Trong gian phòng khách sạn, dưới ánh đèn vàng ấp áp, một cảnh tượng xuân sắc tuyệt vời nhất đối với bất cứ người đàn ông nào. Nhưng người có diễm phúc chiêm ngưỡng cảnh tượng này chỉ có Hào Phong. Trước mặt anh, thân thể Thùy Chi không mảnh vải che thân, từng đường cong tuyệt đẹp phơi bày trước mắt anh. Nàng nằm tựa lưng trên chiếc ghế tình nhân đen bóng, làn da trắng muốt nổi bật sáng đến lóa mắt. Gương mặt nàng đỏ ửng, tay hờ hững đặt tay ngang bụng, để anh chiêm ngưỡng trọn vẹn hai bầu vú căng tròn và vùng mu tam giác hồng hào khép chặt giữa hai chân.
Hào Phong hít thở thật sâu để tay bớt run rẩy, đưa điện thoại lên chụp hình Thùy Chi. Nhìn lại kết quả trên điện thoại anh sướng muốn điên lên. Anh không nghĩ rằng, chỉ mới gợi ý một chút, Thùy Chi lại đồng ý cho anh chụp hình khỏa thân của nàng.
Thùy Chi cũng hồi hộp, hai bầu vú phập phồng lên xuống rung động. Nàng chợt nén cười, khi nhìn thấy vật đàn ông giữa hai chân anh đang dần dần nở to ra. Thùy Chi quyết định làm cho Hào Phong phải điên lên. Nàng khẽ nghiêng đầu, mái tóc đen óng xõa tung ra. Tay nàng gác tay lên cao, để bầu vú căng lên. Cặp đùi thon dài trắng muốt hé mở, một chân mở rộng buông thỏng xuống sàn nhà. Vùng âm hộ đỏ hồng không che đậy phơi bày trước ánh mắt sững sờ của Hào Phong. Thùy Chi cũng bị chính hàng động buông thả của mình làm ngượng chín cả người. Nàng cắn nhẹ bờ môi, ánh mắt như muốn thiêu đốt nhìn về phía anh.
Hào Phong run rẩy đưa điện thoại lên chụp lia lịa. Dương vật anh dựng đứng giữa hai chân tức tối muốn nổ tung. Ném vội chiếc điện thoại đi, anh lao đến ôm ghì lấy cơ thể lõa lồ của Thùy Chi.
– Em là ma quỷ… Em biết không ?! – Anh hôn rít lấy đôi môi đỏ mọng của nàng.
– Ưmmmmm… Vậy anh có sợ em không ? – Thùy Chi hổn hển thì thào.
– Không những không sợ… mà sẵn sàng dâng hiến linh hồn anh cho em…
– Ưmmm… Anh ơi… Em muốn anh…
Hai thân hình trần truồng dính chặt vào nhau trên ghế. Âm thanh thở dốc, da thịt chan chát lại vang vọng cả phòng.
…
Con hẻm nhỏ sâu hun hút, một bóng hình yểu điệu thong thả, đôi lúc lại nhảy chân sáo vui vẻ.
Thùy Chi đang rất vui, trở về nhà sau hai ngày hạnh phúc bên Hào Phong. Nàng đã tìm lại được trọn vẹn tình yêu và cảm xúc của mình. Thậm chí giờ đây ngay lập tức đối mặt với John Trần, nàng cũng tự tin hoàn toàn không gợi lên chút gì về chuyện đã xảy ra. Vì đơn giản, trái tim, tâm hồn nàng đều tràn ngập hình bóng Hào Phong, không thừa một điểm nhỏ cho người đàn ông khác.
Về đến nhà, Thùy Chi mở cửa thật khẽ. Tim đập thình thịch bắt đầu nghĩ đến cơn giận dữ của mẹ. Vừa khép cửa lại, Thùy Chi giật thót mình khi thấy mẹ ngồi sẵn trên giường ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng.
– Mẹ… – Thùy Chi thấp thỏm bước đến. – Con xin lỗi mẹ… Con thật sự là…
Mẹ không nói một lời, chỉ nhìn thật kỹ khuôn mặt xinh đẹp của Thùy Chi. Trong mắt bà, Thùy Chi mãi mãi là một con bé mỏng manh yếu ớt, cần được nâng niu bảo vệ. Nhưng sau lần này, qua mấy ngày không gặp, Thùy Chi như trưởng thành hơn nhiều. Nhan sắc ngọt ngào như trái chín cây, cơ thể thành thục thanh xuân mơn mởn. Nếu là trước đây, bà sẽ ngay lập tức la mắng, thậm chí đánh đòn Thùy Chi vì cái tội không xin phép lại bỏ nhà đi… Nhưng giờ đây, bà thấy mình thật bất lực. Bà không còn đủ sức bảo bọc, mà trở thành gánh nặng cho con. Đôi mắt bà chợt đỏ hoe, quay mặt tránh đi.
– Mẹ… – Thùy Chi quỳ xuống ôm chân mẹ, cặp chân mà lại ốm đi thấy rõ, lòng nàng đau đớn.
– Mẹ tha lỗi cho con… Con hứa sẽ không bao giờ làm chuyện gì mà giấu mẹ nữa… – Thùy Chi áp mặt lên đùi mẹ.
– Con ăn gì chưa ?
– Dạ, con… con chưa ăn…
Nhìn mẹ đi ra sau bếp chuẩn bị thức ăn, Thùy Chi thấy lòng ấm áp. Thật ra, nàng đã ăn với Hào Phong trên đường về Sài Gòn, nhưng chợt nhớ ra chắc hẳn mẹ chờ nàng về ăn cùng.
Mâm cơm mẹ chuẩn bị tươm tất nhưng rất đơn giản. Một đĩa rau muống luộc, một con cá nục chiên và tô canh cà chua. Thùy Chi không ăn được nhiều, chỉ gắp thức ăn cho mẹ. Mẹ đã gầy đi nhiều. Gương mặt xinh đẹp trẻ trung cũng hốc hác già nua thấy rõ. Chợt nghĩ nghĩ đến số tiền kia, Thùy Chi nao nao, có lẽ mẹ lại tiết kiệm không mua thức ăn nhiều.
– Mẹ… Số tiền kia… – Thùy Chi nâng chén cơm lên miệng, nói nhỏ. – Mẹ dùng nhiều vào. Con còn kiếm thêm được mà…
– Mẹ không đụng đến số tiền đó. – Mẹ trả lời.
– Tại sao không ?! – Thùy Chi sững người lo lắng.
Nàng biết mẹ không còn tiền, phải đi bán máu. Vậy ba ngày nay, không dùng đến số tiền kia, mẹ dùng gì để mua thức ăn ?! Không lẽ mẹ lại…
– Mẹ không làm việc đó nữa đâu… – Mẹ như hiểu Thùy Chi đang nghĩ gì, bà mỉm cười đưa tay xoa nhẹ gò má mềm mại của nàng. – Mẹ tìm được việc ở quán cơm đầu đường… Phụ bếp.
Bà không muốn nói rằng người ta giao cho mình công việc rửa chén bát. Phụ bếp là cái chức danh sang trọng mỹ miều bà tự nghĩ ra để giải thích với Thùy Chi. Mỗi lần bước vào gian bếp nhầy nhụa dơ bẩn đó, đối diện với thau chén bát đầy nước váng mỡ lềnh bềnh là bà phải kềm nén cơn buồn nôn của mình. Sau mỗi buổi làm việc, bà cũng không nuốt nổi cơm, nuốt vào cứ muốn ói ra.
– Mẹ… Tại sao mẹ không dùng số tiền đó ?
– Làm sao mẹ dùng đây ? – Bà chợt hét lên. – Khi mẹ còn không biết con lấy số tiền đó ở đâu ?!
Thùy Chi khuôn mặt tái nhợt nín lặng nhìn mẹ. Nước mắt bà tuôn rơi như bao nhiêu nỗi lo lắng dồn nén mấy ngày nay chợt bùng phát.
– Mẹ nuôi con lớn như thế này… Con không được… không được dùng thân xác của mình để… để… – Mẹ nghẹn giọng không nói được nên lời.
Thùy Chi chợt rùng mình như bí mật của nàng bị mẹ nhìn thấu. Dù nàng có đánh đổi để được nhận vai diễn, nhưng nàng không bán thân… Chợt Thùy Chi nhận ra, hai điều đó liệu có khác nhau ?!
– Mẹ… – Nàng nức nở ôm chầm lấy mẹ.
Lòng đau đớn như có ngàn mũi dao đâm, mẹ nàng nghẹn ngào run rẩy:
– Con… Con thật sự… Trời ơi… Chi ơi…
– Không có… Mẹ ơi… Con không có làm chuyện dơ bẩn đó…
Thùy Chi hơi cúi đầu tránh ánh mắt mẹ, nàng cảm thấy mình như đang nói dối mẹ. Lần đầu tiên nói dối mẹ. Nhưng nếu lời nói dối này để mẹ được yên lòng, nàng nguyện nhận trừng phạt của trời đất. Thùy Chi ngẩng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt đỏ hoe hốc hác của mẹ.
– Mẹ… – Thùy Chi siết chặt tay bà. – Mẹ không cần đi làm đâu nữa… Số tiền kia là hoàn toàn chính đáng… Con được nhận một vai nữ chính… Con sẽ kiếm được đủ tiền để lo cho ba mẹ.
– Con… Con nói thật ? – Mẹ ngơ ngác giọng run run.
– Con chưa bao giờ nói dối mẹ. – Thùy Chi ánh mắt đỏ hoe nhìn mẹ. – Ngày mai con đi học, mẹ đi tìm một nơi ở khá hơn… Hai mẹ con chuyển qua đó… chờ ba.
…
Giờ ra chơi, trong lớp 12A6 chỉ có vài đứa con gái túm tụm lại với nhau. Thùy Chi và Thủy vì không muốn ra ngoài, cũng ngồi lại.
– Đọc lớn lên đi… Làm gì có ai đâu…
– Ừa… Đọc đi…
Nghe đám bạn xúi giục, con Trang cầm tờ báo giơ lên đọc lớn:
– Tinh trùng đàn ông có tác dụng làm đẹp da, cung cấp các protein bỗ dưỡng phát triển sinh dục nữ…
– Nhưng phải làm sao ? Uống vào à ?
– Eo ơi… Kinh thế… Tanh như thế ai nuốt được…
– À… Con nhỏ này… Mày ngậm cái đó bao nhiêu lần rồi mà biết tanh ?
Con Xuân lỡ lời liền mặt mũi đỏ bừng, ưỡn ngực cãi lại:
– Không phải tụi mày cũng thế sao ?! Con Trang, con Huyền… Còn Thùy Chi, con Thủy nữa… Đừng nói tụi mày không có.
– Á… Trời ơi… Không có… – Thủy che mặt đỏ bừng, hét lên thảm thiết.
– La hét cái gì… Cứ như Thị Mầu bị hàm oan vậy… Tao không tin…
– Không có thiệt mà… Mình và Thùy Chi đều trong sáng… không bao giờ có chuyện đó. Phải không ? – Con Thủy quay sang Thùy Chi cầu cứu, chợt thấy nàng che kín gương mặt đỏ bừng, nín lặng.
– Thùy Chi… bồ có hả ?! – Con Thủy hỏi nhỏ, chỉ vừa đủ hai chục cái lỗ tai bên cạnh nghe rõ.
– Mình đi mua nước… – Thùy Chi chợt đứng dậy, cúi gằm mặt, bước nhanh ra ngoài.
Cả đám chưng hửng, ngớ người nhìn theo bộ dáng vội vàng của Thùy Chi. Chợt một tiếng hét vang lên chói tai:
– Là Hào Phong… Thùy Chi đã xơi Hào Phong đó…
– Á… Á…
– Chặn cửa lại… Không cho nó đi…
– Chặn cửa…
Thùy Chi che mặt lao nhanh ra cửa, phía sau là một lũ con gái điên cuồng la hét vang dậy cả sân trường.
…
Sau buổi học về đến nhà, mặt Thùy Chi vẫn nóng ran đỏ bừng vì ngượng. Đám bạn nữ trong lớp thật phá phách, hư hỏng, cứ trêu chọc làm nàng thiếu chút nữa phải chui xuống đất để trốn. Nhưng cứ nghĩ đến Hào Phong và những gì hai đứa đã trải qua, Thùy Chi lại thấy ngọt ngào hạnh phúc.
“Tôi không tới đó đâu… Chú đã hứa rồi mà…”
Vừa định mở cửa vào nhà, Thùy Chi chợt chựng lại khi nghe giọng mẹ nói chuyện khá lớn. Giọng mẹ tắt nghẽn như uất ức kềm nén.
“Không… Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra nữa…”
Không có tiếng trả lời, Thùy Chi nhận ra, mẹ đang nói với ai đó qua điện thoại.
“Không… Chú là người không giữ lời hứa…”
Mẹ hét lên tức giận, rồi nghẹn ngào nài nỉ.
“Anh Hải đối xử với chú như thế nào ?! Tại sao chú lại ép chị như vậy chứ ?!”
Sau một lúc im lặng như lắng nghe người bên kia nói chuyện, mẹ run run trả lời:
“Tôi sẽ đến… Nhưng đây là lần cuối cùng.”
Sau một lúc lấy lại bình tĩnh, Thùy Chi rót rén quay lại vài bước, rồi vờ dẫm mạnh chân đi vào nhà. Khi nàng bước vào nhà, mặt mẹ còn tái nhợt, nhưng đôi mắt còn đỏ hoe như mới khóc. Mẹ mỉm cười nhìn nàng.
– Học về rồi à… Con đi tắm đi, để mẹ dọn cơm ăn. – Bà đứng dậy đi thẳng vào sau bếp.
Thùy Chi nhìn theo mẹ, lại nhìn về chiếc điện thoại mẹ để trên giường. Qua những lời nói của mẹ, Thùy Chi cảm giác được câu chuyện có liên quan đến việc tha bổng của Ba nàng. Gã Minh đó có lẽ đã không tuân thủ lời hứa và ép buộc mẹ nàng làm một việc gì đó. Thùy Chi lén bước đến giường, mở điện thoại của mẹ. Nàng tìm thấy số điện thoại mẹ vừa gọi và một tin nhắn đã đến trước đó.
“Quyết định ngừng điều tra và thả chồng chị, em đang giữ đây. Nhưng sếp em muốn gặp chị để đưa tận tay… Chỉ một đêm thôi. Hẹn chị tối nay ở Khách sạn Century, Phòng 2015 lúc 19h00”.
Thùy Chi rùng mình, mặt tái nhợt. Cách xưng hô trong tin nhắn làm nàng nghĩ đến cảnh tượng gã Minh trần truồng đang dày vò thân xác mẹ. Thùy Chi siết chặt chiếc điện thoại, tay lạnh toát run rẩy. Được giáo dục tốt từ nhỏ, nàng chưa bao giờ nặng lời với bạn bè dù chỉ một câu. Nhưng giờ phút này, sự điềm đạm nhẹ nhàng của Thùy Chi như biến mất, nếu gã đàn ông khốn nạn đó đứng trước mặt, nàng ngay lập tức lao vào cấu xé gương mặt giả nhân giả nghĩa của gã. “Không… Không thể để mẹ phải hy sinh một lần nữa ! Không một lần nào nữa…”. Thùy Chi vội chuyển số điện thoại đó qua máy mình. Trả điện thoại mẹ về chỗ cũ.
Buổi ăn trưa thật lặng lẽ, hai mẹ con không nói một lời, chỉ mãi theo đuổi suy nghĩ riêng. Thùy Chi im lặng ăn cơm, những ngón tay chốc chốc lại miếc chặt lấy đôi đũa. Nàng lén nhìn lên mẹ. Nét mặt bà tái xanh như nghĩ đến điều kinh khủng sẽ xảy ra tối nay. Nàng mím môi, ánh mắt kiên quyết, nhưng cơ thể lại run rẩy sợ hãi. Sợ hãi vì chính quyết định của mình.
6h00 chiều,
Thùy Chi mím chặt miệng, thật nhẹ nhàng luồn dây xích qua hai cái khoen cửa gỗ. Dù nàng nhẹ nhàng đến thế nào thì âm thanh leng keng vẫn nghe rõ ràng giữa con hẻm vắng lặng.
“Thùy Chi… Ai ngoài cửa vậy con ?!”
“Thùy Chi ?!”
Tiếng mẹ gọi vang lên bên trong làm Thùy Chi giật bắn mình, sợi xích trong tay lại càng loảng xoảng to tiếng. Nàng vừa bấm được ổ khóa, thì cánh cửa liền bị xô mạnh từ bên trong.
Thùy Vân mở toang cánh cửa sổ bên cạnh, bắt gặp ngay Thùy Chi bên ngoài đang lúng túng hoảng sợ, mặt tái xanh.
– Con làm cái trò gì ?! Sao khóa mẹ bên trong ? – Bà gắt lên.
Thùy Chi cúi đầu, không dám đối diện với ánh mắt nghiêm nghị của mẹ sau khung cửa sổ.
– Mẹ… Con xin lỗi. – Nàng ấp úng, nhưng ánh mắt kiên quyết. – Nhưng con sẽ thay mẹ đi gặp những kẻ đó.
Thùy Vân sững sờ ngưng đọng nhìn con gái, chợt sắc mặt bà biến chuyển tái nhợt như nhận ra một điều kinh khủng nhất sắp diễn ra. Kinh khủng gấp trăm lần việc bà dự định sẽ làm tối nay. Thùy Vân nắm chặt song cửa rung lên bần bật, nhìn Thùy Chi bằng ánh mắt giận dữ nghiêm khắc nhất mà nàng chưa bao giờ nhìn thấy:
– Chi… Con không được cãi lời mẹ… Mở cửa ra ngay !
– Mẹ ơi… Con xin lỗi… con không thể nghe lời mẹ… Con về… mẹ đánh… mẹ mắng sao con cũng chịu. – Thùy Chi giọng run run, mím môi lùi lại.
– THÙY CHI… – Thùy Vân hét lên lạc cả giọng. – Con mà cãi lời, mẹ sẽ treo cổ chết ngay tại đây…
Thùy Chi sững người, ánh mắt rưng rưng nhìn mẹ, hai bàn tay nàng siết chặt, móng tay đâm vào da thịt đau nhói.
– Nơi dơ bẩn đó không dành cho con… Chi ơi… – Mẹ áp chặt lên khung sắt, khuôn mặt bà hằn lên những đường dọc đỏ ửng. – Con quá trong sáng… Con không biết mình sẽ phải đối mặt với chuyện kinh khủng gì đâu !
Thùy Chi không ngăn được nước mắt chảy dài trên mặt. Nàng bước đến, nắm chặt bàn tay mẹ trên khung cửa sổ:
– Mẹ ơi… Con làm được chuyện này… Vì con không còn… không còn… trong sáng như mẹ nghĩ đâu.
– Con nói cái gì ? Con… – Bà sững sờ tắt nghẽn, nhìn Thùy Chi.
– Con… đã…
Nhìn thấy ánh mắt thất thần u ám của mẹ, nàng nói nhanh:
– Không phải như mẹ nghĩ đâu… Con đã có người yêu… Con rất yêu anh ấy… Con không hối hận.
Thùy Vân run run đưa tay lau nước mắt trên mặt con gái. Khoảnh khắc vừa rồi, trong đầu bà vừa nghĩ đến số tiền kia và hành động bất thường của con bé, thiếu chút tinh thần đã sụp đổ. Nhưng nghe Thùy Chi giải thích, lòng bà thoáng nhẹ nhõm… “Yêu và dâng hiến tất cả cho tình yêu.” Không phải khi xưa bà cũng như vậy sao ? Thùy Chi rất giống mẹ ở điểm này. Nhưng Thùy Vân may mắn vì đã trao đi trái tim mình cho ba Thùy Chi, một người đàn ông nghị lực mạnh mẽ và yêu thương vợ con hết mực. Còn người thanh niên trong lòng Thùy Chi là ai ?! Thùy Vân hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, bà nói:
– Con lớn rồi… Nếu đó là tình yêu. Mẹ không la mắng con… Nhưng đây là chuyện hoàn toàn khác. Con không thể…
Thùy Chi gạt nước mắt, ánh mắt trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết. Nàng quỳ xuống trước mặt mẹ, ngay trên hiên nhà. Bóng nàng đổ dài trên mặt đường đá xanh lởm chởm.
– Mẹ… Nếu mẹ cũng cho rằng con đã lớn… Vậy hãy cho phép con gánh vác việc này chung với mẹ… Con vì mẹ… cũng vì ba. Con là người hiểu ba yêu mẹ như thế nào… Mẹ đã hy sinh một lần… – Thùy Chi lau nước mắt giàn dụa, nghẹn ngào nói tiếp.
– Nếu vẫn để mẹ hy sinh lần thứ hai, con không xứng đáng là con của ba mẹ… – Thùy Chi sụp người lạy mẹ.
Thùy Vân chết sững, nhìn tấm lưng run rẩy của con gái cúi mọp người ngoài hiên nhà. Tấm lưng thon gọn của con bé trong mắt bà chợt trở nên vững chãi mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Thùy Chi con bà đã trưởng thành, trở thành một người đàn bà sẵn sàng mạnh mẽ đối mặt với những gian nan hung hiểm trên đường đời. Thùy Vân thấy vòng tay bảo bọc của mình thật yếu ớt, lỏng lẻo trước sự kiên quyết mạnh mẽ của Thùy Chi.
Thùy Chi đứng dậy, hôn nhẹ lên gò má hốc hác ướt đẫm nước mắt của mẹ. Nàng vuốt nhẹ những vết đỏ của khung sắt hằn trên mặt mẹ.
– Mẹ cứ nghỉ ở nhà. Con đi…
– Chi ơi…
Thùy Vân bất lực nhìn theo, tay chặn ngang miệng không ngăn được tiếng khóc tan nát cõi lòng. Như chợt nhớ đến việc gì, bà lao vào trong. Vội vã quay lại, bà gọi với theo:
– Chi… Khoan đã…
Thùy Chi ngập ngừng quay lại. Mẹ với tay ra khung cửa sổ, nhét vội vào tay nàng vật gì đó. Nàng cúi đầu, thẫn thờ nhìn những cái bao cao su vuông vuông nhỏ nhắn. Mẹ siết chặt tay nàng, giọng nức nở như xé nát tim gan:
– Phải biết tự bảo vệ mình… Con ơi…
Nhìn theo bóng dáng con gái từ từ đi xa, Thùy Vân quỵ xuống, bưng mặt nghẹn ngào đau đớn.
“Không… Không… Em đã làm gì thế này… Anh Hải ơi…”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |