Kết quả năm đó tôi không đỗ…
…
Cái cảm giác này… nó thật khó tả… khá khó chịu khi nói lại về nó các bro ạ, tôi cũng là thành phần học có tiếng, và mọi người, cả tôi nữa, hy vọng lắm vào kỳ thi này… nhưng kết quả tôi mang về là sự thất bại… Từ khi biết điểm tôi chẳng ra khỏi nhà, chỉ ngủ và ngủ…
Bạn bè tôi cũng người đỗ, người trượt…
Nhưng đa phần là đỗ…
Mẹ tôi buồn lắm, đúng là nỗi buồn mẹ tôi… mẹ bảo học thế mà vẫn không đỗ… tôi xót xa…
Bố tôi thì khác, ông không bao giờ thất vọng về tôi… “con muốn thi lại năm sau không… – con có… – vậy dậy… đàn ông là phải biết đứng dậy khi gục ngã… yếu đuối dành cho đàn bà…”…
Bố tôi là vậy, không nói nhiều… tôi biết bố cũng mong tôi đỗ lắm, cũng buồn lắm, nhưng ông vẫn không thể hiện ra bên ngoài… một người bươn trải nuôi cả gia đình với bao thăng trầm của cuộc đời… lần duy nhất tôi thấy bố khóc cho tới giờ là lần bác cả nhà tôi mất… lâu lắm rồi…
Hơn một tháng sau khi biết kết quả, tôi vẫn lầm lì vậy, không đi chơi, không bạn bè… và cũng không gặp em… tôi biết, lúc này em đang nhớ tôi, muốn gặp tôi lắm… tôi cũng vậy nhưng tôi mặc kệ… có lần em gọi vào cái máy bàn nhà tôi… nhưng tôi không nói chuyện… mẹ bảo tôi không có nhà… từ đấy em cũng không gọi lại nữa…
Như một định mệnh – hai thằng bạn tôi cũng như tôi… giờ nghĩ lại cũng thấy buồn cười, có lẽ nhờ điều đó, chúng tôi gắn bó hơn rất nhiều…
Một buổi chiều cuối tháng 9 năm đó… bóng ba chiếc xe đạp với chiếc hòm sách vở phía sau trải dài trên triền đê… lầm lũi tiến về thành phố… mang theo quyết tâm của chúng tôi… THI ĐỖ ĐẠI HỌC VÀO NĂM TỚI…
…
Mang theo cái quyết tâm dời sông, lấp bể, chúng tôi lại xuống nơi mà hai tháng trước ôn cấp tốc để đăng ký lớp ôn dài hạn(1 năm học luôn), Cũng may nhà bác chủ chưa có ai thuê, bác chỉ có hai phòng, một cái trên gác bác tận dụng cho chúng tôi thuê. Còn một phòng bên dưới bác xây song song với nhà chính bác cho mấy chi sinh viên thuê. Tháng trước chúng tôi xuống học cấp tốc thì các chị đi tình nguyện nên không có ở đây. Sau này ở cùng với các chị một năm nên tình cảm mấy chị em cũng rất thân thiết… ba chị thuê chung một phòng…
Cái cảnh ôn thi này không biết giờ nó sao chứ ai 8X đời giữa như tui chắc rành, ah, tất nhiên là những ai trượt như tui hix…
Cũng quên không kể với các bác là tui có một cái tội mà có lẽ giờ nghĩ lại cũng thấy hơi hơi ân con mẹ nó hận, giờ ngẫm gom chúng lại nên cái con đường học hành nó chẳng được thuận buồm xuôi gió… tất nhiên là ngoài cái tội đa tình, nhìn em nào xinh là chym cò cứ rung rinh ra rồi nhá…
Chả là tôi rất thích đọc sách, cái sở thích hình như là từ bố tôi mà ra. Từ cái thời bé tí tẹo học cấp I, bố tôi đã đặt cho tôi báo Nhi đồng để đọc chơi, cái thời báo có mỗi tờ bằng tờ A3 bây giờ gập lại thì phải, tôi cũng không nhớ lắm, chỉ nhớ bác văn thư của xã mỗi lần đưa báo cho tôi (thường vào buổi tối lúc 18h) lại hay nói câu ” nhất nhà mày đấy, cả xã có hai nhà đặt báo cho con…”… Rồi lên cấp II là báo Thiếu niên tiền phong… ngoài báo, bố tôi mua rất nhiều sách văn học mà tôi đều ngồi đọc không bỏ sót một quyển nào… quyển tôi nhớ nhất là một tác phẩm văn học nước ngoài có tên ” Bé cát bụi” và cũng chính tác phẩm này dạy tôi thế nào là thẩm du… lạy chúa…
Lan man con ngan tý cho đỡ buồn, xin trở về với câu chuyện học ôn lớp 13 đọc sách và mê truyện tranh, nó gần với nhau lắm, thời điểm tôi đi học ôn là vào năm 2004, cứ sáng thứ hai hàng tuần, khoảng 10h là có truyện mới về nhà sách, phải đến chờ từ trước, truyện mới nên vài ngày đầu chỉ được đọc tại quán, chưa cho thuê về nhà. Thế là ngoài những giờ lên lớp ôn luyện, tâm trí tôi luôn gắn liền với những trang truyện ấy…
Thời gian đầu chỉ lao vào học, lao vào truyện… chẳng còn nhớ đến em…
Em? Lúc này ra sao? Tôi cũng thấy mình giỏi thật… cứ như là chúng tôi chẳng có liên quan gì tới nhau nữa ấy, dù cho tình cảm lúc trước mặn nồng đến như thế nào…
Cho đến đúng một tháng học ôn, khi chúng tôi về để tiếp thêm đạn thì tôi nhận được tin nhắn của em…
– Mày xuống đấy học hành sao? Mẹ hỏi tôi trong bữa cơm tối…
– Dạ, tụi con học cũng ổn ạ, thầy dạy dễ hiểu mà…
– Uh, chịu khó vào nhé! Mấy hôm trước cái Y bạn mày nó gọi điện ra hỏi đấy…
Tôi gần như khựng lại, một chút bối rối thoảng qua… dạ, bạn ấy có nhắn gì con không ạ?
Nó nhắn khi nào mày về thì vào nhà nó chơi, tao không biết chúng mày có chuyện gì, nhưng đừng ảnh hưởng đến tương lai, đến học hành là được…
– Dạ vâng… tôi cắm mặt vào ăn nốt bữa cơm…
Đêm đó tôi trằn trọc không ngủ nổi… cũng chẳng hiểu nổi mình nghĩ gì nữa, và cũng không biết phải làm sao nữa, cảm giác thất bại khiến tôi không dám đối mặt với em… nằm đếm đến mấy nghìn con cừu mà không ngủ được, tôi xuống nhà tắm luyện cơ tay ☺… từ ngày thi tới giờ xa em hơn hai tháng, mỗi lần nhớ cảm giác ấy là lại phải nhờ cái tay…
Chẳng biết nói sao khi đối diện với em nữa, cảm giác muốn buông xuôi tất cả, kể cả cái tình yêu đầy mặn nồng cùng nỗi nhớ nhung đầy da diết giữa tôi và em nữa… không biết em giận tôi đến cỡ nào? Chắc là giận lắm rồi bởi tôi chẳng một lời từ biệt, chẳng một lời giải thích cho sự ra đi im lặng của mình…
Lân khân mãi đến sau bữa trưa hôm sau, tôi mới đủ can đảm để xuống nhà em… Cũng tiện trên đường xuống ND ôn thi luôn vì buổi tối tôi có lịch học ôn hai tiết… Từ nhà tôi tới nhà em những lần trước sao mà muốn đi thật nhanh thế, còn lần này chân như có chì vậy, cảm giác thật khó tả, kiểu như muốn trốn chạy khỏi em…
Cuối cùng thì cũng tới xóm nhà em, dừng xe lưỡng lự nhưng rồi tôi cũng quyết định đạp tiếp vào ngõ… chiếc cổng không khóa, tôi đạp tới sân nhưng không thấy ai cả…
– Y ơi… tôi cất tiếng gọi…
Đứa nào tìm cái Y đấy? Giọng nội trong buồng nhà hỏi vọng ra. May quá chỉ có nội ở nhà, chắc giờ này bố mẹ em đang ở ngoài đồng…
– Dạ cháu… tôi dựng xe tiến vào nhà…
– Bà khỏe chứ ạ? Tôi tiến đến cầm tay nội, cũng bởi nội rất quý tôi nên tôi mới có những cử chỉ thân thiết như nội của tôi vậy…
– Uh, nội khỏe, thế con dạo này học hành đến đâu rồi…
– Con ạ, chán lắm nội ơi… Rồi chẳng hỏi em ở đâu, tôi ngồi kể cho nội chuyện thi cử… chuyện tôi đi học ôn thi lại như thế nào… nội thấy tôi buồn nên cũng chỉ động viên…
– Các cháu còn trẻ, biết phấn đấu cho tương lai vậy là tốt rồi, thất bại là mẹ thành công cháu ah…
– Nội ơi Y có nhà không ạ? Tôi cũng sốt ruột khi nhìn đồng hồ, mải nói chuyện với nội quá…
– Từ sáng giờ nó ở nhà dọn dẹp mà, lúc trưa thấy mẹ nó bảo chiều chở mẹ nó đi lên thi trấn có việc hay sao ấy? Cháu vội đi ah?
– Dạ vâng ạ, tôi nay cháu có tiết học rồi… thôi cháu xin phép nội hôm nao về cháu lại xuống thăm nội sau…
– Ra khỏi nhà em, cảm giác lòng cứ trĩu nặng sao sao ấy, thôi đành gò lưng miết mải với chiếc xe căng hải… bỏ lại sau lưng bao ý nghĩ…
Em chỉ xuất hiện trong nỗi nhớ những lúc thơ thẩn đạp xe về vào cuối ngày… hay khi nhìn những cặp yêu nhau tay trong tay bên bờ hồ… còn lại tất cả tâm trí tôi dành cho bài vở… cho những bộ đề thi…
Cuộc sống của một thằng ôn thi đại học hồi đó bác nào trải qua chắc hiểu… ngày ngày ra trung tâm ôn luyện, vừa luyện thi, vừa luyện khả năng chịu nóng đến cực hạn… Chúng tôi cũng thuộc dạng chăm học khá khá, do vậy muốn kiếm được một chỗ ngồi tốt ở trung tâm: Dưới quạt trần, gần giáo viên thì phải chịu khó đến sớm dù đi hơi vất vả. Cũng chính vì vậy mà một cô bé khiến tôi phải chú ý cũng chỉ bởi vì cái điều đó… khi tôi đến thì bao giờ cũng thấy nhỏ ngồi đó… đặc biệt là hai môn toán hóa, còn sinh tôi nhìn mỏi mắt không thấy. Mãi sau này khi quen mới biết em học khối A…
…
Cũng chỉ là để ý vậy thôi chứ chẳng có chuyện gì. Tôi cũng chẳng có tâm trạng nào mà gái với gú vào lúc này cả.
Chỉ là cô bé này khá đặc biệt nên tui mới chú ý đến vậy… ăn mặc rất giản dị, lúc nào cũng quần bò với áo phông nhưng chẳng hề có một chút quê… mái tóc đuôi gà lúc nào cũng gọn gàng… và lúc nào cũng có mặt sớm gần như nhất ở cái lớp 13 này… với cái chỗ ngồi quen thuộc không thể đẹp hơn… ngay trên chỗ ngồi của tôi…
Như một cái cớ cực chính đáng cho việc lấy xe đạp về muộn của tôi với mấy chiến hữu, tôi thêm thói quen đạp xe sau cô bạn… mà chẳng để làm gì… Nhiều bác thắc mắc lúc đó tôi có lẽ bệnh, hay sao nhỉ? Tôi cũng chẳng hiểu nổi bản thân mình nữa… tình yêu thì ở một nơi xa quá, với cái tâm lý như trốn chạy… nên tự nhiên cái việc theo một cô bạn lớp học ôn mà chẳng phải tán tỉnh như một hành động tự nhiên đến vậy…
Theo bạn ấy về mới biết hóa ra ở gần chỗ trọ của tụi tôi, hai đầu khu phố… Một chiều trên đường tan học về đang lững thững đạp xe dọc theo con sông thả hồn cho những ước mơ, chợt thấy tiếng hét thất thanh của lũ nhóc cạnh bờ sông, bờ sông của Tp nên được xây kè rất sạch sẽ, tụi nhỏ ở dọc đường phố bên này đê thường ra chơi cho mát…
Tôi dừng xe nhìn xuống, thấy cái đầu nhô lên hụp xuống, trên bờ mấy đứa trẻ đang la hét hoảng hốt…
– Cứu uuu… có bạn ngã xuống sông…
Thế là chẳng kịp nghĩ ngợi, quăng cái xe cùng quyển sách cạnh vỉa hè, tôi lao xuống chỗ tụi nhóc… cùng lúc đó, mấy bác đi bộ trên đê cũng chạy xuống cùng tôi…
“Ùm…” tôi nhảy xuống bơi lại chỗ đứa nhóc… tôi dân sông nước xịn, lại được dạy phải làm gì trong trường hợp này mà, khi đang chới với ở dòng nước, người ta mà bám được vào cái gì thì bám rất chặt kể cả người cứu có bơi giỏi đến đâu cũng không thể xoay sở được dẫn đến cả hai cùng nguy hiểm… tôi không bơi ngay lại chỗ thằng bé mà lựa túm được tóc nó và bơi ngược lại vào bờ… thằng nhóc bảy tám tuổi gì đó người cũng to so với tuổi nhưng nó cũng uống no nước nên giãy giụa cũng yếu… với lại cách bờ không xa nên kéo nó cũng không vất vả lắm. Mấy bác lội xuống đón thằng nhóc và kéo tôi lên… mọi người trên đê cũng tụ tập dần nhiều lại rồi họ đưa thằng nhóc vào viện… tôi cũng chẳng để ý quần áo đang ướt lõng bõng nước, lên lấy xe đạp về phòng trọ… mà không biết rằng việc hôm đó được cô bạn ôn cùng chứng kiến…
Chắc các bạn còn nhớ ba chị gái sinh viên trọ cùng nhà với chúng tôi. Kể thêm một chút về các chị, bởi cũng chơi với các chị nên chúng tôi mới ao ước cái cuộc sống sinh viên nó lắm lắm…
Một chị tên Đ, người ở ngay tỉnh bên cạnh, ấn tượng đầu tiên về chị phải nói là chị rất xinh, một khuôn mặt cực baby với dáng người mi nhon, rất cá tính, dễ gần, học kế toán… lại là con nhà khá giả nên chị lúc nào cũng rất sang nhưng không hề chảnh, hồi ấy chị đã dùng điện thoại di động rồi ha, là một chú nokia huyền thoại nào đó… nhớ năm ngoái vào dịp tết thì phải có một số di động lạ gọi vào máy mình hỏi:
– Có phải T không? Đáp…
– Dạ phải? Chị hỏi có nhớ chị Đ trọ cùng mười mấy năm trước không?
– Ai chứ chị Đ thì em quên sao nổi? Sao chị có số em vậy? Đúng là khó quên được thật một bà chị cá tính vậy!
– Eo, mồm mép nhỉ? Chẳng như ngày xưa, hiền hiền, ngố ngố… thằng Q nó vẫn dùng yahoo, hôm bữa vô tình gặp nên có số mấy đứa tụi em hồi đó…
– Chị ơi em đi làm mấy năm rồi. Chị biết môi trường cơ quan nhà nước mà… còn chị? Giờ sao ạ?
– Chị àh, số chị vất vả lắm… tút tút… tự nhiên mất tín hiệu… một lúc sau chị điện lại…
– Chị vô thang máy nên mất sóng…
– Khiếp, giờ này mà chị còn đi thang máy? Chị làm muộn vậy ah? Lúc đó khoảng gần 10h đêm…
– Không, chị đi thang máy của nhà!!!
– (Choáng) híc, nhà chị lắp thang máy mà kêu vất vả hả trời?
“Nhiều chuyện lắm em ah… một câu chuyện người giàu cũng khóc được chị kể tôi nghe… chị giờ là trưởng phòng một ngân hàng có tiếng, chồng chị là sếp của chị… hai đứa con… một ngôi nhà 5 tầng giữa Sài gòn… vậy mà vẫn khổ”
Một chị tên H… cũng đồng hương với chị Đ, không xinh lắm nhưng có duyên, chị học Y, không hiền nhưng rất tốt tính… hay ít ra là với mấy đứa tụi tôi… và cũng nhờ… người yêu của chị mà tôi và cô bạn học ôn kia quen được nhau…
Chẳng là các chị đều học năm cuối nên ai cũng có người iu, chị H iu một anh ở cùng lớp quê Thanh hóa, hôm đó là sinh nhật anh.
– Chị tổ chức tại phòng chị… cũng chẳng để ý lắm, chỉ biết chị hẹn tối mấy thằng xuống liên hoan cùng anh chị… đến hẹn, chúng tôi cùng nhau kéo xuống phòng chị, vừa bước vào tôi giật mình đánh thót… Người ngồi cạnh anh Q người yêu chị H chính là cô bạn học cùng lớp ôn thi với chúng tôi…
Một thoáng bối rối tôi cùng mấy thằng bạn ngồi xuống quanh mâm cỗ sinh nhật… thỉnh thoảng nhìn trộm bạn ấy, mà hình như bạn ấy cũng đang nhìn mình thì phải, khi bắt gặp ánh mắt tôi, cả hai cùng bối rối nhìn đi chỗ khác… câu chuyện của chúng tôi dần rôm rả, đàn hát, chị H chỉ cô bạn kia giới thiệu với tụi tôi… hóa ra là em gái anh Q, người yêu của chị. Cũng như chúng tôi ra ở cùng anh trai để ôn thi đại học… tôi vẫn là thằng ít nói nhất trong bọn, phần vì không cao to đẹp trai nên hơi nhút nhát… phần vì chẳng hiểu sao lại gặp nhau… ở đây… liên hoan bánh kẹo ở phòng, tất cả lại kéo nhau ra bờ hồ tổ chức tiếp…
Đang lững thững đi một mình đi sau mọi người với một đống túi lỉnh kỉnh đồ đạc trên tay thì một giọng nói nhẹ nhàng rất Thanh hóa vang lên…
– Bạn để mình xách đỡ cho…
Quay ra thấy cô bạn ôn cùng đi chậm lại cùng tôi…
– Cũng không nặng lắm mà, mà bạn ôn khối A hả…
…
Từ lúc đó, chúng tôi mới biết về nhau… bạn ấy bảo ấn tượng cực kỳ về tôi khi tôi lao xuống sông kéo thằng bé bị ngã bữa trước xong mà chẳng cần người ta cảm ơn, ướt nhẹp đạp xe về… tôi thì lại ấn tượng một cô bạn luôn đi học sớm trước cả tôi… cứ thế câu chuyện của chúng tôi gần gũi hơn. Tôi có thêm một người bạn rất dễ thương chia sẻ những bài ôn ngày hè đầy nắng và gió… sau này khi bạn ấy thi đỗ thương mại trên hà nội, chúng tôi có liên lạc qua yahoo. Bạn ấy bảo hồi ấy cũng khá kết mình… nhưng tại mình không chủ động nên bạn ấy cũng không dám…
…
Cái nắng, nóng của thời tiết và những đề ôn luyện cuốn chúng tôi vào vòng xoáy học hành… tôi cũng dần dần như quen với cuộc sống xa dần tình yêu. Dù nhiều lúc nỗi nhớ em chợt đến cồn cào trong lòng mỗi chiều đạp xe trong công viên quanh hồ… nhìn những đôi lứa tay trong tay… tôi cũng không về quê nữa mà toàn nhờ tụi bạn về lấy tiếp tế hộ, tiền, gạo…
Thấm thoắt cũng đến cuối năm… các trung tâm cho học sinh nghỉ học sớm trước 20 tháng chạp. Tụi tôi lại lục đục kéo nhau về quê. Một cái tết buồn với những đứa thi trượt như chúng tôi… khi chứng kiến bạn mình mang cuộc đời sinh viên ra kể…
Chúng tôi năm đó cũng tổ chức họp lớp, tụi bạn tôi gọi từ trước tết, tôi biết là chúng tôi sẽ lại gặp mặt… chẳng thể chạy trốn được…
Mùng 3, như thường lệ chúng tôi hẹn nhau tại trường sau đó đến nhà thầy chủ nhiệm… tôi và em đều có mặt… trước bạn bè, em vẫn nói cười như mọi khi… chỉ có ánh mắt em lúc gặp ánh mắt tôi… thật buồn… không chỉ buồn mà nó dường như còn chất chứa bao nhiêu dấu hỏi muốn có câu trả lời từ tôi… em vẫn ngồi sau xe tôi…
– Em khỏe chứ? Tôi phá vỡ sự im lặng khi cố tình đạp xe sau tụi bạn…
– Anh thấy em khỏe chứ? – Đáp lại câu hỏi của tôi là một câu hỏi…
– Em gầy quá…
– Anh biết em gầy…
– Thì đạp xe thấy nhè nhẹ…
Bỗng nhiên tôi thấy đau nhói ở một bên eo…
– AAAAA… tôi chỉ dám kêu khe khẽ… – đau anh…
– Anh cũng biết đau ah? Anh có biết thời gian qua em như thế nào không?
– Anh…
…
– Anh cũng chẳng biết nói thế nào nữa, thời gian qua, quả thật anh rất… nhớ em…
– Thế? Chỉ anh nhớ em? Thế em không biết nhớ anh chắc? Giận anh nữa… nhưng lại cũng thương anh… em biết anh và mọi người rất kỳ vọng vào anh mà…
…
– Thất bại không có nghĩa là mất tất cả mà anh! Mình cùng cố gắng nhé…
Lúc đó em và tôi nói với nhau rất nhiều… những giận hờn… suy nghĩ của cả hai…
Bởi quả thực thời gian xa cách mấy tháng vừa rồi khiến chúng tôi càng như nhận ra tình cảm dành cho nhau nó lớn như thế nào… xa nhau như thế giúp chúng tôi nhận ra người ấy quan trọng với nhau ra sao…
Đến nhà thầy chủ nhiệm ngồi chơi mà chúng tôi chỉ rủ rỉ với nhau một góc đến là buồn cười, tụi bạn tôi cũng quen rồi nên chẳng ai ý kiến ý cò…
Thầy thì muốn cả lớp tụ tập luôn ở nhà thầy, nhưng túm lại các ý kiến, chúng tôi quyết định về nhà cái Tr đập phá ở đây… Nhà nó gần như là trung tâm, từ đấy đi về nhà các đứa khác cũng không lệch nhau mấy…
Ngày tết mà, đồ ăn nhà nào cũng sẵn, nào bánh chưng, gà… giò… chúng tôi làm lẩu, vừa vui vừa dễ ăn…
Lục đục kéo nhau về nhà Tr, đứa đi mua đồ, đứa chuẩn bị… hai chúng tôi tạm gác lại ân oán… cũng lao vào cùng tụi bạn nấu nướng… em chắc vẫn còn giận tôi lắm lắm thì phải nhưng không thấy em thể hiện…
Rất nhanh chóng mấy nồi lẩu đã được dọn ra… rất ngon lành…
Chuẩn bị nhậu thì thấy em và Tr sắp hai bát canh và một cái mâm…
– Em đi đâu đấy? Tôi lại gần hỏi…
– Em và Tr mang sang bên mời ông bà Tr ạ, ông bà ở nhà thờ họ cách đây mấy nhà…
– Vậy ah? Để anh bê cho… không nặng… tranh thủ cơ hội để làm em bớt giận mới được…
– Vâng, nặng lắm! Thế anh chị mang sang mời ông bà hộ tôi nhé… con Tr cười toe toét…
Mấy năm cấp 3 em và Tr chơi với nhau rất thân, như hai chị em, giờ hai đứa vẫn vậy, nên mọi người trong nhà Tr ai cũng quý e, cả ông bà Tr cũng vậy, nên thấy em và tôi sang, cái Tr liền ở nhà luôn…
Tôi nhận nhiệm vụ bê cái mâm đi cùng em, ông bà cái Tr ở riêng, ăn riêng, các cụ cũng cao tuổi nhưng vẫn minh mẫn và khỏe mạnh… cách 200m từ nhà Tr là ngôi nhà lớn bằng gỗ lim kiểu cổ 5 gian ngày xưa với cái cổng gạch đã loang lỗ rêu xanh của thời gian… tôi và em đầy cổng bước vào sân, bóng cây nhãn cổ thụ che rợp cả cái sân gạch… một cây đào nho nhỏ được để ở giữa hè… với cái đèn nháy trang trí xung quanh rất là có không khí của mùa xuân…
– Ông ơi, bà ơi cháu Y…
Tiếng đẩy cửa cót két… chỉ có bà bước ra…
– Ai đấy hử?
– Cháu Y bạn Tr… hôm nay tụi con làm cơm ở nhà Tr, chúng con mang canh sang mời ông bà ạ…
– Y ah con, lâu lắm rồi mới thấy mặt, chúng bay vào đây… ông mày vừa đi cùng với mấy ông bạn ra đình đánh cờ xuân rồi… bà cũng vừa ăn… chúng mày khéo bày vẽ… thui cứ để đấy, chiều ông về ông bà ăn sau…
– Dạ có gì đâu bà, tụi con nấu không ngon bà đừng chê nhé…
Phải nói em nói chuyện với bà hợp thật đấy, hay bà lâu không được nói chuyện cùng em nữa không biết, thấy lâu lâu tôi nhìn đồng hồ rồi nhìn em… đoán được ý tôi, em đứng dậy chào bà…
– Tụi con sang nhà Tr đây, không các bạn chờ, lát liên hoan xong con sang chơi với bà nhé…
– Uh các con đi đi… xong nhớ sang đây với bà rồi hãy về nha…
– Dạ vâng… em và tôi cùng ra cổng…
– Eo, lát e lại sang nói chuyện với bà hả?
– Vâng… em nhìn tôi đầy ẩn ý…
– Bộ bỏ anh một mình, hay để anh ngồi nghe chuyện hai bà cháu hả?
– Kệ anh, đáng đời, mấy tháng qua để người ta buồn người ta khóc thì sao?
Thui, anh xin, anh biết mình không đúng rồi mà… tui cầm tay em năn nỉ…
– Được rồi, về nhanh không tụi nó chờ anh ah, lát nữa rồi phạt anh…
…
Nhà Tr có anh trai hơn tụi tôi mấy tuổi nên rất hòa đồng, tụi con trai cùng anh chén tù chén tạc công nhận vui, chém gió tung trời… nhìn sang em ở bên mâm con gái, thấy em cũng đang nhìn tôi… thắc mắc không biết lát em phạt tôi như thế nào đây nữa… thui kệ, cứ uống mấy chén cái đã…
…
Cuộc vui nào rồi cũng sẽ tàn, tôi biết hôm nay còn phải làm rất nhiều việc với em nên uống mấy chén rồi ngồi im vào hậu trường, để mấy thằng giặc kia tiếp anh trai Tr…
Qua buổi trưa, là ngày tết nên nhà đứa nào cũng có việc, chúng tôi chia tay nhau ở nhà Tr… tôi chờ em để em cùng các bạn nữ dọn dẹp bãi chiến trường… cuối cùng chỉ còn lại hai đứa, ông anh cái Tr thì giờ có khênh ra đường quốc lộ vứt cha cũng chẳng dậy nổi, say khướt được tui dìu vào trong buồng nằm ngáy oo rồi…
– Thôi hai đứa bay đi đâu thì lượn, để tao dọn nốt… cái Tr nháy mắt với em… chuyện tụi tôi nó chắc biết hết do em kể…
– Uh… mày dọn nốt nhé, tao sang chào ông bà rồi về luôn…
– Ừ… xong tao còn đi lễ với mẹ nữa cơ, hẹn gặp nhau sau nhé…
Lấy cái xe đạp, tôi và em sang nhà bà Tr… vừa đẩy cái cổng chưa kịp gọi đã thấy bà đang đi ra… tôi nhanh nhảu…
– Bà ơi tụi cháu sang chơi với bà đây? Bà đi đâu thế ạ?
– Ừ… hai đứa bay cứ vào nhà, cái Y pha chè hai đứa uống nhé, bà chạy sang nhà bà hồng gửi ít lễ lên chùa lễ cầu may đầu năm…
– Dạ vâng ạ… dựng cái xe ở sân, chúng tôi cùng bước vào nhà… trời đầu xuân, có chút nắng nhè nhẹ nhưng vẫn hơi se se lạnh… chúng tôi ngồi xuống bộ trường kỷ… tôi nắm tay em…
– Y còn giận T lắm hả?
– Nếu là Y làm thế? T có giận Y không…
Không trả lời, tôi ôm chặt Y vào lòng…
– Bà về bây giờ kìa… ở đây không… Y đẩy tôi ra…
Nhưng tôi vẫn siết thật chặt vòng tay… và cúi xuống… một nụ hôn chứa đựng bao nỗi nhớ nhung, sự khát khao, hối lỗi của tôi cùng sự giận hờn đầy thương yêu của em… nụ hôn của tình yêu lần đầu đối diện với những phong ba của cuộc sống… em đáp lại tôi một cách đầy đam mê… vòng tay em không còn đẩy tôi ra nữa mà nó đã ôm siết lấy tôi… thật chặt…
Hôn nhau như chưa bao giờ chúng tôi được hôn vậy… sẵn có chút men… cộng với sự xa cách bấy lâu làm tôi như biến thành con người khác…
Tôi luồn một tay lên phía trước em…
Vừa hôn vừa xoa nhẹ lên cái đỉnh núi thiên thần…
…
Lúc này có lẽ cảm giác giận hờn trong em đã bị lấn át mất phần nào, em như con mèo nhỏ rên lên khe khẽ… dù tôi mới chỉ mơn trớn lên cái đỉnh núi ở phía ngoài… những cảm xúc dồn nén bấy lâu nay như dần được cởi bỏ…
Tình yêu luôn là đẹp nhất nhưng nó chỉ thật sự hoàn hảo khi được vun đắp bởi những cảm xúc chân thật từ tình dục… chẳng phải danh ngôn hay chính luận mà là cái tôi chiêm nghiệm từ thực tế bản thân…
Qua những mối tình, mỗi người con gái mà tôi ngang qua…
Em đáp lại nụ hôn của tôi một cách đầy nồng nhiệt, nhưng vẫn không quên hai đứa đang ở đâu…
– Bà cái Tr về giờ anh… khẽ đẩy tôi ra em thì thào…
– A vẫn nhìn được ra ngõ mà, với lại mình ngồi trong này cái mành nó che rồi…
– Nhưng… em chưa nói hết câu thì đôi môi đỏ mọng của em đã bị tôi cuốn lấy… ư…
Lần này tôi luồn hẳn tay vào bên trong cái áo sơ mi của em, vừa hôn em vừa xoa nhè nhẹ cái hạt đậu xinh xinh… em oằn người lên mỗi khi tôi dùng hai ngón tay mà vê vê, nó cứng lại như thách thức những ngón tay tôi vậy… em cũng hưởng ứng chẳng kém… luồn tay vào hẳn lưng tôi mà xoa nhè nhẹ…
Khuôn mặt em ửng đỏ… hai mắt nhắm nghiền đầy đam mê… lâu rồi có lẽ em chưa được kích thích như vậy… ngồi trên cái ghế trường kỷ hôn vậy cũng mỏi, tôi kéo em đứng dậy, tiến ra sát phía cửa, dựa lưng em vào cái cánh của gỗ, tôi lại hôn em cuồng nhiệt…
Ngoài kia, nắng dịu nhẹ như dát một lớp mật vàng lên cái chiều xuân đầy mê hoặc… mùa xuân… mùa của những cảm xúc thăng hoa… mùa của tình yêu… đó là một buổi chiều xuân thật chẳng thể phai mờ trong ký ức của tôi…
Mùa xuân về phơi phới…
Lòng dạo rực tưng bừng…
Xuân đang thay áo mới…
Ta cũng thật vui mừng…
Quả thật dưới cái nắng nhẹ, cộng với cái se se lạnh của một buổi chiều xuân ngoài sân… phía trong kia, ngôi nhà gỗ bình dị… có hai trái tim đang tan chảy vào nhau… em… phơi phới trong vào tay tôi… giờ không còn là những nụ hôn nhẹ nhàng nữa… những cái cúc xinh xinh của chiếc áo sơ mi đã bị tôi bung ra tự lúc nào… cái áo ngực ren trắng được tôi đẩy lên trên… em nhất quyết không cho tôi tháo… vì sợ bà Tr về không kịp… tôi hun say sưa lên hai trái đào tiên căng mọng đầy sức xuân của em… chỉ có thể dùng một từ để tả nó… đẹp… giờ chắc nó đang được chồng em chăm sóc cẩn thận mất rồi những cứ nghĩ tới mình đã từng sở hữu nó… lòng vẫn không khỏi bồi hồi…
Hai tay tôi cũng đâu có chịu làm biếng, mà cả hai đang luồn vào trong quần em… xoa cặp mông em nhè nhẹ… em ôm ghì lấy đầu tôi đè vào giữa hai trái đào…
– Anh nhớ Y quá…
– Ư… người ta cũng nhớ lắm ấy…
…
Một tay tôi lần theo cái cạp quần em về phía trước… phụt, cái cúc nhanh chóng bung ra khiến em ngỡ ngàng…
– Dừng anh… ở đây không được…
– Anh chỉ hôn nó thôi… đi… anh nhớ nó lắm…
– Ư… chỉ hôn thôi nha… em sợ bà…
Em chưa nói hết câu cái quần dài và quần chíp đã bị tôi kéo xuống tận gối… tôi ngồi thụp xuống… cái khu rừng rậm rạp, nơi có cái khe suối nguồn thiên thần của tôi hiện ra lồ lộ ngay trước mắt… tôi úp mặt vào đám lông đen nhánh ấy mà hít hà…
Chúng tôi lao vào nhau như chưa từng được vậy… những tiếng thở dốc của tôi hòa cùng tiếng em nỉ non trong căn phòng với bộ trường kỷ đó mãi khắc sâu vào ký ức tôi những kỷ niệm đầy yêu thương về em… bởi đó là lần cuối cùng tôi có được em trong vòng tay…
Cuộc sống luôn chứa đựng những điều mới lạ, ta chẳng thể biết được phải không các bạn? Những người đã đọc và theo dõi câu chuyện của tôi trên trang này, ngay cả bản thân tôi cũng chẳng thể ngờ sau ngần ấy năm tôi lại có thể quay trở lại và tiếp tục lời hứa…
…
Cho đến tận bây giờ tôi vẫn còn nợ Y một lời giải thích cho sự mất tích đến không sủi cmn tăm của tôi ngày ấy… mà vẫn chưa có cơ hội được nói mặc dù thời gian có lẽ cũng đến 1/3 đời người…
Và cho đến tận bây giờ, chính bản thân tôi cũng chẳng thể hiểu nổi sao tôi lại có thể làm như vậy? Tàn nhẫn với tôi, với em, với chuyện tình của chúng tôi…
Sau tết năm đó, chúng tôi mỗi người một nơi mà không một lời hẹn ước. Y theo bác họ làm ở một xưởng QC (sau này tôi nghe một người bạn kể lại mới biết) còn cái thằng tôi, lại ôm chí hướng với cái hòm tôn chứa đầy sách và vùi đầu vào các lớp luyện thi đại học. Hồi đó các bạn 8x chắc ai như tôi mỗi khi nhớ lại đều không khỏi bồi hổi, cái cảnh trượt ĐH nóa đã ám ảnh rồi, cảnh đi học ôn thi lại nó còn khốc liệt hơn với đủ mọi áp lực, gia đình, bạn bè, thầy cô…
Không còn giống như đi ôn hè của năm trước, hòa vào cái nóng, cái nắng, cái ngột ngạt bụi bặm và xô bồ của thành phố là hai cái xe đạp của tôi và thằng bạn trọ cùng cần mẫn hàng ngày đạp từ nhà trọ đến chỗ luyện thi, có hôm chúng tôi lệch giờ vì mỗi thằng thi một khối thì tôi mới được thong dong mà không phải cắm cổ đạp theo nó cho kịp về nấu cơm, hai thằng trọ trên gác mái của một cặp vợ chồng già về hưu, chỉ có mỗi hai ông bà sống với nhau vì con cái đều lập nghiệp trên thủ đô, có khi vài tháng mới về một lần…
– Cho chúng mày trọ cho có không khí, chứ hai mạng già nhìn nhau mấy chục năm rồi ngán lắm… đấy là bác trai mỗi lần lên ngồi chơi trên sân thượng với chúng tôi bảo chúng tôi thế, chúng tôi và bác cùng cười, và biết thế chứ tháng nào bác cũng thu đầy đủ tiền nhà, điện, nước, rác chẳng quên thứ gì…
Quãng thời gian căng thẳng đó cũng qua đi, thằng bạn nhập học Hàng hải với số điểm cao chót vót cùng với ước mơ thiết kế và đóng những con tàu biển khổng lồ, to lớn như giấc mơ đầy nhiệt huyết trong tim nó vậy, thế mà nhờ đồng chí X với vinashin và vinaline làm cu cậu te tua, đến nỗi giờ say nó vẫn lôi tên hắn ra chửi… Nó bỏ đất cảng vô Sài Gòn…
Nói thêm về thằng bạn thân này mình chút, đkm hiền lành cao 175 đẹp trai, kiếm xèng giỏi mà éo hiểu sao tập 1 của nó lại lận đận với long đong… giờ nó sống ở đầu kia tổ quốc. Thằng nam thằng bắc lần nào gặp được nhau là lại tới bến…
Còn tôi, hoàn thành được một nửa giấc mơ hoang hoải trong tim…
Cầm cái giấy báo nhập học trong tay, một chân trời mới như mở ra trước mắt với bao háo hức, bao mong chờ…
Chính là đây, quãng đời sinh viên cháy hết mình của tuổi trẻ, của thanh xuân. Là một bầu trời của thương, của nhớ, để giờ ngồi cào phím « tìm lại bầu trời »…
…
– Chú cho cháu xuống chỗ nào gần cổng trường X được không ạ?
Tôi yếu ớt và rụt rè ôm cái ba lô quần áo đề nghị với anh lơ xe đầu cạo bóng loáng…
– Sinh viên hử? Ok, lát tao cho xuống đấy luôn cho khỏi lạc… giọng hắn oang hoang…
– Anh ơi lát ghé cạnh cổng trường X cho chú em này xuống nhé… sinh viên đấy, sướng nhất tụi bay…
…
Đặt cái balo quần áo lên trên trên cái hòm tôn, ngước nhìn cánh cổng trường với ánh mắt của thằng nhà quê ra phố, giờ nghĩ lại thấy tội tội… loay hoay chưa biết xoay sở ra sao, vào xem trường trước hay tìm nhà trọ trước thì có mấy cô chú tiến lại ân cần…
Có chỗ trọ chưa con?
Vào nhà cô (chú) nè, phòng rộng rãi thoáng mát abcxyz…
Làm tôi ù hết cả tai, chưa kịp định thần thì tôi thấy bên cạnh cổng sát phòng bảo vệ có một tốp các anh chị áo xanh sinh viên tình nguyện, tôi quyết định thuê nhà sau, phải hỏi các anh chị đi trước đã…
– Cháu đang chờ người nhà rồi ạ! Cháu cảm ơn! Tôi chém…
Đám đông mời trọ giải tán, tôi vừa bê đồ lại gần hỏi thì được các anh chị khóa trước giúp đỡ nhiệt tình luôn… hướng dẫn nơi làm thủ tục nhập học… chỗ nào thuê trọ giá tốt… quán cơm nào ngon rẻ… các anh chị với màu áo xanh tràn đầy sức sống, sau này khi làm tình cmn nguyện tôi mới biết, “tình nguyện” cũng là một lý do để xin phép phụ huynh được ở lại trường mấy ngày hè để ban ngày các anh chị tình nguyện, còn ban đêm các anh chị chỉ làm tình thôi, chứ không có nguyện…
…
Đến chiều thì tôi cũng hoàn thành thủ tục, chỉ còn đi tìm phòng trọ, do không thuộc diện ưu tiên nên không được đăng ký ở ký túc, lục lại mấy địa chỉ hỏi được lúc sáng của các anh chị sinh viên khóa trước, tôi lững thững đi hỏi phòng, ưu tiên gần trường, rẻ… mà phải sạch sẽ… nói chung là ngon bổ rẻ mà chơi…
Nhà thì đắt quá với phòng rộng đẹp, nhà thì chật hẹp… với lại là lần đầu nên tôi khá khó khăn cho công cuộc tìm chỗ cư ngụ, chiều muộn mà tôi vẫn chưa chốt được cái chỗ ở ưng ý, nhìn hoàng hôn mà não ruột, lê thê quay trở lại quán trà đá cạnh cổng trường ngồi uống chè suông… thì có một tốp mấy ông anh áo xanh cũng lại ngồi đó…
Chắc nhìn thấy tôi lơ ngơ với cái áo đồng phục cấp III thần thánh, một anh trong đó bắt chuyện…
Chú cũng ở… ah? Mình đồng hương rồi e…
Dạ anh cũng ở… ạ? Em ở huyện X, còn anh ạ. Gặp đồng hương mừng húm…
Anh ở huyện Y…
Anh học năm mấy ạ?
Anh năm 2…
Câu chuyện qua đi quẩn lại và cái kết là tối đó tôi về nhà trọ của anh ngủ nhờ để mai đi tìm phòng tiếp, cái xe đạp mini chở chiếc hòm tôn của tôi về nhà trọ của anh cách trường 2km…
Thời gian đầu đầu còn thích trọ gần, chứ sang nửa năm là chán ngay ấy mà…
Ông anh vừa cười vừa tâm sự…
Ngay đêm đầu tiên ở một nơi xa lạ, tôi được trải nghiệm cái cảm giác sinh viên nó như thế nào, đầy hào hứng và mong đợi, bữa cơm sinh viên do chị “bạn cùng phòng” với anh đồng hương nấu… sau đó là những tiếng đàn ghi ta trên sân thượng với nhóm bạn của anh cùng ở lại tình nguyện…
Tôi vẫn nhớ như in tiếng đàn đó… bài “nhỏ ơi”…
…
Ngồi nhìn lão đánh đàn mà mê quá đi, đúng chất sinh viên chuẩn đét, giữa đêm hè đầu tiên ở một nơi xa lạ, tiếng ve văng vẳng, nhà trọ nằm sâu trong một khu dân cư thưa thớt, tiếng guitar vang lên cùng tiếng hát trầm ấm như say như đắm cái thằng mới lần đầu tiên trải qua đời sinh viên như tôi…
Tôi cùng mấy anh chị ngồi im nghe lão thể hiện, quả thực là hay, đến tôi còn mê nữa là gái không chết theo mới lạ…
Tiếng đàn sinh viên tôi dám cá nó gần như là một cái gì đó quá đỗi thân thuộc với thế hệ chúng tôi hồi đó. Bởi chúng tôi hồi đó NET vẫn còn sơ khai lắm, chưa có smartphone như bây giờ. Tập trung hát hò với cây đàn guitar là siêu kool rồi. Nhìn ông anh đồng hương cũng nhờ đôi bàn tay điêu luyện trên những phím đàn mà thèm nhỏ dớt, cũng chính nhờ tài đàn hát mà lão tán đổ hoa khôi của khóa lão ngay những ngày đầu sinh hoạt chung – nghe lão khoe vậy – và đến năm thứ 2 thì về chung giường luôn với lão mới kinh…
Một thời gian sau khi ổn định an ninh chính trị cái thằng tôi cũng đầu tư hẳn cái guita tính cua gái nhưng thất bại thảm hại sau đúng 3 buổi học bởi một câu xanh rờn của ông thầy dạy nhạc bên trường sư phạm gần đó “em không có năng khiếu âm nhạc…” đau quá đành treo đàn lên tường ngắm cho đỡ tủi…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tìm lại bầu trời |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Truyện bóp vú, Truyện teen |
Ngày cập nhật | 02/02/2024 03:29 (GMT+7) |