Một người phụ nữ đứng tuổi bước ra, cúi chào:
– Cậu Phong. Bạn cậu đã tới… đang bên trong.
– Ừ… Cảm ơn Dì.
Hào Phong tự nhiên thoải mái dắt tay Thùy Chi đi vào trong.
– Nhà của anh ?! – Thùy Chi hơi lúng túng hỏi.
– Cũng có thể xem như vậy.
– Vậy… Vậy… Ba mẹ anh… – Nàng ấp úng nhìn xuống quần áo mình.
– Không… Ba Mẹ anh không ở đây…
– Anh sẽ dẫn em gặp ba mẹ một ngày gần đây… – Hào Phong quay lại, nắm tay nàng. – Nhưng anh phải báo trước để em chuẩn bị tinh thần ra mắt mẹ chồng chứ… Yên tâm đi.
– Hứ… Ai nhận anh làm chồng đâu… – Thùy Chi đỏ mặt, lại nghe lòng ngọt lịm sung sướng.
– Anh thường ngày cũng không ở đây… ở nhà ba mẹ thôi… Đây là nhà anh ruột anh.
– Vậy….
Thùy Chi chưa kịp hỏi tiếp thì bên trong liền ào ra một luồng gió mát lạnh thơm ngát. Một bóng dáng yểu điệu tuyệt trần lao thẳng vào lòng Hào Phong. Thùy Chi chưng hửng nhìn một người con gái tuyệt đẹp ôm ghì lấy Hào Phong, còn không ngừng hôn lên môi anh.
– Ôi… Nhớ em chết đi được…
Dáng người cô ta thật cao gần ngang Hào Phong, tay bưng mặt anh, hôn chùn chụt liên tục như hôn một đứng bé trai đáng yêu dễ thương.
– Ah… Chị Trúc à… Đủ rồi mà… – Hào Phong mặt đã hơi đỏ lên, ngượng ngùng lùi lại.
Cô ta ngừng lại, chợt nhận ra Thùy Chi đang ngơ ngác bên cạnh.
– A… Xin lỗi… Là bạn gái em sao ?!
Thùy Chi sửng sốt khi toàn diện đối mặt với cô ta. Một nhan sắc hoàn mỹ, đẹp đến mức tim nàng cũng thổn thức sợ hãi. Cô ta cao hơn Thùy Chi gần nửa đầu. Mặc trên người một chiếc váy ren mỏng lót tông nude bên trong làm từng đường cong nổi cộm như đốt cháy ánh mắt người đối diện. Cô ta cũng nhìn Thùy Chi thầm đánh giá tán thưởng, rồi thoải mái bước lại, khoát tay nàng.
– Hi hi… Chị không làm em ghen chứ ? – Cô ta nói một chất giọng miền Nam êm tai dễ chịu.
– Dạ không. – Thùy Chi đỏ mặt lắc đầu.
– Đây là chị Helen Thanh Trúc. – Hào Phong giới thiệu. – Chắc em cũng được nghe tên chị ấy… Còn đây là người yêu em… Thùy Chi.
– Dẹp cái chữ Helen đó đi. – Thanh Trúc xua xua tay nhìn Hào Phong. – Còn gọi chị Helen nữa là chị phạt em đấy…
Thùy Chi há hốc sững sờ nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mặt. Từng lời của John Trần lại hiện lên rõ ràng trong đầu nàng. Ông ta hoàn toàn đúng khi nói Helen Thanh Trúc là đối thủ lớn nhất của cuộc đời nàng. Không, thậm chí khi đối diện với nhan sắc và sự tự tin như ăn vào xương tủy của cô ấy, Thùy Chi thấy mình thật nhỏ bé không đáng nhắc tới.
– Thùy Chi… Ah… Thùy Chi… Tên em đẹp lắm… – Thanh Trúc khoác tay Thùy Chi đi vào trong nhà. – Cái tên chị mà không sến như vậy, thì ngày xưa cũng chả cần lót tên tiếng Anh làm gì…
– Không phải đâu… Em thấy tên chị nghe hay lắm mà. – Thùy Chi nói.
– Hi hi… Em đáng yêu lắm… Hào Phong thật may mắn…
Thùy Chi quay lại mỉm cười với Hào Phong đang lẽo đẽo đi phía sau. Nàng thấy lòng thoải mái vui vẻ, chị Trúc có gì đó rất thân thiện gần gũi.
– Hào Phong…
Một người thanh niên cao lớn từ bên trong bước ra, vui vẻ vỗ vai Hào Phong.
– Đây là chồng chị. Anh Xuân Bắc… – Thanh Trúc giới thiệu. – Còn đây là Thùy Chi… Người yêu của Hào Phong.
– Chào em…
– Dạ, em chào anh.
Thùy Chi hơi tò mò về người đàn ông của Thanh Trúc. Anh ta rất điển trai, vạm vỡ, còn cao hơn Hào Phong một chút. Sau lần nghe John Trần nhắc đến Helen, nàng đã về tìm hiểu tất cả thông tin về cô. Trong hàng trăm bài báo về Thanh Trúc, chỉ một bài nói sơ lược về Xuân Bắc. “Một người thanh niên mạnh mẽ luôn hy sinh và chờ đợi sau ánh hào quang của Helen Thanh Trúc”.
– Hôm nay là sinh nhật chị Trúc sao ?! – Thùy Chi chợt hỏi.
– Không… Là sinh nhật anh Hào Nam. Anh trai của anh… – Hào Phong nói nhỏ từ sau lưng nàng.
Thùy Chi không hiểu sao mọi người đang vui vẻ, chợt vì câu trả lời của anh mà không khí hơi trầm xuống buồn bã. Thanh Trúc bước về chiếc máy hát cuối phòng, tìm một đĩa CD cho vào.
“Giọt sương sớm long lanh rực rỡ.
Mãi lăn tròn trên phiến lá tinh mơ.
Giọt sương sớm mong manh vụn vỡ.
Để lá buồn như gặp gỡ trong mơ.
Hạnh phúc mong manh…
Ôi… Hạnh phúc mong manh…”
Một giọng hát nam trầm ấm vang lên. Thùy Chi sững người đứng yên đầu óc trống rỗng. Nàng nhớ đến một tình tiết xảy ra trong buổi biểu diễn thời trang cuối cùng của Helen Thanh Trúc.
“Phát súng định mệnh đó… Xuân Bắc sẵn sàng hy sinh mạng sống để che chở cho người yêu. Nhưng một người đàn ông dũng cảm khác đã thành toàn cho anh và Thanh Trúc… Hào Nam, vĩnh viễn vẫn sống trong tim chúng ta.”
Nhìn chiếc bánh kem được Thanh Trúc đặt trước hình chân dung của một người thanh niên điển trai, có nét hao hao giống Hào Phong. Thùy Chi đã hiểu ra mọi chuyện. Nàng siết chặt tay anh. Nhưng Hào Phong dù mắt hơi đỏ, lại vui vẻ nhoẻn miệng cười với nàng.
– Hôm nay mừng sinh nhật anh Nam mà… Mọi người phải vui lên chứ ?! Em quên mất, anh Hồng Phát đâu ?!
– Hắn đi Ý tham gia show thời trang quốc tế rồi… – Thanh Trúc quay lại, miệng cười hơi miễn cưỡng.
– Vậy cũng không sao ?! Năm ngoái có 4… Năm nay cũng có 4 không phải sao ?! – Hào Phong vui vẻ kéo mọi người ngồi xuống bàn.
– Ừ… Bốn người là đủ vui rồi… – Xuân Bắc nói một câu làm Thanh Trúc đỏ mặt, nhéo anh ta một cái đau điếng.
– Okie… Món ăn lên rồi… Nhậu thôi….
Bữa ăn thật vui vẻ. Tiếng cười đùa vang lên không ngớt. Thanh Trúc luôn chăm sóc trò chuyện với Thùy Chi. Hai người mới gặp nhưng líu lo không ngớt như hai chị em thân tình vừa gặp lại. Thanh Trúc và Thùy Chi nhan sắc kẻ tám lạng người nửa cân, như hai bông hoa rực rỡ xuân sắc làm sáng cả căn phòng. Xuân Bắc và Hào Phong vừa uống rượu vừa ngắm hai chị em cũng thấy lâng lâng vui sướng.
– Wah… Em thì sướng rồi. Vai đầu tay lại được đóng nữ chính… – Thanh Trúc cụng ly Thùy Chi. – Chị nha, còn phải đóng thế thân cho người ta…
– Thế thân ?! Cascadeur ?! – Thùy Chi tròn mắt.
– Không không… Không phải dạng bay từ nóc tòa nhà xuống đâu… Hi Hi… – Thanh Trúc bật cười nắc nẻ.
– Đóng thế thân của chị là… cởi đồ… Phơi thân mình ra thay cho diễn viên nữ chính.
Thanh Trúc nốc một hơi, cạn ly rượu vang, hơi bùi ngùi.
– Ah… – Thùy Chi che miệng không biết nói gì.
Xuân Bắc siết chặt tay vợ an ủi, chắt lưỡi:
– Có sao đâu… Thằng nào nhìn thằng đó thèm ráng chịu.
– Hi hi… Đúng vậy đó… – Thùy Chi che miệng cười.
– Năm ngoái chị Trúc còn biểu diễn cho anh em xem đường catwalk tiêu chuẩn quốc tế đó nha… Hay lát nữa làm lại đi chị… – Hào Phong nói.
– Ah… Hay quá… – Thùy Chi reo lên, vỗ tay sung sướng. – Em cũng muốn xem…
– Lúc đó chị say rồi… Còn hôm nay… không có gã Phát bợm rượu kia, còn phải xem hai anh em nhà này có làm Thanh Trúc này say nổi hay không nha… – Chị ưỡn ngực thách thức.
– Không thành vấn đề… Để em uống với chị… – Hào Phong vỗ ngực.
– Em nữa… – Thùy Chi vui vẻ tham gia.
– Dzô… – Xuân Bắc nâng ly.
Tiếng ly cụng leng keng liên miên như tâm trạng vui vẻ của mọi người. Những chai rượu vang liên tục vơi đi rồi trống rỗng… Thùy Chi không uống thi với ba người nhưng cũng mặt đỏ bừng bừng.
– Chị có ý định trở lại không chị ?! – Thùy Chi chợt buột miệng hỏi.
– Trở lại… ?! – Thanh Trúc cười thật tươi nhìn sang Xuân Bắc. – Không… chị thấy mình đã có đủ rồi…
Hào Phong và Thùy Chi đều im lặng, có chút nuối tiếc… Người ta phải sống chết leo lên đỉnh cao. Chị Trúc lại từ đỉnh cao dứt khoát rời bỏ… Thanh Trúc như muốn lảng tránh, chợt tiếng gợi ý:
– Có ai muốn xông hơi không ta ?!
– Có có…
Anh Bắc giơ tay hô lớn. Hào Phong chỉ cười tủm tỉm nhìn qua Thùy Chi, ý anh như tùy theo nàng quyết định.
– Ok… Để bật điện trước đã… – Thanh Trúc gật gật, đứng lên, chợt níu tay Thùy Chi nói. – Em vào đây với chị…
– Nhưng em… em không xông hơi đâu… – Nàng lúng túng.
– Thì chị có nói gì đâu ?! Vô nói chuyện phụ nữ thôi mà… – Thanh Trúc lén nháy mắt với Hào Phong.
Thùy Chi đành đứng lên, còn quay lại nhìn Hào Phong một cái.
– Hai người ngồi đó… Chưa có lệnh triệu hồi… Không được vào nha…
Thanh Trúc bỏ lại một câu, rồi ngúng nguẩy khoát tay kéo Thùy Chi đi vào trong. Chị như đã rất quen thuộc với căn nhà, dẫn nàng đến góc nhà nơi cầu giao điện. Bật lên một công tắc. Thùy Chi đoán chắc là công tắc của phòng xông hơi. Và sau đó chị lại dẫn nàng vào một gian phòng tắm rộng thênh thang. Rộng tương đương với một căn phòng ngủ nhà bình thường, phủ gương kín từ trần xuống đến sàn, làm cả căn phòng sáng loáng lung linh. Bên góc trái là một buồng tắm phủ kính trong suốt. Góc phải lại là một buồng gỗ sồi dùng để xông hơi, bên trong đã có đèn sáng. Thùy Chi thầm chắc lưỡi, Hào Nam khi còn sống chắc chắn là một anh chàng biết hưởng thụ.
Thanh Trúc có chút tưởng nhớ ánh mắt thoáng buồn mông lung. Nơi đây một lần đã diễn ra cảnh tượng xuân sắc nồng nàn của cô, Hào Nam và Hồng Phát. Cảnh tượng còn nguyên, nhưng người đã đi xa. Thùy Chi đứng yên sau lưng như chờ cho Thanh Trúc hồi tưởng. Nàng không biết chị ta dẫn nàng vào đây làm gì…
– Chị ơi… Em không xông hơi đâu… – Thùy Chi nói.
Thanh Trúc không trả lời nàng, mà hỏi một câu làm Thùy Chi thiếu chút ngượng đến ngất đi:
– Ngoài Hào Phong, em đã làm tình với mấy người đàn ông rồi ?!
– Em… – Mặt nàng đỏ bừng như gấc chín, dĩ nhiên nàng không muốn nói ra bí mật của mình, cũng không muốn nói dối. – Anh Hào Phong là người đàn ông đầu tiên của em…
– Nhưng không phải duy nhất… Chị nói đúng không ? – Thanh Trúc hỏi rất trực tiếp.
Không biết tại sao, Thùy Chi lại vô thức gật đầu, rồi lại hoảng hốt ấp úng muốn phân bua.
– Là Đạo diễn John Trần đúng không ?!
– A… Sao chị… Sao chị ?! – Thùy Chi thật sự hoảng sợ, mặt tái mét.
– Haizz… Chi ơi… Hào Phong có thể ngây ngô không nhận ra… Nhưng chị là người phụ nữ đi từ tầng đáy của nghề này… Chị đã trải qua hết… Em không cần ngại với chị. Nếu ngày đầu chị được một đạo diễn đề nghị giao cho vai nữ chính, đổi lại phải ngủ với ông ta… Chị nhận đã không chút do dự nhận lời ngay… Nhưng chị không được may mắn như em.
Thùy Chi đôi mắt đỏ hoe, ươn ướt nhìn Thanh Trúc. Nỗi đau thầm kín nhất của nàng, cứ như thế bị chị ta phanh phui như viết sẵn trên mặt. Nàng ngủ với ông ta cũng không phải để nhận vai nữ chính, chỉ là một vai phụ nhỏ nhoi mà thôi. Chị ta còn nói nàng may mắn… Là may mắn sao ?! Thanh Trúc lau nhẹ khóe mắt ươn ướt chực khóc của Thùy Chi.
– Làm nghề này, em phải chuẩn bị tâm lý thoải mái một chút… Thể xác khi cần hy sinh thì cứ cho đi… Khi không cần thì đánh chết cũng không đưa ra… Em hiểu không ?! – Thanh Trúc chợt nhớ đến một người thầy đáng kính đã nói những lời này với mình.
– Chị ơi… Chuyện này… Chuyện này… – Thùy Chi nghẹn ngào.
– Chuyện này là của riêng chị em mình… Không bao giờ đến tai Hào Phong. Chị thề danh dự đấy… – Thanh Trúc nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể sợ hãi run rẩy của Thùy Chi.
– Chị cũng có nhiều bí mật không nói với chồng… – Giọng Thanh Trúc nhẹ nhàng ấm áp bên tai nàng. – Ngay cả gian phòng tắm này, chị cũng có kỷ niệm ân ái với Hào Nam và Hồng Phát… Không phải chị gian dối, mà vì chuyện đó không cần thiết phải nói ra… Đôi khi chị cứ để anh Bắc tự hiểu.
– Áp lực của nghề rất kinh khủng, hôm nay là từ đỉnh cao nhìn xuống… nhưng một khi scandal bùng nổ, thậm chí chỉ là một tin tức bịa đặt nào đó… Hôm sau ra đường né né tránh tránh, nhục nhã không khác gì một con chó… – Thanh Trúc như tự nói với chính mình.
– Người ta nói giới diễn viên nghệ sĩ sống buông thả dễ dãi… Cũng đúng, nhưng họ đâu biết rằng sống dưới áp lực từng giây từng phút, như có sẵn một lưỡi chém trên đầu… Mà không tìm cách giải tỏa thoải mái thì chỉ có nước phát điên thôi… Chị cũng là một con người, cũng động lòng, cũng ham muốn tận hưởng những giây phút thanh xuân tươi đẹp này… Thậm chí chị không nhớ được mình đã ân ái với bao nhiêu người đàn ông… Nhưng điều may mắn là người chị yêu luôn thông cảm và chờ đợi chị.
Thùy Chi hít một hơi thật sâu, nhìn chị… Những lời Thanh Trúc nói làm lòng nàng nhẹ nhõm ấm áp. Nàng không nên sợ hãi đối mặt với những gian nan trên con đường này. Con đường nàng chọn đã biết trước là khốc liệt và tuyệt tình.
– Em rất giống chị năm nào, nhưng em phải mạnh mẽ lên… – Thanh Trúc dùng tay áo nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thùy Chi.
Thùy Chi mỉm cười, ôm lấy chị. Nàng cảm thấy mình như vừa có thêm một người chị ruột có thể chia sẻ tất cả mọi chuyện. Thùy Chi thời gian gần đây đã tự mình đối phó quá nhiều, quá mệt mỏi. Những trải nghiệm của nàng, với hầu hết mọi người có sống cả đời cũng không phải gặp qua. Sâu trong tâm khảm, nàng muốn có được một người chị làm chỗ dựa tinh thần cho nàng.
– Chị chưa gặp John Trần lần nào, nhưng chị em trong nghề đồn rằng, vợ cũ ông ta là Hoàng Lan, từ một phụ nữ hiền lành chuyển thành sư tử Hà Đông chỉ vì ghen tuông… Nghe nói hắn rất trăng hoa và làm tình cực giỏi. Có phải không ? – Thanh Trúc chợt hỏi.
– Em không biết… – Thùy Chi mặt đỏ bừng lắc đầu lia lịa.
– Nói cho chị nghe coi… Chị tò mò mà…
– Em không biết mà… Trời ơi… – Nàng che mặt rít lên.
– Hi… Hi… Chọc em chút thôi… Em biết đường quay về với Hào Phong là tốt rồi… – Thanh Trúc xoa xoa đầu Thùy Chi trấn an.
– Em yêu anh Phong… Mà… mà ảnh cũng… cũng giỏi… – Chợt Thùy Chi buột miệng nói lí nhí, mặt càng đỏ hơn.
– Hi hi… Đúng đúng… Cái này chị có thể xác nhận nha.
Thấy ánh mắt ngạc nhiên khó hiểu của Thùy Chi, Thanh Trúc cười, nói nhỏ vào tai nàng:
– Nói cho em một bí mật nhé… Không được ghen đâu đấy… Bọn chị thân đến mức… còn làm cả chuyện kia với nhau đó…
– Chị… và anh Phong ?! – Thùy Chi sững sờ há hốc. – Anh Bắc có biết không ?!
– Dĩ nhiên ! Đã nói là cả bọn mà… Chứ em nghĩ chị ngoại tình với Hào Phong sao ?! Hi hi… – Thanh Trúc che miệng cười, đôi mắt long lanh.
– Một mình chị… với… với ba người sao ?! – Thùy Chi mặt nóng rang, ấp úng.
– Hi hi… Ừ… Vui lắm đó… – Thanh Trúc bật cười, mặt cũng hơi đỏ lên, nói nhỏ. – Sướng đến chết đi sống lại….
“… Ngoan đi…. Hai anh sẽ làm em sướng đến chết đi sống lại…” Trong đầu Thùy Chi chợt vang lên giọng nói của gã Minh, mặt nàng tái nhợt sợ hãi.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |