Tiểu Mai - Quyển 2

Phần 108

Tạm gác qua mối lo sẽ bị Tiểu Mai ” hành hình ” sau vụ làm bài giùm Khang mập khi nãy, tôi bước vội cùng nàng đi qua hai dãy hành lang lớp học để gặp… Dạ Minh Châu. Thế nhưng tại sao lại gặp vào hôm nay ? Tôi có thấy Tiểu Mai nói gì đâu ? Mà giả như bây giờ gặp thì biết nói những gì ? Mặc dù trong đầu tôi hôm giờ là đã có kế hoạch sẽ rủ Minh Châu đi chơi chung với cả nhóm bọn tôi, để vừa không mang tiếng là thất hứa lại vừa không phải tội với Tiểu Mai. Thế nhưng… tôi nghĩ là nghĩ vậy thôi, chứ bảo tôi nói thẳng trước mặt người ta thì e rằng không dám, vì tính tôi nhát gái đó giờ rồi.

– Này, sao em hẹn được nhỏ đó thế ? – Tôi thắc mắc hỏi Tiểu Mai.
– Lúc đầu giờ Luân không lấy sổ đầu bài được nên nhờ em lấy giùm, lúc đi xuống cầu thang thì em gặp Minh Châu đang đi lên ! – Nàng nhún vai đáp.
– Rồi… hẹn gặp luôn ? – Tôi ngẩn người ra.
– Ừa, em đề nghị là giờ ra chơi thì gặp nhau ở dưới căn-tin trường, em có chút việc cần nói ! – Tiểu Mai trả lời rành mạch.
– Hay vậy ? Nhỏ Châu đồng ý liền hở ? – Tôi lại càng sửng sốt hơn khi chẳng thể ngờ rằng con nhỏ đang căm ghét vì bị tôi “hại ” phải thi vào lầm trường bây giờ lại chuyển sang sốt sắng muốn gặp tôi đến vậy.
– Cũng không hẳn, nhưng tóm lại cứ gặp người ta trước đi, rồi thắc mắc gì thì em kể sau, còn có 10 phút nghỉ giải lao thôi nè ! – Tiểu Mai lắc đầu rồi kéo tay tôi đi thật nhanh, len giữa vài thằng con trai đang ngẩn ngơ nhìn.

Thế nhưng lúc đi ngang qua văn phòng Đoàn, chỉ còn một đoạn hành lang ngắn nữa là ra đến căn-tin thì hai đứa tôi gặp cô Thảo chủ nhiệm cũng đang bước từ hướng ngược lại.

– Trúc Mai, may quá, em có đang bận gì không ? – Cô chủ nhiệm cười tươi như bắt được vàng.
– Dạ… thật ra… ! – Tiểu Mai ngập ngừng đứng khựng lại.
– Cô giờ bận về nhà có chút việc, em lên lớp thông báo là tiết sau vẫn học bình thường nhưng cô sẽ vào trễ một tí. Giờ nhờ em chép sẵn bài giảng của tiết sau lên bảng giùm cô nhé, để hết giờ ra chơi thì lớp mình không bị trễ bài học ! – Cô Thảo không đợi cô học trò của mình nói hết câu mà nhờ ngay.
– Dạ… ! – Không cách nào từ chối, Tiểu Mai đành miễn cưỡng nhận lời.
– Vậy nhé, cảm ơn em, à Trí Nam, cô mới gặp thầy Toàn vừa nãy, em với Khang là cán sự lớp mà sao lại lạ vậy ? Ảnh hưởng đến cả lớp bị giờ B rồi ! – Cô nhíu mày nhìn tôi vẻ không vừa ý.
-……. ! – Tôi cúi gằm mặt không đáp, làm bộ mặt âu sầu ra vẻ biết lỗi.

– Thôi, giờ chủ nhiệm cô sẽ làm rõ chuyện này, Trúc Mai, em giúp cô gấp nhé !
– Dạ, em nhớ rồi !

Rồi cô Thảo vội vã đi ngay về phía bãi giữ xe dành cho giáo viên, mặc tôi với Tiểu Mai đang đứng chôn chân bối rối giữa sân trường.

– Tiêu anh rồi, cô biết chuyện rồi ! – Tôi xụ mặt một đống, thầm tưởng tượng quả này mà đến tai gia đình tôi thì chỉ có nước bị cấm túc cả tuần chứ chẳng chơi.
– Đáng đời, thôi, em lên lớp cho kịp đây ! – Tiểu Mai thở dài ngao ngán.
– Hơ… rồi còn đi gặp Minh Châu thì sao ? – Tôi trố mắt ngạc nhiên.
– Anh đi gặp chứ sao, người ta đang đợi đó, em bận giúp cô rồi nè ! – Nàng khẽ cắn môi đáp.
– Ơ hay ? Thôi… thôi, có mình anh thì gặp biết nói gì, lên lớp luôn ! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
– Anh lạ nhỉ, em hẹn Minh Châu là để anh nói ra đề nghị của anh mà, hôm nay mà cho người ta leo cây thì từ nay về sau anh hết có cơ hội giữ lời hứa với bạn ấy nhé ! – Tiểu Mai nói giọng không vừa ý.

– Nhưng… nhưng nói gì bây giờ ? Có mình anh…… !!!
– Nói những gì anh bàn với em hôm qua ấy, nhớ là phải bình tĩnh và hòa nhã với người ta nghen, em nghĩ Minh Châu cũng hiền lắm !
– Ơ này…. này, Tiểu Mai…. !
– Thôi mà, em giúp anh có được hẹn gặp mặt rồi, giờ còn lại là tùy ở anh, chứ giả như em giờ có cùng đi với anh thật thì… anh sẽ ngượng, không dám nói gì thì cũng vô ích. Vậy nhé, em lên lớp chép bài cho kịp !
– Ế….. ế…

Rồi không kịp để tôi nài nỉ thêm nữa, Tiểu Mai vội quay trở lại lớp, kệ thân tôi đang mặt nhăn mày nhó vì chả biết chốc nữa đây gặp Minh Châu phải biết ăn nói thế nào nữa. Thế nhưng lúc này đây tôi chả thể nào trách Tiểu Mai đem con bỏ chợ được, bởi nàng giúp tôi có một cuộc hẹn với Minh Châu đã là tốt lắm rồi, đúng thật là mọi chuyện còn lại tôi phải tự thân vận động thôi. Chứ tôi biết, nếu mà giả sử Tiểu Mai cũng đi gặp nhỏ Châu với tôi thật thì chắc chắn tôi sẽ toàn là để Tiểu Mai nói chứ chả dại gì đang bị ghét mà còn trưng mặt ra lẻo mép này nọ.

Không còn cách nào khác, tôi tặc lưỡi lắc đầu tự nhủ thầm thôi thì tới đâu hay tới đó, giờ việc trước mắt là đến gặp người ta trước đã, sau đó thì tùy cơ ứng biến thôi vậy. Nghĩ thế nên tôi vội rảo bước nhanh về hướng căn-tin trường, nơi Tiểu Mai nói là Minh Châu đang đợi.

Ra đến khu căn-tin đang đông đúc các học sinh tập trung ăn sáng và uống nước, tôi đảo mắt khắp lượt dáo dác cố gắng nhìn xem “con nhỏ hậu đậu ” hay tạt nước vào tôi đang ngồi ở đâu. Thế nhưng đứng tại góc hành lang dòm lác cả mắt cũng tuyệt nhiên không thấy Minh Châu đang ngồi ở bất kì bàn nào trong căn-tin.

– ” Hay là mình tới trễ nên con nhỏ về mất tiêu rồi ? ” – Tôi đần mặt ra.

Thế nhưng vài giây sau tôi nghĩ được rằng Tiểu Mai hẹn Minh Châu gặp nhau ở dưới căn-tin thì không có nghĩa là xuống đây phải ngồi ở bàn uống nước. Bởi lúc này đây tôi đang trông thấy hoa khôi của trường mình đang đứng tựa người ở cửa sổ gần căn-tin, đưa mắt trống trải nhìn ra sân thể dục, nơi các học sinh khối chiều đang chuẩn bị vào học giờ vận động thân thể.

Thoáng chút ngại ngần nhưng cũng biết bây giờ hoặc không bao giờ, tôi thu hết can đảm tiến lại gần nơi cô nàng đang đứng:

– À…. chào… ! – Tôi ngượng ngập mở miệng, đưa tay gãi đầu lia lịa.

Minh Châu khẽ giật mình vì bất ngờ, rồi đưa đôi mắt trong veo như đáy hồ thu quay sang nhìn tôi, định mấp máy môi nói gì đó rồi lại thôi, chẳng thèm đoái hoài gì tôi nữa mà tự dưng thở dài, rồi đưa tay vuốt mái tóc dài đang để suôn hẳn qua một vai.

– Bạn… bạn… à mình, tới rồi đây ! – Tôi lắp bắp, cố mở miệng.

Và lúc này thì Minh Châu mới trả lời, vẻ như không lấy làm để tâm cho lắm:

– Người hẹn mình là người khác, bạn ấy đâu rồi ?
– À… Trúc Mai có việc bận rồi, nên mình… tới thay ! – Tôi hớ mồm đáp bừa, bởi sự thật thì tôi mới là nhân vật chính chứ chả phải là Tiểu Mai.
– Vậy gặp mình có gì không ? – Minh Châu lại hỏi tiếp.
– Ừm… có.. một chút ! – Tôi lúng búng nói.
– Có là có, không là không, một chút là như nào ? – Cô nàng hừ nhạt.
– Có.. có. , có chuyện để nói ! – Tôi vội trả lời lại theo câu hỏi.
– Vậy bạn nói đi ! – Minh Châu nhún vai.

– Uống… uống nước nhé ?
– Không cần, đứng đây được rồi !
– Nhưng… nhưng tui khát !
-……… !

Trông bộ dạng lắp ba lắp bắp như gà mắc tóc của tôi, Minh Châu tròn mắt nhìn tôi hệt như thằng vừa trên trời rớt xuống, rồi có vẻ cô nàng chẳng chấp chi một thằng ất ơ gặp gái là ngắc ngứ như tôi, cũng gật đầu đồng ý.

– Vậy sang bên kia, có bàn trống kìa ! – Minh Châu chỉ tay vào cái bàn nhựa ở cạnh hàng rào sát bên sân thể dục.
– Bạn uống gì ? Mình… kêu nha ! – Tôi mừng như bắt được vàng, vội hỏi han ngay.
– Cho mình sữa đậu nành, cảm ơn ! – Cô nàng trả lời rồi ngồi xuống ghế, không thèm nhìn tôi bằng một nửa ánh mắt.
– Ừ… để mình gọi !

Mặc kệ thái độ lạnh nhạt của Minh Châu, tôi lúc này xem như đã thành công trong bước đầu tiên rồi, bởi ông bà ta có câu “Miếng trầu là đầu câu chuyện “, bây giờ ở đây không có trầu cau thì ít ra cũng phải mời nước uống. Vì ai đời lại đi hẹn con gái ra ngoài gặp mặt mà cứ đứng bàn chuyện cơ chứ, như vậy thì không có galăng, mà không galăng thì chả phải là con trai.

Khệ nệ ôm hai ly đá với một chai Sting dâu và một chai sữa đậu nành, tôi bưng đến bàn Minh Châu đang ngồi rồi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh và nhã nhặn, rót nước vào ly của cô nàng:

– Cảm ơn ! – Minh Châu dửng dưng nói.
– Không có gì, hì ! – Tôi cười gượng rồi đưa tay về phía trước. – Bạn uống nước đi !

Chả thèm trả lời, chỉ lẳng lặng nhận ly nước từ tay tôi rồi Minh Châu nheo mắt nhìn tôi, không biết sao nhưng ánh nhìn này lại làm tôi… tim đập chân run:

– Gì… gì thế ? – Tôi hoảng vía ngậm luôn cái ống hút của mình.
– Nam à…. ! – Minh Châu thở dài rồi nói. – Bạn có chuyện gì thì nói thẳng ra, mình cũng không có thời giờ mà ngồi mãi ở đây với người dưng nước lã đâu !

Bốn chữ “người dưng nước lã ” được Minh Châu nhấn mạnh như ngầm trách tôi là đứa bạn phản phúc, bạc tình bạc nghĩa, hứa cho đã xong rồi quất ngựa truy phong bỏ chạy một mạch.

Tôi gần như bị chấn động tâm can bởi chưa kịp nói ra những gì mình chuẩn bị nói thì đã bị đánh đòn phủ đầu, báo hại bây giờ sau câu nói của Minh Châu thì tôi tiêu tán hồn vía mà quên mất luôn mình cần phải nói gì.

– À… mình… muốn…. ! – Tôi lắp bắp trở lại, đánh mất vẻ bình tĩnh nãy giờ cố tạo dựng.
-….. ? – Minh Châu nhíu mày vẻ chờ đợi câu nói của tôi.
– Muốn… hỏi bạn có khỏe không…. ?

Khốn nạn thân tôi, thực tình là tôi định có ý hỏi rằng từ lúc chuyển nhà về Phan Thiết đến giờ thì cuộc sống của Minh Châu ra sao, rồi sau đó thì mới từ từ khéo léo đề cập đến chuyện giữ lời hứa là dẫn đi chơi. Thế nhưng đầu nghĩ một đằng mà miệng lại nói một nẻo.

Minh Châu tròn mắt ngạc nhiên rồi nhìn tôi kiểu như thất vọng lắm, cô nàng lắc đầu và nhấp một ngụm nước trong ly của mình.

– Cảm ơn, mình khỏe ! – Minh Châu trả lời lạnh tanh.
– Vậy… tốt…. ! – Tôi ấp úng nói chữ được chữ mất.

-……. !
– Bạn…. tên là…. Minh Châu nhỉ… ?
– Ừm, biết rồi hỏi chi !
– Bạn Minh Châu… uống nước tiếp đi…. !
– Đang uống !
– Mình… mình là Nam… học lớp 11A1… nhà ở…… !
– Có ai bắt đâu mà khai, vớ vẩn !
-………. !

– “Lạy hồn, đây là con nhỏ hậu đậu thường ngày rất ư là hiền lành và có vẻ khờ khạo đấy ư ? Bây giờ sao nhỏ đó hung bạo quá vậy trời ? ” – Tôi thầm kêu khổ.

Đến đây thì tôi tắc tị chả biết phải nói thêm gì nữa, cứ ngồi bất động tại bàn như ông phỗng, hết quay nhìn ra căn-tin rồi lại nhìn lên mấy cái cây to đùng trước mặt, xong rồi chuyển sang ngắm nghía sân tập thể dục. Tuyệt đối tôi không dám nghía mặt nhìn sang Minh Châu lấy một giây phút nào, bởi không biết gì để nói thì nhìn người ta làm gì.

– Còn gì nữa không ? – Chừng như cảm thấy có ngồi im lặng với một thằng nhát gái như tôi ở đây cũng vô ích, Minh Châu hết kiên nhẫn quay sang hỏi.
– Hả ? – Tôi giật thót người vì bị đánh thức khi đang liên tưởng đến những bộ phim mình đã từng xem rằng gặp trường hợp này thì cần phải làm gì.
– Không còn gì nữa thì tôi lên lớp đây ! – Nói rồi cô nàng đứng dậy ngay lập tức.
– Ê… ế… còn mà…. ! – Tôi hoảng hồn gọi với theo.

– Rõ là điên ! – Minh Châu thở dài nhìn tôi đầy chán nản rồi định cất bước quay đi.

Thế nhưng vừa lúc đó thì cả hai đứa tôi đều ngạc nhiên khi trông thấy Tiểu Mai đang hối hả bước về phía bàn đang ngồi, gương mặt nàng ánh lên vẻ hi vọng và mỉm cười khi nhìn thấy tôi.

– Chào bạn ! – Tiểu Mai cười tươi, gật đầu chào Minh Châu.
– Bạn hẹn mình ra đây mà sao giờ mới đến ? – Minh Châu không chào lại mà đáp trả ngay bằng một lời trách cứ.
– Xin lỗi, mình đang xuống căn-tin thì có việc gấp của giáo viên chủ nhiệm nên phải trở lại lớp ! – Tiểu Mai chắp tay ra vẻ biết lỗi, nàng khép môi lém lỉnh trả lời.
-……… ! – Minh Châu nghe vậy thì không trách thêm câu nào nữa.

– Vậy… hai người đã đồng ý hết rồi chứ ? – Tiểu Mai mở lời, hấp háy mắt nhìn tôi mà không biết rằng thật ra từ nãy đến giờ, tôi chả làm ăn ra cái củ khoai tây gì ráo.
– Chưa….. ! – Tôi lắc đầu bất lực, hất vai về hướng Minh Châu đang đứng lặng thinh.
– Là sao ? – Tiểu Mai tròn mắt ngơ ngác.

– Là nãy giờ tên chết nhát này chả có nói được gì cả, toàn ngồi uống nước thôi ! – Minh Châu bực bội trả lời hộ tôi.
– Ơ…… ! – Đến đây thì Tiểu Mai quay sang nhìn tôi, và trông thấy cái gật đầu xụi lơ của bạn trai mình thì nàng đã đoán được mọi chuyện.

– Ôi…. ! – Tiểu Mai thở dài ngán ngẩm, vẻ như nàng chả thể ngờ được là tôi đây nhát gái quá thể, đến cả việc tiếp chuyện người khác cũng không được.

Như lo rằng sắp hết giờ ra chơi đến nơi, và Minh Châu thì trông chẳng có vẻ gì là thiết tha với cuộc hẹn chán phèo này nữa nên Tiểu Mai vội kéo ghế ngồi xuống:

– Bạn ngồi nhé, để mình thay Nam tiếp chuyện cho !
-……. ! – Minh Châu miễn cưỡng đồng ý cũng ngồi xuống thẻo, có lẽ cô nàng cũng cảm thấy có một sức hút nào đó trong những lời đề nghị của Tiểu Mai. Mai.

– Vậy hai người muốn nói chuyện gì ? – Minh Châu hỏi trước, đưa mắt nhìn về hai người phía đối diện là tôi và Tiểu Mai đang ngồi cạnh nhau.
– Ừm, sự thật là… chuyện Nam hồi trước có hứa sẽ dẫn bạn đi tham quan Phan Thiết ấy, mình nghĩ bây giờ, Nam muốn thực hiện lời hứa đó ! – Tiểu Mai trả lời.
– Ừ.. ừ… đúng rồi ! – Tôi vội hùa theo khi bị Tiểu Mai khẽ huých vào hông mình.
– Là sao ? – Minh Châu tỏ ý ngơ ngác chưa hiểu chuyện.
Đến đây thì tôi vội mở miệng nói ngay, có lẽ có Tiểu Mai ngồi bên cạnh thì tôi trở nên vững tâm hơn, ăn nói có phần lưu loát hơn chút đỉnh.

– Là… cuối tuần này, mình với nhóm bạn thân cũng định đi lòng vòng thành phố chơi, cũng vui lắm, nên sẵn đây.. mình muốn mời Châu đi cùng, xem như….. ! – Tôi bỏ lửng câu nói của mình nhưng ý tứ thì đã quá rõ ràng, đó là xem như tôi thực hiện lời hứa năm xưa.

Tiểu Mai đưa mắt hi vọng nhìn Minh Châu, nàng khẽ cười:

– Vậy nhé, bạn đồng ý không ?

Nhưng Minh Châu không trả lời Tiểu Mai mà nhìn tôi hỏi tiếp:

– Nam muốn dẫn mình đi dạo Phan Thiết ?
– Ừ…. ! – Tôi vội gật đầu.
– Để làm gì ? Sau hai năm thì chả cần bạn, tôi cũng biết hết nơi phố biển này có những gì rồi !

Không ngoài dự đoán của Tiểu Mai, đúng thật sự trong khoảng thời gian 2 năm thì đủ để bất cứ ai tuy xa lạ nhưng ở lại cái phố biển nhỏ bé này thì cũng đều sẽ rành rẽ được đi nước bước không sớm thì muộn.

– Ơ… thì…. ! – Tôi bối rối đưa tay quệt mồ hôi trán.

Nhận thấy tôi đang tắc tị vì chả biết nói gì nữa, Tiểu Mai bình tĩnh đỡ lời:

– Cũng không hẳn là phải đi những nơi nào đó, ý của bọn mình là muốn bạn dạo chơi cùng với bọn mình, nhóm bạn của Nam vui tính lắm !

Thế nhưng Minh Châu chỉ cười nhạt, nhẹ đưa tay vuốt tóc rồi nói:

– Hai người không cần phải rào trước đón sau, mình biết Nam muốn giữ lời hứa ngày trước chứ gì, chứ nào phải là có ý cùng đi chơi này nọ, đúng chứ ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Dân công trình
2019 tôi chuyển đến Dự án Long Sơn để chuẩn bị cư xá và văn phòng cho Công ty. Đi cùng tôi là 1 ông anh cũng có tiếng tăm là sát thủ tình trường, trẻ không tha già không thương. Công việc của 2 anh em cũng là khảo sát mặt bằng, xây dựng khu cư xá, tiếp xúc với tổng thầu để đưa công nhân và thiết bị vào công trường. Những ngày đầu tôi và ông anh thuê nhà nghỉ trên TP Bà Rịa để nghỉ ngơi. Hàng ngày 2 anh em đèo nhau trên chiếc xe Nouvo vào Long Sơn tìm địa điểm xây lán trại cư xá. Long Sơn bé nhỏ, đi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ mẹ bạn Làm tình với đồng nghiệp Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện sex cô giáo Truyện sex ngoại tình
Con đường bá chủ - Tác giả Akay Hau
8 Tầng thứ 60, áp lực của cổ khí thế Luyện Hư Kỳ đem lại, khiến Lạc Nam cũng cảm thấy một tia trầm trọng... Tứ nữ cắn chặt môi đỏ mọng, mồ hôi chảy dài, gò má nhợt nhạt, bước chân run rẩy... “Lão công, chàng đi trước đi! Chúng thiếp sẽ đuổi kịp...” Mộc Tử Âm thở dốc lên tiếng... Nàng biết với khả năng chịu đựng của Lạc Nam, đã sớm có thể tiến xa hơn... chẳng qua vì muốn chờ đợi mấy người các nàng, nên mới thả chậm tốc độ... “Đúng vậy, bọn thiếp có thể tự lo, chàng đi trước đi!” Lý Trúc Loan cố gắng cười nói, chỉ là gương mặt nàng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện liếm cặc Truyện sex Full Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Liên Minh Huyền Thoại – Quyển 3
Phần 34 Đang trong lúc nói chuyện Ezreal và Taric đột nhiên ngẩn người ra... Tuy trên đường lớn dòng người qua lại dày đặc song Ezreal, Taric hai người hoàn toàn có thể nhận ra được thân ảnh của một cô gái cách đó không xa. John cùng Rose đã kết giao một thời gian dài như vậy, mà Ezreal, Taric hai người cũng đã từng chính thức gặp mặt Rose, đương nhiên là nhận ra được cô. “Đúng là Rose” Taric khẽ nói. Lúc này Rose cùng với một gã thiếu niên đang tay trong tay cùng đi, trên mặt còn có vẻ tươi cười. Nếu là John thì khẳng định là sẽ nhận ra được người thiếu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tuyển tập Liên Minh Huyền Thoại

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng