Tiểu Mai - Quyển 2

Phần 117

Từ hôm nhận thông báo về lịch thi đấu đến ngày thứ tư là còn hẳn gần 5 ngày, thế nên đội bóng 11A1 tụi tôi cứ hết giờ học chiều rảnh là lại tập trung ra biển đá bóng. Nhưng khốn nỗi theo lời “huấn luyện viên ” Sơn đen thì bọn tôi muốn tập có hiệu quả thì phải liên tục đổi sân, vì lẽ đó là cứ một bữa tập ngoài biển thì một bữa lại chuyển sang tập ở sân 36 hecta. Với lí do là tập ở sân 36 hecta thì có sẵn mấy tụi đá banh cá độ ngoài đó, nên dễ có cơ hội cọ xát lấy kinh nghiệm thực chiến. Còn tập ở ngoài biển thì do ngoài đó có gió biển với cát lún, thành thử chạy một hồi vừa mỏi chân lại vừa khát nước, thằng Sơn gọi đó là tập thể lực trong điều kiện môi trường khắc nghiệt.

– Sao không ra tập nữa mầy ? – Sơn đen chạy đến gần chỗ tôi hỏi.
– Mệt rồi, chạy không nổi nữa ! – Tôi ngồi thè lưỡi thở hồng hộc, khát khô cả cổ vì suốt buổi toàn há miệng đớp gió biển, mà trong gió biển có muối thế nên chạy một lát đã mệt nhoài.
– Mệt cũng phải tập chớ, vậy mới có sức trâu được ! – Nó trố mắt nhìn tôi.
– Kệ, bố là thiên về kĩ thuật, không phải chạy hùng hục làm rào cản bóng ! – Tôi cãi cùn.
– Uầy, rồi vài bữa chạy chút mệt thì đừng có la nghe con, thua ráng chịu à ! – Sơn đen bất mãn vì bộ dạng của tôi liền giở trò hăm dọa.
– Thua thế quái nào được, chừng nào tao với Tuấn rách còn là bộ đôi thì khỏi lo thua ! – Tôi khoát tay tự tin nói.

Thật vậy, trong đội hình 11A1 thì có thể nói bộ đôi nguy hiểm nhất chính là tôi với Tuấn rách, bởi lẽ tôi với tài dắt banh quỷ khốc và lừa bóng thần sầu, kết hợp thêm Tuấn rách có bóng trong chân là dứt điểm cú nào nguy hiểm cú đó, hai thằng tôi tạo thành một sức mạnh không thể chối cãi ở hàng tiền đạo. Cộng thêm thằng Quý kĩ thuật cũng khá, thế nên chừng nào 11A1 còn tôi, và tôi còn chuyền banh kiến tạo cơ hội ghi bàn được thì một là Tuấn rách, hai là thằng Quý sẽ đóng vai trò dứt điểm.

Về phần các vị trí còn lại thì dưới sự chỉ đạo của Luân khùng, hàng hậu vệ Dũng xoắn, thằng Chiến với thằng Phát phòng thủ khá chắc chắn, cộng thêm trung vệ tự do Luân đội trưởng thì vai trò của thủ thành Khang mập có thể giảm bớt đi gánh nặng, và cũng may thay đến hôm nay thì tụi tôi đã thấy thằng Khang hết còn nhát banh mà trở nên cực kì lăn xả. Có thể nói, đội bóng 11A1 theo đánh giá chủ quan của tôi thì hoàn toàn có nhiều khả năng sẽ lọt vào top 16 đội mạnh, và cũng vì bởi lẽ dạo gần đây mỗi lần đá tập với tụi bạn Sơn đen ngoài biển hay tụi dân chơi ngoài 36 hecta thì bọn tôi không thắng cũng hòa, thế nên tụi tôi cũng tự tin ghê lắm.

À, mà tạm gác qua chuyện bóng bánh, kể từ sau vụ Minh Huy thì những ngày qua là những ngày tôi gặp Sơn đen khá nhiều, hầu như là ngày nào cũng gặp, nên nhờ vậy mà tôi biết được thêm một số thông tin thú vị xoay quanh thằng này.

Ví dụ như cái hôm mà nó biết được Trân đang ở nhà tôi:

– Ê, dạo này mày biết bé Trân đi đâu không? Tao gọi điện qua thì không ai nghe máy, tao chạy đến nhà thì thấy đóng cửa hoài, nản cù đèo thiệt ! – Sơn đen rầu rĩ than thở.
– Mày hỏi làm gì ? – Tôi nheo mắt hỏi nó chế giễu.
– Thì rủ đi chơi chứ chi… ! – Nó lúng búng đáp.
– Hê, thích con bé rồi à ? – Tôi cười đểu.

Hổng dè thằng này nhận ngay tức thì chả thèm ngại ngần gì sất:

– Ừ, bé Trân xinh xắn dễ thương, cá tính quá chừng nữa, thằng nào mà chả thích !
– Ắc…. nhưng mà con bé có thích mày không đấy ? – Tôi sửng sốt hỏi.
– Cũng chưa biết, mà chắc chắn là có tí đỉnh đó mày, tại tao chì lắm, rủ em nó đi chơi liên tục mà ! – Sơn đen thật thà kể lể.
– Xưa nay tao tưởng mày chỉ biết có game với bida, cà phê đánh lộn thôi chứ, hổng dè giờ cũng mê gái nữa, hay là quen con nhỏ xong rồi bỏ đó cha nội ? – Tôi nheo mắt vờ đá xoáy.
– Bậy mày… trước giờ tao ham chơi thiệt, nhưng tao… thích bé Trân cũng là thiệt đó mày, đúng là hôm gặp Trân ở nhà vợ mày thì tao chỉ chọc chơi cho vui thôi, tại thấy em nó cũng hay hay. Ai dè… giờ kết luôn rồi, với cả tụi tao cũng đi chơi mấy lần rồi mà ! – Nó gãi đầu nhăn nhó.

– Mấy lần là mấy lần ?
– À… thật ra thì là hai lần, tao có rủ thêm mà… em nó bảo là bận học, nên không làm phiền !
– Hê, nếu mày thích con bé thực lòng thì để tao giúp cho ! – Tôi vỗ vai thằng bạn thân mình, cười hào sảng.
– Phải không đó mày ? Mà giúp tao ra sao ? – Sơn đen mắt sáng rỡ hỏi dồn.
– Xem như trả lễ mày vụ hồi đó giúp tao quất thằng Huy kia thôi, giờ tao giúp mày đây, thật ra… Trân đang ở tạm nhà tao, he he ! – Tôi thủng thẳng nói.
– HẢ ? Cái gì ? – Nó há hốc mồm nhìn tôi trân trân, rồi túm cổ áo tôi mà lay lay liên tục. – Sao bé Trân lại qua ở nhà mày ? Mày có… bạn gái rồi mà ? Ê… đừng có tán em nó mà, của tao đó !
– Thằng điên này bỏ ra… đệch, tao có nói tán bé Trân đâu, mà tao có tán cũng tán không nổi ! – Tôi nhăn mặt hất tay Sơn đen ra khỏi cổ áo mình.
– Chứ sao ? – Mặt nó vừa hỏi vừa chảy dài ra như trái dưa leo.

Rồi trước cái bản mặt thất thần như thằng mất sổ gạo của Sơn đen, tôi chậm rãi kể lại toàn bộ vụ việc và lí do mà Trân qua ở tạm nhà tôi một thời gian. Khi thấy hai mắt thằng bạn mình long lên sòng sọc, tôi vội phản ứng nhanh bằng cách hứa là sẽ thăm dò tình ý của bé Trân đối với nó như thế nào, rồi đứng ở giữa là trung gian để sắp xếp cho hai đứa này đi chơi hẹn hò với nhau.

– Vậy đó, coi như tao làm ông Tơ bà Nguyệt cho mày ! – Tôi búng tay cái chóc.
– Ôi Nam… mày đúng là bạn thân nhất của tao mà, giúp được tao vụ này là vợ chồng tao không quên ơn mày đâu ! – Sơn đen rưng rưng vì xúc động, ôm tôi mà… hun lấy hun để.
– Bố thằng bệnh này… tránh ra…. ! – Tôi hoảng hốt phóng người tuột ra xa khỏi thằng bạn đang mừng quá hóa rồ này.
– Hê hê, để trả ơn mày, bữa nay tao sẽ dạy mày cú sút vòng cung thần sầu của tao ! – Sơn đen phủi cát trên người, đứng dậy vui vẻ nói.

Kết quả của lần hướng dẫn bí kíp “cú sút vòng cung ” của Sơn đen cho tôi với lí do trả ơn là… khi thực hành, tôi tung một quả sút vỡ mặt Khang mập đang đứng lò dò ở cầu môn.

– Mày đứng lại cho tao, cái thằng xấc xược….. ai cho mày sút…. ! – Thanh âm Khang mập la bài hãi đã kết thúc luôn buổi tập bóng của ngày hôm đó.

Buổi tối hôm sau, sang chở Tiểu Mai đi dạo mà trông thấy tôi cứ cười tủm tỉm mãi, nàng ngạc nhiên bèn hỏi:

– Hôm nay có gì mà anh vui thế ?
– Ừ, được chở em là anh vui lắm ! – Tôi nhún vai đáp.
– Hứ, trả lời thật nghe nào, anh cười gì vậy ? – Tiểu Mai nhẹ đánh vào lưng tôi mà hỏi.
– À, hôm nay anh vừa làm được một việc tốt ! – Tôi khoái chí, cười rung cả người.
– Việc gì vậy ? – Nàng thắc mắc, nghiêng mái đầu nhìn tôi.
– Hê hê, anh vừa sắp xếp cho thằng Sơn đi hẹn hò với con bé Trân, giờ cả hai đứa chắc là đang phởn lắm đây, hê hê ! – Tôi hí hửng kể lại chiến tích của mình cho Tiểu Mai nghe.

Nhưng Tiểu Mai lại thoáng ngạc nhiên, nàng để một ngón tay lên môi vẻ như đang suy nghĩ:

– Thế à ? Lạ nhỉ ?!
– Sao mà lạ ? – Tôi chưng hửng hỏi lại.
– Hôm bữa em có hỏi Trân thích ai chưa, con bé bảo chưa, nhưng theo lời anh kể thì Trân chịu đi chơi với Sơn, chắc là phải có ý với Sơn rồi chứ nhỉ ? – Nàng nhìn tôi dò hỏi.
– Thì vậy chứ sao, thằng Sơn là trùm tán gái mà, với cả nó mê Trân lắm, em khéo nghĩ ! – Tôi nhún vai thản nhiên đáp.
– Hì, cũng mong là vậy ! – Tiểu Mai nhoẻn miệng cười.

Lát sau, khi hai đứa đang ngồi uống nước đối diện với nhau thì tôi cũng tranh thủ “thăm dò ” phản ứng đối phương liền, bằng cách dò hỏi theo binh pháp “giương Đông kích Tây “.

– À, chiều thứ tư này tụi anh đá với 12A4 đó, em cũng đi xem chứ ?
– Dĩ nhiên rồi, ủng hộ anh mà ! – Tiểu Mai mỉm cười nũng nịu.
– Ừm, mà chắc là thắng thôi, không lo ! – Tôi búng tay làm điệu bộ tự tin về tiên đoán của mình.
– Đừng chủ quan, không có gì là chắc chắn đâu ! – Nàng thoáng lo ngại, liền nhắc tôi.
– Ôi dào, bữa đó anh nói rồi, lớp mình mà thắng là tụi anh mở tiệc ăn mừng ngay, hoành tá tràng luôn ! – Tôi vừa nói vừa quan sát thái độ của Tiểu Mai.

Sở dĩ tôi dùng đến chước bài thăm dò động tĩnh này là vì tôi biết thứ tư sẽ là ngày 14 tháng 3, tức là ngày Valentine trắng, mà theo lời Tiểu Mai từ một tháng trước là đến ngày này, tôi sẽ tặng quà để đáp lễ tình yêu cho nàng. Làm sao tôi lại quên được chứ, vì ngay tối hôm 14 tháng 2 là tôi đã về nhà, khoanh một vòng tròn đỏ lên lịch đúng ngày này tháng sau sẽ là ngày quan trọng rồi. Thế nhưng lúc này đây, tôi tự dưng nổi hứng muốn trêu Tiểu Mai một chút xem nếu tôi giả vờ là quên mất ngày Valentine trắng thì thái độ của nàng sẽ như thế nào, cũng một phần là tôi muốn giữ bí mật đến phút chót để làm nàng bất ngờ.

Ấy vậy mà trái ngược với sự mong đợi của tôi là khi bảo sau trận bóng ngày thứ tư sẽ đi đàn đúm với đám bạn thân, nét mặt Tiểu Mai vẫn thản nhiên như không, nàng lặng yên không nói gì cả, làm tôi cứ tưởng nàng sẽ hờn dỗi rồi trách cứ từa lưa nữa chứ.

– Em nè, bữa đó đi chơi với tụi anh không ? – Tôi quyết định trót lỡ đâm lao thì phải theo lao, hỏi tiếp luôn.
– Không, bọn anh ăn mừng mà, em theo làm gì ! – Tiểu Mai lắc đầu từ chối, đưa mắt sang hướng khác lảng tránh ánh nhìn của tôi.
– Vậy bữa đó em ở nhà ôn bài đi hén ! – Tôi vờ đồng ý ngay, đồng thời quan sát thật kĩ thái độ của Tiểu Mai.

Và quả đúng là lần này nét mặt nàng có thay đổi thật, đã không còn vẻ băng sương nguyệt lãnh nữa mà thay vào đó là thoáng chút bi ai, ánh nhìn khá buồn, rồi chầm chậm khẽ nói:

– Ừa… anh đi rồi về sớm đó !
– Hì hì, thế được rồi, bữa đó đi xong về nhà anh gọi điện báo em biết, nhá ? – Tôi toét miệng cười.
– Cũng được ! – Tiểu Mai lấy lại vẻ bình tĩnh, nàng thở hắt ra nói.

Quả đúng như tôi dự đoán mà, Tiểu Mai dù có lạnh lùng đến cỡ nào đi chăng nữa thì cũng vẫn là con gái, cũng phải có lúc dao động khi tôi bày trò… hơi hiểm hóc đến vậy. Thế nhưng tất cả vì muốn giữ bí mật đến phút chót, muốn mang lại cho nàng một bất ngờ lớn nên tôi mới đành phải làm vậy. Suốt từ lúc đó đến khi đưa Tiểu Mai về lại nhà, tôi chẳng hề đá động gì đến ngày Valentine trắng, và Tiểu Mai thì lại càng không tỏ vẻ gì là quan tâm đến ngày đáp lễ này nữa, hoặc giả là nàng đang cố tỏ ra là không để tâm đến.

Tối hôm đó về nhà, tôi hí hửng vạch ra đầy đủ kế hoạch cho ngày Valentine trắng của mình, đó là đầu tiên phải chiến thắng được 12A4, điều này thì tôi thập phần tự tin. Sau đó sẽ giả vờ tạm biệt Tiểu Mai, rồi quay xe chạy ngay trước mắt nàng, để rồi tôi sẽ phóng ra chợ mà mua bông hồng trắng. Kế đó về lại nhà tắm rửa thơm tho, áo quần bảnh bao rồi sẽ chạy sang nhà Tiểu Mai, rồi… một hai ba, tôi sẽ dành tặng bó hoa hồng trắng cho Tiểu Mai trong ánh mắt ngạc nhiên và chắc hẳn là đầy sửng sốt của nàng. Hé hé, thể nào Tiểu Mai lại chả cảm động đến phát khóc cơ chứ, biết đâu lại còn nhào tới mà ôm tôi nữa không chừng ấy chứ.

Tưởng tượng viễn cảnhảnh hạnh phúc đến đâu thì cái mặt tôi lại cứ phê ra đến đấy, tới nỗi khi bé Trân lò dò dắt xe vào nhà thì tôi vẫn còn cười hềnh hệch mà hỏi:

– Sao rồi em gái ? Đi chơi với anh Sơn có vui không ?
– Chuyện riêng của em, anh hỏi làm gì ! – Con bé nhăn mặt đáp.
– Ố ồ… chuyện riêng luôn ta ơi… ghê thiệt nha ! – Tôi nháy mắt cà khịa.
– Đồ… vô duyên ! – Trân mặt đỏ lựng, buông một câu rồi vội lẻn ra nhà sau, không quên ném cho tôi một ánh nhìn tóe lửa.

Qua thêm hai ngày tập luyện nhuần nhuyễn nữa thì cuối cùng, trận bóng tiếp theo ở sân vận động của trường giữa lớp tôi với 12A4 đã đến. Chiều hôm ấy bầu trời xanh trong không một gợn mây, cũng chính vì thế mà hầu hết mọi người đang có mặt ở sân bóng lúc này, kể cả thành viên hai đội lẫn khán giả đều phải nhăn mặt vì ánh nắng gay gắt như đang đốt cháy không khí cầu trường. Và tôi lại càng e ngại hơn khi thấy Tiểu Mai đang đưa tay che nắng bằng những động tác khá khó khăn, vì cứ được một vài giây là nàng lại phải bỏ tay xuống vì mỏi.

– Ê Nam, gần đá rồi, đi đâu đấy ? – Luân khùng ngạc nhiên khi thấy tôi rời hàng ngũ mà chạy về hướng khán đài nơi các thành viên 11A1 đang ngồi cổ vũ.

Chạy đến trước khán đài, tôi mới bảo Tiểu Mai:

– Đưa anh cái balô đi !
– Chi vậy ? Anh vào sân đi kìa ! – Nàng thắc mắc, tay với lấy balô bên cạnh đưa tôi.

Tôi nhún vai không đáp, mở balô ra lấy ngay chiếc mũ lưỡi trai của mình rồi tự tay đội lên đầu Tiểu Mai:

– Nè, nắng gì kinh thế không biết !
– Hì, được rồi mà ! – Nàng nhoẻn miệng cười, hai tay khẽ giữ lại chiếc nón nhưng cũng gần như một động tác khẽ níu tay tôi lại.

Tôi còn định nói thêm vài câu nữa với Tiểu Mai, như là dặn nàng lỡ có nắng quá, hay mọi người chen lấn quá thì có thể về trước cũng được, vì… thân nàng tôi quý như cành vàng lá ngọc, chả thể nào phải lâm vào cảnh xô đẩy chật chội được. Nhưng còn chưa kịp dặn nàng có khát nước thì lôi trong balô ra mà uống thì chị đại Yên ù ở cạnh bên đã phá ra cười như phát rồ:

– Hớ hớ, anh chị tình tứ quá, làm cho tiểu muội đây phải ghen tị đó, ớ hớ hớ !
– Bà là… đại muội chứ tiểu muội gì nổi ! – Tôi cười đểu, trả treo ngay tắp lự.
– Ông Nam lẹ ra sân đi kìa, trọng tài vô rồi đó ! – Nhỏ Huyền ngồi đằng sau nhắc nhở.
– Ai cướp bồ mày đâu mà sợ, lẹ đi mày ! – Thằng Xung làm bộ phủi tay.

Trông cái mặt thằng Xung lúc này tôi chỉ muốn phá ra cười, bởi đây chỉ là một trận bóng bình thường mà nó làm như đi xem đội tuyển Việt Nam tham dự WorldCup không bằng, nó vẽ nguyên chữ 11A1 màu đỏ lên trên mặt, đã thế lại còn quấn khăn trên đầu.

– Cố gắng nha Nam ! – Khả Vy từ dãy ngồi phía trên cũng nhìn tôi cười cười.
– Ừ, hì, cảm ơn vì cái áo nhé ! – Tôi gật đầu đáp.
– Không có gì, nhưng đá thua là lao động công ích bù tiền quỹ đó ha ! – Em ấy tủm tỉm.

Sở dĩ tôi cảm ơn Vy chuyện cái áo là vì… đó là áo đồng phục thi đấu của lớp, bởi lẽ theo quy định giải đấu thì mỗi lớp phải có một đồng phục thi đấu khác nhau, và phải có họ tên lẫn số má cầu thủ. Chính vì vậy mà khi được thông báo điều này, lớp nào cũng hào hứng hưởng ứng, bởi đây có lẽ là dịp duy nhất để mọi người có thể khoác màu áo đội tuyển mình yêu thích. Và lớp tôi cũng không ngoại lệ, hồi tuần trước tại phòng 11A1 đã diễn ra một trận… võ mồm cực kì căng thẳng, với chủ đề xung quanh là… chuyện cái áo.

– Tao thích quỷ đỏ, tao thích MU ! – Thằng Luân gào lên.
– Dẹp, mặc đồ Chelsea nó mới oách ! – Tuấn rách gân cổ cãi lại.
– Oách cái đầu gối tao nè, Real đi cho lành, vừa đẹp lại vừa có tay dài, mặc vô đẹp trai phải biết ! – Thằng Quý cũng tham gia vào cuộc đấu võ mồm.
– Mày bị ngu à, áo tay dài thì mắc tiền hơn tay ngắn nha con ! – Thằng Chiến bơm đểu.
– Nếu mày sợ mắc tiền thì ở truồng chạy nhong nhong luôn đi, ăn chơi sao phải ngại tốn kém ! – Thằng Quý sầm mặt.

Tôi lúc này thì ngồi yên chả dám hó hé gì, bởi lẽ tôi biết đội bóng 11A1 thì mỗi thằng thích một đội khác nhau, giờ tôi mà có nói ra thì cũng chẳng ích lợi gì, chỉ tổ làm rối thêm. À quên, nếu mà cũng phải nói thì tôi thích mặc áo AC Milan, he he !

Nguyên băng tụi con trai đang tranh cãi quyết liệt thì ở trên bục giảng, vẻ như bí thư Khả Vy đã hết kiên nhẫn, em ấy gắt lên:

– Thế rốt cuộc mấy ông chọn xong chưa ? Tui còn trích quỹ đặt áo nè !
– À… à… nhanh thôi, sắp xong ! – Khang mập toát mồ hôi đáp lại rồi lắc đầu ngán ngẩm nhìn tụi bạn mình chưa vào sân đã cãi nhau chí chóe.
– Mỗi người mỗi ý, còn lâu mới xong ! – Dũng xoắn thè lưỡi, mặt xụ xuống vì ý kiến chọn áo đồng phục của đội tuyển Sông Lam Nghệ An bị toàn thể anh em gạt phăng không thương tiếc vì cái tội… “sính nội “.

Quá chán nản trước tình cảnh chưa biết đá thắng hay thua, làm ăn có ngon lành hay không mà đã lo đến diện mạo bên ngoài của mấy ông mãnh bàn tròn lúc này, Khả Vy bèn húng hắng ra quyết định:

– Thôi không tranh cãi nữa, quyết định đặt áo sẽ là áo của đội AC Milan !

Gần như cả đám con trai đồng loạt há hốc mồm quay ngoắt lại:

– HẢ ?

Và tiếng xì xào bàn tán trỗi lên ngay lập tức:

– Có bị sao không Vy ? Có biết AC Milan là đội nào không ?
– Xời ơi, con gái mà cũng bóng với bánh nữa !

Dè đâu Vy lạnh lùng ôm cặp bước ra khỏi cửa lớp, buông một câu mà ai nấy cũng chưng hửng:

– Mỗi ông mỗi ý, thôi thì tui chọn áo của đội mà nãy giờ mấy ông chưa nhắc tới, vậy nha !

Lập tức cả bọn đần mặt ra ngơ ngác, quả đúng là từ nãy đến giờ chưa có thằng nào nhắc đến AC Milan thật, chính Tuấn rách còn phải đồng ý điều đó:

– Ờ nhỉ, đám mình không có thằng nào thích AC Milan à ?
– Dẹp, thêm nữa thì nhỏ Vy cũng đâu có chọn, thể nào lại chẳng nghĩ ra một đội nào đó chưa nhắc đến, mà trên thế giới thì biết bao nhiêu là đội bóng. Nhây nhây một hồi nhỏ đó có khi chọn luôn đội… Phan Thiết cũng chưa biết chừng ! – Dũng xoắn đỏ mặt tía tai.

Thế nhưng trong khi tôi còn chưa kịp mừng thầm vì sắp mặc được áo đội bóng mình yêu thích thì Khang mập lại thông minh đột xuất:

– Ủa, thằng Nam thích AC Milan nè, sao nãy giờ không nói ?
– Mày…. Tao…. ! – Tôi nhất thời á khẩu, há mồm ra chả biết nói năng gì sất.
– Á à…… !
– Ố ồ….. ! – Tụi thằng Dũng bắt đầu lườm tôi.

Không dại gì ở lại thêm phút giây nào để cho tụi nó tra khảo, tôi quơ vội cặp rồi cũng phóng ào ra khỏi lớp, vừa chạy vừa mừng thầm là may thay Tiểu Mai đã ra cổng đứng đợi tôi từ đời nào mất rồi.

Vậy đấy, chiều hôm nay, đội bóng 11A1 khoác áo sọc dọc đỏ đen của AC Milan, và tôi hí hửng với chiếc áo số 10 mình đang mặc, nhủ thầm trận này… tất thắng.

Và có trời mới biết, hôm đó tại sao Khả Vy lại chọn màu áo của đội bóng tôi yêu thích, nhưng cũng nhiều khả năng là ngẫu nhiên lắm đấy chứ !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Câu chuyện tôi tự kể
ĐÊM ĐẦU TIÊN Đây là câu chuyện của chính bản thân tôi, tôi xin phép thêm bớt 1 phần nhỏ để câu chuyện phù hợp với bạn đọc trên truyensex.moe, vì tôi không nhớ chính xác được. Gia đình tôi là một gia đình tương đối giàu vì bố tôi sinh năm 1959 làm phó giám đốc của 1 doanh nghiệp chuyên ngành bất động sản, hiện tại tôi cũng đang làm ở đây nên tôi xin được giấu tên, ông là người khá bảo thủ và hơi gia trưởng. Mẹ tôi, tôi nhớ ngày trước mẹ tôi có làm nhân viên 1 sòng bài casino bên Campuchia nhưng giờ nghỉ rồi, tính cả tôi thì gia đình...
Phân loại: Truyện sex dài tập Cho người khác đụ vợ mình Đụ cave Đụ công khai Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình với đồng nghiệp Tâm sự bạn đọc Thác loạn tập thể Truyện sex có thật Truyện sex hiếp dâm Truyện sex ngoại tình
Cô giáo Trinh (Update Phần 34) - Tác giả Lưu Manh
Phần 34 Cái chữ “con nít” mà Tùng sử dụng để nói về Quân không hoàn toàn đúng lắm, vì hiện tại cậu ta đang sắp sửa làm chuyện “người lớn”. Căn phòng mà Quân thuê cũng khá rộng rãi với tông màu đỏ chủ đạo, bên trong gồm hai mặt kính có thể ngắm thành phố ngập tràn trong ánh đèn điện, một chiếc giường size King ngay chính giữa, ở một bên còn có cả bồn tắm mở. Vừa nhìn đã biết rằng chức năng của căn phòng này khác bình thường. Sau khi đặt Trinh nằm lên giường, giúp cô cởi đôi giày cổ cao ra thì Quân kéo hết rèm cửa lại, đổi từ đèn trắng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cô giáo Truyện sex học sinh
Lạc lõng (Update Phần 48)
Phần 48 Trời vội sáng sau đêm mưa rã rích, vẫn như mọi ngày, thức dậy vệ sinh sạch sẽ rồi lại lang thang trên con phố buồn, đến công ty thì cũng đá 7h sáng, lại quay quần với những công việc buồn chán, đưa mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ, từng cánh chim quây quần trên bầu trời, chim có đôi, còn tôi thì chỉ một mình. Mãi thẫn thờ nhìn cánh chim vội xa thì có người đập nhẹ vào vai tôi. Anh nhìn gì vậy? Hóa ra là Trân, cô bé có đôi mắt buồn. Nhìn vài cánh chim trên bầu trời thôi em tôi cười đáp... Chà, hôm nay...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex có thật Truyện sex hay Truyện sex phá trinh

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng