Lão đâu phải mới lom dom ra giang hồ như tôi, mà ở giang hồ đến mức bạc cả tóc lẫn lông dái rồi ấy chứ, làm gì không hiểu cái sự tàn nhẫn của cái xã hội mặt trái này, mà lại lôi cô con gái mình vòng ân oán nhỉ?
Hay lão cũng mặt người dạ thú như mấy lão kia? Tôi thấy con bé Quỳnh này giống tôi, khôn đéo ra khôn, mà ngu cũng đéo ra ngu… tôi thấy đồng cảm cho nó. Y chang tôi đây lạc lối trong cõi giang hồ này, chỉ là bị kẻ khác sắp đặt trước mà thôi…
Nên tôi cũng thấy buồn, liền thật thà bảo nó:
– Cô đúng là con đần thật… đấy không phải là nước đái… là tinh trùng hiểu chưa…
– Hả… tinh trùng?
Con bé nghệt mặt ra nghĩ một lát, rồi bắt đầu lao vào đấm tôi thùm thụp nói:
– Anh là thằng tồi… thằng đểu… thằng khốn nạn… anh dê tôi rồi thích quá phọt nó ra… Như thế chẳng phải anh muốn chơi tôi à… Tôi đánh anh chết… đánh anh chết…
Nó giận dữ đến mức quên cả sợ mà, nhưng tôi sợ cay cú nói to bọn sát thủ bên trên cầu nghe thấy nên tôi dọa lại nó:
– Im mồm không tôi hiếp cô thật đó…
Câu nói này hình như có hiệu lực nên nó im bặt, ngồi thừ ra cạnh tôi rồi bật khóc rưng rức, nó cũng sợ bọn đao thủ phát hiện nên chỉ không khóc váng lên mà thôi. Tôi đôi với chuyện con gái khóc lóc thì bất lực, đã nó còn sụt sịt tức tưởi than thở rằng:
– Mẹ tôi chết sớm… cha tôi bắt nạt bắt tôi luyện võ, cứ phi đao trượt là đánh là không cho ăn cơm… hu… hu… Tôi từ lúc năm tuổi, mỗi ngày đều là phải đi phi đao để đổi lấy cơm từ cha tôi, đến nên năm mười ba tuổi, thì tôi đã là đệ nhất đao của Thanh Long rồi, nhưng tưởng thế là yên thân… hu… hu… Nhưng tôi lại bị bắt ép đi giết người, người ta bị tôi giết nhiều lắm, rồi đêm nào tôi cũng mơ thấy họ về, họ đòi mạng tôi… tôi sợ lắm… hu… hu… Giờ bị dồn đuổi đến đây, anh cũng bắt nạt tôi… giúp tôi một tí thì anh dê tôi như thế… giờ anh còn muốn hiếp tôi nữa… sao ai cũng bắt nạt tôi… hết vậy…
– Thôi… thôi đừng khóc… tôi xin lỗi…
Tôi thấy nó tội nghiệp dã man, nên thành thật xin lỗi nó. Nhưng nó vẫn khóc nức nở như vậy mãi không dứt, nên tôi “chim cú” lên tính dọa cho con bé nín liền bảo:
– Nín ngay! Không tôi đè cô ra hiếp ngay bây giờ đó còn đần tập đú kia… nín ngay…
– Không phải dọa… đằng nào chẳng phải chết, tôi cũng chán cái thân phận làm thánh nữ rồi…
Con bé đứng phắt dậy cởi váy áo xếp gọn lại, rồi vòng tay ra sau lưng tính cởi nốt áo lót, tôi và nó đứng dưới tán bụi chuối có ánh trăng lờ mờ. Nên nhìn khá rõ nhau, chỉ bọn trên cầu thì nhìn xuống là không thấy thôi, tôi thấy như vậy ngạc nhiên hỏi:
– Này con đần kia… cô làm trò gì dấy?
– Cởi đồ chứ còn làm gì nữa… mắt anh mù à?
Tôi ngơ ngác hỏi nó như vậy, thì nó lườm tôi cháy mặt bảo:
– Thế chẳng phải anh đang đòi hiếp tôi đó sao, không tự cởi ra thì để anh xé rách hết, mai tôi về kiểu gì… Đấy tôi cho đấy… không vật… không phải xô đẩy, ở đây bẩn lắm… Làm đi… cho thỏa mãn hết cơn đê đi… đồ tồi…
Con bé nói xong thì cũng tụt sạch đồ hết ra rồi, nước mắt nó chảy hàng dài trên má, và nhìn tôi trong vẻ vừa ai oán, vừa u buồn… Điều này làm tim tôi đau nhói, tôi đâu thể sống chó như vậy được, nên tôi nhặt quần áo của con bé mang lại và bảo:
– Quỳnh! Là anh trêu em thôi… anh không bao giờ có ý hiếp em cả, anh chỉ không muốn em khóc, khóc như vậy anh buồn… Còn anh có động chạm em, thì chẳng qua em cũng rất xinh và hấp dẫn mà… anh thích em… dù biết như vậy là lợi dụng, anh vẫn cố làm vậy khiến em giận… là tồi… anh xin lỗi nhé… tha thứ đi mà… mặc lại đi…
– Anh vừa nói gì? Anh gọi em là Quỳnh… anh… anh… nói anh thích em à… thật không…
Tôi thấy bé Quỳnh này thật tội nghiệp, nên ôm em ấy vào và nói:
– Đúng… anh thích em… thôi mặc lại đồ đi… rồi chúng ta tìm cách trốn về thôi… ngoan nào…
Nào ngờ em ấy văng đám quần áo khỏi tay tôi và nói:
– Không mặc là không mặc…
Tôi liền hỏi:
– Em vẫn dỗi anh à Quỳnh?
– Không…
Em ấy đáp dứt khoát rồi im lặng không nói gì nữa, cứ nằm im trong vòng tay tôi, khiến tôi có chút khó hiểu. Nhưng tôi vẫn cố động viên tiếp:
– Thôi mà… anh sai rồi, anh thích em nhưng không được phép sàm sỡ em thế… Anh xin lỗi mà… mặc vào đi rồi tìm cách về… thế nhé…
*…
Quỳnh vẫn im lặng trong lòng tôi rồi đột nhiên lại khóc tiếp, những giọt ngắn giọt dài thi nhau rơi xuống tay tôi, tôi thực sự bối rồi nên cũng chỉ còn biết im lặng…
Mấy phút lặng lẽ trôi… em ngừng khóc và nói:
– Em không phải con đần như anh gọi… anh mới là thằng đần… anh còn đợi em phải nói nữa à…
– Nói gì cơ anh không hiểu… Anh xin lỗi… anh biết sai rồi mà… Thôi… coi như anh năn nỉ đó tiểu Quận chúa nhỏ… đừng dỗi mặc vào đi… rồi tìm cách trốn thôi…
Tôi không ngờ em ý giận hẳn nói mỗi câu:
– Anh không phải đần… mà anh quá đần luôn… chán…
– Anh đần chỗ nào? Giờ tranh thủ lúc đêm tối trốn đi chẳng hơn cứ nấp mãi ở đây à… Như thế mà anh bị gọi là đần á, có chắc mai bọn chó ấy đã rút chưa… hay còn tới đông hơn…
Tôi nói đến đó thì Quỳnh phì cười bảo tôi:
– Anh mà lại không đần… anh quá đần… siêu đần độn luôn ấy… hi… hi… Người ta cởi truòng nằm trong tay lâu thế, mà anh không hiểu ra vấn đề à, sao khi chưa hổ báo thế. Giờ người ta dỗi tí thì sợ lú hết mề luôn… chán… đần… thật. Thôi thì em nói vậy… em cho phép đấy… Không cần hiếp… em tình nguyện cho anh làm đấy… hôn em đi… chả lẽ bắt em chờ thêm à…
Tôi giờ mới hiểu ra vấn đề… quả nhiên người tốt thì đần thật thì phải, từ lúc tôi cố sống tốt chuyện gái gú cũng ngu đi. Nhưng giờ Quỳnh nói thế thì tôi mới hiểu ra, thật sự tính đa tình nó mãi mãi không sửa được, tôi cúi xuống hôn em ấy…
Quỳnh cũng hôn lại tôi cuồng nhiệt, kể ra thì cũng khá lãng mạn. Bởi ở đây vắng vẻ tĩnh mịch, trăng thanh gió mát, một ốc đảo gần như hoang dã thôn quê giữa lòng thủ đô nhộn nhịp…
Tôi hôn Quỳnh từ môi xuống cổ, chạy dần xuống bầu vú bé nhỏ xinh xắn ấy, khi tôi nút vút thì khiến Quỳnh sướng run cả người thở dốc, chắc em ấy chưa được ai làm như thế bao giờ cả…
Sau đó tôi rời Quỳnh ra cởi hết đồ của tôi, cùng quần áo em ấy, trải thành cái tấm lót trên nền đất… Rồi tôi bế Quỳnh đặt lên đó, em ấy hồi nhắm mắt lại dạng chân ra, he hé cái lồn xinh xinh còn trinh trắng… chờ đợi trong hồi hộp…
– Á… ư… Anh làm gì thế… nhột em quá…
Quỳnh ngóc hẳn dậy để nhìn tôi, khi bị tôi dũng lưỡi liếm nhẹ vào khe lồn em ấy, chắc Quỳnh nghĩ tôi sẽ nhét cu vào ngay, không ngời tôi lại làm như vậy, còn tôi cũng ngẩng đầu lên hỏi em ấy rằng:
– Em thích không Quỳnh…
Quỳnh thẹn khẽ gật đầu, em lại nằm xuống để yên cho tôi liếm láp, dù nhìn không rõ lồn Quỳnh hẳn, nhưng với kinh nghiêm đã chinh chiến, tôi thừa hiểu Quỳnh còn trinh xịn luôn chứ không vá víu gì. Nên lát sau dù lồn em ấy đã nhễ nhại nước, nhưng khi tôi cầm con cu nhét vào, thì một cảm giác vô cùng chật hẹp… cái lỗ lồn quá nhỏ và khít… ấn vào làm ấy đau. Khiến Quỳnh chồm cả dậy bám chặt lấy tôi, em than thở:
– Hức… ưc… ức… Á… á… em đau quá… anh ấn vào em thấy đau lắm…
Tôi thấy có chút ân hận nên tính nhỏm dậy, thì Quỳnh ghì tôi lại bảo rằng:
– Kệ đi… em cũng biết bị mất trinh là đau, em hỏi người ta rồi… Thật… thật ra lúc gặp anh ở bar lần đầu, em cứu anh về là vì em thích anh đấy, em hay chửi anh… nhưng trong lòng thì em yêu anh… Em tình nguyện mà…
Tôi cũng thấy vui hơn lên hôn lại em ấy, cả hai đứa quấn vào nhau trong gió lộng của đêm sông tĩnh mịch…
– Ái… ui… ui… uiiiii!
Quỳnh rên lên vào quắp chặt vào tôi, khi cu tôi đâm xuyên qua tấm màng trinh mong manh của em ấy, chắc Quỳnh đau lắm… nên em lịm đi một lát, mới mở mắt ra nhìn tôi nói:
– Đau… đau cực luôn ấy… á… á… anh… lại ấn rồi… đau… em… hu… hu…
Tôi nhấp nhẹ hèo nhưng mà Quỳnh vẫn đau chối người, nhưng công nhận lồn em ấy bé và khít hơn cả người khác, có lẽ chỉ lồn bé Nguyệt Ánh mà thôi. Nên nhấp máy cái Quỳnh đau khóc tu tu luôn, tôi đành rút ra… và tự xử…
Quỳnh có vẻ áy náy em ngồi dậy nhìn tôi thanh minh:
– Em xin lỗi… nhưng đau thật ý… Hay để em nghịch nó như lúc nãy nhé, cho anh đỡ phải tự tay làm…
Tôi cũng muốn cho ra cho nhẹ người, nên đồng ý ngay để Quỳnh sóc lọ khan cho tôi, em ấy dựa vào ngực tôi, tay thì cầm cu tôi mà vuốt, mà sóc một cách nhiệt tình. Còn tôi cũng thò tay định sờ lồn em ấy, thì Quỳnh đập bốp vào tay tôi nói:
– Không… sờ ngực em thôi… Chỗ đấy em đau lắm… không nghịch… chim anh to dã man ấy… đau…
Thế là tôi nghịch vú em ấy thôi, và tôi chợt nhớ câu “thánh nữ” em ấy nói khi trước. Nên tôi liền hỏi rằng:
– Vì sao em lại nói em không muốn là thánh nữ nữa là sao?
– Vâng! Thì giờ em đâu con là thánh nữ của Tả Pháp Đường Địa Pháp nữa, em thành đàn bà của anh rồi đó thôi…
Tôi mừng như mở cờ trong bụng, khi bắt đầu vén được tấm màn bí ẩn của Thiên Địa Hội, nên tôi vội hỏi ngay:
– Nghe nó cứ như một giáo phái bí ẩn ấy nhỉ… sao thời này rồi mà còn sùng bái như vậy chứ? Bọn em lạc hậu vậy à Quỳnh?
– Lạc hậu cái cứt ấy… anh cứ gia nhập anh sẽ biết, tới lúc đó anh không muốn sùng bái cũng không được. Nhưng cơ bản mà nói thì Tả Pháp Đường Địa Pháp, thì không bằng Hữu Pháp Đường Thiên Pháp. Người Cung Thiên Pháp luôn thống trị và coi thường người bên Cung Địa Pháp bọn em. Chuyện phải nói bắt đầu từ khi nhà Minh lụi tàn, nhà Thanh bắt đầu trị vì Trung Quốc, thì Thiên Địa Hội lập ra để phản Thanh phục Minh. (*). Nhưng khi số nhà Minh đã tận, cũng vì thế Thiên Địa Hội tan rã… Có một số thành phần muốn nuôi dưỡng việc khôi phục Đại Minh (Đây chỉ là chi tiết hư cấu, không hề có trong chính sử, không liên quan đến nhân vật thật ngoài đời. Chuyện ngoài chính sử, mong bạn đọc không suy nghĩ sai lệch) nên lập ra một hội nhóm lấy lại tên là Thiên Địa Hội, chia ra làm hai cung là: Thiên Cung và Địa Cung… cai quản bởi Thiên Hoàng và Thiên Hậu… Nhưng người Cung Thiên chủ chốt là người trong Thiên Hoàng tộc, còn Cung Địa là do bị ép buộc phải theo. Đến thời đại này thì hai cung đều bị khống chế bởi Thiên Hậu đời thứ hai mốt, họ vẫn khống chế bằng cách dùng hương độc gia truyền, đầu độc người hai cung, buộc họ phải nghe lời. Nếu không thì sẽ không có thuốc để giảm độc tính, thì sẽ bị độc hành cho sống không bằng chết…
Tôi nghe đến đó mà lạnh hết cả người, không ngờ Thiên Địa Hội, quỷ không biết thần không hay lại dã man vậy, nhưng tôi vẫn chưa hết tò mò về thế nào là thân phận Thánh nữ của Quỳnh nên hỏi:
– Vì sao em lại là Thánh Nữ?
– Vâng! Thánh nữ là do Thiên Hậu chọn từ người trong hai cung, để sau này làm vợ Thiên Hoàng tương lai, khi đã chọn rồi nhất thiết phải còn trinh cho đến khi kết hôn, không Thiên Hậu sẽ cho Thưởng Thiện Phạt Ác tới giết cả nhà, trong Thiên Địa Hội thì hai tên Vô Thường Quỷ này, một tên áo đen và một tên áo trắng, thấy nói rất tàn độc… Nhưng so với Thiên Hậu chắc không bằng, tuy nhiên chưa từng một ai biết mặt Hậu Chủ Cung ấy ra sao cả… Chỉ biết ngheo theo sự chỉ đạo của hai tên Vô Thường Quỷ đó, Hắc Vô Thường ở bên Thiên Cung, còn Bạch Vô Thường ở Địa Cung của em…
Tôi giờ biết hơn về chân tướng, thì thấy lo lắng vô bờ… rốt cuộc thì Thiên Hậu ấy là thần thánh hay ma quỷ nơi đâu nhỉ?
Chú giải…
Thiên Địa Hội (*)
Thiên Địa hội, (tiếng Trung: 天地會 tiandihui) (còn gọi là Hồng Hoa Hội sau này vào thời Càn Long) là một hội kín bắt nguồn từ Trung Hoa vào thời Khang Hi với mục đích phản Thanh phục Minh, khôi phục lại giang sơn của nhà Đại Minh, đánh đuổi quân ngoại tộc Mãn Thanh. Thiên Địa hội còn được gọi là Hồng môn hay Tam Điểm hội, tuy vậy một số tổ chức tội phạm cũng dùng chữ Hồng môn.
Khi người Anh đến cai trị Hồng Kông, tất cả các tổ chức xã hội bí mật của Trung Quốc đều bị coi là những mối đe dọa hình sự và được coi là Hội Tam Hoàng, mặc dù người Hồng môn có thể khác nhau về bản chất với những người khác. Tên của “Thiên Địa hội” thực sự là nguồn gốc của từ “Hội Tam Hoàng” mà đã trở thành đồng nghĩa với tội phạm có tổ chức của Trung Quốc. Do vậy nên Thiên Địa hội đôi khi gây tranh cãi và là bất hợp pháp ở Hồng Kông.
Còn tại truyện này chỉ là hư cấu, và trùng tên không liên quan gì đến chính sử như trên cả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:35 (GMT+7) |