Thung lũng vàng

Phần 19

Đêm lặng lẽ xuống.

Sự ồn ào ban ngày đã nhường chỗ cho sự êm ả của núi rừng. Bên dưới những tàn lá lao xao chỉ có tiếng suối chảy róc rách. Trong những căn lều ở ven suối, mọi người đã ngũ yên sau một ngày làm việc mệt nhọc.

Nhưng nếu tinh mắt, người ta sẽ nhận thấy lẫn trong tiếng lá lao xao đang có những âm thanh sột soạt trên lớp lá khô. Dưới ánh trăng mờ ảo ở một quãng trống, có những bóng người lom khom cắp súng di động. Trong số đó, ngoài bọn Bảo còn có một tên tóc tai bù xù cắp khẩu AR.15. Hắn tên là Seng.

Hận thì thào vớii tên Seng:

– Tụi nó ở trong hai cái lều liền nhau đó!

Gã Seng gật đầu. Sau khi đã vạch lá quang sát toàn bộ khe Rùa Vàng, hắn nói khe khẽ:

– Tao, thằng Bảo và thằng Hận vô, Thằng Hoàng cảnh giới. Đứa nào chống cự, bắn ngay!

Sau mệnh lệnh, đó cả bọn tiến đến khe Rùa Vàng.

Trong căn lều nhỏ, Sơn giật mình quay sang Thúy. Cô vẫn còn thức. Họ nằm bên cạnh nhau, trên người đắp tấm chăn mỏng. Sơn im lặng nghĩ ngợi.

Trong bóng tối mờ mờ, Thúy quay sang choàng tay qua cổ Sơn:

– Anh đang nghĩ gì?

Sơn nói mà không nhìn sang Thúy:

– Không… Có lẽ không thể sống như thế này mãi được.

Thúy nhíu mày, hỏi lại:

– Nhưng tại sao thế?

– Anh không quen cuộc sống giành giật như thế này. Mà ngay cả em nữa. Em sẽ sống như thế này mãi sao?

Câu nói đó đã chạm đến nỗi suy tư thầm kín nhất trong lòng Thúy. Cô khẽ thở dài. Hai người im lặng, mỗi người theo đuổi ý nghĩ riêng của mình. Một lúc sau, Thúy khẽ nói:

– Anh ráng chịu một thời gian nữa… Chúng mình sẽ đi khỏi nơi đây.

– Nhưng mà đi đâu?

– Em sẽ mua một căn nhà ở thị trấn. Hai đứa mình sẽ làm lại từ đầu nghen.

Sơn im lặng không nói. Thúy cũng im lặng. Có thể thấy tiếng gió rì rào qua khẽ lá, tiếng côn trùng khi lắng khi dậy lên như một giàn hợp xướng nhiều bè…

Đang nằm im, Thúy bổng nhỏm dậy nghe ngóng một lát rồi đứng hẳn lên. Thị nhanh nhẹn mặc quần áo vào. Sơn cũng nhỏm dậy vội vã mặc quần áo. Trước khi bước ra khỏi lều Thúy hơi lưỡng lự một lát rồi đi lại góc lều, lấy một cái túi nhỏ, nặng trĩu trong góc, giắt vào người.

Đúng vào lúc hai người vén cửa định bước ra ngoài thì một bóng đen nhảy vọt đến, đứng chắn ngay bên ngoài. Ngay sau đó tiếng quát khàn khàn

– Tất cả nằm im!

Một thoáng lặng đi. Ngay sau đó, Thúy và Sơn lùi lại và lao qua tấm vải căng ở phía sau lều, đúng vào lúc đó một loạt tiểu liên nổ giòn, xối thẳng vào chiếc lều mà họ vừa thoát ra.

Sơn thoáng thấy bóng Thúy lao vừa giữa những bụi cây. Anh cũng vội vã lao theo. Trong bóng tối dày đặc, Sơn chạy như hóa điên vào trong rừng sâu.

Trong khi đó, từ trong lều của mình hai loạt đạn đã dựng Phi và Khải chồm dậy. Hai đứa chồm dậy. Bằng một cú nhảy bạt mạng, Phi vọt lên đánh hai đầu gối vào lưng tên nổ súng đang quay lưng lại. Ngay sau đó, hắn cũng lao thẳng xuống suối và chạy khuất vào bóng tối. Khải cũng vội vã chạy theo Phi. Nhưng một loạt tiểu liên đã làm cho hắn đứng khựng lại. Sau một lát chới với. Khải té úp mặt xuống dòng suối.

Từ trong những chiếc lều, những kẻ đào vàng lao tứ tung ra ngoài trong nỗi hoảng sợ điên dại. Họ lăn, họ lao bừa vào những gốc cây để ẩn nấp. Trong cảnh hỗn loạn đó, thỉnh thoảng sau những tiếng súng vang lên là có một bóng người ngã nhào xuống. Hàng chục người lao vào nhau, dẫm đạp lên nhau. Trong khi đó, Seng cùng bọn Bảo tranh thủ cướp đồ đạc, nhét vào trong những chiếc ba lô. Một lát sau, cả bọn lẫn nhanh vào các bụi cây, biến mất bỏ lại sau lưng những chiếc lều bốc cháy.

Trời đã hừng sáng.

Sơn vẫn đi trong rừng rậm. Anh đã hoàn toàn mất phương hướng nên vừa đi anh vừa ngẩng mặt nhìn ra xung quanh với vẻ ngơ ngác. Rừng núi hoang vu và không hề có dấu vết của con người hoặc có nhưng Sơn không đủ kinh nghiệm để nhận ra. Gai nhọn, đá sắc đã làm cho quần áo anh rách toạc và trên mặt, ở hai khủy tay có những vết xước.

Khi mặt trời đã đứng bóng, Sơn lần xuống một khe nhỏ, vốc nước uống. Sau đó, anh lại tiếp tục băng rừng bước đi, bước đi những bước mà chính anh sẽ không biết sẽ về đâu?

Đã xế chiều. Hoàng hôn đã bao phủ lên màu xanh của núi rừng. Sơn lần qua những bụi cây, hái những quả nhỏ để ăn. Có những quả vừa bỏ vào miệng nhai được mấy miếng, anh đã vội nhăn mặt nhổ ra…

Buổi sáng giữa rừng hoang. Đã sang ngày thứ ba.

Sơn nằm trên lớp lá cây dưới nền đất bên dưới một lùm cây rậm rạp. Một tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào hai mắt đang nhắm nghiền của anh. Thỉnh thoảng, Sơn lại cất lên tiếng rên nặng nề. Cơn sốt đã đi qua ban đêm vẫn còn để lại dấu vết của nó trên khuôn mặt tái xanh của anh. Trong cơn mê sảng. Sơn thì thào:

– Nước…! Nước! Cho tôi uống nước!

Tiếng nói tuyệt vọng đó bị khỏa lấp đi trong tiếng xôn xao của rừng buổi sáng với tiếng lá đón gió, tiếng chim ríu rích trên những cành cây và tiếng kêu của những con khỉ đuổi nhau trên cao. Lẫn trong âm thanh ấy Sơn vẫn nặng nề trở mình. Anh quờ quạng ra xung quanh và thì thào cất giọng đã kiệt sức:

– Nước. Trời ơi nước!

Núi rừng vẫn lặng lặng, hoang vu như thế. Mặt trời đã lên cao và không khí trở nên khô hanh hơn. Cơn khát càng tăng. Không thể chịu nổi cơn khát đang hành hạ mình, Sơn bò ra khỏi bụi cây. Anh bám vào một gốc cây đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã xuống. Vừa đi vừa vấp ngã, Sơn bước qua những bụi cây.

Không biết Sơn đi như thế được bao lâu. Cuối cùng, kiệt sức, anh ngã xuống và bắt đầu bò đi chậm chạp trên nền đất. Đã nghe thấy tiếng róc rách của một dòng suối. Sơn bật lên tiếng rên nho nhỏ, tiếp tục bò tới bằng một quyết tâm tuyệt vọng.

Nghe tiếng động con nai đang uống nước co giò lao vút đi và mất hút giữa nhừng lùm cây. Nhưng Sơn không để ý đến tất cả những gì xung quanh. Anh chỉ thấy dòng suối đang róc rách đầy khiêu gợi, mời mọc. Cuối cùng anh đã tới dòng suối, Sơn chúi đầu xuống và mất đà ngã lộn nhào xuống nước… Nước lạnh đã làm cho Sơn tỉnh hẳn. Anh vốc nước uống thỏa thê. Sau đó, anh còn té nước lên người như để xua đi những bụi bặm, những mệt nhọc của những biến động vừa qua.

Bất chợt, Sơn dừng lại. Anh nghe thấy có tiếng người lao xao đâu đây. Anh vội vả bò vào một lùm cây rậm rạp để giấu mình. Gió đưa đến hơi bếp và tiếng người nói. Sau một thoáng lưỡng lự, Sơn lặng lẽ bò về phía những âm thanh đầy hấp dẫn đó…

Ở một khoảng trống giữa rừng, một bếp lửa đang cháy đỏ với một cái xoong bên trên bốc khói nghi ngút. Có hai người đang nói chuyện, quay lưng lại phía Sơn. Sơn chui vào một bụi cây và rẽ lá nhìn ra. Một tên đứng dậy, đi lại chỗ Sơn đang nấp nhặt mấy cành cây khô. Sơn rùng mình. Anh nhận ra khuôn mặt bành bành với nước da vàng như nghệ. Đó là tên Hận. Tên thứ hai là tên Hoàng với cái dáng nhỏ thó không thể lẫn vào đâu được.

Lấy củi xong, Hận quay trở lại bếp. Trong bụi cây, Sơn chắc bọn chúng còn ba tên nữa đang lẫn quẫn đâu đây. Nấn ná ở khu vực này với anh là quá nguy hiểm. Anh định bò lui trở lại. Chợt anh nghe tiếng Hận thì thào:

– … Chỉ còn cách này. Mày dám chơi không?

Hoàng gật đầu:

– Chơi thì chơi. Ngán chi!

Anh thấy Hận móc từ trong túi ra một gói nhỏ. Hắn đổ cái gói vào trong xoong rồi tống mảnh giấy vào bếp. Trong khi đó Hận móc từ ba lô ra hai ổ bánh mì và đưa cho Hận một ổ. Hận lắc đầu:

– Mày ăn trước đi. Để tao rữa tay kỹ mới ăn được!

Từ trong bụi cây Sơn nuốt nước miếng nhìn tên Hoàng nhai bánh. Chợt có tiếng người lao xao rồi tiếng chân bước thìn thịt, rồi Bảo, Chung và tên Seng xuất hiện. Trên vai tên Chung khoác chiếc ba lô căng phồng. Nhìn thấy chúng hai tên kia đứng dậy, mừng rỡ:

– Ngon không? Hoàng hỏi.

Bảo gật đầu. Hận nói trong khi đưa tay đỡ cái ba lô nặng trĩu trên vai Chung:

– Được mười mấy ký không?

Chung gật đầu:

– Hai chục ký đó. Riêng đồ “xịn” gần một yến!

– Phước tổ rồi! – Hoàng kêu lên – Phen này cầm chắc ba chục cây!

Trong khi Hoàng và hận xúm đỡ cái ba lô đựng trầm cho Chung, Bảo lặng lẽ đứng nhích ra một bên. Hắn đưa mắt nhìn tên Seng đang hạ mũi khẩu AR.15 xuống ngang hông. Cái nòng súng của Seng giật nãy lên. Cả một băng đạn xỉa vào người ba tên kia. Ba đứa nhảy dựng lên rồi đổ xuống trong những tư thế khác nhau. Trong một thoáng, máu chảy loang ra hòa với đất.

Trong bụi cây, Sơn nhắm nghiền mắt. Một lát sau, khi mở mắt ra, anh thấy Seng xách ba lô trầm đặt chỗ khác. Còn Bảo thi đang ngồi cạnh bếp lửa. Hắn cười khùng khục và bình luận bằng một giọng tàn nhẫn:

– Dù sao tụi nó cũng mang giấc mơ ba chục cây xuống âm phủ! Nhân đạo quá rồi!

Đang lúi húi tháo dây buộc miệng ba lô. Seng quay lại:

– Chia thôi mậy?

– Thong thả đã! Cơm chín rồi. Tao với mày ăn một bữa tạm biệt nhau luôn!

Seng lẳng lặng cầm ca và xới cơm trong xoong ra. Hai đứa ngồi ăn một cách ngon lành bên cạnh ba cái xác đẫm máu của những kẻ mới trước đó ít phút còn là đồng hội đổng thuyền với chúng.

Trong bụi cây, Sơn vẫn nằm im nhìn ra. Anh muốn biết đến cái kết cục của màn kịch đẫm máu này.

Ăn cơm xong. Bảo rót nước từ trong bi-đông ra uống một hơi dài vẻ thỏa mãn. Sau đó, hắn rót một ca cho Seng. Tên này thong thả hơn. Hắn nhấp từng ngụm nhỏ.

Khi Seng đang hớp những hớp cuối cùng, bất chợt hắn sững lại, đôi mắt trợn trừng hốt hoảng nhìn tên Bảo. Tên này đang gập người xuống, hai tay ôm bụng vì những cơn đau xé ruột từ bên trong. Hai đứa hoảng loạn nhìn nhau. Rồi tên Seng cũng đưa tay ôm bụng và gập người lại. Trong đôi mắt của chúng đã thấy bóng dáng của thần chết!

Bảo nói giọng tắc nghẹn vì sợ hải:

– Tụi nó… Nó đánh thuốc độc!

Nói xong Bảo vùng đứng lên, loạng choạng mấy bước rồi khuỵu xuống ghì lấy bụng. Còn Seng thì, hắn ngồi nguyên tư thế cũ trong khi hai tay ôm bụng và mắt nhìn trừng trừng lên những tàn lá cao xanh vời vợi trên đầu hắn. Những tán lá ấy tứ xoay tròn, xoay tròn rồi quay tít. Seng từ từ ngã quay ra đất. Đôi mắt mở trừng trừng của hắn vẫn nhìn thẳng lên một mảnh trời xanh lồng lộng với những tảng mây trắng đang trôi vùn vụt.

Không gian bỗng lắng lại. Một sự im lặng của chết chóc và tội ác bao trùm lên tất cả. Trên khoảng trống, năm xác người ngổn ngang cạnh cái ba lô trầm. Nguyên nhân của những tội ác.

Sơn bò ra khỏi bụi rậm. Anh bước về phía những cái xác câm lặng. Trên khuôn mặt của anh có thể thấy rõ những nét sợ hải và hoang mang cao độ. Nhưng có một cái đã kéo anh ra khỏi trang thái mụ mẫm. Đó là cơn đói. Sơn quỳ thụp xuống cái ba lô mà tên Hoàng cất bánh mì. Anh lôi ổ bánh ra. Một thoáng lưỡng lự, anh liều mạng cắn một miếng bánh, nhai nuốt ngon lành. Sau đó, anh kẹp ổ bánh vào nách và lục lục ba lô, lấy ra hai bộ quần áo lành lặn và hai ổ bánh mì nữa. Cầm tất cả những thứ đó trên tay, Sơn đưa mắt nhìn về phía cái ba lô đầy trầm vẫn đang để bên cạnh đó.

Ở sau lưng anh mặt trời đang lặng dần xuống trên những tán lá.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Thông tin truyện
Tên truyện Thung lũng vàng
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ cave, Truyện bú vú, Truyện sex có thật
Ngày cập nhật 07/02/2018 13:39 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chuyện tình nơi công sở - Tác giả FrogMan
Thiệt tình bực bội à nha. Tới cái giờ này còn bày đặt thử lòng thử dạ, muốn đập lão ngất xỉu ghê. Nhưng tôi biết nếu tôi năn nỉ lão đi dùm chứ không gật đầu, lão chẳng ngại ngần gì ngoảnh đít đi thẳng để tôi tự lo phần còn lại. Tính nết lão già vậy, mà lừa lão không xong nổi đó nha. Làm bộ gật đại đi, lão ngó qua cặp mắt của bạn nắm được tẩy liền, nắm xong còn đập bạn chèm bẹp không chừng vì cái tội xạo ke. Buôn nước bọt là một nghề trong vô số nghề của giang hồ. Đám này chia ra nhiều đẳng cấp, nhiều thể...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chuyện tình nơi công sở Con gái thủ dâm Đụ cave Đụ lỗ đít Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Truyện sex bạo dâm Truyện sex có thật Truyện sex Full
Chuyện tình trường bán công (Update Phần 10)
Vừa thay đồ xong thì tôi chạy ra ngồi trước điện thoại đợi nhỏ gọi đt 15 20 phút vẫn chưa thấy nhỏ gọi lại tôi bắt đầu lo lắng 11h đêm gần 12h mà thân con gái chạy ngoài đường làm tôi thấy lo thật sự. 45 phút sau tiếng chuông đt làm tôi giật mình tôi vội vàng bắt đt không để tôi phải đợi lâu. “Ông xã hả... hồi nãy bx về tới nhà rồi đi tắm liền quên gọi cho ông xã đừng giận bà xã nha” nhỏ nũng nịu nói qua đt. “Làm người ta lo gần chết luôn” tôi cằn nhằn nhưng trong lòng tôi cảm thấy nhẹ nhõm như cất đi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện người lớn Truyện sex học sinh Truyện sex phá trinh
Cuộc sống với những bàn chân
Buổi sáng thức dậy, chị gọi tôi xuống nhà để ăn sáng. Chị tên Linh năm nay 23 tuổi, được cái mặt mũi khá xinh nhưng điều làm tôi ấn tượng nhất là bàn chân của chị. Trông nhỏ nhắn nhưng nhìn lại dâm đãng cực kỳ. Tôi có thói quen tắm buổi sáng nên thường tắm đã rồi mới ăn sáng. Nhìn thấy trong nhà tắm là đôi tất da của chị. Trời ơi tới đây thôi tôi đã hồn phi tinh phọt. Lúc này đầu óc tôi chỉ còn nghĩ đến việc cầm đôi tất chân ấy lên mà ngửi. Thơm cực! Một mùi thơm bốc lên mũi tôi, hình như chị cũng rất thường xuyên...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ chị gái Truyện loạn luân Truyện người lớn

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng