Tiểu Mai - Quyển 2

Phần 82

Tiểu Mai ngồi lên sau xe tôi, nàng hỏi:

– Anh chở em đến nhà thờ trước được không ?
– Ừ, dĩ nhiên ! – Tôi gật đầu.

Bữa nay Tiểu Mai đến nhà thờ làm gì nhỉ ? Dù thắc mắc từ nãy đến giờ về tất cả mọi điều lạ lùng, từ việc ông anh buông tha qua ải dễ dàng, đến lượng cặp đôi ra ngoài chơi tăng đột biến, giờ thì Tiểu Mai đẹp hơn mọi ngày, lúc này thì bảo đến nhà thờ. Là ngày gì có liên quan vậy ta ? Bữa nay mới 27 Tết mà, cúng ông Táo cũng qua rồi, đâu có lễ lộc gì đâu !

Ôm một bụng đầy thắc mắc khôn tả, tôi đạp xe thẳng đường Thủ Khoa Huân để đến nhà thờ theo hướng dẫn của Tiểu Mai:

– Bữa nay… thấy em là lạ !
– Hở, lạ sao ? – Nàng ngạc nhiên hỏi.
– Mà gì cũng lạ hết, anh thấy… cứ sao sao ấy ! – Tôi nhíu mày suy nghĩ.
– Hi, anh không nhớ thì thôi, để lát nữa em nhắc rồi sẽ nhớ ! – Tiểu Mai khúc khích cười, nàng đưa tay khẽ vịn hông tôi từ đằng sau.

Vào đến khuôn viên nhà thờ, tôi bước xuống dắt xe dẫn bộ, hôm nay nhà thờ khá vắng người, chỉ có lác đác vài vị mục sư và nữ tu đang đi dọc theo các hành lang.

– ” Vậy là cũng không phải ngày lễ Thiên Chúa Giáo gì ? Thế là ngày gì ta ? ” – Tôi vẫn còn suy nghĩ đến nát óc.

– Anh vào cùng em đi ! – Tiểu Mai kéo tay tôi.
– Nhưng… anh có biết gì đâu ! – Tôi ngập ngừng.
– Không sao, cầu nguyện thì không phân biệt ai cả, hì ! – Nàng cười như hoa như ngọc.

Hai đứa đi xuyên qua hành lang sảnh lớn, rồi bước thẳng vào thánh điện, vào đến nơi thì Tiểu Mai để túi xách lên dãy bàn đầu tiên, rồi nàng bước đến trước tượng chúa Jesus, chắp hai tay lại vào nhau rồi nhắm mắt lại, khẽ mấp máy môi thành khẩn.

Tôi không biết Tiểu Mai cầu nguyện điều gì cả, mà nàng lại nhất thiết bảo tôi phải đứng sát cạnh bên, thế là tôi cũng bắt chước nàng, chắp tay lại mà… khấn theo.

– ” Cầu đức chúa Jesus, xin Người… phù hộ cho người con gái đang đứng cạnh bên con đây, đừng bao giờ phải buồn khổ nữa… nếu có thể… xin người hãy lấy tất cả những may mắn của con để dành tặng cho cô ấy… con cầu xin Người, bằng tất cả lòng thành ! ”

Cầu nguyện xong xuôi, tôi mở mắt ra, thề có trời có đất là khoảnh khắc ấy tôi cảm giác như mình vừa làm một điều gì đó rất thiêng liêng, và đầy… hạnh phúc. Nhìn sang bên thì Tiểu Mai hãy còn đang cầu khẩn, thế là tôi lùi lại vài bước rồi đến ghế ngồi.

Lát sau, khi tôi đang chăm chú ngắm nhìn những bức phù điêu được khắc theo lối mỹ thuật Phục Hưng trên vách thì Tiểu Mai bước lại gần:

– Hi, xong rồi, về thôi anh !
– Ừm ! – Tôi chồm người đứng dậy.
– À… lúc nãy anh có cầu nguyện gì không đó ? – Nàng nheo mắt nhìn tôi.
– Có chứ ! – Tôi đáp.
– Gì vậy ? Cho em biết đi ! – Nàng ôm tay tôi cười tươi.
– Thế em nói trước là em cầu gì đi, rồi anh nói ! – Tôi làm bộ mặt tỉnh rụi.
– Thôi… ai lại hỏi vậy ! – Nàng bĩu môi.
– Chứ em cũng vừa hỏi vậy thôi mà ! – Tôi phản pháo.
– Em.. khác… ! – Tiểu Mai thoáng ngập ngừng.

– Hì, đi chơi thôi, ngày đặc biệt của em mà, đúng không ? – Tôi khoát tay bước trở ra ngoài.
– Cũng là của anh nữa… ! – Nàng phụng phịu dỗi.
– Hả ? Không lẽ… kỉ niệm… 1 tuần yêu nhau ? – Tôi đần mặt ra.
– Ngốc, không cho anh hỏi nữa ! – Nàng đập tay tôi trách khẽ.

Tiểu Mai không cho tôi quyền hỏi, nhưng tôi lại được quyền tự mình thắc mắc đây là dịp gì đây, và nhất là tôi lại càng thêm phần thắc mắc hơn nữa, khi mà vừa dắt xe ra ngoài là hai đứa tôi đều thấy ở bên kia đường, là… Vũ đang chở Khả Vy cũng hệt như những cặp đôi khác từ nãy đến giờ.
Thấy tôi đần mặt ra vì ngơ ngác, Tiểu Mai thoáng không vừa ý, nàng véo nhẹ vào lưng tôi:

– Anh… nhìn gì đấy ?
– Không, anh… vừa biết bữa nay ngày gì rồi !
– Là ngày gì ?
– Ngày… toàn dân đưa nhau đi chơi !
– Vớ vẩn, anh chỉ giỏi linh tinh !
– Hì hì, thôi không đoán nữa, giờ đi ăn nhé !
– Ừm… đồ ham ăn !
– Anh mà đói là không có sức chở em đâu, người gì nặng quá chừng !
– Vô duyên, em vậy là nhẹ lắm rồi !
– Ờ, em không hiểu đâu, đây gọi là sức nặng của….. !
– Của gì ?

Tôi ngớ người định nói là của ” hạnh phúc “, thế nhưng lại cứ thấy ngường ngượng sao đó, thế là đành nói trớ qua chuyện khác:

– Sức nặng của… cả hai đứa, hề hề !
– Vậy cũng nói được ! – Tiểu Mai lại véo vào tôi, lần này là véo thật.
– Au… da….. ! – Tôi điếng hồn đau giật bắn cả người.
– Hứ ! – Nàng quay ngoắt đi không nhìn tôi.
– Thôi mà, giỡn đó, đi ăn nha, sau đó tính tiếp, chứ anh đói thật mà ! – Tôi quay lại cười cầu hoà, nài nỉ bằng một giọng thành khẩn hết mức có thể.

Trông thấy bộ dạng nhăn như khỉ ăn ớt vừa than thở vừa xoa bụng của tôi, chắc có lẽ là hài quá nên Tiểu Mai dù đang dỗi cũng phải phì cười gật đầu:

– Ừa, tuỳ anh, đồ ham ăn !

Thế là tôi chở Tiểu Mai dạo qua cung đường rộng nhất và đẹp nhất thành phố, ngang qua cây cầu Trần Hưng Đạo đang cờ hoa lộng lẫy chuẩn bị mừng xuân, dọc xuống phố Lạc Đạo rồi tấp xe vào một quán bò bít tết ven đường. Quả thật là hôm nay có nhiều chuyện lạ nối tiếp chuyện lạ, vì quán bít tết này thường ngày lượng khách tuy có đông thật nhưng lúc nào trong quán cũng vẫn có bàn trống, thế nhưng hôm nay là.. nghẹt bàn. Cứ như lúc nãy tôi nói đùa rằng ” ngày toàn dân đưa nhau đi chơi ” là đã thành sự thật rồi vậy, nhà nào hình như cũng kéo cả gia đình mà ra ngoài ăn.

Thế nhưng tôi không sợ hết chỗ ngồi, bởi người chủ quán là người quen của gia đình tôi, thế nên sẽ lại như mọi khi, tôi bước vào quán là sẽ lại có chỗ ngồi ngay thôi.

Tôi đã lầm, không phải gì lầm to, chỗ ngồi vẫn có, chỉ là… thái độ của mọi người trong quán lúc hai đứa tôi bước vào. Vì hầu hết mọi ánh mắt của hầu hết những người có mặt lúc này đều đổ dồn về phía Tiểu Mai, sau đó là họ quay sang nhìn tôi như bình phẩm, đánh giá. Nếu mô tả như trong phim ảnh, thì lúc này cứ gọi là đang có tiên nữ hạ phàm vậy.

– Ngồi đi em ! – Tôi phớt lờ tất cả, kéo ghế ra.
– Ừm… ! – Tiểu Mai thoáng ngại ngần ngồi xuống.

– Kệ họ ! – Tôi trấn an nàng, thầm hối hận rằng sao mình không chọn một quán nào đó vắng hơn.
– Đây là lí do em không thích nơi đông người…. ! – Tiểu Mai khẽ thì thầm.
– Cũng không sao đâu, họ nhìn chút rồi lại thôi ngay ! – Tôi nhún vai đáp rồi ngạc nhiên. – Ủa mà… anh tưởng em quen như thế này rồi chứ ?
– Quen gì ? – Nàng tròn mắt nhìn tôi.
– Thì… em như vầy… đi đâu mà người ta chẳng nhìn chứ ! – Tôi trả lời.
– Không… hồi ở Nhật em cứ học xong là về nhà, cũng ít ra ngoài lắm ! – Nàng lắc đầu đáp.

– Vậy à ?
– Ừa… em hơi khó chịu khi bị nhiều người nhìn như vậy !
– Nhưng… hồi cấp 2, em học ở trường thì mấy đứa con trai chắc cũng nhìn em vậy thôi mà ? Có khi lại còn nhiều hơn gấp mấy chục lần cái quán này ấy chứ !
– Cấp 2 em học trường nữ mà !
– Là… trường toàn nữ sinh không ấy à ?
– Ừa, nên đâu có tên con trai nào chứ !
– Chà… anh mà được vô đó học là sẽ thành… hàng hiếm, hê hê !

Ngay lập tức, Tiểu Mai trừng mắt nhìn tôi:

– Anh nghĩ bậy bạ gì đấy ?
– Không… đâu có… ! – Tôi hoảng vía chối đây đẩy.
– Chứ sao vừa nói……. ! – Tiểu Mai định chất vấn tôi tiếp.

May thay trong lúc tôi sẽ có khả năng phải vất vả chống đỡ trước cuộc hỏi cung sắp diễn ra thì người phục vụ đã bước đến và đặt dĩa bít tết lên bàn, mỡ bắn xèo xèo nghe lách tách rất ư là vui tai… nhưng cũng hơi nguy hiểm.

– Tách…. ! – Mỡ trong cái dĩa bằng gang bắn ra.
– Oái… ! – Tôi lách người né ngay.

– Đây… đâu phải bít tết ! – Tiểu Mai ngạc nhiên.
– Ở đây toàn gọi là bít tết, sao em ? – Tôi cũng thắc mắc.
– Bít tết là phải miếng thịt bò dày và nguyên kìa, chứ… thế này giống bò xào hơn ! – Nàng nhìn tôi trả lời.
– Uầy… vậy à, thực ra nó còn có tên khác là.. bò né ! – Tôi thở hắt ra.
– Bò né ? – Tiểu Mai nhíu mày vẻ không hiểu.
– Ừ, bộ lúc người ta để dĩa bò xuống bàn, em không né tránh dầu bắn ra hay sao ? Hì hì ! – Tôi cười rung cả người.
– Ồ ha, cũng hay ghê ! – Nàng phì cười.

Ăn uống xong xuôi, như không cần thoả thuận trước, tôi lại đạp xe đưa Tiểu Mai trở lại cung đường biển thanh bình và yên tĩnh. Rồi theo lời nàng, tôi gửi xe tại nhà nàng rồi hai đứa cùng đi dạo bộ trên lối đi được lát đá hoa cương của ngày nào tôi còn hay theo đuổi nàng. Trời đêm thoáng mát, những làn gió đưa cành lá rì rào bên tai hai đứa, tạo thành một thanh âm đầy cung bậc nhưng cũng rất đỗi vui tươi.

– Hì, nhớ hồi đó mắc cười thật ! – Tôi gãi đầu.
– Sao vậy ? – Tiểu Mai hỏi.

– Thì cái hồi anh ngày nào buổi tối cũng đi dạo với em ở đây nè, em thì đi trước, anh thì tò tò sau lưng như bị em dắt mũi ấy !
– Hi, ai bảo chọc em giận !
– Mà lúc đó em giận thật à ? Anh là bất đắc dĩ thôi !
– Xạo, bất đắc dĩ mà lúc em giúp anh học bài lại đi mắng người, rồi còn đuổi về, ôi…. !
– Thì… đang bực thằng Huy, nên vậy… !
– Anh là có tật xấu hay giận cá chém thớt nghen, giận ai là giận lây luôn sang em !
– Không… thôi mà, xin lỗi, hứa là không có lần sau !
– Nhớ nhé, giữ lời đấy !

Tôi mỉm cười:

– Ừ, với anh, lời hứa nặng tựa tính mạng mà !

Tiểu Mai thoáng sửng sốt rồi nàng nhẹ cười, ôm lấy một bên tay tôi và khoác vào, đi sát cạnh bên tôi hơn:

– Hi, vậy mới là bạn trai em chứ !

Tôi lúc nào cũng vậy, luôn ngất ngây mê mẩn trước những hành động tưởng chừng như rất đỗi bình thường của Tiểu Mai mà lại đầy sức quyến rũ, và cũng… rất dễ thương, dù chỉ là một cái khoác tay. Có những lúc, tôi tưởng như Tiểu Mai rất người lớn, nhưng cũng có lúc tôi lại thấy nàngnhư trẻ con, cũng biết giận dỗi, cũng cần được yêu chiều.

– Mình tới quán café hôm bữa đi anh !
– Quán nào ?
– Hát Với Nhau ấy, em muốn tặng anh một bài hát !
– Ừ… mà bài gì vậy ?
– Bài mà một năm em chỉ hát một lần, và chỉ tặng… cho anh !

Ít phút sau, dù lòng đầy thắc mắc và chờ đón một cảm giác thú vị rằng bài hát Tiểu Mai sẽ tặng cho mình là bài nào, nhưng tôi vẫn cố kiên nhẫn ngồi đợi, nhất là khi thấy nàng bước lên sân khấu rồi ngồi cạnh chiếc đàn Organ. Quán café này bữa nay, dường như cũng đông hơn bình thường, và nhiều cặp đôi nam nữ hơn.

Tiểu Mai đưa mắt nhìn tôi, nàng nói qua micro:

– Bài hát này, mình… hát cho mọi người nghe, nhưng chỉ là… tặng cho một người, hì.. !

Tôi phì cười trước cách giới thiệu đầy bất ngờ của nàng, quả là có một không hai, đều khiến đám đông bên dưới phải ồ lên thích thú.

Nàng đưa tay chạm phím đàn, và lại nhìn tôi, mỉm cười một lần nữa rồi mới khẽ khàng dạo nhạc. Ngay khi Tiểu Mai dạo những nốt đầu tiên, tôi đã biết ngay đây là bài hát mà hãng sữa Yomost rất hay dùng làm nhạc nền quảng cáo, nhưng tôi chỉ biết như vậy.

– From the moment I catch your eyes…. My life would seem so bring… Loneliness’s gone, and standing far away….. !

Giọng hát nàng trong trẻo như suối chảy róc rách, lúc trầm lúc bổng theo giai điệu Organ thánh thót du dương:

– Hand’s in hand we feel so right, love has seen the light….. !

– Giống như những cơn gió biển vậy, tình yêu này sẽ bay cùng em và anh… mãi mãi… anh sẽ nhìn thấy…… ta ở bên nhau…… !

Tôi đắm say, ngẩn ngơ trước hình ảnh mà cả đời này mình sẽ chẳng thể nào quên được, vì việc yêu Tiểu Mai, cứ như một giấc mơ vậy, nhưng nó giờ đây lại là sự thật, đang là sự thật không thể chối cãi….. !

– Forever I will try…. To be by your side…….. !

Bản nhạc kết thúc, hết thảy mọi người trong quán đều đứng dậy vỗ tay, và sau khi biết được người may mắn được Tiểu Mai tặng riêng bài hát này, hầu như họ đều cảm thấy như có chút gì đó ghen tị và ngưỡng mộ.

Tôi nắm tay Tiểu Mai, hai đứa lững thững đi dạo trên con đường về nhà, bầu trời đầy sao rộng giữa tầng không, gió đưa hương hoa sữa nhẹ nhàng lan toả.

– Cảm ơn em… hát hay lắm !
– Hi !
– Bài gì vậy em ?
– The first moment, chỉ hát cho dịp đặc biệt thôi nhé !
– Dịp… gì vậy ? Cho anh biết được không !

Tiểu Mai dừng lại trước cổng nhà, nàng khẽ mỉm cười rồi lấy từ trong túi xách ra một chiếc hộp màu đen được gói nơ hồng:

– Mừng Valentine ! – Nàng nghiêng mái đầu nhìn tôi.
– Valentine….. ? – Tôi ngớ người, giờ phút này mới nhận ra rằng hôm nay là… ngày 14 tháng 2, ngày Lễ tình nhân, và đúng là bản nhạc khi nãy Tiểu Mai vừa hát, là bản nhạc mà Yomost thường chọn quảng cáo vào dịp lễ tình yêu.
– Ừa ! – Tiểu Mai nhẹ gật đầu.
– Chết… anh quên…. ! – Tôi giật bắn người, quả tình là hôm giờ vì cứ nghĩ đến Tết, nên tôi toàn đếm ngay theo âm lịch, tức là hôm nay… 27 Tết chứ không tính ngày dương lịch, hôm nay là 14 tháng 2 nên hèn gì đôi lứa đều đi chơi cùng nhau, thế nên tôi quên mất luôn… chuyện mua socola và hoa tặng nàng.

Nhưng Tiểu Mai chỉ đặt một ngón tay vào môi tôi ra dấu im lặng, rồi nàng nói:

– Ngốc ơi, của anh là ngày này tháng sau mà !
– Là… sao ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.
– Là Valentine trắng, và hoa hồng trắng, nhớ nhé ! – Nàng hấp háy mắt.
– Ừ… ừ…. ! – Tôi gật đầu ấp úng.

Và Tiểu Mai nhẹ nhón chân, nàng khẽ hôn vào má tôi, rồi thẹn thùng mỉm cười hạnh phúc:

– Em yêu anh !
-……… !

– Anh ngủ ngon nhé, Tết lại sang nhà em chơi !
– Ừ… ừ….. !
– Hì, trông mặt kìa, em vào nhà đây !
-……. Em…. ngủ ngon…. !
– Ừa, ngốc ạ !

Rồi nàng quay bước vào nhà, để tôi tần ngần đứng mãi trước cổng, trên tay vẫn còn cầm hộp socola quà tặng ngày Lễ tình nhân.

Đến giờ này, khi viết những dòng này, tôi vẫn không tài nào diễn tả được trọn vẹn cảm xúc của khoảnh khắc ngày hôm ấy, chỉ biết rằng đó là thời khắc mà tôi tưởng như trên thế giới chỉ có tôi và Tiểu Mai, và tôi đoán rằng cả đời này mình cũng không thể dùng bút mực nào mà tả lại được cảm giác ngày ấy bằng những áng văn chương thông thường.

Chỉ biết, đó là khoảnh khắc của niềm hạnh phúc trường tồn, như suối nguồn tuôn trào bất tận, và sẽ còn mãi cho đến về sau, vẫn trọn vẹn một cảm giác như ngày ban đầu, như… khoảnh khắc đầu tiên…. The first moment !

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Chịch em hàng xóm cạnh nhà tôi
Phần 2 Khóc thét. Vào Facebook thấy mình được gắn thẻ. Chính mình nổi bật giữa trang là ảnh mình đang đái bậy. Cái caption cũng không thể đau lòng hơn. “Đi họp Đoàn đến thấy anh bí thư khoe hàng với cây chuối”. Khỏi phải nói. Giờ mới hiểu vì sao hôm trước bị đá gãy chân. Chính mình đây còn không giữ được bình tĩnh, chỉ muốn vạng cho nhỏ một chày. Họ hàng anh em nhà nhỏ được bữa cười thả phanh. Mà mất dạy cái là bạn bè mình mới khốn. Chúng nó vào hùa cười rũ rượi, bình luận chém mình tơi tả cùng phe địch. Tự nhiên còn mỗi mình mình một phe. Không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ với hàng xóm Truyện bóp vú Truyện bú lồn Truyện sex có thật
Gia đình bên vợ - Tác giả Why Not Me
Lên máy bay về lại nhà tôi nôn nao chờ câu trả lời của Má... nhưng đã hơn tuần rồi, vẫn chưa có tin tức gì. Tôi biết là đề nghị của tôi làm Má rối beng! Má đang sống một cuộc sống trầm lặng rồi tai họa đâu lại giáng xuống: Liên tiếp chồng chết rồi con gái cũng mất. Nhưng cuộc sống vật chất của Má thì rất ổn định, Má có một mảng kinh doanh đủ để sống thư thả và nuôi ăn học con Trâm một cách dư dả. Kế bên đó cuộc sống tình cảm thì lại trống vắng từ bao nhiêu năm rồi. Má ưa thích tình dục nhưng cuộc sống hiện...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Đụ mẹ ruột Thọc tay vô đít Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex Full
Thung lũng hoa vàng (Update Phần 14) - Tác giả BA CU LA
Sáng hôm sau, Thủy ngủ đến 12 giờ trưa, nàng thỏa mãn đến từng tế bào, đây là trận đụ để đời của nàng. Sơn đi chợ về, nàng ôm cổ chồng nũng nịu: Em xin lỗi anh đêm qua đã lớn tiếng với anh. Sơn hôn vợ âu yếm: Anh có giận em bao giờ đâu mà xin lỗi, lúc nào anh cũng yêu thương em nên lo sợ hão huyền, à này anh có ý kiến chắc em thích: Nói em nghe thử. Thấy em cực khoái với Lao Ái, anh cho phép em vài tuần hay một tháng hưởng lạc thú một đêm, em sẽ không bị bệnh quỷ quái đó...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện 18+ Truyện bú lồn Truyện NTR Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng