Về tàu, chị vân ngủ gà ngủ gật suốt chặng đường về, lúc này là 6h sáng, hai chị em đang tản bộ trên những dải đất đầy cỏ xanh, tiếng của bác xe ôm gọi ý ới, tiếng chim ca trên những cành cây phía xa, ánh nắng ban mai nhẹ nhàng lấp lánh trải dài con đường hai chị em tôi đi, chị tôi 11 tuổi, tôi 5 tuổi, khi còn được bố mẹ dắt về, tôi lúc nào cũng bắt mẹ bồng, ngày xưa vui bao nhiêu thì bây giờ ảm đạm bấy nhiêu, đám trẻ con đi cạnh đứa nhìn rồi lại ngó vài mươi giây, chắc chúng nghĩ hai người chúng tôi là dân tứ xứ, tuổi thơ của hai chị em tôi đã bị đánh mất, quá khứ mãi vẫn không ngủ yên, suốt nhiều năm qua hai chị em vẫn ổn mà không cần có vòng tay của người lớn.
– Chị làm gì vậy? Chờ em với?
– Hì hì! Nhanh lên đi em gái!
– Này! Em không giỡn kiểu đó nha…
– Em gái hì hì…
– Ừ thì em gái! Tùy chị! Chạy từ từ thôi! Coi chừng xe cộ kìa!
Tiếng của chị vẫn vọng từ trước tôi vài ba mét, chị vẫn cố gắng dẫm và luôn tin rằng mình sẽ đạp và bắt kịp được cái bóng chảy dài dưới đường của mình, bao nhiêu năm rồi mà vẫn không thay đổi gì hết, chị vẫn là chị của quá khứ, vui tươi, lúc nào cũng cười, phải chăng chị hai tôi không có tuổi, chị vẫn như con nít, là điểm tựa của tôi lúc đau khổ nhất…
Trước khi về, tôi đã ngồi hàng giờ ở những quầy đồ của con gái, từ vòng tay, dây chuyền, kẹp tóc, áo, đến nỗi những chị bán hàng còn nhìn tôi cười đến phát gượng, tôi vẫn nhớ là mình không hiểu tại sao lại hành động như vậy, tôi mua cho con tre những đồ của con gái, nó cũng đã học lớp 10 và năm đây rồi đến khi tôi bước vào đại học, thì nó sẽ lên lớp 11, nó đã không còn là con bé nhà quê mà đám bạn thằng mình vẫn thường hay trêu chọc, nó đã dậy thì, thành đứa con gái xinh đẹp mà tôi cũng không dám tin nó lại xinh xắn đến như thế, giờ nghĩ lại tôi bỗng cười thầm, tôi muốn khoe với nó Nụ cười gượng gập của mình, muốn được ngắm nhìn đôi mắt bồ câu đó, và ôm lấy nó, người con gái mà tôi cho là đẹp nhất.
Về đến nhà dì hoa, thấy tôi dì vừa mừng vừa tủi, dì ôm lấy cả hai chị em dì khóc nức…
– Thương hai đứa cháu của tôi, tội nghiệp mẹ của các con…
– Thôi mà dì! Chuyện cũng lâu rồi mà…
Giọng của chị vân vui tươi, nhưng mắt đã hoe hoe đỏ.
– Trời ơi! Cháu tôi, cái vân! Sao giờ mày xinh vậy nè! Mày có người yêu chưa hả?
– Hì dạ chưa.
– Hay là mày kén? [Dì hỏi trêu]
Ngày tháng năm! Bàn thờ mẹ tôi lúc nào dì hoa cũng chăm sóc và lau chùi hẳn hoi, thằng minh và nhỏ quỳnh đi học, cái bàn học của hai anh em, chất đầy sách vở dưới ngăn, tôi ngồi vào bàn học, nhìn cuốn sách đang lập lờ lật từng trang giấy vì gió, từ cửa sổ bàn học tôi nhìn ra những dặm cây xanh cao lớn, cũng sắp đến hè nữa rồi, ngày đó mình vẫn còn là gia sư rồi dần dần đi xa hơn là một giáo viên ngành nghề không giấy phép.
Thời khắc đó cũng đến, tôi đến nhà con tre trước, chiều đó tôi chở nó ra biển chơi, chỉ có hai người, nó mặc nguyên bộ áo dài đi học lúc sáng, nó đã biết điệu, ngồi sau tôi một bên.
Hai đứa đi xa về phía nơi mà tôi gửi xe, hoàng hôn, mặt trời đỏ như hòn than nóng tỏa ra vầng sáng hình xe quạt, trên cao là những đám mây đen từng mảng lớn, có lẽ là sắp có mưa lớn, tôi nắm tay con tre, cưởi mỉm. Có lẽ đây là điều mà tôi mong chờ nhất…
Con tre cao hơn tôi nghĩ, Nụ hôn mà tôi dành cho nó ngày trước thật sự không cảm xúc như bây giờ, Nụ hôn ngày đó thật vội vã, tôi lướt nhẹ qua môi nó giống như một cơn gió nhẹ làm lay động mặt nước phẳng lặng, tôi tự hỏi mình đang hôn sao? Mình đang hôn một đứa con nít chỉ bằng tuổi thằng minh, còn bây giờ, nó đã lớn lên, tóc của nó dài và thẳng mượt, mãi đến tôi rời môi nó thì mới nhận ra mắt của con tre vẫn còn nhắm, thấy tôi cười nó mở mắt ra ngạc nhiên…
– Anh cười gì vậy?
Tôi đặt tay lên gò má hồng của nó…
– Anh đang nghĩ lại ngày xưa hôn em mà sao giờ anh thấy khác quá…
Tôi biết là nó sẽ ngượng và bối rối, nó cười tủm tỉm rồi cứ cúi gằm xuống nhìn vào cát đang no nước biển.
– Tại đầu óc anh đen tối hì!
– Không! Tại vì anh thương em…
Tôi vui quá, nhéo hai gò má cao của nó rồi nở Nụ cười hạnh phúc, trong tim lúc này chỉ ngập tràn yêu thương, trước mắt tôi, mắt em vẫn sáng ngời, đen láy phản chiếu trước bầu trời đêm, anh yêu khoảnh khắc này, yêu từng cử chỉ, Nụ cười, em chưa bao giờ đẹp như vậy.
– Em thích hoa gì?
– Hoa sữa?
– Hoa đó xí quắc!
– Nhưng hoa sữa tỏa mùi thơm hì! Mẹ nói khi còn sống bố em rất thích loại hoa này…
– Tên tre là do bố em đặt hả?
– Dạ…
– Nhưng anh thích gọi là trang hơn…
– Anh thích gọi sao cũng được mà.
– Em nhớ bố không?
– Ngày trước em khóc nhiều lắm, mẹ nói bố đi biển xa không biết khi nào về, ngày nào em cũng ra biển chờ bố về, lúc đó em con nít quá, sau này bà nói bố em mất rồi thì em mới biết hết mọi chuyện.
Tôi trầm hẳn, nắm tay nó chặt hơn, muốn cho nó một điểm tựa…
– Cảm ơn anh!
– Hả? Vì sao?
– Vì tất cả…
Cuộc nói chuyện vẫn cứ thế, những câu nói liên tiếp được tuôn ra, không ai thấy mệt vì điều đó…
Tối đó trở về, mưa nặng hạt làm ướt mem cả hai đứa…
Một tuần tôi như đã làm hòa với nỗi đau, sự xuất hiện của con tre như xoa dịu những nỗi đau của tôi, bình lặng đơn sơ, một tuần đó chắc có lẽ không có gì để kể đâu, hai đứa quấn quýt giống y như một đôi vợ chồng son mới cưới, hạnh phúc đó thôi, ngôi sao may mắn chỉ xuất hiện một đêm rồi sẽ không quay trở lại, bởi khi tôi trở lại Hà Nội mọi chuyện sẽ thay đổi, ngày tháng năm.
“Gửi em! Cô gái suốt ngày chỉ biết thở thẩn một mình ngoài biển” lại một cuộc tình sâu đậm phải đi đến hồi kết, em giờ này đang nơi đâu, em có biết rằng anh rất nhớ em, vị trí của em trong trái tim anh không có một ai có thể thay thế được em biết không?
…
Sáng mai tôi và chị vân sẽ rời quê về lại hà hội. Tôi đó dì hoa làm cơm chúc tôi sẽ thi đỗ tú tài, hai đứa em thằng minh thì không sao chứ bé quỳnh, con bé cứ ôm lấy hông tôi tò tò đi theo, con bé không chịu cho tôi đi đâu, chỉ mãi đến khi tôi nhẹ lời dỗ dành rằng nếu thi xong thì tôi sẽ trở về ngay. Quỳnh vừa cười vừa tủi.
– Anh về vì chị tre thì có huhuhu.
– Anh cũng nhớ quỳnh mà hì hì…
Tôi lau nước mắt cho nhỏ rồi xoa đầu vỗ về.
– Cứ khóc thì không phải là quỳnh xinh đâu nha…
– Huhuhu… em có khóc đâu.
Giọng của chị vân đâm chọt tôi.
– Gớm! Cái thằng! Con nít cũng không tha – quỳnh! Lại đây với chị.
– Chị chỉ giỏi cơ hội thôi.
Sau bữa cơm, tôi có hẹn với con tre ở một gốc đa. Biết là sẽ lại phải chia li nhưng lòng tôi lại thấy vừa buồn vừa vui, tôi vui vì lần này thi xong tôi sẽ về ngay, tôi buồn vì ngay lúc con tre cần tôi nhất thì cũng là lúc tôi phải rời đi, gia đình nó lại đang rất khó khăn, con tre vừa đi học vừa phụ mẹ bán xôi, tôi có nghe loáng thoáng đâu đó rằng mẹ nó sắp bỏ bán xôi vì thu nhập không ổn định và muốn trở lại với nghề đi biển của bố nó, cuộc sống mưu sinh không quản ngại khó khăn, con tre là đứa con gái mạnh mẽ, mẹ nó đi đâu nó theo đó. – Lòng tôi nóng ran, nội tạng đảo lộn như có ai tác động vào, tôi có rất nhiều điều để nói, con tre cũng thế, nó cố tỏ ra bình thản nhưng vẫn không thể ngăn cho dòng lệ đang chực trào ra, mắt nó long lanh những giọt nước mắt, không đợi gì hơn, tôi khẽ nắm tay nó rồi tựa đầu nó vào trước ngực. Thì thầm…
– Em ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, anh sẽ quay về sớm mà.
Nó không nói chỉ thút thít rồi gật đầu nhè nhẹ.
– Khi nào thi xong anh nhớ trở về với em nhanh nhé anh.
– Anh sẽ về sớm thôi! Em đừng buồn…
Nó cũng không biết nói gì hơn, nó chúc tôi thi thật tốt.
Lại sáng mai, tôi phải dậy từ sớm, hai chị em ăn vội chén cơm chiên rồi lên xe – thằng minh bé quỳnh thức tới 3h sáng bắt tôi nói chuyện với chúng, giờ này thì giấc ngủ cũng đã kéo chúng nằm yên xuống giường, tội nghiệp hai đứa nó. – Đi được ra tới ngõ dì hoa gọi tôi lại, dì nói tôi bằng đôi mắt hoe đỏ, tay dì gầy gò gói một ít tiền polime vào tay tôi, dì cười buồn…
– Con lấy tiền này mua gì ăn nhé Dương! Dì thấy con gầy và ốm quá…
– Trời ơi! Sao được dì ơi! – Dì để lại cho em mình và nhỏ quỳnh đi, con không sao mà, hai đứa em nó đang tuổi ăn tuổi lớn mà dì.
Dì lắc đầu rồi dúi mạnh tiền vào hai tay tôi và nói thật nghẹn ngào.
– Hai đứa em con dì biết lo cho chúng, còn con giờ thế này, mới về chưa được một tuần mà dì không kịp chăm cho hai chị em mày được bao nhiêu hết, tiền này dì cho con thích mua gì thì mua nhé.
Đúng là không thể từ chối được, tôi nhìn gì cười hiền gật gật ôm lấy dì.
– Thi xong con về mà dì hì hì!
– Ừ! Thi tốt nghe con! Nhớ phải giữ gìn sức khỏe đó biết chưa, đừng thức khuya học bài quá nhé…
Xe đến nơi đón, tôi trở về Hà Nội mang theo tình yêu của mình, như không nén được, tôi dừng chân quay lại nhìn người đang tiễn mình phía sau, trời vẫn còn tối, dáng của dì thật gầy, dì cười vẫy tay tạm biệt chúc hai chị em luôn khỏe mạnh. Tạm biệt nhé! Dì hoa, cậu, hai em nữa, anh sẽ về sớm thôi tre à!
– Nhanh lên Dương ơi!
…
Con bé hồng thi xong, nó về nhà rồi nghỉ hè tận hai tháng, thời gian sinh viên được nghỉ ngơi, đứa chọn đi làm sinh viên tình nguyện tiếp sức mùa thi, chuyến bay đến tân sơn nhất sẽ là sau 3 ngày, tối của ngày đầu tiên, bác nam có tôi ra ban công nói chuyện, giờ này nhỏ hồng đang ở nhà dưới, có lẽ bác ấy định.
Hai người trầm ngâm vài mươi giây sau, bác không nhìn tôi, tôi cũng không dám nhìn bác mà hướng mắt ra xa ngắm cảnh đêm, đoạn đường dài, những dòng xe chi chít những ánh sáng, chói lóa và ồn ào, giờ này tôi đứng đây, đối diện với sự im lặng, theo đuổi với dòng ưu tư của riêng mình, tại giây phút này, biết bao nhiêu thứ đang diễn ra, suy nghĩ mông lung một hồi lâu, cảm giác gò bó được gỡ rồi khi…
– Vậy là cháu sắp vào nam rồi nhỉ?
– Dạ [tôi tin đó không phải là chuyện mà bác muốn gặp riêng]
Bác lại thẫn thờ tay vuốt ve những chậu cảnh, khó khăn lắm sau đó bác mới hỏi tôi.
– Bác vẫn muốn nghe câu trả lời của cháu! Con gái bác nó thương cháu… Bác chỉ muốn hỏi rằng cháu có thích nó không?
Thất tôi có vẻ khá lúng túng bác lại nói…
– Cháu cứ nói đi, dù là sao bác cũng không trách, tuổi trẻ mà!
– …
– Dạ… cháu chỉ coi hồng là em gái thôi thưa bác…
Tôi cúi gầm, nhìn chằm chằm xuống sàn gạch men, tôi thật sự không dám nhìn người đó. Có gì đó đau nhói trong tim, tôi không biết là tại sao…
– CHOANG…
Bất ngờ là ngay sau đó, khi tôi giật mình nghe thấy tiếng đổ vỡ từ nhà trong, cả hai giật mình nhìn về phía âm thanh vừa phát ra, con bé hồng đã đứng ở đó tự bao giờ, mắt nó đỏ hoe, nó nhìn tôi hẳn là ghét tôi lắm, không nói không rằng, con bé lấy tay che miệng rồi bỏ xuống nhà dưới.
– Hồng! [Tôi theo bản năng muốn đuổi theo]
– Không cần đâu cháu! [Bác nam cản tôi lại]
Giọng của người đàn ông lớn tuổi khàn khàn…
– Tuổi trẻ nào rồi cũng qua! Dù sao sớm muộn gì nó cũng phải biết, con bé tính nó ngang ngạnh giống bác ngày xưa, cháu đừng lo, khóc vài ngày lại đâu vào đó thôi mà, nó là sinh viên rồi mà cứ giống trẻ con, bác tin là sau chuyện này thì nó sẽ trưởng thành hơn.
– Thôi! Cháu ở đây! Bác xuống xem con bé ra sao rồi…
– Vâng!
Tôi đó chị vân gọi cho tôi, từ đầu dây bên đó là tiếng khóc của con bé, bác nam chỉ trấn an tôi thôi, chuyện này đâu phải là cái cách mà đứa trẻ bị giật kẹo rồi lại khóc rống lên sau đó lại tươi tỉnh như bình thường, tôi vừa làm tổn thương nó, khổ tâm nhất là tôi không thể tìm được cách nào để giải quyết dù vẫn biết rằng sớm muộn gì tôi cũng phải đối mặt với sự thật đó, tôi thừ người ra ghế, giả vờ như mọi chuyện vẫn ổn, tay vò điều khiển chuyển kênh tivi một cách vô thức, tiếng khóc ấy vẫn vang vọng bên tai, chị vân không nói gì, chị hỏi nhưng câu không liên quan giọng buồn bã, ổn thôi! Rồi mọi chuyện sẽ ổn! Em đừng khóc vì một người như tôi, em xứng đáng hơn thế, chẳng còn gì nữa đâu, hai chúng ta kết thúc tại đây thôi…
Đây là lần đầu tôi vào Sài Gòn, có chút lo thôi nhưng đó không phải mà điều tôi lo ngại, mà là con bé hồng, nó muốn vào nam với tôi, không hiểu tại nó lại suy nghĩ như thế, có một điều mà tôi biết rằng lần về quê giống như một câu trả lời phũ phàng của tôi dành cho nó, tôi thật sự không thể nảy sinh tình cảm với nó được, nhưng rồi con bé vẫn không chịu nghe theo, nó nói.
– Em không giận anh đâu! Anh làm vậy là đúng mà! Nhưng anh cho em vào nam với anh nhé, em muốn được bên cạnh anh lần cuối…
Tôi nhìn con bé cười, nó đã khóc rất nhiều, có cần phải như thế không hả em.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thời học sinh oanh liệt |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 20/10/2024 03:55 (GMT+7) |