Chọn một cái áo pull, rồi một cái sơ mi khoác ngoài, xỏ quần thật nhanh vào, nhét tiền đầy đủ đâu ra đó, tôi lật đật đứng trước gương:
– Ố dè… ! – Xoay đi xoay lại, tôi chỉnh trang tóc tai cho thật đàng hoàng.
Và tự dưng nổi hứng bất tử, tôi lôi chai keo vuốt tóc trong phòng ra mà bắt đầu tạo mẫu. Thế nhưng với mái tóc bản chất bồng bềnh của tôi thì có vuốt nhiều keo cách mấy cũng đâm ra xẹp xuống thành một mớ bùi nhùi bóng bẩy, cuối cùng tôi đành phải… ngậm ngùi tắm lại một lần nữa cho đầu sạch hết chất keo trời đánh thánh đâm đang dính trên tóc.
– Thằng Nam tắm gì mà lắm thế ? Nhanh ra cho mẹ giặt đồ ! – Mẹ tôi gắt lên.
– Dạ… dạ… ! – Tôi hoảng vía bước ra ngoài, không dám điệu đàng chải đầu nữa.
Ít phút sau, khi tôi đang khoác sơ mi vào người thì lại nghe tiếng mẹ tôi vọng lên từ dưới nhà:
– Mày nhét kẹo trong túi quần rồi bỏ vào máy giặt luôn à, thằng này !
– Ấy da….. !
Quên mất, đúng là khi nãy lúc đá banh, tôi có nhét mớ kẹo Dynamite còn dư vào túi, vậy mà vừa về nhà đã ném luôn vô máy giặt.
– Hì, con quên, mẹ để con lấy ra ! – Tôi vừa móc mớ kẹo trong túi quần ra và cho vào túi áo mình, vừa cười cầu tài với mẹ.
– Lại đi chơi đấy à ? – Mẹ tôi nheo mắt.
– Dạ, còn đi ăn mừng thắng trận ấy mà !
Nói xong rồi tôi vội dắt xe lỉnh ra ngoài như sợ đứng xớ rớ hoài sẽ bị mẹ đổi ý bắt ở nhà thì khổ, nhanh chóng đào thoát ra phía cổng. Thế nhưng tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, tôi còn chưa kịp kéo cổng lại thì bé Trân đã đi học về.
– Woa… đi đâu mà sửa soạn quá vậy anh ? – Con bé tròn mắt nhìn tôi.
– He he, bí mật ! – Tôi gãi đầu cười lấy lệ.
– Xạo, Valentine trắng chứ gì, hi hi ! – Trân hấp háy mắt lém lỉnh.
– Uầy…. ! – Tôi đâm ra cụt hứng.
– Hoa hồng trắng đâu? Quà cáp đâu nữa ? – Trân nhìn hết một lượt từ đầu đến chân tôi rồi hỏi.
– Hả ? Cần gì… mấy thứ đó ? – Tôi vờ bối rối.
– Ờ, tí chị Mai giận thì đừng bảo tại sao nha, thôi em đi vô à ! – Con bé nhún vai rồi dắt xe vô nhà, mặc tôi đứng tần ngần bên cửa.
Thây kệ, mình chuẩn bị đâu ra đó hết rồi, quà cáp gì nữa chứ, Tiểu Mai chỉ nhắc hoa hồng trắng thôi mà, nào có thứ nào khác nữa đâu!
Nghĩ bụng vậy nên tôi đạp xe hướng về nhà Minh Châu để lấy bó hoa của mình.
– Ai đây ? – Trông thấy tôi, Minh Châu hỏi.
– Thì… mình nè, nãy gửi bó hoa hồng trắng đó ! – Tôi ngắc ngứ.
– Nãy nhìn dơ hầy, đâu có sạch sẽ vầy ! – Em ấy cười lạnh, nhưng tay vẫn chìa bó hoa ra cho tôi.
– Hì, nãy mới đá banh mà, cảm ơn nha ! – Tôi gật đầu nói.
– Hứ ! – Minh Châu hừ nhạt rồi nói tiếp. – Valentine trắng gì tặng có nhiêu đây thôi sao ?
– HẢ ? – Tôi lại đần mặt ra, vì hổng dè Minh Châu hỏi một câu giống y như Trân vừa hỏi.
– Ha ha, đúng là con trai ! – Em ấy phá ra cười khanh khách.
– Chứ… tặng thêm gì nữa vậy ? – Tôi thắc mắc.
– Tôi không biết ! – Em ấy nhún vai đáp gọn lỏn rồi quay vào trong nhà, kệ xác tôi đang đần mặt ra.
Thú thật là dù trong tay đang ôm bó hoa hồng trắng rồi nhưng giờ đây tôi đã bắt đầu hoang mang tự hỏi rằng, Valentine trắng thì còn phải tặng thêm gì nữa đây ??!!
Tạm gác qua một bên nỗi hoang mang về chuyện Valentine trắng ngoài tặng hoa hồng trắng ra thì còn phải tặng thêm gì nữa, tôi cho bó hoa vào giỏ xe rồi đạp sang hướng đường Tuyên Quang, nơi có nhà của Tiểu Mai.
– ” Giờ này không biết em có đang giận anh không nhỉ, hì hì ! ” – Tôi cười cười.
Kế hoạch của đêm Valentine 14 tháng 3 hôm nay mà tôi đã dự trù từ lâu sẽ là như vầy, đầu tiên tôi sẽ bất ngờ đến nhà và tặng hoa cho Tiểu Mai, sau đó tôi sẽ chở nàng trên cung đường biển lãng mạn để đến nhà hàng nơi tôi vừa đặt bàn trước. Và hai đứa sẽ dùng bữa tối bên cạnh ánh nến lung linh, và nhìn ra một vùng rộng lớn của biển Đồi Dương ở ngay trước mắt, rồi tôi sẽ đàn cho nàng nghe bài hát mình tập hôm giờ. Sau đó thì hai đứa đi dạo một chút, rồi tôi sẽ đưa nàng về tận nhà.
Ôi… lãng mạn lắm thay, tình tứ lắm thay….. !
Nghĩ đến đâu thì tôi mừng rơn đến đấy, cái mặt cứ ngửa lên trời mà cười hềnh hệch mặc dù đang chạy xe ngoài phố, và hú vía thay… là khi tôi đang chạy giữa chừng thì đột ngột thấy ở phía bên kia đường là Khả Vy và bọn Khang mập cũng đang chạy theo hướng ngược lại:
– Ôi cái đệch….. ! – Tôi vội phóng xe lên lề mà dừng hẳn, mặt ngó vô trong tránh nhìn ra ngoài để khỏi bị nhận diện.
Đợi cho đám bạn đi hẳn rồi thì tôi mới dám chạy xe tiếp, hên thiệt, lỡ bị bắt gặp trong cái bộ dạng như Việt kiều về nước hỏi vợ thế này thì tôi chỉ có nước đâm đầu xuống đất mà độn thổ cho đỡ nhục.
Ngôi nhà có cánh cổng màu đen với hương hoa sữa quen thuộc hiện ra trước mắt, đèn trong nhà đang sáng và cửa khóa bên trong, tức là Tiểu Mai đang có nhà, tôi dừng xe lại và nhìn đồng hồ, mới hơn 6 giờ tối một chút, hãy còn sớm chán.
Vừa lẩm bẩm một mình, tôi vừa bắt đầu… bình tĩnh mà run.
– ” Bình tĩnh nào, bình tĩnh…… phiu…. ! ” – Tôi hít hà lấy hơi.
Giấu bó hoa sau lưng mình, tôi đưa tay nhấn chuông cổng:
– Kính coong…. !
Tiếng chuông cửa vang lên, ngân dài… run rẩy hệt như tôi lúc này vậy, đang lẩy bẩy bủn rủn cả tay chân.
Ít phút sau, có tiếng dép loạt soạt từ trong nhà đi ra, và giọng nói nhẹ nhàng đã mê đắm tôi suốt thời gian qua vang lên:
– Ai vậy ?
Tôi không trả lời, vì sợ… bị lộ, đành đưa tay nhấn chuông cửa một lần nữa, dù biết là sẽ gây ra đại họa chưa biết chừng:
– Kính coong…. !
– Nghe rồi, ai vậy ? – Tiểu Mai vừa hỏi vừa lạch cạch mở cổng.
Trước mắt nàng lúc này là một thằng con trai quần áo chỉnh tề, đầu tóc bảnh bao đang đứng chắp tay sau lưng, gương mặt nửa cười… nửa run.
– Anh… gì vậy ? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi.
– À… đến nhà em chứ gì nữa ! – Tôi bối rối đáp.
– Sao anh bảo đi ăn mừng với bạn mà ? – Nàng thắc mắc hỏi, vẻ như lại càng ngạc nhiên hơn khi xung quanh tôi chả có thằng bạn nào cả.
Lấy hết cam đảm và dùng hết bình tĩnh, tôi cố cười thật tự tin và nhã nhặn:
– Ừ thì ăn mừng, nhưng hai đứa mình thôi !
– Em không hiểu ! – Tiểu Mai nghiêng mái đầu, mũi hếch lên giữa đôi gò má thanh tú.
Không trả lời nàng, tôi bước thật nhanh đến gần và thì thầm vào tai nàng:
– Mừng Valentine trắng em nè !
Rồi tôi chìa bó hoa hồng trắng được gói giấy bạc với nơ thắt màu xanh lá cây ra, mỉm cười nhìn Tiểu Mai đang sững sờ vì quá bất ngờ.
-…… !
– Hì………. ! – Tôi gãi đầu cười trừ.
Trước cổng nhà hôm ấy, tôi bối rối chìa bó hoa hồng màu trắng về phía người con gái tôi yêu, gió nhẹ đưa cây lá xào xạc của một hoàng hôn tĩnh lặng, tràn đầy hạnh phúc.
Tiểu Mai cắn môi ngại ngần nhìn tôi đang lúng búng cười, rồi nàng đưa tay nhận lấy bó hoa:
– Ôi… , em còn tưởng anh quên rồi!
– Quên sao được chứ ! – Tôi mỉm cười đáp.
– Hì, anh… dắt xe vào đi !
– Ừ….. !
Tôi lúng búng dắt xe vào nhà, lòng thấy hơi có chút gì đó hụt hẫng vì những tưởng Tiểu Mai sẽ mừng vui đến phát khóc mà nhảy xổ vào ôm chầm lấy tôi chứ.
Nhưng tôi đã lầm, bởi khi tôi dắt xe vào cổng, bước ngang qua thì Tiểu Mai đã khẽ khàng nhón chân và đặt một nụ hôn nhẹ nhàng vào má tôi.
– Hì…. ! – Tiểu Mai mỉm cười xinh như hoa như ngọc. – Cảm ơn anh !
-………. !
Khỏi phải nói, tôi hóa đá luôn tại chỗ, chết đứng ra vì thần tình ngây dại, hóa ra Tiểu Mai bất ngờ vì tôi một, tôi bất ngờ vì nàng đến mười, tôi tặng hoa, nàng tặng tôi một nụ hôn hững hờ nhưng mà đầy quyến rũ.
Khi đã trấn tĩnh lại rồi, tôi dắt xe vào nhà mà vẫn còn thấy Tiểu Mai đang tủm tỉm cười, gò má nàng thoáng ửng hồng xen giữa màu da trắng như ngọc.
– Hi !
– Cười gì… ? – Tôi bối rối.
– Không có gì, giờ mình đi đâu ? – Tiểu Mai khúc khích.
– À… đi ăn mừng, nói rồi mà ! – Tôi đáp.
– Ở đâu cơ ? – Nàng thắc mắc, tay vẫn ôm bó hoa của tôi.
– Bí mật, he he, một chỗ tuyệt lắm ! – Tôi cười cười.
– Vậy anh đợi em chút ha, em cắm hoa vào bình rồi chỉnh trang một chút !
– Ừ, trang điểm đẹp đẹp vào đấy !
Không dè đáp lại câu nói đùa của tôi là Tiểu Mai cười lạnh:
– Hì, là anh muốn đấy nhé !
Rồi nàng bước lên cầu thang, tôi gãi đầu ngơ ngác và ngồi xuống ghế, lòng tự hỏi tí nữa lại có chuyện gì đây. Vừa đợi nàng vừa lẩm nhẩm mấy hợp âm Guitar trong đầu mà tôi không để ý thời gian đã trôi qua đến gần 30 phút.
– ” Quái, lâu dữ ta ! ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng. bụng.
Nhưng ít phút sau thì tôi đã biết lí do tại sao lại phải đợi lâu đến như vậy, đó là khi Tiểu Mai bước xuống cầu thang, lúc tôi đang chuẩn bị gật gù lăn ra ngủ đến nơi.
– Anh, đi thôi ! – Nàng khẽ đập vai tôi.
– Hây dà… sửa soạn gì mà…. Hơ…… !
Tôi quay lại, và chỉ thốt ra được đến đó rồi há hốc mồm ra vì ngây dại trước người con gái đang đứng cạnh lúc này, nghe tim mình ngừng đập vì ngạt thở.
Tôi nói đùa là nàng sửa soạn đẹp đẽ một chút vì bình thường Tiểu Mai vốn dĩ đã xinh đẹp hơn người rồi, thế mà không ngờ hôm nay nàng đẹp quá thể, xinh đẹp không bút mực nào tả xiết, hệt như cửu thiên tiên tử lạc xuống phàm trần vậy. Gương mặt thanh tú hôm nay được trang điểm rất kiêu kỳ, hàng mi dài cong vút hiển hiện bên trên đôi mắt lạnh lùng nhưng giàu tình cảm, mũi cao dọc dừa bên cạnh đôi gò má hồng phớt kiêu hãnh, làn môi xinh đỏ hồng, nước da trắng như tuyết được điểm xuyết thêm ở phần cổ là sợi dây chuyền màu bạc lấp lánh. Bộ áo váy trắng hồng quý phái nhưng cũng cách điệu không kém, ôm vừa dáng ngọc thanh mảnh dịu dàng. Và hơn hết nữa, hôm nay Tiểu Mai không cột tóc xõa hờ mà nàng để suôn dài, bên trên có đính một chiếc kẹp tóc màu bạc có hình dạng chiếc nơ thon dài như các nữ tư tế ở đền thờ thần tại Nhật Bản.
Vẻ đẹp này, vừa ma mị vừa huyễn hoặc, vừa quý phái lại vừa thánh thiện, khiến người khác nảy sinh cảm giác vừa yêu mến vừa ngưỡng mộ.
– Hì ! – Tiểu Mai môi hồng ánh lên, tủm tỉm cười nhìn tôi đang đờ người ra vì ngây dại.
Mất mấy giây há mồm đớp không khí, tôi ngáp ngáp cố ngậm miệng lại:
– Em… đẹp quá !
– Tiểu nữ cảm ơn ! – Nàng khúc khích.
– Thật đấy… ! – Tôi thở phập phồng.
– Đi thôi, chàng ! – Tiểu Mai đập vai tôi. – Cứ khen mãi vậy, ngại đấy !
– À… ừ… !
Tôi vội vã gật đầu rồi bước chân ra phía cổng, vừa đi vừa nghĩ Tiểu Mai xinh đẹp quá thể, đi cạnh thằng bần như tôi, càng nhìn càng thấy tôi lùi xùi, thật là… ấm ức. Thế này thì phải chạy Lamborghini, hay tệ tệ cũng là Audi mới rước nàng được, chứ con xe đạp cùi mía này thì….
Hức…. !
Tiểu Mai khóa cổng nhà lại rồi ngồi lên yên sau xe tôi, nàng ngồi một bên, tay còn lại vịn khẽ vào hông tôi:
– Mình đi đâu vậy anh ?
– À…. hả ? – Tôi vẫn còn thần hồn điên đảo.
– Em hỏi giờ mình đi đâu vậy ? – Nàng nhắc lại.
– À… cứ để anh chở đi ! – Tôi đáp.
Cung đường biển quen thuộc chạy dài ra mãi đến Đồi Dương, mọi khi tôi trông nó dài quá chừng mà hôm nay cảm giác như ngắn ngủn. Hay phải chăng vì được chở người đẹp sau lưng, nên tôi chỉ muốn đường đi dài ra mãi mãi ?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |