Thời học sinh oanh liệt


Update Phần 188

Phần 95

Lạ lắm…

Tôi… không biết rằng, lý trí! Nó đang muốn tôi làm gì, những lý lẽ mà nó đưa ra thật vô lý nhưng cũng thật đúng đối với ai đó, nó yêu cầu sự công bằng, khi tôi chạy theo em, ánh mắt nhìn xuống đôi chân nhỏ nhắn trắng hồng kia… lòng man mác, tôi nghĩ đến người con gái đã từng làm y như vậy với mình ngay lúc này, nhỏ đi nhanh lắm, chốc chốc cứ quay lại nhìn tôi cười khúc khích. Tôi đang nghĩ về Nhi! Hình ảnh cô nàng bắt đầu hiện về bồng bềnh trong tâm trí tôi, không hiểu tại sao nữa, mọi thứ ồ ạt hiện về, đôi lúc tôi cảm thấy người đang kéo tay tôi bước nhanh qua hàng người đi bộ đã không còn là Nụ nữa. Hài thật đấy! Tôi đang… ngoại tình trong tâm trí sao…

Thay vì Nhi dắt tôi đi nhà sách trợn mắt dọa ép tôi đọc những cuốn tiểu thuyết dày cộm, còn Nụ, em đưa tôi đi xem phim, tất cả cứ như một giấc mơ, một giấc mộng ngắn ngủi mà hạnh phúc, quay đi quay lại cũng chỉ nhìn thấy hai người con gái trong tâm trí mình, liệu rằng! Tôi làm vậy, có quá bất công với Nhi không…

Phải làm sao đây? Biết là lỗi là do tôi hết! Nhưng tôi biết là lỗi của mình, nhưng! Ai đó hãy cho tôi câu trả lời được không?

Mọi thứ hư ồ ạt trở về, tôi không quên gì hết, chỉ là không muốn nhắc tới, không muốn ai đó phải nghe lời tự sự của tôi rồi lại rưng rưng cay khóe mắt, đối mặt với những chuyện này, kẻ đa tình đa cảm đa sầu, nặng tình nặng nghĩa, làm sao có thể có được và mất đi, không có câu trả lời hoàn hảo nào hết, được mất khó định đoạt.

“Bác xin lỗi, nói chính là nguồn sống của bác! Mất nó bác sợ sẽ không thể nào tiếp tục mà sống được nữa, bác không muốn phải mất thêm một đứa con trong nhà này nữa, hãy hiểu cho người làm mẹ như bác!”

“Mày sẽ phải canh cánh cả đời! Đó không phải là chuyện nữ Nhi mà người ta vẫn xem nó là bình thường”

“Cô học võ từ khi nào vậy? – Từ khi chị tôi mất!”

– Nè! Lúc nãy tôi bị vậy! Anh có lo cho tôi không?
– Lo chứ sao không! Cô không thấy lúc nãy tôi đánh nhau với nó à?
– Nhưng! Lo cho tôi như thế nào?
– Lo giống như với tư cách một người bạn hay là…

“Anh có thấy cái váy ở giữa có… có đẹp không?”

“Vậy… anh thấy thế nào nếu tôi mặc cái váy đó”

Dừng lại đi! Thay vì lần trước tôi ngại tím tái mặt mày vì mải nhìn chân người ta mà va vào Nhi, nhưng còn lần này thì lại khác, không ngã vì vấp chân, cũng không phải mải nhìn phía sau lưng em, tôi nhẹ nhàng nắm tay Nụ chặt hơn, gọi tên em…

– Nụ à!
– Dạ [nàng đáp]
– Đi chậm thôi em! Anh thấy mệt quá!

Lý do chính đáng của tôi, em đồng ý dừng lại, mỉm cười khoác tay tôi nói…

– Đàn ông con trai gì mà yếu vậy?

Ngày hôm ấy! Tôi ghé vào nhà bác Trường. Người bạn lớn tuổi nhất của bản thân mình…

Thật lạ khi hôm nay tôi lại thấy bác ở nhà, không hẹn không nói từ trước, nhìn thấy tôi, bác cười nói nửa trách nửa vui.

– Trời đất! Mày bỏ đi đâu mất tích mà giờ này mới xuất hiện vậy nhóc?
– À… cháu cháu, bận…
– Mày thì bận cái gì hả? Bảo mày dọn dẹp nhà giúp tao thì gần cả tháng nay không tới.

Nghe bác nói vậy thôi chứ tôi biết là bác không giận. Tôi ngửa mặt lên nhìn bác cười thật tươi, líu ríu bước theo bác Trường vào nhà…

– Sao nay, bác không đi làm ạ?

Không trả lời câu hỏi của tôi, có lẽ là bác bận lau chiếc ghế đang bám đầy bụi bẩn nên không nghe thấy. Tôi tiếp tục hỏi…

– Bác ơi! Lần này cháu về quê ạ!

Lần này thì bác mới hỏi lại. Vẻ mặt bác ngạc nhiên pha chút hụt hẫng…

– Về à… bộ trường cho nghỉ lễ sớm hay gì mà mày lại về…
– Dạ…
– Thế khi nào mày lên? Mà mày còn đi học mà, sao lại về? Mày có tính lên thành phố gặp bác nữa không?
– …
– Suốt thời gian tao không thấy mày, giờ mày tới hóa ra chào bác lần cuối…

Câu hỏi này gần như bình thường nhưng nó lại rất khó đối với tôi, vẻ mặt bác ấy buồn buồn, vầng trán nhăn nheo đen sạm vì nắng, có vẻ như bác ấy quý tôi lắm, nên mới nói những câu trách móc như thế này, hít thật sâu, tôi thở nhẹ ra hỏi bác.

– Bác à?
– Hôm nay mày bị điên à? Sao không vào nhà mà cứ đứng trước của hoài vậy?
– À… cháu… à không… tại sao? Tại sao bác tốt với cháu vậy…
– Sao mày hỏi thế?
– À ừ… tại cháu thấy là lạ, nên…

Tôi gãi đầu lúng túng, thực ra đây cũng là câu hỏi mà tôi luôn thắc mắc, không trả lời tôi câu hỏi ấy, bác lần gần tôi đặt tay lên vai. Giọng bác trầm hẳn…

– Dưới quê cháu có chuyện gì hả?

Giật mình tôi tròn mắt.

– Không… làm gì có bác! [Tôi lúng túng chối ngay]
– Mày không nói dối bác được đâu, con nít, con nôi mà đã như thế rồi!

Bác thở dài… lần này thì tôi mới thú thật. Thật ra tôi rất muốn xin một ý kiến gì đó từ người lớn tuổi đi trước.

– Bác ơi! Cho cháu hỏi… bác gái nhà mình, mất lâu chưa ạ?

Biết là điên như tôi vẫn muốn. Bác không trách, người đàn đông trạc độ tuổi bố tôi, nói…

– Hơn một năm sau khi bà ấy là vợ tao!

Biết được tôi chuẩn bị hỏi câu gì, bác nói luôn.

– Bả mất vì sinh con… sức khỏe yếu quá!

Lại như thế! Bác đọc được suy nghĩ của tôi. Bác chau mày…

– Đứa con cũng không cứu được, thế là tao ở thế tơi già, vậy thôi! Hết chuyện rồi…

Bác Trường nhún vai, như thể là chuyện quá bình thường, nhưng để biến một câu chuyện quá bình thường như thế quả không dễ dàng chút nào, nó là cả một quá trình…

Nhưng không biết là bác ấy có biết rằng, tại sao tôi lại hỏi như thế không? Liệu bác có biết bão tố trong tôi sắp sửa ập đến sau chuyện về quê lần này? Tôi chỉ muốn hỏi bác ấy rằng, tâm trạng khi mất đi một thành viên trong gia đình sẽ như thế nào, sẽ cần bao lâu để quên hết, tôi phải làm như thế nào?

Căn nhà chật chội, nằm sâu trong hẻm thiếu ánh sáng, chỉ cần bước vào của là ta sẽ nhìn thấy ngay người phụ nữ kia đang cười lấp ló dưới những tia sáng mập mờ. Tôi không biết là bác ấy có thể chịu được cô đơn một mình nơi này suốt ngần ấy năm, không biết! Bác ấy có người thân trên này không?

Nghe chuyện tôi kể ở nhà cho bác nghe, tôi không muốn giữ kín âm ỉ trong lòng làm gì? Tôi chỉ muốn xin một câu dặn dò của bác mà thôi…

– Haizzz… Tao thấy mày cũng thật thà đấy! Cũng không biết là tại sao bác lại làm như vậy, dù bác biết giao chìa khóa nhà cho một thằng nhóc sinh viên tỉnh lẻ không họ hàng không quen biết là không được… nhưng…
– Bác rất tiếc chuyện của bố cháu, nhưng bác hy vọng cháu có thể kiềm chế được bản thân mà suy nghĩ thật thấu đáo, bố cháu dù có ra sao thì cũng không muốn cháu như thế này! Hơn nữa! Bác cũng hy vọng! Cháu sẽ đủ minh mẫn mà không làm điều gì đó dại dột.

Tôi chỉ đến thăm bác Trường thế thôi, sau gần một tiếng trò chuyện trong căn nhà chật chội, bác cười buồn xoa đầu tôi gật đầu cười.

– Cháu về cẩn thận nhé! Lo giải quyết chuyện ở nhà rồi nhanh chóng trở lại thành phố nhé.
– Dạ! [Tôi gật gù như một đứa con nít]
– Lần sau cháu lên! Hì! Cháu sẽ dọn dẹp nhà cho bác thường xuyên hề hề!!!

Chiều hôm đó, hai chị em tôi mới bắt đầu rục rịch ra về, chỉ là về có chuyện nên hành lý cũng chỉ là một chiếc balo nặng nề đeo vai…

– Về rồi! Anh không sợ bị cấm thi môn học sao?

Tôi cũng đã lường trước được chuyện này.

– Um… anh nhờ bạn anh điểm danh dùm hì!
– Điểm danh dùm?
– Ừ! Anh nhờ tụi bạn hì!
– Nhưng! Lỡ thầy cô biết được thì sao anh?
– Thì anh chấp nhận rớt môn thôi hề hề!!

Tôi dửng dưng nhún vai trả lời nàng…

– Hả! Vậy cơ à? Như thế thì mất thời gian học lại lắm! [Nàng tròn mắt lo lắng]

Đúng là tôi cũng lo việc rớt môn và học lại thật, nhưng… đâu có dễ để mình rớt môn chứ, lý do đơn giản là tôi cũng vừa thi giữa kỳ xong, và hơn thế nữa, trước khi đăng ký học phần, đa số sinh viên chúng tôi thường có một thói quen đó là chọn giảng viên để học, điều này nói ra thì thật lạ nhưng tôi nói thật là có một số giảng viên họ dạy rất tệ, dạy học một đằng ra đề thi một nẻo, khó tính, “hẳn là những sinh viên học lực trung bình không thích điều này”. Và dường như họ không có lòng nhiệt huyết yêu nghề mà chỉ dửng dưng theo quan điểm sống chết mặc bay. Đó là sự thật nên chấp nhận…

Nhìn thấy cô nàng đi cạnh tôi chốc chốc cứ nhìn tôi lo lắng lòng đâm nôn nao cảm giác, sao mà tự nhiên giờ này, tôi lại muốn ôm và hôn em quá trời.

– Đến ga rồi! Em buông tay anh ra để anh còn về chứ!

Tôi nặng nề nói từng chữ một. Nói rồi nàng cũng nới lỏng nhẹ nhàng buông bàn tay nhỏ nhắn khỏi tôi, một cảm giác hụt hẫng khó tả, không biết là em có như tôi ngay lúc này, chị Hằng nhìn thấy nên cũng lùi lại sau để cho hai người vài giây phút quý giá, bất ngờ nàng ôm lấy tôi thủ thỉ…

– Sao… sao em khóc… Em buồn lắm à? Anh đi rồi sẽ trở lại nhanh mà! Anh có đi luôn đâu! [Tôi vỗ về trấn an]

Nàng lắc đầu tiếng nói nhòa trong dòng nước mắt ngập ngừng xao xuyến…

– Không… em muốn nói là…
– Chứ… là gì…
– Cảm ơn anh!
– Hả? Anh có làm gì mà em cảm ơn anh…
– Hức… cảm ơn anh đã… đã nói là anh thương em thật lòng đó!
– Hả?? Ai nói với em rằng anh nói thế vậy? [Tôi ngạc nhiên]
– Là… anh Huy nói với em…
– Vậy… hì! Anh phải cảm ơn anh Huy rồi hì!
– Nè!
– Ừ! Em còn gì muốn nói nữa hả?
– Về nhà rồi, anh đừng có mà léng phéng với cô nào nữa đó nha?
– Ui… chui trời! Anh có cô nào dưới quê nữa đâu mà léng phéng hả nàng?
– Thật không? [Nàng hỏi lại]
– Thật mà…

Nàng bất ngờ, cười tươi nhìn tôi âu yếm, khóe mắt vẫn còn đọng vài giọt lệ lấp lánh…

– Anh… nhớ quay lại nhanh nhé! Về tới nơi rồi nhớ gọi cho em nhé?
– Anh… anh phải nghe lời chị Hằng nhé? Đứng làm chị ấy buồn nhé, lần này trở về mà em thấy chị trông cứ buồn buồn sao ấy!
– Ừ! Anh biết mà, em yên tâm!

Dường như đã không còn gì để nói nữa, em mỉm cười nhún cao đặt một Nụ hôn nhẹ lên môi tôi một cách rất nhanh, bất động, tôi ngẩn cả người chưa kịp bất ngờ, lần cuối cùng nhìn thấy Nụ là khuôn mặt giản đơn khả ái lấp ló vẫy tay nhìn tôi cười thật tươi lấp ló trong dòng người qua lại.

Chuyến tàu bắc nam khởi hành, hà hơi ngồi dựa người hẳn về sau cảm nhận độ thoải mái của chiếc ghế, nhìn thấy chiếc máy bay bé tẹo trên bầu trời, nó là cả một ước mơ và cũng là một niềm vui sướng gì đó trong tôi khi còn bé, nhìn chị tôi hỏi vẻ đùa cợt…

– Chị Hằng nà! Máy bay kìa chị! Ây! Chẳng phải chỉ cũng đã từng nói với em là sau này lên thành phố học ngày nào chị cũng rủ em đi ngắm máy bay sao?

Biết là tôi nói đùa chị Hằng nhăn mặt phản bác…

– Cái thằng này! Đó là ngày còn con nít, chị mày có biết cái gì đâu! Sao cứ lôi chuyện cũ ra trêu chị vậy?
– Thì em chỉ muốn chỉ vui mà, chị biết không? Sau này đi làm, em nghĩ, hai chị em mình về máy bay cho khỏe đi, chứ đi tàu như thế này, óe! Lần trước em say tới hai lần đấy!
– Với lại em cũng muốn thử cái cảm giác ngồi trên cao, nhìn ra khung cửa sổ ngắm mây ngắm chim chóc bay lượn…

Tôi nhăn mặt lại, thể hiện nỗi lòng của mình.

– Ơ cái thằng! Mày xem xem rớt mấy môn rồi, suốt ngày lo mơ với chả mộng, lần này có rớt môn thì em lo mà tự kiếm tiền mà đóng học đi nhé!
– Hầy! Nếu đã mơ thì em nghĩ phải mơ cho nó thật cao sang chứ, ai mà lại chả không có ước mơ khao khát! Cứ còn sống còn tồn tại thì hãy cứ ước mơ hề hề…
– Cái thằng này! Lại còn giở giọng người lớn với chị à? Lớn rồi, 20 tuổi chứ ít gì! Cũng sắp lấy…

Từ một thái độ trợn mắt yêu quái nhìn tôi sau đó bỗng chốc lại chuyển dần với một khuôn mặt buồn tanh. Đúng! Tôi biết là chị đang buồn lắm, khác với cô gái đã và sắp đang gia nhập hội người cao tuổi tính cách chẳng khác gì một teen girl chính hiệu nhưng đằng này, về quê cũng chính là chị phải chấp nhận một số phận ngắc ngoải, chị có thể ở lại Sài Gòn cũng được, không ai ép chị hết nhưng có một lý do nào đó khiến cho chị tôi vẫn kiên định về nhà dù biết trước là nghiệt ngã.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Thông tin truyện
Tên truyện Thời học sinh oanh liệt
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 20/10/2024 03:55 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Hoa anh túc
Dực là người đàn ông may mắn. Đúng vào lúc Vân không còn nơi nào để đi, cần một nơi để nương tựa, cần một mái ấm cho đứa con bé bỏng... nàng tự tìm đến với lão. Dực chẳng phải tốn nhiều công sức cũng có được Vân, có được người đàn bà gợi cảm trẻ trung mơn mởn. Kể từ đêm đó, Dực như ở thiên đường với đời sống tình dục sung sướng mà con gái đem lại. Không đêm nào là nàng và lão không làm tình, chỉ cần đợi vợ say giấc là ông bố nuôi lại bế con gái ra ngoài mà đụ cuồng nhiệt. Vân không còn phản đối mỗi khi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Bố đụ con gái Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện sex hay Truyện sex hiếp dâm
Người con gái ấy – Quyển 2 (Update Phần 43)
Phần 43 Hai thằng bạn tôi im lặng ngồi trong xe đốt thuốc. Nhìn vẻ mặt thằng An thấy vẫn rất bình tĩnh như chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng trong ánh mắt thấp thoáng trong làn khói thuốc của nó lại hiện lên đầy vẻ đau đớn. Vỗ nhẹ vào vai nó mấy cái, tôi vừa nổ máy xe vừa nói. Thôi. Không việc gì phải tiếc một con đàn bà như thế. Ừ tao hiểu. Tao không tiếc nó, tao chỉ tiếc công sức của tao suốt thời gian qua thôi. Nó cười cay đắng, ném điếu thuốc tàn ra ngoài cửa xe. Tôi nghe nó nói vậy thì cũng cười, tay vẫn đảo vô...
Phân loại: Truyện sex dài tập Người con gái ấy Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện không loạn luân Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh
Vợ tôi ngoại tình
Phần 25 Ngoại truyện về Ngọc... Chạy xe nhanh đến điểm hẹn là quán cà phê quen thuộc của tôi và Vũ. Tôi thấy anh đang ngồi nhâm nhi ly cà phê trong góc nhỏ của quán, anh đang xem điện thoại và lâu lâu ngước mặt lên để nhìn ngó xung quanh. Thấy tôi đã đến, anh khẽ vẫy tay ra hiệu cùng với cái gật đầu của tôi. Sao trễ vậy Ngọc, có chuyện gì à? Đâu có đâu, tại chiều xin nghỉ nên Ngọc phải cố làm cho xong một số việc thôi. Xong là chạy ngay đến rồi còn gì? Um, Ngọc ăn trưa luôn nha. Anh gọi đồ ăn cho hai...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ tập thể Thác loạn tập thể Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng