Tôi và em

Phần 38

Vậy là một mùa phượng nữa lại về mang theo những buổi nắng gay gắt cùng tiếng ve kêu ở mấy cái cây xung quanh đến điếng cả tai.

Với tôi thì vẫn vậy, như bao mùa hè trước, cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà. Đôi khi cũng nhớ trường, nhớ lớp lắm. Học sinh là vậy, cứ đi học lại muốn ở nhà, còn ở nhà lâu lâu lại thèm đi học. Tôi cũng chẳng phải ngoại lệ. Mà hay ở cái là từ trong hè đến lúc chuẩn bị đi học thì vạch ra cả đống kế hoạch học tập, xong rồi vào đến trong năm thì lại quên hết sạch.

Năm nay, Ngọc Mai ở lại luôn nhà tôi mà nghỉ hè. Rảnh rảnh cho nên là nàng đòi tôi đưa đi chơi suốt cả ngày. Cái Hạnh thì đợt này đang ôn thi vào cấp ba nên là cả ngày chỉ quanh quẩn ở nhà với cả lớp ôn luyện, nên thành ra những phi vụ này chỉ có mình bọn tôi đi thi hành mà thôi. Và lịch trình của ngày hôm nay là đến nhà bác tôi trèo ổi.

– Cu Nghĩa đến đấy hả?

Chưa gọi bác nhưng đã thấy cụ nội tôi ngồi trên hè, phe phẩy cái quạt nan nhìn tôi mà móm mém cười rồi. Cụ năm nay đã ngoài chín nhăm, nhưng mà vẫn tỉnh táo khoẻ mạnh lắm. Các cháu, các chắt cụ nhìn từ xa cũng nhận ra luôn được là đứa nào với đứa nào chứ chẳng cần phải lại gần mới biết.

– Con chào cụ, nay cụ không đi chơi đâu ạ?

– Dạ, chào cụ ạ. – Ngọc Mai tươi cười.

– Cái gái này người yêu cu Nghĩa hửm? – cụ mỉm cười, chỉ tay vào Ngọc Mai.

– Không đâu cụ ơi, bọn con là bạn thôi. Đây là Mai, con gái của đồng nghiệp của bố con ạ.

– Lắm của quá, thế cu Linh nhà anh dạo này có hay về không?

– Bố con ít về lắm cụ, may được dịp nào đấy thôi. – tôi trả lời trong khi Ngọc Mai bụm miệng lại mà cười – mà cụ hôm nay không đi chơi ạ?

– Tí nữa, chứ giờ nắng lắm. – cụ lại móm mém cười.

– Thế bác Vượng con không có nhà à cụ?

– Nó đi xuống đồng thăm lúa rồi. – rồi cụ chỉ tay ra mảnh vườn trước mặt – ra lấy ổi mà ăn, không chả ai ăn rụng hết.

– Vâng ạ.

Xong là tôi chạy ra tót ngay lên cây, leo nhanh thoăn thoắt khiến cho người con gái đang cầm cái túi nilon dưới gốc cây phải trầm trồ ngưỡng mộ. Gì chứ cái cây này tôi trèo bao năm rồi, đến cả cành chính, cành phụ, phân tán ra sao tôi còn biết nữa là, trèo thì đâu có ăn nhằm gì mấy.

Vừa lên đến nơi, tôi tia ngay một quả. Ngồi vắt chân lên cành cây, ăn ngon lành.

– Này nhá, ăn mảnh không tốt cho sức khoẻ đâu.

– Hử?

– Hử cái dử – Ngọc Mai phụng phịu – hái rồi thả xuống đây.

– Chờ tí, đang ăn dở.

– Hứ…

– Hứ cái dứ.

Đúng là nắng tháng sáu có khác. Xế chiều rồi mà vẫn chói chang, được cả bầu trời cũng không có có một gợn mây như là để hưởng ứng theo cái không khí oi ả này vậy. Cây ổi lá lại thưa, che chắn không trọn được người tôi, mặt trời cứ liên tục phả vào lưng từng đợt muốn rát lên.

– Này…

Ngọc Mai chìa cái túi ra, hứng được luôn một quả tôi vừa thả xuống, cười khúc khích.

Đột nhiên, có thứ cảm giác gì đó vừa sượt qua đầu tôi. Cái cảnh này, trông quen lắm. Có lẽ tôi đã từng nhìn thấy trước kia rồi. Tuy nhiên, tôi chẳng thể nhớ ra được là gì cả. Nó giống như một hình ảnh le lói từ dòng kí ức xa xăm trôi dạt về vậy.

– Hai đứa ở lại trông nhà nhá, tí bố thằng Sang nó về bây giờ thôi. – cụ tôi chống gậy đứng ở góc sân phía cổng – Cụ ra ngoài ngõ tí.

– Vâng ạ. – tôi chưa kịp trả lời thì Ngọc Mai đã nói trước rồi.

Điều đang làm tôi bận tâm vẫn chưa thực sự kết thúc. Tôi ngồi yên trên cây, cố vắt óc ra suy nghĩ. Nhưng trái với mong đợi của mình. Tôi thực sự không nhớ được gì, ngoài cảm thấy một cảm giác quen thuộc.

– Cái cây này vẫn chưa ra được quả hay sao ấy nhỉ? – tiếng nàng cất lên dưới tán một gốc khế cạnh đó chừng vài mét.

Tôi cười, cái cây của nợ ấy thì chịu. Từ lúc tôi bé đã thấy nó trong vườn này từ lâu, đến bây giờ to đùng đoàng ra rồi. Tán là cũng xanh um cả một góc vườn rồi. Thế mà không hiểu sao vẫn chưa ngóc ra được quả nào cả. Càng không hiểu sao mà bác tôi vẫn nhất quyết giữ lại chứ không hề có ý định chặt bỏ nó như tôi với anh Vĩnh trước giờ hay góp ý.

Mà đợi đã… “vẫn”…

– Mai…

– Hửm.

– Sao… sao cậu biết cái cây ấy trước giờ không có quả?

– Tớ…

– Lẽ nào cậu… từng đến đây rồi à?

– Không… cậu nhầm rồi…uhm… Ý tớ là sao đến tầm này trong năm rồi mà cây này chưa có quả ấy – rồi nàng nhìn quanh, mắt sáng lên rồi chỉ lên tán lá vườn bên cạnh. – cậu nhìn kia kìa, cây khế bên kia trĩu cành luôn, có như cây này đâu.

Câu trả lời có lẽ cũng khá có lý, nhưng tôi lúc ấy thì không cho là như vậy. Trong đầu tôi còn cả tá dấu hỏi chấm chằng chịt muốn nói lên nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Một cơn gió chợt thổi đến, cuốn bớt đi phần nào những “yêu thương rực cháy” mà mặt trời ưu ái gửi đến tôi nãy giờ. Nhìn cái túi Ngọc Mai đang cầm có lẽ cũng nằng nặng rồi. Tôi tụt từ trên cây xuống, xỏ dép vào chân, hỏi nàng:

– Đi chơi không?

– Có. – Câu trả lời được nói ra nhanh như là không cần phải nghĩ.

– Không cần biết chơi ở đâu à?

– Không. Cứ Nghĩa đưa đi là theo tuốt.

– Chắc trêu chứ?

Tôi gửi nàng một nụ cười rồi đi ra phía cổng. Ngọc Mai cất túi ổi vào giỏ xe rồi nhảy chân sáo bước theo.

Cũng xế chiều rồi, nắng phần nào đã rút bớt bề phía chân trời, cảm giác tự nhiên cũng mát mẻ hơn so với hồi nãy. Ánh tà dương từ phía xa chiếu lên hai cái bóng trải dài trên đường, dập dình theo mỗi bước đi.

– Oa… Hoàng hôn kìa – nàng reo lên thích thú, mặt hớn hở như là một đứa trẻ được cho quà vậy.

– Hehe…

– Đẹp thật.

Đẹp là đúng thôi, chúng tôi đang đứng trên một gò đất cao, nơi mà có tầm nhìn bao quát được cả một vùng trời rộng lớn về hướng tây. Mà trong cả năm, thì có lẽ hoàng hôn mùa hè là đẹp nhất. Từng vầng mây, từng tia nắng cuối ngày đan xen vào nhau làm cảnh vật càng thêm hùng vĩ. Ngọc Mai chỉ lặng im mà nhìn ngắm chứ không nói gì nữa, giống như nàng muốn hòa hẳn mình vào với thiên nhiên vậy.

Đột nhiên, cái cảm giác bình yên này lại làm tôi chợt nhớ đến Hoàng Yến. Lâu rồi không gặp, cũng chẳng nhắn tin thường xuyên, không biết giờ nàng thế nào rồi. Tôi ngồi xuống, quàng hai tay quanh đầu gối mà đưa mắt về chân trời đằng xa.

“Yến à… Nếu giờ mà tớ có thể gửi lời vào gió đưa đến cho cậu được, chắc tớ sẽ nói nhiều lắm. Sẽ nói nhiều hơn rất nhiều những gì một tin nhắn có thể hiển thị được. Giá như tớ có thể nói ra được hết những gì trong tâm tư của tớ thì có lẽ phần nào tình cảm trong tớ đã không hỗn độn như bây giờ. Nghĩ lại thì… điều duy nhất tớ làm được chỉ là trao cho cậu một lời tỏ tình khô khốc, thứ mà cậu có thể nghe thấy từ bất kì một người con trai nào. Giá như cậu đồng ý lúc ấy, thì mọi chuyện sẽ tốt biết bao.”

– Này. – Ngọc Mai lại kéo tôi về hiện tại.

– Ơi?

– Theo cậu… người mình yêu và người yêu mình, nên chọn ai.

– Uhm… Tớ nghĩ là tớ không biết đâu… cả hai người đều có lý do để chọn cả. Một người mà cậu gửi tình cảm của mình cho người ấy. Người ấy vui, cậu cũng vui. Người ấy buồn, cậu cũng chẳng thể nào mà cười được. Xét về một mặt khác, cậu cũng sẽ giống như người đang yêu cậu thôi, sẽ hiểu được nỗi lòng của họ dành cho cậu là như thế nào. Tình yêu là vậy, là những dòng cảm xúc mà chẳng ai có thể hiểu được. – Đang mạch suy nghĩ sễn sẩm nên tôi nói luôn một tràng làm cho người con gái đang nói chuyện với tôi tròn xoe cả đôi mắt mèo lại.

– Sao hôm nay nói chuyện nghe uyên bác thế?

– Tại cậu gãi đúng chỗ ngứa thôi.

– Haha…

Tôi của ngày ấy chẳng bao giờ có thể hiểu được cái ý nghĩa sâu xa của cái câu hỏi ấy cả, cũng sẽ không biết rằng câu trả lời đó, chỉ cần sai sót một chút là có thể đem lại một kết cục hoàn toàn khác dành cho tôi bây giờ.

Và sau hôm ấy, cuộc đời tôi đã vẽ lên một trang mới. Bắt đầu bằng một tràng rung dài của cái điện thoại đang nằm ở góc giường tôi.

Chín giờ tối…

– Alo?

– Nghĩa à?

– Ai vậy?

– Anh Vĩnh đây.

– À vâng… cơ mà sao anh dùng số này ạ?

– Số sim hai ấy mà, mua về gọi xong lại vứt thôi.

– Thế có chuyện gì thế anh?

– À… Chuyện là… Mày còn nhớ cái hôm anh ra nhà mày chơi có mày với cái Mai ở nhà ấy không?

– Vâng?

– Anh biết vì sao anh thấy con bé nhìn quen rồi.

– Sao cơ ạ?

– …

Tiếng nói từ loa nghe điện thoại cứ vậy mà rành rọt kể cho tôi nghe, từng cái “vâng” của tôi phát ra cách quãng rồi thưa dần, về sau là im hẳn luôn, đưa khuôn mặt tôi biến sắc đi từ lúc nào mà chẳng hay biết gì cả.

– Vậy nhé!

– Vâng, em chào anh.

Tôi đặt điện thoại xuống, trong lòng ngổn ngang không biết bao nhiêu mớ cảm xúc lẫn lộn. Chưa bao giờ mà tôi lại bị lâm vào tình cảnh này cả.

– Chết tiệt. Sao mình không nghĩ ra từ sớm cơ chứ?

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Thông tin truyện
Tên truyện Tôi và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Ngày cập nhật 29/08/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện liên quan

Thằng điên (Update Phần 20)
Phần 20: Băn khoăn của người mẹ Ròng rã cả ngày trời cuối cùng cũng giải quyết được nguy cơ trước mắt, thậm chí còn thu hoạch được ngoài ý muốn, Hải vui mừng kê cao gối mà ngủ ngon lành. ... Nhìn thằng con vô âu vô lo chìm vào giấc ngủ, Nga bất giác thở dài. Nàng biết mọi chuyện không đơn giản đến thế, nàng nghĩ rằng Hà là con gái mới lớn lụy tình nên có thể bị con nàng “nói gì nghe đấy”, trấn an nhất thời. “Nhưng sau này thì sao? Không biết nó đã nghĩ đến chưa? Vì lão Quang nên mối quan hệ của hai đứa không thể nào tiếp tục. Rồi...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm cặc Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex phá trinh
Đời là câu chuyện buồn
Phần 38 Sáng sớm đi ăn xôi thịt kho với mấy thằng cùng lớp, vào điểm danh rồi mấy đứa phi ra ngoài ăn. 1 suất xôi rồi thêm 2 quả trứng vịt lộn, 2 thằng bạn ngồi méo miệng vì thấy tôi ăn kinh khủng quá, đơn giản lấy sức thôi mà. Đi học về rồi đi chơi game, bỗng dưng tôi đau bụng lắm, không hiểu sao cứ như ai đấm vào bụng vậy. Về nhà nằm tí nhưng vẫn đau, xuống hỏi bà chủ nhà thì bảo khéo bị ruột thừa, đau lắm thì phải nhập viện gấp, tôi nghe lời làm theo, đàn ông con trai chả biết cái gì nên tôi gọi cho 2 chị...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện teen
Tình vụng trộm muộn màng (Full)
Nàng đang nằm nghỉ ngơi sau cuộc mây mưa tuyệt vời vừa rồi. Nàng tưởng mọi thứ đã kết thúc, thì hai chân nàng bị dang ra, nhấc lên không trung, rồi. Á... Tiếng hét thất thanh, vì Nhật lại cắm con chim nó vào lần nữa, làm nàng giật mình, gào lên xin... Nào, Nào, Nào... bỏ chị ra... đừng địt nữa... chị không chịu được nữa, bỏ, bỏ chị raaa... Em làm nhẹ thôi, không sao đâu... Nó nhìn nàng cười ranh mãnh và gạ gẫm. Thôiiii, Cho chị xin, đừng địt nữa, chị chịu thua, chị chịu thua, Xin đó... nàng cứ nài nỉ, tay cố gắng đẩy nó ra, nhưng không...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện sex ngoại tình

Danh sách truyện sex được đọc nhiều nhất

TOP truyện sex ngắn hay nhất!

TOP tác giả tài năng