chân nặng nề của mình. Nó vẫn còn đau, dù đã uống thuốc.
– Bác sĩ!
– Hừm!
– Cháu là người thân của bạn nằm trong kia, bác cho cháu hỏi…
– Bệnh nhân PV DƯƠNG, CÓ ĐÚNG KHÔNG?
– Dạ đúng ạ…
Người bác sĩ lớn tuổi không nhìn tôi mà nheo mắt vào hồ sơ bệnh án. Ngẫm một hồi lâu, tôi hồi hộp chờ lời phân tích từ ông ấy, và tất nhiên là ông ấy không làm tôi thất vọng. Ông ấy nhìn tôi một vài giây, ánh mắt khó hiểu, bờ môi mấp máy như thể còn chần chừ muốn giấu giếm điều gì đó…
– Không sao hết, cậu ta mới tỉnh rồi đấy, ngoài những vết thương ở ngoài thì sẽ bình phục nhanh, có chụp citi não, không sao hết, nhưng tôi cũng không hiểu tại sao theo lời khai của bạn cậu là anh ta bị ngã xuống đất một cách vô thức…
Nói tới đây thì ông ấy chần chừ.
– Vậy! Có nguy hiểm gì không thưa bác sĩ?
Tôi hồi hộp, tim đập loạn cả lên.
– Tôi chưa biết được, kết quả vẫn còn chưa rõ, cần phải theo dõi vài ngày nữa mới biết được, còn bây giờ thì cậu có thể vào thăm bệnh nhân được rồi đấy, chắc là đang ngủ, lúc còn tỉnh anh ta có gửi cậu cái này, còn đây là ví tiền và điện thoại của bệnh nhân…
– Vâng làm phiền bác sĩ rồi ạ…
Tôi gật đầu chào cảm ơn ông ấy. Nhận ra thứ trên tay mình là một mảnh giấy viết vội…
– Tao ngủ xíu, mệt quá, cấm nói cho gia đình tao biết nghe chưa.
Thằng D! Nó ngủ mất rồi, nhìn nó vẻ mệt mỏi lắm. Mày chịu khổ nhiều rồi haizz!! Đôi lúc tao cũng không hiểu là mày tốt với tao thế nhỉ.
Cái tật tò mò mãi không bỏ, tôi vô duyên mở ví nó ra, một ít tiền, chứng minh nhân dân, giấy tờ liên quan, cũng chẳng có gì cho đến khi tìm thấy một chiếc chìa khóa…
– Xin lỗi vì lúc nào tao cũng kéo mày vào rắc rối của tao, tao thật sự không biết biết ơn mày sao cho hết.
– Ngủ ngon nha mày! Tao không biết nói gì hơn ngoài chê tao ích kỷ, tao xin lỗi…
Tôi tự độc thoại nội tâm cho đến khi có một cuộc điện thoại từ tụi bạn, chúng nó đến thay ca, thì bất chợt ngay lúc đó, điện thoại của thằng D bỗng reo lên. Lúc đó là tôi đã ra khỏi hành lang, là một số lạ không rõ tên người thân, tôi chần chừ có nên bắt máy hay là không thì lúc này mới ngợ ra chiếc chìa khóa của nó, trong đầu ánh lên một suy nghĩ ngày hôm ấy, chiếc rương mà đám bạn mình ngày ấy tò mò.
Suy nghĩ vớ vẩn đó đã chợt dập tắt khi tôi bắt đầu nghe máy của nó, cũng là kịp lúc có một cô gái đi ngang qua tôi rất nhanh, tay cô ta cũng cầm điện thoại áp vào tai, tôi chỉ kịp nhìn thoáng một giây rồi thôi.
– Alo – alo [tôi khựng người lại]
– Cho hỏi ai đấy ạ?
– Xin lỗi ai đang đầu dây vậy?
Là một giọng nữ, tôi ngẩn người vì cả ba câu nói đều trùng hợp và cùng nói ra một lúc chồng lên nhau một cách ngỡ ngàng, và biết nói sao chứ, giọng nói đó không hề xa xôi một chút nào, tôi có cảm giác mình cảm nhận giọng nói ấy không phải từ chiếc điện thoại này, mà là bằng xương bằng thịt từ ngay cái hành lang đầy ánh đèn. Tôi thót tim quay lại nhận ra chính là cô gái đó.
– Có phải chị là…
Tôi tiếp tục nói vào điện thoại, chờ cho đến khi người con gái kia quay lại hẳn rồi mắt đối mắt. Cô gái ấy cũng bất ngờ.
Xinh lắm, không! Mà là rất đẹp, tôi đứng hình vài giây nhìn người ta, à ừ mà tôi thấy chị ta xinh lắm, cao gần bằng tôi, khá ốm, mặc váy liền dài kèm áo len giữ ấm, tóc búi cao kiểu đuôi ngựa, khuôn mặt thanh tú không son phấn, tôi ước chừng hẳn phải hơn tôi hai ba tuổi gì đó, ấn tượng đầu tiên của chị ta với tôi chính là đôi mắt biết nói, tôi nín thở ngẩn người vì chị ta một lúc tiến lại gần tôi, một nét đẹp ma mị, từng bước từng bước, tôi có linh cảm một điều không hay cho lắm. Tự nhiên tôi hơi bồn chồn và pha chút gì đó sợ sệt trong lòng, quái! Mình có gặp bao giờ đâu mà, tại sao lại có cảm giác này chứ…
Cô gái này, nói sao nhỉ, vẻ như sống khép kín, như thể tôi đã từ thấy ở đâu rồi thì phải, không thể nhớ nổi, kỳ lạ, quen lắm, khác với tất cả những người con gái mà tôi đã gặp, chị ta lạnh lùng tưởng như đến từ một thế giới hoàn toàn khác vậy, một 9x đời đầu.
Quỷ thần ơi! Là người yêu dưới quê của nó đây sao? Đẹp quá vậy? Hay là con bé mà nó đang dạy kèm, hay cũng có thể cô gái mà nó nói trong buổi nhậu hôm đó, trái tim sắt đá ư…
Ý nghĩ của tôi đã bị cô gái đó cắt ngang…
– Cậu là bạn của D hả?
– À… ừ… đúng rồi… chị là…
Khuôn mặt không biết sắc, thái độ nghiêm túc nhưng cũng không thể giấu được một niềm lo lắng đang nhen nhóm ẩn sau đó.
– Tôi là người thân của D, anh ta sao lại ở đây vậy?
– Hả? Tao em tưởng D nói cho chị đến đây.
Lúc này thì tôi bắt đầu thấy lạ, cô ta nói là tại sao D lại ở đây, chẳng lẽ là nó giấu cô gái này, thế mà chị ta cũng tìm ra được, hẳn hai người này thương nhau lắm…
– Chị là…
– À… tôi là bạn…
Tôi chỉ chờ thêm một chữ gái sau chữ bạn thế mà… một cảm giác bất ngờ và pha chút thất vọng.
– Là bạn… [tôi nghiêng đầu hỏi lại]
– Thế cậu nghĩ là gì?
Trả lời gì mà lạnh lùng quá, cứ làm như mình quan trọng lắm không bằng, tôi đã gạt hẳn, đó chắc chắn không phải là cô gái mà nó thích dưới quê, bởi vì tôi tin là cô gái mà nó yêu không như thế này, tôi hơi tức và giận thay cho bạn mình, không biết là cô ta có biết là D nó đang nằm viện trong kia không?
Thật không thể chấp nhận được, liệu đây có phải là cô gái mà trong thời gian mình về quê, rằng thằng D nó đang thâm thích không? Và cũng có thể nó nói đi dạy kèm cũng chỉ là cái cớ…
– Chị nói chuyện cho nghiêm túc một chút…
– Thì tôi cũng đang nói chuyện nghiêm túc với cậu mà…
– Chị ơi, người mà chị tìm đang nằm trong kia kìa, làm ơn vào thăm đi, sao mà người đâu không có chút cảm xúc vậy?
…
Để tôi đoán thử, chắc hẳn là hơn tuổi tôi và cũng bằng hoặc hơn thằng D, 1 tuổi gì đó, tại sao sao ư, theo khảo sát, D nó cũng đã từng nói, mẫu người nó thích chỉ được bằng tuổi hoặc cũng có thể là hơn một chút xíu, đó chỉ là ý nghĩ thôi chứ tôi cũng không chắc họ là một đôi.
– D! Anh ta bị bệnh gì thế?
Tôi phân vân, không biết có nên nói là nó đi đánh lộn rồi thành ra thế này không, trong đầu thì nghĩ thế rồi đó, tính nói toẹt ra nhưng rồi cho đến phút cuối, tôi im lặng dẫn chị ta vào thăm.
– Trong này nè chị!
Tôi mở cửa, ánh mắt vẫn không ngừng thăm dò cô gái này, trước giờ tôi chưa thấy thằng D giao du với bất kỳ người nào trừ bạn mình, không ngoại trừ là anh chị em họ hàng nhưng tôi cũng chẳng thấy hai người giống nhau ở nét nào, mà kể có là họ hàng thì tại sao lại ăn nói như thể mới quen vậy.
– Trời ơi! Sao đầu lại băng lại thế này…
Không giữ được bình tĩnh, chị ta chạy lại gần D, tiếp tục nói, tôi cảm nhận được tiếng thở gấp của người phụ nữ đó, chợt thở hắt ra, vậy mà ban nãy nói chuyện với mình như thể không quan tâm vậy.
– …
Tôi biết, nếu căn phòng này chỉ có hai người đó, thì câu chuyện vẽ ra sẽ là một chiều khác, có thể chị ta sẽ khóc nức lên…
Uầy! Hình như là chị ta khóc à? Tôi lùi lại vài bước, để lại không gian riêng cho cả hai người, một người thì thầm với một người đang say giấc, lạ quá? Nó có bao giờ nói với mình có bạn gái ở Sài Gòn đâu.
– D, nó ngủ một lát rồi sẽ… tỉnh thôi, chị đừng lo…
Cô gái không đáp lại tôi. Tóc tai dài xõa hết xuống che kín hết khuôn mặt ngang của cô ta, cảm…
Thấy không ổn, tôi bước ra ngoài để cho họ không gian riêng, lọng thầm nghĩ mong sao lũ bạn đến trễ hơn một chút xíu, tôi sợ khi chị ta gặp bạn mình rồi lại đâm ra đủ thứ chuyện…
Chừng 5 phút sau thì chị ta bước ra khỏi phòng bệnh, không quên nán lại nhìn D lần cuối. Có gì tiếc nuối à?
– Chị là em gái của D hả?
Chị không trả lời…
– Chị này? Em bảo đảm với chị là D sẽ ổn thôi ạ, chị đừng lo…
Lúc này thì chị ta mới ngoảnh lại nhìn tôi, ánh mắt giận dữ.
– Hóa ra là cậu làm anh ta bị như thế, có đúng không?
– Hả…
Tôi cứng họng luôn…
– Ừ… em rất tiếc…
– Vậy thì hãy trả ơn đi…
– Trả ơn… Ý chị là…
– Hãy giữ kín chuyện này…
– Chuyện gì ạ? [Tôi lắc đầu hỏi lại]
– Hãy giữ bí mật và không được nói cho D biết là tôi đến đây, cậu làm được không?
– Ơ… cái này…
Tôi phân vân… làm gì mà bí hiểm quá vậy trời…
– Làm được không? [Chị nói như hăm dọa tôi vậy]
– À ừ! Được…
– Tốt lắm, còn nữa, cuộc nói chuyện ngày hôm nay giữa tôi và cậu cũng không được phép nói cho ai dù là nữa chữ.
– Được… Ơ nhưng mà chị ơi?
– Sao… cậu có yêu sách gì à?
Tôi gãi đầu phân vân…
– Chị là gì của D vậy? Sao chị lại biết là D đang ở đây?
– Cái đó! Câu không nên biết thì tốt hơn, nhưng đừng lo, sau này sẽ còn gặp lại…
– Hả? “Gặp lại ư?”
Tôi gật gù một cách miễn cưỡng, chợt phát hiện ra chị ấy đang mỉm cười, “… đẹp thật”…
– Cảm ơn!
Biến mất ngay sau đó, tôi ngẩn ngơ đến khi mấy đứa bạn mình đến thay ca. Nói thật là khi nhìn thấy bọn nó thì tôi cũng bắt đầu tính nói toét hết cho chúng nghe, nhưng khi nghĩ lại đôi mắt bí hiểm đó thì tôi chợt chột dạ, im bặt mà bỏ về trước…
Lúc này thì thẳng D nó cũng đã tỉnh trở lại, tôi ở lại nói với nó đôi lời rồi mới đi.
Về đến nhà, chợt tôi lại nghĩ ngợi nhiều đến cô ta, nghĩ hoài nghĩ hoài vẫn không ra, lúc này thì mới nhận ra mình đã trần như nhộng trong nhà tắm, haizz… mai lại đi học, tôi đang đinh ninh là khi nào thì thằng bạn mình ra viện.
Tôi gọi cho thằng Lộc.
– Gì vậy mày?
– Ừ! Nãy ông bác sĩ có nói gì không mày?
– Không mày ơi! Ông nói cần nằm viện một thời gian theo dõi…
– Cái gì? Theo dõi á? Nó bị gì mà phải theo dõi.
– Ông không nói! Ông chỉ nói là thông tin này chỉ có thể nói người nhà của nó…
– Ừ! Giờ… nó đang ngủ hay tỉnh vậy?
– Nó đang ngồi cạnh bọn tao này…
– Ừ thôi tao cúp máy đây! Có gì sáng mai học xong tao qua. Tiện thể xin giấy phép cho nó nghỉ vài ngày.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |