Thế Bảo và Hạnh Vi trở về nhà với 2 luồng suy nghĩ khác nhau trong đầu…
Thế Bảo thì có một chút lo sợ vì thấy Hạnh Vi không nói gì với anh suốt cả đoạn đường về nhà, tuy lúc threesome nàng không hề phản đối nhưng bây giờ nhìn vợ im lặng như vậy anh cũng có phần lo sợ.
Hạnh Vi thì vì bận suy nghĩ về những gì Thế Bảo đã nói với nàng nên chưa biết phải mở lời như thế nào với chồng. Lúc được tên nhân viên massage bú liếm và sau đó đút dương vật vào người làm Hạnh Vi chỉ lo “tận hưởng” mà không thể tập trung giải quyết vấn đề của Thế Bảo. Giờ đây khi mọi chuyện đã qua, nàng bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc hơn về những gì chồng nàng đã chia sẻ.
Cả 2 cứ thế không ai nói với ai lời nào… Cảm thấy sự im lặng ngày càng trở nên đáng sợ nên Thế Bảo buột miệng lên tiếng:
– “Chồng xin lỗi vợ…”
Hạnh Vi nghe Thế Bảo chủ động phá vỡ sự im lặng giữa 2 người cũng quay đầu lại nhìn anh, rồi nói giọng trách móc:
– “Chồng thật tệ…”
Thế Bảo nghe thấy Hạnh Vi mắng mình, tim anh co thắt lại… Anh nghĩ vậy là bao công sức anh sắp đặt và chờ đợi để nói cho Hạnh Vi biết về sở thích của mình đã tan thành mây khói… nàng đã không thể chấp nhận con người thật của anh…
Thế Bảo bước đến quỳ gối trước mặt Hạnh Vi và thốt lên:
– “Anh không xứng đáng với em… Em hãy tìm cho mình một người tốt hơn, xứng đáng với em hơn anh nhé…”
…
– “Khùng hả, anh nói cái gì vậy, không xứng đáng gì chứ? Đứng lên nói chuyện với em đàng hoàng xem nào.” – Bỗng Hạnh Vi lớn tiếng, nàng làm bộ mặt giận hờn vu vơ với chồng.
Lúc này Thế Bảo mới đứng dậy, ngạc nhiên hỏi:
– “… Thì em nói anh rất tệ mà, không phải ý em là anh bệnh hoạn không xứng đáng với em nữa sao…”
Hạnh Vi lúc này mới hiểu thì ra Thế Bảo đã hiểu lầm ý của nàng, anh nghĩ nàng nói anh tệ vì không chấp nhận được sở thích của anh… Nhưng không phải vậy, nàng mỉm cười giải thích:
– Gì vậy ông già hihi, em nói anh tệ là vì anh để cho người ta… ra hết bên trong em nè, hên là em đang uống thuốc tránh thai mỗi ngày đó, chứ không thì hậu quả không biết ra sao luôn… Còn về chuyện sở thích của anh… em cũng đã nghĩ kỹ rồi, anh có sở thích riêng của mình, em cũng có những vấn đề của riêng em, anh đã có thể tha thứ và chấp nhận em được thì em cũng phải thấu hiểu và chia sẻ với anh đúng không nè. Em không có giận hay trách móc gì anh chuyện đó đâu. Anh vẫn là người chồng xứng đáng của em, hihi…
Thế Bảo khi nghe xong những lời giải thích của Hạnh Vi, anh như cởi bỏ được nút thắt trong lòng, anh tiến đến ôm chặt Hạnh Vi vào lòng, anh thấy mình yêu nàng hơn bất cứ lúc nào…
– “Cảm ơn vợ yêu, chồng yêu vợ nhiều lắm…” – Thế Bảo vừa ôm Hạnh Vi vừa nói…
– “Vợ cũng yêu chồng lắm nè.” – Hạnh Vi cũng âu yếm lại Thế Bảo.
– “… nhưng mà vợ chấp nhận sở thích của chồng không có nghĩa là vợ cũng chấp nhận cho bất kỳ người đàn ông nào được phép ‘ấy ấy’ vợ đâu à nha, nếu chồng muốn vợ làm cho chồng xem thì chồng phải báo trước và phải được vợ đồng ý mới được đó, và đặc biệt là… không được để người ta… bắn vào bên trong vợ!” – Hạnh Vi e ngại nói.
– “Hihi, được rồi chồng hứa với vợ nè…” – Thế Bảo vui vẻ đồng ý với Hạnh Vi…
Sau đó anh chợt nhớ ra một chuyện…
– “Ủa mà vợ… Lúc nãy thằng cha nhân viên bắn hết vào bên trong vợ mà hình như chồng chưa thấy vợ… rửa nó phải không?”
– “Đúng rồi ông! Lúc đó ngại quá nên vợ chỉ bận đồ lại thật nhanh rồi ra về, về đây thì lo nói chuyện với chồng nãy giờ, giờ mới đi rửa nè…” – Hạnh Vi bụm miệng cười rồi tò te đi vào phòng tắm để rửa đi những vết tinh trùng còn sót lại bên dưới hạ thể nàng.
Thế Bảo cũng chạy theo để giúp vợ rửa bím, không biết là anh muốn giúp thật hay muốn xem cái lồn vợ mình trong tình trạng bị tinh trùng dính bê bết nữa.
…
Sau sự việc ngày hôm đó, hai vợ chồng Hạnh Vi – Thế Bảo đã hiểu nhau hơn về nhu cầu và sở thích tình dục của nhau, những cuộc “yêu” của cặp vợ chồng sau đó cũng trở nên thú vị và kích thích hơn, hai người càng yêu nửa kia của mình nhiều hơn. Riêng về Hạnh Vi, nàng cũng không biết việc dễ dãi chiều theo ý thích của Thế Bảo là đúng hay sai, trước đây nàng phải đi điều trị tâm lý để tránh việc bản thân bị sa ngã vào tay người đàn ông khác, giờ đây vì Thế Bảo mà nàng sẵn sàng làm điều ngược lại, nàng chấp nhận để người khác quan hệ với mình chỉ để Thế Bảo được vui… có chăng tất cả những gì nàng làm cũng chỉ vì tình yêu to lớn dành cho Thế Bảo.
…
Một tuần sau…
Hạnh Vi chính thức bước vào buổi training đầu tiên chuẩn bị cho cuộc thi bikini sắp tới cùng lão Hùng.
Sáng thứ 7 của tuần thứ 2 kể từ chuyến đi Thái Lan, Hạnh Vi chọn cho mình một bộ đồ thanh lịch với áo sơ mi xanh và váy zip ngắn để đến công ty.
Khi nàng vừa xuất hiện, lão Hùng đã chờ sẵn ở sảnh tiếp khách của studio để chào đón nàng.
– “Vi, cuối cùng em cũng tới rồi, anh chờ em nãy giờ. Hôm nay là buổi training đầu tiên của em đó, sao em đến trễ vậy.” – Lão Hùng tỏ ra hối hả, điệu bộ có phần nhún nhường chứ không hống hách như thường ngày.
– “… À em biết chứ, nhưng mà giờ này cũng đâu trễ lắm đâu anh, bình thường em vẫn đến vào giờ này mà?”
– “Uhm thì bình thường thì được, nhưng hôm nay quan trọng… vì hôm nay anh có mời hai chuyên gia đến để giúp em tập luyện phần thi bikini đó. Họ chờ em cũng nãy giờ rồi.”
– “Hả? Vậy sao anh không báo em biết sớm?” – Hạnh Vi tỏ ra ngạc nhiên…
– “Anh muốn báo lắm chứ nhưng anh gọi em không được, nhắn tin cũng không thấy trả lời.”
Lúc này Hạnh Vi mới nhớ ra là nàng đã block số lão Hùng để tránh bị lão làm phiền, không biết nói sao Hạnh Vi đành bịa chuyện:
– “À, chắc do điện thoại em hết pin nên anh không gọi được… vậy thôi nếu có người chờ thì mình vào nhanh đi anh.”
– “Uhm, em đi theo anh.”
Sau đó lão Hùng đưa Hạnh Vi vào phòng meeting của studio.
Vừa bước vào phòng, Hạnh Vi thấy bên trong đã có hai người đợi nàng sẵn trong đó, một nam và một nữ.
– “Hello chị Nancy và nhà thiết kế Lý Mạnh, Hạnh Vi đã đến rồi đây ạ.”
Lão Hùng tỏ ra khiêm nhường với hai người trước mặt. Người thứ nhất là một phụ nữ hơn 40 tuổi nhưng dáng vóc và làn da vẫn trông như chỉ mới 30, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhận ra tuổi thật của cô ta, cô ấy là Nancy, siêu mẫu bikini một thời nhưng giờ đã giải nghệ. Người thứ hai là một người nam với làn da trắng như Ngọc Trinh, thân hình khá ốm, đôi mắt đeo kính và đội chiếc mũ thời trang, anh ta là nhà thiết kế bikini Lý Mạnh. Hai người này được lão Hùng mời đến để giúp training và thiết kế trang phục cho Hạnh Vi.
Khi vừa thấy Hạnh Vi bước vào, nhà thiết kế Lý Mạnh đang ngồi trên ghế bỗng đứng hẳn dậy, ông ta đi đến gần Hạnh Vi và dùng ánh mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới cơ thể của nàng. Hạnh Vi khi bị ánh mắt soi mói của người đàn ông lạ mặt nhòm ngó làm nàng cũng rùng mình lui lại vài bước, nhưng khi nàng vừa định lui người thì NTK Lý Mạnh lên tiếng:
– “Dừng lại! Giữ nguyên tư thế đó.” – NTK Lý Mạnh hô to…
Hạnh Vi giật mình nhưng cũng nhanh chóng giữ nguyên vị trí của mình. Tim nàng đập liên hồi vì những gì đang diễn ra.
Lúc này NTK Lý Mạnh mới đi 1 vòng quanh vị trí của Hạnh Vi tiếp tục soi mói cơ thể nàng, sau đó ông vỗ tay nói:
– “Quá đẹp… quá chuẩn… sao trên đời lại có người đẹp đến vậy cơ chứ!”
Lúc này Hạnh Vi mới thở phào nhẹ nhõm, thì ra NTK Lý Mạnh vì thấy hình thể Hạnh Vi quá đẹp nên ông muốn xem cho kỹ hơn, khi nghe ông ta khen mình đẹp, Hạnh Vi cũng vui mừng ra mặt.
– “Dạ, em cảm ơn ạ.”
– “Không có gì, không có gì, tôi phải cảm ơn em mới đúng, có cơ hội thiết kế trang phục cho thân thể hoàn hảo của em tôi mới là người thấy vinh hạnh.” – NTK Lý Mạnh khiêm nhường nói rồi quay lại chỗ ngồi.
Nhưng trái ngược với sự nhiệt tình của NTK Lý Mạnh, siêu mẫu một thời Nancy lại tỏ ra lạnh lùng, bà ta nhìn Hạnh Vi với ánh mắt dò xét, nãy giờ vẫn ngồi yên 1 chỗ không nói lời nào.
Hạnh Vi cũng để ý thấy bà Nancy chỉ ngồi yên mà không lên tiếng, nàng chủ động tiến đến chào hỏi bà ta:
– “Dạ em chào chị Nancy ạ, mong chị chỉ bảo cho em thêm ạ.”
– “Được, để xem em thể hiện thế nào trước đã.” – Đáp lại sự chân thành của Hạnh Vi chỉ là thái độ lạnh lùng của Nancy.
Nancy sau khi nói liền đứng dậy đi ra khỏi phòng, Hạnh Vi chưa hiểu gì vẫn đứng yên đó thì được lão Hùng nhắc khéo:
– “Em mau đi theo chị Nancy đi, chị ta đang muốn test em đó.”
– “Dạ…”
Hạnh Vi nghe lão Hùng nói cũng nhanh chóng đi theo Nancy rời khỏi phòng meeting để đến với một phòng chụp để trống. Tại đây Nancy đứng giữa phòng và nói với Hạnh Vi:
– “Tôi vì có quen biết với cậu Hùng nên hôm nay nhận lời giúp em cải thiện khả năng trình diễn bikini, nhưng để có được buổi thứ 2 tập luyện cùng tôi thì phải xem em có khả năng thuyết phục tôi không đã. Bây giờ em bước lên đây thực hiện động tác đi catwalk từ đây xuống dưới cho tôi xem thử.”
Nói rồi Nancy bước qua một bên nhường chỗ cho Hạnh Vi tiến lên.
Hạnh Vi bất ngờ khi chưa gì đã bị Nancy hù cho một trận nên dù chưa sẵn sàng nhưng nàng vẫn cố bước tới trung tâm căn phòng để chuẩn bị cho phần đi catwalk, nàng muốn thể hiện bản thân mình có đủ khả năng để thay mặt studio tham gia những cuộc thi sắp tới, nàng muốn mọi người biết nàng không chỉ đẹp mà còn giỏi nữa.
Khi Hạnh Vi đã vào vị trí và chuẩn bị bước đi thì Nancy lại lên tiếng: “Em hãy bỏ giày ra, đi chân không trước.”
Hạnh Vi nghe vậy cũng làm theo, nàng bỏ đôi giày búp bê của mình ra và chuẩn bị thực hiện những bước đi catwalk.
Nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt quanh phòng một lượt nhìn thấy lão Hùng đang làm động tác cỗ vũ nàng, NTK Lý Mạnh đang dựa vào tường quan sát… nàng thở mạnh ra và bắt đầu bước đi…
Những bước chân catwalk uyển chuyển được Hạnh Vi thực hiện thành thục, cách nàng di chuyển không thua gì các siêu mẫu thực thụ, dù Hạnh Vi chưa bao giờ thực sự đi catwalk nhưng kể từ khi bắt đầu làm người mẫu ảnh, nàng đã tự bỏ thời gian nghiên cứu thêm và tập luyện các động tác đi catwalk tại nhà, nàng làm vậy vừa để rèn luyện vóc dáng vừa để nâng cao kiến thức về nghề người mẫu của mình… và hôm nay là cơ hội để nàng thể hiện nó ra cho mọi người thấy.
Nhìn Hạnh Vi bước đi uyển chuyển, Nancy đứng bên ngoài cũng phần nào thay đổi cái nhìn với nàng, nhưng với bà ta như vậy là chưa đủ. Sau khi Hạnh Vi thực hiện xong phần đi catwalk bằng đôi chân trần, Nancy bỗng lên tiếng nói:
– “Đi chân trần cũng được đó, nhưng khi catwalk thật trên sàn diễn thì phải mang giày cao gót. Bây giờ em hãy mang đôi giày này của tôi vào và đi lại một lần nữa, tôi thấy chân tôi và em cùng một size nên không có vấn đề gì đâu.”
Nói rồi Nancy cởi bỏ đôi giày cao gót sành điệu ra đưa cho Hạnh Vi, Hạnh Vi nhìn thấy đôi giày có phần hơi cao và khá khó mang, phần đế giày khá nhỏ và phần gót giày thì lại khá cao, Hạnh Vi cố gắng lắm mới có thể mang được đôi giày vào, nàng cảm thấy mình đứng còn khó nói đi là đi catwalk trong bộ dạng này.
Nhưng Hạnh Vi không muốn bỏ cuộc, nàng vẫn cố gắng thực hiện các bước đi catwalk trên đôi giày cao gót của Nancy… khi nàng đi được vài bước thì do mất thăng bằng nên đã ngã ra giữa đường.
Lão Hùng lúc này nhanh chóng tiến đến đỡ Hạnh Vi đứng dậy và hỏi thăm:
– “Em có sao không?”
– “Em không sao, cảm ơn anh.”
Nhưng lúc này Nancy cũng lên tiếng nói:
– “Đi catwalk bằng giày cao gót là động tác bắt buộc phải thực hiện được của những người mẫu, nếu em không làm được thì đừng nghĩ đến các cuộc thi gì nữa.”
Nói rồi Nancy lấy trong giỏ xách ra một đôi giày cao gót khác, bà ta mang vào rồi bước đi ra khỏi phòng để lại Hạnh Vi đứng đó bối rối nhìn theo.
Lúc này lão Hùng đứng bên cạnh mới mở lời an ủi Hạnh Vi:
– “Chị Nancy là vậy đó, chỉ hơi khó tính nhưng mà chỉ giỏi lắm, nếu em thuyết phục được chỉ training cho em thì khả năng cao em sẽ vượt qua được các cuộc thi sắp tới.”
Hạnh Vi quay sang nhìn lão Hùng, nàng nhận ra từ lúc đi Thái về đến giờ lão như một con người khác, lão không còn thô lỗ và đê tiện như trước đây nữa, khi bắt chuyện với nàng lão luôn tỏ thái độ quan tâm và nhẹ nhàng, nàng tự hỏi có phải lão bị người ta dùng cây đập vào đầu mà chấn thương dây thần kinh tính nết hay không… Nhưng suy nghĩ về lão Hùng cũng nhanh chóng trôi qua, lúc này Hạnh Vi biết mình phải tập trung vào tập luyện để có thể thuyết phục được Nancy chấp nhận training cho nàng.
– “Em sẽ ở lại đây tập luyện một chút, anh Hùng cứ đi làm việc của mình đi.” – Hạnh Vi quay ra nói với lão Hùng…
– “À được, nếu cần giúp đỡ gì thì cứ gọi anh nhé.” – Lão Hùng đáp lại và từ từ đi ra khỏi phòng.
Hạnh Vi lúc này quyết tâm thực hiện cho được những bước đi catwalk trên đôi giày cao gót của Nancy. Nàng bước đi rồi lại té… té rồi lại đứng lên bước đi… bước đi rồi lại té tiếp… cứ như thế lặp đi lặp lại… nhưng nàng nhất quyết không bỏ cuộc…
…
3 tiếng đồng hồ trôi qua.
Lúc này lão Hùng thuyết phục được Nancy cho Hạnh Vi cơ hội thể hiện lại một lần nữa nên bà ta đã quay lại căn phòng chụp nơi Hạnh Vi nãy giờ vẫn chăm chỉ tập luyện.
Thấy Nancy bước vào, Hạnh Vi tỏ vẻ vui mừng trên khuôn mặt nhưng cũng nhanh chóng tập trung tinh thần trở lại, chiếc áo sơmi của nàng bây giờ đang bị ướt đẫm do tập luyện cực lực nãy giờ, chiếc áo ngực bên trong hiện ra rõ mồn một trước mắt lão Hùng và NTK Lý Mạnh.
Nancy tiến lại vị trí ban nãy bà đã đứng và bắt đầu quan sát Hạnh Vi.
Hạnh Vi khi thấy Nancy nhìn mình cũng hiểu đây là cơ hội cuối cùng để nàng thuyết phục được bà ta chấp nhận trở thành mentor cho nàng. Nàng hít một hơi lấy sự tự tin và… bắt đầu bước đi…
Những bước chân catwalk trong đôi giày cao gót lúc này đã không còn siêu vẹo nữa, dù không phải là những bước catwalk tốt nhất nhưng lần này Hạnh Vi đã không còn bị té nữa, nàng cố gắng uyển chuyển nhất có thể để vừa đi vừa lắc hông sao cho trông thật đẹp… và cuối cùng nàng cũng thành công đi hết con đường catwalk của mình trong đôi giày cao gót.
Lão Hùng đứng xem vỗ tay bồm bộp khi thấy Hạnh Vi thực hiện xong việc đi catwalk, NTK Lý Mạnh cũng vỗ tay theo… duy chỉ có Nancy vẫn đứng yên đó khoanh tay nhìn…
Sau chừng 5 giây đứng hình, Nancy ngoảnh mặt bước tới chỗ cửa ra vào. Hạnh Vi thấy bà ta bỏ đi trong lòng cũng dâng lên một nỗi thất vọng to lớn… nhưng rồi khi Nancy mở cửa để bước ra, bà ta quay lại nói với Hạnh Vi:
– “Ngày mai nhớ đến đúng giờ đó!” – Nói rồi Nancy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Trong này Hạnh Vi vui mừng muốn rớt nước mắt, lão Hùng cũng vui mừng chạy đến ôm lấy Hạnh Vi… nhưng bị nàng từ chối đẩy ra, lão quê 1 cục chỉ biết gãi đầu cười trừ.
Lúc này NTK Lý Mạnh mới lên tiếng: “Chúc mừng em đã lấy được sự tin tưởng của Nancy, hôm nay anh chỉ quan sát em thôi, anh đã có những ý tưởng của mình để phác thảo ra trang phục phù hợp cho em, từ mai em cứ tập luyện với Nancy, còn anh sẽ hẹn em một ngày không xa để chúng ta cùng làm việc. Chào em.”
Nói rồi NTK Lý Mạnh cũng rời đi.
– “Chúc mừng em nhé, có vẻ như cả 2 chuyên gia đã đồng ý giúp em trong việc chuẩn bị cho các cuộc thi sắp tới.” – Lão Hùng lúc này lên tiếng…
– “Dạ, em cũng cảm ơn anh Hùng, anh đã cất công nhờ những chuyên gia đến giúp em, em nhất định sẽ trả ơn anh về việc này hihi” – Hạnh Vi cười tươi cảm ơn lão Hùng…
– “Trả ơn… ý em là…” – Lão Hùng lúc này gương mặt trở nên đê tiện trở lại, lão nghĩ từ ‘trả ơn’ của Hạnh Vi theo một cách không thể đen tối hơn.
– “Dạ đúng rồi, có gì em sẽ mời anh một bữa sau nha hihi, giờ thì em xin phép về trước, hôm nay tập đi catwalk làm chân em hơi bị đau.”
Hạnh Vi thơ ngây nói mà không nhận ra mình vừa làm cho lão Hùng tưởng bở một phen, sau đó nàng rời đi để lại lão 1 mình trong căn phòng vẫn tơ tưởng về Hạnh Vi.
…
Sau khi chia tay lão Hùng để ra về, Hạnh Vi bước ra ngoài cổng studio để đứng bắt xe, lúc này cũng đã là buổi trưa, nàng định sẽ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi rồi chờ Thế Bảo về…
Nhưng khi đang đứng chờ grab thì bỗng từ xa một chiếc xe 7 chỗ màu đen từ đâu áp sát Hạnh Vi, cánh cửa xe mở ra, một người đàn ông trên tay có hình xăm hắc long nhào ra dùng một mảnh khăn chụp vào miệng nàng… Hạnh Vi chưa kịp hiểu chuyện gì thì đầu óc đã mơ màng… nàng thiếp đi nhanh chóng… người đàn ông sau đó đưa nàng lên xe và rời đi…
…
– “Con nhỏ trong đó ngon quá mày…”
…
– “Má, ước gì đại ca cho tao đụ nó một phát…”
…
– “Hàng này là hàng cúng đó, đéo đụng được đâu…”
…
Hạnh Vi mơ màng mở mắt tỉnh dậy… nàng thấy mình đang bị bịt miệng, chân tay bị dán vào chiếc ghế gỗ mà nàng đang ngồi và trước mắt là một căn phòng xa lạ… những tiếng bàn tán của hai người đàn ông nào đó đang phát ra từ phía ngoài chiếc cửa phòng đang đóng kín.
Hạnh Vi sau một lúc cố gắng lấy lại nhận thức, nàng nhận ra mình đã bị bắt cóc đến đây, cuộc trò chuyện giữa những kẻ ngoài kia cũng làm cho Hạnh Vi càng trở nên sợ hãi hơn nữa. Nàng không biết đây là đâu? Những người bắt cóc nàng đến đây là ai? Vì nàng hầu như không gây thù chuốc oán với ai cả…
Đang trong cơn hoảng loạn không biết phải làm gì thì lúc này cánh cửa phòng nơi Hạnh Vi bị giam giữ bỗng mở ra… một người đàn ông râu ria bước vào, Hạnh Vi ngước mắt lên nhìn và tim nàng như muốn thắt lại… nàng nhận ra hắn… hắn chính là tên nhân viên massage mà chỉ mới một tuần trước đã xuất tinh vào ngập trong người nàng – tên Tiến.
– “Hello người đẹp, em tỉnh rồi à, vẫn còn nhớ anh chứ… hahaha” – Tên Tiến mở miệng cưới lớn và từ từ bước đến chỗ Hạnh Vi.
Hạnh Vi lúc này đang bị bịt miệng bằng một miếng băng keo nên nàng không thể nói gì, chỉ có thể phát lên những âm thanh “Um um” như muốn chửi rủa tên Tiến, nàng cũng muốn hỏi hắn tại sao lại bắt cóc nàng đến đây, nhưng khi nàng nhìn vào cánh tay của hắn với một hình xăm con hắc long đặc biệt thì phần nào nàng đã hiểu ra mọi chuyện.
Tên Tiến là thành viên của băng đảng xã hội đen quyền lực nhất thành phố Hồ Chí Minh – Hắc Long Hội – đây cũng chính là băng đảng mà tên Quân, bạn trai Micky đang đầu quân, ngoài ra còn có những tên xã hội đen chuyên đi đòi tiền bảo kê cũng là thành viên của băng đảng này.
Lần trước ở tiệm massage tên Tiến bận áo tay dài của nhân viên nên Hạnh Vi không nhìn ra hình xăm của hắn, nhưng giờ đây khi thấy được hình xăm đặc biệt này, nàng xâu chuỗi lại tất cả những chuyện đã xảy ra trước đây, những người mà nàng từng gặp với hình xăm này trên tay… không ai là người tốt cả. Hạnh Vi thấy lạnh người khi biết mình đã rơi vào hang ổ của tội phạm.
Nhưng Hạnh Vi cũng chỉ biết ú ớ, tay chân nàng đang bị trói chặt, miệng thì không thể kêu cứu…
Tên Tiến khi bước đến bên Hạnh Vi, hắn nói tiếp:
– “Em có biết là sau cái đêm massage kích dục đó anh bị ám ảnh với cái lồn em đến mức nào không Vi?” – Hạnh Vi nghe tên Tiến gọi tên mình làm nàng càng lo sợ hơn.
– “… Anh đã phải bỏ cả tuần để lần ra danh tính của em và may mắn cho anh một thằng trong băng đảng lại vô tình biết được em, chắc là em cũng biết anh đang nói đến ai đúng không…” – Tên Tiến lúc này nhìn ra cửa phòng mà gọi lớn: “Quân, vào đây đi!”
Ngay lập tức một gương mặt quen thuộc mà nàng vô cùng căm giận xuất hiện trước cửa – tên Quân – tên này sau khi gây hại cho Bích Phương đã bỏ trốn một thời gian, sau khi thấy sự việc trôi qua hắn quay trở lại băng Hắc Long và được biết tên Tiến, đại ca hắn đang truy tìm danh tính một cô gái xinh đẹp, sau khi nghe Tiến mô tả về cô gái, tên Quân chắc chắn đó là Hạnh Vi nên đã chỉ hắn chỗ nàng làm việc, và cuối cùng hôm nay những tên này quyết định ra tay bắt Hạnh Vi về đây.
– “Dạ anh Tiến gọi em.” – Tên Quân bước vào chào hỏi tên Tiến…
– “Lại đây chào hỏi người quen của mày nè haha” – Tên Tiến ra lệnh…
– “Hello Vi, còn nhớ anh chứ? Dạo này Bích Phương thế nào rồi hehe.”
– “Umm ummm umm…” – Hạnh Vi cố gắng giãy giụa thật mạnh trong vô vọng, nàng tỏ ra căm giận với 2 tên khốn nạn trước mặt.
Thấy phản ứng của Hạnh Vi tên Quân càng hả hê, hắn nói thêm cho Vi biết về kế hoạch của hắn hôm đó:
– “Thật ra hôm đó người anh nhắm tới là em chứ không phải Bích Phương đâu, nhưng vì em về đột xuất nên Phương phải thế cho em một mạng… nhưng đừng lo, hôm nay anh sẽ bù lại đủ cho em hahaha.” – Tên Quân đê tiện nói với Hạnh Vi…
Nhưng trong giây phút hắn đang hả hê thì bị tên Tiến chặn họng:
– “Bù cái gì? Mày coi tao chết rồi hả? Mày nghĩ tới lượt mày được chén con nhỏ này hả?” – Tên Tiến quát thẳng vào mặt tên Quân…
– Dạ… dạ… em xin lỗi đại ca, em tưởng đại ca kêu em vô đây để… threesome với con nhỏ này…’ – Tên Quân tỏ ra sợ hãi…
– “Three bà nội mày, mày nghĩ sao mày được xài chung ‘hàng’ với tao?”
– “Dạ… dạ… em xin lỗi đại ca, em hiểu lầm ạ, em không dám, con nhỏ này của đại ca hết ạ.”
– “Im mẹ mày đi, con nhỏ này hôm nay tao cũng không được đụng vào… nó là quà của tao dâng lên cho anh Ba!”
Hạnh Vi nghe tới đây hai mắt nàng mở to, một cảm giác sợ hãi lan truyền khắp cơ thể nàng, thì ra tên Tiến bắt nàng về đây là để đưa nàng cho tên đại ca nào đó khác nữa… nàng không dám tưởng tượng được những gì sẽ xảy ra mới mình. Lúc này nàng bỗng nhớ Thế Bảo da diết, nàng mong anh sẽ có mặt ở đây để giải cứu mình… Nước mắt Hạnh Vi ứa ra trong sự lo lắng sợ hãi tột độ.
Đúng lúc này, bên ngoài căn phòng Hạnh Vi đang bị giam giữ bỗng phát ra âm thanh ồn ào náo nhiệt, tiếng nhiều người đồng thanh chào hỏi ai đó vang lên… “Tụi em chào anh Ba Báo…”
– “Hahaha, mới nhắc anh Ba là ảnh tới liền… mày ở đây canh giữ con nhỏ, cấm đụng vào không là tao chặt tay mày nghe chưa” – Tên Tiến nói với Quân rồi bước ra khỏi phòng.
– “Umm umm umm” – Hạnh Vi trong lòng lo lắng, nàng cảm nhận được tên anh Ba này là một người rất ghê gớm, đến 2 tên cặn bã Quân và Tiến đều là đàn em của hắn ta thì hắn phải càng cặn bả hơn nữa.
– “Em ngoan ngoãn ngồi yên đó đi, một lát nữa sau khi anh Ba xong việc thì anh sẽ xin ảnh cho anh ké một phát hahaha” – Nói rồi tên Quân liếc ra phía cánh cửa phòng đang mở, hắn thầm nghĩ nếu bây giờ hắn có sờ soạng Hạnh Vi một chút thì cũng đâu có ai biết, một lát nữa khi anh Ba vào cũng đâu thèm nghe Hạnh Vi nói gì…
Nghĩ là làm, tên Quân đưa một tay đặt lên ngực Hạnh Vi mà bóp lấy bóp để:
– “A… ngực em đã quá Vi ơi… hehehe”
– “Um umm umm umm” – Hạnh Vi cố gắn giãy giụa để tránh né bàn tay khốn nạn của tên Quân trong vô vọng…
…
Bên ngoài căn phòng giam giữ Hạnh Vi, đây thật ra là một ngôi nhà rộng lớn, là một trong những địa điểm hội quân của Hắc Long Hội và hôm nay là ngày mà hội có buổi họp tổng kết tình hình kinh doanh trên địa bàn. Tên Tiến định nhân cơ hội này dâng Hạnh Vi lên cho tên đại ca Ba Báo của hắn để lấy lòng, dù hắn cũng rất thèm khát Hạnh Vi nhưng vì đã được một dịp đâm nàng lút cán nên lần này hắn quyết định dùng nàng làm quà thăng tiến, còn sau đó khi tên đại ca Ba Báo thỏa mãn xong thì hắn sẽ xin ké một phần.
Sau khi tên Tiến đi khỏi phòng giam Hạnh Vi, hắn nhanh chóng chạy ra phòng khách của căn nhà nơi đại ca hắn đang ở đó.
Ở phòng khách, một người đàn ông cao lớn và có phần mập thịt – hắn phải cao hơn 1m9 nặng hơn 100kg – đang ngồi trên ghế sofa giữa phòng, xung quanh là rất nhiều đàn em, tên nào trên tay cũng có hình xăm một con hắc long, riêng tên đại ca thì có xăm hai con hắc long trên hai tay, điều này thể hiện hắn có quyền cao hơn những người khác một bậc, và hắn chính là đại ca Ba Báo – cái tên hắn cũng như con người hắn, luôn hổ báo cáo chồn, không ngán 1 ai (à thật ra trừ 1 người) và cũng vì bản tính hổ báo của hắn nên ai cũng phải nể sợ.
Thấy Ba Báo ngồi trên ghế được tụi đàn em xung quanh nịnh bợ hỏi thăm, tên Tiến chạy đến nói với Ba Báo với giọng thật lớn như muốn cho các tên đàn em còn lại biết được công trạng của hắn:
– “Dạ em chào anh Ba, hôm nay trước khi bàn về việc tổng kết tình hình kinh doanh, em xin được phép dâng lên cho anh Ba một món quà được không ạ? Em chắc chắn anh Ba sẽ thích món quà này.”
Ba Béo đang ngồi uống trà của đàn em pha, khi nghe tên Tiến nịnh bợ cũng…
Không thèm nhìn hắn lấy một cái mà chỉ mở miệng nói:
– “Quà gì? Lại ba cái hàng xách tay giống lần trước à?”
– “Dạ không dạ không ạ, lần này ‘quà’ của em là thứ mà anh Ba thích nhất, và em đảm bảo món quà này là quà xịn nhất từ trước tới giờ mà em tặng anh Ba luôn ạ.” – Tên Tiến tỏ vẻ nịnh bợ với Ba Béo…
– “Thứ mà tao thích nhất sao? Hahaha, nếu mày nói về ‘thứ’ đó thì tao sợ ‘quà’ của mày không đủ sức làm tao thích đâu, thôi khỏi đi, mày cứ giữ đó mà dùng.” – Tên Ba vẫn không nhìn Tiến lấy 1 cái, hắn nói như thể biết món ‘quà’ mà Tiến định tặng cho mình là gì, nhưng hắn không thèm xem mà thẳng thừng từ chối, vì nếu đúng là thứ mà hắn thích nhất thì món ‘quà’ kia phải cỡ siêu mẫu trở lên thì mới được, mà với một tên như Tiến, siêu mẫu ở đâu ra mà hắn có để dâng lên cho Ba Béo.
– “Dạ… anh Ba cứ cho em cơ hội đi ạ, anh chỉ cần bỏ ra 3 giây thôi, 3 giây để anh nhìn thử món quà của em, nếu mà không thích em tình nguyện… làm không lương cho anh 1 tháng luôn ạ.”
– “Hahaha, mẹ bà nó, 1 tháng lương của mày to quá ha” – Ba Báo bật cười, nhưng sau đó cũng tò mò…
– “… nhưng thôi cũng được, xem qua nếu tao không thích thì tao đem cho mấy đứa ở đây xài thử hahaha”
Mấy tên đàn em của Tiến đứng xung quanh nghe thấy thì mừng ra mặt, bọn chúng đã được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của Hạnh Vi sơ qua, nếu thật sự bọn chúng được ‘hưởng’ Hạnh Vi thì quá đã.
Tên Tiến sau đó đứng dậy dẫn đường cho Ba Báo tiến về phía căn phòng nơi Hạnh Vi đang bị giam dữ.
Ba Báo khi vừa đứng lên bước được vài bước đi theo tên Tiến thì bỗng từ phía cửa chính của ngôi nhà có tiếng bọn đàn em hô to:
– “TỤI EM CHÀO ANH PHONG Ạ”
Ba Báo và tất cả đàn em trong phòng khách bỗng dừng hẳn lại, tất cả cùng hướng về phía cửa ra vào phòng khách… và khi một người thanh niên cao ráo đẹp trai xuất hiện ở đó, tất cả bọn họ gồm cả Ba Báo cùng đồng thanh lên tiếng:
– “TỤI EM CHÀO ANH PHONG Ạ”
Người thanh niên tên Phong lúc này mới đưa tay ra hiệu cho tất cả đàn em được “miễn lễ”, rồi anh ta nói:
– “Ba Béo mày tính đi đâu đó, tới giờ họp rồi.”
Ba Béo lúc này không còn tỏ vẻ cool ngầu như lúc nãy nữa mà tỏ ra hơi ái ngại người thanh niên nhỏ con hơn hắn ở trước mặt, hắn lễ phép nói:
– “Dạ anh Phong, em tính ra sau coi cái này chút… nhưng mà cho em hỏi sao hôm nay anh lại đến đây ạ?”
– “Thì lâu lâu tao ghé coi tụi bây làm việc thế nào? Dạo này tình hình kinh doanh không được tốt lắm nên tao muốn nghe tụi bây báo cáo trực tiếp.” – Phong nói…
– “Dạ… vậy cũng được ạ, vậy thôi giờ mình vào việc luôn anh Phong nhé” – Ba Báo tạm thời hoãn lại việc đi check “hàng” của Tiến, quay đầu ra ghế sofa để bàn chuyện kinh doanh với người thanh niên tên Phong.
Nhưng bỗng nhiên lúc này từ phía sau nhà vang lên một ôm thanh thật lớn…
*RẦM*
– “Chuyện gì ở sau đó vậy?” – Phong bị âm thanh lạ thu hút sự chú ý liền lên tiếng hỏi đàn em.
Tên Tiến lúc này nói với lên: “Dạ, chắc có cái gì rớt thôi đó anh, để em đi kiểm tra cho, mấy đại ca cứ bàn chuyện đi ạ.”
Tên Tiến vừa nói xong thì từ phía sau nhà lại vang lên thêm những âm thanh lạ:
*Bịch bịch… đùng…* – “Cứu tôi với… Thả tôi ra…”
Lúc này Phong nghe thấy có tiếng người kêu cứu ở phía sau làm anh đứng hẳn dậy:
– “Tụi bây nói tao biết có chuyện gì ở phía sau? TAO ĐÃ DẶN LÀ LÀM ĂN KHÔNG ĐƯỢC DÍNH TỚI BẮT CÓC TỐNG TIỀN MÀ KHÔNG NGHE HẢ? Lại còn dám mang người tới chỗ hội quân? Tụi bây không coi lời tao nói ra gì đúng không?” – Phong lớn tiếng hét vào mặt tụi đàn em.
– “Dạ, không phải em… em cũng mới biết…” – Ba Béo thấy Phong nổi giận lôi đình cũng mở miệng đính chính.
Chỉ có tên Tiến là lúc này là đái ra quần khi thấy Phong từ phòng khách đích thân đi thẳng ra phía sau nhà, tiến tới căn phòng giam giữ Hạnh Vi…
…
Quay lại vài phút trước khi Phong xuất hiện…
Trong phòng giam giữ Hạnh Vi, tên Quân thấy chưa ai xuất hiện nên cứ thỏa sức mà xoa bóp ngực Hạnh Vi, xoa ở ngoài chưa đủ hắn hứng quá cởi luôn vài nút áo sơmi của Hạnh Vi rồi cho tay vào xoa tiếp da thịt nõn nà của nàng.
Hạnh Vi do bị dán cứng vào ghế nên cũng chỉ có thể giãy giụa để tránh né tên Quân, nước mắt nàng ứa ra trong sự bất lực của bản thân…
Còn tên Quân sau khi xoa nắn đã đời, chịu không nổi nữa hắn dùng tay vạch một bên áo ngực Hạnh Vi ra mà áp mặt vào bú liếm vòng một căng tròn của nàng…
Trong giây phút cơ thể xinh đẹp của mình bị một tên cặn bã nam không ra nam nữ không ra nữ hành hạ, Hạnh Vi dùng hết sức bình sinh của mình lắc mạnh người, cơn lắc kết hợp với việc tên Quân khom người áp sát cơ thể vào Hạnh Vi vô tình giúp cho chiếc ghế bị nghiêng qua một bên và… ngã xuống.
Cả thân hình Hạnh Vi và tên Quân cùng ngã theo quán tính, cú ngã vô tình làm chiếc ghế gỗ bị gãy ra, tay chân Hạnh Vi cũng được giải thoát.
Nàng nhanh chóng dùng chân đạp mạnh tên Quân, rồi dùng tay cầm lấy khúc ghế gỗ mà đánh mạnh vào người hắn, nhưng hắn cũng nhanh chóng đứng dậy né đi cú đánh của nàng… Hạnh Vi đánh trược vô tình đập vào vật dụng gần đó tạo ra âm thanh va chạm lớn…
Sau cú đánh hụt, Hạnh Vi nhanh chóng dùng tay tháo bỏ miếng băng keo dán chặt miệng mình mà la lớn:
– “CỨU TÔI VỚI…”
Tên Quân khi nghe Hạnh Vi la lớn cũng nhanh chóng chạy đến giật lấy khúc gỗ trên tay nàng và ôm chặt Hạnh Vi lại. Hạnh Vi cơ thể bị giữ chặt, nành cố gắng vùng vẫy và la lên: “Thả tôi ra… tên khốn nạn…”
Giằng co với tên Quân được một lát, Hạnh Vi không làm lại sức đàn ông của Quân nên nàng bị hắn khóa chặt người. Vào giây phút Hạnh Vi nghĩ mình lại một lần nữa rơi vào tay bọn xã hội đen thì từ phía cửa ra vào của căn phòng… một người thanh niên bước vào…
Anh ta hét to:
– “THẢ CÔ ẤY RA MAU!”
Tên Quân đang giữ chặt Hạnh Vi thì bị tiếng hét phía sau làm cho thất kinh hồn vía, hắn quay người nhìn lại… hai mắt hắn mở to kinh sợ… miệng lập bập nói:
– “… anh… Pho…”
Chưa kịp nói hết câu thì cả thân người tên Quân nhận một cú đá trời giáng của Phong làm cả cơ thể văng đi đập thẳng vào tường.
Hạnh Vi trong cơn hoảng loạn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ thấy cả người tên Quân tự nhiên văng vào tường, nàng ngước mắt nhìn lên… một gương mặt có phần quen quen… hình như nàng đã gặp ở đâu rồi…
– “Em không sao chứ? Vi”
Lúc này Phong khom người đỡ Hạnh Vi đứng dậy.
– “Anh… anh biết em sao?” – Hạnh Vi vẫn chưa nhận ra người thanh niên trước mặt, nhưng tỏ ra ngạc nhiên vì anh ta biết tên nàng.
– “Em không nhớ anh sao? Em từng cứu anh một mạng cách đây 1 tháng đó” – Phong nhắc cho Hạnh Vi nhớ.
– … một tháng… cứu anh sao… Aaaaa, Châu Tinh Trì! Là anh đúng không? – Hạnh Vi bỗng nhớ lại lúc trước có cứu một người thanh niên khi nàng còn điều trị cùng bác sĩ Phúc, cái tên anh ta giống với tên của diễn viên nổi tiếng nên nàng còn nhớ rõ tên nhưng lại không nhớ mặt.
– “Hahaha, đúng rồi…” – Phong cũng bật cười khi Hạnh Vi nhắc tới tên Châu Tinh Trì.
Cùng lúc này, bọn đàn em và Ba Báo cũng bước vào phòng xem có chuyện gì, Ba Báo thấy tên Quân nằm một đống trong góc tường thì lên tiếng hỏi:
– “Anh Phong, chuyện gì xảy ra vậy? Sao thằng Quân nó…”
Đang hỏi xem có chuyện gì thì Ba Báo để ý thấy cạnh Phong là một cô gái quá đỗi xinh đẹp, vóc dáng cô ta như là siêu mẫu trong bộ trang phục có phần rách rưới do phải vật lộn với tên Quân nãy giờ… Hắn nhanh chóng hướng mắt nhìn về phía tên Tiến và hiểu ra đây chính là món “quà” mà Tiến định dâng cho hắn – “Địt mẹ uổng! Biết vậy khi nãy nó dâng cho thì chạy mẹ vào đây cho rồi!” – Suy nghĩ trong đầu Ba Báo hiện lên nhưng rồi hắn cũng tập trung trở lại với sự việc đang diễn ra trong phòng.
Lúc này, Phong mới bước ra giữa phòng, anh lên tiếng:
– “Đứa nào làm ra chuyện này? Bước ra đây mau!”
Tên Tiến đứng lẫn trong đám đàn em khi nghe Phong nói bỗng lạnh sống lưng, hắn chôn chân tại chỗ không dám bước ra.
– “BA BÁO!!!” – Phong hét lớn tên Ba Báo khi không thấy ai bước ra chịu trách nhiệm.
Ba Báo lúc này lập tức tiến đến chỗ tên Tiến, xách đầu hắn lên rồi quăng ra trước mặt Phong: “Nó đó anh Phong, nãy nó đòi tặng quà gì cho em, em chưa kịp răng đe nó thì anh đã răn đe trước rồi. Anh xử nó đi.”
Phong nhìn Tiến rồi quay sang Hạnh Vi, anh nhẹ nhàng hỏi nàng:
– “Có phải tên này đã bắt em đến đây?”
Hạnh Vi nhìn tên Tiến với ánh mắt căm phẫn, nàng không thể tưởng tượng được là nàng đã từng chổng mông để tên cặn bã này đút cái thứ kinh tởm của hắn sâu vào người nàng… giây phút này nàng cũng tự nhiên cảm thấy giận lây Thế Bảo.
– “Đúng vậy, chính là hắn ta…” – Hạnh Vi nói và chỉ thẳng mặt tên Tiến.
Tên Tiến lúc này quỳ gối trước mặt Phong và van xin năn nỉ: “Đại ca ơi, xin anh tha cho em lần này đi, em không dám sai phạm nữa đâu… huhuhu”
Đổi lại sự van xin của Tiến, Phong chỉ lạnh lùng ra lệnh cho Ba Báo:
– “Tao không muốn thấy mặt 2 thằng này nữa, mày biết phải làm gì rồi đó Ba Báo!”
Phong vừa dứt lời, Ba Báo lập tức tiến đến phía sau tên Tiến dùng tay đánh mạnh vào sau gáy hắn làm Tiến bất tỉnh ngay tức khắc, Ba Báo sau đó ra lệnh cho 2 tên đàn em tiến tới khiên xác tên 2 tên Tiến, Quân ra ngoài.
Sau khi hai tên đàn em bị xử lý, Phong nói lớn với tất cả những người có mặt trong phòng như muốn dằn mặt:
– “Tao nói một lần nữa, làm gì thì làm cấm không được bắt cóc tống tiền, cảnh sát mà lần theo thì ăn cám cả hội… Và đặc biệt từ nay không ai được động vào cô gái này và gia đình cô ấy! Đứa nào lén phén thì nhìn gương hai thằng khi nãy đi.”
Nói rồi Phong dìu Hạnh Vi đi ra ngoài, để lại đám đàn em rón rén trong phòng.
…
Sau đó, Phong bắt grab để cho Hạnh Vi về nhà. Trước khi đi, Hạnh Vi ngồi trong xe quay ra hỏi Phong một câu:
– “Anh cũng là xã hội đen sao? Và tên thật anh của anh là gì?”
Đáp lại Phong chỉ nở một nụ cười trừ rồi nói:
– “Chuyện hôm nay, anh thật sự rất xin lỗi em… nhưng có những chuyện không dễ gì để giải thích trong một lời được, lần tới gặp em chúng ta sẽ nói nhiều hơn nhé.”
– “Lần tới?”
– “Phải, lần tới!” – Nói rồi Phong đóng cửa chiếc grab 4 chỗ cho Hạnh Vi, để chiếc xe rời đi.
Hạnh Vi ngồi trong xe chưa hiểu “lần tới” của Phong nói đến là gì… tuy nhiên trong một khoảnh khắc, nàng tự mỉm cười và nghĩ: “Châu Tinh Trì chắc chắn không phải là tên của anh ta!”.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Tình yêu và thù hận |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện bóp vú |
Ngày cập nhật | 27/05/2023 02:39 (GMT+7) |