Thời học sinh oanh liệt


Update Phần 188

Phần 170

Bệnh viện…

Ngoài trời lúc này cũng đã bao phủ một màn trời đêm, ánh đèn trắng chiếu sáng hành lang tĩnh lặng nơi tôi đang ngồi.

Ai có thể ngờ trước ngày về lại gặp phải chuyện này…

Khuôn mặt chị Trúc không giấu được vẻ u ám, đôi mắt đã đỏ hoe từ khi nào, thoáng có tiếng bước chân của người lao công, tiếng của gậy lau nhà miết cót két, tiếng của bước chân lộp bộp vang trên sàn gạch láng bóng phản chiếu hình ảnh mờ mờ trên trần nhà.

“Cạch!” Tiếng cửa từ phòng bệnh mở toang, có tiếng nói của bác akiko và người bác sĩ. Tôi và chị Trúc đứng dậy sau một thời gian dài ngồi lặng thinh nãy giờ.

Cả hai đi đến cạnh bác akiko. Nhưng khi đến gần thì mặt người bác sĩ bỗng sững lại như thể cố ý dừng cuộc nói chuyện với bác gái của Nụ. Ông nói người nhà đã tỉnh, có thể vào thăm. Lúc tôi định nối chân đi vào căn phòng bệnh thì có tiếng gọi lại của bác akiko…

– Thành!

Tôi ngây người quay lại…

– Vâng thưa bác…

Người bác ấy khẽ gật đầu khuôn mặt đầy nghiêm nghị – ta có chuyện muốn hỏi riêng cháu.

Xung quanh dãy hành lang lặng im như tờ.

– Ta có chuyện muốn hỏi cháu vài câu?

Tôi khẽ rung trước câu hỏi đầu tiên của bác như mang theo một sự tức giận.

– Vâng thưa bác – tôi trả lời…
– Vậy cháu còn giấu ta chuyện gì nữa không? – Giọng bác nhỏ nhẹ…

Thấy tôi như chần chừ điều gì, bác lại nói tiếp…

– Con ở cạnh Haruka lâu như vậy, con đã bao giờ thấy trường hợp nào như ngày hôm nay không?

Nói đến đây, tôi mới trấn tĩnh lại tinh thần bình tĩnh trả lời…

– Thưa bác, từ trước đến giờ cháu chưa thấy trường hợp này, chỉ có điều…
– Có điều gì?

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó muốn nói tiếp thì có tiếng bước chân đi tới. Là chị Trúc…

– Thưa bác, cháu về nhà chuẩn bị đồ rồi sẽ trở lại. Bác sĩ nói sáng mai có thể xuất viện.

Liếc nhìn đồng hồ trên tay, mục quang của bác lại chuyển về phía tôi khẽ thở dài…

– Thành, cháu ở lại với Haruka nhé, ta đưa Trúc về lát sẽ quay lại.
– Dạ!

Khi không còn nhìn thấy bóng của hai người đó nữa tôi mới quay về phòng bệnh.

“Cạch” tôi kéo cửa, âm thanh khô khốc khiến cho cô gái đang nằm trên giường bệnh khẽ gượng dậy quay đầu mệt mỏi nhìn về phía âm thanh phát ra.

– Anh!

Tôi kéo ghế lại gần cười khẽ vuốt mái tóc em…

– Anh đây, hồi chiều em làm anh sợ thật đấy…

Giọng em thì thào mỉm cười nói…

– Chị hai nói em không sao hết, chỉ là do sợ quá nên… mới ngất…

Tôi kéo ghế lại sát gần em hơn, hôn bàn tay mềm mại khẽ siết chặt.

– Bây giờ em cảm thấy thế nào? Có khó chịu ở đâu không? Anh thấy sắc mặt em kém lắm.

Nàng lắc đầu cười khổ…

– Anh đừng lo, em không sao hết, mới tỉnh dậy nên hơi mệt đó. Ngày mai là khỏe lại thôi hì!

Tôi trầm ngâm nhìn em không nói thêm câu gì. Trong lòng không giấu được vẻ bất an, khi gợi nhớ lại hình ảnh mới vài ngày trước hiện về trong tâm trí, tôi không biết là có nên mở lời hỏi lại em hay là phải nói chuyện với bác akiko.

Mải đuổi theo những suy nghĩ của riêng mình, chợt cảm thấy nhột ở lòng bàn tay, thì ra là nãy giờ tay của hai đứa vẫn còn nắm chặt.

– Anh đang nghĩ gì vậy?

Tôi cười khi thấy đôi mắt trong vắt ấy đang nhìn mình…

– Nghĩ cho em đó, anh nghĩ chắc hơn nửa tiếng nữa thì chị Trúc và bác em sẽ quay lại đây…

Đột nhiên em ngồi hẳn dậy, tôi còn chưa kịp ngờ thì đôi chân trắng ngần ấy đã trườn khỏi giường chạm xuống nền gạch.

Thoắt một cái thì cô gái ấy dường như cố tỏ ra mình đã khỏe, nàng đưa tay trước mặt tôi nở Nụ cười…

– Anh nói còn hơn nửa tiếng, vậy… đi ra ngoài dạo với em đi?

Tôi ngẩn người ngạc nhiên nhưng cũng không thể nói là sửng sốt…

– Đi dạo? – Tôi hỏi lại…
– Ừ – nàng gật khẽ nhu mì đáp.
– Nhưng ngộ nhỡ bác và chị quay lại…
– Một chút thôi – em cắt lời…
– Em mới tỉnh lại anh nghĩ chúng mình nên…
– Em thấy mình rất ổn.

Tôi hơi do dự, khó xử khi em đang nhìn mình chờ đợi, trầm mặc một lúc tôi mới đứng dậy, cỡ áo khoác ngoài cho em mặc…

– Giờ ở ngoài đó anh thấy hơi lạnh.

Hai đứa đi thật chậm leo từng bậc thang thả bước trên dài hành lang của lầu 3, từ đây hai đứa có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài đường phố, có một vài người bệnh cũng lảng vảng quanh đây khi không chịu được không khí ngột ngạt trong phòng.

– Ngồi xuống đi em.

Tôi phủi bụi một chiếc ghế để em ngồi xuống…

Mẫu áo khoác của tôi hơi cao, mảnh vải em như bị chiếc áo ấy bao bọc cả thân thể, tóc như nước, xõa dài, mềm mại phất phơ vài sợi tóc rối trên khuôn mặt kiều diễm.

Bầu trời đêm điểm vài ngôi sao lấp lánh, tôi quay sang thấy em cũng thế, đôi mắt bồ câu đang hướng một cách xa xăm về khoảng không mờ tối đó, khóe môi mềm khẽ cười, bất giác tôi như một kẻ si tình.

– Trời đêm hôm nay nay đẹp quá anh ha?

Ngẩn người tôi cũng ngẩng mặt lên nhìn, chỉ là một màn đêm, trên này gió thổi mạnh khiến ngón tay tôi se se lạnh…

– Đẹp? Mà đẹp ở chỗ nào chứ?

Cô ấy nói – em thấy bình yên lắm!

Có vẻ như Nụ hiểu rằng tự nhiên mang thốt ra câu này khiến cho người bên cạnh là tôi nhất thời khó xử, em quay lại nhìn tôi…

– Anh thấy mảng trời đêm nay so với hồi ở Sài Gòn thế nào?

Ngập ngừng nhìn em, tôi cười nhẹ trả lời…

– Hồi chúng mình ở Sài Gòn, khi anh ở tận gần khu sân bay Tân Sơn Nhất chỉ cách chắc vài cây số. Khi anh hướng tấm mắt từ sân thượng nhìn ra bầu trời đêm… ở đó lúc nào cũng ồn ào, tiếng máy bay Ù… ù rất khó chịu, không thể bình yên như ở đây em à.
– Lúc em ngất, chuyện gì xảy ra nữa vậy?
– Ý em là chuyện hồi chiều?
– Vâng!
– À, lúc đó anh bồng em đi bệnh viện chứ sao…
– Vậy còn hai người kia…
– Anh không hiểu tại sao chúng lại tha cho hai đứa mình và cả hai đứa học sinh kia nữa, lúc đó anh đang dồn hết tâm trí về phía em đấy có biết không? Anh sợ em lỡ làm sao chắc…

Tôi như câm lặng vì chưa nói hết thì đã bị bàn tay của em đã chặn trước môi mình, một Nụ cười mỉm, em gục đầu lên vai tôi.

– Em biết anh luôn lo cho em mà…
– Không chỉ riêng anh đâu, mà rất nhiều người rất lo lắng cho em đó.

Tôi đã xin phép bác akiko được ở lại viện với Nụ đến sáng mai mới về, quả thật tôi không thể an tâm chút nào khi hình ảnh của buồi chiều ấy mãi luẩn quẩn trong tâm trí mình…

Tôi vừa mới đưa em trở lại phòng thì bác akiko và chị Trúc cũng đã trở lại, mang theo những thứ cần thiết…

Có vẻ như còn có hai vị khách nữa, đó là thằng nhóc và con bé đi cùng.

Hai đứa cúi đầu chào tôi rồi xin phép vào thăm, từ phía ngoài nhìn vào cánh cửa ấy, tôi không hiểu tại sao mình lại đứng ngoài đây mà lại không vào trong trò chuyện cùng họ…

Tiếng nói chuyện vang vọng ra bên ngoài, nhìn điện thoại lúc này đã hơn 8h tối, nhưng ở bệnh viện này cứ như thể đã gần 10h đêm chứ. Tĩnh lặng quá khiến người ta đâm ra thấy buồn bực trong lòng.

Ngón tay tôi lạnh buốt, không khí lạnh hít vào mang theo mùi thuốc đặc trưng của bệnh viện làm tôi như cảm thấy khó thở.

Tại sao lại lạnh vậy nhỉ?

Có tiếng cửa mở, tiếng bước chân đi ra, tôi quay lại sững người nhận ra đó chính là thằng bé, hắn mỉm cười nhìn tôi, phía tay trái đang cầm một chiếc laptop màu đen.

Chiếc ghế đá có hai con người đang cắm cúi trên chiếc máy tính, những tiếng gõ lách cách đầu tiên. Từng chữ từng chữ dần được dịch sang tiếng Việt.

– Không biết là em đã nói với anh tên của em chưa, gọi em là Taka…

Thằng bé chỉ về hai chữ Taka rồi đặt tay lên ngực mình.

– À! – Tôi gật gù và cũng đưa song thủ chỉ về mình mở lời bật thành tiếng “Thành”
– Thành… your name? – Thằng bé gọi tên tôi như hiểu ra vấn đề.

Tôi cúi đầu gõ lách cách lên bàn phím – vậy còn tên của bạn gái em là gì?

– Cô ấy tên Yuko…

Tôi hít thật sâu trả lời – Yuko! Tên đẹp lắm…

– Cảm ơn anh!
– Sao em biết anh ở đây? Là hai người nhà anh đúng không?
– Vâng!

Một cảm giác thân thiết lạ lùng, có vẻ như cách trò chuyện kiểu này có khi lại hay.

– Cảm ơn anh vì chiều nay…
– Lúc anh đi, đám người đó có làm gì em không?
– Nếu có làm gì thì giờ em cũng nằm viện chung với chị Haruka rồi:) (Mặt cười).
– Anh dũng cảm lắm, trước giờ em chưa thấy ai trong trường dám làm điều này, cảm ơn anh một lần nữa.

Dòng chữ dần hình thành những nét chữ Việt, đọc xong mà tôi như thấy mũi mình nở to, chỉ biết chữa lại.

– Người anh em à! Em nên cảm ơn cái tên bắt nạt em ấy, không ngờ tên đó chịu đánh 1 vs 1 với anh má không hội đồng số đông, anh vẫn không hiểu tại sao chiều đó chúng lại bỏ về?

Google không thể dịch sát ngữ, đơn giản nó không phải là con người bằng xương bằng thịt, nó chỉ là sản phẩm của trí tuệ nhân tạo, làm sao có thể truyền đạt hết tâm ý của người được chứ. Chỉ có thể hiểu theo cách nghĩ của người đọc. Thằng bé với cái tên Taka ấy chợt cắn môi dưới đôi tay tiếp tục gõ lách cách trên bàn phím.

– Vì hắn là kẻ kiêu ngạo anh biết tại sao không? Hắn là một kiếm đạo xuất sắc của trường…

Đọc xong mà tôi chợt lạnh cả tấm lưng, dè nào chiều đó nó dụng gậy ra đòn hãi thế, giả sử tôi có sử dụng bát trảm đao của Vinh Xuân đánh trả chắc cũng không biết có phải là đối thủ.

Nhịn bộ dạng trầm ngâm của tôi, thằng bé Taka khẽ cười, nó lại tiếp.

– Anh dám đánh trả lại hắn, anh học võ à, karate hay judo vậy?
– Sao em lại hỏi thế? Bộ tên đó giỏi vậy sao?

Nó gật đầu – anh biết không, anh còn nhớ hồi chiều khi chuẩn bị ra đòn thì em lao vào giúp anh là có lý do đấy, đó là “Nhất kiếm”, giáng thẳng một đòn từ trên cao.

Giáng đòn từ trên cao, nhắc lại cái vai mình như hơi nhói, chắc nó muốn mình gợi lại khi còn giao đấu với anh trai thằng Tuyến, đúng là chiêu đó rồi! Khí thế như chẻ tre và đầy uy lực, lĩnh một đòn xem như xác định. Thế vậy mà hồi đó…

– Anh đang nghĩ gì thế? Anh sợ rồi à?

Tôi nhìn nó trầm mặc một hồi mới tiếp.

– Đáng sợ thật, cảm ơn người anh em nhé hì hì! Em dũng cảm lắm – tôi vỗ vai nó…
– Em tin rằng dù em không lao vào hay giả sử có không kịp thì em tin anh sẽ tránh được.
– Em tin vậy sao hả Taka?

Nó gật đầu khiến tôi như hơi thấy thằng bé hơi đánh giá cao tôi hơi nhiều, dù hơn đối thủ về tuổi tác và thời gian khổ luyện, nhưng quả thật không dám xem thường.

– Vì anh bình tĩnh hơn hắn!

Gió thổi nhè nhẹ làm mái tóc của tôi xõa nhẹ, những ngọn tóc đâm vào hốc mắt làm tôi phải lấy tay dụi liên tục.

– Ngày mai đi học, em liệu có mấy tên đó làm gì không?

Đọc xong tôi ngẩng mặt thấy nét mặt của Taka chợt biến sắc, nhưng ngay sau đó lại tự tin vô cùng, hắn đấm ngực rồi lấy từ balo khoe trước mắt tôi là một cây côn nhị khúc.

Oh! Tôi trầm trồ khi thằng nhóc tự khoe vì bố nó làm cho. Tôi miết nhẹ trên hai thanh côn làm từ gỗ cứng cảm giác chắc chắn lạnh lẽo truyền vào đầu ngón tay.

– Nếu hắn còn gây sự, em sẽ không nhịn nữa…

Vừa nói thằng nhóc Taka hai tay nắm chặt hai thanh côn giật mạnh răng rắc như thể cho thấy sự quyết tâm.

– Rặc! Úi choa…

Trong khi tôi còn chưa bất ngờ thì thanh côn nhị khúc như thể bị giật mạnh quá bật luôn cả xích ra khỏi chuôi. Hai thằng cùng nhìn nhau cười ha ha vì sự cố không đáng có.

Thằng nhóc vội cất chiếc côn vào ba lo vá không quên chữa thẹn cười cười nói…

– Nhà em con hai cây nữa!

Tôi cũng chẳng để tâm, tiếp tục kéo chiếc laptop về phía mình ngón tay chuyển động trên mặt phím.

– Bố mẹ em làm nghề gì?
– Mẹ em là giáo viên cấp một, bố em thì mở một của tiệm tạp hóa, và nhận ship đồ nữa, những lúc rảnh là bắt em đi ship không…

Dường như còn nhớ ra điều gì đó thằng nhóc A một tiếng…

– Bố em còn là một nhà phát minh đấy anh…
– Hay vậy ta, thế cây côn này do bố em làm?

Biết tôi chọc nhưng nó không giận mà lại cười khổ gãi đầu trả lời.

– Bố em chỉ biết phát minh đồ lởm thôi anh haha… đó chỉ là nghề tay trái, sản phẩm của bố em có khi nào đạt tiêu chuẩn chất lượng đâu.

Chợt có tiếng nói phía sau lưng hai đứa, là giọng con gái…

Đó là Yuko, dường như là đã đến lúc thằng nhóc Taka này phải về rồi. Nhanh quá, thoáng cái đã hơn 10h đêm, Taka chỉ kịp chào tạm biệt tôi rồi ra về.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 20/10/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Trò chơi cuckold (Update Phần 5)
Phần 5 Đã 3 tháng trôi qua kể từ đêm sinh nhật “kinh hoàng” ấy. Cho đến giờ, Bảo vẫn nhớ như in hình ảnh trần trụi và dâm đãng ấy của Hoa. Đã bao lần cậu mơ mộng đến việc mang Hoa lên giường, thế nhưng có đánh chết cậu cũng không giờ bây giờ Hoa đang thật sự đang quằn quại ở đó... nhưng là với Lâm và Cường! Thật ra Bảo luôn nghi ngờ thằng anh họ của mình, Lâm, đã thịt Hoa từ lâu. Nhưng chính mắt mình nhìn thấy cảnh thật người thật thế này cũng đả kích cậu thật mạnh. Đã thế Lâm còn chia sẻ Hoa với Cường, thằng bạn chung lớp Bảo...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú cặc Truyện NTR Truyện sex cuckold
Giúp con đỗ đại học (Full)
Phần 21 Ngày hôm đó, khi hai chúng tôi đang nằm ôm nhau trên giường xem tivi, Minh mới nói với tôi về dự định của nó trong tương lai: Mẹ à! Có lẽ con sẽ không học nữa. Tại sao? Vì thực sự con không muốn học. Con định nói mẹ bán căn nhà này, mình mua căn nhà khác nhỏ hơn, dùng tiền làm vốn buôn bán gì đó. Con sẽ ở nhà phụ mẹ, mẹ con mình không cần giàu, chỉ cần ở bên nhau là vui rồi. Con suy nghĩ kỹ chưa? Tôi lo lắng hỏi. Con chắc chắn. Thôi được tùy con. Con lớn rồi mẹ không quản...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ máy bay Đụ mẹ ruột Đụ nát lồn Sextoy Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện loạn luân Truyện sex cô giáo
Gia đình hạnh phúc (Update Phần 5)
Phần 5 Vài ngày sau tôi đang nằm ở nhà vì trời đang mưa rất to nằm chán trường hong có chuyện gì làm muốn gần với mẹ nhưng hong được vì ba đang có mặt tại nhà, tôi đi lòng vòng trong nhà rồi buồn quá đứng trước cửa bắt cái ghế ngồi coi mưa rơi khoảng 1 tiếng sau thì trời bắt đầu ngưng mưa lại ba tôi ỏng mới thay đồ dẫn xe chiếc xe máy ra? Tôi hỏi: Ủa ba đi đâu vậy? Ba nói: Ba lên thăm ông nội mày chút, mày coi có gì tối tối lên thăm ông nội đi chứ bệnh tình ỏng hong qua khỏi cái tết này đâu? Tôi dạ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Liếm tinh trùng Sextoy Truyện bóp vú

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng