Thời học sinh oanh liệt


Update Phần 188

Phần 186

Nó vừa dứt lời thì tôi quay lại như cảm thấy ai đang nhìn mình từ sau lưng, lại chạm mặt gã, trong đầu tự hỏi sao mà xui quá trời.

Hôm ấy trở về, Nụ trong trang phục công sở, vẫn còn chăm chú với những giấy tờ khá dày trên tay mình, em điềm nhiên không biết là tôi nãy giờ chỉ nhìn em, tôi vuốt lại mái tóc Nụ lên vành tai để trông em dễ hơn, em hơi giật mình vì nãy giờ quá tập trung…

– Sao anh nhìn em chăm chú vậy?

Nàng hỏi lém lỉnh cười hì hì…

– Vì anh thấy em tập trung quá…

Nụ gấp lại những tờ giấy kẹp vào nếp cất vào túi của mình mấp máy những ngón tay nói…

– Là của Han đó, em ấy đang thực tập và cũng là đang thử việc, em muốn giúp em ấy…
– Ha! Em cũng giống anh thích gánh việc người rồi đấy…

Nàng lắc đầu…

– Có lẽ là thế, nhưng vì đó là em gái của bạn anh đó chàng à…

Tôi khựng người vì bất ngờ chỉ thốt ra được duy nhất một chữ…

– Em…

Mắt nàng trở nên hơi khép hờ, rồi ngả người từ từ gối đầu lên vai tôi, thoáng chốc bao nhiêu suy nghĩ lúc sáng vội quên đi…

– Nay em thấy mệt lắm anh à, anh có mệt không? – Giọng nàng như buồn ngủ…
– Em buồn ngủ à?

Em gật đầu trên vai tôi đưa tay che miệng ngáp ngủ…

– Lát nữa anh cõng em về nhé?
– Ừ!
– Hì! Hay anh hỏi gì cho em bớt buồn ngủ đi…

Nơi áo sơ mi của Nụ đều đều nhấp nhô tiếng thở nhẹ nhàng, nơi viền môi em hơi nhợt nhạt.

– Anh hỏi gì đi, em sắp ngủ rồi…

Có một vài ánh mắt thi thoảng nhìn về phía hai đứa tôi, đưa tay vuốt chóp mũi của em tôi mới bắt đầu suy nghĩ câu hỏi.

– Lát về ăn gì nhỉ?
– Em mệt lắm, anh nấu cho em ăn nhé?
– Ừ!
– Em có muốn ăn thêm hay uống gì không, lát về anh tiện sẽ mua thêm…
– Hi có ạ, mua thêm sữa đi anh…
– Nụ…
– Vâng…
– Có phải em thấy anh vô tâm lắm không?

Có lẽ là đã rất mệt cho nên…

– Giờ anh vẫn bên em mà…
– Sau này… em muốn con mình tên gì?

Nàng hơi im lặng, im lặng rất lâu cho đến khi đã tưởng rằng em đã ngủ rồi.

– Hi! Em vẫn chưa nghĩ ra, nhưng em lo nhiều thứ lắm, nếu hai mình gặp khó khăn, em là gánh nặng cản trở anh.
– Sao lại gánh nặng? Nói thật là em đừng bảo anh sến nhé. Gặp em phải là duyên phận mà anh may mắn nhất rồi đấy. Quên anh nói gì à, khi anh trở nên yếu mềm… mất phương hướng thì người giữ anh lại chính là em đó…

Không biết em ấy có cảm động không mà chỉ thấy cười hì hì thành tiếng rung cả hai vai, hai tay bàn của Nụ vẫn che lấy miệng cười, tóc em hơi rối hơi che đi nét mặt kiều diễm, thân ảnh em thật mảnh mai, tàu cũng đã dừng hẳn.

Hai cái bóng của chúng tôi thật lờ mờ, nhịp bước chân không vội vàng…

– Anh không hỏi gì em nữa hả?

Tôi thở ra và lắc đầu.

– Không! Vì em đã tỉnh ngủ rồi…
– Tỉnh ngủ rồi thế lát về anh vẫn nấu cơm cho em chứ?
– Ừ!
– Vậy khi nhà mình không còn gì để ăn thì sao?

Tôi hơi chậm người lại rồi trả lời…

– Thì ra ngoài ăn…

Em lắc đầu lại nói…

– Vậy nếu chúng ta khó khăn triền miên, anh… sẽ làm gì?

Nàng lại vẫn cứ chất vấn tôi những câu hỏi khó, và lần này thì tôi bắt đầu cảm thấy như Nụ có vấn đề gì đó nên sẽ nói như thế, nhìn mặt tôi lúc này có vẻ trầm trọng, em mỉm cười…

– Em xin lỗi, em hỏi anh hơi quá đáng…

Tôi thấy tim mình hơi nhói lên, cảm giác như bản thân có thể sau này không lo được cho hai người, nhưng dù sao cũng phải vượt qua cái thực tế này, nhìn em một hồi tôi lấy tay chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu nàng, tiết trời khiến da mặt Nụ trở nên ửng đỏ vì hơi lạnh, tôi dịu giọng nói…

– Anh thấy em… suy nghĩ hơi nhiều rồi đấy…
– Nhưng càng nghĩ nhiều thì lại càng ra nhiều chuyện…
– Nhưng nghĩ tiêu cực càng nhiều sẽ làm bản thân nhanh già lên thôi.
– Nhưng anh này, nếu là khó khăn triền miên thì em sẽ…

Tôi chờ đợi câu kế tiếp…

Và giọng nàng trở nên hóm hỉnh…

– Em sẽ nấu súp loãng hơn, và bữa ăn đôi khi sẽ chỉ toàn là rau hi hi…

Tôi thì thào thở dài trong đầu với chính mình.

Dựa lưng ra thành thang máy, tôi thừ người nhìn những con số đỏ dần dần di chuyển. Dừng ở tầng 10…

– Em nhà bị bệnh à? Đã đi khám chưa?

Thằng Vương hỏi thăm…

– Ừ! Chắc chiều tao xin về sớm à mà này…
– Ừ…
– Khi nào rảnh rủ tao qua họ hàng nhà ngoại mày chơi đi…

Nó hơi chần chừ vì nhiều lần bị tôi hỏi thế…

– Ừ cũng được, khi nào con bé nhà mày khỏi bệnh thì đi…

Cho đến gần giấc trưa, tôi lên gặp người quản lý bàn giao công việc nói vài câu rồi lấy vội áo khoác ra về.

– Alo… em chờ anh về nhé, anh sẽ về sớm, giờ anh chuẩn bị về đây.

Nói vài câu thì có tiếng gõ cửa, tôi ngẩng mặt lên nhìn thấy một cô gái…

– Han, có chuyện gì tìm tôi à?

Con nhỏ này không trả lời, em nó đặt một hộp nhỏ lên bàn rồi nói…

– Cho chị ấy ạ…

Tôi gật gù, đón lấy chiếc hộp nhỏ bọc bằng vải…

– Thay mặt Dương cảm ơn nhé…

Tôi cười cảm kích, em ấy hơi cúi đầu rồi quay đi, nhưng chân được vài bước thì hắn lại quay người lại…

– Hai người là vợ chồng à?

Tôi hơi ngạc nhiên, nói thật không thể nhìn thấu cô bé này…

– Ừ! Vợ anh…
– Nhưng tại sao anh không đeo nhẫn?
– Vì anh vẫn chưa cầu hôn, thôi chào em nhé, cảm ơn vì thứ này…

Ra đến ga tàu, lúc ấy, tôi như vô thức từ tay lấy ra sợi dây chuyền trên cổ mình, ngón tay miết lên mặt nhẫn khẽ nói mơ hồ.

– Em à! Khi nào về, chúng mình kết hôn nhé?

Mở cửa treo áo khoác lên giá, lúc này đã có một vòng tay ôm lấy mình từ phía sau, giọng em thủ thỉ…

– Hay là khỏi đi viện đi anh?

Tôi như tỉnh hẳn khỏi cơn say tình yêu thì vội gỡ tay Nụ ra quay lại…

– Trán em nóng lắm, phải đi thôi…
– Nhưng… em thấy không sao mà…

Giọng nàng như sắp khóc, ôm lấy nàng, người Nụ lúc này nóng ran, tôi trấn an từng lời gần sát tai nàng.

– Ngoan! Sẽ không sao đâu, có anh đây rồi, em phải nghĩ đến bố và gia đình chứ…

Nghe vậy thì em mới chịu gật đầu.

– À anh quên mất, con bé Han, nó có gì cho em này…

Nụ nhận lấy rồi đặt lên bàn mở ra, là cháo và có cả canh, nghe mùi thơm thì chắc là ngon lắm.

– Chu đáo quá nhỉ?

Tôi bật cười…

– Mà thôi, bỏ vào hộp hết đi, lên viện khám rồi ăn ở đó cũng được.

Nụ mang vài bộ quần áo, có khi sẽ phải nằm lại viện theo dõi bệnh tình…

– Sẽ hơi đau…

Y tá đang lấy máu xét nghiệm nói thế, tạm thời thì uống thuốc hạ sốt chờ cho đến khi biết kết quả. Chờ cho đến khi y tá đi, quanh giường bệnh có hai người trẻ, chắc là học sinh, còn lại có hai người lớn tuổi, Nụ ngồi bó gối trên giường, hai nơi mắt hơi thâm quầng, viền môi cũng nhợt nhạt vì sốt.

– Em đang nghĩ gì thế?

Nụ hơi trầm tư, thấy tôi hỏi mới giật mình…

– Em lại nhớ lại mấy chuyện tối trước chúng mình nói…
– Hử, chuyện gì cơ?
– Chuyện là em có thể sẽ là gánh nặng…

Tôi cắt lời xoa lòng bàn tay lên gò má nóng ran của nàng…

– Lại nói bậy, em cứ an tâm nghỉ ngơi đi, chỉ là bị bệnh thôi mà, đừng suy nghĩ nhiều, em hãy cứ để đầu óc trống rỗng đi.
– À nhưng ăn đã, anh thấy cháo thơm lắm…

Với người bệnh thì dù có là mỹ vị thì cũng chẳng khác gì ăn phải ăn phải quả xanh, nghe đến đây thì nét mặt nàng trở nên bối rối, tay đan lại lí nhí nói…

– Em… nhưng…
– Anh biết sẽ là khó, nhưng phải ăn mới nhanh khỏi bệnh, nào…

Tôi lấy một thìa bón cho nàng, thoáng chốc chỉ cố ăn được vài thìa, môi em mím lại, tôi hiểu cảm giác này, quá khó nuốt. Càng nhìn lại làm tôi cảm thấy xót…

– Em uống chút nước nhé…
– Dạ…

Tôi thở nhẹ đặt tô cháo lên bàn, lấy nước rót cho em…

– Anh đừng nghĩ nhiều, ai cũng phải bệnh mà hi…
– Nhưng chẳng ai muốn bệnh cả, đến ngay cả uống nước cũng khó uống.
– Trông em… bây giờ có phải là xấu lắm đúng không?

Tôi ngồi lên giường cùng Nụ, xoa đầu em nghiêm túc nói…

– Khỏi bệnh rồi em muốn đi chơi ở đâu không?
– Em không biết nữa, giờ em mệt lắm – Nụ lắc đầu giọng buồn thiu…

Hai người lâm vào im lặng, tôi thở dài khi nhìn thấy nhiệt kế thân nhiệt đã chỉ gần 39 độ. Chợt có tiếng điện thoại của tôi. Thằng Vương đến thăm, à còn có cả cái đuôi theo sau nó nữa, vậy là hai thằng ra ngoài nói chuyện dành không gian bên trong cho hai người.

– Cơm chưa? – Nó hỏi…
– Chưa, lát tao ăn, cảm ơn mày quan tâm nhé…
– Tao đã xin phép cho em của mày nghỉ 3 ngày rồi, ráng mà chăm sóc nó đi…

Tôi nhìn nó hỏi…

– Công ty mày gặp chuyện gì à?

Nó hơi chần chừ vuốt cằm…

– Ừ… khó khăn rồi, nhưng không sao vẫn còn xoay sở được hề!

Tôi biết là nó nói dối nhưng không vạch trần…

– Mà này, đứa em của mày nhìn vậy mà tốt tính phết nhỉ, gia đình mày có thân với nhà nó không?
– Ừm! Cũng hơi thân thôi, hằng năm gặp nhau cũng chỉ vài lần…
– Mà sao tao thấy… nó cứ lầm lầm lì lì như tự kỷ vậy? Có vẻ như rất khó gần?
– Mày nói cũng đúng rồi đấy, bên ngoại nhà tao cũng có nhiều vấn đề lắm, riêng có con nhóc này tao thấy… tao thấy là thân thiết nhất…
– Và – tôi nói như chờ nó nói tiếp…
– Và gì?
– Và… đã có chuyện gì với hai họ nhà mày hả?

Nó vuốt cằm trầm ngâm nói…

– Ừ! Không hòa hợp…
– Nghe mày nói có vẻ nghiêm trọng…

Nó vỗ tay lên vai tôi cái bốp rồi cười nhạt nói…

– Mày nói đúng, chuyện có vẻ đã đi xa rất nhiều, đại khái như chuyện thằng Dương vậy. Nhưng mà dù gì mày cũng không phải là tao người anh em à, chuyện gia đình tao rất phức tạp, và cũng không mong mày hiểu.

Tôi bần thần nhìn nó đầy đăm chiêu.

– Anh đã ăn gì chưa?

Tôi ngồi lại lên ghế trước giường bệnh.

– Ừ, anh vừa ăn xong, sao em chưa ngủ đi, ơ mà sách… à con nhóc lúc nãy mang cho em đọc hả?

Tôi cầm quyển sách dày cộm, là truyện Donkihote, ngày xưa học văn thì còn nhớ mẩu truyện này. Gập lại tôi nhìn em hỏi…

– Em đọc đến đâu rồi?
– Hi mới tới đoạn donkihote chuẩn bị rời nhà bắt đầu hành trình hiệp sĩ của mình, nhưng anh đã đọc truyện này rồi à?

Tôi gật đầu cười mỉm…

– Nhỏ Han này thật là tốt bụng nhỉ…
– Ừ! Em ấy tốt lắm anh…
– Ngày mai đi làm anh nhớ phải ăn sáng rồi hẵng đi nhé…

Tôi lại gật đầu, và em lại tiếp tục dặn dò…

– Và áo quần có nhăn thì cũng ủi đồ đi nhé, không kịp giờ thì ra tiệm cũng được…

Và sáng hôm đó tôi về thật nhanh, sáng đó nhỏ Han đến thay tôi chăm sóc Nụ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 20/10/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Đụ con bạn thân (Update Phần 9)
Phần 9 Vài ngày sau đó, gia đình của cậu ấm kia đến tìm nói chuyện với nhà Linh, nhưng cũng may mắn, mẹ Linh dù không ở cạnh Linh nhiều nhưng vẫn hiểu được ý của Linh. Và với gia thế và quyền lực của mình bà chỉ nói vài câu thì cậu chàng kia phải bỏ cuộc. Linh cũng khá mệt mỏi vì chuyện này, mẹ Linh thấy vậy nên đưa cô về Nha Trang nơi mẹ Linh đang ở vài hôm. Khoảng gần 1 tuần, em nhận cú điện thoại của Linh rủ em lên Nha Trang chơi và rước nó về. Thật ra, em...
Phân loại: Truyện sex dài tập Làm tình tay ba Some Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Những kỷ niệm về đàn bà (Update Phần 20)
Phần 20 Mở mắt ra đã thấy ở gà gáy tùm lum các kiểu. Lâu lắm mới ngủ đã đời. Ở quê họ đi chợ đông đảo lắm. Mua sắm tẹt ga không lo thiếu tiền. Giờ con cái đi làm xa về mấy ngày Tết nên đông đúc lạ thường. Uể oải lết xuống nhà thấy mẹ tao đang nấu cơm trưa rồi. Vẫn còn chiếc bánh nếp trên bàn ăn. Chắc của tao. Vừa bóc được lớp lá thì vẫn tiếng quát quen thuộc vang lên đằng sau... Trưa rồi còn ăn gì. Chuẩn bị dọn cơm ăn đi. Kệ. Ra sân ăn cho thanh thản. Chua bỏ mẹ. Bánh hỏng. Mẹ mua bánh hỏng à...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex có thật Truyện sex ngoại tình
Sói săn mồi – Quyển 2 - Tác giả BoyTimGirls
5 Cảm giác được con cặc to dài đầy nóng bỏng đang nằm trong tay mình, Hứa Tình khiếp sợ trước độ ngoại cỡ của nó vi vòng tay nàng thế mà không thể nắm trọn được nó... thứ này sẽ tiến vào cơ thể nàng sao? Nghĩ đến điều đó đã khiến người nàng nóng như lửa đốt không biết là do khiếp sợ hay ham muốn nữa. “Cậu em ‘bé bỏng’ này của ta đã khiến bất cứ người đàn bà nào mà nó gặp phải đều có một kết cục là đầu hàng xin tha... em thì sao? Liệu em có thể khiến nó chịu thua?” Long cười dâm khiêu khích Hứa Tình làm bàn tay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ em gái Đụ máy bay Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Sextoy Thuốc kích dục Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sắc hiệp Truyện sex bạo dâm Truyện sex khổ dâm Truyện sex mạnh Truyện sex ngoại tình Truyện sex phá trinh Tuyển tập Sói săn mồi

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng