Lan Phương quỳ trên sàn nhà vuốt vuốt lưng mẹ. Bà gầy còm xanh xao, ho sù sụ không ngớt.
– Phương à… Con không cần không cho mẹ… Già rồi, phải có lúc chết thôi…
– Không… Không mẹ ơi… Mẹ không sao đâu… – Mắt nàng đỏ hoe ươn ướt.
Bàn tay bà run run vuốt ve gương mặt nàng:
– Mẹ chết không sao… Mà con còn trẻ như vậy… Lại phải chờ thằng Vũ… Tội nghiệp con quá…
Giọng người diễn viên già rung rung nghẹn ngào, Thùy Chi áp mặt lên bàn tay ấm áp của bà… Khuôn mặt bà trong mắt nàng chợt mờ ảo nhòe nhoẹt hao hao như mẹ… Thùy Chi thấy mình đau nhói quặn thắt lại. Nước mắt không kềm được tuôn rơi lả chả.
– Con không để mẹ chết đâu… Mẹ ơi… Mẹ không thể chết được… – Thùy Chi ôm chầm lấy bà khóc ngất.
Tiếng khóc mềm yếu run rẩy của Thùy Chi làm cả gian phòng im thin thít nín lặng. Tổ quay phim toàn đàn ông mà ai cũng rơm rớm đỏ hoe. Chị em phụ nữ quay đi gạt nước mắt… Mãi vài giây sau, John Trần mới sực tỉnh hô lớn:
– CUT… Tốt… Tốt lắm…
– Hay quá…
– Khá lắm Chi ơi….
Tiếng vỗ tay rần rần vang dội muốn nổ tung cả gian nhà lá xiêu vẹo. Khác với những lần trước, tiếng vỗ tay này là lời khen ngợi thật sự từ đáy lòng của mọi người trong đoàn phim… Thùy Chi vẫn khóc thút thít trong lòng cô Sáu, người diễn viên lớn tuổi nhất đoàn. Bà mỉm cười xoa xoa đầu nàng:
– Con diễn hay lắm… Thôi nín đi… Khóc ướt cả áo cô rồi nè…
– Cô này… – Thùy Chi chùi nước mắt, cười ngượng.
Hào Phong bước đến đỡ nàng dậy, nhẹ nhàng lau nước mắt, trêu chọc:
– Thôi không khóc nữa… Khóc mà cũng đẹp như vậy… Khổ thân tôi quá mà…
– Hứ… – Thùy Chi đỏ mặt, nhéo anh.
Ông trợ lý bước tới vẻ mặt dè dặt, hết nhìn Thùy Chi lại quay qua John Trần:
– Anh John… Đoạn mới nảy… Thùy Chi thoại không đúng lắm… Thoại đúng phải là… “Mẹ ơi, con sẽ kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ… Mẹ chờ con…”
Thùy Chi hơi lo lắng nhìn John Trần. Nếu diễn lại làm cũng không chắc mình có làm tốt như vậy không. Dù sao nàng cũng không thể chuyên nghiệp đến mức muốn khóc là khóc được…
– Ha… Ha… Tôi chẳng thấy có vấn đề gì… Thoại không đúng thì sửa lại thành đúng thôi… – John Trần nhúng vai.
– Ok…
Ông trợ lý gật gật đầu, rồi quay lại hô lớn:
“Mọi người có liên quan về khách sạn… chuẩn bị cho cảnh kế tiếp…”
Thùy Chi bất chợt rùng mình.
…
Trong buồng thay đồ, Thùy Chi nhìn ngắm cơ thể trần truồng của mình trong gương. Những bộ phận nhạy cảm của nàng được nhân viên hóa trang dán những miếng bảo vệ… Hai núm vú được dán kín lại với hai miếng vải mềm tròn xoe. Âm hộ che kín bởi một miếng vải dài hình chữ nhật phủ kín phần mu được cạo sạch sẽ xuống sâu bên dưới được dán giữ lại hai bên bẹn. Dù miếng dán chỉ mang tính cách nhỡ tế nhị nhắc nhở bạn diễn không xâm phạm là chính, không thật sự có thể bảo vệ nàng. Trong cảnh quay kế tiếp, Thùy Chi chỉ để lộ phần sau của cơ thể trước máy quay, nhưng phần trước sẽ phơi bày trọn vẹn trước Tuấn Nguyên. Có những thứ này, nàng thấy mình đỡ lo lắng hơn nhiều.
Có được những miếng dán này, Hào Phong đã hao hết tâm tư nhờ vả gửi gấp từ Sài Gòn lên cho Thùy Chi. Nàng mỉm cười ngón tay miếc nhẹ lên miếng dán trên ngực, cảm nhận khối cộm nhỏ nhắn bên dưới. Qua cảnh này, nàng sẽ bắt Hào Phong tự tay lột bỏ hết những thứ này… Mà không được, anh không được dùng tay… Thùy Chi mỉm cười một mình, mặt đỏ lên.
Đột nhiên cánh cửa hé mở.
– Ai vậy?! – Thùy Chi giật thót mình, chụp chiếc áo choàng khoát lên người.
– Là tôi…
Thùy Chi hơi nhíu mày không ngờ người bước vào không ngờ là Nguyệt Nhi. Nàng không muốn mình có bất cứ gì liên quan đến cô ta.
– Cô vào đây làm gì?! Đây là buồng thay đồ của riêng tôi… – Thùy Chi lạnh lùng.
– A… Lên giọng ghê ta… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười, ngồi xuống ghế vẻ mặt vô cảm.
– Tôi cũng không rảnh rang đến đây đâu… Tôi có một lời nhắn từ Thiếu gia Tuấn Nguyên dành cho cô… – Nguyệt Nhi vừa nói, vừa xòe tay ngắm nghía những móng tay mới sơn đỏ chóe.
– Tôi không quen hắn… Không nhận nhắn gửi gì hết… – Thùy Chi cụt lủn.
– Được thôi… Vậy sau… Hào Phong có xảy ra chuyện gì thì cô đừng tự trách mình nhé. – Nguyệt Nhi nhúng vai đứng lên bước ra cửa.
– Hắn nhắn gì?! – Thùy Chi mím môi căm tức.
– Hi hi… Tuấn Nguyên nhìn cô không sai… Cô biết lo cho người yêu lắm ha…
– Lời nhắn là… Nếu lo lắng cho Hào Phong thì phải biết hợp tác mà diễn cho đạt… Càng phản đối, Hào Phong sẽ càng ghen… Hắn ghen chỉ có hại cho hắn…
– Đấy… Đơn giản có thế thôi…
Nguyệt Nhi bước ra ngoài, trước khi sập cửa, cô quay lại nói:
– Và nếu cô có thành ý hợp tác… Tốt nhất nên tháo bỏ mấy miếng bảo vệ lem nhem đó đi…
Cánh cửa đóng sập lại. Thùy Chi bần thần yên lặng. Càng nghĩ đến lời nói vừa rồi, mặt nàng càng tái đi… Hắn muốn nàng hợp tác… Hợp tác thế nào?! Ráng chịu đựng để cho hắn muốn làm gì thì làm sao? Hắn sẽ không thật sự dám làm chuyện đó ngay trên phim trường chứ?! Thùy Chi bất giác rùng mình sợ hãi.
…
Nguyệt Nhi cười tủm tỉm bước qua buồng thay đồ nam. Cứ thế mở cửa bước vào không buồn gõ một tiếng. Tuấn Nguyên nhíu mày toan la hét giận dữ, thấy cô ta cũng thôi. Hắn khoát trên người một chiếc áo choàng tắm, đang lay hoay xịt xịt nước thơm miệng, rồi nhe răng chắp chắp môi trước gương. Đóng vai chăn gối với người đẹp như Thùy Chi làm tim hắn cũng đập rộn ràng vừa thích thú vừa lo lắng.
Nguyệt Nhi ngoan ngoãn đứng sau lưng xoa bóp bờ vai cho Tuấn Nguyên, bĩu môi giả vờ giận dỗi:
– Làm gì chuẩn bị kỹ vậy?! Anh có được hôn người ta đâu !
– Ha ha…. Ai biết được… Thùy Chi thấy anh đẹp trai hấp dẫn quá, lại không kềm lòng được thì sao?! Dù không đúng kịch bản nhưng anh cũng không ngại cho nàng hôn vài cái… Hắc hắc…
– Đấy biết ngay mà… Người ta nói cho anh biết… Anh được cơ hội gần người đẹp rồi lại không để ý người ta nữa…
– Ấy ấy… Sao lại như vậy chứ…
Tuấn Nguyên xuýt xoa kéo tay Nguyệt Nhi ngồi xuống đùi, tay không khách sáo vuốt sâu vào trong váy cô. Nguyệt Nhi vờ thở hổn hển, e thẹn gục đầu lên vai hắn.
– Tối nay anh đền bù đến sáng… Được không hả?! Chưa gì mà nó nóng quá rồi nè…
– Hứ… Cho ngón tay vào đấy sao mà không nóng được… Lát người ta đứng xem chỉ có ghen đến chết thôi…
– Ai cho đứng mà xem… – Tuấn Nguyên làu bàu.
– Sao vậy?! – Nguyệt Nhi chưng hửng.
– Lão John Trần vừa nói sáng nay… Cảnh đó quay trong phòng sẽ không có người ngoài… Chỉ có lão và quay phim thôi… Lại còn đứng sau tấm rèm… Mà không sao… Vậy càng tự nhiên hơn… Hắc hắc…
– Đấy thấy không?! Ham hố viết rõ lên mặt… – Nguyệt Nhi bĩu môi giận dỗi.
– Haizz… Ham thì cũng có… Mà hố thì không được rồi… Anh nghe nói sáng sớm nay Hào Phong còn nhận được mấy món bảo vệ từ Sài Gòn chuyển lên… Kiểu này… Chạm cũng khó mà nhìn cũng không xong… Haizz… – Tuấn Nguyên lắc đầu chán nản.
– Hi hi… Chưa chắc đâu… – Nguyệt Nhi nhếch mép cười gian xảo.
– Sao?!
– Lát nữa anh cứ… – Nguyệt Nhi nói nhỏ vào tai Tuấn Nguyên, hai mắt gã từ từ sáng lên.
– Em chắc không?! Lỡ… con nhỏ la lên thì anh mệt đòn với thằng Phong đó… Nó to con như vậy…
– Hào Phong có đó đâu mà anh lo?! – Nguyệt Nhi gắt lên.
– Còn lão John… Cha già đó cũng hung dữ lắm… Lại còn bênh vực con nhỏ như vậy…
– Mệt quá… Anh không tin em thì anh cứ thăm dò thử xem sao… Nếu con nhỏ yên lặng không phản ứng gì… thì cứ làm tới thôi… Hi hi…
– Ha ha… Được… được…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |