– Ủa đâu rồi ta? – Tôi nhìn quanh quất, bước thẳng vào trong sân, tựa hẳn chiếc vali vào các bậc tam cấp.
– Anh tìm gì thế? – Tiểu Mai đóng cổng nhà lại, ngạc nhiên nhìn tôi.
– Kì ta, mới hôm qua còn thấy mà! – Tôi đưa mắt dòm khắp phía, cố không cho Tiểu Mai biết rằng tôi đang tìm con mèo đần Leo vì muốn dành tặng nàng một bất ngờ nho nhỏ gọi là quà mừng trở về.
Vậy mà cái con mèo mập ấy có vẻ gan lì chơi trò chạy trốn hoặc giả là nó đã… vì đam mê nữ sắc mà bỏ chạy luôn theo nhỏ mèo cái nào mất tiêu rồi. Và giờ thì tôi đâm ra toát mồ hôi hột vì chết mồ, con Leo mà đi lạc là dám Tiểu Mai cũng treo cổ tôi luôn không biết chừng.
– Gì vậy? Chìa khóa phòng khách cũng nằm trong chùm khóa nhà mà, anh? – Tiểu Mai vẫn chưa hiểu, nàng mở khóa nhà chính trong khi tôi vẫn đang mắt láo liên nhìn tứ phía.
Nào ngờ hai cánh cửa phòng khách to đùng bật mở thì một bóng trắng lăn vụt ra sát sườn bên chân rồi rất nhanh, “nó” chạy hết tốc lực thành vòng tròn dưới chân Tiểu Mai.
– Ôi Leo… !!!! – Tiểu Mai bất ngờ thốt lên, nàng ngồi thụp xuống mừng rỡ đưa tay đón lấy mèo cưng của mình.
Gần như là thở phào nhẹ nhõm hệt vừa mới nhấc được tảng đá trong lòng, tôi quệt mồ hôi trán vì hên hồn là con Leo không có bỏ nhà đi hoang.
– Anh dẫn Leo lên đây hồi nào vậy? – Tiểu Mai ôm Leo lên cười hỏi, nàng không giấu được niềm vui rạng ngời đang lấp lánh dưới nắng thế này.
– Mới hôm qua thôi, may mà đống cá khô kia giữ được “ổng” ở nhà! – Tôi đáp. – Với lại tuần nào anh cũng dẫn nó lên nhà em hết, cho khỏi quên chủ!
– Làm gì có chuyện cưng quên chị được, hén? – Nàng nựng nựng vào má mèo đần.
Và con mèo đần này hình như biểu hiện niềm vui có hơi thái quá, được gặp lại cô chủ, được cô chủ nựng nịu xong vẫn chưa đủ. Nó nhảy phốc ra khỏi tay Tiểu Mai rồi cứ thế mà chạy đi chạy lại xung quanh chân nào với tốc độ nhanh dần đều.
– Hi hi, quậy quá nhen! – Tiểu Mai bước tiếp vào trong nhà.
Vòng tròn Lê- Ô vẫn là vòng tròn, đồng thời cũng di chuyển theo từng bước chân của cô chủ, cho đến khi nó…
– Rầm.. !!!!!
Con Leo quá vui đến nỗi chạy đâm đầu luôn vô chân ghế rồi té bật ngửa ra đất, nó lăn đùng khóc ré lên thống thiết như một cục bông gòn màu trắng biết la hét:
– Miaooooo!!!!!!!
Tiểu Mai buông cả túi xách, nàng chạy lại gần ôm mèo cưng lên vỗ về ra sức:
– Ui… sao cưng quậy quá vậy, u đầu rồi nè thấy hôn? Không đau, hết đau rồi!
– Mi…aooo!!!!! – Mèo đần nín bặt, hóa ra chỉ là chiêu trò làm nũng của nó.
– Nhưng anh… vỗ béo cho Leo hay sao mà… nó mập quá thể? – Tiểu Mai nhìn tôi phì cười khi ôm Leo ú na ú nần trên tay.
– Thì theo đúng khẩu phần của em đưa ra mà, thỉnh thoảng nó thèm ăn thì anh chiều thôi chứ biết sao giờ! – Tôi gãi đầu đáp, quả thực là thời gian qua không rõ có phải do nhớ Tiểu Mai quá không mà tôi đâm ra cưng chiều con mèo đần này hết mực, chỉ trong thời gian vài tháng đã biến nó thành một tên mèo mập ú đúng nghĩa đen.
Nhưng ít ra con Leo này cũng còn được, coi bộ nó cũng nhớ cô chủ thực thụ dữ lắm nên mới quậy quọ điên cuồng như nãy giờ. Làm tôi vừa qua cứ lo nó quên luôn Tiểu Mai mà nhớ Dạ Minh Châu hơn chứ, vì Minh Châu cho con Leo ăn nhiều khô cá lắm.
– Không sao, nhìn dễ thương hơn trước nhiều, anh có tài nuôi mèo ghê nghen! – Tiểu Mai hấp háy mắt.
– Thôi cho xin đi, anh trả nó cho em đấy, nuôi nữa chắc có ngày anh phá sản vì miếng ăn lở núi! – Tôi chắp tay bái lạy.
– Cậu chủ đòi bỏ mầy kìa, buồn chưa, buồn chưa!!!! – Tiểu Mai lại nựng con Leo, vừa thì thầm vô tai nó vừa nhìn tôi châm chọc. – Vậy thôi, để chị cho cưng ăn mấy món chị nấu nghen, khô cá hoài thì chán lắm!
Nói rồi Tiểu Mai ôm con Leo đi thẳng ra sau bếp trong khi tôi xách mớ hành lí lên lầu theo lời nàng. Và vậy là đã xong, tôi biết mình đến lúc này là cũng chạm ngưỡng giới hạn bản thân rồi.
– Thôi… anh ngủ chút nghen, tí trưa gọi anh dậy! – Tôi phủi phủi tay áo, đứng từ trên lầu nói vọng xuống cầu thang.
– Em biết rồi, anh ngủ ngon!!! – Tiểu Mai đáp lời tôi từ dưới bếp.
Vậy là đủ, tôi mở cửa căn phòng mình ngủ hồi trước rồi bật điều hòa, nằm phịch xuống giường mà thoáng nhẩm lại hai mươi bốn giờ đồng hồ vừa qua thật đáng nhớ biết chừng nào. Rồi lại mỉm cười thầm nghĩ đến hình ảnh Tiểu Mai dưới bếp, cạnh bên là mèo đần Leo chạy quẩn quanh, cứ thế theo tiếng cười khúc khích trong trẻo của nàng, tôi dần chìm vào giấc ngủ ngon nhất kể từ đầu hè đến nay mới được biết đến.
Tiểu Mai trở về mang lại mùa hè ngọt ngào, mang lại thêm những sắc màu vui tươi, và thật vậy, nàng đã mang gia đình nhỏ của tôi trở lại thật rồi…!
…
Tôi ngủ ngon ơi là ngon, đánh một giấc từ khi trời sáng đến tận trưa trờ trưa trật mới dụi mắt lồm cồm bò dậy. Mà cũng chả phải là tự thức tỉnh, chỉ là đang phê càng thì chợt nghe tiếng dương cầm thánh thót từ dưới nhà vọng lên. Thế nên tôi thôi nướng nữa, bật dậy mở cửa phòng đi xuống cầu thang, lần mò theo thanh âm trầm bổng của một bản nhạc nào đó mà tôi nghe rất quen nhưng không thể nhớ được tên.
Vừa bước xuống dưới nhà, theo phản xạ tôi đưa mắt hướng về phía cửa sổ nơi đặt đàn Piano thì y chóc Tiểu Mai đang là người chơi bản nhạc đó.
– Thiệt tình… em đã về thiệt rồi, em ơi! – Tôi lại cười, vừa ngủ dậy đã cười, bước lại gần nàng. – Chơi bài gì mà nghe quen quá?
Cũng lạ, khi đã về nhà thì Tiểu Mai lại vận áo pull váy hồng chấm gối, thành thử ra tôi trông nàng lại không như gầy đi giống tối qua mà vẫn rất bình thường. Hay đây là sự lợi hại trong lối phục sức từ nàng?
Tiểu Mai đáp, đôi tay mềm mại vẫn lướt trên phím đàn:
– Là “Autumn Heart”, nhạc phim “Trái tim mùa thu” đấy!
– ….. ! – Mèo đần Leo nằm điềm nhiên nhắm mắt vô tư lự cạnh bên ghế ra chiều ta đây cũng biết thưởng thức âm nhạc ghê lắm.
– À ra vậy, tưởng gì chứ bài này…. !
Tôi vỗ đùi đánh đét còn định nói rằng gì chứ bài nhạc “Trái tim mùa thu” này thì tôi nghe cũng mấy lần rồi, phim tình cảm Hàn nổi đình nổi đám một thời mà. Nhưng câu còn chưa hết thì tôi đã ngớ người khi phát hiện ra chiếc điện thoại của mình, hay đúng hơn là của Tiểu Mai cho tôi xài tạm, giờ đang nằm trên nóc đàn Piano trơ trọi một mình. Mà tôi đớ người là vì chỉ có một lí do duy nhất, trong đó có mấy cái tin mùi mẫn đến từ Uyển Nhi đại loại như kiểu như “anh yêu qua chở em đi ăn sáng” hay “ nhớ anh, qua chơi đi”. Dĩ nhiên là tôi biết nhỏ Trình tiểu thơ đùa giỡn thôi và ngược lại tôi cũng chả có ý gì khác, bằng chứng là tôi không hề trả lời những tin nhắn kiểu đó, dạo sau Uyển Nhi hiểu ý nên không nhắn nữa.
Ấy thế mà hôm giờ tôi quên bẵng việc phải xóa mấy tin nhắn đó đi mất, cứ nói xóa rồi lại quên, thành thử đến tận hôm qua đi rước Tiểu Mai về là tôi vui quá hóa quên tuốt luốt. Dù rằng tôi cũng đã kể với Tiểu Mai rằng tôi với Uyển Nhi chẳng có gì cả, nhưng mấy cái tin nhắn tai hại trong máy kia cũng đã có sức công phá hay nhiệt lượng đáng nể dư sức đốt cháy “nhà tôi”.
Mà cũng lạ, rõ ràng là lúc nãy trước khi ngủ tôi hãy còn nhớ rõ ràng tầm khoảng bảy giờ sáng là tôi cầm điện thoại mình vào phòng, để ở đầu giường rồi mới đánh một giấc. Nhưng bây giờ là hơn mười hai giờ trưa vài phút, tỉnh dậy lại thấy điện thoại nằm ở gần Tiểu Mai. Tức là chỉ có một khả năng rằng trong khi tôi đang say giấc nồng thì Tiểu Mai đã vào phòng để lấy điện thoại và chắc chắn sẽ kiểm tra tin nhắn của tôi lưu trong suốt mấy tháng hè vừa qua.
– “Ối giời ơi… thôi thế là chết mạ tộ con rồi…!” – Tôi thầm rú lên não nề trong bụng. –“ Vừa rước vợ về chưa được bao lâu đã sắp bị ăn mắng, sao cái số con nó lại lận đận thế này hả giời…!!!”
Nhưng tôi đứng thêm một hồi “thưởng thức âm nhạc” nữa mà vẫn chẳng thấy sấm rung chớp giật hay ngũ lôi oanh đình gì đến từ cơn thịnh nộ tôi đoán Tiểu Mai sắp sửa trút ra. Nàng vẫn thản nhiên chơi hết bản nhạc “Autumn Heart” cho đến những nốt cuối cùng mới quay sang nhìn tôi nhoẻn miệng cười:
– Anh tắm rửa đi rồi mình ăn trưa, em chuẩn bị khăn cho anh rồi đó!
Chuyện quái gì đây? Lẽ nào là trước cơn bão thì bầu trời thường trong xanh?
– À… ừ, tắm liền…! – Tôi gật đầu như máy, đã nghe run trong bụng.
Bước vào phòng tắm thơm tho đã được Tiểu Mai chuẩn bị sẵn, tôi vừa dầm mình dưới vòi nước nóng cho tỉnh táo vừa luôn miệng tự nhủ:
– Bình tĩnh, bình tĩnh. Mình có thể giải thích được, Tiểu Mai sẽ hiểu mà!
Nhưng tôi cũng chẳng có cơ hội để giải thích. Vừa bước ra khỏi phòng tắm thì đã nghe lên mũi những mùi món ăn thơm lừng đang được Tiểu Mai bày biện trên bàn cực kỳ hấp dẫn.
– Ơ… ở đâu ra mấy món này nhiều vậy? – Tôi ngơ ngác, dù đang run cũng không nén nổi thắc mắc mà buột miệng hỏi.
– Lúc anh ngủ thì em làm được nhiều việc lắm! – Tiểu Mai cố tình nhấn nhá chỗ “nhiều việc” khiến tôi giật bắn người.
– Dọn sơ nhà lại nè, à nhà cũng được anh dọn sạch sẵn rồi, em chỉ sắp xếp lại một số thứ thôi. Sau đó đi chợ nấu ăn để anh ăn trưa ngon miệng đây, nãy rảnh ít phút nên dạo lại vài bản nhạc, không ngờ làm anh thức giấc nhỉ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
– Đâu, anh ngủ… đã đời rồi mới dậy đấy chứ. Mà ăn thôi, cũng đói rồi! – Tôi đói thật, bụng vừa run vì lo, vừa sôi ùng ục vì đói.
Bữa ăn trưa đầu tiên của hai đứa sau khi đoàn tụ được diễn ra ê hề các món ngon, nhưng hiện trạng mấy phút đầu tiên lại không như những gì tôi mong đợi lúc trước khi ngủ. Vì thường ngày khi tôi dùng bữa chung với Tiểu Mai thì tôi và nàng sẽ ngồi cạnh nhau tại chiếc bàn ăn dài. Nhưng hôm nay thì tôi ngồi một đầu bàn này và Tiểu Mai ngồi đối diện ở đầu bàn kia, thành ra hai đứa cách xa nhau cả thước, và còn tệ hơn nữa là mỗi đứa ăn riêng mỗi phần.
– Sao… ngồi xa quá vậy? – Tôi bối rối.
– Điện thoại của anh ở nhà trên kìa, không đem xuống để lỡ có ai gọi thì sao?! – Tiểu Mai phớt lờ câu hỏi của tôi mà nàng đưa ra yêu cầu khác.
– …. ! – Thế là tôi vừa cầm điện thoại xuống bếp, vừa thầm ước gì mình hóa thành con mèo đần Leo cho rồi, chỉ biết ăn rồi ngủ, sướng như… mèo, khỏi phải lo chi hết.
Đặt điện thoại trên bàn, tôi vờ tằng hắng cho đỡ ngượng rồi ngồi xuống:
– Vậy… ăn thôi, em mà đã nấu thì anh nhìn thôi cũng biết ngon rồi!
– ………. ! – Tiểu Mai không nói gì, nàng chỉ lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của tôi.
– Sao thế…? – Tôi dè dặt hỏi.
– Anh nghĩ sao? – Nàng hỏi ngược lại tôi, trong ngữ giọng nghe như đã có hàn khí.
– Nghĩ gì là sao?
– Là những gì anh đang nghĩ đấy, em muốn biết!
– Nhưng anh có nghĩ gì đâu?
– Vậy tại sao lại hỏi em có chuyện gì?
– Thì thấy em hơi lạ… lúc nãy còn vui, giờ tự nhiên ngồi xa, rồi còn…!
– Vậy nên em mới muốn biết anh đang nghĩ gì kìa!
Đến đây thì tôi đâm ra ngắc ngứ vì biết mình chẳng bao giờ có thể sắc sảo được như Tiểu Mai dù cả là trong lời nói.
– Anh nói thật mà, anh với Uyển Nhi chẳng có gì cả đâu, kể hết với em rồi còn gì!
Tiểu Mai tựa cằm vào tay, nàng thoáng cười đưa mắt nhìn tôi:
– Ơ lạ chưa, khi không tự dưng anh lại nhắc đến cô Uyển Nhi đó thế?
– Thì em… biết rồi còn gì, thêm mấy cái tin nhắn đó nữa! – Tôi đáp lấp lửng, cố quay mặt đi chỗ khác để tránh ánh nhìn như xuyên thấu tâm can của nàng.
– Tin nhắn gì? – Tiểu Mai tròn mắt ngạc nhiên.
– Trong… điện thoại kìa, em đọc hết rồi còn gì! – Tôi thở hắt ra đầy não ruột, lòng nghĩ thầm sau sự thừa nhận này là chuẩn bị đón biến cố mới đây.
Nào ngờ trái ngược với những gì tôi tưởng tượng, Tiểu Mai chỉ khúc khích cười rồi nàng đứng dậy, bê phần ăn của mình bước đến ngồi xuống cạnh tôi.
– Em tin là anh với Uyển Nhi không có gì thật rồi đó!
– Là… là sao? – Tôi ngẩn tò te.
– Những tin nhắn trong điện thoại, em đâu có đọc! – Nàng vuốt tóc mai nhẹ nói.
– Chứ… chứ anh tưởng…? – Tôi lắp bắp.
– Ngốc à, em chỉ thử anh thôi. Lúc anh đang ngủ thì em nghe có chuông điện thoại kêu mấy lần nên lên phòng lấy để xuống dưới cho anh ngủ ngon. Nhân tiện làm một phép thử đơn giản!
– Thử? Thử thế nào? Vụ anh với Uyển Nhi á?
– Em biết anh ngủ dậy đi xuống dưới, thấy điện thoại anh ở gần em là thể nào cũng nghĩ em đã kiểm tra hết tin nhắn trong đó rồi. Anh chắc chắn nghĩ vậy, đúng không?
– Ừ, đúng, con gái nào mà chả vậy! – Tôi gật đầu lia lịa.
– Nhưng em không phải là mấy người con gái anh biết, hay ít nhất là anh đang đánh đồng họ với em! – Tiểu Mai thoáng chau mày rồi tiếp lời.
– Nếu sau khi anh nghĩ em đã đọc hết tin nhắn rồi, cộng thêm thái độ của em, thêm cả chuyện ngồi ăn xa, và em nhắc anh đem điện thoại xuống thì anh hẳn nhiên sẽ muốn giải thích với em. Lúc này có hai trường hợp, một là anh sẽ như nãy giờ, nghĩ em đã đọc hết tin nhắn và… tất nhiên anh vẫn là anh, vẫn ngốc xít không biết phải giải thích thế nào!
– Thì làm sao?
– Thì chứng tỏ anh với Uyển Nhi, hai người không có gì sau lưng em cả, chính vì thật sự không có gì nên anh mới không biết phải giải thích chuyện gì!
– Trời đất…. ! – Đến đây thì tôi ngã bổ ngửa ra ghế vì bái phục.
– Còn nếu như anh cứ một mực bảo em không được đọc tin nhắn, vì đó là quyền riêng tư mỗi người thì em nghĩ là… có gì thật đó nghen, anh với Uyển Nhi đó nghen! – Tiểu Mai lừ mắt nhìn tôi đầy băng sương nguyệt lãnh.
Tới nước này thì tôi chỉ biết vò đầu cười nhăn nhở vì không biết nên vỗ tay tán thưởng hay lại khóc òa ra nữa đây.
– Chứ em thật sự tôn trọng quyền riêng tư của anh, nên ngoài việc đem điện thoại để xuống dưới nhà khi nó đổ chuông thì em tuyệt không tò mò đọc bất cứ gì trong đó! – Tiểu Mai khẽ cười, nàng lại nhìn thẳng vào tôi.
– Ừ… thì dù gì nó cũng là… quyền riêng tư mà…! – Tôi thẫn thờ buông đũa.
– Hứ, anh nói vậy là em đọc thật đó nghen, nãy giờ thái độ anh thừa nhận là trong điện thoại của anh có tin nhắn với Uyển Nhi, em biết rồi đó. Thêm nữa, anh gọi em là người yêu thì em sẽ có quyền để….. !
Nhưng tôi không để Tiểu Mai nói hết câu, bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy mà thủ thỉ vào tai cô nàng những lời tận tấm chân tình:
– Anh chỉ có mình em thôi, đừng có ghen mà, nãy giờ anh chưa ăn miếng nào mà em quay anh như chong chóng rồi đây này, bé Mai ơi là bé Mai. Có người yêu như em thì anh còn mơ tưởng gì mấy nhỏ nào khác nữa hả trời…!
Thế đó, Tiểu Mai quay tôi như quay dế bằng trí thông minh của nàng, nhưng tôi cũng… khiến nàng phải sững người bất động để rồi sau đó đỏ hồng đôi gò má vì hành động của mình.
– Em… biết rồi…. ! – Nàng bối rối, tựa sát vào cổ tôi.
– Có em thông minh thế này, anh thật là bắt đầu sợ rồi đó, biết chưa? – Tôi cốc nhẹ vô đầu cô nàng và mắng yêu.
– Dạ…, em… sẽ ít thông minh lại… Nhưng… đi một thời gian về, em cũng phải lo chứ… nào là Uyển Nhi, Minh Châu, lại còn…! – Tiểu Mai nói nhỏ như mèo.
– Thế ăn cơm được chưa?
– Ừ… ăn thôi!
– Ngồi đây luôn, biết không?
– Ừ…, thì không ngồi xa nữa!
– Thương thì thương, nhưng đừng có làm anh sợ, đừng có đánh thức con dã thú đang ngủ say này, nghe chưa?
– Nghe… hì hì, lại còn dã thú nữa, thấy ghê hôn!
Thế là hai đứa lại cùng nhau dùng bữa trưa như bình thường, và về những chi tiết lãng mạn kiểu như anh đút cho em ăn hay em hôn vào má anh thì tôi xin phép không viết ra để tránh nhận sự phản đối đầy “phẫn nộ” từ phía các bạn, vậy nhé!
Nhưng thực tình là sau hôm đó, tôi lại càng thấm thía hơn lời nói của bé Trân về việc có người yêu quá đỗi thông minh cạnh bên thì sẽ có lúc phải cảm thấy cực kỳ bất an và lo lắng.
À quên, sở dĩ Tiểu Mai quyết định thử tôi là vì nàng thấy điện thoại tôi đổ chuông, mà đổ chuông là vì… Minh Châu gọi một lần, và Uyển Nhi gọi đến ba lần. Thế có đau không cơ chứ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 02/08/2017 12:36 (GMT+7) |