Tiểu Quỳnh

Phần 21

Thứ 7, tôi quyết định đi đến lớp võ, dù chân vẫn hơi đau, mục đích chính là cảm ơn Long. Dù cho có những nghi ngờ nhưng hiện giờ Long vẫn là ân nhân. Tôi đến nhà văn hóa thì vào ngay phòng thay đồ. Đang mặc bộ đồ võ thì có điện thoại, tôi móc điện thoại ra, là của Minh Huệ.

– Minh nghe nè.

– Chiều mai Minh rảnh không?

– Ừ… rảnh, sao thế?

– Chiều mai ghé qua nhà mình nhé, mình mới xin được việc nên muốn mời mọi người một bữa… ông nhớ đến đó.

– Chúc mừng nhé, chiều mai khoảng mấy giờ?

– Chắc 5h nhé, qua giúp bọn mình nhặt rau…

– Uầy… biết bóc lột quá… ha ha.

– Mà này, hôm trước ông làm gì mà Phương Vy buồn bã mấy bữa nay vậy?

– Tui đâu có làm gì đâu… tính Phương Vy hay trẻ con nên vậy thôi.

– Không dám đâu… nhất định là ông làm gì rồi… mai qua đây tui hỏi tội.

– Dọa thế thì khỏi đi cho nó lành.

– Thách ông dám không qua đó… mai 5h nhé… bye. – Nói đến đây thì nàng cúp máy. Tôi thở dài ngao ngán, cầm điện thoại định bỏ vào balo thì bên ngoài có bước chân người vào phòng bên cạnh.

– Mày đăng ký thi lên đai chưa? – Là giọng của Hùng.

– Chút nữa nộp cho thầy nè – tiếng của Long.

– Bữa trước mày có hơi nặng tay đó. – Hùng.

– Chuyện gì? – Long. Tôi vừa nghe đến đây thì như một phản xạ… đưa tay đến mục ghi âm trên điện thoại.

– Thì thằng hôm trước mày đánh đó.

– Như vậy còn nhẹ… ai bảo nó đụng đến Quỳnh.

– Nhưng như thế có vẻ hơi nặng… không biết bữa nay nó có đi nữa không.

– Chắc không dám đâu… thằng đó coi bộ nhát, chắc chạy mất dép rồi… ha ha – Long cười. Tôi nghe máu trong người sôi lên.

– Mày cũng ghê gớm thiệt… hê hê.

– Mày cũng cẩn thận… tao nghi nghi mày rồi đó.

– He he… yên tâm, tao không dám.

– Hôm nay đi sớm một chút để chuẩn bị, bữa nay chắc đông đấy.

– Okê… – có tiếng bước chân ra ngoài. Tôi nắm chặt nắm đấm, mở cửa đi ra.

Ngay lập tức chúng tôi giáp mặt nhau, tôi nhìn Long hằn học, cả hai thằng đều tỏ vẻ ngạc nhiên. Tay tôi vẫn nắm chặt… sẵn sàng.

– Minh… cậu khỏe chưa? – Long cười cười.

– … – tôi nhìn hắn.

– Sao không nghỉ cho khỏe đã, mới hôm nay đã đi học lại rồi?

“Có nên đánh hắn ngay không? Không chắc ăn, bên hắn hai, mình chỉ có một. Về võ nghệ thì chưa chắc Teawondo của mình địch lại Aikido của hắn, dù sao mình cũng đang cầm bằng chứng. Phải làm cho hắn đau đớn hơn những gì mình phải chịu mới hả cơn giận” – tôi thu nắm đấm, cười lạnh với Long.

– Vâng, cảm ơn… hôm nay khỏe nhiều rồi. – Tôi cười khẩy. Long và Hùng quay sang nhìn nhau, bộ dạng ngạc nhiên.

– Cậu khỏe rồi thì tốt, hôm đó tôi và Quỳnh lo quá.

– Thật à… anh đóng kịch cũng khéo gớm nhỉ, nhưng vai diễn sắp hạ màn rồi – tôi cười và quay đi lên lớp.

– Này… cậu có ý gì hả. – Long gọi lại, nhưng tôi chẳng thèm quan tâm. Cứ đợi đấy.

Vừa vào lớp con bé Hà đã nhanh nhảu hỏi thăm về cái đầu bị thương, tôi nói là bị tai nạn, rồi ậm ừ cho qua chuyện. Thảo thì khác, con bé thông minh quá thể, biết ngay tôi nói dối.

– Anh nói dối… – Thảo chau mày.

– Ơ… sao em biết – tôi tròn mắt.

– Em không biết là anh bị tai nạn thế nào, nhưng chắc chắn là anh đang dấu điều gì đó. Mỗi lần anh nói dối là nhắm mắt lại.

– Chuyện đó… tha cho anh đi, khi nào thích hợp anh sẽ kể em nghe.

– Còn đau không?

– Lát nữa tập nhẹ tay chút nhé. – Tôi khẽ cười.

Long và Hùng vào lớp ngay sau đó, Long nhìn tôi đầy hoài nghi, nhưng không tỏ vẻ nao núng vẫn ung dung như thường. Tôi khởi động cùng mọi người nhưng chỉ tập những động tác đơn giản, đang tập thì Đông sư phụ và Tiểu Quỳnh vào lớp, nàng nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng, họ đi về cuối phòng và khởi động riêng.

Khởi động xong thì tôi chẳng tập tành gì, ngồi ở góc phòng “thư giãn” một mình. Tiểu Quỳnh tập chung với Long và mấy lần nàng quay sang nhìn tôi khẽ cười làm hắn khó chịu. Nhưng tên này vẫn rất bình tĩnh, hắn nói chuyện với Tiểu Quỳnh khá nhẹ nhàng và còn làm nàng cười nữa. Sẽ ra sao nếu tôi đem bằng chứng trong tay vạch mặt hắn trước Tiểu Quỳnh, nàng sẽ phản ứng thế nào? Chia tay với Long ư? Nghe cũng hay đấy. Nàng có buồn không? Chắc là có rồi… có khi là rất buồn… thế thì không được vui rồi. Long sẽ hận tôi thấu xương, đảm bảo hắn sẽ ra tay nặng hơn… cái này chưa dám nghĩ đến, nhưng nhiều khả năng là sẽ như thế. Như vậy cái bằng chứng tưởng như hay ho kia xem ra đem đến nhiều phiền toái đây.

Hay cứ lặng lẽ trả đũa hắn, cách này cũng được… nhưng phải quang minh chính đại một chút, đánh lén thì hơi mất mặt. Nhưng đánh trực diện thì chưa chắc có phần thắng, bọn nó là giang hồ, có thể có cả tá đàn em. Hay hẹn hắn ra chỗ nào đó đánh tay đôi… cái nãy xem ra khả thi nhất, nhưng vẫn không chắc thắng. Chán thật, cách nào cũng không xong.

– Minh… đang nghĩ gì vậy? – Tiểu Quỳnh đứng ngay trước mặt tôi.

– Hả… à… đâu có gì. – Tôi lúng búng đáp. Nàng ngồi xuống bên cạnh.

– Đang bị thương mà, sao không nghỉ cho khỏe đã?

– Vì muốn gặp Quỳnh. – Tôi đáp không suy nghĩ.

– Sao cơ? – Nàng ngạc nhiên.

– À không… ý là… là muốn đến cảm ơn Quỳnh. – Tôi chống chế.

– Hi… – nàng tủm tỉm cười.

– Quỳnh mới cắt tóc à?

– Giờ mới để ý hả… cắt hôm qua, nhìn ngộ lắm phải không?

– Không… xinh mà.

– Ai cũng bảo Quỳnh nên để tóc dài… nhưng thích tóc ngắn hơn.

– Sao lại thích.

– Hi… chuyện này… ngày xưa, sau anh hai, ba Quỳnh muốn sinh thêm một cậu con trai nữa, nhưng mẹ lại sinh cho ba hai đứa con gái, thế là từ bé, hai chị em Quỳnh đã ăn mặt y như con trai, để tóc ngắn, mặt quần bò, đá bóng, tập võ… nhiều lúc đến trường có người còn nhầm Quỳnh là con trai nữa đó. Không hiểu sao nhưng Quỳnh thích như vậy… nhìn cá tính.

– Để xem nào… – tôi nheo mắt, đưa mấy ngón tay làm thành khung ảnh và nhìn Quỳnh.

– …

– Uhm… cắt ngắn thêm chút nữa thì có khi Minh cũng nhầm Quỳnh là con trai đó.

– Đấy… Quỳnh bảo mà. – Quỳnh cười, đôi mắt nàng hấp háy.

– Nhưng mà…

– Sao…

– Quỳnh sẽ là đứa con trai xinh gái nhất thế gian… ha ha.

– Chọc à… – nàng vỗ vai tôi, phụng phịu.

– Chứ còn gì nữa, con trai gì mà mặt trái xoan, môi mọng, da trắng hồng, cái mũi xinh xắn và còn đôi mắt… – tôi dừng lại.

– … – Quỳnh nhìn tôi, mắt chớp chớp.

– Mộng mơ – tôi nói. Má nàng chợt ửng hồng.

– Quỳnh… Quỳnh tập tiếp đây. – Nàng đứng dậy.

– Ừ… ờ. – Tôi vừa nói gì thế nhỉ.

Định thần lại, tôi chợt nhận ra Long đang quan sát mình. Mặt hắn lạnh tanh. Một dự cảm chẳng lành ào đến trong tâm trí tôi. Nhưng thấy hắn là tôi lại điên máu, chẳng nghĩ nhiều đến thế. Buổi tập hôm nay thật tẻ nhạt, tôi và Thảo ôn các đòn đánh, nhưng vì vết thương chưa lành nên chỉ tập cho nhớ thôi, chứ chẳng ra ngô khoai gì. Tập xong, tôi đang uống nước thì Thảo đúng bên nhìn chằm chằm.

– Anh.

– … – tôi nhìn nó.

– Đẹp trai quá à.

– Ực… ặc… Gì. – Tôi bị sặc, phun luôn nước ra ngoài cửa sổ.

– Hi hi… – Thảo khúc khích cười.

– Uầy… chỉ có nói đúng – tôi ung dung uống nước tiếp.

– Em thấy anh giống giống anh chàng trong phim “Tiệm café hoàng tử”.

– Phim gì?

– “Tiệm café Hoàng Tử”

– Chưa nghe…

– Cái gì… anh sống ở thế giới nào vậy. Phim có nữ diễn viên Yoon Eun Hye xinh như thế mà anh chưa xem… thật là đáng tiếc. – Thảo lắc đầu.

– Phim hàn à… sến súa… chẳng thật tí nào. Phí thời gian. – Tôi bĩu môi.

– Hứ… không thèm nói chuyện với anh, người gì đâu…

– … – tôi tủm tỉm.

– Đi sau thời đại.

– Nhưng anh vẫn đẹp trai đúng không?

– Mơ đi… xấu quắc. – Nói xong Thảo quay đi. Tôi ôm bụng cười.

Khoảng 8h, Long và Hùng ra về trước. Lúc đi ngang qua tôi, hắn lắc đầu và cười một cách khó hiểu. Quỳnh nói gì đó với Đông sư phụ rồi đi về phía tôi.

– Minh ơi.

– Quỳnh. – Tôi khẽ cười.

– Học xong… Minh có bận gì không?

– Không… Minh rảnh… có việc gì Quỳnh cứ nói đi.

– Quỳnh định nhờ Minh chở Quỳnh đến công viên Lê Văn Tám nhé.

– Ừ… được mà. – Tôi vui vẻ.

– Thật làm phiền Minh rồi, tại bác Đông có việc bận… còn anh Long thì đi với anh Hùng rồi.

– Có gì đâu… chuyện nhỏ như con thỏ.

8h30, tôi và Tiểu Quỳnh xin phép về trước, vào phòng thay đồ, tôi tắm luôn, dù gì hôm nay cũng chở người đẹp, phải sạch sẽ một chút. Xong xuôi, gọn gàng, đẹp trai đâu đó… tôi ra sân đợi Tiểu Quỳnh. Vài phút sau thì nàng thay đồ xong, hôm nay Tiểu Quỳnh ăn mặc giản dị nhưng rất dễ thương, chiếc áo pull có hình một con minion đang cười, quần jean rộng, đi giày thể thao, “có khi được hóa trang thì nàng là con trai cũng nên” – tôi cười thầm.

– Cười gì vậy?

– À… có gì đâu… đi thôi.

– Nhìn Quỳnh giống con trai chứ gì.

– Đâu có…

– Nhắm mắt kìa. – Nàng tủm tỉm.

Lần đầu tiên chở Tiểu Quỳnh, cảm giác thật lạ, có một chút hồi hộp. Nàng ngồi sau không ngừng kêu tôi chạy chậm như rùa. Nhưng tôi thì không muốn đi nhanh, tôi muốn giây phút bên nàng dài được phút nào hay phút ấy.

– À… quên nói Minh biết, Quỳnh tham gia câu lạc bộ từ thiện. Hôm nay, mọi người đi phát cơm.

– Ồ thích nhỉ… cho Minh tham gia với. – Tôi hào hứng.

– Tất nhiên rồi, lạt nữa Minh gặp anh Long đăng ký là được mà.

– Long… – nghe đến tên hắn, lửa giận trong tôi lại bừng lên.

– Anh Long là chủ nhiệm câu lạc bộ đó.

– Anh ta tốt vậy sao? – Tôi nói vẻ bực bội.

– Anh ấy tốt lắm… giúp đỡ rất nhiều người, ai cũng mến anh ấy. – Tiểu Quỳnh vẫn vui vẻ.

– … – tôi không ngờ tên đạo đức giả ấy lại có thể lừa gạt nhiều người đến vậy.

– Minh sao vậy?

– Minh nghĩ Long không tốt đến thế đâu?

– Sao Minh nói vậy… anh Long tốt bụng lắm, hôm trước còn giúp đưa Minh vô bệnh viện đó. – Tiểu Quỳnh ngạc nhiên.

– Hắn là tên đạo đức giả thì có – tôi bực mình nói thẳng, không thèm suy nghĩ.

– Sao… Quỳnh không cho phép Minh nói anh Long như vậy… Giữa hai người có chuyện gì à? – Nàng tức giận.

– Không phải Minh nói… mà là con người hắn như vậy.

– Minh… – nàng giận – Dừng xe… dừng xe.

– … – tôi tấp xe vào lề, Quỳnh bước xuống xe.

– Quỳnh không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng Minh nói người đã cứu mình như vậy thì không thể chấp nhận được. Xem như Quỳnh đã nhìn nhầm Minh. – Nàng nói xong thì quay đi thẳng.

– Quỳnh… Tiểu Quỳnh… – tôi chạy theo kéo tay nàng lại.

– … – nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, giận dữ.

– Minh có bằng chứng. – Tôi rút chiếc điện thoại trong túi ra.

– Cái gì đây. – Nàng hoài nghi. Tôi đưa chiếc điện thoại có đoạn ghi âm về phía nàng.

– Quỳnh nghe đi… Nghe xong sẽ rõ. – Vừa rồi tôi thực sự có hơi lỗ mãng, nàng giận tôi cũng đúng thôi. Chỉ còn cách này là cứu vãn được. Có thể sau đó Long sẽ ‘xử đẹp’ tôi, nhưng lúc này, tôi chỉ muốn giải thích với nàng, không đắn đo suy nghĩ được nhiều đến thế.

– … – Tiểu Quỳnh đưa điện thoại lên tai, nghe xong nàng nhìn tôi rồi khúc khích cười.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Thông tin truyện
Tên truyện Tiểu Quỳnh
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 30/05/2019 03:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Lỡ yêu (Update Phần 27)
Phần 21 Tôi lờ mờ mở mắt, thấy đầu đau như búa bổ, cái trần phòng khách sạn dần hiện ra. Khi đã rõ hẳn mọi thứ, tôi nhận ra có một cái gì đó bất thường... Tôi không mặc cái gì cả, tấm chăn đắp lên tới cổ nhưng thấy rõ cái lạnh sáng sớm của Đà Lạt. Nhưng mà... sao tôi lại không mặc gì cả? Giật mình, tôi lật tung chăn ra, thấy mình quả thật trần như nhộng, áo quần đang vắt lung tung trên chiếc ghế bên cạnh giường. Kinh hãi hơn, tôi thoáng thất vết đỏ rất nhẹ trên tấm ra giường, một số vết lau ngả màu nữa. Dưới sàn thì có một...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện teen
Chuyện tình thời Tam Quốc
CUỘC SỐNG MỚI TẠI THỜI HIỆN ĐẠI Lại nói sau khi đã về tới nhà, ông Siêu mở cửa và nhận ra ngay quang cảnh nhà mình. Ông đưa tất cả mọi người vào nhà. Lúc này là khoảng nửa đêm, không khí cả trong nhà lẫn ngoài đường đều tĩnh mịch vắng vẻ. Bất chợt, có tiếng chân người đi xuống. Ông Siêu trông xem là ai thì đó là bà Phượng vợ ông Siêu và cũng là mẹ Trương Phúc cùng con gái là Lộc xuống nhà. Nguyên bà Phượng nghe tiếng động và có tiếng mở cửa thì vào gọi con gái cùng xuống xem sao. Bà nhận ra ông Siêu liền nói...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện cổ trang Truyện xuyên không
Bà ngoại dâm đãng của tôi
Phần 2: Em là con đĩ của anh Hoàng ơi cháu về rồi à Bà gọi... Vâng cháu về rồi à thuốc của bà đây này Tôi trả lời... Nói rồi tôi cầm thuốc xuống cho bà thực chất tôi đổi hết đống này thành thuốc kích dục liều trung bình. Bà cảm ơn cháu ăn cơm một mình nhé, bà ăn rồi. Tôi ngồi ăn cơm còn bà uống thuốc xong thì ngồi xem tin tức, thực chất tôi đang đợi tác dụng của thuốc. Một lúc sau ăn cơm xong tôi đứng trước mặt bà nói: Cháu ăn xong rồi... Vậy à để bà ra dọn khuôn mặt bà lúc...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ bà Đụ máy bay Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện loạn luân

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng