– Vân! Mẹ con bị bệnh gì? Có nghiêm trọng không?
Chị không nói, chỉ lắc đầu, ánh mắt khó hiểu nhìn chằm chằm vào đôi tay, tôi bắt đầu thấy nỗi bất an một lúc lớn dần, tiếng bác nam nói khẽ chị vân vào nhà nghỉ ngơi, tiếng của câu và dì không hỏi sốt sắng khi nghe biết hết chuyện của gia đình tôi, có lẽ là dì không giận, dì nhẹ nhàng dìu chị hai vào nhà, trời lúc này cũng đã bắt đầu đổ mưa thật lớn.
Tôi rời quê mẹ, không kịp nhắn nhủ được gì với con tre, sau đêm đó là đúng 5h sáng, tôi hầu như thức trắng chờ đợi ngày mai, tưởng chừng như cứ một chút chợp mắt là tôi sẽ gây ra lỗi với mẹ. Dì hoa nói sẽ thu xếp chuyện ở nhà rồi lên Hà Nội sau, buổi sáng ảm đạm khi mặt trời vẫn chưa tỉnh dậy, tiếng gà gáy o o… lại càng lòng tôi thêm não nề – lần cuối khi rời đi là tôi nhận được thư của con tre để cạnh vẻn ven dòng chữ “em chờ anh về”
Trở lại Hà Nội, trên xe tôi không lầm nào là không hỏi con bé hồng rằng mẹ tôi bệnh gì, kết quả không như mong đợi nó chỉ ậm ừ nói thoáng cho qua chuyện rồi lại tìm cách đánh trống lảng ánh mắt không dám nhìn đối diện. Chị nói mẹ đang nằm ở bệnh viện “O”, tôi thoáng giật mình…
– Chị!
– Sao vậy em?
– Đó không phải là bệnh viện chuyên chữa ung thư sao hả chị?
– Chị… chị không rõ, em đừng lo…
Tôi thở hắt ra nói…
– Chị tưởng em là con nít à? Nói rõ hơn một chút có được không?
– …
– …
– Chị không nói cũng được! Dù gì thì em cũng sẽ biết sớm…
Biết là không thể nào giấu giếm, “sự thật thì mất lòng”, tôi nửa muốn biết sự thật, nửa không muốn nghe và nhen nhóm một chút là hy vọng mọi thứ sẽ không tệ như tôi nghĩ…
Nỗi thấp thỏm đó bám theo tôi cho đến khi bước chân vào bệnh viện, bất ngờ tôi phát giác khi nhìn thấy bước chân của cả ba người đi cùng mình bỗng chốc chậm dần lại, biết gì không? Họ làm cho tôi hình dung ra sau vài phút nữa tôi cũng sẽ y chang như họ, từ bất ngờ, đau đớn cho đến giai đoạn cuối cùng là kẻ chết rồi, tâm trạng trầm ngâm bất bình thường. Chưa lần nào tôi thấy mình như thế, cảm giác lần đầu trong đời mà không ai mong muốn, tai tôi ù hẳn như không còn nghe thấy gì hết chỉ có ba chữ là liên tục xoáy mạnh vào tim “ung thư máu”.
Như biết trước, bác nam vội vàng đặt tay sau lưng, chắc là bác sợ tôi sẽ ngất đi, nhanh vậy sao? Tôi quỳ hẳn xuống nền gạch, mới vài giây còn bình yên một chút, còn giờ này, nghe xong mà tôi chỉ muốn đấm thẳng vào người bác sĩ.
Còn gì đây! Ung thư máu thì làm gì chữa nổi, xét về trình độ y học hiện nay đây là căn bệnh dường như không có thuốc chữa, may ra thì chỉ kéo dài thời gian sống, người ta nói thời gian sống của người mắc phải căn bệnh ác tính này còn tùy vào mức độ của bệnh và nó còn tùy vào ý chí của người mắc phải, biết là xác suất sống là không cao mặc dù đã có rất nhiều người trên thế giới từng tạo nên kỳ tích, hazz… Tôi cũng mong hai chữ kỳ tích đó sẽ dành cho bà ấy, phép màu không phải lúc nào cũng gõ cửa, chưa kể còn số tiền điều trị không hề nhỏ chút nào, không khí chết chóc u ám bao quanh, tôi nhận ra ở một tương lai không xa nào đó, thành viên của gia đình này sẽ mất đi một người quan trọng…
– Bệnh nhân muốn gặp cậu!
Nghe y tá nói, tôi lập tức bước vào trong, thấy bà ấy đang nằm trên giường bệnh, mắt rạng rỡ khi nhìn thấy tôi, bà ấy cười thật buồn và đau khổ…
– Dương! Con của mẹ…
– …[tôi trầm ngâm! Khẽ nắm lấy tay bà]
– Bác sĩ không nói mẹ bị bệnh gì! Con nói cho mẹ biết được không?
Mắt bà đỏ hoe, vất vả cho mẹ quá rồi, tôi thều thào, nói không ra hơi, cố gắng trấn an bản thân 10 thì phải trấn an cho bà ấy trăm vạn lần…
– Mẹ à… bác sĩ nói… mẹ… sẽ ổn thôi hì!
Bà lắc đầu vuốt mái tóc của tôi khẽ lắc đầu mắng yêu, bà ấy thửa đủ sự thông minh để nhìn thấu tâm can tôi khi này…
– Thằng tiểu quỷ! Ai dạy cho con cách nói dối mẹ vậy?
– Hix… Con xin lỗi…
Tôi chẳng biết nói sao, yếu đuối gục khóc tức tưởi trên vai bà, nhè nhẹ tôi cảm nhận rằng tay bà vẫn vuốt ve mái tóc tôi nhẹ nhàng giống như cái ngày tôi còn nhỏ ngồi lặng thinh để mẹ nhổ từng sợi tóc sâu, bà ấy lại nói…
– Mẹ xin lỗi vì đã không đem lại cho con một gia đình ấm áp – con giận mẹ! Nhưng đừng bỏ học con nhé! Đi học lại cho mẹ vui nhé con…
– Đừng nói nữa… Con xin mẹ đấy…
– Niềm vui lớn nhất của mẹ là nhìn thấy hai chị em lớn như thế này, mẹ không đòi hỏi gì nhiều. Đừng giận mẹ…
Bất chợt tôi nắm lấy tay bà nói nhanh…
– Sẽ ổn thôi! Con tin là sẽ có kỳ tích…
Biết tin, người bố của tôi cũng lập tức trở về, ông ấy đứa theo cả vợ con, người đàn bà chỉ hơn chị vân vài ba tuổi, bà ấy chỉ đứng ngoài không nói gì, đây không phải là lúc lòng tự trọng con người được đề cao sĩ diện cũng phải vứt đi, từ khi nhìn thấy người đàn bà kia tôi lại nhận ra thêm một điều nữa mà bản thân phải luôn luôn ghi nhớ “tôi giờ cũng đã hiểu được sức mạnh của đồng tiền”
– Cảm ơn bố đã đến!
– Sao con lạnh lùng với bố vậy? Thời gian qua con có sống tốt không hả con? Có gì cứ nói với bố nhé…
– Bố biết tại sao mà lại hỏi con! Con vẫn sống tốt bố à! Nhìn bố hạnh phúc như thế hẳn là người phụ nữ kia cũng vậy…
– Con… lại giận bố hả?
– Con làm gì còn tư cách để giận bố chứ, nếu… nếu bố còn thương mẹ và nghĩ đến mẹ… con mong bố sẽ lo cho mẹ…
– Con về đây! Vợ bố đang chờ kìa.
…
Thời gian điều trị sẽ là 7 tháng, mẹ tôi trở về nhà bác nam kèm theo số thuốc không hề ít, nếu không tiến triển thì tôi cũng không dám nghĩ đến, tâm trạng tôi lúc nào cũng bất an khi mà cách cửa địa ngục sẽ mở ra bất cứ khi nào, bác nam ngỏ ý muốn giúp đỡ, bác biết là thời gian này sẽ khó khăn, định kỳ ngày truyền máu, bác nam dọn dẹp căn phòng của nhà mình để cho mẹ dưỡng bệnh. Nhìn vẻ ân cần của hai con người xa lạ không máu mủ kia lại càng tôi thêm giận bố.
Chỉ là người quen, nhưng tôi nhận ra cách hành xử và sự ân cần của bác lại làm tôi thêm khó xử, bác nói bác coi tôi và chị vân, mẹ giống như người một nhà, nói tới đây chợt tôi nhận ra gò má của con bé hồng chợt ửng đỏ và bối rối, tại sao chứ? Tôi chưa bao giờ thấy người bố nào lại có thể bất chấp giao phó con gái của mình cho một thằng mà ông xem là con rể tương lai, một thằng vô học, thiếu ý chí. Tại sao chứ? Tôi có điểm gì xứng đáng mà bác ấy phải coi trọng.
Tôi đi học trở lại theo lời dặn dò của mẹ, chung trường với bé hồng, nó học lớp 12, tôi học 11, tôi bị hụt kiến thức không mấy trầm trọng, mặc dù vậy nhưng con bé hồng vẫn lo lắng, tối nào nó cũng đem sách vở lên phòng tôi, rồi lúng túng bó đi, có khi chỉ nói một câu và cũng có thể là hai câu với tôi…
“Anh dương! Anh ráng học nhé ” hoặc là ” anh có đói không ” cũng có thể là ” sáng mai đi học anh chờ em đi chúng nhé”
Trở lại trường, áo sơ mi trắng quần tây đi dép quai hậu. Đối mặt với người mới bạn mới, nhập học trễ, tôi được xếp vào lớp gần như cuối cùng của trường, sao cũng được, tôi vào lớp học, học bạ ghi tôi sinh năm 90 haizz! Không biết là có bao nhiêu ánh nhìn bàn tán về tôi, tôi đứng giữa bục giảng, con gái thì không sao nhưng cứ mấy đứa con trai, chúng nó như thể không muốn ngồi cạnh tôi, đứa nào đứa đó cũng kê cái cặp ra đầu bàn như để cho rằng chỗ đã có người ngồi. Cô giáo cười nói với tôi…
– Em cao như vậy, nhập học muộn quá, em chịu khó ngồi bàn cuối nhé…
– Dạ [tôi gật đầu lễ phép]
Cái bàn cuối có hai đứa con trai, thêm tôi là ba người, tôi hơi ngần ngại một chút thì ngay lúc đó có cô bạn gái đứng dậy nhìn tôi một giây rồi nói với cô…
– Bạn mới vào cho ngồi cạnh em được không cô, em sẽ phụ trách giúp bạn ấy cải thiện lại kiến thức để có thể theo kịp lớp…
Là lý do chính đáng, cô giáo gật đầu phê duyệt ngay, thế là ngày đầu đi học của tôi được xếp cạnh một cô gái lớp phó học tập, bên dưới là ba người con trai còn trên tôi là một bạn nữ, tôi ngồi ngoài rìa bàn, hầu như ngoài tiết học cho đến giờ ra chơi tôi hầu như không được nghỉ một giây nào, cô lớp phó nhiệt tình đến nỗi tôi không thể từ chối, nó gọi tôi bằng anh, tôi không quen vì trước giờ chưa ai học chung lớp lại gọi mình bằng anh, nó không hỏi tôi tại sao lại bị đúp học, nó chỉ ân cần giống như thể tôi và nó trước đây là tri kỷ của nhau – tôi biết! Con bé này ân cần như thế hẳn sẽ có kẻ ghen, nhưng tôi biết làm sao chứ, tiếng nói của tôi dường như không có sức nặng, cũng không muốn làm cô nàng ngồi cạnh không phải thất vọng…
Học hành trong trường cũng chẳng có gì, không tự do như ngày trước, không còn được ngủ nhiều như những ngày còn ở nhà dì, phải dậy sớm từ 6h sáng vì trường rất xa, tôi lại trở về với xe đạp cũng có khi là xe bus, nhanh chóng tôi cố gắng hội nhập và hòa hợp với không khí của ngày đi học, ráng tập trung nghe giảng, có khi con bé hồng lại qua lớp tôi chơi, nó mặc áo dài xinh như một đóa hoa nở trái mùa dịu dàng đến chỗ tôi, mang tiếng đàn chị nhưng con bé vẫn đủ xinh đẹp để khiến cho nhiều người phải mê mẩn.
Tiết nào cũng thế, tôi ngượng với cả những cô gái trong lớp, đâm lo với ánh nhìn của những đứa con trai, tôi biết họ đang nghĩ gì, chỉ có con bé hồng là ngốc, nó sợ tôi buồn nên cứ ra chơi là đến ngồi cạnh tôi rồi im lặng, có khi hỏi tôi dăm ba câu, nó cứ bối rối mỗi khi đặt câu hỏi, tôi nhận rõ vẻ thẹn thùng của con bé mỗi khi nó chạm phải ánh mắt của tôi…
Có lẽ là ngày đó chuyện yêu đương của học sinh cấp ba vẫn còn khá trong sáng, từ ngày con bé hồng đến lớp thăm tôi thì đám con trai bắt đầu thân thiết hơn, chúng muốn biết thông tin về con bé hồng.
– Cái chị đó là người yêu anh hả?
Con bé lớp phó tên là mai…
– Là người quen của mình!
– Thảo nào em thấy chị ấy có vẻ thích thích anh…
– Không có đâu! Làm gì có [tôi chống chế]
Mỗi ngày tôi cứ đi học rồi chỉ biết im lặng ra về, ngày nào con bé hồng cũng chờ tôi trước cổng, có khi hai đứa đi chung một xe, nhưng sau một thời gian thì nhiều người có vẻ để ý, tôi lại chuyển về mỗi người một xe cho không phải có chuyện, tôi thầm nghĩ, hẳn là con bé hồng đã có vài người thích nhưng lại không nói cho tôi biết.
– Thời gian sau! Em đừng qua lớp anh nữa nhé hồng…
Nghe tôi nói xong, nó tròn mắt đầy nghi vấn…
– Tai sao? Em làm anh khó xử hả?
– Không có!
Lúc này thì con bé có vẻ hụt hẫng, nó bỏ khỏi phòng của tôi rồi buông một lời…
– Em sợ anh buồn! Sợ cả người con gái đang ngồi gần anh…
Quả nhiên là ngày hôm sau tôi không thấy bóng dáng của nhỏ hồng sau mỗi giờ ra chơi, chắc! Là nó đã giận tôi.
Tôi không nhớ được gì nhiều, chỉ nhớ rằng sau mỗi lần về phòng là tôi lăn ra học, ngày nào cũng vậy và cũng dành nhiều thời gian bên cạnh mẹ, chị vân thì bận việc, cuộc sống của tôi ngày càng bận rộn hơn khi mình vừa học và phụ chuyện sổ sách cho chị – thức khuya dậy sớm, có khi tôi ngủ gục trên vai của con bé hồng khi đi xe bus đến trường.
Biết thân biết phận, tôi nhận ra trường học nào cũng thế, sẽ có bạo lực, sẽ có chuyện đánh nhau vì những lý do vô lý và vớ vẩn hẳn những ai từng trải qua cấp ba sẽ biết rõ. Minh chứng là có lần tôi cũng đã bị một lời đe dọa từ một số học sinh của lớp 12 cá biệt và tệ hơn nữa là cũng có vài người ngay chính trong lớp mình – chuyện muôn thuở! Không trách được, cuộc sống vốn dĩ không trải màu hồng nên tôi cũng không đoái hoài và cầu kỳ với nói làm gì.
Sức khỏe của mẹ tôi không mấy tiến triển, nó thẳng ra là không ổn, bà cũng không ăn uống được nhiều, khiến tôi ngày càng lo lắng hơn, thấy tôi đã như thế bà lại còn Bông đùa rằng – “khi nào thì mẹ mới thấy Dương của mẹ chịu lấy vợ đây” – tôi biết là mẹ nửa đùa nửa thật, bà ấy biết là con bé hồng ngồi cạnh nhưng vẫn nói, con bé ngượng ngập khi biết tôi đang nhìn nó bèn đứng dậy bỏ ra khỏi phòng, hẳn là phụ mẫu cũng đã hiểu được ý của bác nam.
Mẹ nhìn tôi rồi ân cần…
– Mẹ thấy con bé cũng xinh đó! Thời gian qua cũng là nó chăm sóc cho mẹ, thấy mà thương…
– Con đừng lo! Ý mẹ không phải như thế, mẹ sẽ không ép con phải thích ai, nhưng mẹ chỉ sợ sẽ không thể chờ được đến ngày mà con trai mình mặc áo vest rồi trao nhẫn cưới cho người mà con thương nhất.
Không khí chết chóc là vậy sao? Tôi của lúc này đã không còn gì để mất nữa rồi, hẳn nếu bà có muốn tôi phải bỏ học hay muốn tôi cưới con bé hồng làm vợ thì tôi cũng sẽ nghe theo.
Nỗi u ám về căn bệnh ung thư máu cứ bám theo tôi mãi không tha, nó biến từ nỗi buồn cho đến khi thành cơn giận dữ, ngay cả khi đến lớp, tôi không tài nào tập trung nổi, còn nhớ chứ? Có lần tôi đã nổi giận với giáo viên dạy toán của mình, tại sao ư? Tính tôi làm toán luôn luôn tìm cách nhanh nhất để giải, không hoa mỹ, không cầu kỳ các bước, thầy to thì trò chịu, tôi bị ông thầy mắng và bị đuổi ra ngoài, giận quá tôi thở hắt ra thành tiếng, thấy tay tôi siết chặt, vẻ mặt tôi không có lấy gì là để tâm đến những lời mắng mỏ của thầy, tức giận quá nên ông thầy bồi luôn một câu…
– Ngày mai anh gọi phụ huynh lên gặp tôi!
– Em biết rồi!
– Thái độ đó là sao hả anh kia! Đứng lại cho tôi – bốp…
Tiếng của nhỏ lớp phó ngồi cạnh lên tiếng…
– Sao thầy lại đánh bạn Dương…
Vài giây ngắn ngủi Bất ngờ khi nhìn về phía ánh mắt của con bé mai lớp phó, đây là lần đầu tiên tôi nhìn rõ khuôn mặt của nó, ừ thì đẹp! – Nhưng! Nó khiến tôi bật thành tiếng trong lòng về người con gái mà mình đã bỏ lại trái tim ở cánh rừng ấy.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |