– T, tới đưa Linh đi học à? – bà chị giúp việc chạy ra mở cửa.
– Dạ, khi nãy em quên, giờ mới tới. – tui thở dốc
– Không sao, hôm nay Linh không đi học đâu em.
– Ủa? Sao vậy chị? – tui bất ngờ
– Khi nãy ba mẹ bé Linh đến rước bé Linh đi rồi?
– Ơ…vậy chị biết Linh đi đâu không chị?
– À…ừm… – bà chị ngập ngừng
– Chị?
– Linh dặn chị đừng nói với em…nhưng chị nghĩ trước sau gì em cũng biết nên chị sẽ nói cho em biết…
– Chị nói đi.
– Phù…Linh đi với ba mẹ lên Sài Gòn phỏng vấn… – bà chị thở ra một hơi rồi nói
– Phỏng vấn gì chị? – tui chột dạ
– Xin theo ba mẹ qua Mỹ định cư…
Tui không nói nên lời, hai tay bỗng dưng lạnh ngắt, run run.
– Thôi, em đi học đi. – chị giúp việc đóng cửa.
– Chị đừng giỡn nữa, em không tin đâu. – lòng như lửa đốt nhưng tui vẫn cố cười gượng, cầu mong đây chỉ là trò đùa của Linh.
– Không, chị nói thật, em đi về đi.
Chị giúp việc quay đi, để lại trong lòng tui ngổn ngang những câu hỏi, sự lo lắng. Chạy xe trở lại trường, biết rằng nó sẽ đến nhưng sao lại nhanh tới như vậy chứ? Đang trong tâm trạng vui vẻ, giật cái tui lại rớt xuống tận đáy sâu. Nhưng có lẽ vì đã bị một lần như vậy nên lòng tui giảm bớt một chút gì đó nặng nề.
– Ê, ông kia, sao đi trễ hoài vậy?
– Ờ… thôi, ghi tên đi. – thôi thì mặc nó, làm gì thì làm
– Không thích ghi.
– Ơ… ăn hành không? – tui ngước mặt lên nhìn, ra là Minh Anh
Tui đơ ra.
– Ăn hành là sao? – nhỏ ngây thơ hỏi .
– Thôi, không có gì. Ghi tên đi.
– Không ghi đâu.
– Chứ muốn sao?
– Không muốn gì hết.
– Ơ…
– Hôm bữa T chở mình về, chưa kịp cảm ơn…
– Ờ.. ờm… – bất giác tui cảm thấy xấu hổ
– Thật ra phải gọi T bằng anh.
– Hở?
– Em nhỏ hơn anh một lớp mà. – Minh Anh nói
– À…ừm…ờ.
– Thôi, anh lên lớp đi, trễ rồi.
– Ừ, cảm ơn.
Dẹp xe rồi chạy vù lên lớp, thầy toán đã vào lớp tự lúc nào.
– Thưa thầy, em đi trễ. – tui nói vọng vào trong lớp.
Thầy đứng trên bục, nhìn tui, cái gọng trễ xuống tận mũi.
– Em vào lớp đi, nhanh.
Cứ tưởng sẽ bị dập cho một trận nhưng không, tui chạy vội vào lớp.
– Ê, sao nãy tự dưng chạy về vậy? – mấy thằng chiến hữu hỏi
– Tao…tao quên tập bài tập toán. – tui trả lời, lí do củ chuối nhất tui có thể nghĩ ra lúc đó.
– Thằng điên!!! Mày để điện thoại ở nhà thì còn được!!! – tụi nó nguýt dài một tiếng rồi quay lên.
Tui cũng muốn tự cười thẳng vô mặt mình. Có gì tức cười chứ? Điên thật.
Giờ toán chán ngắt, khô khan. Ngồi nhìn cuốn sách trân trân mà không được một chữ chạy vô óc. Đang nhìn thì nhỏ Châu đưa tay qua, lật sách của tui.
– Hơ… – tui nhìn qua
– T lật sai trang rồi. – nhỏ nhìn tui
– Ừm…cảm ơn.
– Cảm ơn gì?
– Lật.. sách giùm T.
– Hì, không có chi.
Tui gật gật đầu rồi nhìn lên bảng. Lát sau, nhỏ Châu đưa qua cho tui tờ giấy. Giở ra:
– T đang quen Linh phải không?
Gói tờ giấy lại, tui nhìn Châu rồi gật đầu. Nhỏ Châu ra hiệu cho tui đưa lại tờ giấy, rồi lại hí hoáy viết gì đó, xong, nhỏ đưa cho tui.
– T thích mẫu người như thế nào?
Nhìn qua nhỏ Châu, tui cười nhạt:
– Mẫu người giống Linh.
– Ừm… – nhỏ Châu phụng phịu, rồi ngồi đó chống cằm, nhìn tui, hai mắt chớp chớp.
Tui thì cứ tiếp tục ngồi thừ ra, không nói gì cả.
Rồi thì giờ chơi cũng tới, lọ mọ dẹp tập vở rồi mò xuống căn tin.
– Cô ơi, cho con một tô phở. – tui gọi
– Ủa T, nay không ăn mì nữa à?
– Dạ ăn nhiều riết ngán cô ơi. – tui cười
– Ừ, ừ, đợi tí, có liền.
– À, cho con thêm mấy cái trứng cút nữa. – tui gượng gạo
– Ăn phở ai đời đi ăn với trứng cút hả ông con?
– Dạ, tại thiếu thì con ăn không ngon. – tui gãi đầu
– Thôi, được rồi, phở trứng cút, món mới nha.
Cuối cùng tô phở nghi ngút khói được bưng ra, xua tan cái không khí lạnh đầu năm. Gắp một đũa phở, ăn vào, ấm thật, nhưng vẫn còn cái gì đó làm cho tui cảm thấy lạnh căm. Ăn xong, tính tiền rồi đi về lớp, bỗng thấy mình cô độc.
– Ê, đi ăn không rủ hả mày? – thằng Tín từ đâu chạy tới đánh tui một cái rõ đau.
– Lão đại ăn mãnh kìa. – Bóng biển lên án tui
– Tình trạng báo động, lão đại nhà ta bị gì đây… – Năm nổ khoác vai tui rồi ra vẻ trầm tư.
– Bị cái đầu tụi mày… – tui phì cười
– Thôi, đi ăn với tụi tao.
– Tao mới ăn xong.
– Tao chỉ mày ăn cái này, no mấy cũng phải ăn. – thằng Tín ra vẻ đàn anh.
– Ăn cái gì? – tui với mấy thằng kia thắc mắc
– Đi theo tao, trốn ra khỏi trường cái đã. – nó cười khì khì
– Mày bao đi tụi tao mới đi. – Năm nổ chộp lấy cơ hội
– Hờ hờ, hôm qua má tao mới trúng đề, muốn ăn bao nhiêu cũng được. – nó cười lớn.
– Okê, đi liền. – tụi nó hô lớn.
Tui cũng chỉ biết lắc đầu cười rồi đi chung tụi nó. Chui ra bờ rào, rình mò y như du kích. Cơ man là kẽm gai. Mấy thằng tui đa phần là ốm với nhỏ con nên chui qua tuốt luốt, chỉ có thằng Tín là bự con nhất.
– Ê ê ê, tụi bây chờ tao với. – nó rên rỉ
– Gì vậy ba? Lâu quá!
– Má…quần tao vướng vô mấy cái gai rồi, gỡ ra giùm coi! – thằng Tín la lối
– Nói nhỏ thôi, người ta nghe bây giờ. – Bóng biển đưa tay lên miệng xuỵt xuỵt.
– Lẹ đi, kiến cắn ngứa thấy mẹ. – thằng Tín nhăn nhó
– Hây dô!!! – không đợi nó nói thêm, tui với thằng Năm nổ túm đầu thằng Tín kéo mạnh ra.
“Roẹt!!!”
– Cái gì vậy mậy? Cái gì vậy mậy? – Bóng biển nhốn nháo.
Tui với Năm nổ hết nhìn thằng Tín rồi nhìn nhau cười như hai thằng bệnh.
– Cười cười thằng cha tụi bây!!! Rách háng tao rồi!!! Óoooooooo…. !!! – thằng Tín lấy tay bịt cái đáy quần lại rồi nằm lăn lóc chửi.
– Giờ sao đây? – Năm nổ hỏi tui, miệng nó vẫn cười toe toét
– Khăn quàng đi, còn gì xài được nữa đâu. – tui cười đểu
– Nè mày. – Năm nổ cởi khăn quàng ra đưa cho thằng Tín.
Thằng Tín cột cái khăn lên, lấy phần đuôi khăn để che “hàng họ” lại. Mà cũng biết rồi đó, cái loại khăn quàng lưới mỏng tanh che sao thì che nhưng vẫn thấy được bên trong.
– Không đủ mày ơi. – thằng Tín nói
– Lấy thêm của tao nè. – tui thảy cái khăn qua cho nó
– Vẫn không đủ. – thằng Tín cột cái khăn lên
– Mẹ, làm như cái của mày to như Trái Đất không bằng, nhiều lắm cũng như trái chuối sứ nhà tao. – Bóng biển làu bàu đưa cái khăn “quí giá” của nó cho thằng Tín.
– Tạm được rồi, chắc không thấy gì đâu ha. – thằng Tín thở phào.
– Không được cũng phải được, còn khăn đâu mà cho mày quấn. – Bóng biển cằn nhằn.
Vừa bước được mấy thì “Roẹt!!!”.
– Cái gì nữa đây?
– Nó rách nữa mày ơi…. – thằng Tín đỏ mặt
– Mày ăn gì mà ngu quá vậy?! Có nhiêu đó cũng rách. – Bóng biển nổi đóa
– Sao tao biết…
– Giờ làm sao? Mày nhìn cái quần nó kìa. – tui nhăn nhở cười.
Cái quần của thằng Tín rách một phát lên tận cái phẹc-mơ-tuya. Nhìn cứ như là nó đeo hai cái ống vải đi học vậy.
– Lấy tà lỏn của tao mặc đỡ đi. – Năm nổ hồn nhiên tụt quần xuống rồi nó tuột thẳng luôn cái quần xà lỏn ra. Nó cứ vậy mà để cái “đùm” đen thui lúc la, lúc lắc mà nói chuyện, không biết ngại là gì.
– Ghê quá ba ơi! Mày không mặc sịp à? – tui nhăn mặt
– Không, mặc tà lỏn cho nó mát é hé hé hé….. – thằng nổ cười một cách bệnh hoạn
– Tin, lấy mặc đại đi mày. – Bóng biển lấy tay che mắt
– Mắt tao nổi mụt lẹo rồi, trời ới…. – thằng Tín trợn trắng mắt.
– Giờ có mặc hay không? – Năm nổ bắt đầu nóng máy
– Ờ ờ, mặc liền. – thằng Tín chộp lấy cái quần của thằng Năm nổ rồi quay ra một bên.
Xong xuôi, nó mặc thêm “hai cái ống quần” vô nữa. Cũng may là cái quần thằng Nổ màu đen…
– Đi lẹ đi, tao đói bụng quá. – Năm nổ vừa nói vừa lấy tay xoa bụng
– Mà ăn gì vậy? – tui nheo mắt hỏi
– Ăn gì, nói lẹ đi mày. – Bóng biển gầm gừ, chắc tại đói quá nên nó quạu
– Cứ đi rồi biết.
Đi thêm khoảng mấy chục mét nữa, trước mắt tui hiện ra cái bảng to đùng: “CẦY TƠ BẢY MÓN”
– Mày điên hả? Mới sáng ra mà dẫn tụi tao đi ăn thịt cầy là sao?
– Cầy nào ở đây? – thằng Tín nheo mắt hỏi
– Kìa, thấy cái bảng không?- Bóng biển chỉ
– Trời, nhìn theo tay tao nè, nhìn kỹ vô.
Tụi tui nhìn theo hướng nó chỉ, cách cái bảng không xa là một cái quán cóc, có xe đẩy hủ tíu với vài cái bàn nhựa.
– Thấy chưa?
– Thấy rồi, tưởng gì chứ hủ tíu trong trường thiếu gì. – Năm nổ nhăn mặt.
– Mày ngu, tao mới phát hiện ra hủ tiếu ở đây cực ngon, ngon không thua gì nhà hàng nha con. – thằng Tín đánh vào đầu Năm nổ.
– Ui da…
– Kệ, vô ăn thử coi. – tui nói.
Cả đám vô đó ngồi rồi kêu mấy tô hủ tíu, mình tui ăn hủ tíu mì.
– Lão đại một ngày không ăn mì chắc nó chết. – Bóng biển đá đểu tui.
– Nó đạo mì mà lại. – Năm nổ đốc thêm
– Dạ đây, hủ tíu của mấy cậu đây. – bà chủ quán niềm nở.
– Dạ…
Bà chủ quay đi, tui ngồi đó từ từ đổ nước tương ra, rồi thì ớt, vắt chanh vô tô hủ tíu… gắp một đũa đưa lên mũi hít một hơi, thơm vật vã. Ăn được một đũa mới nhận ra mấy thằng kia đã dứt hết nửa tô. Đúng là không biết thưởng thức, công nhận hủ tíu ở đây ngon thật, không hiểu sao ít người đến quá.
Đang xì xụp thì có hai ông chạy xe tới dừng trước quán, nói là ông nhưng cũng chỉ khoảng hai mươi mấy, nhìn kiểu là biết giang hồ nửa mùa rồi. Một thằng đội nón kết đen, còn một thằng vẫn cái điệu da thì đen mà thích tóc vàng hoe. Còn xỏ lỗ tai nữa, nhìn ngứa mắt.
– Cho hai tô hủ tíu đi bà chủ. – một người nói
– Dạ, có liền hai cậu.
– Ê, nhìn hai thằng đó y như mấy thằng ba trợn hay đi ở xóm tao vậy. – Năm nổ bắt đầu nhiều chuyện
– Ăn đi mày, nói nhiều. – Bóng biển gắt.
Bà chủ bưng hai tô hủ tíu ra đặt lên bàn hai thằng đó.
– Ê bà chủ nhà có hộp quẹt không? – một đứa hất hàm hỏi, rồi lấy điếu thuốc trong miệng ra ngậm.
– Dạ không cậu, tui có diêm thôi, cậu xài đỡ. – bà chủ đưa cho nó bao diêm mới toanh.
Thằng đó không nói gì, nó đốt xong điếu thuốc rồi bỏ luôn hộp diêm vô túi áo rồ trừng mắt nhìn bà chủ. Bà chủ thì chỉ biết im lặng đi chỗ khác chứ không dám nói gì.
– Mẹ nó, thứ cướp cạn. – Năm nổ lầm bầm chửi
– Thôi, ăn đi. – Bóng biển lại gắt.
Ăn xong, cả đám tụi tui rục rịch đứng dậy trả tiền.
– Bà ơi, cho con tính tiền. – giọng thằng Tín nhẹ nhàng
– Dạ, cho tui xin bốn mươi ngàn. – bà chủ trả lời.
Thằng Tín đứng đó đợi lấy tiền thối lại thì hai thanh niên kia lên tiếng.
– Ê bà già, bà làm ăn kiểu gì vậy hả?!! – thằng tóc vàng đập bàn cái rầm
– Dạ, dạ, có chuyện gì vậy hai cậu? – bà chủ hốt hoảng
– Mẹ nó, bà làm ăn kiểu gì mà có hủ tíu sống nhăn vậy hả?
– Dạ, đâu có đâu, tui nấu kỹ lắm mà… – bà chủ quán yếu ớt
– Mẹ, còn chối. – thằng nón đen giơ lên dọa đánh.
Hai thằng này đúng không phải người, ăn sạch cả tô hủ tíu mà còn nói hủ tíu sống nhăn à.
– Còn tụi bây nữa, nhìn cái gì! Biến! – thằng tóc vàng tỏ ra hung dữ.
Mới sáng ra mà thèm đòn rồi hả mấy cha? Năm nổ khều khều tui, nhìn nó là tui biết nó nóng máy rồi. Bóng biển thì cười nhăn nhở. Thằng Tín thì…
“Bốp!!!” Chiếc giày của nó bay thẳng mặt thằng tóc vàng. Hiểu rồi chứ gì. Phát hành nào!!!!
Thằng tóc vàng mất thăng bằng rồi bị thằng Tín tông vô người nên nó ngã dúi dụi ra đường. Thấy bạn mình bị đánh, thằng nón đen cũng hung hổ xông tới, nó vật thằng Tín ngã xuống đất rồi nằm đó khóa chân thằng Tín. Suy ra ngu kinh khủng, chắc nó nghĩ tụi tui không dám làm gì nó. Năm nổ “bật công tắc” lên, bay vô, thụi cho nó mấy cú vào mũi. Tui cũng nhào vô giúp một tay, thằng tóc vàng thì đã có Bóng biển lo. Thằng nón đen bị Năm nổ bum cho mấy cú bay luôn cái nón, nó bật ra khỏi người thằng Tín, nằm lăn lóc. Ai chứ tui sự nhất là bị Năm nổ thụi, nó thụi một phát thì chỉ có nước về chầu ông bà.
– Cứu! Cứu tao! – tiếng Bóng biển la làng.
Anh chả đang bị bụp te tua. Sẵn thế, tui giơ chân lên đá cái “Bép!!” vô mỏ thằng tóc vàng, nó bại sụi luôn.
– Yếu mà còn ra gió hả mậy? – thằng Tín phun cho thằng nón đen một bãi nước miếng.
Rồi nó khom xuống lục túi thằng đó, móc được cái bóp. Trong đó có khoảng mấy trăm, thằng Tín đưa hết cho bà chủ.
– Bà ơi, bà cầm đi…
– Thôi, tui chỉ lấy tiền hủ tíu thôi… – bà chủ sợ sệt.
– Không có gì đâu bà, cái này coi như tụi nó bồi thường cho bà…. Phải không?! – nó đạp vô bụng thằng tóc vàng.
– Phải…phải… – thằng tóc vàng thều thào
– Bà cầm đi.
– Dạ…dạ…, tui cảm ơn cậu…
– Còn tụi bây không chịu biến à?! – thằng Tín lườm hai thằng giang hồ nửa mùa.
Bọn nó lồm cồm bò dậy, nhảy lên xe, chạy mất dép.
Rồi mọi chuyện cũng xong, cả đám lại đi về cái bờ rào để chui vô trường.
– Sao nay mày gan dữ vậy Tín? – Bóng biển trầm trồ
– Tín nay khủng mậy. – Năm nổ cười.
Tui cũng cười cười, nay mới biết cảm giác của cái trò “trừ gian diệt bạo”.
– Trễ rồi! Trễ mẹ nó mười lăm phút rồi!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình học sinh |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Tâm sự bạn đọc |
Ngày cập nhật | 17/12/2016 06:06 (GMT+7) |