Tiểu Mai - Quyển 3

Phần 68

Sự vụ diễn ra sau đó thì tôi chỉ bị ba cú đầu mấy cái chứ ông không trách phạt nặng nề gì vì thủy chung cũng là cả nhà đều lo cho Tiểu Mai. Buổi tối, cơm nước vừa xong xuôi là tôi lại mang thuốc lên phòng cho nàng uống rồi xuống dưới nhà chuẩn bị bài vở ngày mai. Mà thật tình thì đầu óc tôi vẫn cứ suy nghĩ miên man hết lo bên nọ lại xọ bên kia chứ chẳng tập trung được gì sất.

Và lúc này đây, cứu tinh của tôi xuất hiện.

– Anh, mở cửa cho em với! – Bé Trân dựng xe ngoài cổng nói vọng vào.

Như chỉ chờ có thế, tôi phóng vọt ra ngoài mở cửa cho con bé vào, vờ vịt trách:

– Chị bị bệnh mà cả chiều không thấy em đâu, giờ này mới vác xác tới ha!

– Hứ, chiều giờ em đi học thêm với bác em cũng đang bệnh nên ba mẹ qua thăm rồi bắt em ở nhà coi nhà chứ bộ. Vừa về là em chạy qua nhà anh liền nè! – Con bé nguýt dài.

Rồi Trân nhấc balô trong giỏ xe đeo lên vai, quay sang hỏi tôi:

– Chị sao rồi, anh?

– Mới uống thuốc xong, đang nằm nghỉ trong phòng! – Tôi đáp, thắc mắc thêm. – Em mang balo qua đây làm gì mà to thế, lại mua truyện à?

– Truyện gì mà truyện, quần áo của chị Mai đó! – Trân trả lời.

Tôi tròn mắt hỏi:

– Ủa, hôm qua không phải đem hết rồi sao?

Nào ngờ con bé đá vào chân tôi, hừ mũi đáp:

– Anh ngốc, hôm qua vội quá em chỉ mang sơ đồ đạc của chị thôi, nãy phải qua nhà chị đem thêm nè!

– Thêm gì mà nhiều quá vậy? – Tôi nhìn chiếc balo trên vai Trân mà ngẩn tò te.

– Đồ đạc con gái, anh hỏi làm chi nhiều chuyện ha! – Con bé bực bội nói.

Lúc bình thường mà Trân thái độ lồi lõm thế là tôi đã cốc đầu một cái rồi, nhưng đang thời điểm đặc biệt thì mình phải đối xử đặc thù. Hiện giờ ngoài mẹ ra tôi chỉ còn trông cậy thêm vào mỗi mình Trân là sẽ cùng với mẹ bên tả thanh long, bên hữu bạch hổ hợp thành bộ đôi nuôi bệnh mạnh nhất tam giới. Tất cả vì sức khỏe của Tiểu Mai, một lần nữa nhắc lại với bạn đọc rằng có lên núi đao xuống chảo dầu tôi cũng không nề hà chi hết.

Vội nở nụ cười cầu tài, tôi đon đả:

– Thì thôi không hỏi nữa, em mang đồ lên phòng thăm chị đi!

– Ừa, anh đừng có xớ rớ ở ngoài nghe lén hay vô trong quậy quọ á nha, chỗ chị em con gái! – Trân phủi tay đuổi tôi như đuổi ruồi.

Cái con yêu nghiệt này thấy hổ không ra oai lại tưởng là mèo bệnh, tôi phải nín nhịn lắm mới nặn ra được một nụ cười hòa nhã nữa:

– Ừ, anh biết rồi, mời em lên lầu!

Mạ tộ, nhà tôi mà con bé làm như nhà mình, cấm tới cấm lui nghe bực bội dễ sợ. Nhưng thôi, đại cục làm trọng. Vả lại biết đâu Tiểu Mai cần dặn dò bé Trân những gì thì sao.

Nghĩ thế nên tôi lại ngồi vào bàn học mà… tiếp tục nghĩ ngợi linh tinh. Đến tầm hơn chín giờ đêm thì Trân mới xuống dưới chào mọi người để ra về, hại tôi một phen ôm bụng thắc mắc chẳng biết hai chị em nói gì mà lâu thế.

– Ủa nãy hai người làm gì mà lâu quá vậy? – Tôi tò mò.

– Chuyện con gái người ta, anh hỏi làm gì! – Trân quắc mắt.

– Thì… hỏi thôi mà, anh lo em nói lâu quá làm Mai mệt, người bệnh cần được ngủ nhiều mà! – Tôi viện lý lẽ.

– Dạ em biết rồi anh hai, em chỉ lên nói với chị vài câu rồi chị ngủ liền. Em còn ngồi xếp đồ ra tủ cho chị nữa, được chưa? – Con bé bực bội xổ một tràng vô mặt tôi như trả bài đầu giờ.

Đến đây thì tôi hết ham hỏi nữa, vội cười chào tiễn Trân ra về, lại còn chúc thượng lộ bình yên đêm tối an lành các kiểu.

– Mày vô ôn bài tiếp đi rồi ngủ! – Mẹ tôi đi lên nhắc.

– Dạ con biết rồi, ủa giờ mẹ cũng ngủ hả? – Tôi đóng cổng nhà, quay lại hỏi.

– Ừm, mệt cả ngày rồi, mai còn dậy sớm đợi bác Viêm qua tái khám cho bé Mai nữa! – Bà trả lời, tay che miệng ngáp uể oải.

– Dạ, vậy thôi mẹ ngủ đi, tí con học xong cũng ngủ luôn!

Thế là cả nhà hôm nay đều ngủ sớm, chỉ mới ngày thứ hai Tiểu Mai bị bệnh mà dường như cường độ tất bật lo toan đã ảnh hưởng đến nhịp sinh hoạt gia đình. Cũng phải, mẹ tôi gần như chăm sóc con dâu tương lai của bà trọn ngày. Còn ba tôi thì… chắc là đi nhậu về mệt thôi, chuyện người lớn không nên quản vậy.

Còn mỗi mình tôi ngồi bên dưới nhìn lên cái đồng hồ treo tường mà đếm thời gian. Canh độ ba chục phút trôi qua, tầm mười giờ khuya là tôi vội vã dọn sạp, đóng sách dẹp vở nhanh như gió. Đánh răng rửa mặt xong xuôi, tôi lò dò lên lầu, lần này rút kinh nghiệm nên có cẩn thận gõ cửa phòng đợi vài giây rồi mới rón rén bước vào.

Tiểu Mai nghe tiếng gõ cửa nên nàng cũng gượng dậy ngồi tựa vào thành giường, trông thấy tôi liền nở nụ cười đôi phần mừng vui nhiều phần mỏi mệt.

– Em sao rồi? – Tôi ngồi xuống cạnh nàng, thì thầm hỏi.

– Cũng đỡ, em mới uống thuốc xong! – Nàng đáp.

Tôi rướn người tới, đưa trán mình chạm vào trán Tiểu Mai mà nhận rõ sự nóng hâm hấp từ nàng truyền sang mình.

– Chà… vẫn còn nóng quá! – Tôi lo lắng nói.

– Dạ… hy vọng ngủ dậy sẽ khỏe hơn. Anh cũng ngủ đi anh, mai sáng còn học sớm! – Nàng bảo tôi đi ngủ, nhưng bàn tay lại níu lấy áo tôi.

Tôi gượng cười trấn an nàng:

– Không sao đâu, anh ngồi với em chút nữa cũng được. Hồi đó hay thức khuya mà, giờ mới mười giờ chứ mấy!

Rồi tôi lại nhìn Tiểu Mai, chỉ mới bệnh hai ngày mà nàng tiều tụy hẳn đi, môi hồng ngày nào giờ nhợt nhạt trông thấy. Đôi gò má mỏi mệt mất đi vẻ kiêu hãnh ngày thường, làn tóc mai dính bệt lên trán, lên má vì mồ hôi cứ tỏa ra do sốt. Hơn hết là ánh mắt nàng, sự tinh anh ngày thường giờ bị thay thế bằng những ánh nhìn vô lực, bâng quơ.

– Anh hận anh quá… – Tôi nắm lấy tay nàng, cắn môi nói.

– Sao vậy anh? – Tiểu Mai ái ngại hỏi.

– Anh hận mình không phải là Nobita để đi hỏi mượn Doraemon cái máy chuyển bệnh, có cái máy đó thì anh chuyển bệnh của em qua anh từ đời nào rồi!

Nàng khẽ đánh lên tay tôi:

– Ngốc, để anh bệnh thay em thì em cũng không chịu được đâu. Anh đừng nghĩ vậy, nha!

Tôi nâng tay nàng lên, tựa cằm vào:

– Thà vậy chứ nhìn em như vầy, chịu sao thấu…

Tiểu Mai biết nếu cứ thế này thì tôi sẽ đâm ra tự trách bản thân đến thê thảm tột cùng mà khéo chừng sáng mai bỏ học luôn mất, nên nàng cố nói:

– Anh à, em bệnh mà được như này là tốt lắm rồi. Em ở nhà anh rất tốt, có ba mẹ anh chăm sóc nè, tối hôm qua mẹ anh còn sang chườm khăn mát cho em đó. Em biết ơn lắm. Rồi còn có Trân nè, rồi còn có…

– Có gì nữa? – Tôi thấp thỏm.

Nàng phì cười, khe khẽ đáp:

– Còn có anh kể chuyện em nghe mỗi đêm nữa!

– Ủa, có hả? – Tôi ngạc nhiên.

– Có mà, tối qua anh kể em nghe chuyện hồi mình mới gặp nhau đó!

– À, à…

Đúng là đêm qua trong lúc bối rối vì Tiểu Mai bất thần chợt khóc nên tôi mới túng quá hóa liều, vội kể bừa một chuyện gì đó hay ho cho nàng nghe nhằm đánh lạc hướng tập trung, tránh cho nàng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Không ngờ Tiểu Mai lại để tâm việc này mà đêm nay nhắc lại.

Nàng lắc lắc tay tôi, thỏ thẻ nói:

– Anh, kể chuyện em nghe nữa đi!

– À… ái chà, ừ ừ, để anh xem nên kể chuyện gì đây ta!

Tôi nhất thời bối rối chả biết phải kể gì, nhưng cũng lấy làm mừng rỡ vì ít ra còn biết bản thân mình có thể đáp ứng được yêu cầu này của Tiểu Mai chứ không hẳn chỉ là thằng đầu đất sụt sùi bi quan bên người bệnh.

Rồi tôi bắt đầu câu chuyện thứ hai của ngày thứ hai nàng bị bệnh, bằng một giọng ấm ớ:

– Đại khái là như vầy, hồi nhỏ anh từng bị bắt cóc tới hai lần!

– Hai lần… – Tiểu Mai ngạc nhiên.

– Ừa, lần đầu là lúc anh còn nhỏ xíu theo mẹ ra chợ chơi. Tự nhiên thấy có một bà già lang thang, rồi chẳng hiểu sao bả… bồng anh lên chạy đi mất. Cũng không nhớ lúc đó mẹ đang bận gì nữa, anh chỉ nhớ là lúc đó anh chả sợ gì, chỉ thấy tự dưng có người bồng mình chạy tốc độ nhanh, anh càng khoái!

– Rồi…

– Có bà bán chả cá trong chợ la lên bắt cóc trẻ em, rồi người ta hô hào sao đó, anh nhớ mang máng là lúc đó có cắn bả mấy cái mà chắc là không xi nhê. Sau đó bả thả anh xuống, chạy đi mất. Lúc này thì mẹ anh mới tới!

– …

– Lần hai là lúc mẹ dẫn anh với ông Phúc đi chơi công viên, lần này cũng không hẳn là bị bắt cóc mà là… anh tự chạy đi chơi rông. Mẹ sau này kể lại là quýnh quáng cả lên vì không biết anh đi đâu, sợ bị bắt cóc lần nữa. Tí xong thì cả nhà tìm được anh đang đứng chơi thả đạn tỏi với mấy đứa con nít. Rồi, từ đó anh hết bị bắt cóc!

– …

– Rồi sau đó mẹ lôi anh về nhà, ông Phúc vừa đi theo vừa cười sằng sặc… ủa?

Tiểu Mai đã ngủ mất tự lúc nào, có lẽ tôi “kể chuyện em nghe” hay quá hay sao mà nàng lúc này đã nhắm nghiền mắt rồi chìm vào say giấc. Thế nên tôi cũng sè sẹ thả tay nàng ra, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.

Đêm hôm đó, tôi vẫn cứ trằn trọc không sao ngủ được, mãi đến gần sáng mới thiếp đi được một ít. Nhưng sáng hôm sau tới lớp, lần đầu tiên tôi phải nốc café cho đầu óc tỉnh táo để còn căng mắt ra nghe giảng và chép bài. Tuy nhiên tôi chỉ chép được cho Tiểu Mai, và dự tính để về nhà mới chép lại cho mình.

Người tính không bằng trời tính, cả mấy ngày sau đó tôi tuyệt nhiên… không chép nổi vô vở mình lấy một chữ vì bài vở năm 12 thì nhiều mà sức người có hạn, chỉ chép mỗi tập vở Tiểu Mai là tôi đã phờ người rồi nên đành tự hứa với lòng là phần mình thì để sau vậy.

Và từ khi chương trình kể chuyện em nghe hằng đêm diễn ra thì bước sang ngày kế tiếp, tôi mặc nhiên lãnh nhận nhiệm vụ mỗi tối kể chuyện cho Tiểu Mai nghe đến khi nàng khỏi hẳn. Lịch trình cả ngày đại khái có thể liệt kê thành sáng đi học, trưa ào về ăn cơm rồi lên phòng thăm nàng, chiều ôn bài (tuyệt đối không đi chơi net với Khang mập hay đá banh với hội bàn tròn), tối ăn cơm xong thì đợi Trân qua thăm Tiểu Mai, khuya bắt đầu kể chuyện mãi đến khi nàng say ngủ thì tôi mới gọi là xong một ngày.

Tiểu Mai bệnh đúng bảy ngày, thế cho nên câu chuyện những ngày sau đó diễn ra như sau.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Mai - Quyển 3
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 06/07/2019 06:36 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Cao thủ kiếm hiệp – Quyển 4 - Dịch giả Meode
Phần 68 Trong bóng tối Tống Thanh Thư vẻ mặt cổ quái, tính tình mê luyến thiếu phụ theo kiểu của Hoàn Nhan Lượng này cũng hay a, nếu hai người không có xung đột lợi ích, hắn thật đúng là muốn kéo đối phương cùng một chỗ giao lưu trao đổi tâm đắc. Tuy nhiên Tống Thanh Thư cũng rõ ràng đây chẳng qua là mình ngẫm lại mà thôi, chứ Hoàn Nhan Lượng cùng mình thì quá khác biệt, Hoàn Nhan Lượng hành sự không cần cố kỵ, từ đầu tới đuôi cũng là một tên biến thái tham sắc tình cuồng. “Ta dù sao cũng còn cho là phong lưu, còn ngươi đây là thuộc loại hạ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dịch Tuyển tập Cao thủ kiếm hiệp
Em tôi
Mở mắt ra thì đã 9h sáng, em vẫn thở nhẹ nhàng trong vòng tay tôi. Dậy đi nhóc, 9h rồi em. Em mỉm cười quay lại ôm hôn tôi, ấm sực... Về thành phố đi anh Hai, ở đây chán quá. Anh có muốn ở lại thêm không? Ừm thôi về, ở đây cũng chẳng có gì xem... ngoài em... Tôi cười gian xảo. Xiiiii... Em nhảy tót xuống giường trần truồng nhún nhảy đi vào nhà tắm. ... Chúng tôi đi xe lửa trở lại Interlaken và lái xe về là Lucerne. Trên đường đi em nói: Anh có khó chịu chỗ đó không? Ngẩn ra một hồi: À...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ em gái Tâm sự bạn đọc Truyện liếm đít Truyện loạn luân Truyện người lớn Truyện sex phá trinh
Lạc thú nhà cô giáo (Update Phần 68) - Tác giả Leysek
Phần 68 Chỉ mới qua chén thứ tư mà cả Quang và ông Đại đều cảm thấy nóng rực người. Loại rượu này quả thực không dành cho những người tửu lượng kém. Rượu ngấm rất nhanh và ông Đại có cảm giác dục tính trong người ông đang phừng phừng bốc cháy. Ông Đại thỉnh thoảng cứ nhìn Linh chằm chằm với sự ham muốn cao độ. Nếu không có Quang ở đây thì có lẽ ông đã nhảy bổ vào nàng để gặm nhấm cặp vú đáng ghét kia. Đang nứng mà hai cái đầu ti của Linh cứ cương lên trong lớp áo mỏng khiêu khích làm ông Đại khó chịu vô cùng. Quang cũng đang nứng...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bú lồn Truyện liếm lồn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex cô giáo

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng