Khi nghiệm ra điều đó, Thùy Chi đã giận đến mức thiếu chút yêu cầu gã Phúc cho nàng ra ngoài ngay lập tức… Nàng muốn tự tay mình đâm một con dao xuyên qua trái tim độc ác của Nguyệt Nhi và nhìn cô ta giãy chết trong vũng máu đen tanh tưởi. Nhưng một lúc sau, nàng đã bình tĩnh lại… Nàng cần buột tội Nguyệt Nhi để cô ta nếm trải mùi tù ngục gặm nhấm từ từ… Khi Nguyệt Nhi đã vào tù, dù chỉ là án ngộ sát giam giữ vài năm, Thùy Chi cũng sẽ tìm cách cho cô ta mãi mãi không có ngày bước ra ngoài.
Nico là nàng sai sử đi dọa nạt Đỗ Vân và Tuấn Nguyên… Kế hoạch giết người giá họa của Đỗ Thụy cũng là do nàng dàn dựng lên, chỉ để dọa sợ hai thằng công tử gan thỏ đế. Cho chúng một chút áp lực nguy hiểm đến tính mạng, không phải để gây khó khăn cho Đỗ Thụy mà là để chúng tố cáo Nguyệt Nhi. Cô ta quá xảo quyệt, không hề để lại một chút manh mối nào. Dù là có nhân chứng đứng ra tố cáo nhưng nếu không có bằng chứng cụ thể, Nguyệt Nhi chắc chắn sẽ đấu tranh tới cùng.
Khi nảy vừa nghe đoạn thu âm của Nico, Thùy Chi thoáng rùng mình kinh sợ. Thì ra cảnh tượng huynh đệ tương tàn mà nàng dựng lên là hoàn toàn có thật với một kịch bản khác. Đỗ Thụy thật sự phái người đi giết em trai mình. Điều này, ngay cả Nico ở chung nhà với anh ta cũng không hề biết… Thùy Chi yêu cầu Nico đón tàu cao tốc vào đất liền do sợ có người chú ý mách với Nguyệt Nhi, đánh rắn động cỏ. Nhưng cũng chính vì vậy mà tránh cho Đỗ Vân và Tuấn Nguyên một kiếp nạn.
Nhưng khi mọi chuyện bên này còn chưa ngã ngũ, Thùy Chi lại càng lo lắng hơn nghe báo cáo mới nhất của Ngọc Hà. Các nhóm thu mua cổ phiếu Elite do Việt Nga đứng sau lưng, đã gom vượt quá số lượng cổ phiếu chi phối 2,1%… Trong khi đó cuộc họp cổ đông bầu Chủ tịch mới sẽ diễn ra trong bốn ngày nữa. Nếu không có phép màu xảy ra, chiếc ghế Chủ tịch của cha nuôi sẽ phải đổi họ.
Thùy Chi đưa cho gã Phúc ba yêu cầu, gã chỉ cung cấp cho nàng kết quả đầu tiên. Có vẻ như hắn chờ đợi một ân huệ được cưỡi lên thân thể mỹ miều của nàng.
…
Trụ sở UN – Liên hiệp quốc tọa lạc trên tuyến đường huyết mạch tại trung tâm Sài Gòn. Tòa nhà sơn trắng, không quá hoành tráng nhưng mang một vẻ uy nghi bất phàm. Một chiếc Lexus đỏ bóng lộn đỗ lại bên lề đường. Cánh cửa bật mở, Nguyệt Nhi yểu điệu bước xuống… Khuôn mặt xinh đẹp hơi hếch lên trước ánh mắt rất nhiều người chú ý.
Hôm nay, Nguyệt Nhi đi phỏng vấn chụp ảnh mẫu cho chương trình “Ánh sáng tuổi thơ”. Một chương trình từ thiện của Liên hiệp quốc, tài trợ mổ mắt cho thiếu nhi nghèo cơ nhỡ. Mức catse họ đề nghị bèo nhèo đến mức, Nguyệt Nhi đã “khảng khái” từ chối nhận tiền. Cô thà chụp mẫu miễn phí, vừa lấy tiếng thơm, vừa có thêm cơ hội xuất hiện trước công chúng. Nguyệt Nhi từng rất ghen tị với Thùy Chi khi hình ảnh nàng tràn ngập khắp nơi. Thậm chí Nguyệt Nhi không cho tài xế lái xe vào những tuyến đường treo nhiều pano quảng cáo của Lollipop. Nhưng bây giờ mọi thứ đều đã khác… Sau hai ngày, tất cả hình ảnh của Thùy Chi đều bị tháo dỡ. Nguyệt Nhi vừa đi vừa mỉm cười.
Đột nhiên, ánh mắt Nguyệt Nhi hơi sững lại nhìn một người thanh niên cao lớn đang chậm chậm từng bước đi ngược lại cô dọc hành lang. Anh ta đeo kính đen, tay không ngừng nhịp nhịp một cây gậy dò đường… Anh đi ngang qua Nguyệt Nhi, khuôn mặt vẫn cứng đờ không hề nhận biết gì..
– Hào Phong…
Nguyệt Nhi buột miệng gọi. Người thanh niên dừng sững, hơi quay đầu hỏi:
– Cô là… ?!
– Em Nguyệt Nhi… Không nhận ra giọng em sao ?! – Nguyệt Nhi bước lại nắm tay Hào Phong, lòng hơi nao nao thương hại.
– À… Nguyệt Nhi. – Hào Phong hơi cúi đầu ngượng ngùng.
– Anh làm gì ở đây vậy ?! – Nguyệt Nhi hỏi, ánh mắt thăm dò xung quanh.
– À… Anh là tình nguyện viên của Hội người mù Việt Nam, qua đây hỗ trợ UN tổ chức chương trình “Ánh sáng tuổi thơ”. – Hào Phong nói.
– Ừ…
Nguyệt Nhi nhìn Hào Phong, vuốt nhẹ khuôn mặt góc cạnh điển trai của anh. Nhẹ nhàng tháo mắt kính anh xuống, Nguyệt Nhi hơi nghi ngờ nhìn đôi mắt trong veo vô định của anh.
– Sao vậy ?! Em đến đây làm gì ?! – Hào Phong ngơ ngơ hỏi.
– Hi hi… Em cũng tham gia chương trình cùng với anh… Nhưng em là người mẫu tình nguyện. – Nguyệt Nhi tươi cười.
– Lâu rồi không gặp… Anh chờ em một chút… Chiều nay về nhà em chơi được không ?! – Nguyệt Nhi khoát tay Hào Phong, cắn môi vuốt nhẹ lên bộ ngực nở nang của anh.
– Không tiện lắm đâu… – Hào Phong hơi nhăn nhó mất tự nhiên. – Em biết mà… Anh bây giờ…
– Em không quan tâm… Ngồi đây… Ngồi đây đi…
Nguyệt Nhi kéo tay Hào Phong để anh ngồi xuống băng ghế chờ bên cửa sổ. Cô ta hôn nhẹ lên môi anh, nói nhỏ:
– Chờ em đó…
Khi Nguyệt Nhi xoay người đi. Đôi mắt đờ đẫn vô định của Hào Phong bất ngờ gom tụ lại sắc bén như hai lưỡi dao liếc nhìn theo dáng người yểu điệu của cô ta. Miệng anh hơi nhếch lên cười khẽ.
Đã qua một năm từ ngày Hào Phong biến mất, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Ngày đó, ông Đỗ Hạnh đến khuyên anh chờ Thùy Chi một năm. Nhưng không dừng ở đó, ông để bác sĩ riêng của mình dẫn anh qua Singapore chờ đợi người hiến giác mạc. Sau sáu tháng mù lòa chờ đợi trong bóng tối, Hào Phong đã tìm lại được ánh sáng của mình. Anh về Việt Nam từ ba tháng trước, nhưng vẫn giữ ước hẹn cũ không tìm gặp Thùy Chi. Không muốn quay lại nghiệp diễn viên ngay, Hào Phong làm một tình nguyện viên cho Hội người mù Việt Nam. Công việc của anh là hỗ trợ người bị mù lòa vì lý do tai nạn, giúp họ sớm thích nghi với cuộc sống mới.
Nhưng khi nghe Thùy Chi bị nạn, Hào Phong đã không thể ngồi yên nữa. Anh không tin nàng làm chuyện dơ bẩn mà báo chí nói. Anh đã đi tìm kiếm manh mối khắp nơi, để cuối cùng tìm thấy Thủy. Từ Thủy anh tìm thấy nơi ẩn náu của Minh Kha. Và từ Minh Kha, anh đã hiểu rõ cội nguồn của sự việc. Nhưng anh không cho Minh Kha báo Thùy Chi rằng mình đã quay lại.
Cuộc gặp gỡ hôm nay với Nguyệt Nhi không hề xảy ra một cách tình cờ. Tất cả là một kế hoạch sắp xếp tỉ mỉ từ thời gian đến địa điểm của Hào Phong và Minh Kha. Hào Phong cũng chưa xác định được mình sẽ tìm kiếm được thông tin gì từ Nguyệt Nhi. Nhưng anh không thể ngồi yên một chỗ, chờ Thùy Chi bị tuyên án. Nếu cuối cùng vẫn không tìm ra được chứng cứ gì, Hào Phong sẽ trả thù cho nàng.
Nghe tiếng bước chân lại gần, Hào Phong hơi nghiêng đầu như lắng nghe.
– Đi thôi… – Nguyệt Nhi vui vẻ khoát tay Hào Phong. – Mà anh cất cây gậy đó đi được không ?! Hi hi…
– Được… Vậy em đừng để anh nhào xuống đường đó… – Hào Phong gấp cây gậy thành 3 khúc nhét vào túi quần.
– Em sẽ đẩy anh… ngã xuống giường… Hi hi…
Gã tài xế của Nguyệt Nhi, vừa thấy cô ta khoát tay một người thanh niên cao to đẹp trai bước lên xe, liền tự động chỉnh kính chiếu hậu lệch sang một bên. Không thấy gì phía sau. Gã dường như đã quen với những việc cô chủ nhỏ thường làm với đàn ông trên xe…
– Về Quận 3…
– Uwmmm… Em nhớ anh chết được…
Đúng như gã tài xế dự đoán. Vừa đóng cửa xe, nói được một câu cụt lủn, Nguyệt Nhi liền nhào vào lòng Hào Phong hôn rít lấy môi anh. Hào Phong cũng thoải mái đáp trả nhiệt tình. Tay anh vòng ra sau, kéo tuột chiếc váy Nguyệt Nhi lên, xoa nắn cặp mông tròn trịa mát rượi của cô.
– Uwmmm… Anh hư quá… Anh làm em ướt hết rồi nè…
Chiếc Lexus lao đi vun vút, gấp rút như chính chủ của nó. Không bao lâu sau, chiếc xe dừng lại trước một căn biệt thự sang trọng ở Quận 3. Đây là nhà của Bùi Việt Nga, Tổng Giám đốc Cty Thời trang Blue Jeans. Nguyệt Nhi cũng có nhà riêng, nhưng hôm nay đặc biệt. Con gái hiếu thảo có món ngon phải nhớ đến mẹ.
Nguyệt Nhi kéo váy lại ngay ngắn, dắt tay Hào Phong bước vào nhà. Qua bậc thềm nhà, có một cái đố cửa nhỏ, cô ta cố tình không nhắc Hào Phong… Đúng như cô ta dự đoán, anh mũi giày anh liền đá vào đó, cả người mất đà nhào đến trước.
– Hào Phong… Em xin lỗi… – Nguyệt Nhi đã đón trước, liền đỡ lấy anh, miệng xin lỗi rối rít.
– Không sao… Anh đã ngã đâu…
Hào Phong xua xua tay, cười. Làm sao anh không biết Nguyệt Nhi đang thử mình chứ ?! Cô ta là diễn viên, anh cũng vậy… Nhưng anh hơn cô ta về trải nghiệm của sự mù lòa… Hào Phong là người từng mù thật sự. Anh biết cảm giác trong bóng tối tuyệt đối thì hành động của mình sẽ như thế nào… Nguyệt Nhi không có khả năng nhìn ra anh đang diễn.
– Anh ngồi đây đi… – Giọng nói Nguyệt Nhi lại càng trìu mến hơn.
Nguyệt Nhi để Hào Phong ngồi trên ghế sofa. Cô ta rót một ly soda mang về bàn đặt xuống, lại lấy trong giỏ xách một viên thuốc nhỏ màu hồng bỏ vào đó. Lần này Nguyệt Nhi đã tin là hai mắt Hào Phong mù lòa, nên không hề cố kỵ hành động trước mặt anh.
– Uống nước đi anh…
Hào Phong nhận ly nước, uống cạn. Anh không ngại lắm vì nhận ra đó là Viagra. Chỉ hơi thấy buồn cười vì cô ta lại chuẩn bị cho mình thứ không cần thiết. Không phải Nguyệt Nhi đã thử khả năng của anh một lần mà mê mệt như vậy sao ?! Dĩ nhiên, Hào Phong không hề nghĩ đến tình huống mình trở thành bữa ăn của cả hai mẹ con đêm nay.
– Anh có đói bụng không ?!
Nguyệt Nhi ngồi lên đùi Hào Phong, ỏng ẹo. Cô ta lại không gấp gáp như trên xe, có lẽ đang chờ thuốc ngấm.
– Không… Anh ăn trưa trễ. – Hào Phong nhướng người hôn Nguyệt Nhi, lại hôn trúng cái cằm nhỏ làm cô ta cười khanh khách.
– Con qua đó à…
Một giọng phụ nữ yêu kiều vang lên từ phía cầu thang. Hào Phong lúng túng muốn đẩy Nguyệt Nhi ra, nhưng cô ta cứ bám chặt lấy cổ anh.
– Chào cô ạ… – Hào Phong ngượng ngùng nói.
– Đây là mẹ em… Còn đây là anh Hào Phong…
Một người phụ nữ chạc dưới bốn mươi, xinh đẹp yêu kiều, thật quá trẻ để làm mẹ Nguyệt Nhi. Hào Phong không nhìn bà ta, mà nhìn vào chiếc tủ kính bên cạnh, có hình phản chiếu để đánh giá. Ra đây là bà Bùi Việt Nga, nữ hoàng mới lên ngôi của ngành thời trang. Với nhan sắc hiện nay của bà, khó có thể đánh giá được hai mươi năm trước bà đẹp như thế nào… Phụ nữ có tuổi lại xinh đẹp như thế, có lẽ ho chỉ gặp qua hai người. Một là Thùy Vân, mẹ Thùy Chi. Hai là người phụ nữ trước mặt đang không ngừng nhìn ngắm đánh giá anh.
– Không được gọi Nga là cô nha… Nga giận đó… – Việt Nga bĩu môi.
– À… – Hào Phong lại lúng túng với kiểu trả lời của bà ta.
– Tại anh không nhìn được… Ah, xin lỗi… – Nguyệt Nhi che miệng nói. – Ý em là mẹ em rất… rất đẹp đó… chỉ chạc tuổi chị em thôi… Hi hi…
– Vậy… là lỗi của con rồi… Xin lỗi… Nga….
– Trời ơi… xưng con nữa… Á… – Việt Nga che mặt hét lên.
– Hi hi…
Bãi đáp của phi công Hào Phong là một căn phòng nhỏ trên tầng một. Khi mới bước vào đây anh suýt nữa la lên vì ngạc nhiên. Căn phòng này được trang trí chỉ để làm việc hưởng lạc của bà Việt Nga. Bốn vách tường và trần nhà được lót gương sáng loáng, chạy quanh tường có một thanh bar cầm tay bọc da mềm mại… Góc tường bên trái có một kệ gỗ treo đủ thứ trang phục từ cảnh sát, y tá, người tiền sử, batman, catwoman … Có đủ. Phía trên kệ là một dãy móc treo các loại roi da, khóa còng tay, dương vật giả… Hào Phong thấy mình như lạc vào một cảnh quay của phim “Năm mươi sắc thái”, chỉ đổi nhân vật chính từ nam thành nữ. Bà Việt Nga này phải dâm loàng đến mức nào chứ ?! Anh chợt nhận ra viên thuốc Viagra mình đã uống để làm gì…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Thùy Chi |
Tác giả | 69deluxe |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ cave, Đụ lỗ đít, Đụ tập thể, Đụ thư ký, Làm tình tay ba, Thuốc kích dục, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex ngoại tình, Truyện sex phá trinh |
Ngày cập nhật | 03/01/2020 10:39 (GMT+7) |