Thời học sinh oanh liệt


Update Phần 188

Phần 130

Vậy là chuyện tình cảm của tôi có lẽ sẽ kết thúc ở đây sao? Trở về nhà dì hoa ôm lấy tôi, tiếng khóc của dì, dì xin lỗi tôi vì đã không nói cho tôi biết sớm dì sợ…

Ngày hôm đó tôi đến nhà con tre, đi theo yêu thương dẫn lối, gia đình của con tre, nay chỉ còn lại bác gái và bà nội, đứa cháu thân yêu duy nhất của cả hai con người khốn khổ đó, bàn thờ bên cạnh ảnh người đàn ông kia thì một góc đó trong hình là một cô bé mặc áo dài, cười tươi trong nhang khói u ám, – mọi thứ dần thi nhau đổ vỡ, hình ảnh em, quá khứ về em, và cả trái tim tôi đang phải hứng chịu giờ này, nước mắt tôi cứ mãi tuôn trào, trời đất quay cuồng, tôi đã cố gắng vượt qua tất cả là nhờ có em, vậy mà giờ đây, khi tôi đã không còn vướng bận bất cứ điều gì, nó lại nhẫn tâm rời xa tôi ư?

Tôi nghe bà nội nó kể lại, câu chuyện mà khi con tre còn sống, nó muốn theo mẹ nó đi biển, cái nghề mã đã cướp đi sinh mạng của bố nó, tôi đâu có ngờ nó lại dại dột đến như vậy, chuyện gì rồi có đó, em chờ anh về cũng được mà hả tre…

Con tàu dẫn theo nhiều thủy thủ, người giới thiệu việc làm cho hai mẹ con là một người bạn làm ăn trong quá khứ của bố nó, dường như mọi lời mà bà của tre kể, tôi hầu như không nghe được gì, nỗi đau quặn thắt, tôi chỉ nghe được một điều rằng, con tre bị người ta hại, thật vậy sao? Nó có làm gì nên tôi đâu mà phải hứng chịu điều đó chứ, ở đời! Tôi chẳng bao giờ tin vào cổ tích ở hiền gặp lành, mọi thứ trước mắt của lúc này chỉ là thù hận, tôi hận kẻ đã gây ra điều đó.

Chuyện xảy ra vào một đêm bão, con thuyền nhỏ này hầu như không chịu đựng nổi sức mạnh của mẹ thiên nhiên, thuyền bị đắm, ghe cứu hộ không hề đủ cho tất cả, mà là phải bỏ một người ở lại vì như thế ghe cứu hộ sẽ không bị chìm, khoảnh khắc đó lại có ai thêm vào đầu tôi rằng, con tre đã bị người ta đẩy ra khỏi sự sống, tất cả đã bỏ lại nó, tôi nghĩ trong điều đó hẳn ai cũng không muốn trao sự sống còn của chính mình để nhường cho người khác, câu chuyện này tôi nghe cậu mình kể lại, tuy nhiên rằng bà nội của con tre vẫn không nói về việc con tre bị hại, nó bị bỏ rơi, có lẽ một sinh mệnh nhỏ nhoi không nằm trong sự tính toán của chúa trời, tôi tin là khi đó mình sẽ nghe thấy…

– Anh Dương…
– Cứu em…
– Mày đã ở đâu khi nó cần mày nhất…

Cổ họng tôi nghẹn lại không thể khóc nổi được nữa, cơn giận dữ, trước mắt lúc này chỉ có giận dữ – sáng hôm sau tôi dắt thằng minh theo, tôi muốn hỏi nó nhà của những người đã đi biển cùng tre là ai và họ đang ở đâu, nó tròn mắt khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và lòng sọc những tia lửa trong tôi, tôi hỏi hai đứa em mà chỉ có thằng minh trả lời…

Nó dẫn tôi đến cảng của dân chài lưới, thỉnh thoảng thằng nhóc cứ nhìn lấy tôi rồi sợ sệt quay đi, chắc hẳn nó đã không dám tin rằng người đi sau nó giờ này đã không còn là anh của nó nữa, người đi cạnh nó giờ này đã là con người hoàn toàn khác, tôi phải làm rõ mọi chuyện, tre không thể chết oan như vậy, mọi chuyện đều phải được phơi bày trước ánh sáng…

Giờ này là giữa trưa, những con người làm nghề đi biển với nước da đen sạm, họ đang phơi những tấm lưng làm việc hì hục giữa trời nắng gắt, – điểm cuối cùng là một con tàu đánh cá nhỏ, thằng minh dừng lại rồi nó chỉ cho tôi ở đó, chính đó là nơi ở của những người đã nhẫn tâm bỏ nó lại, tôi lúc này không kiềm chế được, khẽ nói với đứa em…

– Em về trước đi minh, anh vào trong đó, lát anh về…
– Anh tính làm gì trong đó?

Thằng minh kéo tay tôi lại…

– Không phải chuyện của em, về đi…

Tôi nói như mắng.

Bước vào chiếc thuyền đó, tôi nhìn thấy 6 đến 7 người đàn ông đang ngồi đánh bài, kẻ hút thuốc, uống rượu, một người nhìn thấy tôi, ông ta ngạc nhiên vài giây rồi hỏi…

– Thằng kia, tìm ai…

Tôi nói với họ bằng giọng khàn khàn, cổ họng tôi cả đêm qua đã đau đớn vì quá thương nhớ con tre rồi, giờ này tất cả là báo thù.

– Ở đây! Có phải các người những ngày trước sống sót sau vụ đám tàu đúng không?

Tôi nói tới đây thì 7 người đàn ông đó chợt giật mình đứng dậy, tất cả nhìn về phía tôi, tay cũng đã hờ thành những nắm đấm, người đàn ông to cao kia hẳn là thuyền trưởng nói khệnh khạng…

– Không phải chuyện của mày, cút!

Họ cũng không vừa, tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hỏi thêm một câu nữa…

– Tôi không hỏi lại, ai trong các anh là người đã đẩy con bé vào chỗ chết, HẢ?

Những người đàn ông đó nhận ra điều không hay, có vẻ mọi chuyện cần được giải quyết theo hướng khác.

– Bắt nó lại!

Vù! – Từng người từng người nhảy vào tôi, nhanh chóng tôi, tôi cố đứng thật vững vì chiếc thuyền đang lắc lư…

– Bốp – rầm…

Tôi chống tay xuống đất, quét một đòn chân nhanh như cắt làm hai gã to xác ngã chúi dũi ra góc bàn…

– Choang! – Mày… mày là cái thứ gì vậy?

Tôi không kịp tránh nên dính trọn một cái chai bia thủy tinh, tay tôi tê cứng chảy đầy máu, mảnh thủy tinh vỡ vụn xuống sàn, người đàn ông kia nhìn tôi chấn kinh rồi lùi lại, tôi lừ mắt, có lẽ cơn điên đã lên tới đỉnh điểm.

– Hây! Rầm! Bốp…

Tôi nhảy đạp chân vào tường lấy đà tung thêm một cước vào thái dương của người đang lao lại gần…

– Aaaaa!!!

Người đó ngã hẳn xuống những mảnh niểng vỡ từ chai thủy tinh bị vỡ vừa rồi.

– Do các người ép tôi đó nhé!
– Rầm! Choang! Kình – tôi tả xung hữu đột vừa đánh vừa đỡ, tay, thân, đầu dính không biết bao nhiêu cái chai, gậy gộc. Tôi nhận ra máu từ đầu mình đang chảy xuống lăn dài trên má, tay tôi run lên vì đau đớn…
– Bốp – ăn thêm một đá, tôi ngã ra vài mét lưng đập mạnh vào những hộp xốp…

Cuộc ẩu đả diễn ra, lưng tôi dính trọn một cái ghế nhưng tôi vẫn không thấy đau đớn dù chỉ một chút nào, sức của những người dân chài thật dẻo dai, tôi rồi cũng sẽ bị họ bắt lại nếu bản thân không nghĩ ra được cách, cuối cùng, tôi lao về phía kẻ cầm đầu…

– Rầm! – Đứng yên!

Luồn lách qua những tên to xác, tôi cuối cũng cũng tóm được tên thuyền trưởng, lập tức tôi đạp khụy chân hắn xuống, nắm lấy cổ áo, tay còn lại để nắm đấm ngáng đầu hắn, mắt trừng về những con người đang chuẩn bị lao vào tôi.

– Các người bước thêm bước nữa tôi không dám chắc ông ta sẽ lành lặn đâu…

Đám người đó bắt đầu lo, bỏ hết gậy gộc xuống sàn.

– Này cậu! Có gì từ từ nói! Kẻo án mạng…

Mắt tôi lòng xọc lên vì phải nghe hai chữ án mạng…

– Án mạng à? Thế các người bỏ rơi người thân của tôi giữa biển rồi mặt lạnh bỏ đi thì các người không quan tâm à?

Tay trái tôi chảy máu đẫm một mảng, cắn răng tôi chỉ tay về phía họ…

– Tôi hỏi lại lần cuối, ai trong các người đã để người thân của tôi ở lại đó, hả? Nói nhanh…

Họ im lặng một hồi, vài giây sau khi tôi không thể nào kiên nhẫn hơn được nữa, lập tức tôi nắm lấy chai thủy tinh đập mạnh vào vào bàn, thủy tinh vỡ nát, tạo thành một con dao sắc nhọn, tôi trợn mắt kề nó vào cổ ông ta, lúc này những con người đó mới thật sự hoảng sợ.

– Nói nhanh, tôi không có thì giờ đâu…
– Cậu này! Cậu là gì của cô gái đó vậy? Chúng tôi xin lỗi cậu…
– Chúng tôi cũng vì cuộc sống mà, gia đình chúng tôi đông anh em, mong cậu…
– Lo cho gia đình các người à? Vậy gia đình của con bé thì sao? Các người xem đó như cỏ rác à?
– Cậu bình tĩnh lại, đêm đó bão lớn lắm, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu?

Người thuyền trưởng ngẩng mặt lên nói với tôi.

– Câm mồm, ai cho ông lên tiếng…

Tôi quắc mắt lại nhìn về phía của họ, trong số đó có một người bước ra nói. Đôi mắt người đó nhăn nheo, những vết chân chim đã in hằn lên khuôn mặt họ khắc sâu chứng minh cho một công việc mưu sinh khó khăn, nay đây mai đó…

– Cậu à! Tôi rất tiếc về cô bé đó, nhưng thật sự chúng tôi không hề làm chuyện đó mà, tin chúng tôi đi…
– Vậy tại sao các ông lại muốn bắt tôi? Các người sợ gì?
– Chúng tôi sợ cậu không hiểu hết chuyện mà, sợ câu báo công an, nhưng thật sự cậu tin chúng tôi đi, không ai hại con bé hết.
– Lừa tôi à? Các người nghĩ tôi ngu sao…

Người tôi mệt lừ, cơn đau nhói xuất hiện hành hạ con người tôi, khoảnh khắc đó phải nói tôi sẽ không còn giữ được lý trí của mình mà thẳng tay đâm cho lão thuyền trưởng một nhát. Ngay lúc đó là giọng của một người…

– Dương à? Dừng lại đi cháu, mọi chuyện không như cháu nghĩ đâu, họ không có tội mà cháu, đừng làm chuyện sai lầm cháu ơi…

Giọng của bà nội con tre, sau lưng bà là cậu, dì hoa, mẹ của nó, có lẽ là con bé quỳnh sợ chuyện không hay, nên nó đã nói chuyện tôi tìm đến những người đó cho cậu biết, khung cảnh lúc này thật trớ trêu…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 20/10/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cháu Lão Hạc
Phần 21 Trời đã bắt đầu nhá nhem, tiếng ve kêu inh ỏi râm ran, từng làn gió mạnh làm cánh cửa sổ đóng lại cái bụp làm thằng Cừu tỉnh giấc, từ lúc bà Khuê Tú về nó lăn ra ngủ đến tận bây giờ, thật là sảng khoái. Cừu ơi! Ra ăn cơm. Là tiếng của bà, nó vội đáp: Vâng ạ. Thằng Cừu chạy ra tiến về phía nhà ăn, trên bàn ăn chỉ có mợ Thu Thảo và bà làm nó hơi ngạc nhiên, nó vừa ngồi xuống bàn vừa hỏi. Ủa ông với mợ Bảo Thanh đâu rồi bà. Ông cháu lên thành phố rồi Bà Duyên không vui nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ bà Đụ tập thể Đụ với hàng xóm Kinh nghiệm làm tình Làm tình tay ba Thác loạn tập thể Thuốc kích dục Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex hạng nặng Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex nặng Truyện sex ngoại tình Vợ chồng
Phá trinh bạn thân
Tỏ tình với em xong trong lòng mình lâng lâng khó tả, giờ em đã là của mình, mình sẽ không để em chạy thoát đâu. Mình lấy gói jet ra làm 1 điếu, mình chưa muốn vô nhà lúc này, ở ngoài này gió thồi mát lắm, lòng mình cũng như phơi phới theo gió vậy. Mình hút tới điếu thứ 2 thứ 3, mình suy nghĩ về nhiều thứ, về khoảng thời gian đã qua giữa mình và em, những khoảnh khắc mà nhìn vào éo ai nghĩ là bạn được, mà lúc đó mình không có cảm giác gì, cũng phải nói vô tâm, không để ý cũng được vì ngay từ đầu mình đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Tình đầu thường đẹp, nhưng…
Phần 3 Sao??? Đại ca nghe tẩm ngẩm mà đánh chết voi nhá Thằng DM nói. Ờ... ờ... Ờ cái cục cờ... Tao là tao đéo thấy ai hên như thằng này, đùng cái có gấu xinh nhất hội một hảo hữu bức xúc. Mày xem lại, nó tu tâm tích đức 2 năm liền không gái gú, trời phật mới thương chứ cỡ mày hết cua con nọ lại tán con kia thì kêu cái cứt gì, nhờ đại ca nhờ. ... bla... Bla... Tôi cũng đến chịu với bọn này, đã có gì đâu, thậm chí còn chưa cả hỏi L có người yêu chưa mà bọn cờ hó đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng