Giọng cô lạnh tanh: “Alo ai đấy?”
Đã là sở khanh thì cái giọng nghe nó cũng sở khanh thế nào ấy: “Không nhận ra giọng anh sao?, Lâu quá rồi không gặp”
Thủy rùng mình một cái, điều cô lo sợ nhất cuối cùng cũng đến, cô biết là ai nhưng thể hiện ra là mình đã quên hoàn toàn quá khứ: “Ai, nói tên ra đi không tôi cúp máy?”
Huy sợ Thủy cúp máy thật, nghe cái giọng lạnh lùng này khác rất xa so với Thủy ngày xưa mà hắn từng biết: “Không nhận ra thật sao? Anh Huy đây?”
Thủy quay cái ghế tựa của mình lại để các cô nhân viên không nghe thấy nội dung cuộc nói chuyện: “Huy nào?”
Huy có chút hụt hẫng vì Thủy không nhận ra mình, có vẻ như mình không còn trong tâm trí của cô ta, mặc dù cô ta đang nuôi đứa con của mình: “Em quên nhanh thật đấy Thủy ạ, còn anh thì chưa giờ phút nào quên được em. Anh đang ngồi ở quán cafe Hoài Niệm gần công ty em, em đến đi, anh có chuyện muốn nói”.
Thủy thực sự hận cái tên Huy đến tận xương tận tủy, ngày hắn bỏ thuốc kích dục vào ly rượu của cô, làm nhục cô rồi hắn phủi tay phát một để lại mình cô gánh chịu hậu quả mà cho đến giờ này cô vẫn đang phải làm những điều trái với lương tâm của mình để che đậy: “Tôi không ra thì sao?”
Huy vẫn giọng đều đều mềm mềm ướt át nhưng lời nói thì mang đầy thì hù dọa, tạo thế cửa trên để ép buộc con mồi phải theo ý mình: “Nếu em sợ mệt không ra thì anh sẽ vào công ty em cũng được. Anh chiều theo ý em hết”.
Thủy có chút run sợ, cô thực sự là không muốn ở công ty biết chuyện riêng của mình, bao nhiêu năm nay cô giữ gìn hình ảnh chỉn chu. Chính vì lẽ đó cô xuống nước và bản thân cũng biết là trước sau gì mình cũng phải đối mặt với tên này. Dù gì đi chăng nữa, cô có chối bỏ cũng không được, hắn là bố đẻ của Gia Bảo: “Được rồi, cứ ngồi ở đó đi. 5 phút nữa tôi ra”.
Nói xong Thủy cúp máy luôn, Huy nhếch môi mỉm cười, nhấp một ngụm café rồi hắn châm điếu thuốc chờ đợi người đẹp xuất hiện. Tính ra đã gần 6 năm rồi hắn chưa từng gặp lại Thủy, không biết giờ cô ta ra sao.
Đúng 5 phút sau Thủy có mặt ở quán cafe thật, vì đang là giờ hành chính nên quán vắng ngắt không có ai, Thủy nhìn quanh thì chỉ thấy ở góc khuất phía xa có một người đang ngồi quay lưng lại, cái đầu to lù đặt trên cái thân hình béo ú lùn tịt kia Thủy biết là Huy. Cô đi thật nhanh lại bàn rồi ngồi vào ghế đối diện. Mắt không thèm nhìn vào Huy một cái nào. Ngồi xuống bàn cô nói nhanh:
– Có chuyện gì anh nói đi.
Huy chưa vội mở lời, hắn đang chăm chú quan sát Thủy. Thủy mặt một bộ đồ công sở với áo sơ mi và quần âu, tóc buộc gọn gàng khoe cái cổ trắng ngần. Nhìn Thủy khác hơn rất nhiều so với hồi xưa, vẫn còn nguyên nét xinh tươi nhưng pha vào đó là sự chín muồi, thành thục của phụ nữ tuổi mới 27. Huy liếm mép một phát như một con mèo nhìn thấy con chuột béo ú đang rơi vào trong chĩnh gạo. Định chào Thủy thì một em nhân viên ra lại gần hỏi:
– Chị dùng gì?
Thủy không nhìn vào menu mà nói nhanh:
– Chị không uống gì đâu. Chị ngồi đây một lát rồi đi ngay. Làm phiền em.
– Vâng ạ.
Nhân viên đi rồi, Huy mới giở trò tán tỉnh:
– Em vẫn đẹp và quyến rũ như xưa.
Thủy bình thản đến lạ thường, cô không còn là một cô nữ thực tập sinh vừa mới chân ướt chân ráo bước vào đời nữa nên đối mặt với một thằng sở khanh như Huy cô không còn run cầm cập giống cái ngày mà cô nước mắt lưng tròng đến tìm hắn để báo mình có thai. Thủy giọng lạnh lùng:
– Anh có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi đang giờ làm.
Huy nhấp thêm một ngụm café, hắn dập điếu thuốc vào gạt tàn:
– Anh đến là để nói lời xin lỗi em. Chuyện ngày xưa là do anh đã sai. Anh không nên giũ bỏ trách nhiệm của mình với em và với… con. Em cho anh xin lỗi được không?
Nếu ai ở bên ngoài không hiểu câu chuyện mà nghe những lời Huy nói vừa rồi thì có khi phát khóc ra mất, cái giọng ngọt ngọt, trầm trầm ấm ấm ấy có thể đánh gục nhiều cô gái nhẹ dạ cả cả tin.
Thủy có chút bất ngờ vì thấy Huy tỏ vẻ hối lỗi, cô vẫn còn nhớ như in lời nói của Huy lần gặp gần nhất cách đây 6 năm, lời nói đó cô chắc đến chết cũng chẳng bao giờ quên. Huy nói khi Thủy gần như là cầu xin hắn có trách nhiệm với mình, với đứa con trong bụng đang lớn dần của mình: “Thủy này, anh nói để cho em biết. Chuyện anh lên giường với em lúc đó cả anh và em đều say, không ai ép buộc ai hết. Em nghĩ mang đứa con trong bụng ra mà đòi anh phải có trách nhiệm với em được sao. Con của ai thì đẻ ra rồi xét nghiệm mới biết được. Anh hiểu không lầm thì em là gái tỉnh lẻ muốn bám trụ ở thành phố phải tìm một người như anh để bám vào, nhưng em tìm lầm người rồi. Vì em còn trẻ, với lại anh cũng quý em nên tiền đây. Anh cho em tiền mà phá cái thai đi rồi làm lại cuộc đời”.
Ngày ấy cay đắng là vậy đấy, thế nên Thủy đâu có dễ dàng mà bị Huy lại một lần nữa lừa phỉnh:
– Xin lỗi??? Vậy giờ ý anh thế nào?
Huy phổng mũi tự hào về bản thân, hắn đang nghĩ trong đầu “thỏ vẫn mãi là thỏ”:
– Thủy này, anh và em làm lại từ đầu được không? Anh xin thề là từ nay sẽ không bao giờ phụ bạc em nữa. Anh, em và con. Chúng ta sẽ là một gia đình thực sự.
– Thế còn gia đình của anh thì tính sao?
Thủy sau ngày ấy cũng âm thầm điều tra và biết về hoàn cảnh gia đình của Huy. Hắn có vợ và có một đứa con trai bị thiểu năng trí tuệ:
– Anh sẽ ly hôn. Mà thực ra anh đã sống ly thân với cô ta nhiều năm rồi.
Thủy nhếch mép khinh bỉ:
– Thế còn đứa con trai của anh?
Huy thở dài buồn bã:
– Em đừng nói về nó mà anh buồn. Nó không bình thường, không thể là con nối dõi tông đường của anh được.
– Thế còn Lưu?
Huy hả hê, sự việc diễn ra đến giờ này là đúng như dự liệu của hắn:
– Lưu hả, anh biết em không có tình cảm gì với nó. Nó chỉ là người em lợi dụng trong hoàn cảnh đó thôi. Em bỏ nó rồi gia đình chúng ta sum họp. Gia Bảo sẽ được sống với bố mẹ đích thực của nó.
Thủy coi như đã điều tra xong cái “ý tưởng” của Huy. Cô ngồi thẳng lưng, đôi mắt chằm chằm nhìn vào Huy:
– Ông Huy này, chắc lúc này trong đầu ông vẫn nghĩ mình đang nói chuyện với con Thủy thực tập sinh ngày nào phải không? Ông sai rồi. Tôi không còn là con Thủy ngày xưa run lẩy bẩy đến cầu xin ông gánh chịu hậu quả do chính ông gây ra nữa đâu. Để tôi nói cho ông biết này, ngày ông quẳng tập tiền vào tôi bảo tôi phá thai cũng chính là ngày ông quẳng đi cái lương tâm ít ỏi còn lại của ông. Ông không có tư cách để làm cha của bất kỳ đứa trẻ nào. Gia Bảo là con của tôi và anh Lưu, không ai có quyền cướp nó của chúng tôi, kể cả là ông.
Huy mặt ngắn tũn, mồm há hốc, mắt nhìn Thủy như thòi cả con ngươi ra ngoài. Ông ta bất ngờ vì Thủy thay đổi tính cách quá nhanh. Cũng phải thôi, cuộc đời dạy Thủy phải như vậy. Bình tâm lại một chút, Huy uy hiếp:
– Em có nói như thế nào thì tùy. Nếu em không quay lại với anh cũng được, nhưng Gia Bảo nó là con của anh. Anh nhất định sẽ giành lại quyền nuôi nó. Em không giữ được đâu.
Thủy đứng dậy, cô nắm thật chặt nắm tay mình lại rồi đặt xuống bàn xuống bàn, cô nói thật nhẹ như không để ai nghe tiếng:
– Tao thách mày! Thằng sở khanh!
Nói xong Thủy bước thật nhanh ra khỏi quán café. Huy ở lại cũng đập tay mạnh xuống bàn làm đổ ly café hắn mới uống được một nửa.
…
Từ quán cafe về đến công ty cũng chừng 500m, Thủy đi bộ. Vừa nãy nói cứng với Huy như vậy là cô cố tình bởi cô biết đối với loại người này mình có dùng ngon dùng ngọt cũng không được. Chi bằng phủ đầu luôn để biết đâu hắn thấy rắn mà nản. Với lại cô không bao giờ để mình yếu đuối khi cuộc chiến giữ con mới vừa chỉ bắt đầu. Người có đầu óc như Huy nếu đã xác định mục tiêu thì rất khó từ bỏ con mồi. Thủy biết rằng bắt đầu từ đây, cuộc đời mình sẽ chịu nhiều sóng gió chứ không còn êm đềm như ngày tháng đã qua. Để chuẩn bị cho cuộc chiến này thì phải bắt đầu từ đâu đây? Đó là câu hỏi cứ quẩn quanh suốt trong đầu cô suốt cả quãng đường.
Rồi Thủy xâu chuỗi lại những khả năng có thể xảy ra, những tình huống xấu có thể sẽ đến và tìm ra một đáp án chung để giải quyết mọi chuyện. Đó chính là Lưu. Phải rồi, chính là Lưu. Người có vai trò quyết định giữ Gia Bảo lại bên cô, giữ cho cuộc sống của cô ổn định không phải là cô mà chính là Lưu. Hay nói đúng hơn việc Lưu có chấp nhận quá khứ của cô, chấp nhận xuất thân của Gia Bảo hay không mới là điều quan trọng nhất lúc này.
Hiện tại, Lưu chưa biết Gia Bảo không phải là con đẻ của mình. Mình có giữ bao nhiêu đi chăng nữa nhưng tên Huy kia vì muốn lấy lại đứa con của mình sẽ không thể nào mà không nói cho Lưu. Chắc chắn hắn phải làm thế. Thủy nghĩ mình phải đi trước hắn một bước.
Phải thú nhận cho Lưu biết trước. Nhưng để thành công làm cho Lưu chấp nhận sự thật thì điều phải làm ngay và luôn lúc này chính là lấy được tình cảm của chồng. Phải làm cho Lưu không thể rời xa được cô, yêu cô từ tâm hồn đến thể xác.
Nhưng phải làm thế nào để đạt được mục đích đây? Thủy chưa tìm ra lời giải thì bước chân của cô đã về đến công ty. Cô dừng suy nghĩ của mình lại mà đi vào bên trong, về lại phòng hành chính nhân sự của mình.
Trời ạ, đang đau đầu vì vấn đề của mình thì vừa bước vào phòng Thủy đã bắt gặp cô M đang nước mắt ngắn nước mắt dài mà kể lể với cô E, cô B, cô V rồi. Thủy lạnh tanh khuôn mặt đi về chỗ ngồi của mình. Chuyện cô M dạo gần đây gặp trục trặc gia đình thường hay khóc lóc với đồng nghiệp Thủy đã quen rồi thành ra cô không để ý cho lắm.
Chắc hẳn các bạn vẫn còn nhớ, cô M dạo gần đây bị chồng dọa bỏ vì không đáp ứng được chồng. Hôm nay khác à nha, sự việc hình như đã không thể cứu vãn được nữa. M gần như là khóc rống lên:
– Hu hu hu! Anh ấy… hu hu hu… làm đơn rồi kìa. Tao… Không muốn chia tay anh ấy, tao yêu anh ấy…
Cô E an ủi:
– Chắc lão ấy chỉ dọa thôi. Hay là mày cố gắng đáp ứng lão ấy đi.
M khóc tợn hơn:
– Không phải đâu… Hu hu hu… Lần này thật đấy. Tao cố gắng rồi nhưng cũng chỉ mỗi ngày một lần thôi. Đằng này lão ấy… hu hu hu đòi 2. Ai mà chịu được. Hu hu hu!
Nhiều cô bạn cùng phòng đang trộm nghĩ: “Giá mà chồng tao được như anh ấy”.
Thủy không muốn nghe vì trong lòng đang rối bời những chuyện của mình, nhưng người ta nói văng vẳng bên tai, thành ra cô không muốn nghe cũng không được. Sự đời lại có cái hay của nó. Chính câu chuyện của M làm Thủy ngộ ra một điều mà cô coi đó là cánh cửa duy nhất của mình để thoát hiểm. Cô giấu mặt mỉm cười: “Đúng rồi, muốn giữ chân đàn ông không có cách gì tốt hơn là… tình dục”.
Cô ngồi ngay ngắn xuống bàn làm việc, mở cửa sổ internet máy tính, vào thanh tìm kiếm google, cô lạch cạch gõ: “Bệnh lãnh cảm là gì?”
Rất nhiều thông tin về bệnh lãnh cảm được Thủy đọc và nghiền ngẫm. Theo những kiến thức mà cô vừa tiếp nhận được, đối chiếu với bản thân mình thì Thủy có kết luận: Mình chính là bị bệnh lãnh cảm với tình dục. Thậm chí cả nguyên nhân cô cũng thấy đúng, đó là: Bị một cú sốc về tâm lý, cảm giác căm phẫn và thù hằn đàn ông gây ra hội chứng lãnh cảm ở phụ nữ.
Cuối cùng, Thủy gõ vào ô tìm kiếm một lần nữa: “Chữa bệnh lãnh cảm ở đâu”.
Trong hơn 1 triệu kết quả tìm kiếm thì ở ngay trang đầu là một website quảng cáo, trên đó ghi rõ: “Bệnh viện đa khoa tư nhân Thiên Ngọc, cơ sở y tế tư nhân tốt nhất chữa bệnh lãnh cảm ở phụ nữ”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình già |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Bố chồng nàng dâu, Đụ lỗ đít, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình, Vợ chồng |
Ngày cập nhật | 01/03/2024 05:39 (GMT+7) |