Sau đó, nàng lên mạng xem tin tức thì một dòng tít chấn động ập vào mắt nàng: “Bắc Kinh – Trung Quốc bùng dịch covid, cả thành phố lập tức bị phong tỏa trong đêm” – Hạnh Vi lập tức nghĩ về Thế Bảo, nàng không biết anh đi công tác ở thành phố nào nhưng khi đọc thấy tin, lòng nàng dâng lên 1 nỗi bất an tột độ.
Và đúng như điều nàng lo sợ, điện thoại của Hạnh Vi bỗng nhận được cuộc gọi từ số máy lạ. Hạnh Vi run run bắt máy thì bên đầu bên kia phát ra giọng nói mà nàng thầm mong ngóng lâu nay:
– “Vợ ơi, chồng nè!” – Giọng Thế Bảo từ bên kia đầu dây vang lên…
– “CHỒNG ƠIIIII, vợ nhớ chồng, sao giờ này chồng mới liên lạc với vợ, huhuhu” – Hạnh Vi vui mừng, nước mắt nàng tuôn ra vì xúc động khi nghe tiếng của Thế Bảo.
– “Chồng xin lỗi vợ, do chồng đi công tác ở Trung Quốc nên không tiện liên lạc, bên này mọi thứ đều bị chặn, chồng không gọi về được, cũng không dùng mạng internet dễ dàng được.”
– “Huhu, vậy bây giờ chồng sao rồi? Chồng sắp về với vợ chưa?” – Hạnh Vi khóc thật lớn vào điện thoại…
– “Chồng… xin lỗi, chồng bị kẹt lại ở Bắc Kinh, nơi đây bị bùng dịch, hôm nay cơ quan chức năng đóng cửa thành phố, không cho các chuyến bay đi quốc tế cất cánh… hiện tại chồng không thể trở về với vợ được…” – Giọng Thế Bảo trở nên buồn bã khi anh báo tin không lành cho Hạnh Vi…
– “Huhuhu, vậy phải mất bao lâu chồng mới có thể về Việt Nam với vợ…”
– “Chồng cũng không biết, trước mắt bên này họ thông báo sẽ tạm cách ly trong 2 tuần, còn sau đó thì chưa biết…”
– “Vậy là vợ lại phải ngủ một mình thêm 2 tuần nữa sao? Vợ nhớ chồng lắm, không biết đâu chồng về với vợ ngay đi…” – Hạnh Vi nhõng nhẽo với chồng, đã lâu lắm rồi nàng không được nhõng nhẽo với Thế Bảo.
– “Chồng xin lỗi vợ, chồng cũng nhớ vợ lắm. Qua đây một tuần, chồng nhận ra chồng không thể thiếu vợ được, chồng xin lỗi vì đã đi mà không báo cho vợ một tiếng.”
– “Vợ không biết đâu, chồng ác lắm, chồng đi mà không nói, giờ lại còn không về với vợ… vợ bắt đền chồng… huhu”
– “Chồng xin lỗi… chồng sẽ…” – *Tít tít tít*
– “CHỒNG ƠI, CHỒNG ƠIIIII, CHỒNG ĐÂU RỒI HUHUHU”
Đang tâm sự cùng nhau bỗng điện thoại mất tín hiệu, Hạnh Vi cố gắng gọi lại mà không được.
Bên kia Thế Bảo cũng khó khăn lắm mới nhờ được một người kiếm được SIM để gọi về Việt Nam nhưng thời gian gọi chỉ có hạn nên cuộc trò chuyện đang dở giang mà đã bị ngắt kết nối. Anh cũng không thể làm gì, chỉ mong là thành phố nhanh chóng giở phong tỏa để anh có thể trở về với Hạnh Vi…
…
Về phần Hạnh Vi, sau khi biết chồng sẽ chưa thể trở về bên cạnh nàng trong một thời gian nữa, nàng rất buồn nhưng cũng phần nào thấy yên tâm khi cuối cùng cũng nghe được tin tức về Thế Bảo và biết được anh vẫn đang khỏe mạnh.
Nàng cố gắng suy nghĩ tích cực hơn, tự nhủ bản thân sẽ cố gắng hơn trong cả công việc và việc điều trị sức khỏe để khi Thế Bảo trở về, nàng có thể toàn tâm toàn ý mà vui vẻ bên cạnh anh. Nghĩ đến đó, Hạnh Vi bỗng nhớ lời bác sĩ Phúc có căn dặn, là nàng hãy cố gắng vui vẻ, làm cho tâm trạng thoải mái, hãy làm những điều mình thích… nàng nhớ ra là nàng thích vẽ tranh, cũng lâu rồi nàng không tham gia câu lạc bộ vẽ tranh của Thomas!
Hạnh Vi cầm điện thoại lên, quyết định gọi cho Thomas.
…
– “Alo, anh Thomas nghe nè Vi, lâu rồi không gặp em, em vẫn khỏe chứ? Gọi cho anh có gì không?” – Thomas hỏi từ bên kia đầu dây…
– “Dạ, em vẫn khỏe nè anh Thomas, em gọi muốn hỏi là không biết sắp tới mình có workshop nào không anh, lâu rồi em không tham gia cùng mọi người.”
– “À, em muốn vẽ tranh hả… thật ra dạo gần đây anh hơi bận nên không có thời gian tổ chức vẽ tranh cùng nhóm…”
– “Vậy hả, vậy thì tiếc quá, em cảm ơn anh, xin lỗi đã làm phiền anh Thomas ạ.”
– “Mà khoan… thật ra nếu em muốn vẽ tranh thì anh cũng có một sự kiện mà em có thể tham gia. Đó không phải là kiểu workshop với nhóm chúng ta, mà là một buổi vẽ tranh nghệ thuật với khách hàng của anh. Nếu em muốn thì anh sẽ gửi thư mời cho em.”
– “Dạ, vậy có tiện không ạ?”
– “Em đừng ngại, anh với em cũng như anh em trong nhà, buổi vẽ tranh này là do anh host cho khách hàng nên em cứ yên tâm.”
– “Dạ, vậy phiền anh Thomas gửi giúp em thư mời nhé, em cảm ơn anh nhiều. Hihi”
– “Ok, vậy anh sẽ gửi invitation online cho em, em cứ theo thông tin trên đó mà đến dự, chắc chắn sẽ rất vui.”
– “Dạ, em cảm ơn anh, em chào anh.” – Hạnh Vi cúp máy.
Hạnh Vi thầm vui mừng trong lòng vì sắp được vẽ tranh trở lại, niềm vui khi vẽ tranh sẽ giúp nàng cảm thấy nguôi ngoai nỗi nhớ Thế Bảo.
…
Ở bên kia nhà của Thomas…
Ông ta đang soạn một email để gửi invitation cho Hạnh Vi, trong lòng mừng rỡ vì đang đau đầu tìm kiếm một người nữ để tham gia cùng ông ta trong buổi private show vẽ tranh sắp tới – buổi vẽ tranh đó là do ông ta tổ chức cho các đại gia có niềm đam mê hội họa, những người tham gia đều có máu mặt trên thương trường, yêu cầu của họ cũng rất khắc khao, nhưng những người đó toàn là đàn ông nên Thomas muốn kiếm một người phụ nữ đi cùng để làm buổi vẽ tranh thêm phần sinh động – Ông ta không hề nghĩ đến Hạnh Vi nhưng khi nàng bất ngờ gọi đến và nói muốn vẽ tranh, ông liền nhân cơ hội để nhờ nàng tham gia cùng, với sắc đẹp của Hạnh Vi, Thomas biết các vị khách của ông ta chắc chắn sẽ hài lòng.
…
Ba ngày sau…
Hạnh Vi ngồi trước màn hình laptop, nàng đang xem lại email invitation mà Thomas đã gửi cho nàng vài ngày trước:
“Thư mời tham gia sự kiện Painting Passion”
“Thời gian: 17h”
“Địa điểm: Biệt thự Whitehouse, Quận 9”
“Lưu ý: Mỗi người tham gia sự kiện sẽ phải đeo mặt nạ xuyên suốt buổi vẽ tranh, vui lòng tự chuẩn bị và mang theo mặt nạ cho riêng mình.”
…
Hôm nay chính là ngày ngày diễn ra sự kiện.
Hạnh Vi cảm thấy rất háo hức mong chờ để được tham gia buổi vẽ tranh ngày hôm nay, lâu rồi nàng không được vẽ tranh lại. Từ đợt Harry giới thiệu Hạnh Vi vào nhóm của Thomas, thỉnh thoảng nàng cũng có cùng mọi người đi vẽ tranh và mỗi lần như vậy nàng đều rất thích. Ngoài ra, vì việc Thế Bảo phải vắng nhà thêm một khoảng thời gian nữa làm cho Hạnh Vi cảm thấy khá buồn nên nàng muốn làm một việc gì đó để đầu óc cảm thấy thoải mái hơn.
Buổi sáng, Hạnh Vi chạy xe SH qua nhà ba mẹ để ăn sáng rồi sau đó dự định sẽ ghé một shop thời trang để mua mặt nạ cho sự kiện chiều nay. Nhưng suy nghĩ mãi không biết ở đâu bán những loại mặt nạ phù hợp, nàng chợt nhớ ra shop quần áo trước đây từng cùng Thế Bảo đi mua sắm có bán những loại phụ kiện này, thế là Hạnh Vi quyết định đi đến đó.
…
Bước vào shop quần áo, Hạnh Vi liền nhìn thấy ở một góc tường có trưng bày rất nhiều loại mặt nạ mà nàng nghĩ là sẽ phù hợp cho sự kiện vẽ tranh chiều nay.
Một nữ nhân viên bán hàng cũng tiến lại để giúp Hạnh Vi chọn được cho mình một cái mặt nạ ưng ý.
Sau chừng 15 phút thử tới lui, cuối cùng Hạnh Vi chọn một chiếc mặt nạ màu đen có đính kim tuyến, 2 bên mặt nạ có họa tiết nhìn như chiếc đuôi công, mặt nạ chỉ che nửa khuôn mặt từ mắt đến mũi, phần miệng nàng vẫn để lộ ra.
– “Chị đeo chiếc mặt nạ này trông bí ẩn mà vẫn toát lên vẻ xinh đẹp của chị đó. Hihi” – Cô gái nhân viên đứng bên cạnh lên tiếng.
– “Hihi cảm ơn em, nhưng không biết mang mặt nạ như vậy thì nên bận với đồ kiểu gì em nhỉ?” – Hạnh Vi sẵn tiện hỏi cô gái để nhờ tư vấn cách phối đồ cho phù hợp…
– “Dạ, vậy chị cho em biết buổi tiệc mình định tham dự là tiệc gì ạ, em sẽ giúp chị phối đồ.”
– “Cũng không phải là tiệc gì, chỉ là một sự kiện vẽ tranh thôi em nè, nhưng họ bắt khách tham gia phải đeo mặt nạ, hihi”
– “Vẽ tranh mà phải đeo mặt nạ sao, đeo rồi sao thấy hình mà vẽ?” – Cô gái hơi nhiều chuyện thắc mắc…
– “Chị cũng không biết nữa, chị được mời tham gia, người ta bảo sao thì chị làm theo vậy thôi à.”
– “Dạ, vậy chị chờ chút để em đem ra cho chị vài món đồ để chị thử nhé.”
– “Ok, cảm ơn em nha.” – Hạnh Vi khách sáo…
Sau đó, cô gái nhân viên mang ra cho Hạnh Vi 2 bộ trang phục:
Bộ thứ nhất là một chiếc đầm đen, dài tới đầu gối, trông khá kín đáo nhưng vẫn rất sang trọng.
Bộ thứ 2 là một chiếc váy 2 dây, ôm sát cơ thể, dài tới nữa đùi, cũng màu đen.
– “Em thấy 2 bộ này phù hợp nhất với chiếc mặt nạ của chị, bộ đầu tiên mặc vào sẽ toát lên vẻ cao sang nhưng bí ẩn, còn bộ thứ 2 thì sẽ làm nổi bật đường cong cơ thể của chị, tạo sự quyến rũ đầy mê hoặc khi đi cùng cái mặt nạ.” – Cô gái nhân viên chỉ vào 2 bộ đồ và tư vấn.
– “Nếu là em thì em sẽ chọn bộ nào?” – Hạnh Vi phân vân nên hỏi thêm ý kiến cô nhân viên…
– “Hihi, nếu em mà đẹp như chị thì em sẽ chọn bộ váy 2 dây này. Nó làm nổi bật đường cong cơ thể và rất hợp với cái mặt nạ.” – Cô gái không chần chừ mà trả lời ngay…
– “Hihi, em quá khen chị rồi, nhưng mà bộ này chị thấy hơi ngắn… chắc là chị sẽ chọn cái đầm đen kia.” – Nhưng cuối cùng Hạnh Vi lại chọn chiếc đầm kín đáo hơn.
– “Dạ, bộ này cũng đẹp, vậy em lấy bộ này cho chị nhé.”
– “Ok cảm ơn em.”
Sau khi thanh toán hóa đơn, Hạnh Vi chạy xe về nhà chuẩn bị cho buổi vẽ tranh chiều hôm nay.
…
Chiều hôm đó…
Do phải bận đầm và đeo mặt nạ nên Hạnh Vi quyết định đặt grabcar đến đón nàng cho tiện di chuyển.
Sau 5 phút bắt xe, một chiếc xe hơi đến đón Hạnh Vi và đưa nàng tiến về phía quận 9, nơi tòa biệt thự White House đang tọa lạc.
…
Khi đến nơi, đập vào mắt Hạnh Vi là một tòa lâu đài nguy nga tráng lệ được xây dựng theo phong cách Pháp cổ. Nàng không nghĩ là ở quận 9 lại có một công trình kiến trúc mang phong cách như vậy, chủ sở hữu căn biệt thự hay nói đúng hơn là tòa lâu đài này chắc chắn phải rất giàu có.
Đang trong cơn choáng ngợp trước vẻ đẹp của căn biệt thự, Hạnh Vi nghe từ xa có tiếng gọi tên nàng:
– “HẠNH VI???”
Đó là Thomas, ông ta trong một bộ vest sang trọng đang đi từ phía trong sân ra đón Hạnh Vi, đặc biệt ông ta không hề đeo mặt nạ.
– “Anh Thomas! Em chào anh ạ.” – Hạnh Vi lập tức cúi người chào khi thấy Thomas…
– “A, đúng là em rồi, haha, em đeo chiếc mặt nạ làm anh xém chút nhận không ra.” – Thomas vừa tiến đến bắt tay vừa chào hỏi.
– “Hihi, mà sao anh không đeo mặt nạ?” – Hạnh Vi thắc mắc khi thấy Thomas vẫn để lộ mặt…
– “À, anh là host của sự kiện này, ai cũng biết anh hết rồi nên không cần đeo mặt nạ. Chỉ những khách mời tham gia mới phải đeo thôi, vì tính chất của sự kiện hôm nay hơi đặc biệt nên mới phải yêu cầu khách mời che mặt đi.” – Thomas giải thích…
– “Dạ, vậy không biết hôm nay chủ đề vẽ tranh là gì mà đặc biệt vậy anh?”
– “Cái đó thì chút nữa em sẽ biết thôi, bí mật!” – Thomas làm ra vẻ bí hiểm, tránh trả lời trực tiếp câu hỏi của Hạnh Vi.
– “Thôi, mình vào trong đi em, mọi người cũng đã đến đủ hết rồi.”
– “Dạ, vậy mình vào thôi anh.”
Thomas sau đó nhanh chóng dẫn Hạnh Vi đi vào trong biệt thự.
…
Sau khi đi một vòng lớn trong khuôn viên căn biệt thự, cuối cùng Hạnh Vi cũng theo Thomas đến được căn phòng chính nơi diễn ra sự kiện vẽ tranh hôm nay.
Căn phòng diễn ra sự kiện hôm nay được thiết kế với phong cách hiện đại trái ngược với vẻ ngoài có vẻ cổ kính của căn biệt thự. Căn phòng trông khá rộng rãi, có rất ít đồ vật được trang trí trong phòng, phía chính diện là một tấm kính lớn trong suốt có thể nhìn ra sân sau của căn nhà, nơi đây cũng là nơi để khách mời tham gia sự kiện hướng vào để vẽ tranh.
Bước vào phòng, Hạnh Vi thấy đã có sẵn 4 vị khách ở đây, họ đều là nam, ăn mặc lịch lãm và tất cả đều đeo mặt nạ. Họ đều đã ngồi sẵn vào vị trí bàn vẽ của mình, chỉ còn lại một chỗ trống phía ngoài cùng bên trái, đó là chỗ của Hạnh Vi.
Thomas nhanh chóng chỉ cho Hạnh Vi chỗ ngồi của nàng rồi sau đó tiến đến chỗ chính diện căn phòng và bắt đầu phát biểu:
– “Được rồi, vì hôm nay chúng ta có một khách mời đặc biệt nên đã để cho các vị đợi lâu, Thomas xin được xin lỗi mọi người.”
Từ phía dưới, một người đàn ông trong chiếc mặt nạ hình con báo lên tiếng:
– “Không sao, lâu rồi chúng ta mới có một họa sĩ nữ cùng tham gia nên cũng đáng để đợi mà” – Ông ra sau đó đứng dậy nhìn về phía Hạnh Vi mà gật đầu chào hỏi 1 cái.
– “Đúng vậy, có thêm 1 nữ khách mời thì sự kiện hôm nay càng thú vị.” – Một người khách khác trong chiếc mặt nạ Joker cũng lên tiếng và chào hỏi Hạnh Vi.
Hai người khách còn lại cũng vỗ tay rồi nhìn Hạnh Vi mà gật đầu chào hỏi…
Hạnh Vi thấy mọi người chào đón mình một cách thân thiện nên nàng đứng dậy chào hỏi lại:
– “Em cảm ơn các anh đã chào đón, mong mọi người hướng dẫn thêm ạ”.
Hạnh Vi tỏ ra lễ phép cúi đầu chào mọi người, nàng đã được Thomas dặn trước là buổi vẽ tranh hôm nay là sự kiện đặc biệt, các khách tham gia hôm nay đều là người có chút danh tiếng và thành công trong công việc nhưng họ lại không biết danh tính những người tham gia khác, do đó mới bắt buộc mọi người phải đeo mặt nạ.
Sau khi mọi người tỏ ra hào hứng với sự có mặt của Hạnh Vi, Thomas bắt đầu phát biểu về sự kiện vẽ tranh hôm nay:
– “Được rồi, không làm mất thời gian của mọi người thêm nữa, Thomas xin được phép thông báo về chủ đề của buổi vẽ tranh đặc biệt ngày hôm nay.”
– “Hôm nay chúng ta sẽ có 3 session khác nhau để vẽ, 2 session đầu tiên sẽ kéo dài 1 tiếng, riêng session cuối sẽ không giới hạn thời gian. Sau khi vẽ xong, tác phẩm đẹp nhất của mỗi session sẽ được đấu giá lại cho các vị khách tham gia hôm nay nếu có nhu cầu và số tiền đấu giá sẽ được dùng để tổ chức sự kiện tiếp theo.”
– “Hay lắm, vậy còn chủ đề hôm nay? Chúng ta sẽ vẽ thứ gì?” – Vị khách đeo mặt nạ Joker mất kiên nhẫn lên tiếng hỏi khi Thomas đang phát biểu, hắn ta có vẻ khá kiêu ngạo.
– “À, về chủ đề tranh vẽ hôm nay thì xin phép cho Thomas không tiết lộ bằng lời nói, khi các vị nhìn thấy ‘vật thể’ để vẽ thì sẽ biết ngay thôi.”
– “Hahaha, thú vị đó, thần thần bí bí nhưng tôi thích.” – Một vị khách đeo mặt nạ sư tử vừa nói vừa cười.
Hạnh Vi ngồi nghe Thomas giới thiệu trong lòng cũng tỏ ra tò mò.
– “Được rồi, nếu không có thêm ý kiến nào nữa thì Thomas xin phép được cho buổi vẽ tranh Painting Passion hôm nay được phép bắt đầu… Xin giới thiệu với quý vị, session đầu tiên của ngày hôm nay: Vẻ đẹp của Adam!”.
Nói rồi Thomas bước về phía trước tiến đến chỗ quan sát của ông ngay sau lưng những vị khách mời, nhường lại sân khấu chính.
Ngay khi Thomas yên vị tại vị tại vị trí của mình, từ phía cánh cửa ra vào, một chàng trai cao ráo khoác bên ngoài một chiếc áo choàng pijama lớn tiến vào. Anh ta từng bước tiến đến trung tâm của sân khấu, nơi khi nãy Thomas vừa đứng phát biểu.
Chàng trai thực hiện một động tác cúi đầu chào những vị khách mời đang ngồi trước bản vẽ, rồi sau đó cởi bỏ chiếc áo choàng pijama để lộ ra thân hình rắn chắc 6 múi của mình, bên trong anh ta vẫn bận một chiếc quần lót màu xám để che đi hạ bộ.
Hạnh Vi khi thấy chàng trai thoát y để lộ body trước mắt liền bị bất ngờ, nàng lấy tay che miệng, hai mắt mở to đầy ngạc nhiên. Một thoáng suy nghĩ hiện lên trong đầu nàng: “Không lẽ chủ đề hôm nay là vẻ anh ta?”
Không để Hạnh Vi phải thắc mắc quá lâu, vị khách mặt nạ Joker lên tiếng:
– “Haha, chủ nề hôm nay lạ à nha, có vẻ nó phù hợp với nữ khách mời bên kia hơn là tụi đàn ông bên này.”
Những vị khách khác bật cười với câu nói của vị khách Joker. Hạnh Vi thì đỏ mặt, hơi ngượng vì lời trêu đùa đó.
Thấy mọi người có vẻ mất tập trung, Thomas liền lên tiếng: “Session thứ nhất đã bắt đầu, các vị có 1 tiếng để vẽ người mẫu nam trước mặt. Ngoài ra các vị có thể yêu cầu người mẫu thay đổi bất kỳ tư thế nào mà mình muốn, đương nhiên là chỉ khi các vị khách khác đã hoàn thành xong bức ảnh trong tư thế trước đó.”
– “Được, bắt đầu vẽ thôi nào” – Vị khách mặt nạ Báo lên tiếng rồi bắt đầu thực hiện những nét vẻ đầu tiên.
Những vị khách khác cùng Hạnh Vi cũng tập trung vào người mẫu nam mà bắt đầu vẽ.
Dù hơi bất ngờ với việc phải vẽ người mẫu nam bán nude nhưng Hạnh Vi cũng không suy nghĩ quá nhiều, nàng nghĩ chắc là cũng như lần trước ở nhà Thomas, chỉ khác là lần này người mẫu là nam. Nàng chăm chú vẽ từng đường nét trên cơ thể chàng người mẫu, Hạnh Vi thấy anh ta cũng khá đẹp trai, cộng với cơ thể 6 múi làm nàng cũng hơi thích thú và xen lẫn ngượng ngùng…
Sau một lúc, cả bốn vị khách mời và Hạnh Vi đều đã hoàn thành bức vẽ đầu tiên. Thomas đứng sau quan sát biết đã đến lúc thay đổi tư thế cho chàng người mẫu nam, ông nhìn cậu ta rồi ra hiệu gì đó.
Chàng trai phía trên khi nhận được tín hiệu từ Thomas thì gật đầu một cái rồi nhanh chóng… tuột chiếc quần lót của mình xuống, để lộ ra khúc dương vật to dài dù là trong trạng thái chưa cương cứng.
Hạnh Vi bị hết bất ngờ này tới bất ngờ khác, nàng lấy tay che mặt khi chàng trai để lộ ra dương vật của anh ta, còn các vị khách khác thì tỏ ra vui vẻ và thích thú.
– “Hahaha, táo bạo à nghen” – Một vị khách lên tiếng…
Ở vị trí sân khấu, chàng trai bắt đầu tạo tư thế giống như một lực sĩ, 2 tay gồng lên đưa lên 2 bên, mắt của anh ta hơi nhìn về phía Hạnh Vi, khúc thịt bên dưới từ từ cương lên làm cho nó đã to nay càng to hơn, chĩa thẳng ra phía trước.
Hạnh Vi sau vài giây xấu hổ không dám nhìn, nhưng khi thấy những người khác bắt đầu vẽ tác phẩm thứ 2, nàng cũng miễn cưỡng bỏ tay che mắt xuống. Hạnh Vi nhìn lên chàng trai đang tạo dáng, nàng cảm nhận được tim mình đập nhanh hơn, trong lòng có chút hồi hộp. Nhưng vì session chỉ có một tiếng nên Hạnh Vi cũng nhanh chóng bắt đầu vẽ bức tranh của mình.
Thomas đứng phía sau quan sát mọi người vẽ tranh, đồng thời liên tục nhìn đồng hồ và kiểm tra điện thoại của mình, ông ta như đang lo lắng và mong chờ điều gì đó…
Sau một lúc, bức tranh thứ 2 của người mẫu nam trong tư thế nude cũng được hoàn thành bởi 5 người tham gia. Lúc này Thomas cũng thông báo đã hết 1 tiếng của session đầu tiên. Ông để người mẫu nam rời khỏi phòng vẽ và tiến về phía trước thông báo: “Được rồi, session đầu tiên đã kết thúc, bây giờ chúng ta sẽ cùng đánh giá xem tác phẩm nào là đẹp nhất nhé.”
Thomas sau đó tiến đến vị trí từng vị khách và lấy đi bản vẽ của họ rồi nhanh chóng trở lại vị trí trung tâm.
– “Bây giờ chúng ta sẽ cùng chiêm ngưỡng tác phẩm của từng vị khách từ trái qua phải bắt đầu từ vị khách nữ nhé.”
Thomas lần lượt đưa ra những bức tranh của mọi người, bức tranh nào cũng đẹp vì những người ở đây ai cũng đam mê hội họa và có năng khiếu vẽ tranh rất tốt. Nhưng chỉ duy nhất bức tranh của Hạnh Vi khi vẽ chàng trai trong tư thế lực sĩ là được vẽ chi tiết nhất từ đầu đến chân, kể cả các chi tiết về dương vật của anh ta, còn các bức vẽ khác đều chỉ vẽ qua loa phần hạ bộ. Cuối cùng bức vẽ của Hạnh Vi được mọi người đồng ý là bức vẽ đẹp nhất.
Hạnh Vi thì dù thắng giải nhưng lại không tỏ vẻ vui vẻ lắm mà còn tỏ ra hơi ngại ngùng khi chỉ có nàng là người vẽ dương vật của nam người mẫu một cách chi tiết, công phu.
…
Sau session đầu tiên, Thomas thông báo mọi người được giải lao có thể đi tự do 15 phút và sau đó sẽ quay lại để tiếp tục session thứ 2.
Các vị khách sau khi biết được giải lao, có người thì ra ngoài hút thuốc, có người đi vệ sinh. Hạnh Vi cũng toan đứng dậy ra ngoài hít thở không khí một chút vì nàng thấy khá hồi hộp với session vừa rồi, nhưng khi vừa định mở cửa ra ngoài, Hạnh Vi đã bị Thomas giữ lại.
– “Vi ơi, anh có chuyện này muốn nói với em một chút được không?”
Hạnh Vi nghe tiếng Thomas gọi, nàng quay lại xem có chuyện gì…
– “Dạ được, có chuyện gì vậy anh Thomas?”
– “À, có một chuyện này anh muốn nhờ em giúp đỡ nhưng không biết có nên mở lời không…” – Thomas tỏ vẻ hơi ấp úng…
– “Chuyện gì vậy anh, nếu giúp được em sẽ giúp.”
– “Chuyện là đúng ra session thứ 2 sẽ là để mọi người cùng vẽ một người mẫu nữ… nhưng mà không biết sao đến giờ cô ta vẫn chưa xuất hiện, anh cố gắng liên lạc nãy giờ mà không được, bình thường cô ta rất chuyên nghiệp luôn tới đúng giờ nhưng hôm nay lại không đến, anh nghĩ là đã có chuyện gì đó. Nhưng quan trọng nhất là anh đã chuẩn bị mọi thứ, khách mời hôm nay cũng là những người có địa vị, anh không thể thông báo với họ là không có người mẫu để cho họ vẽ được nên…”
Hạnh Vi nghe đến đó thì trong lòng bắt đầu thấy lo lắng, nàng hiểu ra Thomas định nhờ nàng giúp việc gì.
– “… Anh Thomas, đừng nói là anh muốn em…” – Hạnh Vi ấp úng…
– “Haizz, anh cũng không muốn, thật sự là anh không biết phải làm cách nào khác nên mới phải nhờ đến em như vậy, anh thấy vóc dáng của em rất đẹp, chắc chắn khi làm người mẫu sẽ được mọi người rất thích…”
– “Chuyện này… sao có thể được chứ… em đến đây để vẽ tranh, giờ lại thành ra phải làm người mẫu để người khác vẽ, đã vậy mà còn là người mẫu…”
– “Anh biết, anh xin lỗi, anh cũng không muốn đâu, xin em hãy giúp anh một lần này thôi… hãy nể mặt Harry giúp anh một lần thôi được không…” – Thomas như cúi đầu năn nỉ Hạnh Vi…
– “A, không được đâu anh Thomas… em… em không thể giúp anh được đâu.” – Hạnh Vi nhất quyết từ chối…
Thấy không thể thuyết phục Hạnh Vi, Thomas bỏ qua sĩ diện quỳ xuống năn nỉ nàng, các vị khách hôm nay thật sự quan trọng với ông ta, nếu không làm hài lòng họ công việc của ông ta sẽ không thể được thuận lợi.
– “Anh xin em đó Vi, lúc này chỉ có em mới giúp được anh thôi… vả lại khi làm mẫu em cứ đeo mặt nạ, sẽ không ai nhận ra em đâu mà…”
– “A… anh đứng dậy đi, anh đừng làm vậy mà…” – Hạnh Vi thấy Thomas quỳ gối dưới chân mình nàng cũng thấy rất ái ngại, nàng cũng có cảm tình với ông ta, những lúc tham gia vẽ tranh cùng nhóm ông đều tận tâm hướng dẫn và giúp đỡ nàng.
Sau vài giây đắn đo, làm mẫu cho người ta vẽ thì nàng không muốn, nhưng mặc kệ Thomas thì nàng cũng không nỡ, cuối cùng Hạnh Vi quyết định:
– “… vậy lúc làm mẫu, em vẫn phải được đeo mặt nạ đó nhé…” – Hạnh Vi nhỏ nhẹ lên tiếng.
– “Hả, vậy là em chịu giúp anh? Được chứ, được chứ, em cứ đeo mặt nạ của mình, trông em sẽ càng quyến rũ và bí ẩn hơn.” – Thomas vui mừng ngồi dậy khi biết Hạnh Vi đồng ý giúp mình.
– “Vậy… bây giờ em phải làm gì?” – Hạnh Vi ấp úng, dù miễn cưỡng nhận lời nhưng nàng vẫn hơi lo sợ, chưa biết phải làm gì.
Thomas đứng dậy, bắt đầu hướng dẫn Hạnh Vi những gì phải làm: “Một lát nữa khi các vị khách quay lại, em hãy đi ra ngoài cửa… cởi bỏ cái váy trên người và vẫn bận nội y bên trong, sau đó lấy 1 cái áo khoác pijama được treo sẵn ở ngoài mặc vào rồi đi vào bên trong. Sau một lượt vẽ, anh sẽ ra hiệu cho em, lúc đó em hãy… cởi bỏ nội y và tạo dáng bất kỳ, rồi nếu có ai đó yêu cầu em tạo dáng, em cứ làm theo ý họ…”
Hạnh Vi sau khi nghe Thomas hướng dẫn, mặt nàng tái xầm lại… vì biết mình phải nude hoàn toàn cho những người đàn ông khác vẽ tranh… Nhưng vì đã lỡ hứa giúp Thomas, Hạnh Vi đành cắn răng làm theo…
15 phút sau.
Các vị khách bắt đầu quay trở lại phòng vẽ tranh.
Sau khi mọi người vào vị trí, Thomas cũng bước lên chính diện mà thông báo: “Session thứ 2: Vẻ đẹp của Eva” xin được phép bắt đầu.”
Một vị khách phát hiện ra sự vắng mặt của Hạnh Vi liền thắc mắc:
– “Khoan, chúng ta không đợi vị khách nữ bên kia à, cô ta vẫn chưa trở lại mà?”
– “À, chuyện đó anh yên tâm, sẽ có một bất ngờ cho các vị.” – Thomas giải đáp thắc mắc của vị khách.
Nói rồi, ông ta như lần trước bước ra chỗ quan sát của mình. Đồng thời lúc đó, 2 cánh cửa phòng mở ra…
Hạnh Vi trong chiếc áo choàng pijama, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ bước vào, từ từ tiến lên phía chính diện sân khấu.
Những vị khách khi thấy Hạnh Vi liền nhận ra nàng chính là cô gái khách mời đang vắng mặt. Ai cũng hồi hộp và vui mừng ra mặt, gã đeo mặt nạ Joker liền lên tiếng:
– “Haha, thú vị à nha, thì ra khách mời đặc biệt cũng chính là người mẫu cho chúng ta. Tuyệt vời ông mặt trời.”
– “Tuyệt lắm, cuộc chơi ngày càng vui nha.” – Gã mặt nạ Sư tử cũng lên tiếng.
Hạnh Vi khi nghe thấy những lời bàn tán của các vị khách làm nàng cảm thấy đã e ngại nay càng xấu hổ hơn, cũng may là họ không thấy mặt nàng chứ không thì nàng chỉ có nước độn thổ.
Trong chốc lát, Hạnh Vi đã đứng ở vị trí trung tâm, nàng nhìn về hướng Thomas, khi nhận được cái gật đầu từ ông ta Hạnh Vi khẽ cúi chào 4 vị khách trước mặt, rồi từ từ buông lỏng chiếc áo pijama, làm cho nó rớt xuống chân nàng… một thân hình vệ nữ trong bộ nội y màu đen hiện ra trước mắt các vị khách mời và Thomas.
5 người đàn ông trong căn phòng gồm cả Thomas đều cảm thấy cổ họng khô rát khi nhìn thấy cơ thể của Hạnh Vi, nó quá đẹp, đẹp hơn rất nhiều so với sự tưởng tượng của họ.
Hạnh Vi trong bộ nội y đen của nàng khi nhìn thấy ánh mắt của những người khách đang nhìn mình cũng cảm thấy ái ngại, không phải nàng chưa từng bận nội y đứng trước mặt người khác, lúc làm người mẫu ảnh nàng cũng không ít lần phải thực hiện những việc này nhưng lần này cảm giác rất khác, không phải là trước các ống kính camera nữa mà là trước 4 cái mặt nạ xa lạ.
Hạnh Vi dù hơi ngại nhưng cũng nhanh chóng tạo dáng để mọi người bắt đầu vẽ, nàng nghĩ đại một dáng như khi làm người mẫu ảnh rồi làm theo.
Bên dưới khi nhìn thấy người mẫu đã tạo dáng, 4 người khách cũng bắt đầu cầm cọ lên vẽ. Ai cũng vẽ thật nhanh để hoàn thành tác phẩm của mình… bởi vì họ biết sau khi hoàn thành bức vẽ đầu tiên, điều mà họ mong chờ sẽ đến…
Chỉ trong vòng 15 phút, cả 4 đồng loạt dừng cọ, người khách mang mặt nạ con báo không chờ được nữa liền lên tiếng giục Thomas:
– “Xong rồi, tất cả đã hoàn thành bức vẽ đầu tiên, có thể đến dáng tiếp theo rồi đó Thomas.”
Thomas cũng hơi ngạc nhiên vì tác phẩm đầu tiên được hoàn thành khá nhanh, nhưng sau đó cũng hiểu ra ý đồ của các vị khách kia. Ông ta nhìn lên Hạnh Vi, thực hiện một động tác ra dấu.
Hạnh Vi khi nhận được tín hiệu của Thomas cũng biết chuyện nàng không mong muốn cuối cùng cũng đến…
Nàng từ từ đưa tay ra sau, mở khóa áo ngực rồi buông lỏng để nó rớt xuống đất… một tay Hạnh Vi vẫn e ngại che ngang ngực mình, tay còn lại đưa xuống dưới nắm lấy một bên quần lót… rồi kéo xuống…
Trong giây lát, cả thân hình phổng phao, trắng hồng không được che đậy của Hạnh Vi hiện ra trước mắt các vị khách. Ai cũng há hốc mồm khi thấy những đường cong hoàn hảo của Hạnh Vi, những người này là người có địa vi, họ chắc chắn là quen biết và gặp không ít người đẹp, nhưng khi thấy cơ thể Hạnh Vi bây giờ, ai cũng phải công nhận nàng là một cái gì đó rất khác biệt…
Hạnh Vi sau khi cởi bỏ toàn bộ mọi thứ trên người, nàng cố gắng che dấu đi vẻ e ngại ngượng ngùng của bản thân, nhanh chóng nghĩ ra một dáng làm mẫu để mọi người có thể vẽ… nàng quay lưng lại, bắt 2 tay chéo lại để sau mông, người hơi nghiêng, đầu hơi ngoảnh lại phía sau… nàng hy vọng tạo hình này sẽ che đi được phần nào ngực và hạ thể nàng, nhưng đương nhiên đổi lại, mông nàng phải show ra cho mọi người thấy.
Thomas để ý thấy các vị khách chỉ lo nhìn cơ thể Hạnh Vi mà quên cả việc phải vẽ tranh nên đã nhắc nhở một cách tế nhị: “Chúng ta bắt đầu vẽ tác phẩm tiếp theo thôi nào!”
4 vị khách khi nghe Thomas nhắc nhở cũng nhanh chóng cầm cọ lên vẽ, mọi người đều có một suy nghĩ riêng cho mình, họ đang nghĩ trong đầu những tư thế có thể kêu Hạnh Vi tạo dáng sau khi xong tác phẩm thứ 2.
Trong vòng 15 phút, tác phẩm thứ 2 cũng được cả 4 người vẽ xong, ngay tức thì người đàn ông mặt nạ Sư tử lên tiếng:
– “A, tác phẩm thứ 2 xong rồi, em có thể đổi tư thế xoay người ra phía trước, dang rộng 2 chân, đưa 2 tay lên đầu được không?”
Nhưng ngay lập tức người đàn ông mặt nạ Joker chen vào: “Không, tư thế đó không đẹp, em hãy quỳ gối xuống, làm tư thế bò ngang, vậy mới đẹp”
Một người khác với mặt nạ con báo nói: “Không không, em hãy nằm ngang ra, 1 tay chống trước đầu, làm như đang nằm ở bãi biển ấy.”
Cả 3 tranh cãi quyết liệt xem tư thế nào mới là “tốt nhất” cho Hạnh Vi.
Rồi bỗng dưng người đeo mặt nạ còn lại – mặt nạ hình chiếc vương miện – lên tiếng: “Em hãy ngồi xuống đất, 2 tay chống ra sau, hơi ngả người một chút và… dang rộng 2 chân ra 2 bên.”
3 người còn lại đang tranh cãi bỗng im lặng vài giây… rồi tất cả đồng thanh: “Đúng đúng, vậy mới là tư thế đẹp nhất.”
Hạnh Vi lúc này khi nghe những yêu cầu kỳ quái từ phía 4 vị khách nàng cũng tỏ ra không hài lòng, rõ ràng nàng biết họ đang lợi dụng việc có thể yêu cầu người mẫu làm bất cứ tư thế nào để ép nàng show ra những gì thầm kín nhất cho họ xem.
Nàng nhìn về phía Thomas như cầu cứu, nhưng đáp lại Thomas chỉ khẽ gật đầu như muốn nói: “Hãy làm theo họ đi.”
Hạnh Vi bất lực, lúc này nàng hối hận về việc đã đồng ý giúp Thomas nhưng chuyện đã đến nước này thì không thể quay lại… Hạnh Vi đành phải làm theo yêu cầu của những vị khách kia.
Nàng từ từ ngồi xuống, 2 tay đặt ra phía sau làm thân người hơi ngã ra… 2 chân nàng trong trạng thái khép lại cũng từ từ mở rộng ra 2 bên. Trong chốc lát, nơi thầm kín nhất của nàng đã lộ ra trước mắt những người khách kia…
Những người đàn ông lúc này khi nhìn thấy chiếc âm đạo đang mở rộng của Hạnh Vi ai cũng nuốt nước bọt, có người còn đứng dậy để xem cho rõ…
Hạnh Vi quan sát thấy biểu hiện của 4 vị khách liền đỏ hết cả mặt, tư thế này thật là dâm đãng… nhưng nàng không có lựa chọn khác, nàng chỉ biết cố gắng kiềm chế bản thân… nàng biết cơ thể mình đang có chút phản ứng kỳ lạ.
Bốn vị khách bắt đầu cầm cọ lên và vẽ, họ vẽ từ từ từng nét một không hề hấp tấp vội vàng như 2 lần trước, vừa vẽ họ vừa ngắm nghía kỹ càng từng đường nét cơ thể Hạnh Vi, đặc biệt là cái âm đạo hồng hào của nàng. Bên dưới đũng quần của cả 4 người, à không 5 người, kể cả Thomas đều đang u lên một cục.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình yêu và thù hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 02:39 (GMT+7) |