Hạnh Vi tỉnh dậy trên chiếc giường quen thuộc của mình. Nàng nhìn ra chiếc cửa sổ nhỏ của phòng ngủ mà nhớ về Thế Bảo, hai dòng nước mắt nàng tuông ra từ khóe mắt chảy dài xuống đôi gò má xinh đẹp. Chuyện xảy ra đêm qua ở biệt thự White House hiện về trong đầu Hạnh Vi…
…
Đêm qua, sau khi Hạnh Vi bị những người khách thay phiên nhau “tra khóa vào lỗ”, nàng lúc đó chìm trong cơn mê man của dục vọng, xung quanh nàng là vương vãi những bao cao su và mùi tinh trùng nồng nặc.
Khi các vị khách rời đi, Thomas đã quay lại để xem tình hình của Hạnh Vi, ông ta giúp nàng mặc lại quần áo và liên tục lên tiếng xin lỗi. Đổi lại, ông ta chỉ nhận được sự im lặng và ánh mắt căm phẫn của Hạnh Vi.
Khi Hạnh Vi trở nên tỉnh táo hơn, nàng biết bản thân vừa bị Thomas lợi dụng để trở thành “con mồi” cho các vị khách của ông ta tha hồ giày vò. Nàng hận Thomas, nhưng cũng hận bản thân mình. Nàng đã quá tin tưởng người khác và tự đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm, dù biết mình đang cố gắng điều trị để kiểm soát cơn nhục dục nhưng nàng lại một lần nữa buông thả bản thân.
Trong cơn tủi nhục và căm tức, Hạnh Vi nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự, trong đầu nàng thậm chí còn xuất hiện suy nghĩ sẽ đi tự vẫn… nhưng rồi khi nghĩ về ba mẹ nàng, nghĩ về Thế Bảo, Hạnh Vi đã không có can đảm để làm điều đó. Nàng bắt xe về nhà, lao mình lên chiếc giường quen thuộc, nàng khóc thật nhiều và ngất đi từ khi nào không hay…
…
Giờ đây, khi nhớ lại những gì xảy ra ngày hôm qua, Hạnh Vi càng cảm thấy ghê tởm bản thân mình… nàng không biết phải làm gì tiếp theo… nàng tự hỏi bao giờ Thế Bảo mới quay về lại bên nàng…
Trong cơn tuyệt vọng cùng cực, bỗng Hạnh Vi nhận được một cuộc gọi.
Nàng nhất điện thoại của mình lên, trên màn hình hiện ra tên người gọi: Chị Phương – MAXYM…
Hạnh Vi bắt máy, giọng vẫn run run vì khóc:
– “Alo… em… nghe nè chị… Phương…”
– “Alo, Vivian hả, sao giọng của em lạ vậy? Em đang khóc hả?”
Hạnh Vi khi nghe Bích Phương hỏi nàng cũng không kiềm chế được nữa mà khóc lớn vào điện thoại.
– “Huhuhu, Chị Phương ơi, em không muốn sống nữa… huhuhu”.
– “Cái gì chứ, Vivian ơi, em bình tĩnh lại, em đang ở đâu? Có gì từ từ nói em đừng làm chuyện dại dột nhé!” – Bích Phương ở bên kia đầu dây khi nghe Hạnh Vi nói cũng không giữ được bình tĩnh.
– “Em… đang ở nhà, nhưng em mệt mỏi lắm… em không biết biết phải làm gì nữa… em tuyệt vọng lắm…”
– “Em chờ chị một chút nhé, chị sẽ qua với em, có gì em cứ kể chị nghe, em chờ chị nhé.”
Bích Phương vì lo lắng cho Hạnh Vi nên đã nghỉ việc sáng nay mà chạy qua chung cư để chăm sóc nàng…
…
Sau 20 phút, Bích Phương đã có mặt ở nhà Hạnh Vi.
Bích Phương ân cần an ủi và nghe Hạnh Vi kể lại mọi chuyện ngày hôm qua. Bích Phương cũng khá sốc khi biết Hạnh Vi phải trải qua những gì. Cô khuyên Hạnh Vi báo công an nhưng Vi lại không muốn, phần vì nàng cảm thấy nhục nhã, phần vì hôm qua tất cả đều đeo mặt nạ, Vi không hề biết danh tính của những người đó.
Thấy Hạnh Vi quá tội nghiệp và tuyệt vọng, Bích Phương nhớ lại hình ảnh của mình năm xưa… khi cô cũng bị đắm chìm trong nhục dục dẫn đến ly dị với chồng cũ.
Trong giây phút đó, Bích Phương khuyên Hạnh Vi gọi cho bác sĩ Nguyễn Phúc, dù gì Vi cũng đang điều trị cùng anh ta, anh sẽ biết phải làm gì để giúp Hạnh Vi bây giờ.
Và khi hai chị em thông báo cho bác sĩ Phúc biết tình hình, anh ta yêu cầu đưa Hạnh Vi đến nhà để có thể kiểm tra tình hình của nàng.
…
Sau 30 phút…
Bích Phương đã đưa Hạnh Vi đến nhà bác sĩ Phúc. Bác sĩ cũng nhanh chóng đưa Vi vào trong và kiểm tra tình trạng của nàng:
– “Vi, em cho anh biết bây giờ em đang cảm thấy thế nào?” – Bác sĩ Phúc hỏi khi đã để Hạnh Vi ngồi ổn định trên ghế trong phòng khách…
– “Em thấy mệt lắm, đầu em bây giờ không suy nghĩ gì được nữa. Em đã muốn tự tử… nhưng em không làm được” – Hạnh Vi trả lời trong gương mặt thất thần, nước mắt vẫn không ngừng tuôn rơi trên đôi mắt nàng…
– “Được rồi, em hãy bình tĩnh, anh biết việc này đã gây cho em một cú sốc lớn nhưng hãy nghe anh, bây giờ em có nghĩ quẩn cũng không giải quyết được vấn đề, hãy nghĩ về tương lai phía trước với chồng em.”
– “Em không biết nữa, em không biết mình có còn dám đối mặt với Thế Bảo không nữa, em không xứng với ảnh nữa…” – Hạnh Vi tiếp tục khóc…
– “Em đừng nghĩ vậy, anh tin là nếu chồng em thật sự yêu em thì những chuyện này sẽ không làm suy giảm tình yêu của anh ấy đâu.” – Bác sĩ Phúc cố gắng trấn an Hạnh Vi…
– “Đúng rồi đó, em đừng suy nghĩ tiêu cực nha Vivian, em hãy nghe theo bác sĩ Phúc.” – Bích Phương đứng bên cạnh cũng lo lắng động viên nàng.
– “Nhưng em không biết bây giờ mình nên làm gì nữa… huhuhu” – Hạnh Vi ôm lấy Bích Phương mà khóc lớn…
– “Chuyện quan trọng bây giờ là phải giúp em bình tĩnh lại và tiếp tục công việc điều trị, anh tin là một khi em có thể kiểm soát được bản thân thì em sẽ tự tin trở lại, sẽ không còn cảm thấy sợ hãi hay ám ảnh với sex nữa.”
– “Vậy bây giờ em phải làm gì?”
– “Thật ra chuyện em vừa mới trải qua… cũng không thật sự quá tệ. Anh xin lỗi, anh không cố ý nói móc em nhưng em còn nhớ việc em cố gắng nhịn sex gần 1 tháng chứ? Lúc đó cơn ham muốn của em bị dồn nén dẫn đến việc khó kiểm soát khi nó bộc phát, nhưng sự cố vừa qua đã vô tình làm xoa dịu đi cơn ham muốn trong em. Thật ra phương thức điều trị của anh sẽ là dần dần làm cho ham muốn trong em được giải tỏa bằng nhiều cách nhưng giờ đây sự việc ngày hôm qua đã vô tình thúc đẩy quá trình, thay vì anh phải làm từng bước A, B, C… X, Y, Z thì giờ đây chúng ta có thể đi thẳng đến bước Z luôn.” – Bác sĩ Phúc giải thích.
– “Vậy là trong rủi có “may” à anh Phúc?” – Bích Phương hỏi…
– “Cũng có thể nói là như vậy. Nhưng mà có một vấn đề, đó là anh chưa chuẩn bị cho bước điều trị cuối cùng vì không nghĩ nó đến nhanh vậy…”
– “Vậy bước điều trị này cần những gì vậy anh?”
– “À… cái này… sẽ hơi khó chuẩn bị, vì phải tìm người phù hợp.” – Bác sĩ Phúc tỏ ra hơi ái ngại khi nói…
– “Là sao anh, người như thế nào? Anh nói ra thử biết đâu em quen biết ai đó có thể giúp Vivian?” – Bích Phương hỏi…
– “Thật ra bước cuối cùng này là sẽ phải tìm một người đã từng trải qua những cảm xúc như Hạnh Vi và đã vượt qua được nó, sau đó người này sẽ “thị phạm” lại cho Hạnh Vi xem và đồng thời hướng dẫn Hạnh Vi cách kiểm soát sự ham muốn của bản thân mình… Nhưng để kiếm được một người như vậy trong một thời gian ngắn sẽ rất khó.” – Bs Phúc tỏ ra đâm chiêu khi giải thích…
– “…”
Cả Hạnh Vi và Bích Phương đều im lặng sau khi nghe bác sĩ Phúc nói, mỗi người họ đều có suy nghĩ riêng cho mình.
Rồi bỗng nhiên sau đó tầm 10 giây, Bích Phương mở lời:
– “Vậy anh nghĩ em có đủ điều kiện để giúp Vi không? Anh biết em cũng đã từng bị như Vi mà, chính anh đã giúp đỡ em thoát ra khỏi cơn nhục dục của mình, bây giờ em cũng muốn dùng bản thân mình để giúp Hạnh Vi.” – Bích Phương nhìn thẳng vào mắt bác sĩ Phúc nói…
– “Chị Phương… không được đâu, nếu như chị giúp em, chị sẽ phải…” – Hạnh Vi vừa cảm kích trước việc Bích Phương tình nguyện giúp nàng, vừa lo lắng không muốn Bích Phương bị thiệt thòi.
– “Đúng vậy, em có thể giúp Hạnh Vi… nhưng một mình em thì không đủ, anh còn phải tìm một người nam nữa để ‘hỗ trợ’ em… mà như vậy thì chắc chắn không được!” – Bs Phúc thẳng thừng từ chối đề nghị của Bích Phương, sắc mặt anh cũng trở nên căng thẳng.
Bích Phương khi nhìn thấy biểu hiện có phần gắt gao của bác sĩ Phúc, nàng cũng thầm cười trong bụng. Sau đó, Bích Phương tiến tới nắm tay bác sĩ Phúc trong sự ngỡ ngàng của Hạnh Vi.
– “Là anh sợ em phải quan hệ với một người đàn ông khác hả?” – Bích Phương mở lời trêu ghẹo bác sĩ Phúc…
– “Anh… anh…” – Bác sĩ Phúc tỏ ra lúng túng…
– “… vậy nếu như người đó là anh thì sao?” – Bích Phương chưa để bs Phúc trả lời đã nói tiếp.
– “Hả, anh sao… sao được chứ, anh là bác sĩ của Hạnh Vi mà…” – Bs Phúc đỏ hết cả mặt…
Hạnh Vi bên này khi nghe thấy cuộc đối thoại có phần kỳ lạ giữa Bích Phương và bác sĩ Phúc trong lòng cũng nảy sinh một suy đoán.
– “… phải, anh là bác sĩ của Vi, nhưng cũng là bạn trai của em… nên việc tụi mình quan hệ để giúp em ấy thì cũng được mà ^^”
Câu nói đó của Bích Phương chính thức xác nhận suy đoán của Hạnh Vi là đúng, từ lần đầu Bích Phương đưa nàng đi gặp bs Phúc, nhìn những cử chỉ và lời nói giữa 2 người, Hạnh Vi đã có phần nghi ngờ giữa 2 người có một mối quan hệ gì đó trên mức bệnh nhân và bác sĩ, giờ thì nàng đã chính thức biết mối quan hệ giữa họ – Bác sĩ Phúc và Bích Phương là người yêu của nhau.
– “A, thì ra hai anh chị đang yêu nhau sao?” – Hạnh Vi tỏ vẻ ngạc nhiên khi nghe Bích Phương nói.
– “Đúng vậy, hihi, xin lỗi chị đã không nói cho em biết, do chị không muốn em bị phân tâm trong quá trình điều trị, nhưng giờ thì không giấu được nữa rồi…” – Bích Phương nhìn Hạnh Vi mà trả lời.
– “A, hihi, em đã nghi nghi từ đầu… không ngờ là thật.” – Hạnh Vi híp mắt cười.
Bác sĩ Phúc đứng đó nghe 2 chị em cười đùa lẫn nhau về mối quan hệ của anh ta và Bích Phương cũng chỉ biết im lặng và tỏ ra hơi ngại ngùng, nhưng rồi anh phải cắt lời để quay lại chủ đề chính:
– “E hèm, nói về mối quan hệ giữa anh và Phương nhiêu đó đủ rồi, trở lại chuyện giúp Vi điều trị… về cơ bản thì gợi ý của Phương là có thể, nhưng anh không biết Vi có ngại không nếu anh là người tham gia trực tiếp vào chuyện đó…”
– “Dạ, hai anh chị là người mà em tin tưởng nhất vào lúc này, nếu là 2 người trực tiếp giúp đỡ em thì… em nghĩ là không có vấn đề gì đâu ạ” – Hạnh Vi nở một nụ cười trả lời bs Phúc.
– “Quyết định vậy đi anh nhé, anh và em sẽ…’hợp tác’ để giúp Vi vượt qua chuyện này, vậy khi nào thì chúng ta có thể bắt đầu?” – Bích Phương nói…
– “À… nếu vậy thì chúng ta có thể bắt đầu vào tối mai, không nên để quá lâu vì sự ham muốn của Vi đang ở mức thấp.”
– “Được, vậy thì tối mai tụi em sẽ quay lại và chúng ta cùng nhau giúp Vi nhé.” – Bích Phương vừa nói vừa vuốt tóc Hạnh Vi…
– “Em cảm ơn hai anh chị.” – Hạnh Vi lại rơm rớm nước mắt, nhưng lần này là vì nàng cảm động trước sự hy sinh của Bích Phương dành cho nàng.
Sau đó, Bích Phương đưa Hạnh Vi trở về căn hộ của nàng để nghỉ ngơi, đêm mai sẽ là một đêm quan trọng với cả 2 người.
…
Tối hôm sau…
20h tại nhà bác sĩ Phúc…
Đèn trong sân và đèn bảng hiệu đã được tắt, tối nay bác sĩ không tiếp bệnh nhân nào cả chỉ trừ hai người đẹp – một người là bạn gái bác sĩ, một người là bệnh nhân của anh.
Hai người đẹp ấy đã có mặt tại đây từ 15 phút trước. Hạnh Vi lúc này đang ngồi một mình trong một căn phòng được trang trí rất ấm cúng, có vẻ là phòng ngủ của bác sĩ Phúc, hai tay nàng nắm chặt vào nhau, dù biết trước chuyện gì sẽ xảy ra nhưng Hạnh Vi vẫn cảm thấy một chút bồn chồn lo lắng trong người.
Lúc này cánh cửa phòng ngủ cũng được mở ra, bác sĩ Phúc và Bích Phương tay trong tay cùng nhau bước vào.
Cả hai đều mặc trên người một tấm áo choàng bự để che đi cơ thể. Họ nhìn Hạnh Vi sau đó cùng nhau tiến đến chiếc giường ngủ giữa phòng.
Bác sĩ Phúc sau khi dìu Bích Phương ngồi lên giường, anh quay sang nói với Hạnh Vi: “Vi à, em ngồi sát giường giúp anh nhé.”
Hạnh Vi nghe vậy liền cầm ghế di chuyển đến sát cạnh giường, nàng ngồi đó, trước mặt là Bích Phương và bác sĩ Phúc đang quỳ trên giường, mặt đối mặt nhau.
– “Bây giờ anh sẽ nói một chút về những gì chúng ta sẽ làm trong cuộc ‘điều trị’ này.” – Bác sĩ Phúc bắt đầu giải thích về những gì phải làm, còn Vi và Phương thì chăm chú lắng nghe…
– “E hèm, anh sẽ dùng một số từ ngữ hơi nhạy cảm, hai em thông cảm cho anh nhé. Đầu tiên, anh và Phương sẽ mơn trớn cho nhau, tụi anh sẽ cố gắng kéo dài màn dạo đầu lâu nhất có thể, trong khi đó Vi quan sát ở ngoài, em để ý giúp anh những phản ứng của cơ thể mình, khi nào cảm thấy dưới hạ thể bắt đầu ẩm ướt thì em ra hiệu cho tụi anh làm bước tiếp theo nhé.”
– “Dạ, em biết rồi ạ.” – Hạnh Vi đỏ mặt và ái ngại, nhưng nàng biết cả hai đang cố gắng để giúp nàng, dù có chuyện gì xảy ra, nàng cũng sẽ nghe theo bác sĩ.
– “Được rồi, vậy chúng ta bắt đầu nhé…”
Bác sĩ Phúc nói và nhận được ánh nhìn tin tưởng từ Bích Phương, anh biết Phương chấp nhận hy sinh cho Vi và tin tưởng anh sẽ giúp được cho nàng, anh tự nhủ lòng sẽ không làm 2 người con gái này thất vọng…
Sau đó, bác sĩ Phúc cúi đầu trao cho Bích Phương một nụ hôn nồng cháy, Bích Phương cũng đáp trả anh một cách mãnh liệt, hai chiếc lưỡi bắt đầu tìm thấy nhau và hòa quyện vào nhau. Hai người thật ra đã quen với việc này vì họ là tình nhân cũng đã được 4 năm.
Hạnh Vi khi chứng kiến cảnh hai người trước mặt hôn nhau một cách đắm đuối, cơ thể nàng cũng bắt đầu có phần rung động, nàng bỗng nhớ đến Thế Bảo… đã lâu lắm rồi nàng không được hôn Thế Bảo như vậy… nàng nhớ bờ môi, nhớ những nụ hôn của anh…
Trên giường, bác sĩ Phúc vừa hôn Bích Phương, tay anh vừa đưa lên cởi chiếc áo choàng bên ngoài cho nàng, thân thể xinh đẹp của Bích Phương cũng dần hiện ra trước mắt Hạnh Vi, sau đó bác sĩ Phúc cũng tự tay cởi áo cho mình, thân hình cường tráng với bộ ngực rậm lông và bắp tay săn chắc của anh cũng lộ ra, bên dưới khúc dương vật đang cương cứng chĩa thẳng vào bụng Bích Phương.
Hai tay Hạnh Vi nắm chặt hai bên thành ghế khi chứng kiến cơ thể lõa lồ của Bích Phương và bác sĩ Phúc trước mặt, nàng bắt đầu thấy cơ thể trở nên nóng rang…
Bàn tay của bác sĩ Phúc sau khi cởi đồ cho cả 2 đã bắt đầu di chuyển đến phần ngực của Bích Phương, anh nhẹ nhàng đặt tay lên một bên ngực nàng, từ từ mơn trớn, xoa bóp từng chút một… Bích Phương cảm nhận bàn tay của người yêu mình cũng bắt đầu thở hổn hển, nhưng mỗi lần nàng cố gắng mở miệng đớp lấy không khí thì lại bị bác sĩ Phúc khóa chặt môi.
Bác sĩ Phúc sau đó cũng dần buông tha bờ môi Bích Phương, từ từ di chuyển miệng anh ta xuống ngực nàng… di chuyển đến đâu, anh hôn vào làn da mịn màng của Bích Phương tới đó… cho đến khi đến được bầu ngực nhỏ xinh của nàng, anh há to miệng… ngậm lấy đầu ti và mút lấy mút để…
– “Ummmmm” – Bích Phương rên lên khi cảm nhận được chiếc lưỡi nhám của bs Phúc chạm vào đầu ti mình.
Hạnh Vi khi thấy Bích Phương uốn éo cơ thể, miệng thì rên rỉ mỗi lần bác sĩ Phúc ngậm lấy một bên ngực Bích Phương, cổ họng nàng cảm thấy khô rát, hạ thể bắt đầu có dấu hiệu râm rang, 1 tay Hạnh Vi cũng đã đặt sẵn dưới đáy quần.
Thấy Bích Phương đang đê mê sung sướng, bác sĩ Phúc một lần nữa di chuyển nụ hôn của anh ta dần về phía dưới hạ thể nàng, vừa hôn 2 tay anh vừa mơn trớn 2 bên đùi Bích Phương, anh nhẹ nhàng dang rộng hai chân nàng mở đường cho những nụ hôn tiến sát phần mu âm đạo… khi đã đến được tới vị trí 2 mép âm đạo, anh dùng 1 tay vừa day nhẹ vừa tiến vào bên trong âm đạo ẩm ướt, đồng thời dùng lưỡi liếm sát hột le nàng…
Bích Phương khi cảm nhận được ngón tay của bác sĩ Phúc từ từ xâm nhập vào hạ thể nàng và đầu hột le liên tục bị chà xát với chiếc lưỡi nhám… nàng không kiềm chế được, cơ thể uốn éo liên tục, miệng hả lớn phát ra những tiếng rên dâm dục: “Ummm ummm ummm”
Hạnh Vi lúc này máu đã dồn hết lên não, nàng cảm nhận được sự ham muốn bên trong đang bị kích thích bởi cảnh tượng dâm dục trước mắt, nước nhờn dưới hạ thể bắt đầu rỉ ra…
– “Anh Phúc, em nghĩ… dâm thủy của em bắt đầu… ra rồi đó ạ.” – Hạnh Vi lí nhí nói với bác sĩ trong khi anh ta vẫn đang hì hục bú liếm âm đạo Bích Phương.
Nghe thấy lời Hạnh Vi nói, bác sĩ Phúc đang trong cơn hứng tình bỗng giật mình ngừng lại, anh xém chút quên luôn Hạnh Vi đang quan sát 2 người.
– “À… em ra rồi hả… tốt lắm, vậy chúng ta tiếp tục bước thứ 2 nhé.”
Bích Phương đang đê mê hưởng thụ cơn sướng do bác sĩ Phúc mang lại cũng bị giật mình, cố gắng lấy lại sự tập trung.
– “Tiếp theo, Anh và Phương sẽ bắt đầu… quan hệ, bọn anh sẽ làm chậm nhất có thể để Vi quan sát và cảm nhận cơn nhục dục của bản thân. Trong lúc này, Bích Phương em hãy vừa làm tình với anh vừa mô tả cảm giác của em… bằng lời nói, hai người hãy chia sẻ với nhau cảm giác của mình, và khi Hạnh Vi bắt đầu cảm thấy không còn kiểm soát được bản thân nữa thì chúng ta tạm ngưng để giúp em ấy bình tĩnh lại. Quá trình cứ lặp lại như vậy đến khi Vi bắt đầu có dấu hiệu kiểm soát được chính mình.” – Bs Phúc giải thích cho cả 3 biết phải làm gì.
– “Dạ, em hiểu rồi, em sẽ cố gắng.” – Hạnh Vi nói nhưng giọng khá nhỏ, nàng vẫn hơi e ngại…
– “Em cũng hiểu rồi, chúng ta tiếp tục nhé.” – Bích Phương cũng trả lời, nhưng có phần gấp gáp.
– “Ok vậy chúng ta tiếp tục.”
Bác sĩ Phúc nói rồi anh nhẹ nhàng đặt Bích Phương nằm ngửa xuống giường, 2 chân Bích Phương tự động dang rộng ra 2 bên, bác sĩ Phúc với tay lấy 1 bao cao su đã chuẩn bị sẵn chồng vào dương vật cương cứng của mình, từ từ áp sát hạ thể, đưa khúc thịt của mình vào sâu trong người Bích Phương…
– “Ummmmm anh Phúc… em sướng…” – Bích Phương rên lên sung sướng khi cảm nhận được dương vật Phúc cắm sâu trong âm đạo mình.
Bác sĩ Phúc cũng chầm chậm lui người rút dương vật ra tới sát miệng âm đạo Bích Phương rồi lại chầm chậm đẩy người đút sâu nó vào lại bên trong nàng.
– “Ummmm sướng lắm… sướng lắm anh Phúc ơi, chị sướng lắm Vi ơi…” – Bích Phương lại rên lên, lần này nàng nhớ ra phải diễn tả cảm xúc cho Hạnh Vi nghe.
Hạnh Vi thì khi chứng kiến cảnh bác sĩ Phúc nhẹ nhàng đâm dương vật vào người Bích Phương, dưới hạ thể nàng cũng đã rỉ ra rất nhiều dâm thủy, ướt cả đáy quần, rồi khi nghe Bích Phương rên lên, nàng càng cảm thấy rạo rực khó tả.
– “Em… em… cũng thấy bứt rứt trong người lắm…” – Nàng mở miệng trả lời Bích Phương…
– “Chị sướng lắm Vi ơi, ư ư ư… em thấy hạ thể mình sao rồi…” – Bích Phương cố gắng vừa cảm nhận cơn sướng vừa giúp đỡ Hạnh Vi kiểm soát cảm xúc của mình.
– “Dạ… em nghĩ em đã ra dâm thủy rất nhiều…” – Bích Phương đưa 1 tay lên miệng cắn móng tay, tay còn lại nàng đặt dưới đáy quần…
Bác sĩ Phúc trong lúc ra vào dương vật trong người Bích Phương bỗng lên tiếng:
– “Hạnh Vi… em có thể… tự thủ dâm để kích thích nổi ham muốn nhanh hơn.”
– “Sao ạ… em phải tự thủ dâm sao?” – Hạnh Vi mở mắt to hết cỡ khi nghe bác sĩ Phúc nói…
– “Đúng vậy, anh cần em để sự ham muốn bộc phát ra ngoài, em chỉ cần tự sướng bên ngoài thôi, không cần phải tiếp xúc trực tiếp… umm” – Bác sĩ Phúc cố gắng kiềm chế giọng nói trong khi vẫn đang chịch Bích Phương…
– “Dạ, em biết rồi…”
Bích Phương dù hơi ngại nhưng do cơn ham muốn cũng đã phần nào trỗi dậy và cảnh tượng trước mắt quá kích thích, nàng từ từ dùng 1 tay tự miết lấy phần đáy quần lót từ bên ngoài…
– “Ummmmm… em sướng lắm anh Phúc ơi… chị thấy sướng lắm Vi ơi… còn em thì sao Vi ơi…” – Bích Phương lại lên tiếng khẩu dâm…
– “… Ummm… em cũng thấy cơ thể mình nóng ran ngứa ngáy lắm chị Phương… em… ra ướt hết quần lót rồi.”
– “Ư ư ư… nhanh lên nữa đi anh Phúc ơi…” – Bích Phương dù biết là đang giúp Hạnh Vi nhưng nàng cũng đang cảm thấy rất sướng, nàng muốn tận hưởng thêm cảm giác đê mê lúc làm tình cùng Phúc.”
Bác sĩ Phúc khi nghe vậy cũng tăng tốc hạ thể, dập dương vật vào âm đạo Bích Phương ngày một nhanh hơn…
Hạnh Vi lúc này lý trí dần trở nên mê mang, lúc nãy nàng chỉ tự thủ dâm ở ngoài quần lót nhưng bây giờ do quá kích thích nàng đã cởi quần lót xuống ngang gối, dùng phần váy dài che chiếc quần lót đi để bác sĩ Phúc không phát hiện, tay nàng cọ xát 2 mép âm đạo, liên tục miết lên xuống rồi cho hẳn 2 ngón tay vào bên trong… tự móc lồn chính mình…
– “Ummmmm” – “Ummmmm”
Cả Bích Phương và Hạnh Vi đều cùng rên lên sung sướng. Bác sĩ Phúc trong lúc hì hục chịch Bích Phương nhưng anh vẫn hướng mắt chú ý biểu hiện của Hạnh Vi, anh nhận ra có vẻ Vi đã đạt đến mức độ không kiểm soát bản thân được nữa.
Bác sĩ Phúc bỗng dừng việc đâm dương vật vào âm đạo Bích Phương, anh lên tiếng:
– “Phương à, em thử kiểm tra Hạnh Vi đi, anh nghĩ em ấy đã mất kiểm soát.”
Bích Phương nghe vậy cũng ngồi dậy, cố gắng lấy lại bình tĩnh, tạm quên cơn sung sướng, nàng bước xuống giường đi đến chỗ Hạnh Vi đang ngồi – hai tay Hạnh Vi lúc này đã cho hẳn vào trong váy mà thủ dâm, đầu nàng ngửa về sau, 2 mắt nhắm nghiền, miệng rên ư ử – Bích Phương dùng tay vén váy Hạnh Vi lên thì phát hiện tay nàng đang cho 3 ngón vào trong âm đạo mà liên tục giày vò.
Bích Phương lập tức gọi Hạnh Vi tỉnh dậy vì biết nàng đã chìm vào trong cơn mê nhục dục…
– “Vi ơi, dừng lại đi em, Vi ơi, tỉnh lại…”
Hạnh Vi trong cơn đê mê khi nghe tiếng Bích Phương gọi mình cũng phần nào tỉnh táo trở lại, nàng mở mắt ra nhìn thấy Bích Phương và bác sĩ Phúc đang đứng trước mặt mình.
– “Aaaa, em… em xin lỗi…” – Bích Phương che mặt, lấy tay kéo váy che hạ thể lại.
– “Không sao, đó là mục đích của việc làm hôm nay… em vừa chìm vào cơn ham muốn và đã được Bích Phương gọi trở lại. Chúng ta cứ tiếp tục lập lại quá trình này đến khi em cảm thấy không còn cơn ham muốn nữa thì sẽ thành công.” – Bs Phúc nói để động viên Hạnh Vi…
– “Dạ… em biết rồi ạ… vậy chúng ta tiếp tục nhé”
– “Được…”
Và cứ thế, bác sĩ Phúc tiếp tục công việc đâm dương vậy cương cứng của mình vào người Bích Phương… Bích Phương thì liên tục khẩu dâm và mô tả cảm xúc cho Hạnh Vi nghe… Hạnh Vi thì tự thủ dâm đến khi chìm vào cơn sung sướng… – Quá trình này lặp đi lặp lại chừng 6 lần, tương đương gần 20 phút đồng hồ trôi qua…
…
Đến lần thứ 7, bác sĩ Phúc thấy có gì đó không ổn, đúng ra theo anh dự đoán, với tình trạng của Hạnh Vi thì quá trình này sẽ kết thúc khi đạt tới lần thứ 4 nhưng tới bây giờ Hạnh Vi vẫn chưa kiểm soát được bản thân. Anh mở miệng nói với Bích Phương khi Hạnh Vi một lần nữa mất kiểm soát:
– “Phương ơi, anh thấy có vẻ không ổn… theo anh dự đoán thì đúng ra Vi phải kiểm soát được bản thân từ lần thứ 4 rồi, nhưng đến lần thứ 7 mà em ấy vẫn chưa kiểm soát được… anh thấy cứ tiếp tục cũng không được gì…”
– “Hả, vậy bây giờ phải làm sao anh? Không lẽ cách này cũng không hiệu quả?” – Bích Phương lo lắng hỏi…
– “Không phải không hiệu quả… mà anh nghĩ là có thể chưa đủ mạnh… để kích ứng ham muốn Hạnh Vi… việc tự thủ dâm có vẻ vẫn còn khá nhẹ với tình trạng của Vi…” – bs Phúc có vẻ ấp úng…
– “Hả? Ý anh là… Vi thủ dâm không đủ mạnh hay… phải dùng hàng thật để kích thích em ấy?” – Bích Phương cũng tỏ ra sợ hãi với chính suy nghĩ của mình.
– “… đúng vậy… anh nghĩ Vi cần phải được tiếp xúc trực tiếp với… dương vật thật…” – Bs Phúc nói mà không dám nhìn vào mắt Bích Phương…
– “…” – Bích Phương sững sờ, nàng lấy tay che miệng, viễn cảnh này hoàn toàn không nằm trong suy nghĩ của nàng…
Cả 2 im lặng một hồi lâu… rồi bs Phúc mở lời:
– “Anh nghĩ… hôm nay tới đây th…”
– “Không!” – “Nếu bỏ qua hôm nay thì như anh đã nói, sẽ phải làm lại từ đầu để giúp Vi… em không thể ích kỷ với em ấy như vậy… em biết anh yêu em và cũng muốn giúp Vi, em tin anh và mong anh hãy giúp cho em ấy.” – Bích Phương nắm chặt tay bs Phúc nói…
– “Có nghĩa là… em chấp nhận để anh… quan hệ với Vi sao?” – Bs Phúc dò hỏi trong e ngại…
– “Đúng vậy, em sẽ không ghen đâu, em yêu anh và tin anh cũng yêu em, đây chỉ là việc làm để giúp Vi, sau đêm nay, chúng ta vẫn là của nhau anh nhé.” – Bích Phương rơi lệ khi nói với người yêu của mình, nàng chấp nhận hy sinh một lần nữa để giúp Hạnh Vi.
– “Được, anh hứa với em, anh chỉ làm việc này để giúp Vi, anh vẫn yêu em và thương em bằng cả con tim. Sau đêm nay, chuyện này sẽ như chưa bao giờ xảy ra.”
– “Em yêu anh” – Bích Phương ôm lấy bs Phúc và anh ta cũng ôm chặt nàng.
Sau đó, 2 người giúp Hạnh Vi tỉnh táo trở lại một lần nữa và giải thích cho nàng biết những gì sẽ xảy ra sắp tới…
…
– “A… em phải… làm chuyện đó với anh Phúc sao… sao có thể chứ… chị Phương, em không thể làm chuyện này với chị.”
Hạnh Vi liên tục từ chối sự giúp đỡ của 2 người sau khi nghe lời đề nghị.
– “Em đừng lo, anh chị đã bàn với nhau, sức khỏe của em lúc này mới là quan trọng nhất, chuyện xảy ra đêm nay sẽ mãi mãi nằm lại ở đây, từ mai chúng ta sẽ quên đi nó và sống cuộc sống bình thường. Em yên tâm nhé”
Bích Phương ra sức thuyết phục Hạnh Vi để nàng chấp nhận sự giúp đỡ của 2 người… Sau 10 phút cố gắng, cuối cùng Hạnh Vi cũng đồng ý…
…
Hạnh Vi sau khi đồng ý đã đổi chỗ với Bích Phương, lúc này nàng là người nằm trên giường cùng bác sĩ Phúc, còn Bích Phương thì ngồi trên ghế mặc lại đồ và quan sát.
Hạnh Vi nằm ngửa trên giường, trên người vẫn bận bộ váy trắng lúc nàng mặc đến đây nhưng ở dưới hạ thể đã không còn chiếc quần lót che đậy…
Bác sĩ Phúc trong tư thế quỳ trước 2 chân Hạnh Vi, dương vật anh hùng dũng chĩa thẳng, anh đã thay 1 bao cao su mới để chuẩn bị cho việc quan hệ với Hạnh Vi…
Anh ta nhìn về phía Bích Phương, khi nhận được cái gật đầu đồng ý từ phía người yêu mình, anh cảm thấy yên tâm hơn để “giúp đỡ” Hạnh Vi.
Bác sĩ Phúc từ từ dang rộng 2 chân Hạnh Vi ra, nàng lấy tay che mặt khi hạ thể mình từ từ hiện ra trước mặt vị bác sĩ đáng kính. Bác sĩ Phúc dùng tay cố định khúc dương vật của mình trước cửa miệng âm đạo Hạnh Vi, anh nhận ra hạ thể nàng đã ướt đẫm dâm thủy từ nãy giờ. Dù chỉ mới chạm dương vật vào bên ngoài mép âm đạo nhưng lúc này một cảm giác tê dại bỗng truyền từ hạ thể chạy đi khắp người bác sĩ Phúc… dù là đang giúp Hạnh Vi, nhưng khi biết sắp đưa được dương vật mình vào người nàng, đầu óc bác sĩ Phúc cũng bắt đầu nảy sinh những cảm giác đê mê kỳ lạ.
Khi đã đặt đầu khấc trước miệng âm đạo Hạnh Vi, bác sĩ Phúc nhìn nàng và nói:
– “Anh bắt đầu nhé.”
Hạnh Vi khẽ gật đầu trong e thẹn…
Nàng cảm nhận được dưới âm đạo đang ướt đẫm của mình đang có một vật to lớn ấm nóng từ từ chèn vào…
– “Ummmm.” – Hạnh Vi dùng 2 tay bịt miệng khi dương vật bác sĩ Phúc đi sâu vào âm đạo nàng.
Cảm giác khít nịt bên trong Hạnh Vi truyền cho bác sĩ Phúc một cảm giác sung sướng lạ kỳ, cảm giác này anh chưa từng cảm nhận trước đây, kể cả khi làm tình với Bích Phương anh cũng không cảm thấy sướng như vậy… lý trí anh cố gắng giữ cho mình sự tỉnh táo nhưng hạ thể anh trong cơn sung sướng cứ liên tục ra vào âm đạo nàng, anh dự định sẽ làm một cách từ từ để giúp Hạnh Vi dễ kiểm soát nhưng không hiểu sao hạ thể anh càng ngày càng thúc nhanh hơn, sâu hơn vào trong người Hạnh Vi.
– “Ummm ummm ummm” – Hạnh Vi vì sung sướng nên liên tục rên lên dù cho đã dùng tay bịt miệng.
Bích Phương đứng bên cạnh thấy Hạnh Vi đang dạng háng để người yêu mình liên tục đâm lút cán cũng nãy lên 1 chút ghen tuông, nhưng nàng cố gắng kiểm soát lý trí của mình, nàng phải giúp Hạnh Vi…
– “Vi ơi, cố lên em, em cho chị biết em đang cảm thấy như thế nào?” – Bích Phương đứng ngoài lên tiếng khi thấy Hạnh Vi liên tục rên rỉ…
– “Em… em sướngggg” – Hạnh Vi nghe thấy Bích Phương cũng cố gắng trả lời, nhưng câu trả lời này nàng không biết là nàng hay cơn nhục dục đang nói…
– “Em cứ nói lên… cảm nhận… của… mình nhé…” – Bs Phúc cũng lên tiếng dù đang hì hục dưới hạ thể Hạnh Vi…
– “Em sướng lắm… mỗi lần anh đút vào là em… sướng lắm…”
Bích Phương nghe những lời khẩu dâm của Hạnh Vi trong lòng như bị cắt xé, nước mắt nàng ứa ra…
– “Em cố gắng nghe theo chị, em hãy tập trung tâm trí mình lại, đừng để cảm xúc lấn át bản thân… em hãy nghĩ về điều gì đó thật quan trọng với em… đừng nghĩ về sex nữa.” – Bích Phương nói trong sự gấp gáp…
– “Em không nghĩ được gì nữa… em sướng lắm… nhanh nữa lên anh Phúc ơi… nhanh lên đi anh ơi”
Mặc cho Bích Phương cố gắng dùng lời nói để mang lý trí Hạnh Vi trở lại, nàng vẫn đang để cơn nhục dục chiếm lấy thể xác mình.
Bác sĩ Phúc khi nghe Hạnh Vi thúc dục địt nàng nhanh hơn anh cũng nhanh chóng tăng tốc để thúc khúc thịt của mình sâu vào trong Hạnh Vi một cách vô thức.
Bích Phương quan sát thấy người yêu mình bỗng nhiên tăng tốc liên tục đâm sâu vào người Hạnh Vi cũng tỏ ra ngạc nhiên, nàng lên tiếng nói với bs Phúc:
– “Anh ơi, từ từ lại, anh làm gì vậy, phải giúp Vi kiềm chế chứ anh làm nhanh vậy sao em ấy chịu nổi?” – Giọng Bích Phương có vẻ giận dỗi…
– “Anh xin lỗi… để anh chậm lại…” – Bs Phúc cố giữ bình tĩnh khi nghe giọng Bích Phương, anh từ từ giảm tốc độ chịch.
Về phần Hạnh Vi khi đang trong cơn sướng bỗng thấy khúc thịt bị chững lại nàng tỏ ra không hài lòng:
– “Ummmm nhanh lên đi anh ơi, chịch em nhanh nữa đi… ummm”
Bích Phương lúc này đã biết Hạnh Vi mất kiểm soát hoàn toàn, nếu không đưa lý trí nàng trở lại được thì buổi điều trị hôm nay sẽ thành công cốc.
Trong lúc không biết phải làm gì, Bích Phương bỗng nhớ ra một điều…”Phải rồi, Hạnh Vi rất yêu chồng mà!” – Suy nghĩ thoáng qua trong đầu Bích Phương, nàng lập tức lên tiếng:
– “Vi ơi, em ráng tỉnh lại đi… hãy nghĩ về Thế Bảo, Thế Bảo chồng em đó… anh ấy vẫn yêu thương em, vẫn tin tưởng em, hãy vì Thế Bảo mà tỉnh táo lại đi. Chị xin em đó!”
Trong giây phút Bích Phương nhắc tới 2 chữ Thế Bảo… hai dòng nước mắt bỗng tuôn ra từ khóe mắt đang nhắm nghiền vì sung sướng của Hạnh Vi. Lý trí nàng phần nào lấy lại được nhận thức… cùng với việc bác sĩ Phúc cố gắng kiềm chế cơn sướng của bản thân mà giảm tốc độ hết mức khi đút dương vật vào người Hạnh Vi…
Trong giây phút then chốt đó, Hạnh Vi bỗng ngưng tiếng rên của bản thân lại mà thốt lên lời nói từ trong thâm tâm nàng:
– “Thế Bảo… Thế Bảo… em yêu anh…”
Và rồi Hạnh Vi bật người trở dậy, tự nàng rút hạ thể của mình ra khỏi dương vật đang cương cứng của bác sĩ Phúc, đưa chân đạp mạnh vào người anh ta.
– “A… đau” – Bác sĩ Phúc đang trong cơn sướng cảm nhận sự khít khe trong âm đạo Hạnh Vi bỗng nhiên bị nàng đạp cho 1 cú đau đớn muốn ngã ra giường.
Bích Phương khi thấy cảnh tượng trước mắt, nàng biết mình đã thành công thức tỉnh lý trí của Hạnh Vi, nàng vui mừng lao người tới ôm cô em gái của mình…
– “A, Vi ơi em làm được rồi!”
Bích Phương ôm cứng Hạnh Vi nước mắt nàng tuôn ra như chính nàng mới là người vừa thoát ra được cơn nhục dục.
Hạnh Vi cũng ôm chặt Bích Phương mà khóc:
– “Huhuhu, em làm được rồi… huhuhu… em cảm ơn chị, em cảm ơn chị…”
Hai chị em ôm nhau mà khóc, mỗi người khóc vì một nỗi niềm riêng, người khóc vì vui mừng đạt được điều mà mình lâu nay cố gắng tìm kiếm, người thì khóc vì thấy bản thân đã hy sinh quá nhiều…
Hai người cứ thế mà khóc, để lại bác sĩ Phúc ngại ngùng không biết phải làm gì trong căn phòng của chính mình…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình yêu và thù hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 02:39 (GMT+7) |