Tầm mắt từ màn hình điện thoại di động chuyển đến ngón tay mình, Trần Trừng sửng sốt một chút, buông di động xuống giơ tay lên trước mặt mình, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón giữa một hồi, viên kim cương ở giữa không phải rất lớn, nhưng rất đẹp, rực rỡ chói mắt, tạo hình cũng đơn giản hào phóng.
Đây là chiếc nhẫn đính hôn tối hôm qua Giản Mục Xuyên đeo cho cô, không có lời cầu hôn hoa lệ, không có lời tỏ tình lãng mạn, mà là lúc cô bị thao đến cả người run rẩy, lúc cao trào run rẩy, lặng yên không một tiếng động đeo nhẫn cho cô.
Trần Trừng giơ tay lên, xoay qua lật lại nhìn, sau đó ôm lấy chăn, vùi mặt vào, thẹn thùng nở nụ cười, cười cười, nàng lại giơ tay lên xem, sau đó tiếp tục cười.
Cảm giác hạnh phúc, chính là không đè được khóe miệng, nhịn không được muốn cười đi.
Điện thoại phát ra tiếng nhắn tin nhỏ giọt, cô mở ra xem một cái, là Giản Mục Xuyên gửi tới, “Rời giường chưa?”
Khóe miệng Trần Trừng mang theo nụ cười, dùng bàn tay đeo nhẫn kim cương kia, nhanh chóng đánh chữ, “Vừa tỉnh.”
Giản Mục Xuyên: “Vậy thì dậy ăn sáng, trong lồng ấm đặt ở nhà bếp.”
Trần Trừng: “Được rồi, chồng.”
Giản Mục Xuyên: “Dùng giọng nói kêu một tiếng.”
Trần Trừng có cầu tất ứng, mở giọng nói, giọng điệu ngọt ngào nói: “Được rồi, ông xã.”
Giản Mục Xuyên cũng dùng giọng nói trả lời cô, giọng nói trầm thấp xuyên thấu qua micro truyền đến, càng lộ ra thành thục gợi cảm, “Ngoan, buổi trưa lại đây cùng chồng ăn cơm trưa đi.”
Thanh âm dễ nghe như vậy, Trần Trừng nhịn không được lặp đi lặp lại nghe mấy lần, nghe được vành tai đều tê dại, mới trả lời: “Được.”
Chỉ là đối thoại rất đơn giản, nhưng Trần Trừng lại cảm thấy bầu không khí của hai người có chút tê dại, nhịn không được lại đỏ mặt.
Đứng dậy rửa mặt xong, đi vào phòng bếp ăn xong bữa sáng Giản Mục Xuyên để lại, Trần Trừng mới chậm rãi đến phòng thay đồ chọn váy ra ngoài mặc vào, suy nghĩ một chút, cô ở bên trong mặc một bộ quần lót gợi cảm, nghĩ thầm coi như là quà tặng sau khi được nam nhân kia tặng nhẫn đi.
Mặc vào váy xinh đẹp, trang điểm nhẹ nhàng, Trần Trừng liền xách túi xách ra cửa, cũng không cần lái xe, đi ra khỏi tiểu khu, xuyên qua một con đường, là có thể đến bệnh viện của Giản Mục Xuyên.
Bởi vì đã tới vài lần, người trong khoa Giản Mục Xuyên cơ bản đều biết Trần Trừng, đi ở hành lang, còn có tiểu y tá chào hỏi cô, bất quá trong mắt những người khác, cô vẫn là em vợ của bác sĩ Giản.
Một bác sĩ trẻ mới đến chỉnh hình nhìn thấy cô, đôi mắt đều sáng lên, chạy lên, đi đến bên cạnh Trần Trừng, hỏi cô: “Cô Trần lại đến tìm bác sĩ Giản.”
“Vâng.” Trần Trừng ở trước mặt người ngoài, luôn luôn khiêm tốn, cô gật gật đầu với bác sĩ trẻ tuổi, nói: “Bác sĩ Giản có bận không?”
“Buổi sáng có chút bận rộn, bất quá hiện tại hẳn là còn tốt, sắp trưa rồi.”
“Vậy tôi đi tìm anh ấy, cảm ơn cậu.” Trần Trừng lễ phép cáo biệt đối phương.
“Chờ một chút.” Bác sĩ trẻ lo lắng gọi cô lại, thấy Trần Trừng đứng tại chỗ nhìn anh, nhất thời lại có chút ngượng ngùng, há miệng nói: “Cô Trần, tôi có thể thêm wechat của cô được không?”
Trần Trừng nháy mắt mấy cái, kỳ thật cô rất quen bị bắt chuyện, bởi vì ngoại hình và vóc người đều rất tốt, cô từ nhỏ đi học, không thiếu người hâm mộ, thường xuyên có thể nhận được thư tình và thổ lộ, cho nên cô ứng phó với loại tình huống này, coi như là thành thạo, chỉ thấy cô cười giơ tay lên, lộ ra chiếc nhẫn trên ngón tay, nói: “Xin lỗi a, bạn trai tôi là một cái bình dấm chua, tôi không tiện đem wechat cho các soái ca khác.”
Bác sĩ trẻ ngẩn người, lập tức có chút thất vọng gật gật đầu, “Như vậy a, vậy được rồi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình nghiện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Bác sĩ - Y tá, Dâm thư Trung Quốc, Truyện bóp vú, Truyện dịch, Truyện mút chân |
Ngày cập nhật | 02/12/2022 11:33 (GMT+7) |