Thụ tinh - Tác giả Fafamini


Truyện đã hoàn thành

Phần 89

Ngày hôm sau, cuối cùng ngày thi chung kết cũng đã tới, sau khi xuất sắc lọt vào chung kết với số điểm tuyệt đối, toàn bộ ekip chương trình cùng với khán giả lẫn ban giám khảo đã rất nhiều lần phải choáng ngợp trước thí sinh tài năng này, nên ngày hôm nay hầu hết tất cả mọi người đã biết chủ nhân của chiếc vương miện là ai… Ngày hôm nay hội trường lớn chật kín chỗ ngồi, có rất nhiều du khách đổ xô tới xem, người đứng người ngồi chen chúc chẳng khác gì cuộc thi hoa hậu thế giới cả, đông người đến mức còn vượt xa dự đoán của ban tổ chức… điều này khiến những thí sinh lọt vào vòng chung kết có chút áp lực vì thấy đông người quá, nhưng họ đâu biết dòng người kia đổ đến chỉ để xem phần thi của Thảo, trong vài ngày mà nàng đã quá nổi tiếng ở cả trên mạng lẫn khu vực thành phố Nha Trang.

Hôm nay diễn ra hai phần thi chính đó chính là phần thi tài năng và trả lời câu hỏi ứng xử… Trong khi tất cả các thí sinh tham gia phần thi tài năng của mình là ca hát, nhảy hiện đại, thậm chí là cả ảo thuật, nhưng riêng Thảo nàng xuất hiện với một bộ váy cổ trang Trung Quốc, trước sự hò reo của mọi người vì trông nàng quá đỗi xinh đẹp, không khác gì tiên nữ hạ phàm.

Thảo mỉm cười, nàng bắt đầu bài thi múa cố trang Trung Quốc của mình với nhiều đạo cụ khác nhau, đối với nhiều người mà nói đây là một môn nghệ thuật rất khó vì cơ bản bên Việt Nam hầu như không có một trường đào tạo múa nào có thể dậy được điệu múa cổ trang mang đậm nét văn hóa Trung Hoa cả… Nhưng ngày hôm nay, một trong ba vị giám khảo kia có người gốc Hoa nên điệu múa của Thảo như xoáy sâu vào tâm lý của vị giám khảo này, ông ta rất rất thích phần thi của Thảo, nàng đã thể hiện bài múa cực kỳ xuất sắc, chẳng khác gì những vũ công múa chuyên nghiệp bên Trung Quốc… Sau khi đọc lại hồ sơ của Thảo, ông ta còn ngạc nhiên hơn khi biết tất cả những điệu múa mà ông đang xem là do Thảo tự học ở nhà, với một niềm đam mê bất tận, Thảo đã thuần thục những điệu múa này từ năm cấp ba, khi thi các cuộc thi nữ sinh thanh lịch hồi đó, nàng chưa bao giờ thể hiện nó vì nhiều lý do, đúng ngày hôm nay nàng mới đem tài năng này ra trước công chúng… Phần thi này của Thảo đã khiến hội trường như vỡ òa trước màn hò reo của fan bên dưới, ai nấy đều thán phục nàng, một cô gái tài sắc vẹn toàn…

Đến phần thi ứng xử, đây tiếp tục là một phần thi khó, nhưng đối với một cô gái thông minh như Thảo, đây vẫn là điểm mạnh của nàng… khi bốc phải câu hỏi yêu cầu phải nói bằng tiếng anh, tất cả những thí sinh đều vui mừng vì đây là câu hỏi khó nhất đối với họ, dù gì họ cũng là những chuyên viên ngân hàng không mấy giỏi tiếng anh. Nhưng… đối với Thảo điều này thực sự quá đơn giản với một cô gái có bằng IELTS 8. 8. Không những có câu trả lời rất hay và thuyết phục cả ban giám khảo lẫn khán giả, mà 100% nàng còn nói bằng tiếng anh không khác gì người bản địa, khiến ban giám khảo mỉm cười lắc đầu vì cô gái này quá tài giỏi.

Thậm chí có một ban giám khảo hỏi vặn Thảo bằng một câu tiếng Trung: “Tại sao bạn lại mang văn hóa của người Trung Quốc vào bài thi? Một bài thi rất xuất sắc, tuy nhiên bạn nghĩ như vậy có đúng khi bạn là một người Việt Nam? Đang ở trên đất Việt và tham dự cuộc thi của người Việt?” Một câu hỏi khiến Thảo nhìn xuống khu vực ghế Vip của ông Vũ… nhưng… một lần nữa Thảo không thấy ông Vũ và Linh đâu, trong thời khắc quan trọng thế này, tại sao họ lại không ở đây cơ chứ… Thảo bị phân tâm… nhưng nàng vẫn bình tĩnh và trả lời câu hỏi của ban giám khảo bằng tiếng Trung Quốc khiến cả hội trường ồ lên trong vui sướng, ban giám khảo mắt tròn mắt dẹt vì con bé này còn giỏi hơn cả họ…

Thấy Thảo giỏi về mọi mặt, mấy ông định làm khó Thảo vào đúng hôm chung kết nhưng thật không ngờ, thứ họ nhận được là một vẻ mặt không thể thuyết phục hơn, cả khán phòng hò reo, tuy họ không biết Thảo đang nói những gì nhưng họ rất nể phục một cô gái xinh đẹp tài năng vẹn toàn như Thảo… Ông giám khảo ra đề thi ngồi vuốt râu nghe Thảo nói mà gật gù khâm phục, vì vốn tiếng anh và tiếng Trung của Thảo thực sự rất xuất sắc, nàng phát âm, nói lưu loát không khác gì người bản địa.

Sau khi kết thúc câu trả lời, Thảo cúi chào tất cả mọi người thì đúng lúc đó cả ba ban giám khảo không kiềm chế được mà đứng lên vỗ tay, khiến cả khán phòng ồ lên vỡ òa trong cảm xúc. Mọi người đều lắc đầu vì quá thán phục, đến đối thủ của nàng cũng phải thừa nhận rằng tài năng của nàng ở một đẳng cấp hoàn toàn khác…

Trước khi lễ công bố trao giải diễn ra, Thảo cảm giác thực sự rất lạc lõng, nàng rất buồn, ngoài Lâm lợn đang vẫy tay, nàng không thấy bố chồng và Linh đâu… cứ ngỡ bố chồng nàng sẽ rất quan tâm đến ngày hôm nay, nhưng mọi chuyện có lẽ không như Thảo nghĩ, sau tất cả… nàng không biết mình đang cố gắng vì điều gì, thật vô nghĩa… Thảo ngồi thẫn thờ trong phòng thay đồ trước một tấm gương cùng với đội ekip… Trong Thảo cảm thấy không vui, trong lòng nóng như lửa đốt, nàng quyết tâm đứng dậy đi ra khỏi phòng chờ, ra cửa sau và lên xe về thẳng khách sạn… Thảo cau mày bước vào trong sảnh lễ tân với bộ váy cổ trang Trung Quốc lộng lẫy, nhìn nàng giống mấy tiên nữ trong phim khiến ai nấy cũng ngước nhìn vẻ đẹp của Thảo… Nàng đứng ở lễ tân lấy chìa khóa phòng ông Vũ, mới đầu nhân viên lễ tân không đồng ý nhưng vì hai phòng đó là phòng vip và cả hai phòng đều là người nhà ông Vũ nên với những lý do mà Thảo đưa ra đã thuyết phục được họ và họ đã đưa cho Thảo một thẻ khóa dự phòng… năm phút sau… Thảo run run cầm chiếc thẻ từ đứng ngoài cửa phòng ông Vũ. Linh cảm cho nàng biết cả hai đang ở trong, vì mẹ Hiền lúc này đang đi chùa rồi…

– “Tít” – Cuối cùng Thảo lấy hết can đảm để mở cửa phòng, nàng bước vào bên trong, nàng đi vào tất cả các phòng và đều không thấy ai ở đây… Thảo mím môi suy nghĩ không biết mình có quá đa nghi hay không… Gạt bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu, Thảo phải quay về hội trường vì sắp đến lễ công bố và trao giải. Thảo bước ra thang máy, cảm thấy cần đi vệ sinh nên nàng đã về phòng mình. “Tít” Cánh cửa phòng mở ra, Thảo cau mày lại khi nghe thấy tiếng nhạc du dương phát ra từ phòng ngủ. Nàng từ từ bước vào trong, càng vào trong càng nghe thấy tiếng rên “A… a… a… ớ… ớ… ớ…”

Đứng ở cửa phòng, Thảo như chết lặng, bàng hoàng khi nhìn thấy bố chồng và cái Linh trần truồng làm tình trên giường, cả hai đang rất hăng hái và không hề để ý đến Thảo. Chân cái Linh dạng to như diễn viên múa ba lê, ông Vũ thì quỳ dưới háng nó đâm hùng hục vào bên trong, Thảo còn thấy mắt cái Linh như sắp trợn lên rồi, trông nó thực sự sung sướng đó… mồm thì há hốc ra rên to như gà bị trọc tiết… Thảo nắm tay lại, hai dòng nước mắt chảy xuống cằm… Cảm giác uất ức dồn nén…

– Nhanh lên anh!!! Em sướng quá!!! Ớ ớ ớ!!! – Thảo cau mày lại khi nghe cái Linh xưng anh em với ông Vũ, phải chăng đây không phải lần đầu của hai người sao…
– Anh đang nhanh đây em, chúng ta phải quay lại hội trường trước khi quá muộn! Hờ hờ… – Ông Vũ vừa địt pạch pạch vừa nói.

Chỉ cho đến khi Thảo gõ những ngón tay thon dài của mình vào cánh cửa phòng thì cả hai mới giật mình… ông Vũ và Linh quay lại mặt trắng bệch khi nhìn thấy Thảo mặc bộ cổ trang đứng ở cửa… nếu nói không điêu thì trong một giây tích tắc ông Vũ còn tưởng Thảo là ma nữ xinh đẹp đến đòi mạng mình vậy… vì ánh mắt của nàng trùng xuống, một ánh mắt sắc lạnh đáng sợ, Thảo không nói gì, nàng mím môi khóc và quay người bỏ đi…

– Thảo! Chờ bố, để bố giải thích! THẢO!!! Thảo! Không như mày nghĩ đâu!!! – Ông Vũ và cái Linh vội vàng ngồi dậy, ông Vũ rút chim ra khỏi bướm Linh, con cu tồng ngồng to như cổ tay đập sang hai bên đùi ông Vũ, thấy bên ngoài cửa mở toang ông Vũ không dám chạy theo. Linh cũng chỉ nói với theo được một câu rồi im bặt. Thảo đã đi rất xa rồi, ông Vũ và Linh mặc vội quần áo rồi chạy ra ngoài… Ông Vũ rất lo lắng, vì hôm nay là ngày thi chung kết, ông không biết kết quả ra sao rồi, đang tính về nhà làm một nháy lén lút với cái Linh mà lại bị con bé phát hiện… thế có chết dở không cơ chứ… mọi chuyện vỡ lở khiến ông Vũ lo lắng đến phát điên.

Ông Vũ và Linh chạy đến hội trường nhưng không thấy Thảo đâu, đúng lúc đó là lễ công bố và trao giải, khi tên của Thảo được nhắc đến cuối cùng thì lúc đó cả hội trường cũng ồ lên vì Thảo đã xuất sắc chiến thắng cuộc thi và trở thành hoa hậu năm nay, nhưng ông Vũ không thấy Thảo đứng trên sân khấu, mà là một người trong đoàn ekip của ông đứng ra nhận hộ vương miện, ông Vũ lúc này lo lắng tột cùng, không biết con dâu mình đã đi đâu… với vẻ mặt đó của Thảo, ông Vũ càng lo lắng hơn khi đó là lần đầu tiên ông thấy ánh mắt căm thù mà con dâu dành cho mình… Ngay sau đó ông đã huy động lực lượng của mình tỏa ra tìm Thảo trong bí mật, và ông đã giải trình với ban tổ chức rằng Thảo có vấn đề về sức khỏe nên đã về phòng… Sau cùng, sau bao nhiêu năm mong chờ, ngân hàng của ông Vũ cũng đạt được chiếc vương miện danh giá và cũng là chiếc vương miện to nhất giá trị nhất trong lịch sử đối với toàn ngành ngân hàng… Một cuộc thi cũng được coi là khó nhất, khắt khe nhất từ trước tới nay… Tất cả mọi người đã bị thuyết phục bởi tài năng xuất chúng của Thảo… Sau ngày thi hôm nay, Thảo đã để lại trong lòng mọi người một ấn tượng, một sự tương tư khó tả.

Hoàng hôn buông dần xuống thành phố Nha Trang xinh đẹp, tất cả thí sinh và ekip của họ đang vui vẻ trong bữa tiệc liên hoan thì toàn bộ ekip của ông Vũ vẫn đang đi tìm Thảo, chưa bao giờ ông Vũ cảm thấy lo lắng thế này, ông và Linh đã gọi rất nhiều cho Thảo nhưng nàng không nghe máy. Mãi sau đến cuối buổi chiều ông Vũ mới nhận được tin nhắn của Thảo… “mọi người đừng đi tìm con, con không muốn gặp ai lúc này…” Mặc dù đã tránh mặt nhưng Thảo vẫn là một cô gái biết lo lắng cho người khác, nàng sợ mọi người sẽ phải vất vả đi tìm mình, cộng với tính của bố Vũ, ông ấy sẽ làm to chuyện nếu như không thấy nàng, vì vậy Thảo phải nhắn cho bố chồng một tin để khiến mọi người yên tâm hơn. Ông Vũ vò đầu bứt tai khi nhận được tin nhắn của Thảo, ông đã cho đội ekip dừng cuộc tìm kiếm và phải đưa ra một thông báo giả, nhằm tránh những đồn thổi dị nghị không đáng có.

… Quay trở lại thời điểm Thảo chạy ra khỏi phòng, nàng đi xuống đại sảnh ngồi lên một chiếc taxi của khách sạn và rời khỏi đó.

– Anh đang làm gì vậy… – Nước mắt Thảo lưng tròng gọi điện cho Minh, nhưng nàng chỉ nghe thấy tiếng nhạc phía bên kia, Thảo cau mày, nàng gọi mess cho Minh và yêu cầu mở camera.
– Anh đây! Anh đang đi hát với đối tác! Sao vậy? Baby! Sao em lại khóc? – Minh cười khi nhìn thấy Thảo nước mắt ngắn nước mắt dài, giọng anh có phần say lạc đi, níu cả lưỡi.
– Ai kia? – Thảo cau mày khi nhìn thấy có mấy đứa con gái đằng sau Minh.
– Bạn… bạn của đối tác ấy mà! Ha ha… Anh Minh… ai gọi anh vậy? – Bỗng có một cánh tay phụ nữ luồn qua cổ Minh khiến Thảo mở to mắt tức giận.
– Cái quái gì vậy? – Như đổ thêm dầu vào lửa… Thảo cau mày lại và tắt điện thoại mặc cho Minh gọi lại rất nhiều.

Thảo nhắm mắt nuốt cơn uất hận vào trong lòng… hết cha rồi đến con… Chưa bao giờ nàng có suy nghĩ không phải với bố Vũ như vậy… nàng mím chặt môi để kìm nén cảm xúc nhưng nước mắt cứ tuôn trào ra… Sau đó vì không biết phải làm gì lúc này… quá lạc lõng nàng đã gọi cho bác Phú, nhưng bác ấy lại thuê bao không liên lạc được… Thảo lại thở dài, nở một nụ cười bất lực… hết cách Thảo đành gọi cho bố mẹ đẻ, nhưng rồi ông bà cũng đang bận chuyện gì đó mà không nghe máy. Thảo buông thõng tay xuống đùi, chiếc điện thoại rơi xuống sàn xe… đầu nàng dựa vào cửa kính và khóc.

– Em có sao không? – Chị lái taxi của khách sạn thấy Thảo không ổn liền hỏi.
– Em… em không… – Thảo sụt sịt nói, nàng lau nước mắt và cố nín nhịn nhưng nước mắt cứ trào ra rất nhiều, khóe mắt đỏ hoe nhưng không sưng một chút nào, khác hẳn với những người bình thường… trông Thảo cực kỳ xinh đẹp, vẻ đẹp của nàng lúc này khiến bất kể nam nhân nào nhìn thấy cũng phải mủi mủi lòng… muốn được che chở bảo vệ.
– Vậy em muốn đi đâu? – Chị lái taxi được đào tạo rất tốt trong môi trường chuyên nghiệp nên rất biết giữ ý tứ cho khách hàng.
– Chị cứ chở em đi vòng quanh thành phố là được rồi ạ… – Thảo lại dựa đầu vào cửa sổ của xe.
– Nhất trí, Nha Trang rộng lắm nên chị chở em qua mấy khu đẹp đẹp nha! – Nói xong chị lái taxi tăng tốc, chiếc xe sang trọng luồn lách vào những con đường đầy hoa lãng mạn.

Đôi mắt Thảo trùng xuống, trong cả cuộc đời chưa bao giờ nàng có cảm giác thất vọng đến nhường này, cảm giác như tất cả mọi người đang quay lưng với mình vậy, đây là cảm giác của kẻ thua cuộc hay sao… ấm ức, tức giận, thất vọng và lạc lõng… bây giờ nàng mới thấu hiểu được cảm giác của mẹ Hiền, khi bà ấy lại một lòng một dạ với đức phật như vậy… bố chồng nàng thực sự là một người đàn ông tồi tệ… Thảo cảm thấy điên rồ khi bản thân lại có tình cảm với một người như vậy… trong khi ông ấy đâu có coi nàng ra gì… Còn cái Linh… Thảo thực sự không thể hiểu một người bạn như vậy, chả lẽ nó dâm đãng đến vậy sao, nó coi cái thứ kia còn hơn tình bạn sao? Thật đáng thất vọng mà…

Thảo lại nhắm mắt mím môi nén chặt cảm xúc lại và cảm thấy mình thật ngu ngốc, tại sao mình phải tự dằn vặt bản thân thế này, trong khi họ sung sướng hoan lạc với nhau… với lại, mình với bố Vũ chỉ là quan hệ bố chồng con dâu, suy cho cùng ông ấy làm chuyện đó với cái Linh cũng chẳng liên quan gì đến mình… vậy tại sao phải khóc chứ… Thảo cau mày lại… nàng thấy khó chịu… từ lúc nhỏ đến giờ nàng được mọi người xung quanh cưng chiều và luôn là tâm điểm của sự chú ý, điều đó đã vô tình khiến nàng có một cái tôi và lòng tự trọng rất cao… chưa bao giờ nàng cảm thấy lạc lõng, buồn bã đến mức này… mọi chuyện đều là vô tình khi chính bố mẹ đẻ lại không nghe máy của nàng, thất vọng nối tiếp thất vọng đã khiến nàng cảm giác muốn nổi loạn một chút… Một lúc sau, Thảo uể oải cúi xuống nhặt điện thoại, đúng lúc đó thấy số máy hiện lên là số Lâm lợn.

– Alo… – Giọng Thảo mệt mỏi như người bị ốm lâu ngày.
– Thảo à? Gọi cho cậu khó quá, tớ thấy bên khách sạn của cậu bao nhiêu người cứ nhốn nháo lên, hình như là người của bố chồng cậu đó… có chuyện gì xảy ra vậy? – Giọng Lâm lợn lo lắng.
– À… không có gì đâu… tớ… à mà cậu… có rảnh không? – Thảo lấy tay lau nước mắt, cuối cùng lúc này nàng chỉ còn cậu bạn ngốc nghếch này là đáng tin tưởng.
– Tớ rảnh! Rảnh chứ! Chỉ cần là cậu thì tớ luôn rảnh hề hề! – Lâm lợn cười to trong điện thoại.
– Ừm… – Thảo ừ một câu rồi tắt điện thoại… nàng lại nhìn ra cửa sổ và nghĩ cho ekip của ông Vũ, cảm thấy thương họ Thảo liền nhắn một tin cho bố Vũ “mọi người đừng đi tìm con, con không muốn gặp ai lúc này…”
– Chị ơi, chị chở em về lại khách sạn nha… – Chị lái xe thấy Thảo yêu cầu liền quay đầu xe.

Một lúc sau chiếc xe đỗ ở sảnh khách sạn Phượng Hoàng, là khách sạn mà Lâm lợn ở. Thảo quan sát rất kỹ và thấy hình như mọi người không còn ở đây nữa… nàng đeo kính và khẩu trang, sau đó mượn chị taxi cái mũ và chiếc áo khoác rồi bước xuống xe… bên trong nàng vẫn mặc chiếc váy cổ trang Trung Quốc, mặc dù vẫn rất nổi bật nhưng nàng đã tránh mặt tất cả mọi người và đi thẳng lên phòng Lâm lợn mà không ai nhận ra.

– Cộc cộc! – Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lâm lợn hồ hởi chạy ra.
– Tớ đây! Tớ đây! Hề hề! – Lâm lợn vừa mở cửa thì Thảo bước nhanh vào trong.
– Cho tớ trốn nhờ được không? – Thảo mím môi và ngồi xuống giường Lâm lợn, nàng tháo kính, mũ và áo khoác của chị lái taxi đặt gọn gàng ở chiếc tab đầu giường.
– Ơ được được! Cậu ở đây luôn cũng được hề hề! Ơ! Mà cậu khóc à? Sao vậy? Có chuyện gì vậy? Từ lúc cậu chạy xuống sân khấu làm tớ tìm vàng mắt chẳng thấy cậu đâu… – Lâm lợn lo lắng ngồi xuống hỏi Thảo.
– Tớ không sao… – Thảo đưa tay lên lau nước mắt.
– Tớ… không biết cậu đã xảy ra chuyện gì… nhưng… cậu đừng buồn nữa… tớ không biết phải an ủi cậu thế nào… nhưng… tớ sẽ ở đây lắng nghe cậu… – Lâm lợn nói nhỏ, nó nhìn vào trang phục của Thảo đang mặc mà nuốt nước bọt, vì trước mặt nó lúc này chẳng khác một tiên nữ hạ phàm xuống căn phòng của nó, giống như mấy bộ phim xuyên không vậy.
– Tớ cảm ơn cậu… tớ chỉ cần ở đây một lúc thôi… làm phiền cậu nha… – Thảo mỉm cười rồi thu chân lên giường.
– Ùi dào! Phiền gì! Cậu hâm à… tớ còn phải cảm ơn cậu vì đã đến chỗ tớ chơi ấy chứ hề hề… Mà cậu nhớ hồi cấp ba chứ… mỗi lần bọn con trai buồn… chúng nó sẽ đi nhậu đó… hay tớ đi mua ít đồ nhé… về nhậu tưng bừng cho đỡ chán, cũng để chúc mừng chức vương miện của cậu luôn hề hề… – Lâm lợn nuốt nước bọt gạ gẫm Thảo nhậu… Thảo không nói gì, mắt nàng nhìn vào khoảng không vô định rồi liếc nhìn qua Lâm lợn… nàng nhìn Lâm lợn tầm vài giây rồi lại thở dài và quay mặt đi chỗ khác… có lẽ là vì cậu ta xấu quá.
– Được không Thảo? – Lâm lợn lại gạ gẫm.
– Uống rượu có hết chán không? Mà tớ được vương miện rồi sao… – Thảo thở dài, ánh mắt thất vọng… cảm thấy mấy ngày ở đây thực sự vô nghĩa… sau đó nàng đứng dậy đi ra chiếc ghế nhỏ ngoài cửa sổ và ngồi ngắm đường phố bên dưới.
– Cậu quá được ấy chứ… ngay từ đầu tớ đã biết chiếc vương miện quý giá đó chỉ hợp với cậu ha ha… chỉ có điều mọi người đang nháo nhác lên tìm cậu thôi hề hề… tớ… không biết cậu gặp phải chuyện gì… nhưng… tớ dám chắc, uống rượu sẽ khiến tâm trạng tốt hơn, tớ tin là vậy… – Lâm lợn cười hề hề, nó cũng khá tinh tế khi biết được tình thế lúc này, không cố gắng hỏi Thảo đang buồn chuyện gì nhưng nó sẽ bày ra trò khác để khiến Thảo quên đi cảm xúc lúc này.
– Cũng được… nhưng cậu đừng để ai nhìn thấy đó… – Thảo nhìn Lâm lợn rồi quay ra cửa sổ, không biết uống rượu sẽ khiến tâm trạng tốt như cậu ta nói không… nhưng… lúc này… đó là điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Thông tin truyện
Tên truyện Thụ tinh
Tác giả Fafamini
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Bố chồng nàng dâu, Làm tình với đồng nghiệp, Truyện loạn luân, Truyện sex ngoại tình
Ngày cập nhật 13/04/2024 01:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Fafamini

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng