Chúng tôi ngồi cạnh nhau, phía đối diện là Trân đang mang sắc mặt bàng hoàng đến u uất.
Em chầm chậm thở hắt ra:
– Chuyện là như vậy đó, Trân à!
Đó quả là một câu chuyện dài, rất dài mà chính tôi suốt tuần qua cũng nhất thời chưa thể nào tiếp thu hết được. Huống hồ gì là Trân chỉ mới nghe từ em kể ra trong vài chục phút vừa rồi.
Bầu không khí trở nên nặng nề, đậm đặc như ly cà phê đen uống dở trên bàn. Tôi nhấp một ngụm nữa rồi mới nói:
– Anh có thể đảm bảo đây là sự thật!
Trân không để tâm đến lời tôi nói, run run đáp:
– Suốt mấy năm không một tin tức, rồi giờ chị bảo em là do này do nọ… rồi bất đắc dĩ thế này thế kia. Em biết thế nào được? Chị, chuyện vậy em làm sao mà nghe được?
Tôi bối rối toàn phần, nhìn sang em cũng đang nhất thời im lặng, nhưng những ngón tay lại đang nhịp nhịp trên mặt bàn.
Không nghe được câu trả lời mình muốn nghe, Trân gằn giọng:
– Em… cả một thời lẽo đẽo theo chị, gì cũng nghe chị, gì cũng học từ chị, thậm chí lấy chị làm hình mẫu cho bản thân em muốn trở thành sau này. Còn chị thì… chị có nghĩ gì tới em không?
Như đã biết trước, em bình tĩnh đến lạnh lùng mà đáp:
– Chị thế nào với em thì em cũng tự biết rồi, đừng hỏi như vậy!
Trân một phen chấn động, tròn mắt thảng thốt:
– Còn những điều chị nói hồi đó thì sao?
Con bé rất nhanh đưa mắt sang phía tôi lúc này cũng đang thắc mắc hồi đó là những điều gì, rồi lên giọng lặp lại câu hỏi, như thách thức:
– Những lời ngày xưa chị nói với em ấy? Chị!
Em khẽ nhíu mày, thở dài đáp với ngữ khí cương quyết:
– Chị chưa từng nói những lời như vậy với em, Trân à!
Như bị đập tan đi cứu cánh cuối cùng, đôi mắt bé Trân đỏ hoe, ầng ậng nước mắt, run rẩy nói:
– Kể cả… cho dù bây giờ, ừ chị nói gì cũng được. Nhưng kể cả như vậy, chị… cũng không có tư cách ngồi ở bên đó…
Em nhướn đôi hàng mi ra chiều khó hiểu:
– Bên nào cơ?
– Bên nào… – Tôi cũng thắc mắc.
Và Trân bất thần chỉ thẳng vào mặt tôi, nói như hét:
– BÊN ANH!
Tôi nghe tim mình như bị dộng một phát thật lực, em ở cạnh bên cũng thẫn thờ bối rối. Và cả hai đứa nhất thời đều không biết phải nói gì, chỉ ngồi lặng im nghe tiếng cô em gái của mình đang nức nở từng hồi.
Một vài người trong quán nghe động bèn nhìn sang, rồi như cũng lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra mà thì thào đôi ba câu rồi lại quay đi.
Quán café không quá đông, âm thanh người qua kẻ lại lúc to lúc nhỏ liên tục không dứt lại tựa như chẳng ảnh hưởng gì đến bầu không khí của bàn ba người trong góc, vẫn đang tịch mịch đến lạ thường.
Tôi nhìn Trân gục mặt vào đôi bàn tay, vai run lên thổn thức. Tôi nhìn em, nửa phần lạnh băng nửa phần buồn bã.
Tôi nhìn vào tâm can, tự hỏi tôi đã làm gì thế này? Cuộc gặp này là đúng hay sai?
Tôi đã làm gì không phải?
Hay số phận đã run rủi cho chuyện này nối tiếp chuyện kia, định mệnh tựu trung dồn ép con người đến bức bách tột cùng.
Rồi tôi đưa mắt nhìn ra cửa kính, bên ngoài mưa lất phất rơi, bầu trời một màu âm u xám thẫm. Cái thành phố tấp nập xô bồ này chưa bao giờ mang đến cho tôi một cảm giác thuộc về, loại cảm giác yên tâm thư thái.
Tôi nhớ những ngày nắng cũ xưa ở nơi phố biển quê nhà, những ngày giữa chúng tôi vẫn còn là những tiếng cười rộn rã giòn tan. Có hạnh phúc thì có sẻ chia, có khó khăn là cùng nhau gánh vác. Và lúc nào cạnh hai đứa cũng là bé Trân rạng rỡ đến mát lành, ngây thơ hoạt bát vạn phần dễ thương.
Tự hỏi sự vụ ra nông nỗi thế này, là bắt đầu từ đâu.
Miên man lục tìm trong dòng ký ức giữa tiếng mưa tí tách bên ngoài, tôi nhận ra rằng.
À thì, tất cả xem như là bắt đầu từ khoảng thời gian hơn hai năm về trước. Bắt đầu từ những ngày Tiểu Mai bị bệnh phải nằm ở nhà tôi.
Đúng rồi, là lúc nàng sốt cao đến đau đầu xiết buốt…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |