Tôi cũng lon ton đi theo nó, vì nó đang dẫn đường cho tôi mà, nên nó đi một bước là tôi theo một bước. Con bé tức tối quát tôi:
– Biến…
– Chẳng phải cô đang dẫn đường cho tôi mà, tôi không đi theo cô thì theo ai, cô đúng là cái “bình thuốc độc di động” rắc rối!
Tôi trả lời nó như vậy, nhưng con bé vẫn cáu, nó gào lên với tôi:
– Cút… nhanhhhh…
Tôi không hiểu chuyện gì với cái “bình thuốc độc di động bé” này, nên tôi cứ đứng đực ra đó, còn con bé thì cay cú giậm chân tức tối… Rồi nó lại đi tiếp thêm một đoạn, tôi cũng lại đi theo nó ngay phía sau. Thú thực đây là đâu tôi còn chẳng rõ, tôi sợ nó vứt tôi ở đây, thì tôi biết làm thế nào. Khi mà cạm bẫy trùng trùng phía trước, khiến con bé tức thật sự nó gào lên:
– Cút… lên chỗ cái xe đứng mau… người ta chỉ muốn đi đái thôi mà… sao cứ đi theo thế hả…
– Ơ… ơ thế à… không bảo sớm… thế tôi đi đây…
Tôi nói thế toan bước đi, thì Hắc Muội túm chặt gấu váy, khép chân lại nói thảng thốt:
– Úi… ui… không kịp rồi híc…
– Cô làm sao vậy hả “bình thuốc độc di động bé”???
Tôi cuống cuồng hỏi và chạy lên trước mặt nó ngó xem, nó thì bối rối hẳn luôn nó lườm tôi cháy mặt, tối tăm quá nhìn không rõ đâu vào đâu hẳn. Nhưng mùi nước tiểu khai nồng bốc lên, vì thế tôi chun mũi nói:
– Sao bỗng dưng có mùi nước đái thế nhỉ?
– Đái ra thì nó có mùi chứ sao?
Hắc Muội cay cú vặc lại tôi, nhưng rõ là tôi đã làm nhiệm vụ rất tốt, dâu đến nỗi sợ vãi đái ra đâu, mà nó nói đểu tôi thế. Nên tôi khẳng khái bật lại:
– Này cái “bình thuốc độc di động bé” cô nghĩ tôi sợ mấy thằng ấy vãi đái ra chắc, còn khuya nhé… mơ đi…
– Đồ điên! Có mỗi hai đứa ở đây, anh không đái thì tôi… sao nào? Đã bảo không đi theo người ta rồi, đến lúc chịu không nổi vãi cả ra quần, còn nói đểu tôi mà không vì chị tôi, tôi giết chết anh… hừ hừ…
Tôi có chút ân hận, tôi không có ý rình nó đi đái, nói thật nó cũng xinh. Nhưng làm trò đê tiện thế thì tôi không làm, nên tôi bảo nó rằng:
– Thôi đái đi tôi lên chỗ cái xe đợi… yên tâm không rình mò gì hết. Mà mặt mũi cô xấu thảm hại như vậy, cái đó nó cũng xấu nhăn xấu nhở ra báu gì… thế nhé!
– Ừ xấu… thế của chị tôi đẹp hơn chắc, mà tôi còn trắng hơn nhé… đồ thần kinh không biết đẹp xấu!
Tôi vốn chỉ chọc nó cho vui ai dè nó “chim cú” đến như vậy, nên tôi cố tình cho nó ức thêm liền bảo:
– Rõ ràng của Bạch Tỷ đẹp hơn, cái “bình thuốc độc di động bé” cô cái gì cũng xấu hết…
– Hứ… ứ!
Nó tức hẳn nói được mỗi từ đó mà thôi, đột nhiên có tiếng sáo réo rắt vang lên. Mẹ cha nó chứ có thằng nào điên, nửa đêm mò ra chỗ hoang vắng này thổi sáo nhỉ, đúng là vật chứ không phải người. Nên tôi buột miệng nói luôn:
– Đúng là vật chứ không phải người…
– Ớ… sao anh biết hay vậy… chay mau…
Tôi ngớ người bảo nó:
– Đái thì đái tôi không thèm nhìn, chạy cái gì mà chạy, mất công công lại chửi tôi…
– Đái ướt hết cả chân rồi, còn đái gì nữa mà đái. Mấy con vật đó kinh lắm đó, còn không chạy… anh biết mà vẫn đứng đờ ra đó à đồ ngu…
Tôi chỉ là buột miệng thôi, biết cái méo gì đâu, nên tôi ngơ ngác hỏi nó:
– Chuyện này là sao?
– Sao với trăng gì chạy… Chị tôi không nói hết cho anh à, trong Thiên Địa Hội có Thú Linh Hữu Sứ chuyên dùng sáo điểu khiển rắn độc, nghe nói còn sai khiến được cả rết và bò cạp. Không chạy đợi nó bò đến mà cắn cho à… chạy…
Nói rồi thì Hắc muội kéo tay tôi chạy ngược lên chỗ cái xe, đúng mà bọn Thiên Địa Hội này khó chơi rồi, chuyện điều khiển rắn bằng sáo thì tôi có nghe qua ở Ấn Độ, nhưng khiển bọn rết với bò cạp thì kinh rồi. Đúng là cửa ải không dễ nhằn thật, mấy thằng lom dom kia còn có thể lừa. Chứ rắn rết lừa nó bằng niềm tin à. Nên tôi vừa cùng “bình thuốc độc di động bé” đó chạy, vừa nghĩ lan man cách ứng cứu để qua cửa này…
Lên đến cái xe thì đã thấy rắn độc, toàn loại hổ mang bành bò chung quanh, nó còn làm cách nào đó, cuốn được cả vào cái ghi đông xe nữa. Nhưng chưa hoảng bằng bò cạp với rết, chúng cũng bò lổm ngổm quanh cái xe. Quá đen cho đội bán len chúng tôi rồi, lại chỗ đó cứ coi như là chết chắc, cái thằng Thú Linh Hữu Sứ này quả biết chơi…
Tiếng sáo lại vang lên, mẹ kiếp… bò cạp với rắn rết, cứ từ đéo đâu bò ra lổm nhổm, tôi hãi thật sự vì mấy con độc thú này… Thì súng bắn cũng chẳng chết hết được, vì nó quá đông, chưa kể một cú đớp của mấy con rắn hổ mang thôi, cũng đủ về chầu ông bà ông vải rồi…
– Á… á… kinh quá… điiiii!
Con Hắc Muội thấy đám rết và bò cạp thì sợ, nó nép ở phía sau lưng tôi, bồng hét lên như thế, rồi nhảy phốc lên người tôi. Không biết vì sợ nên có động lực, hay nó võ giỏi và phi phát đã leo được lên vai tôi, Váy nó phủ kín cả mặt tôi mà vẫn khai nồng mùi nước đái mới thảm. Nó run rẩy ôm chặt đầu tôi, tôi không nghĩ nó sợ rắn rết và bọ cạp đến thế. Thảo nào mà nó khua tôi chạy là phải…
Tôi không nhìn thấy gì nữa, còn bị mùi nước tiểu ám vào, đêm tối thế này cái váy phủ vào mặt tôi, càng khó nhìn nên tôi mới bảo nó rằng:
– Này tôi cho cô mượi vai tôi làm chỗ trú chân tránh bọn sâu bọ đó, nhưng mà chí ít cô cũng phải vén cái váy ra cho tôi nhìn chung quanh chứ, không chừng chết cả hai giờ…
– Thôi… thôi… kệ đi… sợ quá… chúng nó leo lên người anh rồi… híc…
Tôi tuy không nhìn ra cái gì, nhưng cảm giác có con gì bò lên người thì biết, cảm giác nhột nhạt toàn thân… Một con hay cả đàn đây? Tôi không biết rõ nhưng tôi chết chắc với đám rắn rết này rồi… Tôi cũng bắt đầu thấy run, nhất là vang lên một cái thanh âm lành lạnh bên tai:
– Những kẻ phản bội hay thất hứa với Thiên Hậu đều không có kết cục tốt đâu, ở đó từ từ hưởng thụ nọc rết và bọn cạp cho tới chết đi, ta cáo từ… Không hẹn ngày gặp lại…
Lịt mịa thằng mặt nhồn Thú Linh Hữu Sứ ấy chứ, nói xong phắn luôn không cho tôi nhìn mặt hắn trông dị hơm thế nào, ít ra chết vì nó cũng phải biết mặt nó. Kiếp sau còn đầu thai báo thù, cái “Đinh Công Mạnh” đời tôi nhọ đến thế là cùng… Tôi cảm thấy số lượng côn trùng theo chân tôi bò lên không hề ít, tôi biết chúng đang mang thần chết đến gần rồi…
Thằng khốn ấy hắn đi thật, hay còn nấp đâu đó rình tôi không biết, vì sau khi tiếng chân hắn đi xa, thì chỉ còn lại không gian im ắng. Chỉ có tiếng cú rúc vang vọng xa xăm, cùng tiếng côn trùng ỉ oi than vãn bên cạnh hai đứa tôi. Giang hồ đâm chém, chết vì đạn vì dao còn cam lòng, đằng này anh hùng lại chết vì côn trùng… cái kết đắng…
Ướt…
… nước từ sau cổ tôi ứa ra ấm ấm…
– Trời ơi! Cái “bình thuốc độc di động bé” cô lại đái nữa sao, sao mà cô bé vậy mà chứa lắm nước thế hả, đằng nào chẳng chết… có nhất thiết phải khâm niệm tôi bằng thứ nước tiểu của cô không hả… ác vừa thôi chứ…
Tôi hét lên trong bực tức, trong khi Hắc Muội vẫn run lên từng chặp trên vai tôi, con bé nức nở gào lên:
– Em không muốn… Nhưng em sợ… sợ chúng nó lắm… hu… hu… em sợ… từ bé xiu xíu em đã bị bọn cắn rồi… em… sợ… em không cố ý… hu… hu…
Thì ra quá trình tôi luyện ra Hắc Bạch Vô Thường nghiệt ngã thế sao? Như vậy thì tham vọng của Thiên Địa Hội quả thật không nhỏ, nếu mà chúng thống trị được cả thế giới, thì nhân loại sẽ ra cái giống gì đây? Nhưng thôi tôi không nghĩ xa được vậy, vì tôi cảm thấy đám côn trùng đang bò dần lên, chúng rất đông đảo thì phải, vậy cầm chắc là toạch rồi…
Chúng bò lên tận cổ mới chịu cắn sao? Vì tôi thấy hình như chúng hành quân hơn xa, thay vì chích lung tung khắp người tôi. Bọn này chúng đến theo một cái gì đó dẫn dụ thì phải, nên khi tôi chúng chúng bò gần đến ngực tôi, chạm vào dòng nước đái của Hắc Muội đang chảy xuống, thì chúng bắt đầu rụng xuống. Bọn côn trùng ấy rơi lộp độp xuống chân, thật may là thứ nước tiểu ấy lại có ích.
Bởi vậy tôi bảo Hắc Muội rằng:
– Này! Cái “bình thuốc độc di động bé” chúng nó sợ nước tiểu của cô, vậy nên cô cứ đái tiếp đi… Đái trôi hết bọn nó là chúng ta sẽ sống…
– Hừ… hừ… lúc trước thì bảo người ta đừng đái ra, cố nhịn lại giờ hết muốn đái rồi… đồ điên… mà anh cũng đái được cớ sao anh không tè trôi nó đi, người to như cái lu ấy… anh mới là chứa lắm nước… đái đi… mắc gì giục tôi!
Tôi thực sự cũng muốn tìm lối thoát, nhưng méo thể nào đái ra được. Nhưng rõ là trên người tôi, chính xác là chỗ cổ có mùi gì, hoặc vật gì dẫn dụ bọn côn trùng vô tri kia. Giờ thế kỷ nào rồi mà tin chuyện có phép thuật, nên tôi nghĩ giả thuyết đó là thật, vì khi Hắc Muội khẽ rùng mình víu chặt đầu tôi, con bé lại đái được tiếp thật… Nước lần này nhiều hơn chảy ồ ạt, khiến bọn côn trùng mất phương hướng hẳn, chúng thôi không bò lên người tôi nữa…
Tôi thực sực là mừng rỡ, vì ít nhất cũng đã sống sót, dù vượt qua ải này bằng biện pháp bất đắc dĩ đó. Khi cảm thấy đám côn trùng đã đi hẳn tôi mới bảo Hắc Muội rằng:
– Thôi nó đi hết rồi… xuống đi chứ… cô nặng lắm đấy cái “bình thuốc độc di động bé” ạ!
– Em không tự xuống được, đỡ e xuống đi… sợ run hết người còn bắt người ta cố tè ra nữa… mệt chết đi rồi…
Tôi đành với tay lên đỡ con bé xuống, dù sao nó cũng là ân nhân của tôi chứ bộ. Nhưng váy trùm mặt tôi không rõ gì cả, cứ khua khoắng loạn lên, tôi túm cả vào vú con bé luôn, chắc nó cũng muốn xuống lên khom người cho tôi đỡ. Tôi vốn là kẻ tranh thủ hơn cao thủ, nên tôi cứ cố tình loay hay bóp vú con bé. Vú nó nhỏ và rắn hơn vú của Bạch Tỷ, chắc ít có người đụng chạm hay cơ địa nhỉ…
– Ư… ư… ứ… ư…
Trên đầu tôi Hắc Muội khẽ rên rỉ khi bị tôi bóp vú, con bé chắc bị kích thích lắm, cứ bấu chặt lấy đầu tôi mà rên rỉ, rồi tôi lại thấy gáy mình ướt… nhưng có vẻ ít và nhờn. Chắc chắn con bé sướng rồi, nên như vậy… nhưng tôi cố trêu rằng:
– Này! Cái “bình thuốc độc di động bé” cô lại đái nữa rồi, côn trùng đi hết rồi còn đâu… Tôi cũng không chết nữa đâu, cô bỏ ý định ướp xác tôi trong nước tiểu đi nhé…
– Đái cái đầu anh ý… biết còn trêu… người ta… Còn không đỡ em xuống đi… hay thích ngồi cho gãy cổ chết…
Tôi cũng không trêu thêm nữa, đỡ con bé xuống… Nó đứng trước mặt tôi rũ váy áo, giờ tôi mới có dịp ngắm kỹ thứ đồ nó mặc, không hẳn là váy là vạt áo trên thì đúng hơn, con bé vẫn mặc quần thứ đồ lạ hoắc. Nhưng thôi cũng kệ nó, chỗ này ngày một thần bí, không thoát mau sợ đêm dài lắm mộng. Tôi đang nghĩ ngợi như vậy thì Hắc Muội nói với tôi:
– Giờ em biết sao chị em thích anh rồi, anh động vào thấy sướng lắm, cảm giác chưa bao giờ em có… Nhưng thôi đi đi… chúng ta mới qua ải thứ hai. Nếu ải cuối anh qua được… thì anh thích ngủ với em chị tùy thích, bọn em phục vụ anh…
– Hừ… thôi… đi đi… chắc sống được đấy…
Tôi nói vậy vì liếc thấy lũ rắn quanh xe cũng đã bò đi, cộng với việc Hắc Muội nói… thì tôi cảm thấy hình như Thiên Hậu mụ ta đang chơi tôi, hoặc cố tình thử thách tôi với mục đích gì đó. Chứ nếu triệt hạ tôi chắc tôi đã hẹo luôn rồi, vậy mới qua hai ải, các ải tiếp theo sẽ là trò quái quỷ gì đây? Và mục đích cuối cùng của con mụ này là gì? Thật sự là khó hiểu… còn tôi Thiên Hoàng ư… đéo và đéo… bởi nếu vậy tôi đâu bị ngược đãi thế này…
Thôi… thì đến đâu tính đến đó… vậy…
Chúng tôi lại lên xe đi tiếp con đường, nhưng khác cái lần này tôi lái theo sự chỉ đạo của Hắc Muội, em ấy ngồi sau ôm chặt tôi, áp vú vào lưng tôi thật sát. Dọc đường còn dám nghịch cu tôi nữa, có lẽ em ấy mới thực sự là dâm nữ…
Đường dài quanh co trong đêm, đi độ mấy tiếng mà không thấy gì cả, phía xa bắt đầu xuất hiện ánh đèn nhà dân, chắc đã ra khỏi rừng rồi. Vậy cái ải chó má tiếp theo là trò gì đây, trời thì đã bắt đầu hửng sáng. Đến chân dốc cuối đường, chuẩn bị ra khu dân cư thì em ấy bảo tôi dừng xe lại. Chúng tôi cứ vứt xe ở vệ đường, rồi đi theo một lối mòn qua đồi chè đẫm sương đêm. Lá chè chạm vào người tôi xào xạo, khiến tôi ướt nhẹp cả ống quần…
Chúng tôi đến một khu nhà hoang, ngôi nhà này dạng như một cái nhà người ta xây để ở rồi bỏ không, chúng tôi bước vào bên trong cỏ mọc lấp cả sàn. Chứng tỏ nó bỏ hoang đã khá lâu rồi, chẳng có cái quái gì hết, nắng mai đã lấp ló phía xa, nhuộm vàng một hừng đông vần vũ. Tôi thở phào bảo Hắc Muội:
– Thế là đến khu có người ở rồi, anh sẽ tự tìm đường về, em cứ về đi, anh thấy anh ổn rồi…
Qua sinh tử với nhau, dù gì tôi thấy cũng có chút ân tình với em ấy, nên lời nói cũng có chút thân mật hơn khi trước. Còn Hắc Muội nghe vậy thì quay lại nhe răng cười bảo tôi:
– Anh nghĩ về là về được sao?
– Thì còn gì ngăn cản nữa đâu, trời sáng rồi lại gần nhà dân rồi, mụ ta có ba đầu sáu tay, cũng không dám làm bậy giữa thanh thiên bạch nhật đâu… em cứ về đi…
Tôi tự tin nói như vậy, nhưng Hắc Muội hình như em ấy biết rõ thứ gì sắp đến. Nên enm ấy thở dài bảo tôi:
– Bất kỳ ai mà Thiên Hậu nhắm đến, cũng khó lòng mà thoát được, chúng ta chuẩn bị ải thứ ba. Mà em cũng không chắc là chúng ta thoát được không nữa?
– Thế rốt cuộc là trò gì nữa có ai ở đâu?
Tôi ngơ ra hỏi em ấy, vì cảm thấy cái đồi chè hoang vắng này, thì có trò quỷ gì được chứ. Nhưng tôi bắt đầu động não theo kiểu: ” Thông minh đột xuất, ngu bất thình lình”, tôi đã có chút liên hệ về những gì tôi bước qua. Như vậy ải thứ nhất là nhân, ải thứ hai thú, vậy ải thứ bà là??? Tôi lại nhớ hồi xem phim cùng thằng Hải Cóc, ngoài phim xã hội đen ra, cũng có lần xem phim chưởng bộ. Như vậy nếu theo như phim, trong thần cơ toán thì: ” Nhân, Thú…” sẽ là Mộc ải, nhưng mà nói phim chưởng thì được…
Còn ở đời thực này, mấy cây cối chết tiệt, làm gì tự dưng hại được người. Nên tôi cười khẩy bảo Hắc Muội rằng:
– Anh xem phim thấy nói Thiên Cơ Toán Thần trận, thì Nhân ải, rồi đến Thú ải, và đến Mộc ải… ha… ha… bà ấy bị ngáo chó rồi, đời đâu phải phim… Ha ha… ha…
Tôi cười lớn lắm khiến Hắc Muội tròn mắt nhìn tôi, nhưng đột nhiên tôi thấy hình ảnh em ấy mờ dần, phân chia ra năm sáu hình người… nữa. Ảo giác chẳng… chẳng lẽ Mộc ải là độc hương???
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình anh em |
Tác giả | Vịt |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ dì, Đụ em gái, Đụ máy bay, Đụ mẹ ruột, Truyện 18+, Truyện bóp vú, Truyện bú cặc, Truyện bú lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình |
Ngày cập nhật | 02/07/2021 11:35 (GMT+7) |