Trước cổng công ty, từng tốp người mẫu cao ráo ăn mặc sành điệu ra vào không ngớt. Thùy Chi nhìn lại bộ quần jean áo pull đơn giản của mình, cảm thấy cả người lóng ngóng mất tự nhiên.
– Cô kia… Đi đâu ?! – Ngay cả gã bảo vệ cũng khinh thường điệu bộ rụt rè quê mùa của Thùy Chi.
– Em… Em muốn gặp ông Đỗ Hạnh. – Thùy Chi ấp úng nói.
– Ha ha… Hi hi…
– Em… Em cũng muốn gặp anh Hạnh ah…
Nghe câu trả lời của nàng, đám người mẫu đứng xung quanh liền phá lên cười, trêu chọc.
– Cô bé nghe rồi đó… – Gã bảo vệ nhếch môi cười. – Ở đây nhiều người muốn gặp ông Hạnh lắm đó… Nhưng có mấy người được gặp đâu…
– Không phải… Em có hẹn mà…
Thùy Chi rút ra chiếc namecard màu bạc óng ánh đưa cho gã bảo vệ. Tiếng cười cợt xung quanh chợt im bặt. Gã bảo vệ sắc mặt nghiêm trọng khác hẳn khi nảy… Sau khi xác định đúng là của ông Đỗ Hạnh, gã quay lại ra hiệu cho người bảo vệ khác giữ vị trí. Quay lại nhìn Thùy Chi, thái độ gã thay đổi 180 độ, nhúng nhường thấy rõ:
– Xin lỗi vì đã làm phiền. Mời cô đi theo tôi…
Đám người mẫu hạng ba bên ngoài xôn xao ngơ ngác nhìn theo Thùy Chi. Thân phận như họ, đừng nói là hẹn gặp ông Hạnh, được gặp trợ lý của ông đã là mơ mà không được.
Thùy Chi có người bảo vệ dẫn đường, suông sẻ trơn tru đi thẳng đến phòng thư ký của Chủ tịch. Sau khi người thư ký nghe tên Thùy Chi liền dẫn nàng vào thẳng phòng làm việc của ông Đỗ Hạnh.
– Con gái… Con đến rồi…
Ông Đỗ Hạnh dáng người bệ vệ, vừa thấy Thùy Chi liền hô lớn vui vẻ. Ông bước ra từ bàn làm việc, chỉ tay mời Thùy Chi ngồi xuống bộ sofa.
– Ta gọi con là con gái… Con có thấy gì không thoải mái không ?! – Vừa ngồi xuống ghế, ông hỏi.
– Dạ không! Con rất thích ạ…
Không hiểu sao, dù chỉ mới tiếp xúc với ông Hạnh hai lần, Thùy Chi thấy rất thân thiết. Ông hỏi nàng về chuyện học hành, về gia đình, về tình yêu… Rất cởi mở, thân thiết như một người bác ruột lâu ngày mới gặp lại đứa cháu. Nói chuyện với ông Hạnh được một lúc, cô thư ký liền quay vào cẩn thật đặt trước mặt Thùy Chi một tờ hợp đồng khoảng 30 trang giấy.
– Con xem đi… – Ông Hạnh cầm lên đặt vào tay Thùy Chi. – Như ta nói trước, ta sẽ cho con thử thách với vị trí người mẫu độc quyền cho Lollipop… Nếu sau một năm, kết quả khảo sát thị trường của TNS khả quan… dĩ nhiên đa phần KPI đánh giá đối với con… chủ yêu liên quan đến độ nhận biết thương hiệu và kèm một chút chỉ tiêu kinh doanh…
Thùy Chi nghe ông Đỗ Hạnh nói mà lỗ tai cứ lùng bùng những từ ngữ lạ lẫm. Dù sao nàng cũng chỉ là một cô gái vừa tốt nghiệp lớp 12… Dù đã bắt đầu đi làm hơn một năm, nhưng không phải công việc văn phòng thuần túy… Nàng thật sự hơi hối hận vì không kéo Minh Kha đi chung với mình. Thùy Chi lật nhanh những tờ hợp đồng chi chít chữ… Miệng nàng mấp máy vài lần vẫn không biết mở lời thế nào ?!
– Con không cần ký vội đâu… Mang về cho ba mẹ xem trước cũng được mà… – Ông Hải như đọc được suy nghĩ của Thùy Chi, liền gợi ý.
Thùy Chi mừng rỡ, gật gật đầu cảm ơn ông. Nhưng nàng không biết rằng, bản hợp đồng của mình lại dẫn về một hồi ký ức xa xôi.
…
– Đây là sơ yếu lý lịch của Thùy Chi ạ…
Đón tập hồ sơ bìa vàng của cô thư ký, ông Đỗ Hạnh vui vẻ mở ra xem. Nhưng ngay trang đầu tiên ông đã dừng sững lại, tay run run… Miệng ông lẩm nhẩm đọc đi đọc lại cứ như tờ sơ yếu lý lịch của Thùy Chi chỉ có hai hàng chữ…
“Cha – Đỗ Ngọc Hải… Mẹ – Nguyễn thị Thùy Vân”
– Ha ha… Ha ha… Đỗ Ngọc Thùy Chi… Con có đôi mắt của nàng… Thảo nào… Thảo nào… Con gái… Con gái ơi…
Cô thư ký chết sững nhìn ông Hạnh cười sặc sụa. Chưa bao giờ cô thấy ông có thái độ kì lạ như vậy… Ông cười, nhưng khóe mắt ông đỏ hoe ươn ướt…
…
Cầm bản hợp đồng trong tay, ông Hải gật gù hài lòng. Ông không ngờ Thùy Chi lại được nhận một công việc lý tưởng với mức lương hậu hĩnh như vậy. Lý tưởng vì không đòi hỏi chuyên môn gì, thời gian lại rộng rãi không ảnh hưởng nhiều đến việc học hành… Thậm chí ông còn có cảm giác bản hợp đồng này được soạn riêng chỉ dành cho Thùy Chi. Điều này sao có thể chứ ?! Một Tập đoàn lớn như Elite Việt Nam sẽ không rỗi hơi chăm chút cho một cô người mẫu chưa tên chưa tuổi như con gái ông.
Ông Hải lật tới lật lui tờ hợp đồng, vẫn không phát hiện được gì sai… Chợt ông nhìn lên hỏi Thùy Chi:
– Ông Chủ tịch mới nảy con nói tên là gì ?!
– Dạ, ông Đỗ Hạnh. – Thùy Chi vui vẻ trả lời ngay.
– Đỗ Hạnh… Đỗ Hạnh… – Ông Hải nhíu mày lẩm nhẩm, vẫn không có khái niệm gì.
Thùy Chi rút điện thoại, mở internet… Tên Đỗ Hạnh, Google ngay lập tức hiện lên vô số hình ảnh của ông… Từ phát biểu, trao giải thưởng, làm từ thiện, chơi golf… Đủ cả. Thùy Chi chọn một tấm hình khá rõ, đưa máy sang cho Ba xem. Vừa cầm điện thoại lên, hai hàng lông mày ông Hải chợt nhíu chặt lại.
– Sao vậy Ba ?! Ba quen ông ta sao ? – Thùy Chi hơi lo lắng hỏi.
– Ba… – Ông Hải ấp úng rồi gật gật đầu thở dài.
– Ba thật là quen ông Đỗ Hạnh ?! – Thùy Chi ngạc nhiên hỏi lại.
“Không những ba con quen, mà mẹ cũng quen…”
Thùy Vân mỉm cười nhẹ nhàng đi ra từ trong bếp. Bà đã nghe được hết câu chuyện của hai cha con.
– Đúng là oan gia ngõ hẹp mà… Ha ha… – Ông Hải chợt cười rộ lên.
Thùy Vân ngồi xuống bên cạnh Thùy Chi, vuốt ve mái tóc đen mượt của nàng. Ánh mắt bà hơi hoài niệm nhìn chồng, lại nhìn sang con gái:
– Ông Đỗ Hạnh, tên đầy đủ là Đỗ Văn Hạnh… Dù lớn hơn ba con vài tuổi… nhưng vào đại học muộn nên là bạn học cùng khóa với ba con… Hai người học rất giỏi… lại tình cờ cùng mang họ Đỗ nên rất thân với nhau… – Ánh mắt bà nhìn ông Hải trìu mến.
– Khi hai người học đến năm thứ tư Đại học, thì mẹ mới vào năm nhất… – Thùy Vân tưởng nhớ, hai gò má chợt ửng đỏ vui vẻ.
– Ba và ông ta dù rất thân nhưng luôn cạnh tranh nhau từng chút một… – Ông Hải kể tiếp thay vợ. – Cạnh tranh từng điểm từng điểm, đến cả người con gái yêu thương cũng cùng chọn một người… Đó là mẹ con…
– Năm đó trường được một suất học bổng của Nga tài trợ… Học lực của ba và ông Hạnh ngang bằng nhau, đều xuất sắc nhất trường… Thầy cô trong trường định là sẽ họp và bình chọn phiếu kín… Nhưng ba và ông Hạnh đều không thích như thế… Thế là ba và ông ta thống nhất một cách…
– Người dành được trái tim mẹ con sẽ là người chiến thắng… Tất cả… cả mẹ con và suất học bổng… Người thua phải nộp đơn lên Ban Giám hiệu xin rút lui… – Giọng ông trầm trầm tưởng nhớ.
– Người thua phải được suất học bổng thì mới an ủi chứ ?! – Thùy Chi bất bình xen vào.
Ông Hải quay sang nhìn Thùy Vân, mỉm cười:
– Con nói y như mẹ con nói hai mươi bảy năm trước vậy…
– Nhưng ba và ông Hạnh có suy nghĩ khác… Người ở bên cạnh mẹ con, nên là người có đủ khả năng tài chính để lo cho nàng… Thời điểm đó chỉ đi học nước ngoài mới có được một tương lai hứa hẹn…
Lời ba nói làm Thùy Chi cảm động. Nàng im lặng nhìn mái tóc bạc của ba lại hao hao như mái tóc của ông Đỗ Hạnh.
– Kết quả không cần nói… Dĩ nhiên là ba con thắng rồi… – Ông Hải vui vẻ nhe răng cười với vợ. – Nhưng nghĩ đến phải xa mẹ con bốn năm trời ròng rã, ba không đành… Cuối cùng người viết đơn trước lại là ba…
– Haizz… Bởi vậy nên người ta làm đến Chủ tịch Tập đoàn… Còn ba con bây giờ lại không có gì…
Thùy Vân siết chặt tay chồng, gắt gỏng không vui:
– Anh không được nói vậy…
– Hi hi… Ai nói ba không có gì ?! – Thùy Chi nhào vào lòng ba. – Ba có mẹ, còn có một đứa con gái xinh đẹp như vầy… Không phải sao ?
– Ha ha… Đúng rồi… Ba có tất cả… Ba là người chiến thắng mà…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |