“Hoét!”, trọng tài thổi còi cho trận cầu bắt đầu….
“Bóc!”- Nhỏ Linh phát cầu. Ban đầu nhịp độ trận đấu chậm rồi nhanh dần. Trái cầu nhẹ bay vun vút trong gió, tiếng vợt nghe vủn vụt. Cả hai đều thoăn thoát vung vợt. Trời chiều rồi sao mà nắng quá, cái nắng chói chang ảnh hưởng không nhỏ tới trận đấu. Nhỏ Linh với Vi đổ mồ hôi như tắm. Ngồi từ xa mà tui có thể nghe thấy tiếng thở dồn dập của cả hai. Khán giả ngồi ngoài cổ vũ cực hăng, hầu như chỉ có tụi con trai cổ vũ. Nhìn qua kế bên, thằng ông nội Quý đem theo cả băng-rôn, biểu ngữ… đệt… miệng nó không ngừng:
“Vi ơi!!! Cố lên!!! Cố lên!!!!”
Nhìn nó la tui cũng thấy mệt, ngồi yên không sướng hơn sao? Nhìn ra phía đồi diện, mấy cái thằng thằng dâm tặc nhìn nhỏ Linh với ánh mắt thèm khát, miệng cũng không ngừng: “Linh ới!! Cố lên!!!”. Nhìn ngứa mắt vãi.
Nhìn lại mình, chưa mở miệng cổ vũ ai trong khi đám chiến hữu cứ í ới. Thấy cũng kì, thôi thì đứng dậy la một câu cũng không chết.
Tui liền đứng dậy: “Cố lên nha Linh!!!!”. Vừa la xong, đám chiến hữu nhìn tui chằm chằm, thằng Quý, Vi em ở ngoài kia cũng nhìn tui trân trân.
– Ậu mợ!!! Tạo phản hả mậy!?!!! Thịt nó anh em!!!!
Rồi bỗng dưng cả đám xong tới đè đầu, bóp cổ tui. Thằng Tín cầm chai Lavie gõ bong bong lên đầu tui “Mày tạo phản hả? Phản nè! Phản nè!”. Mấy thằng kia kẹp cứng tay chân tui. Không thoát được, bị gõ đầu, bị đánh đau ức lắm nhưng không làm gì được…
Đang cố gắng thoát ra thì “Hoét!!!”, ván đầu tiên kết thúc. Nhỏ Linh thua Vi em với tỉ số 19- 21. Lúc đó mấy thằng cô hồn cũng thả tui ra. Đợi đó mấy con cờ hó, ông sẽ trả thù.
Nhỏ Linh đi lại chỗ tui, nhỏ thở dốc.
– Vi đánh hay quá T ơi, chắc Linh thua. – Nhỏ nhăn mặt
– Ế, đừng nói vậy, Linh sẽ thắng mà. – Tui động viên nhỏ.
– Hì. – nhỏ nhìn tui cười híp mắt.
– Ngồi đây đợi tí đi, T đi mua nước cho Linh.
Không đợi nhỏ trả lời, tui ù té chạy đi mua cho nhỏ chai nước suối, tiện đó mua 1 bịch khăn giấy luôn. Xong, tui bắn vèo trở lại chỗ của nhỏ thì thấy mấy thằng chung khối nhưng khác lớp bu vòng vòng nhỏ, mời nhỏ uống nước. Không biết sao nhỏ cứ lắc đầu quầy quậy. Thấy tui tới, nhỏ liền chạy ra.
– Đi đâu lâu vậy đầu to? – nhỏ hỏi.
– Mua nước chứ gì?
– Hic.. khát nước quá.
– Thì nè uống đi, mua cho Linh chứ cho ai. – tui đưa nhỏ chai nước.
– Hì hì, cảm ơn nha đầu to. – nhỏ tít mắt.
– Ê, không được kêu đầu T đầu to nghe chưa? – tui nghiêm giọng.
– Hả… gì dạ??? Đầu to nói gì Linh hông nghe?- nhỏ giả bộ
– Hứ…
– Blêu, giỡn thôi mà – nhỏ le lưỡi
– Ngồi xuống nghỉ đi, lát nữa đấu tiếp đó. – tui vừa nói vừa kéo ghế ra cho nhỏ.
– Đổ mồ hôi quá chừng kìa, lau đi – tui đưa cho nhỏ gói khăn giấy.
– Hông. – nhỏ chu mỏ
– Làm gì không?
– Linh muốn T lau cho Linh – nhỏ phụng phịu.
– Gì…?
– T lau cho Linh đi, đánh cầu mỏi tay quá à…. – nhỏ nhăn mặt
– Ừ…ừ…thì lau nè.
Tui cầm khăn lau trán nhỏ trước ánh mắt soi mói của người đời. Đang lau mồ hôi cho nhỏ Linh thì tui bỗng dưng thấy lạnh gáy, nhìn ra sau lưng, Vi em nhìn tui. Cái ánh mắt đó làm tim tui như muốn nhảy ra ngoài, không biết sao lại sợ Vi em vậy.
– Tập trung!!! Chuẩn bị cho ván tiếp theo!!!! – Trọng tài thông báo.
Nhỏ Linh đặt chai nước xuống gốc cây rồi chạy đi, nhỏ ngoảnh lại vẫy tay chào tui.
– Linh! – tui nói với theo
– Hả?
– Cố lên.
– Ừ, Linh biết rồi. – nhỏ mỉm cười rồi chạy đi.
Nhìn theo nhỏ, tui bỗng cảm thấy lòng vui vui. Mong là nhỏ sẽ thắng. Ván thứ hai này nhỏ thắng 21-17. Nhưng ván cuối nhỏ thì nhỏ thua, lại là 19-21. Pha cầu cuối cùng không hiểu sao nhỏ lại làm rớt cây vợt xuống đất. Cả đám lớp tui ùa lên ăn mừng, tụi nó tung hô Vi. Tui vừa thấy vui, vừa thấy buồn. Nhỏ thì cầm cây vợt đứng lặng ra đó nhìn về phía lớp tui. Mấy thằng khi nãy còn mời nhỏ uống nước giờ quay lại chọc ghẹo, nhỏ vẫn lặng câm, không nói một lời. Thấy vậy tui liền chạy về phía nhỏ. Tui nghe một thằng trong đám đó nói gì mà “Thua rồi còn chảnh không em?” rồi cười ha hả.
– Mày nói cái gì?!!!! Ngon nói lại lần nữa tao nghe! – tui đẩy thằng đó ra.
– Liên quan gì mày? Mày là cái gì mà có quyền nói? – Nó kên mặt.
– Tao là bạn trai Linh, mày ngon mày nói lại câu hồi nãy coi?!!! – tui kên lại nó.
– Ừ, vậy hả?! – Nó trừng mắt lên.
Rồi nó toan nhảy vô đánh tui, tui cũng định nhào vô ăn thua đủ thì nhỏ Linh kéo tay tui lại.
– Thôi đi T, mình về đi! – nhỏ nói như khóc.
Mấy thằng bạn của thằng khốn nạn kia cũng can nó ra:
– Thôi mày, thầy cô còn đây nhiều lắm…
Nghe vậy cả hai mới dịu xuống.
– Mày coi chừng tao đó! – Nó chỉ vô mặt tui.
Rồi nó bỏ đi. Nhỏ Linh cũng bỏ tay tui ra rồi đi ra chỗ bàn ngồi thẫn thờ. Mấy thằng chiến hữu í ới kêu tui về:
– T đi về mày!!!
– Tụi bây về trước đi!!! – tui khoác tay.
Tui tới ngồi xuống bên cạnh nhỏ. Hình như nhỏ đang khóc, tui nghe thấy tiếng nhỏ thút thít.
– Linh… – tui kêu nhỏ
– Hả.. ? – nhỏ gạt nước mắt rồi cố gắng nhìn tui cười
– Đừng tỏ ra cứng rắn nữa, cứ khóc đi…
Nhỏ ôm chầm lấy tui, dụi đầu vào ngực tui, nhỏ khóc như một đứa con nít. Có thể nghe thấy từng tiếng nấc của nhỏ. Hai đứa ngồi như vậy cả buổi chiều. Mặt trời sắp tắt nắng, tui kêu nhỏ về. Hai đứa bước ra lấy xe, gần tới chỗ thì nhỏ kéo tay tui lại.
– Gì vậy Linh? – tui hỏi
– T à…. T…đọc bức thư của Linh chưa? – nhỏ ngập ngừng.
– Rồi…hì – tui cười.
– Vậy… vậy hồi nãy.. T nói thật không?
– Nói gì chứ? – tui ngạc nhiên.
– T…là.. bạn trai Linh. – nhỏ lí nhí.
– À, cái đó, phải coi Linh đã. – tui cười
– Linh làm sao? – nhỏ chớp chớp mắt.
– Coi Linh có chịu làm bạn gái T không đã – tui gãi đầu.
Nghe vậy nhỏ không nói gì mà chỉ bật cười thành tiếng rồi ôm lấy tui. Nhỏ vừa ôm tui vừa lí nhí:
– Em yêu anh….
Rồi nhỏ lại cười, tui cũng cười theo rồi ôm lấy nhỏ, tim đập rộn ràng. Nhỏ buông tay rồi nói:
– Vậy kể từ bây giờ, anh là của em. – nhỏ cười.
– Ừ, là của em… – tui mỉm cười.
Tui đi lấy xe, còn nhỏ thì đứng đợi. Chở nhỏ đi ăn kem rồi mới về nhà.
– Ăn kem xong lạnh quá à… – nhỏ than.
– È, ai biểu, chiều tối rồi còn đòi đi ăn kem.
– Hứ, anh hông chở thì ai thèm đi. – nhỏ bĩu môi.
– Lạnh thì ôm anh đi. – tui nói.
– Hông thèm… blêu.
– Vậy thôi. – tui tiếp tục đạp xe.
Miệng nói như vậy nhưng hai tay nhỏ ôm lấy tui cứng ngắc. Về tới nhà, nhỏ xuống xe. Nhỏ vẫn chào tui như mọi ngày nhưng hôm nay nhỏ dặn thêm.
– Về nhà tối phải nhắn tin chúc em ngủ ngon trước á.
– È, biết rồi cô nương.
Tui đạp xe đi, nhỏ còn nói với theo:
– Chồng về cẩn thận!!!!
Tui giật mình mém té xe, tui ngoảnh lại nhìn thì nhỏ che miệng cười rồi chạy vô nhà đóng cửa lại…
Cuối cùng cũng thoát cái kiếp FA rồi há há há…. tối nay phải kêu tụi chiến hữu đi ăn mừng mới được…
Tối, về nhà, ăn cơm xong định xách đít rủ đám chiến hữu đi ăn mừng thì cơn làm biếng nổi lên. Đi cũng không được gì mà còn phải bao tụi nó ăn, tốn tiền vô bổ, ở nhà cho nó lành. Lết lên máy bấm fifa tiếp. Đang ngồi bấm hăng say thì điện thoại réo. Số lạ.
– Alô?
– Tao nè.
– Tao nào?
– Lân nè.
– Lân nào?
– Cái thằng cha mày, Kì Lân nè.
– Chuyện gì?
– Chiều mai đi chơi.
– Đi đâu?
– Về quê tao.
– Quê mày ở đâu?
– An Giang.
– Sắp Tết rồi, xuống đó làm vẹo gì?
– Chơi chứ chi.
– Có ai đi? – tui hỏi.
– Vi, Trang, Quý, Năm nổ, Thịnh, Tín, Bóng biển nữa.
– Trang nào????
– Em họ của Vi. – nó nói
– Vậy mày đi không?! – nói hỏi tiếp.
– ĐÉO!!! Ở nhà!!!
Tui cúp máy cái rụp. Đúng 5 giây sau, nó gọi tui tiếp.
– Chưa gì tắt máy mậy…
– Nói rồi, ông mày mắc công chuyện, không đi.
– Chứ không phải sợ đụng mặt Vi với Trang à… hả… é hé hé?? – nó cười bằng cái giọng dâm tiện.
– ĐÉO!!! – tui tắt máy.
Điện thoại lại tiếp tục reo.
– Gì nữa??? Tha cho tao đi mà…
– Mai mày đi đi. – nó năn nỉ
– Mợ mày, pê đê ha gì mà quyến rũ tao quoài vậy!?!! – tui chửi
– Đi đi mà, mày đi thì Linh mới chịu đi.
– Á à, ra vậy, chứ mặt mày tốt lành gì mà rủ ông đi chơi.
– Thôi giúp đỡ anh em đi. – nó mè nheo
– Ôkê, cho tao suy nghĩ.
– Lẹ đi!!!
– Rồi suy nghĩ xong rồi. – tui nói
– Sao?
– ĐÉO!!!
Tui cúp máy lần 3. Mệt thằng bệnh này quá. Tắt nguồn điện thoại luôn. Chắc mẩm chuyến này được yên nhưng không, điện thoại bàn reo.
– T! Nghe điện thoại coi ai vậy! – Ba nói vọng lên
– Alô. – tui nghe máy
– Tao lạy mày, mày đi đi. – giọng thằng Lân
– Ậu mợ mày, tha cho tao đi mà, ám tao quoài.
– Mày mà không chịu thì tối nay khỏi ngủ nha con. – nó hăm dọa
– Mày muốn cái gì??? – tui rên rỉ.
– Chiều mai đi An Giang với tao…
– Cái con mợ mày… tao không yêu mày… chia tay đi…
– Tao cần Linh, tao éo cần mày… – nó ỉ ôi trong điện thoại.
– Vậy tự đi mà rủ… tao mệt rồi…
– Đi mà… – nó nhằn
– Ờ… cáiiiiiiiiiiiii… éooooooooooo…
“Rụp!” Tắt điện thoại, chui xuống dưới bàn, rút dây ra. Ậu mợ nó, đang có hứng chơi game mà bị nó làm vầy, mất hứng, bực mình. Chín giờ, mở điện thoại đi động, gắn lại dây cho điện thoại bàn. Vừa gắn vô thì “RENG!!!!RENG!!!!RENG!!!!”, giật mình, tui rút cọng dây ra luôn. Đúng phiền.
Vừa xong điện thoại bàn, giờ tới điện thoại đi động.
– Alô?
– Anh hả T? Em nè.
– Ừ… ai vậy?
– Em, Trang nè, hông nhận ra giọng em hả?
– À… ờ Trang hả em?
– Hì, anh đang làm gì đó?
– Anh hả? Anh đang… nói chuyện với em…
– Mai anh đi An Giang nha.
– Hả? Sao em? – tui bất ngờ
– Hồi nãy anh Lân có gọi điện nhờ em gọi điện rủ anh đi.
– À, vậy hả… ừ… nhưng mà…
– Thôi mà, đi đi anh. – bé Trang mè nheo.
– Ừ, thôi được rồi. Anh đi.
– Hì hì… – bé cười
– Anh có chuyện muốn nói với em. – tui lấy hết bình tĩnh
– Chuyện gì anh? – bé ngây thơ.
– Anh… có bạn gái rồi. – tui ngập ngừng.
Bé Trang lặng đi một lúc.
– À… chuyện đó chị Vi nói em nghe rồi…
– Anh… – tui không biết nói gì hơn
– Có gì đâu, anh có bạn gái xinh như vậy thì em phải mừng cho anh chứ. – bé cười.
– Hả? – tui bất ngờ
– Hì hì, anh ngốc quá… thôi, anh soạn đồ đi, mai mình đi rồi.
– Ừ, hì.
Tút… tút… tút… bé Trang cúp máy. Lòng tui bỗng thấy nhẹ nhõm hơn. Phiu. Chạy xuống nhà xin ba má. Ba thì: “Đi đâu thì đi, đừng gây chuyện là được”
Còn má:” Con đi đâu? Đi mấy ngày? Có người lớn không con? Còn tiền không để má cho? Nhà mình hết kem đánh răng rồi, con ra chỗ bà Sáu mua rồi đem theo đi, chừng nào đi để má xếp đồ. Đi không có quậy phá nha con… vân… vân… ” Hé hé, vậy là đã được đi. Xách xe chạy lại chỗ bà Sáu mua kem đánh răng. Mua xong, đang trên đường chạy về nhà thì điện thoại reo tiếp. Số của Linh.
– Alô?
– Anh hả? Giờ anh có rảnh không?
– Có gì không em? Anh đang đi mua đồ.
– Anh lại nhà em một lát được không?
– Ừ, cũng được, đợi anh chút.
Rồi tui phóng xe lại nhà Linh. “Kính coong!!!” – tui bấm chuông. Lát sau bà chị giúp việc chạy ra mở cửa.
– Ủa T, có chuyện gì không em? – bả nhìn tui
– Linh điện thoại cho em.
– Ừm, bé Linh đang ở trên lâu á. Vô nhà đi em.
Tui đẩy xe vô. Vô nhà, tui ngồi ở xuống bộ sofa thì bà chị giúp việc nói:
– Ông con này, ngồi đây làm gì? – bả trố mắt nhìn tui.
– Thì em đợi…
– Đợi chị dẫn lên phòng bé Linh luôn ha gì? Đi lên trển đi. – bả quát
– Ơ… ờ…
Rồi tui đi lên lầu, gõ cửa. Linh ra mở cửa.
– Ủa? Anh tới hồi nào vậy? – hai mắt em đỏ hoe. Hình như mới vừa khóc xong
– Ừ, anh cũng mới tới, có chuyện gì vậy? – tui hỏi
– Vô trong này đi rồi nói anh.
– Ừ, chuyện gì vậy? – tui bước vô
– Mai anh có đi An Giang hông?
– Hử, có? – tui ngạc nhiên
– Vậy thì em đi. – Linh nói
– Em định không ăn Tết với ba má à?
Linh không nói gì, chợt hai hàng nước mắt của em chảy dài.
– Hồi nãy… ba mẹ có gọi cho em… nói là năm nay ba mẹ không về ăn Tết được. – Linh nghẹn ngào.
– Sao?
– Ba năm rồi em chưa được ăn Tết với ba mẹ… – Linh khóc
– Ừm, anh hiểu mà, thôi nín đi, mai đi An Giang với anh… – tui ôm em vào lòng.
Linh không nói gì, chỉ gật gật đầu. Em khóc mà tim tui nhói theo, thử nghĩ coi, không được gặp ba mẹ thường xuyên, cái giờ phút giao thừa sum họp gia đình mà em cũng không được hưởng, tui là thằng 1 con mà nghĩ tới cảnh đó còn thấy tủi thân, huống chi em chỉ là 1 đứa con gái yếu đuối. Nghĩ mà tui càng thương Linh hơn. Lát sau, má gọi:
– Alô, mua kem ở đâu mà dữ vậy con? Về lẹ đi, không má nhốt mày ở ngoài à.
– Dạ, con đang về nè má.
Xong, cúp máy. Linh đưa tui ra cổng, còn dặn chiều mai qua rước em. Chạy như bay về nhà. May quá, má chưa khóa cửa. Vô nhà, tui lấy chìa khóa ra khóa cửa lại. Xong, chạy lên phòng, đánh răng rửa mặt rồi làm 1 giấc tới sáng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình học sinh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc |
Ngày cập nhật | 17/12/2016 06:06 (GMT+7) |