Tiểu Mai - Quyển 2

Phần 134

Đần mặt ra mà cố nặn thêm mấy chữ trong trí nhớ để xem lúc trước mình có từng học qua nước Nga vào năm 1917 hay không, thế nhưng dù có gắng đến mấy thì tôi vẫn chả thể đào ra được một chữ nào trong óc mình.

Cô giáo thở dài ngao ngán, bèn nhìn tôi hỏi:

– Vậy Nam cho cô biết tại sao nước Nga lại bảo vệ thành công chế độ xã hội chủ nghĩa ?

Dĩ nhiên là tôi cũng chả biết lí do quái gì mà đất nước lạnh giá này lại thần kỳ đến vậy, nhưng khi cả lớp đang thích thú chăm chú đổ dồn toàn bộ ánh mắt vào tôi hệt như các khán giả đang xem Gala cười mà dòm Xuân Bắc hay Tự Long trên sân khấu vào chương trình Táo quân mùa Tết vừa rồi vậy.

– Dạ…. nước Nga bảo vệ thành công chế độ xã hội chủ nghĩa là bởi vì… nước Nga rất là mạnh ! – Tôi bắt đầu nói bừa.
– Tại sao ? – Cô giáo tròn mắt ngạc nhiên.

Dưới lớp, chị đại Yên ù đã bắt đầu cười hú hí, mặc dù cố bụm miệng lại nhưng tiếng cười của nhỏ này vẫn như sấm động nam bang:

– Hớ… hớ hớ… !
– Yên trật tự nào ! – Cô giáo cau mày nhắc nhở làm nhỏ Yên im bặt, rồi cô quay sang nhìn tôi. – Em trả lời câu hỏi của cô đi !

Nặn cả óc để cố nhớ ra là tôi có từng xem trên tivi từng nhắc gì đến vụ này không, liên hệ cả đến tình hình chiến sự hiện nay của thế giới như quân Mĩ đã đổ bộ đến Iraq để truy tìm Binladen, hay là Palestine và Israel lại đánh nhau toạc đầu chảy máu. Nhưng vẫn như trước, đầu óc tôi vẫn là một vùng hỗn mang mơ hồ về câu hỏi dễ dàng này của giáo viên.

Túng thế làm liều, tôi đành muối mặt trả lời theo bản năng:

– Dạ… vì nước Nga có nhiều xạ thủ, và theo tương quan lực lượng trong quân đội thì… một xạ thủ có thể một chọi một trăm. Và cũng vì… nước Nga thường bị các lực lượng thù địch canh me phá hoại chế độ xã hội chủ nghĩa thiêng liêng cao quý… thế nên nước này đã đào tạo ra một lực lượng… quân đội đặc biệt, chuyên dùng để… bảo vệ xã hội chủ nghĩa !
– Hả ? – Cô thốt lên đầy kinh hoàng.

– Tức là… đối chọi với súng AWM thần thánh của nước Mĩ thì nước Nga cũng có khẩu Dragunov huyền thoại một phát chết luôn. Và mỗi xạ thủ bắn tỉa trong lực lượng đặc biệt đều được phát… cây Dragunov này… thế cho nên lực lượng bắn tỉa đã hạ không biết bao nhiêu kẻ thù… rồi dẫn đến….. !
– Dẫn đến điều gì ?
– Dẫn đến một điều là…… dạ… em không có học bài… cô ơi !

Chấm dứt câu nói thú nhận đầy lãng xẹt của tôi là một tràng cười khủng bố lại tiếp tục nổ ra ở 11A1 trong cùng một ngày, và cùng một nguyên nhân đó là tôi. Ôm nguyên con điểm 0 kiểm tra to tướng, tôi xấu hổ đi về chỗ ngồi trong ánh mắt ràn rụa của bạn bè, không phải vì khóc thương mà là vì cười quá nên mũi dãi thòng lòng và nước mắt lưng tròng.

– Để tao đếm xem nào, đầu tiên là On your mark tuyệt kỹ, rồi Da lông móng sừng bí kíp, bữa nay là Từ ngoài vô trong chân lí, cuối cùng là Dragunov huyền thoại. Mày bá đạo rồi Nam ơi ! – Luân khùng cười hềnh hệch nhìn tôi.
– Dẹp mày đi…. ! – Tôi đổ quạu, gục đầu xuống bàn.
– Hê hê, nhờ mày mà anh em được cười xả láng, để tao trích quỹ lớp tặng cho diễn viên hài của năm, hê ! – Khang mập thở hổn hển vì cười đau cả bụng.

Kết thúc ngày xui xẻo hôm đó, “Tia chớp vàng ” hai lần bị triệu hồi lên bảng thì trọn cả hai lần đều có mặt trong bảng phong thần. Và cô chủ nhiệm đã đích thân thông báo với tôi trước cả lớp rằng, nếu còn một lần bị ghi tên vào Death Note vì cái tội không học bài nữa thì cô sẽ mời phụ huynh đến gặp mặt.

Ngay trong buổi chiều, theo lời Tiểu Mai thì tôi lò dò ôm sách vở đến nhà nàng để nàng kèm cặp gắt gao. Nhìn tôi trông bộ dạng thảm thương, Tiểu Mai lắc đầu thở hắt ra:

– Em không biết anh sao nữa, lúc thì thông minh quá mức, lúc thì… thiệt tình, câu trả lời ngớ ngẩn vậy mà anh cũng nói ra cho được !
– Thì… bí quá nên mới vậy ! – Tôi vụng về chống chế.
– Thôi đi… anh không chịu học bài gì cả ! – Nàng khẽ cau mày gắt lên.
– Ừm…. ! – Và tôi cũng không dám hó hé gì thêm nữa, cụp mắt xuống ra vẻ biết lỗi.

Và hậu quả là suốt từ lúc ấy đến tận tối khi tôi ra về, thì liên tục trong gần sáu giờ đồng hồ từ 3 giờ đến 9 giờ của những buổi chiều sau đó, tôi phải tọng vào đầu biết bao nhiêu là kiến thức học thuộc lòng của các môn Sử, Địa, Sinh, Văn, Anh và kể cả Công Dân hay Kĩ Thuật nông nghiệp lẫn công nghiệp.

Và tôi lại càng biết thêm một điều nữa, đó là Tiểu Mai đáng yêu của tôi bình thường rất dịu dàng, nhưng một khi nàng đã nổi cơn tam bành lên thì hệt như… chị hai của tôi vậy.

– Anh tập trung học đi chứ… đừng có giỡn mặt em !
– Ngồi yên đó, em tự lấy nước cho anh !
– Rửa mặt gì mà lâu quá vậy ? Ngủ luôn trong đó à ?
– Từ giờ đến 5 giờ anh mà không thuộc đoạn này thì biết tay tôi !
– Bỏ về đi, xem tôi treo cổ anh lên !

Cũng có lúc tôi đâm nhục, bèn nổi sùng lên mà hùng dũng cự lại:

– Dẹp, chỉ là học bài thôi mà mắng hoài vậy !
– Ừ, vậy em không mắng nữa, gọi điện về cho mẹ anh biết nha ! – Tiểu Mai lạnh lùng nói.

Chỉ một câu nói thôi mà Tiểu Mai đã đâm vào tử huyệt của tôi bằng cách không thể chính xác hơn nữa. Đánh rắn phải đánh dập đầu, đối với một thằng bướng bỉnh như tôi thì chỉ có hai vị phụ mẫu mới trị được, và Tiểu Mai biết điều đó.

– Uầy…. thì học… ! – Tôi xuôi xị ngay tắp lự.
– Liệu hồn anh đấy ! – Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi.

Rõ ràng là đối phó với tôi thì chỉ có kỉ luật thép của Tiểu Mai là mới phát huy tác dụng, dù không muốn thừa nhận trực tiếp nhưng tôi cũng phải đồng ý rằng hoàn toàn nhờ nàng mà tôi đã không còn bị thầy cô viết tên vào Death Note nữa. Đến chiều thứ sáu, Tiểu Mai khá vui vẻ khi tôi nhận được con điểm 7 trong giờ Công Dân nên hôm đó nàng cho phép tôi nghỉ từ chiều đến hết cuối tuần, và trên hết cũng là để tôi tập trung vào trận bán kết vào chủ nhật sắp tới.

Chiều hôm đó, tôi ôm bóng sang nhà Tiểu Mai rồi cả hai đứa bước ra phía bãi đất trống cạnh nhà nàng, tôi dùng phấn vẽ lên phần vách những vòng tròn thật lớn.

– Làm chi vậy anh ? – Tiểu Mai ngạc nhiên hỏi.
– Khung thành đấy ! – Tôi nhún vai đáp.
– Vậy sao anh vẽ nhiều vòng tròn thế ? Khung thành chỉ có một thôi mà ? – Nàng lại thắc mắc.
– Ừ, để anh tập sút “Lá vàng rơi ” đấy ! – Tôi cười trả lời.

Liền ngay sau đó, Tiểu Mai tròn mắt nhìn tôi như thể không tin vào điều tôi vừa nói:

– Anh… tập sút bóng ư ?
– Ừm, anh hứa với thằng Sơn rồi, từ giờ anh phải biết sút bóng ! – Tôi gật đầu.

Đặt quả bóng tròn xuống sân cát, tôi lùi lại vài bước để lấy đà, hai tay chống hông và đưa mắt nhìn những vòng tròn được vẽ trên tường. Thoáng một cảm giác bồi hồi khi đã lâu lắm rồi tôi mới đứng lại trên khoảng đất này, ngày ấy tôi sút bóng vào nhà Tiểu Mai, và bây giờ nàng đang ngồi cạnh bên dõi theo tôi, ngày ấy còn có thằng Sơn đen……

“Lá vàng rơi ” là một tuyệt kỹ sút bóng mà sử dụng lực vuốt bóng thật mạnh ở phần dưới để tạo độ xoáy, sau đó bóng sẽ bay theo hình cầu vòng với tốc độ cao vượt hẳn hàng rào, thế nhưng khi đến gần khung thành thì bóng lại hạ thấp độ cao đột ngột rồi chui luôn vào góc cao khung thành như chiếc lá rơi theo chiều gió khiến thủ môn trở tay không kịp. Đó là tuyệt kỹ sút phạt rất lợi hại do Didi sáng tạo, Zico nâng cấp để rồi giờ đây, tôi quyết tâm sẽ thực hiện bằng được nó.

Chạy lấy đà vài bước, tôi chầm chậm lao đến rồi tung chân thật nhẹ vào bóng để lấy cảm giác và tư thế, thêm vài lần nhá hàng như vậy nữa thì tôi đã bắt đầu sút nhè nhẹ.

– Viu…. ! – Tôi sút rõ ràng nhắm bên phải, thế mà bóng bay từ má ngoài rồi tèo luôn sang trái.

– Hì hì… ! – Tiểu Mai tủm tỉm cười ở băng ghế trước nhà.
– Uầy… rồi em xem ! – Tôi mạnh mồm tuyên bố để đỡ quê.
– Ừa, thì em ngồi xem nè ! – Nàng nhoẻn miệng cười, cạnh bên là bình trà đào ướp lạnh để sẵn sàng cho những khi tôi khát nước.

Có người yêu xinh đẹp theo dõi mình tập luyện, khát là chạy tới sẽ có món trà ngon lành thơm phức mát lạnh dâng tận miệng, chuẩn quá rồi còn gì nữa, phải tập trung vào tập sút thôi. Nghĩ là làm liền, tôi đầu tiên tôi sẽ tập sút “Lá vàng rơi ” khi bóng cố định, khi đã thuần thục hơn rồi thì tôi sẽ sút khi bóng di động.

– Viu…. bộp ! – Có tổng cộng là 7 vòng tròn to tổ tướng trên tường, nhưng tôi lại sút chả vô được cái vòng nào.
– Véo….. ! – Lần sút này, bóng lao thẳng luôn vào lùm cây khiến lá rơi lả tả.

– Cười gì ? Lá rơi rồi đấy thôi ! – Tôi ngượng chín người chữa thẹn khi thấy Tiểu Mai ngồi cười khúc khích.

Mất gần một tiếng đồng hồ để tôi phải biết được cảm giác ngờ ngợ thế nào là sút bóng, mất thêm một chập nữa để tôi cố ghi nhớ cảm giác của một cú sút là như thế nào thì tôi mới quệt mồ hôi mà ngồi xuống băng ghế cạnh Tiểu Mai để tạm nghỉ ngơi ít phút.

– Hì, của anh nè ! – Nàng chìa cốc trà mát lạnh ra cho tôi.
– Ừm…. ! – Tôi vừa cầm cốc là tu luôn một hơi hết sạch.
– Từ từ thôi ! – Tiểu Mai lắc đầu cười.

Ngồi tựa hẳn ra ghế, đưa mắt nhìn tán cây xanh um bên trên, thi thoảng có những hạt nắng rơi xuống xuyên qua từng kẽ lá, tôi phì cười nhắc lại:

– Cũng tức cười, lần đầu tiên hai đứa mình gặp nhau cũng là ở đây nhỉ, và chẳng có yên bình gì hết !
– Hi, do anh thôi ! – Tiểu Mai vui vẻ đáp.
– Ừm, mà thực là anh cố ý đó, không như vậy thì sao làm quen được với em ! – Tôi cười cười thú nhận.
– Phá hoại nhà người khác mà còn cười được, hứ ! – Nàng khẽ véo vào hông tôi.

– Hề hề, anh cũng ở lại phụ em dọn dẹp rồi còn gì !
– May cho anh là cũng biết điều đó nha !
– Èo… dọa nữa… !

Đang định lảng đi để nói sang chuyện khác thì bỗng sực nhớ ra một chuyện rất lạ lùng của buổi chiều ngày hôm đó, tôi vội quay sang hỏi ngay:

– Nhưng mà nè, sao cái lúc đầu ấy, lúc bóng đèn bị bể thì anh phụ em dọn, lúc đó thấy em hiền khô, nhưng sao lúc em xuống trả bóng thì lại ném luôn vào mặt anh vậy ? Khác nhau một trời một vực luôn ấy !

Tiểu Mai đưa mắt hiền ngây thơ nhìn tôi trong một giây ngắn ngủi rồi nói:

– Thì… nhà bị vỡ bóng đèn, em… cũng hơi bực, rồi vừa vào trong làm việc nhà thì anh lại gọi lần hai… nên chạy lên chạy xuống mất công, hì !
– Thế là ném luôn trái banh vô mặt anh ? – Tôi thè lưỡi.
– Hì, mà đâu có đau, đúng không ? – Nàng tủm tỉm.
– Đau sao không trời, em không thấy anh té bật ngửa luôn ra đất à ? – Tôi sửng sốt.
– À… hì, vậy xin lỗi chàng hen !

Nhìn điệu bộ xin lỗi của Tiểu Mai bằng môi hồng chúm chím mà tôi hết ham bắt lỗi nữa, tự dưng thấy bối rối đành ngượng ngập quay mặt sang chỗ khác.

– Em… lâu lâu đừng có dễ thương như vậy chứ !
– Ha ha, anh đang khen đó à ? – Nàng cười khúc khích.

Cảm thấy nếu còn ngồi đây thêm một phút nào nữa, và Tiểu Mai mà cứ đáng yêu quá mức như vậy nữa thì tôi sẽ đánh liều mà hôn vào đôi môi nàng ngay tắp lự mất, đành vụt đứng dậy:

– Anh tập tiếp đây !
-……. ! – Tiểu Mai bất chợt im lặng.
– Sao thế ? – Tôi ngạc nhiên nhìn nàng.
– Không biết nữa… thấy anh tập sút bóng, em… buồn sao đó ! – Nàng bĩu môi.

– Sao buồn trời ? Đội bóng thua là còn buồn hơn nữa đấy cô nương !
– Nhưng… mình quen nhau cũng là do anh không biết sút mà, đúng không ?
– Ừm…. !

Ra vậy, hóa ra lí do Tiểu Mai tự dưng rầu rĩ đột xuất là do nếu mà tôi cứ tập sút mãi thì sẽ giỏi, và có lẽ theo cảm nhận của con gái thì kỉ niệm lúc đầu bao giờ cũng rất tốt đẹp, và nếu mà tôi cứ biết sút như vậy thì nàng sẽ cảm thấy tôi không còn là tôi của ngày xưa nữa. Nhưng biết làm sao được chứ, tôi đã hứa là mình sẽ tập sút “lá vàng rơi ” rồi mà !

Ngồi xuống trước Tiểu Mai, tôi đưa mắt lên nhìn nàng:

– Hì, em buồn gì chứ, anh có tập sút thế nào thì cũng vẫn là anh thôi mà !
– Em biết…. ! – Nàng đã hơi mỉm cười chấp nhận.
– Thôi đừng lo, từ giờ đến lúc anh biết sút thì hãy còn lâu lắm, he he !
– Ừa, hì !

Nói rồi tôi bước ra sân, lại căng mắt chú tâm vào khung thành rồi cố nhớ lại cảm giác sút bóng ban nãy, và tung chân vào phần dưới bóng với niềm hi vọng sẽ thực hiện được cú sút lá vàng rơi huyền thoại.

– Hây… xem đây ! – Tôi hét lên, cố ý cho Tiểu Mai nghe thấy.

– Viu…. xoảng….. !

– Ơ…… ! – Tôi đần mặt ra, đứng bất động luôn tại chỗ.
– Hức……. ! – Tiểu Mai lắc đầu, nhìn tôi dở cười dở khóc.

Vâng, đây đúng là cầu được ước thấy, nhắc phát có liền. Tôi chỉ vừa nhắc đến lần tôi sút bể bóng đèn nhà Tiểu Mai của ngày xưa, và nàng cũng vừa mong muốn rằng tôi mãi là anh chàng không biết sút bóng của cô nàng thì ngay lập tức tôi đã thể hiện liền điều đó: tôi không biết sút và lại sút bể bóng đèn tròn trên trụ cổng của nhà Tiểu Mai.

Buổi chiều tập sút “Lá vàng rơi ” hôm đó của tôi kết thúc sớm hơn dự kiến khi mà tôi phải tạm gác lại vụ tập tành bóng bánh mà xắn tay vào phụ Tiểu Mai dọn dẹp mớ thủy tinh vỡ tung đang vương vãi ra khắp sân nhà.

– Xin lỗi… để mai anh hỏi ba rồi gọi thợ đến thay nha… ! – Tôi lí nhí nói khi dùng chổi quét những mảnh thủy tinh vào cái ki chứa rác.
– Hức… anh định phá nhà em hoài hay sao vậy ? – Tiểu Mai thở hắt ra.
– Thôi mờ… anh đâu cố ý chứ ! – Thấy Tiểu Mai buồn, tôi cũng rầu theo.

Nhưng cả hai đứa chỉ thoáng buồn đúng vài giây, vì sau đó bỗng dưng Tiểu Mai lại cười khúc khích:

– Hi, giống hôm đó ghê, anh ha !
– Ừm… hì hì, giống thật ! – Thấy Tiểu Mai cười, tôi mừng húm hùa theo ngay.

– Vậy… chút nữa em có ném bóng vô mặt anh nữa không nhỉ ?
– Ngốc ạ… dĩ nhiên là……. !

– Là gì ? – Tôi ngẩn người ra thắc mắc.
– Là có rồi, ha ha ! – Tiểu Mai cười tươi rồi chạy vội đến chỗ quả bóng, nhặt nó lên ném về phía tôi.

Lẽ dĩ nhiên là tôi đâu thể bị đường bóng nhẹ hều này trúng vô mặt được, nhưng cũng vờ ôm mặt mà rú lên:

– Ối giồi ôi… vỡ mặt anh rồi…. !
– Hi hi…. chừa nhé, phá hoại nhà người !
– Đau quá… chừa rồi…… !

Chiều mát, bầu trời trong xanh không một gợn mây, bên dưới tán cây xanh um của căn nhà có cổng sắt màu đen, hai đứa tôi vừa chạy giỡn vừa hồi tưởng lại những ngày đầu hai đứa mới quen nhau.

Đúng vậy, cũng gần thời gian này của hơn một năm về trước, ngay tại đây, tôi đã sút vỡ bóng đèn của một ngôi nhà, và có một cô tiểu thư nhặt bóng rồi ném vào mặt tôi…. Cô nàng tiểu thư kiêu kỳ khi ấy, giờ đang cười thật xinh như hoa như ngọc trên từng giọt nắng nhảy nhót trên đôi vai gầy hờ hững. Và tôi dù vờ ôm mặt rú lên khi bị nàng nhéo, nhưng cũng kịp nói thầm một câu trong đầu mình…

Ôi… nàng rất ư là đẹp !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chịch em hàng xóm cạnh nhà tôi
Phần 2 Khóc thét. Vào Facebook thấy mình được gắn thẻ. Chính mình nổi bật giữa trang là ảnh mình đang đái bậy. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn. “Đi họp Đoàn đến thấy anh bí thư khoe hàng với cây chuối”. Khỏi phải nói. Giờ mới hiểu vì sao hôm trước bị đá gãy chân. Chính mình đây còn không giữ được bình tĩnh, chỉ muốn vạng cho nhỏ một chày. Họ hàng anh em nhà nhỏ được bữa cười thả phanh. Mà mất dạy cái là bạn bè mình mới khốn. Chúng nó vào hùa cười rũ rượi, bình luận chém mình tơi tả cùng phe địch. Tự nhiên còn mỗi mình mình một phe. Không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện sex có thật
Biến cố cuộc đời (Full)
Nằm chợp mắt một giấc gần 2 giờ đồng hồ mà bọn nó vẫn chưa tàn tiệc, nằm bên đây đầu cứ tưởng tượng được chịch cả X và Y làm thằng em cứ dựng lên đéo chịu được, nằm suy nghĩ tìm cớ đêm nay ngủ lại cùng hai em nó rồi tùy cơ ứng biến, quan trọng là ngủ lại được đã. Không khéo 2 đứa đuổi sang ngủ cùng phòng hai đực rựa kia thì toang, còn phải gọi xin gia đình rồi tìm lý do gì để nói với Thảo nữa, mệt vl nhưng muốn được sướng cái thân thì phải mệt cái đầu chứ biết làm sao bây giờ. Nằm toan tính lê...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện sex phá trinh
Hối hận vì lấy vợ sớm
Phần 9 Em quay sang thì vợ ngồi cạnh bên, vợ nhìn em với ánh mắt đẫm nước mắt, đôi mắt đa sưng húp lên. Có lẽ đêm qua đã khóc nhiều rồi, vợ lo cho em làm gì chứ! Từ lúc cưới em đến giờ, vợ có bao giờ nghĩ đến cảm giác sợ hãi của em khi vợ đối xử như vậy, đã bao giờ em được sống thật với bản thân mình hay chưa. Vợ ép em sống trong cái khuôn lệ do vợ đặt ra, bắt em phải làm cái này, cái kia, em đi đâu, em mua gì cũng phải xin phép vợ. Kể từ ngày về sống chung, mỗi lần gặp mặt bạn bè...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex nhẹ nhàng Truyện teen Vợ chồng

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng