– Chưa ngủ à?
– Chưa – tôi quay mặt sang hướng khác.
– Mày sao vậy? – Nó nghi hoặc hỏi.
– Không sao.
– Mày và Quỳnh Chi vẫn ổn đó chứ?
– Vẫn ổn. – Tôi thở dài.
– Ổn thì cớ sao lại thở dài?
– Mày đừng hỏi nữa được không? – Tôi gắt.
– Có chuyện gì nói tao nghe, biết đâu tao gỡ rối giúp cho. – Nó chậm rãi.
– … – tôi không trả lời, lòng nặng nề.
– …
– Chắc là tao mắc nợ Quỳnh Chi.
– Nợ gì… – Nhân ngạc nhiên hỏi.
– Tao thương em ấy… còn yêu thì… – tôi dừng lại.
– Mày yêu người khác rồi phải không? – Nhân dè dặt hỏi.
– Có lẽ…
– Haiizzz… Quỳnh Chi là người dám yêu dám hận, lần trước em nó tự vẫn bây giờ tao còn lạnh người.
– …
– Có phải vì chuyện đó mà mày cảm thấy có lỗi và ép mình ở bên em ấy?
– … – tôi rất muốn trả lời, nhưng lại không thể lên tiếng.
– Tao cũng không đúng… lẽ ra không nên khuyên mày. Chuyện của mày khó quá… yêu hay bỏ cũng không được – Nhân thở dài.
– Thôi ngủ đi… sẽ ổn thôi. – Tôi lấy một chiếc gối ụp lên đầu. Không gian yên lặng và bóng tối nuốt chửng những suy nghĩ trong đầu tôi.
Chủ Nhật, chúng tôi đá trận tứ kết, đội hình cổ vũ thiếu Phương Vy. Dù khá chật vật, nhưng cuối cùng chúng tôi vẫn thắng. Vào bán kết, ai cũng vui, chỉ có tôi luôn cười giả tạo, Quỳnh Chi thì ít nói.
Một tuần nữa lại trôi qua, Thứ Bảy… trong sự chán nản, tôi hẹn Quỳnh Chi đi café và quyết định sẽ mở lời. Quỳnh Chi mặc một bộ váy màu trắng, trông lộng lẫy kiêu sa, nàng bước vào quán khiến mọi cặp mắt đều đổ dồn vào. Phải chăng có ai đó sẽ nói tôi thật ngốc? Sau một hồi nói những chuyện chẳng liên quan, nhạt nhẽo và gượng ép. Một khoảng lặng giữa chúng tôi xuất hiện, cả hai chẳng biết phải nói thêm với nhau câu gì.
– …
– … tôi thấy nàng hơi buồn.
– Em có chuyện gì phải không?
– Em cảm thấy… anh khác ngày xưa quá – nàng ngập ngừng.
– Khác điểm nào?
– Em không biết, chỉ là cảm nhận vậy thôi?
– Ai cũng sẽ thay đổi mà. – Tôi mỉm cười.
– …
– … – lại một khoảng lặng nữa.
8h tối, trời bắt đầu đổ mưa… sau lớp cửa kính quán café, từng dòng nước chảy xuống, âm thanh xào xạc trên những tán cây trước quán, dòng người hối hả lướt nhanh. Hôm nay Tiểu Quỳnh đi phát cơm, ai đưa nàng đi, nàng đang tránh mưa ở đâu chăng. Tôi nhớ về đêm hai đứa dưới mái hiên ấy, nếu có thể quay trở lại, tôi nhất định sẽ…
– Mưa buồn quá, anh nhỉ? – Quỳnh Chi nhìn ra cửa sổ.
– Ừ… buồn.
Trời tạnh mưa, tôi đưa nàng về. Lúc chia tay ở cổng, tôi gọi nàng lại.
– Quỳnh Chi… Có chuyện này, anh muốn nói.
– Chuyện gì vậy anh – nàng mỉm cười.
– Anh muốn… – tôi sắp nói thì nàng nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.
– Anh ngủ ngon nhé – Quỳnh Chi nhìn tôi âu yếm.
– Em ngủ ngon.
Lại một lần nữa tôi không đủ dũng khí, tôi chỉ muốn hét lên thật lớn, muốn chửi rửa cái ‘tôi’ quá hèn nhát. Nếu cái ‘tôi’ ấy là một người khác thì tôi đã tặng nó vài chục cái đá rồi.
…
Chủ Nhật, chúng tôi đá trận bán kết. Hôm nay, Phương Vy cũng đi cổ vũ, vừa thấy em ấy, tôi đã tươi cười bắt chuyện.
– Em khỏe chưa?
– Em khỏe rồi. – Phương Vy khẽ cười.
– Mấy bữa không liên lạc được… anh lo quá.
– Em xin lỗi.
– Em có lỗi gì đâu – tôi gãi đầu.
– Hôm nay anh cố gắng đá nhé… em sẽ cổ vũ hết mình – em ấy nhoẻn miệng cười.
Chúng tôi trò chuyện với nhau một lúc, bên kia Quỳnh Chi và Huyền nói chuyện với nhau, đôi lúc nàng nhìn sang, nhưng không biểu hiện gì.
Khi đang bàn cách chơi với thẳng Nam thì một bàn tay vỗ vào vai tôi.
– Minh phải không?
– Ủa… anh Kiên.
– Ha ha… lâu quá mới gặp chú em. – Anh Kiên cười lớn.
– Sao mà may quá vậy trời, hôm nay đội anh đá với bọn em – tôi mừng rỡ.
Anh Kiên là anh trai của Thúy Anh, mối tình đầu của tôi. Thời cấp Ba, anh ấy học trường THPT Nguyễn Huệ, còn tôi và Thúy Anh học Trường chuyên Lương Văn Chánh. Có một lần vào năm lớp 11, thành phố tổ chức giải bóng rổ, hai trường loạt vào đến trận chung kết. Tôi và anh Kiên khi đó đã có một trận nẩy lửa.
– Anh có thể thua chú ở môn bống rổ chứ bóng đá thì chưa chắc à nha.
– Ha ha… vậy hôm nay muốn phục thù chứ gì.
– Đúng thế. – Anh cười. Chúng tôi vỗ tay nhau.
– Anh về khi nào vậy?
– Anh mới về Việt Nam thôi, mấy thằng bạn nó rủ đi đá.
– Thúy Anh có về không anh?
– Có… nó và mẹ về Phú Yên thăm họ hàng rồi, vài bữa anh cũng về.
Có thể nói đây là một trấn đấu đáng nhớ. Ngay từ khi khai cuộc, hai bên đã thay nhau ăn miếng trả miếng, những màn bức tốc, tạt cánh, chọc khe diễn ra chóng mặt. Đội tôi vẫn trung thành với lối chơi chuyền ngắn, bật nhanh. Tuy nhiên đội của anh Kiên giữ bóng trong chân rất tốt nên chúng tôi chạy theo muốn hụt hơi.
Trong một tình huống, tôi chuyền bóng cho Đại, nó chạy lên chuyền cho Nam, Nam móc bóng ngược qua đầu một hậu vệ, tôi nhanh như chớp dùng ngực đỡ trái bóng rồi sút căng, 1 – 0. Bên ngoài chị em phụ nữ vỗ tay cổ vũ nhiệt tình, Quỳnh Chi vẫy tay tươi cười, tôi khẽ cười đáp lại. Anh Kiên chạy lên vỗ vai.
– Chơi khá lắm… nè, bé kia là bạn gái chú à?
– Dạ.
– Xinh quá.
Đợt lên bóng tiếp theo của đội anh Kiên gây bất ngờ vì một cầu thủ dắt bóng từ giữa sân vào thằng vòng cấm, Nam chạy đến phá bóng – ‘soạt’, anh ta đảo chân rồi chuyền cho anh Kiên, bằng một động tác giả thằng Nguyên bị vượt qua, không ai trong chúng tôi kịp phá bóng, nó đã vào lưới. 1 – 1.
Cứ như thế, hai bên tấn công rồi ghi bàn. Tỷ số cứ tăng dần. Hết hiệp Một đã là 4 – 3 nghiêng về đội anh Kiên. Tôi chạy lại ghế, Quỳnh Chi lấy chiếc khăn ướt giúp tôi lau mồ hôi. Bên kia, anh Kiên giơ ngón tay cái lên tán thưởng, tôi gượng cười, ngượng ngùng để cho Quỳnh Chi tiếp tục. Phương Vy đến đưa cho Quỳnh Chi một chai Revive.
– Nước nè Quỳnh Chi.
– Cảm ơn Vy – nàng mỉm cười nhận lấy.
– Cảm ơn em – tôi ngước lên cười với Phương Vy.
– Vậy 2 người tự nhiên – Phương Vy nhoẻn cười quay lại chăm sóc những người khác.
– Phương Vy thật là tốt anh nhỉ – Quỳnh Chi mở nắp chai nước cho tôi.
– Ừ – tôi hơi ngạc nhiên về thái độ của nàng và Phương Vy.
Hiệp Hai bắt đầu. Những đợt tấn công của chúng tôi trở nên khó khăn hơn khi thằng Nam và Đại bị kèm chặt, tôi ít khi chạm bóng. Bên kia cũng không khá hơn, những đường chuyền bị chúng tôi chặn đứng. Vậy là tuyến giữa trở thành một cuộc chiến thật sự nhưng không có pha phạm lỗi nào, hai bên chơi rất fair – play.
Trong một tình huống phạt góc, Ngọc chuyền cho Đại, nó nhảy lên cho trái bóng lăn qua, bên kia Nam đã chờ săn, tuy bị kèm nhưng nó vẫn thực hiện một pha đánh gót, bị bất ngờ thủ môn không kịp phản ứng gì. 4 – 4.
Chừng 5 phút sau, đến lượt đội anh Kiên gây sức ép. Cả bốn cầu thủ ép sát vòng cấm. Cầu thủ đội bạn chuyền cho anh Kiên và di chuyển, ngay lập tức Ngọc chạy theo kèm sát, anh Kiên bị Nam theo như hình với bóng, anh ấy bật bóng lại một cầu thủ khác và chạy ra biên, cầu thủ kia không chuyền mà chỉnh bóng và sút. Bây giờ chúng tôi mới nhận ra, mình trúng kế điệu hổ ly sơn, ngay trước khung thành một khoảng trống hiện ra, không chần chừ tôi nhảy lên dùng thân chắn đường bóng, nhưng đã quá muộn, bóng vượt qua và bay vào góc cao khung thành, Nguyên bị tôi làm khuất tầm nhìn nên không kịp phản xạ. 5 – 4.
Những phút cuối trận bên anh Kiên chơi rất chắc chắn vì thế mà trận đấu khép lại với tỷ số nghiêng về đội anh.
– Chơi hay lắm, nếu rảnh bữa nào hai bên lại đá tiếp – anh Kiên vỗ vai.
– Đội anh đá hay thật… cố lên, nhất định phải vô địch đấy. – Tôi cười.
– Ha ha… tất nhiên rồi, cảm ơn chú.
Thua nhưng tâm trạng cả đội đều vui, chúng tôi đã có những trận đấu hay, đã được chị em chăm sóc tận tình và nhất là thằng Nhân thông báo đội thua trận bán kết vẫn có giải Ba và tiền thưởng 500k. Nam đề nghị ‘nhậu’.
Theo đúng kế hoạch, đúng 5h chiều tôi, Nhân, Đại qua chở Quỳnh Chi, Huyền và Minh An đi ăn tiệc. Quán C. K buổi chiều chủ nhật rất đông, cũng may Ngọc đến trước và lựa một chỗ khá đẹp trên lầu. Mở đầu buổi tiệc, Nam tuyên bố lý do.
– Hôm nay chúng ta ăn mừng vì đã có những trận đấu hay, vì tình bằng hữu và vì tình yêu của mọi người.
– Đúng đó, Nhân với Huyền, Minh với Quỳnh Chi thật khiến chúng tôi ghen tị. – Minh Huệ cười.
– Sao phải ghen tị với tụi nó, thế bọn mình thì sao – Ngọc ghẹo Minh Huệ.
– Cái gì hả – Minh Huệ làm mặt giận véo Ngọc 1 cái – ‘ui da’
– Nào… nào nâng ly? – Nguyên Mập cầm chiếc ly lên.
– 1… 2… 3. Dzô.
Sau màn khai cuộc đầy tiếng cười, các món được mang lên và mọi người tám chuyện. Quỳnh Chi muốn uống bia, tôi can.
– Em đừng uống.
– Không sao, chỉ một chai thôi – nàng mỉm cười.
– Một chai thôi đấy nhé.
– Biết rồi mà.
Phương Vy ngồi ở góc nói chuyện với Huyền và Nhân, mấy lần tôi nhìn sang, em ấy chỉ mỉm cười rồi quay đi hướng khác. Quỳnh Chi cũng nhận thấy điều đó, nhưng nàng không nói gì.
Bữa tiệc càng về cuối càng vui, nhất là khi mọi người chơi trò “nói thật”. Luật chơi thế này, một người sẽ quay chai bia, nếu miệng chai chỉ vào ai thì người đó phải trả lời một câu hỏi của người quay, và tất nhiên là phải cam kết nói đúng sự thật, nếu không trả lời được thì phạt một ly đầy.
Mở đầu trò chơi, Ngọc quay và Nhân trả lời.
– Hồi cấp Ba, mày thích bao nhiêu em.
– Tao thích… có năm em chứ mấy – Nhân không dám nhìn Huyền.
– Ít quá ha – Huyền nghiến răng – có năm em chứ mấy – Huyền véo vào hông Nhân một cái rõ đau, mặt nó biến sắc nhưng không la lên. Chắc bây giờ nó rất muốn xử thằng Ngọc.
Đến lượt Nhân quay, miệng chai xoay rồi… lại xoay và dừng lại ngay Huyền.
– Chết em với anh rồi.
– Anh… hỏi dễ dễ nhé. – Nàng nũng nịu.
– Không biết… em đã hứa là nói thật.
– Cùng lắm là anh hỏi hồi cấp Ba em thích mấy anh chứ gì.
– Từ khi vào đại học… em thích bao nhiêu thằng.
– Hi… hi… câu này dễ quá, có mỗi một thằng là anh – Huyền bũi môi, Nhân cười hạnh phúc.
Trò chơi cứ tiếp tục như vậy, đôi lúc nhiều người cũng rơi vào thế khó và phải chọn cách uống bia, tất nhiên cánh chị em sẽ được bọn chúng tôi uống giúp. Đến lượt Huyền hỏi Ngọc, thằng Nhân thì thầm vào tai nàng gì đó.
– Ngọc nghe nè… ông có thích Minh Huệ không?
– Hả – Ngọc nghe mà dựng tóc gáy. Thế này chẳng khác nào bắt nó tỏ tình gián tiếp.
– Trả lời đi… trả lời đi… – mọi người không buông tha.
– Câu trả lời là… – mọi người hồi hộp, tất nhiên người hồi hộp nhất là Minh Huệ. – Có.
– Ui trời… chẳng có gì ngạc nhiên – Nhân lắc đầu.
– Đứng thế… chuyện đó quá bình thường – Đại tặc lưỡi.
– … – thằng Ngọc đâm ngu, Minh Huệ tủm tỉm cười.
Cuộc vui về cuối, Quỳnh Chi đã uống đến ly thứ 3. Chai bia bây giờ đến tay nàng, nàng quay… tôi không để ý lắm, đến khi Nam gọi.
– Minh đến lượt mày trả lời kìa.
– Hỏi câu nào khó khó nhé Quỳnh Chi. – Huyền tủm tỉm.
– Cái thằng này nó nhiều bí mật lắm… em cứ hỏi tới bến đi – Ngọc cười khinh khinh, thiệt tình muốn tọng vô mỏ nó cái xương cá trên bàn.
– … – mọi người chờ đợi, Quỳnh Chi vẫn đang suy nghĩ.
– … – tôi nhìn nàng.
– Anh yêu người khác rồi phải không? – Nàng hỏi và nhìn thẳng tôi.
– … – tất cả mọi người đều ngạc nhiên, còn riêng tôi dường như không tin vào điều mình vừa nghe được.
– … – ai cũng nhìn tôi chờ câu trả lời, không khi yên ắng một cách đáng sợ.
– Ha ha… Câu này dễ quá… tất nhiên là nó chỉ yêu có mình em. – Nhân cười.
– Đúng đó… dễ quá… hỏi câu khác đi. – Ngọc lắc đầu.
– Anh trả lời đi – Quỳnh Chi vẫn nhìn tôi, không khí lại căng thẳng.
– … – Phương Vy quay sang tôi, như cũng muốn hỏi một câu tương tự.
– … – tôi cầm ly bia, tự hỏi có nên tháo chạy. “Có lẽ Quỳnh Chi cũng cảm nhận được câu trả lời rồi” – tôi thầm nghĩ.
– … – Quỳnh Chi nhìn vào mắt tôi.
– Đúng… anh đã yêu người khác – tôi nói một cách rõ ràng.
– … – không khí chết lặng, không ai nhúc nhích. Quỳnh Chi đã thôi nhìn tôi. Đôi mắt buồn thăm thẳm.
– Anh ơi, cho em mượn cái menu. – Nhân gọi phục vụ.
– Đúng đó, gọi cái gì ăn thêm đi… thấy đói quá – Nam phụ họa.
– Cho em món này – Huyền lựa món.
Tôi biết họ chỉ đang cố tạo không khí, cuối bữa tiệc rồi, đã đến lúc kết thúc. Tôi không thể cứ trốn chạy mãi.
– Mình hơi mệt, nên xin phép về trước, mọi người ở lại chơi vui. – Quỳnh Chi gượng cười đứng dậy.
– Ừ… Minh đưa Quỳnh Chi về trước đi – Huyền cười.
– Minh về trước nhé – tôi đứng dậy đi cùng Quỳnh Chi.
Cả quãng đường đưa nàng về, Quỳnh Chi và tôi không nói với nhau câu nào, ngồi trên xe, gió thổi mát rượi mà lại thật ngột ngạt, tôi cứ tưởng tượng mình đang chở phía sau một trái bom chực chờ phát nổ bất cứ lúc nào, tôi sẽ tan sát.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tiểu Quỳnh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Ngày cập nhật | 30/05/2019 03:38 (GMT+7) |