– Mẹ cẩn thận bậc cửa…
– Được rồi mà… Mẹ có phải con nít đâu…
Thùy Vân càu nhàu hai cha con, nhưng lòng ấm áp vui vẻ. Hôm nay, bà được xuất viện. Chỉ cần được về nhà, rời khỏi nơi lạnh lẽo sặc mùi sát trùng của bệnh viện, bà liền thấy nhẹ nhõm khỏe hơn nhiều.
Vừa xách đồ vào nhà hết cho ba mẹ, Thùy Chi liền hối hả nói:
– Ba Mẹ ở nhà… Con đi ra ngoài có việc chút ạ.
– Chi… Con tìm được vai diễn mới à ?! – Ông Hải hỏi.
– Dạ… Vai nhỏ thôi ạ. Con đi nhé…
Thùy Chi tránh ánh mắt ba nói nhanh, rồi lướt nhanh ra cửa. Nói dối ba mẹ làm nàng thấy lòng áy náy khó chịu. Nhưng Thùy Chi không thể thú nhận với ba rằng cả hai công ty điện ảnh lớn nhất thị trường đều đã quay lưng với nàng. Đồng nghĩa với dấu chấm hết cho sự nghiệp diễn viên vừa chớm nở của nàng.
Hôm nay là thứ Bảy, buổi hẹn shooting đầu tiên của Thùy Chi với vai trò của một người mẫu đồ lót. Studio của Kenny Phạm nằm tại Quận 1 – Đakao, trên tuyến đường rộng rãi nhưng khá ít xe đi lại. Ông ta thuê hẳn một căn biệt thự để làm studio chụp hình. Khách hàng chính thông thường của ông là các công ty Lingeries nước ngoài, đôi lúc cũng có người trong giới showbiz… Thùy Chi đến trước giờ hẹn năm phút, gặp ngay anh trợ lý đang đứng hút thuốc trước cửa. Anh ta tên Tuấn, nàng còn nhớ khá rõ.
– Em vào đi… Để xe anh dắt cho…
– Dạ. Cảm ơn anh.
Sự nhẹ nhàng của anh ta làm Thùy Chi thấy dễ chịu, tâm trạng bình tĩnh hơn một chút. Lần trước gặp Kenny, ông đã nói sơ tình hình công việc nàng sắp nhận. Thùy Chi còn đi học, nàng không thể chụp hình đồ lót như một người mẫu chuyên nghiệp. Nàng không thể phơi bày khuôn mặt mình cho tất cả mọi người thấy. Ba mẹ, thầy cô, bạn học sẽ không thể chấp nhận được một Thùy Chi như vậy.
Kenny Phạm đã khuyên hết lời, vì ông tin gương mặt xinh đẹp trong sáng của nàng là một lợi thế trời cho. Ông tin nàng sẽ không quá khó để nổi tiếng nếu chụp hình trọn vẹn toàn thân. Thực tế đã chứng minh, khá nhiều diễn viên người mẫu có xuất xứ bắt đầu từ nghiệp phơi thân trước ống kính. Thùy Chi đã kiên quyết từ chối, dù mức thù lao cho người mẫu giấu mặt rất thấp. Nhưng thấp đến mức nào, nàng cũng đành ngậm ngùi chấp nhận.
– Đây là chị Jenni sẽ hỗ trợ em thay quần áo… tạo dáng pose… – Kenny giới thiệu một người phụ nữ tóc ngắn, dáng người khá cao.
Chị ta nhìn Thùy Chi, cười đến tít mắt. Thùy Chi mỉm cười chào lại.
– Còn Tuấn, em đã biết… – Kenny Phạm chỉ sang Tuấn mới từ ngoài đi vào. – Tuấn sẽ chụp hình cho em…
– Thế… Không phải anh chụp sao ?! – Thùy Chi hơi ngạc nhiên.
– Kenny chỉ chụp mẫu thôi cưng ơi… – Chị Jenni giải thích. – Còn chụp sản phẩm là Tuấn chụp…
Thùy Chi gật gật đầu. Nàng có thể đoán được chụp sản phẩm là thế nào… Giống như nàng công việc nàng chuẩn bị làm… Mặc áo ngực thì chụp ngực, mặc quần lót thì chụp bên dưới.
Thùy Chi bước vào phòng thay đồ, Jenni đi sau lưng nàng. Bên trong bày sẵn một sào quần áo lót, từng bộ, từng bộ dầy đặc nhiều không đếm hết… Thùy Chi nhẩm nhẩm có lẽ cả đời nàng cũng không dùng hết số đồ lót như vậy. Nàng nhanh chóng cởi hết quần áo… Rồi trần truồng đứng trước gương ướm thử bộ đồ lót ren đen tuyệt đẹp… Một cảm giác mát lạnh dễ chịu trên da thịt làm Thùy Chi thích thú.
– Đây là sản phẩm Lingeries Aubade… Giá trung bình 200 đến 400 đô một bộ… Em thấy đẹp không ?! – Jenni thì thầm áp sát sau tai Thùy Chi.
– Ưm… Đẹp quá chị ha… – Thùy Chi gật gật đầu, hơi nhích người đến trước một chút, hơi bất ngờ trong hơi thở chị ta có mùi thuốc lá.
– Người em rất đẹp nha…
Chị Jenni vừa nói, vừa vuốt ve bờ mông căng tròn của Thùy Chi. Nàng toan phản ứng lại thì vành tai nhỏ nhắn bị chị ta ngậm lấy, mút mút nhẹ nhẹ làm cả người nàng cứng đờ. Tay chị lại đưa lên vuốt ve vùng bụng phẳng lì nhỏ gọn, rồi đỡ lấy hai bầu vú căng tròn mơn mởn của nàng. Ngón tay chị kẹp nhẹ hai núm vú nàng se se nhẹ nhàng. Thùy Chi rùng mình sợ hãi, một cảm giác kì lạ không nên có giữa hai người phụ nữ lại xuất hiện trong đầu nàng.
– Đừng chị… Chị… – Mặt nàng đỏ ửng, hổn hển nài nỉ.
“Thôi đủ rồi Jenni… Tôi chờ cả buổi ngoài này rồi đó… ”
Giọng anh Tuấn hơi bực mình vang lên bên ngoài, làm Jenni ngượng ngùng lùi lại. Thùy Chi cúi gằm gương mặt đỏ bừng, mau chóng mặc bộ đồ đã đợi chờ từ nãy giờ trong tay. Nàng biết giây phút tội lỗi vừa rồi nàng cũng suýt lầm đường lạc lối… Những chuyện đồng tính luyến ái như thế này nàng chỉ nghe kể mà chưa có trải nghiệm thật thụ.
Vừa bước ra ngoài, nhìn thấy mặt Thùy Chi còn đỏ ửng, Tuấn dường như biết chuyện đã xảy ra. Anh lườm mắt với Jenni, quay sang Thùy Chi hỏi:
– Em muốn nhờ chị Hoa thay Jenni không ?!
Thùy Chi nhìn anh, lại ái ngại liếc sang Jenni. Chị ta bĩu môi, nhúng vai ra vẻ vô tư. Nàng khẽ gật đầu. Nhưng nghĩ đến người đàn ông bốn mươi tuổi tên chị Hoa kia đứng ngay sau lưng phụ giúp mình thay quần áo, mặt nàng càng đỏ hơn.
Buổi chụp hình đầu tiên của Thùy Chi kéo dài bốn tiếng, thay vì hai tiếng rưỡi như dự kiến. Sau khi Kenny Phạm kiểm tra một lượt, cuối cùng cũng hoàn thành tốt đẹp. Cả người Thùy Chi ê ẩm mỏi mệt… Thù lao của một buổi chụp hình là một triệu rưỡi… Đúng là không nhiều so với việc cởi bỏ quần áo phơi thân cả buổi trời. Nhưng nàng sẽ được shoot liên tục có thể tạm đủ để phụ giúp ba mẹ.
Khi Thùy Chi chuẩn bị đi về, Kenny gọi nàng vào phòng làm việc của ông. Vừa thấy nàng ngồi xuống, ông đẩy ra trước mặt nàng một hộp giấy vuông vức gói nơ xinh xắn.
– John Trần có gửi cho em một món quà… – Kenny nói.
– Anh John ?! – Thùy Chi tròn mắt. – Sao… Sao anh John gửi quà cho em lại gửi qua anh ?!
– John bị trục xuất về Mỹ ! – Kenny Phạm che tay lên miệng, nói nhỏ.
– Tại sao ạ ?! – Thùy Chi ngơ ngác.
– Haizz… John bị vu khống tội mạo danh hoạt động nghệ thuật để xây dựng hình tượng giả dối, gây mất uy tín… chống đối… gì gì đó… Cũng may có quốc tịch Mỹ và được Lãnh sự quán can thiệp… Không thì… – Kenny thở dài.
– Nhưng… Chuyện đó không thể là thật được… – Thùy Chi nao nao lo lắng.
– Không… Dĩ nhiên là không… John khi còn bên Mỹ có sinh hoạt cộng đồng, nhưng chủ yếu tham gia các hoạt động từ thiện thôi… Ông ta không ngu ngốc như vậy đâu…
Thùy Chi nhận ra thời gian vừa rồi John Trần không hề tìm đến nàng. Dù chỉ một cú điện thoại an ủi ông ta cũng không gọi. Đó không phải là phong cách của ông. Đôi lúc mông lung, nàng còn nghĩ rằng John Trần buồn nàng vì tấm hình kia gây ảnh hưởng đến bộ phim không được công chiếu… Giờ đây Thùy Chi mới hiểu ra mọi chuyện. Chợt trong lòng nàng dâng lên một cảm giác hụt hẫng mất mát… Vuốt nhẹ trên mặt giấy gói quà, mắt Thùy Chi đỏ hoe lạc lõng, thì thào yếu ớt hỏi:
– Anh John đi được mấy ngày rồi ạ ?!
– Chưa… Mai mới đi… Ấy chết… – Kenny nhăn nhó vì lỡ miệng.
– Vậy… Vậy anh John đang ở đâu ?! – Thùy Chi sững người hỏi gấp.
– Em không nên đến đó… Ở đó có người giám sát, họ mà biết em có quan hệ qua lại với John Trần, tương lai em sẽ bị ảnh hưởng xấu đó… John Trần đã dặn đi dặn lại… Mà cái mồm thối này đúng là… Haizz…
– Tương lai gì chứ ?! – Thùy Chi tự cười một mình.
– Anh John vừa là bạn, vừa là ân nhân của em… Đừng nói là em bây giờ vô danh tiểu tốt, cho dù là diễn viên được mọi người biết đến, em cũng không cần đắn đo suy nghĩ… Em chỉ muốn gặp anh ấy một lần cuối…
Kenny im lặng nhìn ánh mắt kiên quyết của Thùy Chi, rồi mím môi gật gật đầu:
– Với một điều kiện… Gặp John Trần, em không được nói mình làm ở chỗ anh. Được không ?!
…
– Wah… Tôi có em gái sinh đôi lúc nào vậy ta ?! – Lan Phương che miệng kêu lên thích thú.
Thùy Chi hơi lúng túng trong bộ váy ngắn củn cởn ôm sát người. Mái tóc nàng được uốn nhẹ dợn sóng. Lông mày, son môi cũng được tô đậm hơn… Khó nhất là phần đôi mắt và cái mũi được chị Hoa khéo léo dậm nền và kẻ lại… không phải đê đẹp hơn, mà làm khuôn mặt Thùy Chi kém sắc sảo, mờ nhạt hơn khá nhiều… Nhìn lướt qua nàng có nét giống Lan Phương đến sáu phần.
Lan Phương được chọn lần đầu tiên cũng vì có ngoại hình khá giống Thùy Chi. Bây giờ lại đến phiên nàng đóng giả cô ta… Lan Phương thực chất làm nghề buôn son bán phấn, thỉnh thoảng làm người mẫu khỏa thân cho các nhiếp ảnh gia. Thân phận của Lan Phương lại trùng khớp phù hợp với kế hoạch của Thùy Chi và Kenny Phạm…
Tám giờ ba mươi tối,
Từ cửa sổ một phòng khách sạn sang trọng, John Trần nhấm nháp ly rượu whisky, ánh mắt buồn bã nhìn đường phố Sài Gòn nhập nhòe lấp lánh sau cơn mưa rào. Còn hơn mười hai tiếng nữa thôi, ông sẽ phải rời xa nơi này không biết bao giờ mới trở lại. Mười hai năm trước ông trở về trong vinh quang rực rỡ, giờ rời đi một cách uất ức nhục nhã, không một người đưa tiễn… Bốn mươi tuổi hơn, cứ tưởng đã đủ trải đời, giờ ông mới thấy thấm thía sự cay đắng của cuộc đời. Nếu ngày đó ông kiên quyết giữ vững lập trường, sửa kịch bản phim theo lời khuyên của ba Thùy Chi, thì người ta đã không có cớ để bới móc quá khứ của ông… Bộ phim bây giờ có lẽ đã được công chiếu khắp nơi trên toàn quốc. Hối hận chẳng qua chỉ là một cảm xúc nhất thời, không có chút giá trị gì… Nhưng giờ phút này John Trần vẫn rất hối hận. Không phải vì bộ phim, không phải vì tương lai của mình… mà vì tương lai của một người rất quan trọng đối với ông.
– Haizz… Vợ mới cưới nằm nhà… Mình thì ngồi chờ cả đêm nay ở đây… Chán vãi đái ra…
– Ha ha… Chú mày mới lấy vợ thì háo hức… Chứ anh mà có cớ thoát trả bài là mừng húm… Ha ha…
– Gã John Trần kia kể ra đâu có gì nguy hiểm chứ ?! Chẳng qua là một thằng Việt Kiều thôi… Cấp trên lại…
– Suỵt… Im đi… Không được suy diễn mệnh lệnh của lãnh đạo, nghe chưa ?!
– Dạ… Em biết rồi…
Bên ngoài phòng John Trần, góc hành lang trải thảm dài, hai gã cán bộ mặc thường phục nửa ngồi nửa nằm tán gẫu giết thời gian.
“Ting…”
Đột nhiên cửa thang máy mở ra. Một gã phục vụ khách sạn bước ra, theo sau là hai cô gái ăn mặc hở hang nóng bỏng. Gã cán bộ trẻ ánh mắt sáng rực nhìn theo hai cặp mông tròn lẳng ngúng nguẩy bước ngang qua. Một cô gái dừng lại trước cửa phòng 273 gần đầu hành lang… Trong khi gã phục vụ và cô gái còn lại tiếp tục đi đến cuối hành lang. Gã lớn tuổi hơi nhíu mày suy nghĩ.
– Là gà đó anh… Tụi nó ngang nhiên dắt gà qua mũi mình… Mẹ nó… – Gã trẻ tuổi gầm gừ.
– Chuyện đó lạ mẹ gì… Ở đâu chẳng có… Chẳng liên quan đến mình… Vấn đề là….
– Eh…. Khoan đã…
Gã cán bộ lớn tuổi chợt hô lớn, khi thấy gã phục vụ và cô gái kia dừng lại trước phòng 279 – Phòng của John Trần. Hai gã bước nhanh lại… Gã phục vụ mặt hơi tái xanh lúng túng sợ hãi. Cô gái làng chơi vừa nhai kẹo cao su nhóm nhép vừa nhướng mày ngang nhiên nhìn lại… Cô gái đoa chính là Thùy Chi. Nàng cũng đang rất hồi hộp, nhưng lớp trang điểm đậm trên mặt đã che giấu đi nét mặt tái nhợt của nàng.
– Hai người làm gì ở đây ?! Ai gọi ?! – Gã cán bộ lớn tuổi hất hàm hỏi.
– Dạ, ông khách… trong này… yêu cầu… – Gã phục vụ ấp úng.
Gã cán bộ lớn tuổi nhíu mày đánh giá cô gái trước mặt. Dáng người tuyệt đẹp. Nhưng son phấn có vẻ hơi quá mức so với các cô gái gọi thường lui đến loại khách sạn cao cấp này. Thấy ánh mắt dò xét của hắn, cô gái còn cắn môi, ngực ưỡn lên cố tình đung đưa nhẹ nhẹ… Gã cán bộ trẻ mặt nóng bừng phải quay đi.
– Là yêu cầu đặc biệt phải đúng người hay là do khách sạn tự chọn ?! – Gã cán bộ hỏi.
– Dạ, khách quen mới biết mà yêu cầu đúng người chứ ?! Như khách phòng 273 kia… – Nói đến chuyên môn, gã phục vụ nói năng lưu loát hẳn.
– Nhưng ông khách này chưa đến đây lần nào… Chỉ… Chỉ cần… khách sạn sắp xếp ngẫu nhiên thôi ạ. – Nhưng nói đến đây, có lẽ thấy gì bất ổn, gã hơi chựng lại.
– Mày ra kia, kéo con bé vừa vào phòng 273 ra đây… – Gã cán bộ kia nói với đàn em. – Nói ông khách đó chờ chút khách sạn sẽ giới thiệu hàng ngon hơn…
– Nhưng…
Gã phục vụ lo lắng nao nao, nhìn người kia đến trước phòng 273. Gã chỉ nhận tiền để dắt cô gái này lên đây… Món tiền khá thơm, nhưng không xứng đáng để gã đánh đổi công việc ở đây. Gã lén nhìn qua Thùy Chi… Cô gái này cứ khoanh ta, chân còn nhịp nhịp vẻ thiếu kiên nhẫn. Điệu bộ còn giống gái làng chơi hơn cô gái bên kia.
– Gì vậy… Lôi lôi kéo kéo… – Cô gái kia bị lôi ra khỏi phòng cau có.
– Im lặng. Mày có tin tao báo phòng chống mãi dâm thó mày không hả ?! – Gã cán bộ trẻ rít lên.
– Gọi cửa đi… – Gã cán bộ lớn tuổi cộc lốc.
Gã phục vụ mím môi bước đến trước cửa phòng. Tay run run gõ lên cửa.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |