Tiểu Mai - Quyển 2

Phần 94

Chiều hôm sau, tôi đóng một bộ mặt thảm thương ngồi thu lu như tội phạm tra tay vào còng trước mặt Tiểu Mai, thậm chí chả dám hớp một ngụm trà đào thơm ngon nào.

– Anh sao thế ? Căng thẳng vậy ? Em không hỏi gì nhiều đâu ! – Tiểu Mai tủm tỉm.
– Ừ… thì hỏi gì hỏi đi ! – Tôi lắc đầu nguầy nguậy.
– Hi, uống trà đi ông tướng, trông vậy mà nhát, em ăn thịt anh hay sao mà sợ ? – Nàng phì cười đẩy tách trà về phía tôi.
– Ừm…. ! – Nhấp môi một ngụm trà để lấy giọng trả lời thẩm vấn, tôi biết cái màn này của các điều tra viên quá mà, thấy trên phim hoài.

– Vậy được rồi, tối qua học võ với Tuấn có gì đặc biệt không ? – Tiểu Mai bắt đầu hỏi.
– Không… cũng bình thường ! – Tôi chối biến không dám nhắc lại vụ Thu Sương.
– Ừa, về chuyện của Minh Châu thì em đã suy nghĩ rồi, anh muốn nghe không ? – Nàng mỉm cười tiếp lời.
– Ừ… nghe… em nói sao anh nghe vậy…. ! – Tôi gật đầu.

– Thế này nhé, anh bảo là chưa bao giờ quen biết với Minh Châu, đúng không ?
– Ừ, chưa hề !
– Nhưng theo như hôm trước thì rõ là Minh Châu có quen biết với anh, bởi thái độ đó không thể nào là đùa cợt được !
– Cũng có thể là người nhầm người chứ ?
– Nếu nhầm thì làm sao biết anh có vết sẹo ở sau bả vai ?
– Ừ… rồi…. !
– Vậy là em nghĩ có khả năng hai người đã từng quen biết nhau, thế nhưng vì một lí do nào đó mà anh đã quên mất Minh Châu !
-………. !
– Và đồng thời, Minh Châu cũng không nhận ra anh được !
– Sao không nhận ra ? Hôm qua chẳng phải nhỏ đó còn bảo anh… là phản bội còn gì ?

Tiểu Mai nhoẻn miệng cười rồi đưa mắt nhìn tôi ẩn ý:

– Vấn đề chính là ở chỗ này đấy !
– Là sao ? – Tôi ngơ ngác.
– Anh có bao giờ hỏi tại sao rằng, khi anh bị chuyển lớp qua A2 hồi lớp 10, chắc chắn Minh Châu sẽ biết được tên anh là Võ Trí Nam khi được giới thiệu, vậy thì tại sao bạn ấy lại không tiếp cận anh nếu như thật sự là biết anh ? – Nàng chậm rãi nói.
– Thì… có thể là anh trùng tên với ai đó ! – Tôi chưng hửng.

– Ừ, rất có khả năng trùng tên, có thể Minh Châu cũng đã từng nghĩ như vậy, và thêm một lần nữa anh lại có mặt ở A2, khi mà Noel vừa rồi anh có diễn Guitar ở trước mặt thành viên hai lớp, và hôm ấy em thấy có cả Minh Châu ngồi xem !
– Thì sao ?
– Vậy nên chắc chắn Minh Châu biết đích xác anh là Võ Trí Nam, không những một mà đến hai lần, thế nhưng bạn ấy vẫn không đến gặp anh, nếu thật sự là có quen biết ?
-…….. !
– Chính vì vậy em cho rằng, cả anh và Minh Châu trong quá khứ đều chưa từng gặp nhau, chỉ có Minh Châu biết tên anh, và anh thì chẳng biết tên bạn này, thế nên khi anh qua A2 thì Minh Châu chỉ đơn thuần suy nghĩ là anh trùng tên với người quen của bạn ấy !
– Cái gì mà tùm lum vậy ??!!

– Nói ngắn gọn như vầy nhé, MMinh Châu trước giờ vẫn cứ nghĩ anh trùng tên với người bạn ấy quen, bởi bạn ấy chưa hề biết mặt anh nên không dám khẳng định anh là Trí Nam với vết sẹo sau bả vai. Và chỉ đến ngày hôm kia, bạn ấy mới biết đích xác anh đúng là người quen ngày trước !

– Sao biết ? Chỉ bằng một cái tên và một vết sẹo à ?
– Anh nhớ lại đi, ngày hôm đó, bọn mình đang nói chuyện với Minh Châu, và bạn ấy biết anh tên Nam rồi, vẫn cư xử bình thường, vẫn không hỏi gì chuyện vết sẹo. Thế nhưng tại sao chỉ trong một phút ngắn ngủi sao đó, bạn ấy lại đề cập đến vết sẹo của anh ở bả vai như một người quen ?
– Tại sao ??!! Anh có nói gì đâu !
– Anh có nói một câu đấy !
– Nói gì ?

Tôi lúc này thì đầu óc đã gần như bốc khói trước những suy luận của Tiểu Mai rồi, thế nhưng nàng vẫn từ tốn tiếp tục khai thác vấn đề:

– Thực chất chuyện vết sẹo chỉ là một điều kiện cần để Minh Châu xác nhận lại anh có đúng là người bạn ấy quen biết hay không thôi, còn lí do mà Minh Châu hỏi như vậy, chính là do một câu nói của anh !
– Câu gì ?
– Anh nhớ lại xem, anh nói với Tuấn một câu mà ngay sau đó, Minh Châu thay đổi hẳn thái độ !

Trí óc tôi vội liên tưởng ngược thời gian trở lại với tình huống của ngày hôm đó….

Khi đó tôi đang càu nhàu Minh Châu…..

Rồi thằng Tuấn rách kêu tôi lại định rủ đi học võ….

Và tôi mới nói….

– Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa ? – Tôi ngớ người ra như sực tỉnh giấc mộng.
– Chính xác rồi đấy, câu nói này của anh là điều kiện đủ để Minh Châu nhận biết trở lại ! – Tiểu Mai mỉm cười gật đầu.
– Nhưng… câu này…. ? – Tôi ấp úng.

Tiểu Mai chậm rãi châm trà vào tách, rồi nàng đưa mắt nhìn tôi đầy ý nhị như xoáy sâu vào tận tâm can tôi, nhẹ nhàng nói:

Em nghĩ câu nói này của anh khá đặt biệt vì có vần có điệu như là thơ vậy, thế nên nếu anh nhớ ra được trong quá khứ anh đã từng nói với bạn gái nào câu này, thì rất có thể anh sẽ nhớ ra được Dạ Minh Châu là ai, và đã quen biết với anh như thế nào!

” Trên đời này chỉ có một không hai,
Chính ta đây chứ còn ai đâu nữa ! ”

Hai câu thơ mà tôi thường hay dùng vào mỗi lần tự hão bản thân, thực ra thì sự tích của nó cũng khá là hi hữu, bởi tôi chả phải là tác giả, mà chủ nhân của hai câu thơ ấy là một thằng bạn cũ học cùng lớp cấp 2, thằng đó tên là Như Hoà.

Thằng này khách quan mà nói thì trong lớp nó là học sinh cá biệt, rất có máu mặt trong trường, ai chạm nọc là nó chiến luôn chứ chả có sợ bố con thằng nào. Nhưng về chủ quan, thì nó chơi rất được, rất anh hùng, tuy có đôi lúc là anh hùng… ” bện ” rơm. Như một bữa vào năm lớp 9 của tôi, trong lớp có một thằng tên là Mai Bảo, thằng này thì hình như bị khờ kinh niên, nên học thì dốt mà thường xuyên bị bạn bè trong lớp bắt nạt. Thế cho nên vào giờ ra chơi, tôi còn nhớ là sáng hôm đó thằng Bảo béo đang ăn xoài chấm muối ớt trong bọc nylon, thì thằng Huy Hoàng trờ mặt tới. Cũng cần nói sơ qua về thằng Hoàng này, mặt mũi khá sáng láng, học hành thì làng nhàng nhưng luôn tự cho mình là biết võ công, là đệ nhất thiên hạ, cứ đụng một chút là nó lại giở võ tự chế ra. Nhưng võ công của nó toàn là rút ra từ mấy bộ truyện tranh, nhất là bộ ” Truyền nhân Atula ” của Nhật Bản.

Nhắc lại lúc đó, thằng Hoàng phóng đến chỗ Bảo béo:

– Ăn gì đó mày ?
– Ăn xoài, ngon lắm, mà tao không cho mày ăn chực đâu ! – Bảo béo vô tư đáp, vẫn chúi mũi vào bịch xoài muối ớt.
– Á cái thằng này láo, Khôngkhôngno tao đây mà thèm ăn của mày à !

Tru tréo rồi thằng Hoàng liền giơ ra cái cùi chỏ cộc lốc của nó, rồi hét lớn:

– Xà phá sơn… hây da…… !

Theo tôi được biết, ” xà phá sơn ” là tuyệt chiêu trứ danh của nhân vật Khôngkhôngno Viên Minh phái trong truyện ” Truyền nhân Atula “, chiêu này kết hợp giữa nắm đấm và chỏ tay tạo thành đòn liên hoàn nối tiếp nhau. Thế nhưng thằng Hoàng thì nào có căn cơ võ học gì, nó chỉ toàn múa may loạn xạ, vậy nên tuyệt kỹ ” xà phá sơn ” của nó không trúng vào bịch xoài trước mắt, mà… là thằng Bảo béo bị dập mồm.

– Bốp….. ! – Cùi chỏ thằng Hoàng hất ngược đầu thằng Bảo lên trên.
– Oá…. oá…. oá….. ! – Thằng Bảo lăn đùng ra đằng sau mà la oai oái, nhưng chả dám làm gì thằng Hoàng.

– Hê… cho mày… chừa… tao về chỗ đây ! – Thằng Hoàng vẻ như có hơi hối lỗi vì đòn thế trật đường rày của mình, nhưng trót đóng vai ác rồi thì phải đóng cho tròn, nó cố nói cứng rồi bỏ đi.

Thằng Như Hoà lúc đó đang ở dãy bàn bên kia, quỳ xuống trước mặt một nhỏ con gái có tên là… Phối Trinh:

– Trinh, nhân danh nữ hoàng… giao phối, tôi xin… giao phối với nữ hoàng !

Rõ là thằng Hoà chỉ mang ý cà khịa chọc chơi thôi, ấy vậy mà nhỏ Trinh đỏ bừng mặt rồi ngúng nguẩy bỏ chạy ra khỏi lớp trong tràng cười sặc sụa của đám bạn. Nghe tiếng thằng Bảo tru tréo, Như Hoà chẳng cần đoán cũng biết tác giả vụ việc này là ai:

– Hoàng, mày chơi vậy mà được à ? – Thằng Hoà nóng gáy nạt lớn.
– Ơ… thằng này sao thế ? – Thằng Hoàng sửng sốt vì bị gọi giật lại.
– Sao cái cùi chỏ tao nè, mày ăn hiếp nó vậy mà coi được à ? – Thằng Hoà tiếp tục to tiếng, vẻ như nó rất… cưng chiều bộ tướng mũm mĩm của Bảo béo.
– Thì… thôi kệ đi, chiều đi đá banh nữa không ? – Thằng Hoàng lảng sang chuyện khác.

– Đá cái mặt mày ấy, không biết võ mà còn làm oai !
– Ơ… mày ngon, bước dzô mà chơi này, xem tao có biết võ không !
– Được, bữa nay tao cho mày biết !
– Hê, xem ” Xà phá sơn ” đây !

Và như thế, hai ông tướng lao vào đấm đá nhau túi bụi chỉ vì một lí do lãng nhách xa rồi với ” chính nghĩa ” bảo vệ Bảo béo ban đầu, đó là chứng minh… mình biết võ công.

– Bốp… binh…. ặc ặc…. nó cắn tao……. !
– Dzô, quất nó đi !
– Cố lên thằng Hoàng, Atula gì yếu thế !
– Chắc nó là Atu… hú, hê hê !

Kết thúc trận ẩu đả quần nhau hôm đó, thằng Hoàng lăn đùng ra chết giấc vì bị đá vào… chỗ hiểm ở giữa hai chân, còn thằng Hoà thì đứng dậy giơ tay hét vang sau chiến thắng cực kì xấu mặt đàn ông:

– Mày tưởng mày biết võ hả con ? Mày nghĩ mày là ai ? Mày biết lớp này ai mới biết võ không ?
– Hu ra, quá dữ cho anh Hoà ! – Bọn bạn vỗ tay inh ỏi.

– Trên đời này chỉ có một không hai, chính ta đây chứ còn ai đâu nữa ! – Thằng Hoà vỗ ngực như khỉ đột hầm hố gào lên trong những tràng hò hét cổ suý của cả đám con trai trong phòng học.

– ” Ể… câu này hay đấy chứ, duyệt ! ” – Tôi nghĩ thầm trong bụng khi đang đứng ngoài hành lang cửa lớp.

Như vậy đấy, câu nói ngẫu hứng của thằng bạn cũ Như Hoà đã trở thành câu thơ cửa miệng mà sau này mỗi lần tôi muốn chứng tỏ bản thân thì đều vỗ ngực nói càn như thế.

Chấm dứt sự tích về hai câu thơ bất hủ kia trong quá khứ, quay trở lại với thực tại, tôi vẫn đang lẩm nhẩm kể lại mọi chuyện cho Tiểu Mai nghe, và lúc này nàng chỉ tủm tỉm cười, rồi hỏi tôi:

– Cũng vui ha, mà.. lúc đó anh ở đâu, không can mấy bạn đánh nhau ra chứ ?
– Lúc đó…… ! – Tôi gãi đầu ấp úng.
– Anh kể là học võ từ nhỏ rồi mà ? Phải không ? – Nàng nhìn tôi.
– Ừ… lúc đó anh…… đang tán chuyện với nhỏ A2 lớp bên ! – Tôi khổ sở thú nhận.

Vâng, con nhỏ mà tôi nhắc đến chính là nhỏ lớp phó của 9A2 mà tôi từng đem lòng mê mẩn, nếu không muốn nói là hâm mộ. Bởi nhỏ này dáng cao, xinh xắn lại cười rất hiền, tôi cứ gọi là chết đứ đừ, ngày nào cũng tranh thủ giờ ra chơi để tán chuyện với em ấy. Chỉ tiếc một nỗi là tôi ngày ấy chỉ là một thằng con trai thấp lè tè, đứng chưa đến vai em nó thì nói gì chuyện cặp kè yêu đương. Vậy nên sau khi thi chuyển cấp, hai đứa tôi đường ai nấy đi, em nó học chuyên Hoá ở trường Chuyên, tôi thì qua học trường cấp 3 hiện nay. Thế nhưng tuyệt nhiên em này không phải là Dạ Minh Châu, tôi chắc chắn như thế.

Tiểu Mai lúc này lắc đầu thở dài:

– Đồ mê gái !
-……… ! – Tôi ngượng chín người, không dám hó hé một chút gì.

Chừng như thấy tôi cứ cúi gằm mặt muốn rụng luôn đầu trên cổ đến nơi thì Tiểu Mai mới tiếp chuyện trở lại bằng một thái độ không lấy làm vui vẻ lắm:

– Thôi, anh về nhà cố nhớ lại hai câu thơ đó đã từng nói với bạn gái nào chưa là được, nhớ ra rồi thì báo em biết !
– Ừ… rồi… ! – Tôi gượng gạo đáp.
– Vậy được rồi, anh về nhà ôn bài đi, mai sáng nhớ qua chở em đấy ! – Nàng nói.
– À mà… nhớ ra Minh Châu là ai rồi thì sao ? Anh làm gì nữa ? – Tôi vội thắc mắc.

– Chuyện của anh, tự giải quyết cho ổn thoả chứ sao !
– Thôi… anh biết gì đâu, ngại con gái lắm !
– Xạo, ông trăng hoa thế còn gì !
– Hồi đó thôi, thì… thằng con trai nào chả thế, cứ gái xinh là thích thôi mà !
– A… vậy ra ông yêu tui cũng vì lí do đó chứ gì ?
– Bậy… bạ….. !

Tiểu Mai nheo mắt nhìn tôi dò xét, rồi nàng thản nhiên nói:

– Anh tự giải quyết đi, còn để em nhúng tay vào thì sẽ có lúc anh sẽ ước gì em chưa từng can dự vào đấy !
– Là… là sao ? – Tôi đần mặt ra.
– Là em giúp anh đến đây thôi, chuyện quá khứ của anh thì em không để tâm nhiều, qua rồi thì qua ! – Nàng nhún vai đáp.
– Ừ…… ! – Tôi miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

Đạp xe ra về trong ánh nhìn đầy ẩn ý của Tiểu Mai, tôi vừa ngượng vừa sợ, ngượng vì từ giờ nàng đã biết thành tích bất hảo của tôi trong quá khứ và sắp có nguy cơ lòi chành ra thêm một em ” thứ phi ” nữa, sợ là vì…. nàng bảo nếu mà nhúng tay vào thì tôi sẽ có nguy cơ phải hối tiếc vì đã để Tiểu Mai tham gia.

Chẳng biết cô tiểu thư kiêu kỳ nhà tôi sẽ định làm gì đây nữa, nếu như trong trường hợp tôi không thể nhớ ra Minh Châu là ai ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 2
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện teen
Ngày cập nhật 02/08/2017 12:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cô giáo Trinh (Update Phần 34) - Tác giả Lưu Manh
Phần 34 Cái chữ “con nít” mà Tùng sử dụng để nói về Quân không hoàn toàn đúng lắm, vì hiện tại cậu ta đang sắp sửa làm chuyện “người lớn”. Căn phòng mà Quân thuê cũng khá rộng rãi với tông màu đỏ chủ đạo, bên trong gồm hai mặt kính có thể ngắm thành phố ngập tràn trong ánh đèn điện, một chiếc giường size King ngay chính giữa, ở một bên còn có cả bồn tắm mở. Vừa nhìn đã biết rằng chức năng của căn phòng này khác bình thường. Sau khi đặt Trinh nằm lên giường, giúp cô cởi đôi giày cổ cao ra thì Quân kéo hết rèm cửa lại, đổi từ đèn trắng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện sex cô giáo Truyện sex học sinh
Bán dâm cứu mẹ
Phần 2 8h sáng, đường Sài Gòn đầy xe cộ, chật chội và khói bụi. Hoa Nhiên khoác lên mình bộ đồng phục học sinh, bên ngoài là chiếc áo khoác, khẩu trang và gọi grab chở đến khách sạn. Đang trên đường đi thì vị khách hôm qua đã gọi điện thông báo họ đã đến nơi và báo số phòng. Chiếc grab dừng ngay trước cửa khách sạn. Con bé nhanh chóng trả tiền và vào thang máy, đến trước cửa phòng. Nó hít một hơi thật dài rồng đưa tay gõ cửa. Vị khách hôm qua mở cửa kèm theo nụ cười bí hiểm. Khách: Em vào đi, tụi anh đang chờ đây. Vừa bước vào phòng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Đụ lỗ đít Đụ tập thể Thác loạn tập thể Thọc tay vô đít Truyện 18+ Truyện BDSM Truyện người lớn Truyện sex bạo dâm Truyện sex hay Truyện sex mạnh Truyện sex nặng
Thằng đểu và con đĩ
Đến chiều hai đứa dẫn nhau xuống biển. Em trong bộ bikini màu cam nổi bật. Vòng eo thon của em với cặp mông căng tròn hút mọi ánh nhìn bất cứ đâu em đi qua. Vòng 3 của em là thứ tôi thích nhất. Thỉnh thoảng tôi còn lấy làm gối nữa chứ. Hai đứa vùng vẫy trong làn nước trong xanh của biển. Em thích thú như trẻ con vậy. Nhìn em gợi cảm trong bộ đồ 2 mảnh, thú tính nổi lên. Tôi đẩy phao em ra xa, tôi nghịch ngợm cơ thể em. Em nằm trên phao mặc kệ tôi làm gì thì làm. Tôi liền thò tay vào ngực em xoa nhẹ làm...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ cave Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện sex có thật Truyện teen

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng