– Con nhớ đem hộp thuốc về, bác sĩ Viêm chia ra sẵn liều lượng rồi. Về tới nhà thì uống lần nữa, từ mai cứ ngày uống ba lần, uống hết ba ngày là xong! – Mẹ tôi ân cần dặn nàng.
– Dạ nhớ, con cảm ơn mẹ… a, dạ, con… – Tiểu Mai nhỡ miệng nên bất thần đâm ra ngượng ngập, cắn môi thốt lên nho nhỏ không thành tiếng. – Con… cảm ơn bác nhiều!
Hai mẹ con tôi đứng hình có đến cả lúc, gian phòng im phăng phắc chẳng ai biết nói gì lại càng khiến Tiểu Mai xấu hổ hơn nữa. Đôi gò má nàng ửng hồng lên hết cỡ, rồi từ từ chuyển sang màu gấc chín.
Mẹ tôi lên tiếng trước, bà cười ôn tồn:
– Như là hồi đó có đẻ thêm một đứa con gái vậy!
Rồi mẹ tôi nắm đôi bàn tay của Tiểu Mai lúc này bối rối đan siết vào nhau, bà vuốt tóc nàng rồi chạm nhẹ vào má, dịu dàng nói:
– Bác mà có con gái như con cũng coi như là phước báu ba đời!
Và đôi vai Tiểu Mai rưng rưng, rồi nước mắt như chực trào ra. Tôi đứng ở cửa phòng trông thấy, cũng đoán nàng chắc là đang nhớ mẹ, nhớ gia đình ở cách xa nghìn dặm.
Sợ rằng mình đàn ông con trai đứng đây mà òa ra khóc thì không được hợp cho lắm nên tôi rón rén lùi ra hành lang, lò dò miết cũng tới ban công sân thượng. Ngửa mặt nhìn lên ráng chiều vàng vọt, tôi bất giác cảm khái, nhớ đến câu hỏi của mẹ lúc ban trưa:
– “Sao con bé bệnh nằm cả tuần mà mẹ không thấy người nhà, họ hàng gì đến thăm thế con?”
Thở dài một hơi, tôi nhắm mắt lại, không dám nói với mẹ rằng Tiểu Mai muốn giấu đi bệnh trạng của mình. Mà lý do là theo lời bé Trân nói, và tôi cũng cảm nhận được rằng là, nàng muốn ở bên cạnh tôi đến chừng khi còn có thể. Bởi nếu chuyện nàng bị bệnh đợt này vỡ lở ra thì e rằng gia đình bên Nhật sẽ ép nàng trở về mất.
Mà cả hai chúng tôi đều không muốn thế, vậy nên tôi lẫn Tiểu Mai đều không hẹn mà cùng tâm ý tương thông, hiểu rằng chuyện này càng ít người biết càng tốt. Đặc biệt là với gia đình anh Triết, chỉ cần cô Ba biết chuyện là xem như xong. Bé Trân đã khẳng định với tôi điều đó ngay từ cái hôm Tiểu Mai ngã bệnh.
Tôi của khi đó, ở vào cái tuổi mười tám non dại đã có một quyết định ích kỷ đến tự tư là giấu biệt đi bệnh trạng Tiểu Mai lần này.
Mà rốt lại về sau, đến quay đầu hối hận cũng chỉ là tiếc nuối muộn màng.
…
Taxi chạy dọc đường biển Nguyễn Tất Thành, rẽ trái vào Tuyên Quang rồi lại rẽ phải một lúc nữa là đến nơi. Bác tài cũng sốt sắng phụ dỡ vali hành lý đặt xuống trước cổng rồi mới lái đi. Tôi lục tục tra chìa khóa vào cánh cổng màu đen quen thuộc, quay lại nói giọng bông đùa:
– Lỡ mở ra không được thì sao em ha?
– Thì em lại về nhà anh đến khi nào khóa mở được thì thôi! – Tiểu Mai lỏn lẻn cười đáp lại.
– Ngon, dám luôn!
– Dám sao không, mẹ… mẹ anh cho chứ bộ!
Tôi tháo ổ khóa đánh cách một tiếng, mở cổng kéo vali bước vào sân:
– Chà, mà nãy lúc anh ra ngoài, em với mẹ anh nói gì trong đó vậy?
– Hứ, chuyện bí mật, anh không được biết! – Nàng nguýt dài rồi cũng theo tôi đi vào.
Mở thêm cửa trong, tôi bật cười khoái chí:
– Em không nói anh cũng biết, mẹ bảo em về làm dâu nhà anh chứ còn gì nữa!
– Sai rồi, mẹ anh nói khác! – Tiểu Mai hứ một tiếng, đẩy vai tôi đi vô trong nhà.
– Mẹ nói sao, kể anh nghe thử!
– Ưm… mẹ nói sau này phải qua nhà anh ăn cơm thường xuyên hơn nè, mẹ thích trong nhà có con gái!
– Vậy thôi á? Thấy ở trỏng lâu lắm mà?
– Rồi em cũng hứa sẽ làm vậy, em còn phải cảm ơn cả nhà anh nữa. Bữa giờ bệnh, làm phiền mọi người nhiều quá rồi!
Tôi nhíu mày nghi hoặc, tính hỏi nàng thêm rằng chứ không phải mẹ nói năm sau cả nhà tôi bay qua Nhật hỏi cưới Tiểu Mai hả ta, thì nàng đã khẽ hít một hơi dài rồi cao giọng:
– Anh Nam, mang vali lên phòng em đi. Rồi xuống dưới quét nhà giúp em!
– Hử? – Tôi giật bắn người, chẳng ngờ Tiểu Mai vừa về nhà đã trở mặt thành bà chủ.
– Ối chu cha, bữa nay sai tui luôn?
– Mẹ bảo em làm vậy, em phải làm vậy. Trong lúc anh giúp việc nhà thì em sẽ nghỉ ngơi, ăn chút gì đó rồi uống thuốc, rồi lên ngủ sớm để mai còn đi học! – Nàng nhún vai thản nhiên đáp.
– Còn anh làm gì?
– Anh về nhà anh ngủ chứ sao!
– Ghê, mới hết bệnh đã lấy oán báo ân! – Tôi vờ càu nhàu trách móc.
Tiểu Mai thấy thế tưởng thật, nàng bèn phì cười ôm tay tôi, ra chiều nũng nịu dễ thương quá chừng chừng:
– Giúp em đi mờ, người ta mới bệnh dậy thôi mờ… Nhen, anh yêu…
Nàng mới thỏ thẻ đến đó là tôi đã như tan chảy ra đến nơi, vội gật đầu lia lịa:
– Ba cái đồ yêu này cứ để anh lo, em chỉ ăn uống ngủ nghỉ thôi!
Rồi tôi cũng chưng hửng, gãi đầu cười:
– Ủa quên, nhà cửa anh quét với lau hết rồi. Bé Trân cũng dọn phòng em rồi, còn gì nữa đâu mà làm!
– Vậy á? – Tiểu Mai ngạc nhiên, tròn mắt xuýt xoa. – Hai anh em dễ thương ghê, hôm nào em mời một bữa cảm ơn nhe!
– Làm gì một bữa, phải mười bữa, một trăm bữa mới đáng chớ!
– Mười bữa thì còn được, nhưng một trăm bữa thì… chừng nào anh cưới em rồi em tính, nghen!
Thề có mấy ông trời, hễ lúc nào Tiểu Mai nói đến chuyện trăm năm là tôi như cõi lòng dậy sóng, chỉ nghĩ đến lúc được về chung nhà với nhau thôi mà cảm giác cứ lâng lâng như đi trên mây. Mà mây này màu hồng chứ không màu xanh, chẳng những thế còn mang hình hài cụ thể của những trái tim lãng mạn.
– Tưởng tượng gì bậy bạ đó, mang vali lên phòng em đi chứ, anh!
Tôi rớt khỏi mây, rơi cái bịch xuống đất.
…
Suốt mười mấy năm đi học từ nhỏ đến lớn, phải công nhận một điều rằng tôi chưa từng thấy học sinh nào nghỉ bệnh tới ngày đi học trở lại mà được hoan nghênh nhiệt liệt như Tiểu Mai. Chả nói đâu xa, mới hồi lớp 10 của hai năm trước tôi sốt liệt giường gần một tuần lễ vậy mà tới bữa đi học lại chỉ được mấy thằng bạn chí cốt trong hội bàn tròn là choàng vai bá cổ hỏi thăm qua quýt rồi thôi.
Ấy thế mà sáng hôm sau, khi tôi với nàng vừa mới ôm cặp bước vô cửa lớp là mọi người đã hú hét nhau vỗ tay ầm ầm. Có mấy thằng con trai còn hứng chí quá đập bình bình lên bàn, cảnh tượng trước giờ sinh hoạt trông như có siêu sao điện ảnh vừa mới nhập trường đang giao lưu sinh hoạt với cộng đồng người hâm mộ.
– Trúc Mai đi học rồi kìa!
– May quá, có người phổ cập tiếng Anh lại rồi!
– Hết bệnh chưa Trúc Mai? Coi chừng đi gần thằng Nam nó lại lây cho bệnh mới thì khổ!
– Thằng Nam mà lây thì chỉ có lây bệnh khùng hà hà!
Tiên sư mấy đứa bạn khốn nạn, trừ nhóm các bạn nữ là hỏi thăm Tiểu Mai dịu dàng lịch sự ra thì còn lại mấy thằng con trai, thằng nào thằng nấy câu trước còn chưa nghe suông câu sau đã đâm chọt qua tôi. Nhưng thôi, dù sao bọn nó cũng là bạn bè cùng lớp, có lòng thiện tâm mừng cho Tiểu Mai khỏi bệnh cũng coi như quý hóa lắm rồi. Tôi tạm gọi là bỏ qua cho.
Nhưng riêng Tuấn rách thì không, nó chơi tôi cú hôm qua quá khét nên tôi đã quyết ý thù này không trả không phải tên Nam. Bèn đợi đến khi cả lớp kết thúc màn hoan nghênh Tiểu Mai đi học trở lại mới sè sẹ nói nhỏ với nàng:
– Chừng nào em truy bài trở lại thì giết thằng Tuấn cho anh. GIẾT!
Tiểu Mai không hiểu ý tôi nói. Tôi kêu nàng giết Tuấn rách trong giờ truy bài tức là nàng hãy dò bài Anh văn thằng này cho nó chết lên chết xuống. Chứ không phải là giết nó theo đúng nghĩa đen, là cầm dao đâm hay đem súng ra bắn. Nhưng có lẽ do điệu bộ của tôi bị hận thù làm mờ mắt nên hung thần ác sát quá hay sao mà Tiểu Mai lại ngơ ngác hiểu sang ý kia, nàng tròn mắt nhìn tôi:
– Anh coi phim nhiều quá rồi hở?
Khiến tôi ôm đầu nẫu ruột, chỉ thầm khá khen cho cái mạng Tuấn rách vẫn còn chưa đến nỗi tuyệt vận. Được thể lại còn làm cho thằng này cười vênh váo hơn nữa. Nhưng kể cũng lạ, chẳng hiểu sao trong cả đám hội bàn tròn chỉ có mỗi Tuấn rách là thích cà khịa tôi bất chấp mọi lúc mọi nơi. Nhớ lại hồi hè lúc nó qua nhà tôi thỉnh xin được luyện võ cùng trông rất chi là lễ độ mà ta. Mà thôi, tôi không có thời gian giải thích giùm cho nó, tôi chỉ biết có thù tất báo.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Mai - Quyển 3 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 06/07/2019 06:36 (GMT+7) |